Ái Hậu Dư Sinh

Chương 62: Chương 62

Yên Thị

29/09/2016

CHƯƠNG 62

Nam nhân không giữ cậu lại, cũng không đuổi theo.

Tần Qua xuống xe mới phát hiện ra xe hắn đậu ở sau ký túc xá.

Cậu khập khiễng đi đến cửa ký túc xá, nhìn về phía xa xa, tất cả phòng học đều đã tắt đèn. Thì ra đã qua tự học buổi tối.

Tần Qua lại lấy điện thoại ra nhìn, đã mười một giờ. Có lẽ cậu hôn mê một lúc lâu.

Cái dạng này, cậu không dám về nhà. Vào kí túc xá lại sợ kinh động bọn Đàm Tấn.

Tần Qua nghĩ nghĩ, quyết định tối nay ở ký túc xá.

Cậu mặc áo mỏng ngồi ở cửa cầu thang một hồi lâu. Gió buổi tối có chút lạnh, bệnh vừa mới khỏi không biết có thể vì vậy mà tái phát hay không.

Rõ ràng bị nam nhân kéo vào trong xe cường bạo một lần, Tần Qua thật sự nghĩ sao cũng không ra.

cheveuxnoirs.wordpress.com

May là cậu cũng sắp ra nước ngoài.

Nam nhân chắc sẽ không vô sỉ đến mức phung phí mấy chục ngàn tiền vé máy bay đến nước Mỹ làm cậu đâu.

Tần Qua vùi mặt trong cánh tay, tay áo ướt.

Không biết ngồi bao lâu cậu mới chậm rãi đứng dậy, khập khiễng lên lầu.

Tiểu huyệt dường như có chất lỏng chảy xuống, dính vào quần.

Tần Qua thật vất vả mới đi tới cửa, lấy ra cái chìa khóa mở cửa. Ký túc xá tối thui, còn có tiếng hít thở cùng tiếng ngáy. Cậu biết là La Chẩn đang ngáy. Đàm Tấn với cậu đã từng oán giận rất nhiều lần, còn từng giáo dục một khóa về “văn hóa phòng trọ”.

Tần Qua bỗng nhiên cảm thấy thời học sinh đã cách mình thật xa.

Trong khi nhóm hồ bằng cẩu hữu vô tâm vô phế mà sống, cậu lại nhanh chóng đồi bại, vỡ nát.

Trong bóng đêm Tần Qua mở tủ quần áo, bên trong vẫn còn quần áo. Từ sau khi xảy ra chuyện, cha mẹ vẫn luôn bận rộn, cái ký túc xá này cũng đã bị quăng ra sau đầu từ lâu. Cậu cầm một cái quần lót đi vào phòng tắm, cởi ra quần áo trên người ném xuống đất, trên quần lót quả nhiên dính dịch trắng.

Vừa nghĩ tới đó là của nam nhân lưu lại, Tần Qua đã vô lực muốn rơi lệ.

Vừa muốn vặn mở vòi nước, bỗng nhiên cánh cửa kéo vang lên một tiếng, mở ra.

Tần Qua còn chưa kịp che dấu thân thể tràn đầy dấu vết của mình, quay đầu lại đã thấy Đàm Tấn mang biểu tình khiếp sợ che miệng lại.

“Cậu… Cậu đây là chuyện gì?…”

Gặp Tần Qua cúi mắt xuống không nói, Đàm Tấn đóng cửa lại tới gần cậu hạ giọng cả giận nói: “Đây đều là cái gì? Hả?!”

Trên da thịt ngà voi bình thường trắng nõn, dấu hôn xanh tím nhìn thấy ghê người, từ ngực kéo dài đến đùi trong. Đàm Tấn phẫn nộ mà bắt lấy cánh tay Tần Qua lật thân thể cậu lại, trên lưng cũng đều là mảng lớn mảng lớn hồng ngân, đùi trong còn sót lại trọc dịch màu trắng.

“Cậu nói cho tôi biết! Đây là cái gì?! Là cái gì?!”

“…”

“Đang nói chuyện với cậu đó! Có phải cái nam nhân kia hay không? Hắn ép buộc cậu sao?!”

“Cậu không nên hỏi …”

Hoàn toàn không phải phản ứng lần đầu tiên bị cường bạo, Đàm Tấn giận dữ, hung hăng lỗ mãng kéo cánh tay Tần Qua: “Tôi còn tưởng rằng cậu với hắn chỉ chơi trò ôm ôm hôn hôn, làm một hồi các cậu đã làm đến nước này?! Đầu cậu bị nước vào hả?! Ngay cả thân thể cũng dâng lên?!” Đàm Tấn nói rồi hung hăng đấm vào vách tường một đấm.”Tôi muốn gọi điện thoại nói cho chú Tần.”

cheveuxnoirs.wordpress.com

“Không.” Tần Qua bắt lấy tay hắn. Thật vất vả mới dàn xếp ổn thoả, cậu không muốn làm lớn chuyện, để cho cậu an tâm ra nước ngoài thôi là ổn rồi.

“Tôi con mẹ nó đã sớm nên nhìn thấu bộ mặt thật của hắn, không cho cậu với thằng vô liêm sỉ đó lui tới! Chia cũng đã chia mà còn…”

Đàm Tấn đầy một bụng lời muốn mắng chửi, nhưng đối với Tần Qua cúi đầu cụp lông mi, lại cái gì cũng không phun ra được.

Tần Qua chậm rãi nói: “Cậu đừng đi tìm hắn… Dù sao tôi cũng sẽ rời khỏi đây… Được không?”

Đàm Tấn nổi giận thở hổn hển một hồi lâu, mở cửa phòng tắm ra ngoài, nặng nề đóng sầm cửa lại.

Hắn không biết tại sao mình lại tức giận như thế.

Cảm giác thật giống như là Tần Qua phản bội hắn.

Nhưng làm sao lại phản bội? Hắn lại không nói ra được.

Thật sự mà nói, Tần Qua chẳng qua là có người yêu mà không cho hắn biết, mà tên người yêu kia lại vừa vặn là người mà hắn vẫn luôn tránh xa được bao nhiêu thì tránh, hoặc là nói khinh thường quen biết – Lâm Hi Liệt.

Đêm nay thấy được bộ dáng Tần Qua sau khi làm tình làm hắn cực kì khiếp sợ, giống như trong lòng cuối cùng cũng mơ mơ hồ hồ nứt ra, sáng tỏ. Những chỗ khả nghi nho nhỏ cũng đột nhiên xâu chuỗi lại với nhau, giống như một tia chớp xẹt qua soi rõ vạn vật, thông suốt.

