Ai Gửi Cánh Thư Vào Trong Mây

Chương 10: Tri âm đang ở chốn nào?

Ảnh Chiếu

10/06/2014

“Anh ấy chỉ coi cậu như một đứa em gái thôi!”

Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn còn nhớ như in câu nói đó và vẻ cười cười của Sử Vân.

Dương à, không sao cả, em không buồn, thật đấy! Con đường sau này còn rất dài, sẽ còn nhiều sự thật tàn khốc hơn, giống như những gì bố em nói: “Chuyện này chẳng có gì là ghê gớm”, đúng không?

Tuy nhiên, tại sao đáy lòng em như có tiếng khóc thổn thức vậy?

Nghĩ lại chuyện cũ, tựa như trong mơ, nước mắt thầm tuôn!

“Vậy hả?” Tôi lặng lẽ nhìn Sử Vân, mỉm cười: “Tại sao thông tin này lại khiến tôi buồn chứ?”

“Cậu không buồn sao?” Sử Vân nhìn tôi, dường như có vẻ sửng sốt.

“Cậu nói đi, tại sao tôi lại phải buồn?” Tôi tỏ vẻ thắc mắc. “Tôi rất mong có một người anh trai! Dương là ứng cử viên không tồi!” Tôi chớp chớp mắt, nói: “Hay người buồn là người khác?”

Sử Vân cúi đầu xuống, không nói gì, giống như người bị chặn họng. Ngập ngừng hồi lâu, cô ấy mới lên tiếng: “Tôi tưởng cậu sẽ buồn chứ!”

Tôi không nói gì, chỉ nhìn cô ấy và bạn bè của cô ấy rồi cười, nụ cười rất ngây thơ, ngọt ngào.

Sử Vân à, cậu phải biết rằng, chó cùng cắn giậu, huống chi đối tượng mà cậu bắt nạt lần này là một cô bé hiếu thắng!

Bộ phim đã kết thúc, mọi người liền tỏa ra bốn phía. Cực rất quan tâm, đòi đưa tôi về nhà, nhưng tôi từ chối khéo. Một mình lang thang trên đường, tôi chỉ cảm thấy vô cùng lẻ loi.

Cực à, thế giới này còn gì đáng tin cậy nữa? Tình bạn của Vân? Tình yêu của anh? Hồi ấy, thực ra em rất muốn hỏi anh câu này.

Cuộc thi hùng biện đã khai mạc, tôi không phụ lòng mong mỏi của thầy cô, vượt qua các vòng loại và bước thẳng vào vòng chung kết của thành phố. Chỉ cần thắng trong vòng này là có thể giành được tấm vé bước vào cuộc thi chung kết của tỉnh.

Cô Triệu dẫn đội khá hài lòng với thành tích của tôi. Cô là một cô giáo xinh đẹp, hay nói, một lần, tôi vừa hoàn thành bài thi bước xuống sân khấu, cô liền mỉm cười và ôm tôi thật chặt, tỏ ra rất tin tưởng tôi. Tuy nhiên, cô khá lo lắng trong vòng thi thành phố lần này vì tôi gặp phải một đối thủ nặng ký. Nghe nói đại diện của trường Nhất Trung tham gia hùng biện cũng lọt vào vòng trong với số điểm hơn hẳn các đối thủ khác ở vòng loại, thậm chí thầy hướng dẫn của cậu ta còn hùng hồn tuyên bố: Người giành thắng lợi cuối cùng chắc chắn là họ.

Để cho chắc ăn, cô Triệu đã bỏ hẳn thời gian đi xem đối phương hùng biện. Quay về, cô chỉ véo má tôi nói nhỏ: “Ưu Ưu, đến lúc đó em đừng để xảy ra sai sót gì nhé! Nếu như là trước đây thì em còn có thể kiếm được ít điểm nhờ vào khuôn mặt dễ thương của mình, nhưng lần này sẽ không được may mắn như thế đâu.”

