Chương 1: Năm tháng ở Trường Lưu
Huỳnh Thắm
25/08/2016
"Trong Trường Lưu,
bốn người các con là có tiên tư cao nhất. Đặc biệt là Tử Hoa, Dao Tranh
và Ma Nghiêm. Ma Nghiêm tính cách tuy cương liệt nhưng khó tránh có chút cố chấp... "
Phong Dao Tranh Ngồi một bên nghe sư phụ nói vậy, âm thầm than thở: Làm gì có một chút, rõ ràng là đại cố chấp a!
Nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt, đại sư huynh Ma Nghiêm đã bày bộ dạng ông cụ già khó tính nhìn nàng mà nói thế này: " Ngươi gọi là Phong Dao Tranh?"
Phong Dao Tranh vốn hết nhìn đông lại nhìn tây. Đại điện hùng vĩ tráng lệ, cao mà trống trải, lớp lớp màn hoa màu tím, sàn đều lát loại bạch ngọc tốt nhất, thậm chí có thể phản chiếu bóng người. Cột trụ cực lớn mấy người mới ôm hết, phía trên được khảm dạ minh châu.
Bị Ma Nghiêm hỏi, lập tức thu hồi ánh mắt đáp lại: " Vâng!"
Tuy có điểm khó hiểu, con bé này không biểt sư phụ từ nơi nào tìm ra song Ma Nghiêm vẫn rất chuyên nghiệp hoàn thành công việc mà sư phụ giao phó: "Đệ tử mới nhập môn chưa bái sư phụ chia làm mười tiên ban: Giáp, Ất, Bính, Đinh, Mậu, Kỷ, Canh, Tân, Nhâm, Quý. Dựa vào tư chất của ngươi, lớp Giáp là thích hợp nhất! Học hành cho chăm chỉ vào, ta không muốn sư muội mình có thành tích dọa người trong lễ bái sư đâu!"
“Đã rõ.” Phong Dao Tranh gật đầu, thầm nghĩ người này tuy có điểm hung dữ song lời nói vô cùng có lý, đệ tử chưởng môn mà có kết quả kém thật sự rất mất mặt.
Sau đó bị Ma Nghiêm mang đến ao Tam Sinh.
Từ Ma Nghiêm, Phong Dao Tranh không khỏi nuốt nước bọt nhìn chằm vào ba cái ao khác thường kia, nước thánh của Tam điện, tắm ở mỗi ao một ít, rửa sạch bụi bẩn và chướng khí của phàm thai, nước Tham Lam điện gạt bỏ tính tham, nước Tiêu Hồn điện rũ sạch ham muốn, còn nước của Tuyệt Tình điện cắt đứt si mê. Tắm càng lâu càng minh mẫn ra nhiều, đây chính là lễ rửa tội và là nghi thức quan trọng nhất để trở thành đệ tử bản môn.
Nếu chỉ có như vậy còn đỡ, chẳng qua nếu người có chấp niệm quá sâu đi vào sẽ khổ không tả xiết, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng. Cho nên có rất nhiều người dựa vào pháp lực hoặc là tránh một chiếc ao nào đấy không tắm là qua được khảo nghiệm.
Ngay cả tiên nhân cũng chẳng thể vứt bỏ được tham, dục, si, huống chi là nàng? Nếu là người khác nàng cố gắng liều mạng bán manh tranh thủ một hai, nhưng đối với vị đại sư huynh này chỉ có nước bó tay.
Hiện tại Phong Dao Tranh âm thầm cầu trời vái phật mong bản chấp niệm không quá sâu, chứ cái cảnh giới thanh tâm quả dục như nhị sư huynh họ Bạch kia, cả đời nàng cũng không làm tới.
Hít một hơi sâu, Phong Dao Tranh hùng dũng tiến vào trong tắm một phen.
Ma Nghiêm đứng ở ngoài thầm nghĩ, chỉ cần chấp niệm không quá sâu, hắn có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.
Tắm xong cả người thoải mái, tâm trạng và đầu óc trở nên vô cùng minh mẫn. Phong Dao Tranh vừa mặc quần áo, trong lòng nở đầy hoa tươi: Không hề có chút đau nào, chứng tỏ nhân phẩm nàng tốt vô cùng a!
Ma Nghiêm nhìn Phong Dao Tranh đi ra, phấn chấn 10 phần tâm tình tình tốt hơn một chút: " Không tệ! Đừng có lười biếng, rãnh rỗi ta sẽ kiểm tra người." Sau đó đưa cho nàng một cuốn sách nhỏ mà rời đi.
Mấy năm nay nàng ra sức học tập cho nên không phải là dân mù chữ, mặc dù trong sách ghi rất rõ ràng nhưng cũng phải tốn không ít thời gian Phong Dao Tranh mới hoàn thành xong tất cả những việc mình cần làm.
Có lẽ do lớp Giáp vào thực không dễ dàng, cộng thêm quần chúng trong đó đều là những đệ tử tiên tư rất cao, trước khi nhập môn đã có pháp lực không tồi. Hơn nữa phần lớn đều là con cái của chưởng môn phái khác hoặc là của các trưởng lão đức cao vọng trọng, thân thể là tiên cốt chứ không phải phàm thai, được đưa đến Trường Lưu tu luyện. Vì vậy cả đám đều vô cùng ngạo mạn, không dễ trêu chọc.
Tóm lại nếu muốn sống thanh thản, nếu không có hậu trường vững chắc thì thực lực mạnh đến nổi không ai dám làm gì.( Đây là những gì nàng rút ra sau 1 tuần học tràn đầy vất vả, dùng chính bản thân trải nghiệm.(TT_TT)!)
Vì môi trường sống cùng với thầy giám thị phiên bản cổ đại của Ma Nghiêm, mỗi khi đêm khuya buông xuống, nàng đều vào rừng sau Hợi điện tu luyện đạo thuật cùng đọc sách để bổ sung tri thức, rồi sáng hôm sau lên lớp, cho nên không tránh khỏi tinh thần sa sút.
Các vị tôn sư cảm thấy thành tích của nàng rất tốt cho nên cũng không làm khó dễ gì, chỉ cần nàng trả lời đúng câu hỏi thì sẽ không sao.
Nhưng cũng có vài vị tôn sư rất ngứa mắt nàng, cố ý làm khó, không làm khó được nàng lại bắt nàng trả lời đủ loại vấn đề. Mà điển hình nhất chính là Nhất ông và lão Hoàng Tà, bọn họ thông đồng, luân phiên thay đổi cách hành hạ nàng, khổ không thể tả.
Đối với tình hình này Ma Nghiêm tỏ vẻ tôn sư nghiêm mới có đệ tử giỏi, bày vẻ mặt bình thản mà kiểm tra thành tích càng ngày càng được nâng cao trong một thời gian ngắn của nàng.
Phong Dao Tranh cầm khăn tay mà cắn, thầm thề một ngày nào đó nhất định sẽ trả món thù này, dẫn đến tương lai Phong Dao Tranh luôn dựa hơi người nào đó mà đối nghịch với Ma Nghiêm.
Trong khi Phong Danh Tranh vất vả vật lộn với đám người lớp Giáp, Nhất ông, lão Hoàng Tà và Ma Nghiêm thì đây chính là những ngày tháng tiêu dao tự tại của Sênh Tiêu Mặc. Không có Ma Nghiêm quản nghiêm, hắn tha hồ làm biếng cùng lấy người khác làm trò vui, đặc biệt là đó với chuyện tình của Phong Dao Tranh.
Do luôn phải bận rộn cho nên Phong Dao Tranh gần như không còn khái niệm về thời gian, đối với nàng hiện tại chỉ có ngày và đêm, hôm nay và ngày mai. Đến lúc có thể thở một hơi thì mới phát hiện địa lễ bái sư chỉ còn ba ngày.
Trời không phụ lòng người, bằng vào việc trả giá bằng mồ hôi và máu Phong Dao Tranh tay phải cầm kiếm một đường tiến thẳng giành được vị trí quán quân của lễ bái sư, chính thức trở thành vị đệ tử cuối cùng của chưởng môn phái Trường Lưu.
Phong Dao Tranh cuối cũng nhìn thấy nhị sư huynh trong truyền thuyết, Bạch Tử Họa.
Quả nhiên là một mỹ nam băng sơn, nếu ở thời hiện đại nhất định là hàng được tiêu thụ cao đây.
Phong Dao Tranh Ngồi một bên nghe sư phụ nói vậy, âm thầm than thở: Làm gì có một chút, rõ ràng là đại cố chấp a!
Nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt, đại sư huynh Ma Nghiêm đã bày bộ dạng ông cụ già khó tính nhìn nàng mà nói thế này: " Ngươi gọi là Phong Dao Tranh?"
Phong Dao Tranh vốn hết nhìn đông lại nhìn tây. Đại điện hùng vĩ tráng lệ, cao mà trống trải, lớp lớp màn hoa màu tím, sàn đều lát loại bạch ngọc tốt nhất, thậm chí có thể phản chiếu bóng người. Cột trụ cực lớn mấy người mới ôm hết, phía trên được khảm dạ minh châu.
Bị Ma Nghiêm hỏi, lập tức thu hồi ánh mắt đáp lại: " Vâng!"
Tuy có điểm khó hiểu, con bé này không biểt sư phụ từ nơi nào tìm ra song Ma Nghiêm vẫn rất chuyên nghiệp hoàn thành công việc mà sư phụ giao phó: "Đệ tử mới nhập môn chưa bái sư phụ chia làm mười tiên ban: Giáp, Ất, Bính, Đinh, Mậu, Kỷ, Canh, Tân, Nhâm, Quý. Dựa vào tư chất của ngươi, lớp Giáp là thích hợp nhất! Học hành cho chăm chỉ vào, ta không muốn sư muội mình có thành tích dọa người trong lễ bái sư đâu!"
“Đã rõ.” Phong Dao Tranh gật đầu, thầm nghĩ người này tuy có điểm hung dữ song lời nói vô cùng có lý, đệ tử chưởng môn mà có kết quả kém thật sự rất mất mặt.
Sau đó bị Ma Nghiêm mang đến ao Tam Sinh.
Từ Ma Nghiêm, Phong Dao Tranh không khỏi nuốt nước bọt nhìn chằm vào ba cái ao khác thường kia, nước thánh của Tam điện, tắm ở mỗi ao một ít, rửa sạch bụi bẩn và chướng khí của phàm thai, nước Tham Lam điện gạt bỏ tính tham, nước Tiêu Hồn điện rũ sạch ham muốn, còn nước của Tuyệt Tình điện cắt đứt si mê. Tắm càng lâu càng minh mẫn ra nhiều, đây chính là lễ rửa tội và là nghi thức quan trọng nhất để trở thành đệ tử bản môn.
Nếu chỉ có như vậy còn đỡ, chẳng qua nếu người có chấp niệm quá sâu đi vào sẽ khổ không tả xiết, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng. Cho nên có rất nhiều người dựa vào pháp lực hoặc là tránh một chiếc ao nào đấy không tắm là qua được khảo nghiệm.
Ngay cả tiên nhân cũng chẳng thể vứt bỏ được tham, dục, si, huống chi là nàng? Nếu là người khác nàng cố gắng liều mạng bán manh tranh thủ một hai, nhưng đối với vị đại sư huynh này chỉ có nước bó tay.
Hiện tại Phong Dao Tranh âm thầm cầu trời vái phật mong bản chấp niệm không quá sâu, chứ cái cảnh giới thanh tâm quả dục như nhị sư huynh họ Bạch kia, cả đời nàng cũng không làm tới.
Hít một hơi sâu, Phong Dao Tranh hùng dũng tiến vào trong tắm một phen.
Ma Nghiêm đứng ở ngoài thầm nghĩ, chỉ cần chấp niệm không quá sâu, hắn có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.
Tắm xong cả người thoải mái, tâm trạng và đầu óc trở nên vô cùng minh mẫn. Phong Dao Tranh vừa mặc quần áo, trong lòng nở đầy hoa tươi: Không hề có chút đau nào, chứng tỏ nhân phẩm nàng tốt vô cùng a!
Ma Nghiêm nhìn Phong Dao Tranh đi ra, phấn chấn 10 phần tâm tình tình tốt hơn một chút: " Không tệ! Đừng có lười biếng, rãnh rỗi ta sẽ kiểm tra người." Sau đó đưa cho nàng một cuốn sách nhỏ mà rời đi.
Mấy năm nay nàng ra sức học tập cho nên không phải là dân mù chữ, mặc dù trong sách ghi rất rõ ràng nhưng cũng phải tốn không ít thời gian Phong Dao Tranh mới hoàn thành xong tất cả những việc mình cần làm.
Có lẽ do lớp Giáp vào thực không dễ dàng, cộng thêm quần chúng trong đó đều là những đệ tử tiên tư rất cao, trước khi nhập môn đã có pháp lực không tồi. Hơn nữa phần lớn đều là con cái của chưởng môn phái khác hoặc là của các trưởng lão đức cao vọng trọng, thân thể là tiên cốt chứ không phải phàm thai, được đưa đến Trường Lưu tu luyện. Vì vậy cả đám đều vô cùng ngạo mạn, không dễ trêu chọc.
Tóm lại nếu muốn sống thanh thản, nếu không có hậu trường vững chắc thì thực lực mạnh đến nổi không ai dám làm gì.( Đây là những gì nàng rút ra sau 1 tuần học tràn đầy vất vả, dùng chính bản thân trải nghiệm.(TT_TT)!)
Vì môi trường sống cùng với thầy giám thị phiên bản cổ đại của Ma Nghiêm, mỗi khi đêm khuya buông xuống, nàng đều vào rừng sau Hợi điện tu luyện đạo thuật cùng đọc sách để bổ sung tri thức, rồi sáng hôm sau lên lớp, cho nên không tránh khỏi tinh thần sa sút.
Các vị tôn sư cảm thấy thành tích của nàng rất tốt cho nên cũng không làm khó dễ gì, chỉ cần nàng trả lời đúng câu hỏi thì sẽ không sao.
Nhưng cũng có vài vị tôn sư rất ngứa mắt nàng, cố ý làm khó, không làm khó được nàng lại bắt nàng trả lời đủ loại vấn đề. Mà điển hình nhất chính là Nhất ông và lão Hoàng Tà, bọn họ thông đồng, luân phiên thay đổi cách hành hạ nàng, khổ không thể tả.
Đối với tình hình này Ma Nghiêm tỏ vẻ tôn sư nghiêm mới có đệ tử giỏi, bày vẻ mặt bình thản mà kiểm tra thành tích càng ngày càng được nâng cao trong một thời gian ngắn của nàng.
Phong Dao Tranh cầm khăn tay mà cắn, thầm thề một ngày nào đó nhất định sẽ trả món thù này, dẫn đến tương lai Phong Dao Tranh luôn dựa hơi người nào đó mà đối nghịch với Ma Nghiêm.
Trong khi Phong Danh Tranh vất vả vật lộn với đám người lớp Giáp, Nhất ông, lão Hoàng Tà và Ma Nghiêm thì đây chính là những ngày tháng tiêu dao tự tại của Sênh Tiêu Mặc. Không có Ma Nghiêm quản nghiêm, hắn tha hồ làm biếng cùng lấy người khác làm trò vui, đặc biệt là đó với chuyện tình của Phong Dao Tranh.
Do luôn phải bận rộn cho nên Phong Dao Tranh gần như không còn khái niệm về thời gian, đối với nàng hiện tại chỉ có ngày và đêm, hôm nay và ngày mai. Đến lúc có thể thở một hơi thì mới phát hiện địa lễ bái sư chỉ còn ba ngày.
Trời không phụ lòng người, bằng vào việc trả giá bằng mồ hôi và máu Phong Dao Tranh tay phải cầm kiếm một đường tiến thẳng giành được vị trí quán quân của lễ bái sư, chính thức trở thành vị đệ tử cuối cùng của chưởng môn phái Trường Lưu.
Phong Dao Tranh cuối cũng nhìn thấy nhị sư huynh trong truyền thuyết, Bạch Tử Họa.
Quả nhiên là một mỹ nam băng sơn, nếu ở thời hiện đại nhất định là hàng được tiêu thụ cao đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.