Chương 8: Tiền truyện -Chương 6: Diệt yêu ma
Huỳnh Thắm
25/08/2016
Trời không sao có trăng nhưng lại bị che khuất, tối đen như một vực sâu thăm thẳm từ trên không trung của bãi tha ma.
Khắp cả phần mộ, đèn tàn bia đổ, ở giữa thấp thoáng vài bóng cây thưa thớt, vừa nhỏ vừa thấp, lại trụi lủi khẳng khiu không có lá, những bóng cây so le nhau nhìn giống như móng vuốt của quỷ.
Trong một góc khá sáng sủa của bãi tha ma, phía trên hai ngôi mộ hoang có một người trang phục giống như một nô bộc của một nhà nào đó trong trấn đang nằm thẳng tắp, đã sớm hôn mê mất đi tri giác. Bên cạnh có một bóng dáng mơ hồ gần như là trong suốt, bóng dáng như sương như khói đó nằm ở trên người của người kia, là một hồn ma hút máu được liệt trong cuốn sách nói về các loài yêu của yêu giới, nguyên khí cuồn cuộn không ngừng từ trong miệng mũi của người nọ tuôn trào ra, bị bóng dáng mờ ảo kia hút sạch vào.
Bóng dáng kia càng ngày càng trở nên chân thật hơn thì người nọ lại càng ngày càng không có sinh khí.
"Thì ra kẻ tác quái ở đây là ngươi, Huyết Yêu?". Một giọng nói thản nhiên vang lên.
Bóng dáng mờ ảo kinh sợ quay lại nhìn.
Người vừa tới lẳng lặng đứng giữa không trung, phía sau là một vầng trăng tròn từ trong mây đen đi ra, nhìn giống như là ánh trăng rằm sáng rọi. Vạt áo màu lam bay nhè nhẹ trong gió, phiêu nhiên xuất trần, người đó ngồi trên thanh kiếm đang phát ra ánh sáng chói lòa, giống như sóng nước dập dờn, bồng bềnh, vô cùng tao nhã, những ngôn ngữ tầm thường thật khó mà diễn tả hết được.
Người đó chậm rãi mở miệng, giọng nói thật bồng bềnh, hư ảo: "Lấy nguyên khí của người khác, làm hại tánh mạng của con người, ta không thể không diệt trừ ngươi".
Chữ "diệt trừ" vừa mới thốt ra, từ tay áo trường kiếm bay vút lên, phá mây mà phóng đi, trong chớp mắt từ giữa đám mây thanh kiếm lại lần nữa xuất hiện bay thẳng tắp xuống dưới, ánh sáng tỏa ra đến chói mắt, giống như sao sáng từ trên chín tầng trời rơi xuống chốn nhân gian, trong phạm vi hơn mười trượng được chiếu rọi sáng bừng như ban ngày.
Trong vòng ánh sáng như ngọc phát ra từ trong thanh kiếm, chỉ thấy duy nhất một bóng dáng.
Huyết Yêu hoảng sợ: "Lạc tinh sát!".
Lạc tinh sát, kiếm tựa sao rơi, chỉ là một sát chiêu được sáng tạo cách đây hơn ba trăm năm của phái Trường Lưu, chiêu thức này cũng không phải là khó luyện, nhưng người có thể đem nó sử dụng đến trình độ cao thâm như thế này chỉ có một, đó chính là người sáng tạo ra nó Phong Dao Tranh, đối phó với yêu ma tầm thường, chỉ cần một chiêu duy nhất.
Tất cả đều đã ở dưới ánh sáng bao phủ của thanh kiếm, có muốn né tránh cũng không kịp nữa.
Cứ ngỡ kẻ mới đến chỉ là một thần tiên bình thường trong tiên môn, vạn vạn lần cũng không thể ngờ được lại chính là người này. Huyết Yêu lúc này mới hiểu được rằng mình đã gặp phải phiền toái lớn rồi, hắn đã sớm được nghe nói về Phong Dao Tranh của môn phái tu tiên Trường Lưu, nhưng cho đến hôm nay mới được tận mắt nhìn thấy, mới biết được pháp thuật của nàng ta cao tới trình độ nào, càng không ngờ một người rất ít khi rời khỏi Trường Lưu lần này lại chạy đến nhân giới.