Tự nhiên tôi lại nổi tính tò mò, đối phương là nhân vật tài ba lỗi lạc thế nào mà khiến một người từ trước đến nay luôn lạc quan như cô Triệu cũng nhụt chí nhỉ?

Một ngày trước khi diễn ra vòng thi cuối cùng, cô giáo đưa tôi đi xem trường Nhất Trung.

Từ trước đến nay, Nhất Trung và trường tôi là đối thủ của nhau, cho dù là tỉ lệ thi đỗ cấp ba hay các đợt thi đấu, hai trường điểm đều ganh đua quyết liệt, học sinh hai trường cũng ngầm giao tranh với nhau. Tôi gần như không hiểu gì về trường Nhất Trung vì trường cách nhà tôi quá xa, lại không có bạn bè học ở đó. Chỉ biết rằng đó là ngôi trường ngày xưa bố tôi học, có lịch sử khá lâu đời. Thế nên ngày hôm đó, đứng trong sân trường Nhất Trung, tôi tỏ ra vô cùng hưng phấn, chỉ muốn lùng sục hết các ngóc ngách trong trường, mong tìm thấy bóng dáng của bố tôi năm xưa.

Cô Triệu đang nói chuyện với ê-kip dàn dựng chương trình của đài truyền hình, thấy tôi ngó nghiêng khắp nơi, bèn cười nói: “Em cứ đi loanh quanh chơi một lát trước đi, lát nữa đến hội trường tìm cô là được.” Tôi như người được lệnh đặc xá, vội chào mọi người rồi lập tức chạy đi.

Tôi loáng thoáng nghe thấy sau lưng có tiếng nói chuyện: “Cô bé này dễ thương quá!”, “Đúng vậy, nhưng lần này ứng cử viên của trường Nhất Trung cũng đẹp trai lắm, tôi e rằng…”

Hôm đó là cuối tuần, sân trường không có ai, vô cùng yên tĩnh. Một mình tôi loanh quanh tứ phía, cũng thấy nhàn nhã, thảnh thơi. Đang đi, đột nhiên tôi nghe thấy có tiếng đàn piano êm ái vọng lại từ một tòa nhà màu trắng kiểu Âu.

Âm thanh nhẹ nhàng đó rất lãng mạn, êm tai, nhuốm một vẻ u buồn. Dỏng tai lắng nghe, hóa ra là bài Rhythm in the sky. Đây vốn là một trong những bản nhạc piano mà tôi thích nhất, thế nên tôi nhất thời nổi hứng, quyết định chạy tới để chiêm ngưỡng dung nhan của người biểu diễn.

Lần theo tiếng nhạc, cuối cùng tôi đã tìm thấy một lớp học rộng rãi ở cuối hành lang của tòa nhà. Tôi tò mò nhìn qua cửa sổ, phát hiện ra bên trong có đặt một cây đàn piano ba góc màu đen tuyền. Người biểu diễn đang cúi đầu say sưa với bản nhạc, khuôn mặt bị đàn che kín nên không nhìn rõ.

“Trường này giàu thật!” Tôi thầm xuýt xoa: “Mua cả đàn piano ba góc để đặt ở đây.” Nghĩ đến việc trường chúng tôi chỉ sử dụng đàn piano kiểu đứng bình thường, tôi bất giác than thầm, đúng là càng so sánh càng thấy tức chết đi được! Nghĩ vậy, tôi lại càng mong được nhìn thấy mặt của người đang chơi đàn, liền rón rén vòng ra cửa lớp học, nhưng không ngờ áo lại bị vướng vào khung cửa sổ. Tôi vừa quay đi thì cánh cửa kính bị kéo mở ra, đồng thời một tiếng động lớn vang lên: “Rầm!”

Tiếng nhạc lập tức im bặt, tôi xấu hổ đến nỗi mặt đỏ bừng, tay chân luống cuống, đứng yên tại chỗ, ngượng ngùng nhìn người chơi đàn.

Lúc đó, ấn tượng duy nhất trong tôi là một đôi mắt lạnh lùng và rất đẹp!