Khó trách lúc trước Tần Qua sẽ hay xấu hổ ánh mắt mang chút sợ hãi, đều là bởi vì… Bởi vì cái tên vô liêm sỉ kia… Hơn nữa đến bây giờ vẫn còn cố bảo vệ tên đó…

Trong lòng Đàm Tấn bỗng nhiên chua xót vô cùng.

Người hắn nâng niu trong lòng lâu như thế, không nỡ tổn thương một chút nào, là bạn thân từ nhỏ, cứ như vậy bị người khác nhanh chân đến trước. Thẳng đến người ta bị chơi đùa, chơi đến chán rồi một cước đá văng, hắn mới nhận ra hắn đã ngu ngốc lâu như thế.

Từ đầu mình đã vẫn ôm loại tình cảm cấm kỵ này với Tần Qua.

Trách không được vẫn luôn phản đối cậu lui tới với Lâm Hi Liệt.

Có lẽ khi đó thì đã phát hiện tên kia chính là tình địch.

Buồn cười là bản thân vẫn còn ngụy trang là anh em, là bạn bè, ở bên cạnh cậu giống như ruồi bọ ngày ngày ríu rít, nhiễu qua nhiễu lại.

Thật sự là… Đã quá muộn.

Đàm Tấn dựa vào tường nhắm mắt lại, đầy đầu đều là hình ảnh Tần Qua toàn thân trần truồng vừa rồi.

Xương quai xanh mảnh khảnh, làn da trắng nõn, dấu hôn hồng hồng đỏ đỏ như là hoa đào trên tuyết. Lông mi dài nhỏ run nhè nhẹ, làm cho người ta thật muốn đem cậu đặt dưới thân mà chà đạp.

Không biết bộ dáng Tần Qua say tình rên rỉ sẽ động lòng người đến mức nào…

Mà tất cả những thứ đó, đều đã bị nam nhân kia nhìn thấy…

Đàm Tấn ở ngoài cửa đứng một hồi lâu, mới nghe được cánh cửa “két” một tiếng, Tần Qua người đầy hơi nước từ bên trong đi ra.

Hắn vội vàng cầm khăn tắm tiến lên đem Tần Qua bọc lại, lại rót ly nước ấm cho cậu uống.

Tần Qua chậm rãi uống xong thì lên giường, vẫn nằm không nhúc nhích. Ngay cả hô hấp cũng dường như không có.

Đàm Tấn cào cào đầu, cũng lên giường. Giường hai người vừa vặn là đối diện nhau, Đàm Tấn nằm trên giường nhìn Tần Qua trong chốc lát mới xoay người chui vào chăn. Nhịn đã lâu, cuối cùng mới cúi đầu nghẹn ra một câu: “Rốt cuộc cậu thích hắn ở chỗ nào?”

Đối diện không trả lời.

cheveuxnoirs.wordpress.com

Đàm Tấn lặng yên nhìn trần nhà.

Bên ngoài có chút ánh đèn không biết từ chỗ nào chiếu vào, trần nhà hiện ra màu lam nhàn nhạt.

Tần Qua cũng không phải không nghe được, cậu chỉ là không muốn trả lời.

Cậu không còn sức lực để nói bất cứ điều gì liên quan đến người nọ nữa.

Như vậy sẽ giống như vết sẹo lại bị xé mở. Đau đến sắp chết ngất đi.

Cậu hiện tại chỉ muốn quên đi nam nhân.

Ở trong yên lặng, Đàm Tấn trợn to mắt mất ngủ nguyên một buổi tối, Tần Qua lại nhắm mắt “vô tâm vô tư” mà ngủ.

Ba ngày sau, Tần Qua bước lên chuyến bay đi đến Mỹ.

Hành trình rất thuận lợi, không có xuất hiện trường hợp cướp xe như Tần cha đã nghĩ, nhưng từ khi xe Tần gia ra khỏi cửa lớn, phía sau có hai chiếc xe lạ vẫn theo tới sân bay.

Tần cha quay đầu nhìn thoáng qua Tần Qua, cậu lại vô cảm giống không biết, ánh mắt đăm đăm nhìn ngoài cửa sổ.

Con trai biến thành như vậy, trong lòng Tần cha quả thật có chút áy náy. Lại nói ông vì chia rẽ đôi trẻ này, cũng coi như đã cống hiến chút “công sức nho nhỏ”.

Ở sân bay, Tần mẹ khóc đến nước mắt nước mũi đầy mặt, Tần cha cuối cùng cũng buông bỏ nói xin lỗi với Tần Qua, nhưng cậu chỉ lắc đầu, ôm chia tay cha mẹ với quản gia rồi vào cửa check-in.

Tần Qua vào phòng chờ, màn hình TV lớn trên tường đang phát tin tức giải trí: “Được biết, chế tác mới nhất của Long Đằng “Đêm Ả Rập” đã chính thức tuyên bố đổi nam diễn viên chính, theo người trong nội bộ đoán là bởi vì mấy ngày trước minh tinh Phạm Hi Văn có lẽ đã đắc tội một vị cao cấp trong công ty, không chỉ có vai chính bị đổi, ngay cả album mới cũng bị trì hoãn vô thời hạn, dự là sẽ đóng băng luôn…”

Tần Qua giống như không nghe thấy, đi đến cửa sổ sát đất, những chiếc máy bay đang bận rộn lên xuống.

___________________

Sau chương này sẽ là 3 phần ngoại truyện =.,= nói là ngoại truyện chứ thực ra cũng liên quan chút chút đến truyện. “Coi như là quà mừng năm mới ngọt ngào” (tác giả nói vậy). Có ai nhớ quà nghĩa là j hok =))

Thôi coi như là của mình nhá =))

P/s: tớ muốn tìm đoản văn H + ngọt ngào làm , ai hiến truyện với (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥

Ngoại truyện: Xuyên vào (1)

“Tần Qua!”

Tần Qua ôm sách xoay người lại.

“Có chuyện gì vậy?”

Cậu mặc áo sơmi trắng, quần âu màu nhạt, vóc dáng cao một mét bảy lăm, dáng người cân đối, có loại vẻ đẹp yên lặng như loài hoa quỳnh tỏa hương trong bóng đêm, thanh âm cũng làm người ta cảm thấy dịu dàng như gió thoảng.