Huyết Yêu hốt hoảng muốn bỏ trốn, nhưng mà tình hình trước mắt này ngoại trừ đứng im chờ chết thì đã không còn đường nào có thể đi được cả, ngay vào lúc hắn vô cùng tuyệt vọng thì tình thế bỗng nhiên có sự chuyển biến.
"Phong Dao Tranh, còn không dừng tay!". Một tiếng cười lạnh vang lên.
"Có hai tên?". Phong Dao Tranh quả nhiên ngừng tay thu kiếm lại.
Cũng là một tên Huyết Yêu khác bay tới, trong lòng ôm một bóng dáng màu trắng: "Cô gái loài người này ở trong tay chúng ta, chẳng lẽ ngươi không quan tâm sống chết của cô ta?".
Phong Dao Tranh nhìn hai tên yêu này có con tin trong tay, chân mày khẽ nhíu lại, rõ ràng là nàng đã âm thầm bày kết giới bảo hộ những người dân ở đây, nếu có người xong vào nàng ách hẳn sớm phát giác, dựa theo tu vi của tên này không có khả năng vượt qua kết giới chứ đừng nói là qua mặt nàng. Cho nên nàng có thể đoán ra vị nữ tử này lén rời khỏi kết giới, còn về lý do nàng cũng không muốn biết.
Cô gái kia nhìn thấy Phong Dao Tranh, lại nghe lời nói của tên yêu này liền biết rõ chuyện sống chết của bản thân tất cả đều dựa vào quyết định của người trước mắt, liền dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía Phong Dao Tranh: " Tiên nhân, ta không muốn chết. Cứu ta! Làm ơn! Hu hu!"
Tên Huyết Yêu lúc nãy sợ hãi, hiện tại nhìn thấy có con tin, hắn cảm thấy vừa may mắn vừa vui sướng, lập tức lui trở lại phía sau đứng ở bên cạnh tên Huyết Yêu vừa mới đến.
Hai tiểu yêu nhìn thấy Phong Dao Tranh không dám ra chiêu, càng đắc ý, hai tên yêu ma trong phút chốc lập tức nhảy lên, bay vào giữa tầng mây, chạy về phía hang ổ của bọn chúng.
Tốc độ chạy nhanh như gió thế này ai có thể đuổi kịp kia chứ ! Trong chớp mắt bọn chúng đã chạy đi được vài dặm, phía sau cũng không có động tĩnh gì, nhưng lại thấy con đường ở phía trước mây bay tầng tầng lớp lớp, không thấy đâu là điểm cuối, dường như kéo dài đến vô tận, ánh trăng lạnh lùng treo lơ lửng ở phía trên biển mây, cả một vùng chỉ thấy mênh mông, dằng dặc, không bờ bến.
Trong biển mây, một bóng người chậm rãi nổi lên.
Phong Dao Tranh đứng giữa không trung mỉm cười nhìn hai tên yêu trước mặt.
Hai tên yêu ma khiếp sợ, vội vàng đứng sát vào nhau.
Đối phương nhanh như vậy mà đã đuổi tới phía trước, tên Huyết Yêu bắt cóc thiếu nữ hoàn hồn trước, vội vàng nói: " Quả không hổ danh là Phong Dao Tranh của Trường Lưu Sơn."
Phong Dao Tranh nhìn vị cô nương sắc mặt tái nhợt vì sợ mà nói: " Thả người!"
Lần này nhất định là khó có thể trốn thoát được, tên Huyết Yêu kia vẫn tự tin vào con tin trong tay mình, lập tức tóm lấy gáy của Trọng Tử nói: "Trên đời này làm sao có chuyện dễ dàng như vậy! Phong Dao Tranh, người tu tiên các ngươi luôn nói phải bảo vệ chúng sinh trong thiên hạ sao? Ngươi tốt nhất đừng ép chúng ta nếu không thì đừng trách ta đánh tan hồn phách của con ả này!".
Phong Dao Tranh nhìn hai tên yêu này một lúc, rồi nói: " Ngươi làm được sao?"
Không có khẩn trương, cũng không có đắc ý, chỉ có sự bình thản.