Hóa ra người chơi đàn là một chàng trai trạc tuổi tôi. Hắn mặc một chiếc áo len cao cổ màu be được dệt khá cẩn thận. Các nét đều đẹp, khí chất lạnh lùng, nhìn rất cao ngạo. Hắn đang chau mày nhìn tôi.

“Oái, xin lỗi cậu, thực sự tôi không cố tình!” Tôi thấy sởn hết gai ốc vì bị hắn nhìn, nói năng loạn xạ, bụng thầm cầu nguyện: Thượng đế ơi, Đức mẹ ơi, Phật tổ Như Lai ơi, vừa nhìn đã biết gã này là kẻ kiêu căng, được nuông chiều từ nhỏ, các ngài đừng để hắn lên cơn nhé! Con non nớt ngây thơ, chắc chắn là không chịu nổi đâu!

Nhân vật như thiếu gia đó vẫn không nói gì mà nhìn tôi khắp lượt. Thấy ánh mắt hắn lướt từ đầu xuống chân rồi lại từ chân lướt lên đầu mình, tôi cảm thấy mồ hôi rịn ra trên trán, có một linh cảm chẳng lành ập tới báo hiệu phong ba sắp nổi.

Cuối cùng, hắn cũng đã nhìn đủ. Hắn hé cặp môi rất đẹp và nói một câu mà tôi không thể ngờ tới: “Cậu đi đi, tôi sẽ không thể thích cậu đâu!”

Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa bao giờ nghĩ mình lại có ngày này: bị người ta thẳng thừng từ chối. Trước đây mọi người đều khen tôi dễ thương, chuyện này thực sự làm tôi mất mặt, haizz…

Tuy nhiên, dần dần, tôi nhận ra dường như có điểm gì đó rất bất thường…

“Đợi đã!” Tôi chợt bừng tỉnh, ném ánh nhìn sắc lạnh vào tên gây sự đó. Tôi còn chưa kịp nói gì! Tại sao hắn lại ăn nói với tôi như thế chứ?

“Thiếu gia” vẫn nhìn tôi với vẻ cao ngạo, lạnh lùng hỏi: “Sao cơ? Tôi nói chưa đủ rõ ràng à?”

Tôi nuốt nước miếng, nói rất lịch sự: “Xin hỏi, cậu chắc chắn là đang nói với tôi chứ?”

“Không nói với cậu thì với ai?” Mặt hắn lộ rõ vẻ bực bội: “Người vừa gây chuyện không phải là cậu hay sao?”

“Là, là tôi…” Thấy hắn hung hăng như vậy, tôi liền sực nhớ ra hành động mạo muội ban nãy của mình. Đầu tiên tôi sững ra một lát, sau đó trả lời với vẻ ấm ức: “Nhưng tôi không cố tình phá đám cậu!”

“Không cố tình? Không cố tình thì cậu viết thư làm gì?” Hắn hậm hực nói: “Lại còn hẹn tôi đến phòng đàn nữa, cậu tưởng tôi rỗi rãi lắm hả?”

Tôi càng ngơ ngác hơn: “Thư? Thư gì? Tôi chỉ đi ngang qua đây, tiện thể vào xem thôi, làm gì có hẹn với cậu? Tôi có quen biết gì cậu đâu!”

Hắn sững lại, hỏi nhỏ: “Không phải cậu thật ư?”

Thấy sắc mặt hắn đã đỡ hơn, giọng cũng dịu hẳn đi, biết sẽ có cơ hội hòa giải, tôi liền thừa cơ giải thích: “Cậu này, tôi không quen cậu thật mà. Vì tham gia cuộc thi hùng biện mà tôi mới đến đây. Tôi rất xin lỗi vì đã quấy rối bài tập của cậu, nhưng cậu cũng không thể tùy tiện đổ oan cho tôi được!” Nói rồi, tôi còn chớp chớp mắt, cố gắng rơm rớm nước mắt để cho hắn thấy tôi phải chịu nỗi oan ức lớn đến nhường nào.

Thấy mắt tôi đỏ hoe, hắn liền ngập ngừng một lát rồi nói nhỏ: “Nếu vậy thì xin lỗi cậu, tôi nhận nhầm người rồi.”

Tôi thấy mặt hắn đỏ rần lên, cả người trông càng lung linh hơn, bất giác than thầm: Haizz, tại sao mình lại phải chạm trán với một anh chàng đẹp trai nữa nhỉ?

Có lẽ là do phát hiện thấy tôi đang nhìn chằm chằm, “thiếu gia” có vẻ ngại ngùng, vội giải thích: “Chuyện là thế này, hôm qua tôi nhận được thư của một bạn gái, hẹn tôi vào giờ này hôm nay đến phòng đàn, nói… nói có việc quan trọng muốn nói với tôi. Thế nên tôi đã hiểu lầm cậu…”



Chuyện quan trọng ư? Học sinh thì có chuyện gì quan trọng? Tôi “xì” thầm trong bụng: Nói mờ ám thế làm gì? Chắc chắn là vì mê cái mẽ của cậu nên muốn tỏ tình chứ gì?

Chuông cảnh báo trong đại não tự động tắt đi, tôi lườm hắn một cái, vừa gỡ đường may của áo bị kẹt vừa hậm hực nói: “Cậu này, phiền cậu lần sau nhớ mở to mắt nhìn kỹ trước rồi hãy từ chối sau nhé!” Tôi bắt chước giọng điệu của Châu Tinh Trì trong phim, nhấn mạnh từ “mở”.

Hắn không nói gì, chỉ khoanh tay trước ngực, nhìn tôi “chiến đấu” với khung cửa sổ với vẻ thưởng thức, điệu bộ rất uể oải. Khó khăn lắm tôi mới gỡ được áo ra, chuẩn bị quay đầu hiên ngang bỏ đi thì hắn gọi giật tôi lại: “Ê, hot girl!”

Tôi ngoái lại nhìn: “Hot girl?” Đang gọi tôi ư?

“Cậu nói là đến tham gia cuộc thi hùng biện à?” Hắn cười cười hỏi tôi.

Tôi ngờ nghệch gật đầu.

“Vậy thì, bạn Trác Ưu à, ngày mai chúng ta sẽ gặp lại nhau.”

Đợt ấy là cuối xuân. Hoa cỏ trong trường đã âm thầm nở rộ từ lâu, cây dây leo bám đầy trên giàn hoa dọc hành lang phía xa, hương thơm ngọt ngào, ngai ngái thoang thoảng đâu đây. Dường như tôi vừa nghe thấy có chú chim én thì thầm bên tai: Xuân đến rồi! Xuân đến rồi!

Cuối cùng thì ngày diễn ra vòng chung kết đã đến, tôi theo cô giáo đến địa điểm thi tại trường Nhất Trung.

Dưới khán đài đã sắp xếp xong ghế ngồi cho khán giả từ lâu, không cần phải thắc mắc, 80% ghế ngồi là dành cho học sinh của trường Nhất Trung. Họ mặc đồng phục rất chỉnh tề, người nào người nấy đều tỏ ra rất tự hào, thậm chí có người còn nhìn đám thí sinh trường ngoài như chúng tôi và cười lén: “Còn thi gì nữa! Chắc chắn là tụi này sẽ giành giải nhất!”, “Đúng vậy, Thương Thang giỏi lắm!”…

Tôi nhìn đám người vô vị đó mà bực mình. Đắc ý cái quái gì chứ? Lát nữa tôi sẽ cho các người thấy tài năng của học sinh trường tôi! Cô Triệu thì có vẻ căng thẳng hơn cả tôi, cô vừa kiểm tra quần áo và mặt mũi tôi xem trang điểm có ổn không vừa dặn dò: “Kết quả không quan trọng, em chỉ cần phát huy tốt nhất khả năng của mình là được rồi!”

Đúng lúc này, đám đông vỗ tay và reo hò ầm ĩ. Hóa ra là thí sinh của trường Nhất Trung đã đến.

Tôi thực sự muốn biết rốt cuộc thí sinh này là nhân vật ba đầu sáu tay như thế nào mà học sinh trường này kiêu căng đến vậy? Vừa nhìn thì bất giác sững lại.

Hóa ra là hắn!

Dưới ánh nắng, hắn vẫn giữ vẻ cao ngạo đó, nhưng có lẽ là do khá phởn chí nên hắn còn hơi cười cười, nhìn rất lãng tử. Trên đường đi, dường như có rất nhiều người quen hắn, liên tục hỏi han, hắn chỉ gật đầu, trông rất vương tử. Tôi chỉ có thể dùng một cụm từ để miêu tả thái độ đó – chỉ muốn tẩn cho một trận!

Một lát sau, cô giáo của hắn đưa hắn về hàng ghế dành cho thí sinh, còn nhiệt tình chào hỏi cô Triệu.

“Vờ vịt!” Tôi thầm làm mặt hề, đột nhiên cảm thấy có ánh mắt sắc lạnh đang chiếu sau lưng mình: Có kẻ đang nhìn tôi!

“Hê, hot girl, cậu cũng tràn đầy sinh lực đó nhỉ!” Giọng hắn vọng đến, dường như còn tỏ ý giễu cợt.

“Cậu!” Tôi muốn đáp trả, nhưng lại không dám gây chuyện trước mặt cô giáo, đành hậm hực lườm hắn.

Thấy bộ dạng đó của tôi, hắn liền bật cười thành tiếng.

“Trác Ưu đúng không nhỉ?” Nghe thấy tiếng cười, cô giáo trường Nhất Trung ngoảnh đầu lại: “Nghe nói em rất giỏi! Đây là bạn Thương Thang của trường Nhất Trung, cũng rất giỏi. Hiện tại các em là đối thủ, thi xong sẽ thành bạn đó!”

“Dạ…” Tôi trả lời rất ngọt, nhưng bụng lại thầm nghĩ: Ai thèm kết bạn với gã tự cao tự đại này chứ!

Cuộc thi chính thức bắt đầu, tôi là người thứ sáu ra sân khấu, Thương Thang là người thứ chín, gần chót. Lần đầu tiên trong đời tôi khát khao chiến thắng đến vậy. Nắm chặt tay thành nắm đấm, tôi thầm nghĩ: Lần này chắc chắn phải cho gã Tự Đại này một bài học mới được! Chắc là ngay cả cô Triệu cũng đã nhận ra vẻ đằng đằng sát khí của tôi nên ra sức an ủi: “Thả lỏng, thả lỏng, hít thở thật sâu đã nào!”

Đến lượt tôi ra sân khấu. Tôi cố gắng lấy bình tĩnh, sau đó mỉm cười bước ra khán đài, cúi đầu chào ban giám khảo và khán giả, cất giọng rất ngọt ngào: “Kính thưa các thầy cô giáo, chào các bạn!”

Bài thuyết trình của tôi diễn ra khá suôn sẻ, tôi cảm thấy mình đã phát huy tối đa khả năng. Lúc kết thúc, tiếng vỗ tay rộ lên như sấm, thậm chí tôi còn nhìn thấy nụ cười hài lòng của các thầy cô trong ban giám khảo.

Thắng rồi! Tôi vừa xuống sân khấu vừa nói với mình. Nghĩ đến đây, tôi liền liếc thí sinh trường Nhất Trung với vẻ đắc ý. Nét mặt của cô giáo bọn họ khá nặng nề, gã Tự Đại kia thì nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ cười cười.

Cứ cười đi, lát nữa nhà ngươi sẽ phải bật khóc! Tôi hậm hực rủa thầm, chỉ ước lúc lên sân khấu hắn sẽ bị vồ ếch một cái.

Tôi xuống đến nơi, cô Triệu vô cùng xúc động, một mực nói: “Rất tốt! Rất tốt! Chúng ta chỉ còn phải chờ xem đối thủ trường Nhất Trung nữa thôi!”

Tôi nhìn gã Tự Đại, hắn đang chau mày xem bản đề cương.

“Giờ thì biết ta là ai rồi chứ?” Tôi che miệng cười lén.

Trình độ của thí sinh số bảy, số tám sau tôi không đáng phải nhắc tới, mọi người đều mỏi mắt mong chờ sự xuất hiện của Thương Thang. Sau một thời gian dài chờ đợi, cuối cùng đã đến lượt hắn thi.

Sau khi người dẫn chương trình tuyên bố số báo danh, hắn bình thản bước lên sân khấu. Tôi nhìn chằm chằm theo bóng hắn, nghĩ thầm: Tự Đại, nhà ngươi đừng làm ta thất vọng nhé!

Hắn đứng trên sân khấu với dáng vẻ chắc chắn, đầu tiên là nhìn hội trường một lượt, sau đó mỉm cười. Cả hội trường lập tức im lặng như tờ, chăm chú chờ hắn lên tiếng.

“Kính thưa các vị khách quý, thưa các thầy cô giáo…” Cuối cùng thì giọng nam dễ nghe, khỏe khoắn của hắn đã cất lên, mọi người đều thở phào với vẻ hài lòng.

Hắn càng thuyết trình thì tâm trạng của tôi càng trở nên nặng nề hơn – có thể nói là bài thuyết trình của hắn khá xuất sắc, không phân cao thấp với tôi. Đến khi hắn nói xong lời cuối cùng, cô Triệu liền nói một câu với vẻ lo lắng: “Hiện giờ chỉ còn biết xem ban giám khảo thiên vị ai hơn thôi!”

Sau thời gian chờ đợi dài dằng dặc, cuối cùng thời khắc tuyên bố kết quả đã đến. Tim tôi đập thình thịch: Bất luận là ai, tốt nhất thầy cũng đừng nêu tên em ra trước! Nhất định phải là người cuối cùng!

“Đứng thứ hai là Trác Ưu, số báo danh 6, tổng điểm 97,9; Đứng thứ nhất là Thương Thang, số báo danh 9.” Trưởng ban giám khảo tuyên bố: “Thí sinh đủ tư cách tham gia trận chung kết của tỉnh là Thương Thang trường Nhất Trung, chúc mừng em!”

Tiếng reo hò sau lưng nổi lên như sấm, tôi chỉ còn biết ngồi thẫn thờ, trong lòng có một âm thanh đang vọng lại: “Ngươi thua rồi! Ngươi thua rồi! Ngươi thua tên Tự Đại với số điểm chênh lệch 0,1!”

Dương, anh có biết không? Đó là lần đầu tiên em thực sự nếm mùi thất bại. Và cuộc đời vốn rất bằng phẳng của em cũng đã bị phủ một màn sương lạnh giá, trắng toát.

“Ưu Ưu! Ưu Ưu!” Có người đang gọi với vẻ rất lo lắng bên tai tôi.

Cuối cùng tôi đã trở về với thực tại, nhìn về phía người đang gọi, hóa ra là cô Triệu. Nét mặt cô lộ rõ vẻ thương cảm và nuối tiếc: “Em đừng buồn, lần này chỉ có thể nói là ta không gặp may, chỉ tại cuộc thi tổ chức tại trường Nhất Trung. Họ đã chiếm hết mọi điều kiện thiên thời, địa lợi, nhân hòa, em đừng trách mình nhé!”

“Dạ không, làm sao em trách mình được?” Tôi cố gắng mỉm cười với cô, “Em không buồn đâu cô ạ.”

Ban tổ chức sắp xếp cho các học sinh đoạt giải chụp ảnh lưu niệm, tôi lại một lần nữa bị xếp đứng cạnh Thương Thang. Lãnh đạo lên hết tốp này đến tốp khác, miệng tôi không được khép lại lúc nào, dây thần kinh trên mặt đều đã cứng đờ.

“Haizz, đừng có cười như vậy, trông cứ như khóc ấy.” Đột nhiên Thương Thang quay sang nói nhỏ với tôi.

“Cậu cũng đẹp lắm sao? Cười hai mươi phút rồi mà các cơ vẫn chưa thấy mỏi!” Tôi không thèm quay đầu nhìn hắn, cứ việc tạo dáng trước ống kính.



“Không phải…” Hắn có vẻ do dự, “Trước khi vào thi, cậu không cười như thế.”

Nụ cười lập tức biến mất trên môi tôi. Tôi trợn tròn mắt, sửng sốt nhìn gã Tự Đại đó. Lẽ nào sắc mặt tôi đã khó coi đến mức ai ai cũng biết tôi đang cười gượng ư?

“Haizz, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt ngớ ngẩn ấy nữa!” Gã cau mày, nói nhỏ: “Tôi ghét nhất là đồ ngốc!”

“Đồ ngốc?” Tôi há hốc miệng: “Cậu vừa bảo tôi là đồ ngốc?” Cơn giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt. Tôi bất chấp đang lúc chụp ảnh, giơ tấm bằng khen bằng bìa cứng lên đánh hắn.

“Tét!”

Mọi người liền dồn hết ánh mắt về phía chúng tôi, sau đó tất cả sững sờ.

Nét mặt Thương Thang lúc xanh lúc trắng, chắc là đang cố kiềm chế để không nổi cáu. Tôi không ngờ mọi người lại phản ứng mạnh như vậy, cũng sững sờ theo.

“Ưu Ưu, em sao vậy?” Cô Triệu cất tiếng hỏi, giọng rất không vui.

“Em…”

“Bọn em đang đùa ạ, đang định đổi tư thế để chụp ảnh đẹp hơn!” Thương Thang cướp lời tôi.

Thế là mọi người đều cười với vẻ thông cảm: “Trẻ con bây giờ chỉ thích khác người thôi, ha ha!”

Tôi thở phào, lén nhìn Thương Thang, nhủ thầm: “Tên tiểu tử nhà ngươi cũng biết điều đó nhỉ!”

Chụp ảnh xong xuôi, tôi và cô giáo đang chuẩn bị ra về thì Thương Thang gọi giật chúng tôi lại.

“Cô Triệu, em mượn Trác Ưu một lát được không cô, em muốn thảo luận cuộc thi ngày hôm nay với bạn ấy, có được không ạ?” Hắn cười cười, nói với cô Triệu bằng giọng rất khiêm tốn, cung kính.

“Dĩ nhiên là được!” Thấy một học sinh đẹp trai như vậy cất lời nhờ mình, cô Triệu liền đồng ý ngay: “Ưu Ưu, em đi đi! Đằng nào thì cô cũng phải bàn chút việc với người của đài truyền hình, lát nữa về nhà nhớ đi cẩn thận nhé!”

“Em…” Tôi cố kiềm chế linh cảm chẳng lành hiện lên trong đầu, rốt cuộc tên Tự Đại này định làm gì nhỉ? Trả thù ư? Đừng có làm thế nhé!

Chỉ tiếc rằng, chưa kịp nói lời từ chối, tôi đã bị gã bỉ ổi đó kéo đi rồi.

Tôi miễn cưỡng đi sau hắn một đoạn đường dài, cuối cùng không chịu được nữa liền làu bàu: “Rốt cuộc cậu định làm gì hả?”

Hắn quay sang nhìn tôi, lạnh lùng đáp: “Cậu nghĩ tôi sẽ làm gì?”

Thấy ánh mắt sắc lạnh, giọng nói khinh miệt của hắn, tôi sợ đến nỗi nước mắt trào ra: “Cậu không được trả thù! Cậu có lỗi với tôi trước! Cậu phải xin lỗi tôi…”

Tôi vừa khóc vừa lùi ra sau, chuẩn bị tinh thần co giò bỏ chạy bất cứ lúc nào.

“Được, thế cậu muốn tôi xin lỗi thế nào?” Hắn khoanh tay trước ngực, nhìn động tác của tôi như sắp phì cười.

“Hả?” Tôi sững người, không ngờ hắn lại nói ra câu đó.

“Vừa nãy đúng là tôi không đúng, nên tôi muốn gặp riêng cậu để xin lỗi.” Hắn giải thích bằng giọng bất đắc dĩ.

“Ui da, sao cậu không nói sớm?” Các sợi thần kinh của tôi dãn ra, tôi vừa quệt nước mắt vừa chu miệng nói: “Tôi cứ tưởng cậu trả thù cơ!”

Hắn liền bật cười, than: “Bụng dạ cậu không hẹp hòi như bình thường nhỉ?”

Tôi liền lườm hắn: “Không phải cậu nói là muốn nghĩ cách để xin lỗi tôi sao?”

Hắn vẫn cười, vẻ coi trời bằng vung.

“Được, chơi một bản nhạc cho tôi nghe đi.”

“Cậu muốn nghe gì?” Hắn mở nắp đàn piano, mỉm cười hỏi.

“Gì cậu cũng biết hả?” Tôi tò mò hỏi.

“Cái khác thì không dám nói, nhưng những ca khúc mà cậu biết tôi đều biết cả.” Hắn cười rất đáng ghét.

Được, coi như nhà ngươi giỏi, tôi nghiến răng, sau đó nở một nụ cười ngọt hơn cả mật với hắn: “Thế thì gần như cậu đã chơi tất cả các ca khúc rồi đúng không?”

Hắn mỉm cười tự phụ: “Đa số, tôi không dám chắc là chơi hay mọi ca khúc.”

“Vậy thì cây đàn piano đắt tiền này cũng dùng để đi đôi với những ca khúc cao quý đó của cậu nhỉ?”

Hắn khẽ gật đầu, nét mặt hết sức ngạo nghễ: “Đây là cây đàn mà mẹ tôi cho người chở đến trường, rất quý.”

“Vậy thì, bạn Thương Thang vĩ đại,” nụ cười của tôi càng ngây thơ hơn, “mong cậu hãy dùng cây đàn piano đắt tiền nhất của cậu để chơi bài Hai chú hổ cho tôi nghe!”



Sau một hồi im lặng, hắn hít một hơi thật sâu và đưa tay phải về phía phím đàn, đánh bản nhạc thiếu nhi này bằng một tay.

“Cậu chơi thật hả?” Tôi sững lại, ngẩn ngơ hỏi.

“Nếu không cậu còn định thế nào?” Gân xanh trên trán hắn giật giật, chắc là bị tôi chọc tức đến mức xuất huyết não.

“Ha, ha ha…” tôi ngại ngùng cười, bắt đầu cảm thấy mình có phần quá đáng. Để được sống sót thoát khỏi phòng đàn này, tôi đành phải bấm bụng năn nỉ hắn: “Đổi bài khác đi! Tôi muốn nghe bài nào trữ tình một chút.”

“Hừ!” Nét mặt hắn vô cảm, hừ một tiếng, nhưng đã len lén đặt tay trái lên và đổi sang một tình khúc trữ tình du dương.

Trong phòng đàn rộng rãi, tiếng nhạc như tiếng nước đang chậm rãi chảy, cô bé và cậu bé ngồi trong phòng đều đang mỉm cười, chìm đắm trong giai điệu da diết. Lúc ấy ánh nắng lọt qua cửa sổ hắt chếch vào trong, rèm cửa trắng lất phất trong gió, thỉnh thoảng có mấy cánh hoa màu hồng phấn bay qua, mang theo vẻ ngọt ngào, lãng mạn.

Còn tôi, mãi cho đến tận sau này mới biết, tên của bản nhạc đó là Giai điệu tình yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ai Gửi Cánh Thư Vào Trong Mây

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook