Chương 17: Làm người tình
Yên Đan (Amber)
04/02/2024
Chẳng hiểu sao cô lại hồi hộp, tim bất giác đập mạnh khi anh nói ra câu vừa rồi và lại nhìn cô ở khoảng cách gần như thế.
- Anh có bạn gái hay chưa đâu liên quan gì đến tôi.
Cung Bách cũng chẳng ngần ngại khơi ngợi chuyện hôm qua:
- Nhưng cô qua lại với ai thì lại có liên quan đến tôi.
Vừa nghe cô liền biết anh muốn ám chỉ việc cô lén rời khỏi biệt thự để đi gặp Tô Thẩm Dương.
- Từ bao giờ thiếu gia lại có hứng thú quan tâm đến chuyện riêng tư của người hầu?
Anh kề mặt đến sát gần cô, lời nói vừa có tính thả thính lại vừa nghiêm túc:
- Tôi chỉ quan tâm đến chuyện của cô thôi.
Chấp niệm của anh dành cho Cố Mãn Đình quá lớn, chính vì vậy Cung Bách đã quan tâm và cư xử với cô rất đặt biệt.
- Anh không phải quan tâm đến tôi mà thật ra anh đang lầm tưởng. Đến bao giờ anh mới chịu hiểu, tôi thật sự không phải Cố Mãn Đình.
Cung Bách thoáng im lặng, anh đưa mắt chăm chú nhìn cô, dường như anh đang cố gắng nhìn nhận thật rõ hiện tại.
- Tôi biết cô là Diệp Lạc Xuyên. Cô thay đồ đi, tôi mang bữa sáng lên cho cô.
Nói rồi anh đứng dậy rời đi, cô có cảm giác anh đang muốn né tránh khi cô nhắc đến Cố Mãn Đình. Tình cảm mà anh dành cho người yêu cũ thật sự rất sâu nặng, chỉ tiếc cô ấy đã chọn lựa từ bỏ anh.
...
Ăn sáng xong, cô muốn rời khỏi phòng nhưng anh không cho phép.
- Từ hôm nay, cô dọn lên phòng tôi ở.
Lạc Xuyên lập tức phản đối, như thế khác nào anh muốn kiểm soát cô.
- Không được, tôi không muốn ở cùng phòng với anh.
Sau khi bị anh cưỡng đoạt, cô không còn dịu dàng một tiếng gọi thiếu gia, hai tiếng thưa thiếu gia nữa. Lạc Xuyên nói năng mạnh mẽ hơn, cô tỏ rõ thái độ phản đối trước những yêu cầu mà cô cảm thấy không ưng bụng.
- Cô không có quyền chọn lựa. Lát nữa tôi sẽ cho người dọn đồ của cô lên phòng tôi.
Anh lại giở thói chủ cả ức hiếp cô, một lời xin lỗi vì hành động quá quắc tối qua cô vẫn chưa nhận được, bây giờ anh lại muốn giở trò.
- Anh không thấy anh đang ép người quá đáng sao?
Cung Bách nâng cằm cô, hai người mặt đối mặt, cô vẫn chưa nguôi ngoai cơn giận, giờ lại càng thêm bực mình trước sự bức ép của anh.
- Tôi không muốn cô làm người hầu của tôi nữa.
Cô bối rối hỏi lại:
- Anh muốn đuổi việc tôi sao?
Trong phút chốc cô lại thấy sốc khi nghĩ rằng anh là kẻ tồi. Cung Bách chẳng những cướp mất đời con gái của cô lại còn muốn đuổi việc cô.
- Tôi muốn cô làm người tình của tôi. Chỉ cần cô đồng ý, tôi sẽ đáp ứng mọi nhu cầu của cô.
Anh nói vậy thì khác nào ngỏ ý muốn bao nuôi cô. Lạc Xuyên hất tay của anh ra, cô tỏ rõ thái độ phản đối:
- Làm người tình của anh? Tôi không muốn bán thân lấy tiền.
Xem ra suy nghĩ của cả hai có chút bất đồng, anh nhẹ giọng nói rõ:
- Cô nghĩ đi đâu vậy? Ý của tôi là... tôi muốn cô làm người yêu của tôi.
Chỉ trách ngay từ đầu anh đã dùng câu từ gây hiểu lầm nên cô cứ nghĩ anh muốn dùng tiền đổi lấy thân thể của cô.
- Điều kiện của anh tốt như vậy, có thể quen dễ dàng được những cô gái xuất thân cao quý, hà cớ gì muốn một người hầu như tôi?
Câu hỏi của cô khá hay, nhưng những gì Cung Bách trả lời lại không hề phức tạp:
- Vì tôi chỉ thấy hứng thú với cô. Tôi cho cô ba ngày, cô cứ việc suy nghĩ.
Anh nói cho cô thời gian suy nghĩ nhưng vẫn không từ bỏ ý định dọn đồ của cô lên phòng anh. Căn bản anh đã tự ý quyết định mọi chuyện, cho cô thời gian vài ngày cũng chỉ cho có lệ mà thôi.
Cô buồn chán nằm trên giường, khi kéo chăn, cô chợt nhìn thấy một vệt đỏ, tuy vết bẩn khá nhỏ nhưng cũng đủ khơi gợi lại chuyện tối qua khiến cô vô cùng bực tức.
Tiết hạnh cô gìn giữ lại để rơi vào tay của La Cung Bách trong sự cưỡng ép, càng nghĩ cô lại càng thấy ấm ức.
- Chiều nay tôi có cuộc hẹn với đối tác, cô cứ ở yên trong phòng, tôi đã dặn người làm mang cơm lên cho cô.
Thoạt nghe cứ ngỡ cô được anh chiều chuộng, chỉ việc ngồi một chỗ thư giãn không cần phải làm gì cả cũng có người cơm bưng nước rót tận miệng. Tuy nhiên đối với cô, đây cũng là một hình thức cầm tù khiến cô đánh mất tự do và phải chịu sự kiểm soát của anh.
- Tôi biết rồi.
Ngoài miệng cô trả lời ngắn gọn, tỏ ra thuận theo ý anh cho xong chuyện vì cũng chẳng còn hơi sức để cãi vã nữa, nhưng kỳ thực trong lòng cô hoàn toàn không phục.
Một lúc sau, Lạc Xuyên nhận được tin nhắn từ Tô Thẩm Dương. Cô cẩn trọng cầm lấy điện thoại đọc tin, không nằm ngoài dự đoán của cô, thiếu gia họ Tô muốn có cuộc hẹn riêng với người đẹp:
"Diệp tiểu thư, chiều nay cô có thể dành chút thời gian đi ăn tối với tôi được không? Tôi rất muốn trò chuyện với cô nhiều hơn nữa, hy vọng cô sẽ đồng ý. Tôi sẽ sang đón cô."
- Anh có bạn gái hay chưa đâu liên quan gì đến tôi.
Cung Bách cũng chẳng ngần ngại khơi ngợi chuyện hôm qua:
- Nhưng cô qua lại với ai thì lại có liên quan đến tôi.
Vừa nghe cô liền biết anh muốn ám chỉ việc cô lén rời khỏi biệt thự để đi gặp Tô Thẩm Dương.
- Từ bao giờ thiếu gia lại có hứng thú quan tâm đến chuyện riêng tư của người hầu?
Anh kề mặt đến sát gần cô, lời nói vừa có tính thả thính lại vừa nghiêm túc:
- Tôi chỉ quan tâm đến chuyện của cô thôi.
Chấp niệm của anh dành cho Cố Mãn Đình quá lớn, chính vì vậy Cung Bách đã quan tâm và cư xử với cô rất đặt biệt.
- Anh không phải quan tâm đến tôi mà thật ra anh đang lầm tưởng. Đến bao giờ anh mới chịu hiểu, tôi thật sự không phải Cố Mãn Đình.
Cung Bách thoáng im lặng, anh đưa mắt chăm chú nhìn cô, dường như anh đang cố gắng nhìn nhận thật rõ hiện tại.
- Tôi biết cô là Diệp Lạc Xuyên. Cô thay đồ đi, tôi mang bữa sáng lên cho cô.
Nói rồi anh đứng dậy rời đi, cô có cảm giác anh đang muốn né tránh khi cô nhắc đến Cố Mãn Đình. Tình cảm mà anh dành cho người yêu cũ thật sự rất sâu nặng, chỉ tiếc cô ấy đã chọn lựa từ bỏ anh.
...
Ăn sáng xong, cô muốn rời khỏi phòng nhưng anh không cho phép.
- Từ hôm nay, cô dọn lên phòng tôi ở.
Lạc Xuyên lập tức phản đối, như thế khác nào anh muốn kiểm soát cô.
- Không được, tôi không muốn ở cùng phòng với anh.
Sau khi bị anh cưỡng đoạt, cô không còn dịu dàng một tiếng gọi thiếu gia, hai tiếng thưa thiếu gia nữa. Lạc Xuyên nói năng mạnh mẽ hơn, cô tỏ rõ thái độ phản đối trước những yêu cầu mà cô cảm thấy không ưng bụng.
- Cô không có quyền chọn lựa. Lát nữa tôi sẽ cho người dọn đồ của cô lên phòng tôi.
Anh lại giở thói chủ cả ức hiếp cô, một lời xin lỗi vì hành động quá quắc tối qua cô vẫn chưa nhận được, bây giờ anh lại muốn giở trò.
- Anh không thấy anh đang ép người quá đáng sao?
Cung Bách nâng cằm cô, hai người mặt đối mặt, cô vẫn chưa nguôi ngoai cơn giận, giờ lại càng thêm bực mình trước sự bức ép của anh.
- Tôi không muốn cô làm người hầu của tôi nữa.
Cô bối rối hỏi lại:
- Anh muốn đuổi việc tôi sao?
Trong phút chốc cô lại thấy sốc khi nghĩ rằng anh là kẻ tồi. Cung Bách chẳng những cướp mất đời con gái của cô lại còn muốn đuổi việc cô.
- Tôi muốn cô làm người tình của tôi. Chỉ cần cô đồng ý, tôi sẽ đáp ứng mọi nhu cầu của cô.
Anh nói vậy thì khác nào ngỏ ý muốn bao nuôi cô. Lạc Xuyên hất tay của anh ra, cô tỏ rõ thái độ phản đối:
- Làm người tình của anh? Tôi không muốn bán thân lấy tiền.
Xem ra suy nghĩ của cả hai có chút bất đồng, anh nhẹ giọng nói rõ:
- Cô nghĩ đi đâu vậy? Ý của tôi là... tôi muốn cô làm người yêu của tôi.
Chỉ trách ngay từ đầu anh đã dùng câu từ gây hiểu lầm nên cô cứ nghĩ anh muốn dùng tiền đổi lấy thân thể của cô.
- Điều kiện của anh tốt như vậy, có thể quen dễ dàng được những cô gái xuất thân cao quý, hà cớ gì muốn một người hầu như tôi?
Câu hỏi của cô khá hay, nhưng những gì Cung Bách trả lời lại không hề phức tạp:
- Vì tôi chỉ thấy hứng thú với cô. Tôi cho cô ba ngày, cô cứ việc suy nghĩ.
Anh nói cho cô thời gian suy nghĩ nhưng vẫn không từ bỏ ý định dọn đồ của cô lên phòng anh. Căn bản anh đã tự ý quyết định mọi chuyện, cho cô thời gian vài ngày cũng chỉ cho có lệ mà thôi.
Cô buồn chán nằm trên giường, khi kéo chăn, cô chợt nhìn thấy một vệt đỏ, tuy vết bẩn khá nhỏ nhưng cũng đủ khơi gợi lại chuyện tối qua khiến cô vô cùng bực tức.
Tiết hạnh cô gìn giữ lại để rơi vào tay của La Cung Bách trong sự cưỡng ép, càng nghĩ cô lại càng thấy ấm ức.
- Chiều nay tôi có cuộc hẹn với đối tác, cô cứ ở yên trong phòng, tôi đã dặn người làm mang cơm lên cho cô.
Thoạt nghe cứ ngỡ cô được anh chiều chuộng, chỉ việc ngồi một chỗ thư giãn không cần phải làm gì cả cũng có người cơm bưng nước rót tận miệng. Tuy nhiên đối với cô, đây cũng là một hình thức cầm tù khiến cô đánh mất tự do và phải chịu sự kiểm soát của anh.
- Tôi biết rồi.
Ngoài miệng cô trả lời ngắn gọn, tỏ ra thuận theo ý anh cho xong chuyện vì cũng chẳng còn hơi sức để cãi vã nữa, nhưng kỳ thực trong lòng cô hoàn toàn không phục.
Một lúc sau, Lạc Xuyên nhận được tin nhắn từ Tô Thẩm Dương. Cô cẩn trọng cầm lấy điện thoại đọc tin, không nằm ngoài dự đoán của cô, thiếu gia họ Tô muốn có cuộc hẹn riêng với người đẹp:
"Diệp tiểu thư, chiều nay cô có thể dành chút thời gian đi ăn tối với tôi được không? Tôi rất muốn trò chuyện với cô nhiều hơn nữa, hy vọng cô sẽ đồng ý. Tôi sẽ sang đón cô."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.