Một thanh kiếm đột nhiên xông lên giữa trời, tựa như pháo hoa nở rộ giữa không trung, nhìn giống như một tia chớp giữa biển mây, trong nháy mắt đã biến hóa thành trăm ngàn thanh kiếm, không thể phân biệt rõ được thanh nào mới là thật. Dưới ánh trăng lạnh, vô số những thanh kiếm giống nhau từ trên trời giáng xuống, đan vào nhau tạo thành một tấm lưới thật lớn.
Đồng thời, cùng lúc này, giọng nói của Phong Dao Tranh cũng truyền đến.
" Ngươi nghĩ kiếm của ta nhanh, hay các ngươi ra tay nhanh."
Hai tên Huyết Yêu bị biến cố bất thình lình khiến cho trở tay không kịp, hoảng sợ tột cùng, kẻ nào lo thân kẻ nấy bất chấp tất cả, vội vàng nhảy từ đụn mây rơi xuống, ngã trở về mặt đất, muốn bỏ trốn một lần nữa lại phát hiện đã không còn đường nào có thể đi được nữa rồi.
Vốn muốn dùng con người để áp chế nàng ta để thoát thân, nhưng lại không ngờ được nàng ta chẳng ý đến sự chết sống nữ tử này, nhất quyết ra tay, tấm lưới kiếm chụp thẳng vào đầu, tên Huyết Yêu kia đã lường trước được hôm nay khó lòng mà thoát khỏi cái chết, ác niệm trong lòng Huyết Yêu tăng lên trong nháy mắt, đem toàn bộ tâm sức dồn vào một chưởng, nâng chưởng lên chụp vào sau gáy của nữ tử, nhưng có một thứ còn nhanh hơn hắn. Vô số thanh kiếm lao đến cắt đứt hai cánh tay hắn, tên Huyết Yêu chưa kịp làm gì thì Phong Dao Tranh đã đoạt lấy nữ tử kia, sẵn tiện vỗ một chưởng đánh chết tươi hắn.
Tên Huyết Yêu đó ngay cả rên la cũng chẳng có, đến chết vẫn lộ rõ hoảng sợ và tuyệt vọng.
Tên Huyết Yêu chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn tấm lưới kiếm lao về phía bản thân để rồi kết thúc cuộc đời hắn.
Phong Dao Tranh nhìn nữ tử vì quá sợ hãi mà đã ngất xỉu đi, mang người trở về thôn.
Khắp cả phần mộ, đèn tàn bia đổ, ở giữa thấp thoáng vài bóng cây thưa thớt, vừa nhỏ vừa thấp, lại trụi lủi khẳng khiu không có lá, những bóng cây so le nhau nhìn giống như móng vuốt của quỷ.
Trong một góc khá sáng sủa của bãi tha ma, phía trên hai ngôi mộ hoang có một người trang phục giống như một nô bộc của một nhà nào đó trong trấn đang nằm thẳng tắp, đã sớm hôn mê mất đi tri giác. Bên cạnh có một bóng dáng mơ hồ gần như là trong suốt, bóng dáng như sương như khói đó nằm ở trên người của người kia, là một hồn ma hút máu được liệt trong cuốn sách nói về các loài yêu của yêu giới, nguyên khí cuồn cuộn không ngừng từ trong miệng mũi của người nọ tuôn trào ra, bị bóng dáng mờ ảo kia hút sạch vào.
Bóng dáng kia càng ngày càng trở nên chân thật hơn thì người nọ lại càng ngày càng không có sinh khí.
"Thì ra kẻ tác quái ở đây là ngươi, Huyết Yêu?". Một giọng nói thản nhiên vang lên.
Bóng dáng mờ ảo kinh sợ quay lại nhìn.
Người vừa tới lẳng lặng đứng giữa không trung, phía sau là một vầng trăng tròn từ trong mây đen đi ra, nhìn giống như là ánh trăng rằm sáng rọi. Vạt áo màu lam bay nhè nhẹ trong gió, phiêu nhiên xuất trần, người đó ngồi trên thanh kiếm đang phát ra ánh sáng chói lòa, giống như sóng nước dập dờn, bồng bềnh, vô cùng tao nhã, những ngôn ngữ tầm thường thật khó mà diễn tả hết được.
Người đó chậm rãi mở miệng, giọng nói thật bồng bềnh, hư ảo: "Lấy nguyên khí của người khác, làm hại tánh mạng của con người, ta không thể không diệt trừ ngươi".
Chữ "diệt trừ" vừa mới thốt ra, từ tay áo trường kiếm bay vút lên, phá mây mà phóng đi, trong chớp mắt từ giữa đám mây thanh kiếm lại lần nữa xuất hiện bay thẳng tắp xuống dưới, ánh sáng tỏa ra đến chói mắt, giống như sao sáng từ trên chín tầng trời rơi xuống chốn nhân gian, trong phạm vi hơn mười trượng được chiếu rọi sáng bừng như ban ngày.
Trong vòng ánh sáng như ngọc phát ra từ trong thanh kiếm, chỉ thấy duy nhất một bóng dáng.
Huyết Yêu hoảng sợ: "Lạc tinh sát!".
Lạc tinh sát, kiếm tựa sao rơi, chỉ là một sát chiêu được sáng tạo cách đây hơn ba trăm năm của phái Trường Lưu, chiêu thức này cũng không phải là khó luyện, nhưng người có thể đem nó sử dụng đến trình độ cao thâm như thế này chỉ có một, đó chính là người sáng tạo ra nó Phong Dao Tranh, đối phó với yêu ma tầm thường, chỉ cần một chiêu duy nhất.
Tất cả đều đã ở dưới ánh sáng bao phủ của thanh kiếm, có muốn né tránh cũng không kịp nữa.
Cứ ngỡ kẻ mới đến chỉ là một thần tiên bình thường trong tiên môn, vạn vạn lần cũng không thể ngờ được lại chính là người này. Huyết Yêu lúc này mới hiểu được rằng mình đã gặp phải phiền toái lớn rồi, hắn đã sớm được nghe nói về Phong Dao Tranh của môn phái tu tiên Trường Lưu, nhưng cho đến hôm nay mới được tận mắt nhìn thấy, mới biết được pháp thuật của nàng ta cao tới trình độ nào, càng không ngờ một người rất ít khi rời khỏi Trường Lưu lần này lại chạy đến nhân giới.
Huyết Yêu hốt hoảng muốn bỏ trốn, nhưng mà tình hình trước mắt này ngoại trừ đứng im chờ chết thì đã không còn đường nào có thể đi được cả, ngay vào lúc hắn vô cùng tuyệt vọng thì tình thế bỗng nhiên có sự chuyển biến.
"Phong Dao Tranh, còn không dừng tay!". Một tiếng cười lạnh vang lên.
"Có hai tên?". Phong Dao Tranh quả nhiên ngừng tay thu kiếm lại.
Cũng là một tên Huyết Yêu khác bay tới, trong lòng ôm một bóng dáng màu trắng: "Cô gái loài người này ở trong tay chúng ta, chẳng lẽ ngươi không quan tâm sống chết của cô ta?".
Phong Dao Tranh nhìn hai tên yêu này có con tin trong tay, chân mày khẽ nhíu lại, rõ ràng là nàng đã âm thầm bày kết giới bảo hộ những người dân ở đây, nếu có người xong vào nàng ách hẳn sớm phát giác, dựa theo tu vi của tên này không có khả năng vượt qua kết giới chứ đừng nói là qua mặt nàng. Cho nên nàng có thể đoán ra vị nữ tử này lén rời khỏi kết giới, còn về lý do nàng cũng không muốn biết.
Cô gái kia nhìn thấy Phong Dao Tranh, lại nghe lời nói của tên yêu này liền biết rõ chuyện sống chết của bản thân tất cả đều dựa vào quyết định của người trước mắt, liền dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía Phong Dao Tranh: " Tiên nhân, ta không muốn chết. Cứu ta! Làm ơn! Hu hu!"
Tên Huyết Yêu lúc nãy sợ hãi, hiện tại nhìn thấy có con tin, hắn cảm thấy vừa may mắn vừa vui sướng, lập tức lui trở lại phía sau đứng ở bên cạnh tên Huyết Yêu vừa mới đến.
Hai tiểu yêu nhìn thấy Phong Dao Tranh không dám ra chiêu, càng đắc ý, hai tên yêu ma trong phút chốc lập tức nhảy lên, bay vào giữa tầng mây, chạy về phía hang ổ của bọn chúng.
Tốc độ chạy nhanh như gió thế này ai có thể đuổi kịp kia chứ ! Trong chớp mắt bọn chúng đã chạy đi được vài dặm, phía sau cũng không có động tĩnh gì, nhưng lại thấy con đường ở phía trước mây bay tầng tầng lớp lớp, không thấy đâu là điểm cuối, dường như kéo dài đến vô tận, ánh trăng lạnh lùng treo lơ lửng ở phía trên biển mây, cả một vùng chỉ thấy mênh mông, dằng dặc, không bờ bến.
Trong biển mây, một bóng người chậm rãi nổi lên.
Phong Dao Tranh đứng giữa không trung mỉm cười nhìn hai tên yêu trước mặt.
Hai tên yêu ma khiếp sợ, vội vàng đứng sát vào nhau.
Đối phương nhanh như vậy mà đã đuổi tới phía trước, tên Huyết Yêu bắt cóc thiếu nữ hoàn hồn trước, vội vàng nói: " Quả không hổ danh là Phong Dao Tranh của Trường Lưu Sơn."
Phong Dao Tranh nhìn vị cô nương sắc mặt tái nhợt vì sợ mà nói: " Thả người!"
Lần này nhất định là khó có thể trốn thoát được, tên Huyết Yêu kia vẫn tự tin vào con tin trong tay mình, lập tức tóm lấy gáy của Trọng Tử nói: "Trên đời này làm sao có chuyện dễ dàng như vậy! Phong Dao Tranh, người tu tiên các ngươi luôn nói phải bảo vệ chúng sinh trong thiên hạ sao? Ngươi tốt nhất đừng ép chúng ta nếu không thì đừng trách ta đánh tan hồn phách của con ả này!".
Phong Dao Tranh nhìn hai tên yêu này một lúc, rồi nói: " Ngươi làm được sao?"
Không có khẩn trương, cũng không có đắc ý, chỉ có sự bình thản.
Một thanh kiếm đột nhiên xông lên giữa trời, tựa như pháo hoa nở rộ giữa không trung, nhìn giống như một tia chớp giữa biển mây, trong nháy mắt đã biến hóa thành trăm ngàn thanh kiếm, không thể phân biệt rõ được thanh nào mới là thật. Dưới ánh trăng lạnh, vô số những thanh kiếm giống nhau từ trên trời giáng xuống, đan vào nhau tạo thành một tấm lưới thật lớn.
Đồng thời, cùng lúc này, giọng nói của Phong Dao Tranh cũng truyền đến.
" Ngươi nghĩ kiếm của ta nhanh, hay các ngươi ra tay nhanh."
Hai tên Huyết Yêu bị biến cố bất thình lình khiến cho trở tay không kịp, hoảng sợ tột cùng, kẻ nào lo thân kẻ nấy bất chấp tất cả, vội vàng nhảy từ đụn mây rơi xuống, ngã trở về mặt đất, muốn bỏ trốn một lần nữa lại phát hiện đã không còn đường nào có thể đi được nữa rồi.
Vốn muốn dùng con người để áp chế nàng ta để thoát thân, nhưng lại không ngờ được nàng ta chẳng ý đến sự chết sống nữ tử này, nhất quyết ra tay, tấm lưới kiếm chụp thẳng vào đầu, tên Huyết Yêu kia đã lường trước được hôm nay khó lòng mà thoát khỏi cái chết, ác niệm trong lòng Huyết Yêu tăng lên trong nháy mắt, đem toàn bộ tâm sức dồn vào một chưởng, nâng chưởng lên chụp vào sau gáy của nữ tử, nhưng có một thứ còn nhanh hơn hắn. Vô số thanh kiếm lao đến cắt đứt hai cánh tay hắn, tên Huyết Yêu chưa kịp làm gì thì Phong Dao Tranh đã đoạt lấy nữ tử kia, sẵn tiện vỗ một chưởng đánh chết tươi hắn.
Tên Huyết Yêu đó ngay cả rên la cũng chẳng có, đến chết vẫn lộ rõ hoảng sợ và tuyệt vọng.
Tên Huyết Yêu chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn tấm lưới kiếm lao về phía bản thân để rồi kết thúc cuộc đời hắn.
Phong Dao Tranh nhìn nữ tử vì quá sợ hãi mà đã ngất xỉu đi, mang người trở về thôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.