Người đến là đàn anh của Tần Qua, khoa kiến trúc năm ba, hội trưởng hội học sinh người Hoa. Tính tình tao nhã, thành tích tốt, dáng người rất cao lại rèn luyện đầy đủ, là tình nhân trong mộng của rất nhiều cô gái. Lúc Tần Qua nhập học Đại học Stanford(1), là do hội học sinh sắp xếp thành viên tới đón, mà người đi đón Tần Qua chính là vị đàn anh này.

“Em có biết tối thứ sáu này chúng ta sẽ tổ chức lễ hội mùa xuân tết âm lịch không?”

“Oh… Có chuyện gì không ạ?” Hội học sinh người Hoa ở Stanford hàng năm đều tổ chức cái này.

“Kỳ thật anh có một yêu cầu hơi quá đáng.”

“Anh cứ nói đi.”

cheveuxnoirs.wordpress.com

“Chuyện là như vầy, trong chương trình chúng ta có một tiết mục độc tấu Piano, nhưng người chơi Piano lại có việc không thể lên sân khấu, trong thời gian ngắn lại tìm không ra tiết mục nào lấp vào, anh biết em biết chơi đàn, muốn hỏi em có thể giúp đỡ một chút không?”

“…” Tần Qua lập tức cảm thấy thật khó xử.

Cũng không phải là cậu không muốn giúp.

Cậu hiện tại đối với Piano, nhất là biểu diễn trên sân khấu luôn luôn có một loại bóng đen không hiểu, vì vậy cậu cố gắng tận lực không lặp lại chuyện đó. Nam nhân gây cho cậu di chứng nhiều lắm, đây chính là một trong số đó.

Nhưng là đàn anh từ lúc cậu đến Stanford thì đã luôn trước sau giúp đỡ cậu rất nhiều, bao gồm đưa đón, làm thủ tục nhập học, dẫn cậu đi chọn phòng ở, thuê phòng, mua nội thất… vân vân…, cậu vẫn luôn cảm kích trong lòng. Hiện tại lần đầu tiên đàn anh mở miệng, cậu cho dù thế nào cũng không thể từ chối.

Thấy Tần Qua rũ mắt không nói lời nào, anh nói: “Nếu quá miễn cưỡng thì thôi.”

“Không… Chuyện này em nhất định sẽ giúp, cũng không biết kỹ thuật còn tốt không. Có nơi để luyện tập không?”

Đàn anh nở nụ cười: “Kỹ thuật của em dùng một nửa vẫn còn dư giả. Chúng ta có thể mượn phòng đàn bên học viện âm nhạc, xế chiều anh tới đón em đi.”

“Được.”

“Cứ quyết định như vậy đi.”

“Vâng, tạm biệt.”

“Bye bye.”

Tần Qua quay người lại tiếp tục đi về căn hộ.

Thôi thôi. Luôn trốn tránh cũng không phải là biện pháp, xem như đây là một cơ hội để vượt qua di chứng đi.

“Tách” một tiếng, phòng khách sáng lên ánh đèn vàng nhạt. Tần Qua cởi giày đặt ở cạnh cửa, mang dép lê vào phòng ngủ, mở máy tính đem sách để ở một bên.

MSN tự động login, một cái đầu lập tức nhảy ra: “Đã về rồi ah?”

“Uh.”

“Sắp đến tết âm lịch rồi đó, mọi người đều nơi nơi tiệc tùng mà tôi lại phải ngồi đây cặm cụi viết luận văn!” Cộng thêm một biểu tình nước mắt như mưa T^T

Tần Qua nhịn không được phì cười: “Tôi cũng đang viết luận văn mà.”

“Của cậu là tâm lý học, luận văn phỏng chừng so với tôi còn khủng khiếp hơn ” Icon cười đê tiện.

“Cậu vui rồi chứ, vậy nhanh đi viết đi.”

“Biết cậu lại đuổi tôi đi, tôi cút đây.” Icon gạt lệ.

Tần Qua mỉm cười, lê chuột đến dấu X đỏ ở góc trên bên phải.

Cậu đã 20 tuổi. Từ lúc mười sáu tuổi ra nước ngoài đến trung học Stuyvesant(2), rồi thi đậu đại học Stanford, đến bây giờ đã qua bốn năm.



Bốn năm huy hoàng thì ra trôi qua mau như thế. Cậu lại dường như một chút cảm giác cũng không có.

Lên đại học cậu chọn tâm lý học, hy vọng dựa vào tri thức học ở trường để trị liệu vết thương trong lòng. Nhưng cũng giống như bác sĩ thường không thể chữa hết bệnh cho bản thân, cậu cũng không thể chữa cho mình.

Mỗi ngày Đàm Tấn đều login nói chuyện với cậu.

Từ sau đêm Đàm Tấn phát hiện cậu bị nam nhân cường bạo, thái độ của hắn đối với cậu liền thay đổi 180 độ. Mỗi ngày đều phải lên MSN nói chuyện phiếm với cậu, một ngày không online, điện thoại sẽ bị khủng bố, còn phải nghe hắn kỳ kèo uốn éo một trận. Trừ lần đó ra, Đàm Tấn còn thường xuyên vào dịp tết bay từ Philadelphia tới California để thăm cậu, lễ Giáng Sinh, nghỉ xuân, nghỉ hè, một cái cũng không sót. Tần Qua hoài nghi có phải Đàm Tấn sợ cậu lại bị nam nhân cường bạo hay không, cậu còn úp mở mà tỏ vẻ nam nhân sẽ không rảnh rỗi đến mức chạy đến nước Mỹ cường bạo cậu, nhưng Đàm Tấn vẫn tỉnh bơ như không nghe thấy, tự làm theo ý mình. Nghe mẹ cậu nói, sau khi cậu đi Đàm Tấn không biết là bị cái gì kích thích, đột nhiên cải tà quy chính, hăng hái cố gắng, nhảy lên đứng nhất cả năm học, thi vào đại học kinh tế Wharton(3) ( nghe nói cũng xin vào Stanford nhưng bị từ chối, làm Đàm Tấn buồn bực thật lâu.) Tần Qua không biết Đàm Tấn rốt cuộc bị cái gì kích thích, bất quá bạn lâu năm quay đầu về chùa, cậu vẫn là rất vui.

Tần Qua tìm tòi tư liệu trong chốc lát, suy nghĩ lại nhịn không được bay tới chuyện Piano.

cheveuxnoirs.wordpress.com

Sau khi chia tay với nam nhân, hơn nữa khối lượng bài học so với trong nước lớn hơn, đã rất lâu cậu chưa chạm vào Piano.

Cho đến mùa hè năm tốt nghiệp trung học, cậu mới thử chạm vào một chút, nhưng lại lập tức giật bắn lên kinh ngạc ngồi chảy nước mắt, sau đó cậu đậy nắp đàn, nằm trên Piano yên lặng trong chốc lát.

Ở trong lòng cậu, nam nhân dường như phân liệt thành hai người, trước khi từ H đảo trở về là một người, sau khi trở về là một người. Nghĩ đến lúc trước nam nhân đối với cậu thật là tốt, rồi lại nghĩ đến nam nhân như thế nào phản bội cậu, làm cho Tần Qua nhịn không được rơi lệ.

May mắn kĩ thuật đàn cũng không thụt lùi nhiều, đàn anh cho cậu tự chọn khúc nhạc nào đó quen thuộc, vậy nên Tần Qua chọn “Hôn lễ trong mơ”, hy vọng lần này lên đài diễn có thể bao phủ lên hồi ức cũ kia, vô luận là nam nhân lúc ấy tặng hoa, hay là… lời tâm tình sau đó.

Đàn anh vì chuyện này mà chạy tới chạy lui, ngay cả âu phục trắng cũng tìm tới giúp cậu.

Âu phục trắng tương đối khó phối đồ, nhưng đối với Tần Qua mà nói tựa như là đồ đo làm theo yêu cầu. Cậu mặc âu phục sẫm màu nhìn có vẻ cứng nhắc, không hợp tuổi, mặc đồ trắng lại giống như thiên nga tao nhã, lúc cúi đầu khí chất u buồn lại làm rạng rỡ thêm ba phần. Lúc diễn tập ngay cả đàn anh cũng nhìn đến có chút xuất thần.

Trong trường học nghe nói nữ sinh Trung Quốc ngưỡng mộ nhất chính là vị đàn anh này, bởi vì anh lịch thiệp, dễ dàng tiếp cận. Nhưng anh biết, Tần Qua không phải không được yêu mến, chỉ là đa số nữ sinh đối với Tần Qua đều chỉ dám thầm mến trong lòng, không dám tiến lên nói với cậu. Quanh thân Tần Qua luôn luôn như có như không mang theo một chút u buồn và xa cách, làm cho rất nhiều nữ sinh cảm thấy nói với cậu nhất định sẽ bị cậu lơ đi.

****

Tần Qua đi lại ở lối nhỏ trong phòng thay quần áo, mơ hồ cảm thấy loại cảm giác trùng lặp thời gian và không gian. Vô luận là phòng thay quần áo, sân khấu, hay là Piano so với thời trung học đều hơn xa.

Bên ngoài vỗ tay rào rào, giống như cậu vừa mới khẩn trương mà gọi điện thoại cho nam nhân đây thôi.

Không chút nào ngoài ý muốn, biểu diễn thực thành công.

Lúc Tần Qua đàn đến phần kết, dưới đài đã sớm đã la hét chói tai, thậm chí còn có người ở kêu “Encore!!!”

*Encore: nữa đê!!!

Người chơi đàn tốt như thế cũng không nhiều. Mà vừa chơi đàn tốt, bộ dạng lại còn dễ nhìn như thế lại là lông phượng sừng lân. (aka hiếm có khó tìm:D )

Nước ngoài so với trong nước cởi mở hơn, dưới đài thậm chí còn có gậy ánh sáng được ném lên, Tần Qua có chút giật mình, nhưng vẫn làm bộ thờ ơ đi đến giữa sân khấu cúi đầu.

Bỗng nhiên dưới đài lớn tiếng đánh trống reo hò lên, một thanh niên xa lạ mang áo khoác đen ôm một bó hoa chạy tới, quỳ một gối xuống dùng hai tay dâng lên trước mặt Tần Qua.

cheveuxnoirs.wordpress.com

Quá khứ như đoạn phim ngắn tua lại trong đầu, Tần Qua lập tức cảm thấy có chút hốt hoảng, ngay cả ánh đèn cũng thật chói mắt.

Tần Qua theo bản năng lui về sau từng bước, nói: “Cám ơn cậu…” Thoáng sửng sốt một chút, mới lại tiến lên tự mình tiếp nhận bó hoa trong tay thanh niên, cúi chào khán giả rồi đi xuống sân khấu.

Tần Qua đi đường cũng có chút không xong, trước mắt càng ngày càng mơ hồ, hình như nước mắt lại chảy ra.

Quả nhiên vẫn không thể…

__________________________

(1)Đại học Stanford(hay Đại học Leland Stanford Junior) là viện đại học tư thục thuộc khu vực thống kê Stanford, California (Hoa Kỳ). Là viện đại học có diện tích lớn thứ hai trên thế giới, Viện Đại học Stanford có chương trình đầy đủ cho sinh viên đại học cũng như sinh viên sau đại học, cùng với một trung tâm y khoa nổi tiếng và nhiều trung tâm nghiên cứu và dự án phục vụ. Cùng với Viện Đại học Harvard, Viện Đại học Yale và Viện Đại học Princeton, Viện Đại học Stanford nằm trong nhóm những viện đại học tốt nhất của Hoa Kỳ.

(2)Trường Trung học Stuyvesant(hay Stuy) là một trường chuyên toán và khoa học công lập ở Thành phố New York. Nó được coi là trường công lập cạnh tranh nhất của Hoa Kỳ, nơi có nhiều học sinh được nhận vào học tại các trường đại học danh giá nhất của Hoa kỳ hơn bất cứ trường phổ thông công lập hay tư thục nào khác. Ngôi trường được thành lập năm 1904 tại khu Đông Manhattan (East Side) và chuyển tới tòa nhà mới tại Battery Park City vào 1992. Stuyvesant được chú ý vì chương trình học rất mạnh, đã sản sinh ra nhiều cựu học sinh danh tiếng trong đó có những người giành giải Nobel. U.S. News and World Report xếp trường này thứ hạng 15 trong xếp những trường phổ thông “Huy chương vàng” của Hoa kỳ năm 2007. (Wiki)

(3) Đạihọc Wharton: Là trường kinh doanh cấp đại học đầu tiên trong Ivy League tại Hoa Kỳ cũng như trên thế giới. Trường được Joseph Wharton thành lập năm 1881, cho đến nay Wharton vẫn được xem là trường dẫn đầu toàn cầu trong nhiều chuyên ngành đặc biệt là về tài chính (finance). Wharton nổi tiếng là nơi thu hút nhiều nhà tuyển dụng trên Wall Street và đào tạo ra những chuyên gia hàng đầu tiêu biểu như Donald Trump và Warren Buffett.

*****

Cái tên nói lên tất cả =.,=

Ngoại truyện: Xuyên vào (2)

‘Nói thật’ hay ‘đại mạo hiểm’

Bỗng nhiên thắt lưng bị người mạnh mẽ ôm lấy đặt ngồi lên sofa, bên tai cũng vang lên thanh âm quen thuộc: “Tần Qua? Tần Qua? Em sao vậy?”

Tần Qua lắc đầu, đem hoa đưa cho người ta: “Tôi bị dị ứng phấn hoa…” Rồi mới đứng lên, đầu óc choáng váng tìm kiếm toilet, cũng không quan tâm người nọ kéo cậu gọi tên cậu, nghiêng ngả lảo đảo đi vào toilet.

Chóp mũi càng ngày càng đau, trước mắt cũng càng ngày càng mơ hồ, vừa mới vừa đi vào ngăn giữa đóng cửa lại, nước mắt đã trào ra.

Tần Qua che miệng tựa vào trên ván cửa, nước mắt tuôn rơi, muốn dừng cũng dừng không được.

Dấu ấn nam nhân để lại trên người cậu quả nhiên là quá sâu. Không biết muốn tới lúc nào mới có thể nhổ ra.

Lời nam nhân nói, ‘làm cho cậu mỗi lần đánh đàn nhớ đến nam nhân như thế nào làm cậu’, cậu cũng nhớ tới.

Nghĩ đến câu nói kia của nam nhân “Ông xã em không thích em xuất đầu lộ diện bên ngoài ” nghĩ đến bộ dáng nam nhân nhăn mày giảo biện* nói, nghĩ đến trái tim cũng co rút lại.

*Giảo biện: giảo hoạt + biện hộ

Bốn năm qua cậu không đeo đồng hồ hay dây chuyền, ngay cả phim rạp cũng không đi xem. Từng thử quen với nữ sinh mến mộ cậu, nhưng cậu không hề động tâm hay chìm vào cảm giác yêu đương, trốn tránh đối phương nhiều lần ám chỉ hôn môi, cuối cùng cũng chấm dứt bằng chia tay.

cheveuxnoirs.wordpress.com

Cậu cuối cùng cũng hiểu được, cậu đã không có cách nào đi yêu người khác nữa.

Cậu đã dùng hết tình cảm cả đời trên người nam nhân, đã mất đi năng lực yêu.

Mà bây giờ, cậu mới sâu sắc cảm nhận được, nam nhân ở mỗi một giọt máu trong thân thể cậu, chưa bao giờ rời khỏi.

Nam nhân tựa như cái bóng của cậu, đi chỗ nào cũng có. Đến ngày cậu chết.

Tần Qua không tiếng động mà khóc thật lâu, mới dùng giấy lau lau mặt rồi ra ngoài, đàn anh lo lắng tựa vào bồn rửa tay nhìn cậu.

“Em xảy ra chuyện gì vậy?”

“Không có gì…”

Tần Qua thấp đầu, vội vàng lách qua người đàn anh, lại bị kéo tay lại: “Anh đưa em về.”

“Vâng…” Tần Qua quẩy người một cái rút tay về.

Đó cũng là một trong những di chứng… Không muốn bị người khác chạm vào…

Hai người yên lặng đi đến dưới lầu nơi Tần Qua thuê phòng, lúc chia tay, đàn anh mới chậm rãi nói: “Thật có lỗi, làm em nhớ tới chuyện không vui.”

“Không sao.”

Là cậu không đủ mạnh mẽ, không thể chống lại ma quỷ trong tim.

Đàn anh do dự tìm từ: “Nếu ngày nào đó em có tâm sự muốn nói ra… Có thể tới tìm anh…”

Tần Qua miễn cưỡng cười nói: “Cám ơn anh…”

Chuyện vô sỉ không thể quên được nam nhân như vậy, cậu sẽ không nói cho người khác biết.

Đàn anh còn do dự một chút, như muốn nói gì đó nữa nhưng Tần Qua đã gật đầu rồi lên nhà, bóng dáng gầy nhỏ rất nhanh biến mất trong bóng đêm.

Đứa nhỏ này thường ngày tao nhã lễ phép, trầm tĩnh lạnh nhạt, hôm nay trong lúc vô ý lại động đến tâm sự của cậu. Nói vậy cậu đã từng trải qua một đoạn thời gian khắc cốt minh tâm. Nếu như thế, vậy cô gái nào mới có thể lọt vào mắt xanh của cậu đây?

Tần Qua vào nhà ngay cả đèn cũng không mở, sờ soạng đi vào phòng ngủ rồi bổ nhào xuống giường.

Trong đầu hoàn toàn trống rỗng mà nằm úp sấp trong chốc lát, mới chậm rãi đứng lên cởi quần áo lên giường chui vào chăn.

Có lẽ thêm vài lần nữa thì sẽ tốt thôi, chết lặng thì tốt rồi…

Người sau khi khóc dường như đặc biệt mệt mỏi, Tần Qua nhắm mắt lại chậm rãi thiếp đi.

***

Trong mông mông lung lung, dường như có một vật lớn nóng cháy ở nơi khó có thể mở miệng kia của cậu rút ra xuyên vào. Thiêu đốt cậu từ trong ra ngoài, toàn thân cũng muốn hóa thành tro.

Tần Qua mơ mơ hồ hồ mở mắt, nam nhân đang ở trong thân thể cậu luật động di chuyển, sợi tóc đen nhánh rũ xuống, còn có mồ hôi trong suốt nhỏ giọt, đánh đu ở trên trán. Lông mi thật dài rũ xuống, môi đỏ tươi khẽ nhếch, chóp mũi cũng đeo một giọt mồ hôi. Bởi vì gồng lên mà hơi hơi nổi lên cơ bắp mạnh mẽ cứng cỏi, gợi cảm tới cực điểm.

Tần Qua có chút không biết đang ở nơi nào: “Hmm…? Lâm Hi Liệt…”

Nam nhân khẽ nâng mắt lên, khuôn mặt ở trước mặt cậu càng ngày càng biến lớn, rồi môi bị ngăn chặn.

Lặp lại trở mình quấy, mút vào. Hơi thở nam nhân làm đầu óc cậu choáng váng.

cheveuxnoirs.wordpress.com

Hôn xong lại thuận theo cái cổ mảnh khảnh của cậu mút hôn đi xuống, xương quai xanh bị tóc nam nhân cào ngứa.

“Ưm… Ân… Lâm Hi Liệt…” Rên rỉ một tiếng so với một tiếng còn ngọt hơn.

“Kêu ông xã.” Nam nhân nói ra một câu, lại liếm lên đầu nhũ của cậu.

“A!… Ông xã…” Tần Qua vô thức cong người lại.

“Đã bảo em đừng xuất hiện bên ngoài nữa, em vẫn cố đi, sẽ bị trừng phạt.”

“Em… Em nào có… A!” Ngực bị mạnh mẽ cắn một cái.

“Trừng phạt là ‘nói thật’ với ‘đại mạo hiểm’, em chọn một cái đi.” Nam nhân xấu xa mà cười.

“… Đều không muốn…” Cậu rõ ràng không có làm gì hết… Chỉ đánh đàn một chút mà thôi… Vậy mà cũng bị nam nhân trêu chọc…

“Không muốn sao?” Nam nhân hạ thắt lưng mạnh mẽ đâm một chút, “Vậy chờ không xuống giường được đi.”

“Hức…” Lại… Lại như vậy… Nam nhân không thể đứng đắn một chút sao…

“Chọn một cái, làm được thì bỏ qua cho em.”

“…” Nam nhân sẽ giữ lời sao? Trước kia mỗi lần không phải đều làm cậu đến ngất xỉu đi sao?

“Không tin anh? Hử?!”

“A! …” Lại bị mạnh mẽ đâm vào.

“Nếu không chọn thì làm cả hai.”

“Không không không… Vậy… vậy ‘nói thật’ đi…” Dù sao nam nhân cũng không biết có phải là thật lòng hay không…

“Em xác định rồi?” Nam nhân cười đến thích thú.

“Hmm… Ừh…” Tuy rằng cảm thấy như là có bẫy, Tần Qua chần chờ một chút vẫn là gật gật đầu.

“Quy tắc chính là anh làm một lần trước, anh kêu em nói cái gì thì em nói cái đó. Nếu có một lần không nghe theo cũng tính thua, đêm nay chịu để anh làm đi.”

“…” Tần Qua càng ngày càng cảm thấy giống như rơi vào bẫy .”Tại sao quy tắc đều do anh quyết định.”

“Anh trừng phạt em, đương nhiên là theo quy tắc của anh.”

“…” Hình như cũng có lý… Nhưng vấn đề là, nam nhân ra quy tắc khẳng định đều có lợi cho hắn…

“Anh cho em tự chọn rồi, em còn muốn thế nào nữa?”

Tần Qua bị nam nhân từng bước ép sát khiến cho đầu óc choáng váng: “…Vậy… Vậy anh nói đi… muốn em nói cái gì…”

Nam nhân cuối cùng lộ ra mỉm cười hài lòng, lại làm cho Tần Qua cảm thấy nguy hiểm vô cùng: “Kêu ông xã.”

“!…” Cậu biết mà! Hắn lại muốn chơi đê tiện!

“Kêu đi nào.” Nam nhân vẫn ung dung nhìn cậu.

Tần Qua đỏ mặt lắc đầu: “Anh lại chơi cái đó… Em… Em mặc kệ…”

“Muốn đổi ý à? Được rồi, anh rộng lượng một lần, cho em đổi đại mạo hiểm, muốn không?”

cheveuxnoirs.wordpress.com

“Quy tắc đại mạo hiểm cũng như vậy sao? …” Tần Qua đã có kinh nghiệm rồi. (câu này của ẻm xoáy lắm à nha =)))

“Em được voi đòi tiên.”

“Em… Em không có! …” Tần Qua cắn môi, kỳ thật cậu có chút dự cảm, nói thật đã như vậy, đại mạo hiểm cũng không có gì tốt hơn, hơn phân nửa đều là…

“Đại mạo hiểm chính là… Anh kêu em làm cái gì, em liền làm cái đó, đến khi anh tiết ra một lần mới thôi.”

Nam nhân cười đến thoải mái, Tần Qua biết mình đã đoán đúng.

“Ví dụ như em ngồi lên tự mình di chuyển, tự sờ mình, thủ *** cho anh xem, khẩu giao cho anh…”

Tần Qua cuối cùng nghe không vô nữa đưa tay bịt miệng nam nhân. Chuyện xấu xa như vậy hắn cũng có mặt mũi nói ra?…



Nam nhân bắt một đầu một đầu ngón tay của cậu mà hôn: “Chọn cái nào?”

“Vậy… chọn ‘nói thật’ đi…”

“Tốt. Gọi Ông xã.”

Ngoại truyện: Xuyên vào (3)

Mộng xuân không dấu vết

Tần Qua thật sự là không muốn theo nam nhân chơi cái trò chơi *** đãng này.

Lại nói, cậu phải đi biểu diễn Piano, cái này có gì đâu?… Nam nhân ghen đến mức này sao?… Hoàn toàn… Hoàn toàn là mượn cớ sinh sự mà…

“Lại xấu lắm? Phải không?”

Tần Qua nghiêng đầu đi không nói lời nào, nam nhân cong miệng cười, nắm tính cụ của cậu trong lòng bàn tay xoa nắn.

Tần Qua nỗ lực cắn răng, nhưng dần dần dưới kỹ xảo thành thạo của nam nhân, cậu không nghi ngờ gì sẽ bị hắn đưa lên đỉnh.

Chỗ bị nam nhân cầm như bị điện giật, khoái cảm từ từ dâng lên lan ra, kích đến đùi cậu cũng run rẩy.

Tần Qua sống chết lấy tay bụm miệng lại, trong mắt đã từ từ nổi lên hơi nước, tiếng rên rỉ cũng dần dần bật ra từ xoang mũi.

Cậu giống xử nữ như vậy, làm sao chống lại cám dỗ được.

“Gọi nào, gọi Ông xã.”

cheveuxnoirs.wordpress.com

Tần Qua nhắm mắt lắc đầu.

“Còn không chịu kêu có phải không? Anh xem em chống đỡ được bao lâu.”

Nam nhân kiên quyết nói rồi từ trong thân thể cậu lui ra, cúi xuống ngậm vào chỗ kia của cậu. Dị vật ra vào khoang miệng phát ra tiếng nước ‘òm ọp’ *** mỹ.

Nam nhân dùng khoang miệng cùng yết hầu đè ép chỗ kia của cậu, còn lấy lưỡi liếm mút, Tần Qua thiếu chút nữa muốn từ trên giường bắn lên. Cậu ngay cả lấy tay an ủi đều chịu không nổi , nói gì đến bị khẩu giao. Mười ngón tay luồn sâu vào mái tóc nam nhân, không biết là muốn đẩy ra hay túm vào để hắn nhanh hơn một chút.

Nam nhân lại đem tính cụ đã cứng rắn gần tới cao trào nhổ ra, ác ý hỏi: “Không gọi sao?”

Tần Qua bị dục vọng muốn bùng nổ làm cho nước mắt đều chảy ra, muốn tự mình vươn tay giải quyết, lại bị nam nhân bắt được tay: “Ngoan, bé cưng muốn tự tay chơi súng sao? Em cũng thực *** đãng.”

“Hức… Anh… Anh…” Đã sắp đến đỉnh rồi mà nam nhân còn… Hắn sao có thể ác liệt như thế?!

Tần Qua thật bất đắc dĩ, từ yết hầu miễn cưỡng phát ra một âm nhỏ vụn “Ông xã”

“Anh nghe không được.”

Tần Qua đành phải kêu lớn hơn một chút: “Ông xã~…”

Thanh âm nam nhân ám ách hơn: “Nói ‘Ông xã, em muốn.’”

“…” Rất… rất quá đáng… Không nên như vậy … Nam nhân cứ như vậy nữa, hắn còn muốn nói hạ lưu hơn nữa sao? …

“Nói đi nào.” Nam nhân một bên dụ dỗ, một bên vươn lưỡi liếm một chút đầu khấc đã chảy ra chất lỏng trong suốt của cậu.

Tần Qua bị ép đến không còn cách nào, dục vọng thiêu đốt tâm trí cậu gần như hôn mê. Cậu đỏ mặt lên, nhắm mắt quay mặt đi không đoái hoài nữa, thanh âm run rẩy: “Ông xã… Em… Em muốn…”

Nam nhân vừa lòng mà cười, cũng không làm khó cậu nữa, cúi thân xuống đem tính cụ gần như đã muốn bùng nổ ngậm vào miệng, phun ra nuốt vào vài cái, cảm giác tính cụ đã bắt đầu co rút, liền hút một hơi thật sâu, chất lỏng tanh ngọt liền tràn đầy khoang miệng.

Tần Qua còn đang đắm chìm trong dư vị cao trào, trước mắt đều trắng xóa, khí lực cả người như bị tháo nước, xụi lơ đến một đầu ngón tay cũng không muốn di chuyển. Bỗng nhiên nghe thấy thanh âm tựa hồ có chất lỏng đi qua yết hầu, mở mắt ra, thấy nam nhân đang từ từ ngồi dậy, hầu kết trượt trượt, khóe miệng cũng vương một chút chất lỏng màu trắng khả nghi.

Chẳng lẽ nam nhân…

Tần Qua cũng không dám nghĩ nữa, lông mi rung động, bấu chặt ra giường mới chậm rãi ngồi dậy nhẹ nhàng ôm lấy nam nhân, thay nam nhân liếm đi dịch trắng bên khóe miệng.

Còn chưa kịp buông tay ra đã bị hắn ôm đè ngã xuống giường, nụ hôn nóng cháy mạnh mẽ ập đến.

“Nói em ngây thơ, kỹ xảo câu dẫn người của em thật là không tồi, gay bar có một số khách hàng đặc biệt thích loại như em.”

“…”

“Đừng tưởng rằng như vậy là xong rồi, nói ‘Ông xã sờ em’.”

“Um…” Tay nam nhân chạy trên người cậu như đang đốt lửa, làm cả người cậu run rẩy.

“Nói đi nào, mỗi lần đều phải tam thúc tứ xin, cuối cùng không phải cũng nói sao?”

Tần Qua nhắm chặt mắt, coi như những lời này là một người cậu không biết nói ra: “… Ông xã…sờ… em…”

Nam nhân nở nụ cười, tình sắc mười phần mà vỗ về chơi đùa ***g ngực cậu, cố ý vô tình mạnh mơn trớn lên hai điểm đỏ bừng mềm mại kia, đầu nhũ rất nhanh sung huyết đứng thẳng lên.

“Nói, Ông xã hút em.”

Tần Qua sống chết lắc đầu, mặt đỏ đến sắp nhỏ máu: thật quá đáng!

Nam nhân lại như là tự quyết định, cúi người xuống ngậm đầu nhũ cậu mút vào, giống như linh hồn đều sắp bị hắn hút ra, Tần Qua sợ run đến rối tinh rối mù, tính cụ vừa mới tiết qua lại run rẩy cương.

“Ah… Thực ngọt…” Nam nhân thỏa mãn mà thở dài, Tần Qua thật muốn tìm cái hầm ngầm chui xuống.

“Kế tiếp phải nói cái gì đây? … Phải là ‘Ông xã làm em’.”

Tần Qua liều mạng mà lắc đầu, nước mắt đều chảy ra.

Thật đê tiện.

“Ông xã đâm vào lỗ nhỏ của em, làm chết em đi.”

cheveuxnoirs.wordpress.com

Tần Qua cuối cùng nhịn không được nhẹ nhàng tát nam nhân một cái.

Nam nhân cũng ngang bướng: “Em không nói, anh giúp em nói, như vậy em cũng không làm? Hử?”

“Anh… Anh đê tiện…”

Nam nhân ‘hừ’ cười hai tiếng: “Còn nói anh đê tiện, anh chỉ mới nói vài câu đê tiện như thế, cưng xem cưng cương thành cái bộ dáng gì kìa?” Ghé sát bên tai cậu hạ giọng nói: “Kỳ thật trong lòng cưng cũng nghĩ như thế phải không?”

Tần Qua thật sự không muốn sửa lời nam nhân nữa, giãy giụa từ dưới thân hắn muốn đứng lên. Lâm Hi Liệt vội thu tay lại: “Được rồi, được rồi, không chơi nữa.”

Ánh mắt Tần Qua hồng hồng mà trừng hắn, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh, môi mới vừa rồi bị chà đạp đến sưng lên, bộ dáng ngượng ngùng lại giận tái đi, thật sự là mê người đến cực điểm.

“Anh… Anh thật quá đáng! …” Tần Qua lên án, nước mắt cuối cùng cũng tràn ra, đáng thương đến làm cho người ta muốn một ngụm nuốt cậu vào.

“Em… Em đều đã chấp nhận trừng phạt … Anh…hức… Anh còn muốn em nói mấy câu hạ lưu đó… Anh khinh người quá đáng…” Tần Qua vừa nói vừa dùng mu bàn tay lau đi nước mắt trên mặt.

“Được rồi, không chơi nữa không chơi nữa.” Cục cưng nhỏ da mặt mỏng cuối cùng tức giận.

“Anh tránh ra, em muốn đi xuống… Không thích anh… Không cần anh nữa…”

Nói còn chưa nói xong, đã bị nam nhân chặn hôn môi.

Tần Qua khó thở, muốn giãy ra lại bị nam nhân ôm càng chặt, giống như ngay cả tim phổi cũng bị ép nát, hàm dưới bị giữ chặt, bị hôn đến đầu óc choáng váng, thiếu dưỡng khí vô lực.

Nam nhân đè cậu lên giường, chặn môi không cho cậu nói chuyện, rồi tính cụ nóng cháy mới chậm rãi đẩy mạnh vào bí huyệt ẩm ướt.

Tần Qua chỉ có thể rên rỉ một tiếng, phía sau bị vật lớn kia chậm rãi đẩy vào, nội vách tường bị căng lớn, cảm giác thân thể bị mở ra làm cho da đầu cậu đều run lên.

Tiếp theo chính là lấy ra xuyên vào vĩnh viễn không ngừng nghỉ, xỏ xuyên qua, đâm chọc, xoay tròn quấy đến cả người cậu ngay cả nói đều nói không nên lời.

Mặc dù ngoài miệng nam nhân nói cái gì mà chỉ làm một lần, nhưng lực kéo dài thật đáng sợ. Đợi cho đến khi nam nhân đùa nghịch đủ, thoả mãn bắn ra lần đầu tiên, cậu đã sớm bắn ba lượt, mềm nhũn như bùn.

Nam nhân ôm cậu đắp chăn lên, Tần Qua mới nỗ lực mở mắt ra: “Lần sau… Lần sau không cho phép…”

“Được.”

“Nếu không… Nếu không sẽ thích anh nữa…”

“Ừ~.”

***

Ưm… Ánh sáng ở đâu… Thật chói mắt…

Tần Qua run run lông mi, chậm rãi mở mắt ra.

Tối hôm qua ngủ không kéo màn, buổi sáng ánh mặt trời hắt vào làm cả phòng sáng ngời. Trong thùm tia sáng, ngay cả hạt bụi thật nhỏ bay múa trên không trung cũng đều thấy rõ ràng.

Tần Qua nằm ngửa trên giường.

Phía dưới một mảnh ẩm ướt, đã có chút nguội.

Tần Qua nhắm mắt lại, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, xuyên qua tóc dính ướt gối đầu.

Cậu lại mơ tới nam nhân.

Có đôi khi, cậu mơ cậu đánh nam nhân một bạt tai; có đôi khi là cậu chất vấn nam nhân tại sao lại phản bội cậu, nhưng nam nhân nói cái gì, cậu đã quên . Có đôi khi, là nam nhân vừa xem TV vừa ôm hôn cậu; có đôi khi, là cậu làm bài tập nam nhân cầm một miếng bánh dứa từng miếng từng miếng đút cậu ăn, còn bắt cậu liếm sạch sẽ mảnh vụn trên ngón tay.

Tối hôm qua, cậu mơ nam nhân ôm cậu.

Gương mặt quen thuộc, mùi hương quen thuộc, cái ôm quen thuộc, hôn môi quen thuộc, quen thuộc cả những lời nói hạ lưu, quen thuộc ‘chiều dài’, ‘độ cứng’ cùng nhiệt độ của nam nhân. Mà ngay cả tiết tấu quy luật đâm rút đều giống nhau như đúc.

Giống như thật sự đã xảy ra.

Tại sao… Lại mơ như vậy…

Trong mộng ngọt ngào muốn chết, làm cho cậu ngay cả tâm tình chết trong ***g ngực nam nhân cũng có.

Mở mắt ra, cảm giác hạnh phúc kia còn chưa tán đi, thực tế trần trụi lại ập xuống. Đánh đến đầu óc cậu choáng váng, quả thực muốn nứt ra.

Tần Qua cuộn tròn lại, ở trong chăn không có độ ấm gì ôm chặt chính mình, trở về cảm giác ngọt ngào trong mộng kia.

.

.

“A… Thực ngọt…”

“Tiếp theo nên nói cái gì đây? … Nói là ‘Ông xã làm em’.”

“Ông xã đâm vào lỗ nhỏ của em, thao chết em đi.”

cheveuxnoirs.wordpress.com

Những lời nói của nam nhân tựa như khắc vào trong lòng cậu, từng câu từng câu quay về. Mỗi lần nhớ lại, như cắt thêm một dao vào lòng. Máu tươi đầm đìa.

Cậu thiếu chút nữa thì hét to lên: “Em cái gì cũng nguyện ý nói! Chỉ cần anh đừng bỏ em…muốn em nói cái gì cũng được… Ông xã! Ông xã…Xin anh, ôm em đi…”

Cậu hận bản thân trong mộng ngốc muốn chết, còn muốn giận dỗi với nam nhân, để nam nhân phải hạ mình dỗ dành cậu. Có phải bởi vì vậy nam nhân mới không chịu nổi cậu, muốn ra ngoài ngoại tình?

Cậu biết cậu như vậy sẽ gọi là “Tiện”.

Ở ngoài mặt thì thực sự đoạn tuyệt, rời đi cũng rất dứt khoát, kỳ thật chỉ cần nam nhân nhúc nhích một ngón tay, cậu liền có thể ôm thắt lưng hắn, cầu hắn quay lại.

Rõ ràng bị người phản bội, bị người vứt bỏ, còn nhớ đến nam nhân thật tốt, còn muốn trở lại lúc trước.

Cậu cũng biết mình tiện. Nhưng cậu không có cách nào.

Cậu yêu nam nhân yêu đến chết.

Cậu chính là không thể quên được nam nhân.

Tần Qua nắm chặt ngực, năm ngón tay đều ghim vào da thịt, nước mắt điên cuồng chảy ra.

Nếu… Nếu cậu có thể đem trái tim móc ra thì tốt rồi.

Như vậy… Sẽ không phải đau lòng vì nam nhân…

____________________

Cuteeeeeeeee!!!!!!! Em dỗi như con nít ý

Chương sau: Trở về hang cọp

Coming ‘…’

Chương 62: “Ở sân bay… ôm chia tay cha mẹ với quản gia rồi vào cửa check-in.”

Chương 63: “Ra sân bay theo lối VIP thì thấy Đàm Tấn đang dìu mẹ cậu.”

Thiệt tình, hai bạn chẻ xa nhau tới 7 năm lận đó, có cần lên xuống máy bay như đi chợ vậy hok. Chị Yên đúng là mẹ ruột . Mình là mẹ kế nên cho hai bạn chia cách lâu chút =)), tạo chút hiệu ứng xa nhau thôi ý mà

…..

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ái Hậu Dư Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook