Chương 82: Chương 82
Yên Thị
29/09/2016
Giờ phút ấy trước mắt hắn tối sầm.
Nếu người báo cáo không phải là Văn Thanh, mà là một người nào khác có lẽ đã bị hắn quăng cho một cái tát.
Thật sự nằm mơ cũng không tưởng nổi, hắn đợi cậu một tháng rốt cục lại nhận được tin tức như thế.
Một tháng trước người mang quà được đóng gói tinh xảo đến tìm hắn là ai? Người hắn ôm cũng không cự tuyệt là ai? Người gắt gao ôm cổ hắn là ai? Lúc cao trào còn ngượng ngùng hôn đáp lại hắn là ai? Người trước khi rời đi còn quay đầu lại nhìn hắn là ai kia chứ?!
Tần Qua, em nên đi làm diễn viên.
Diễn thật xuất sắc. Lừa hắn đến thê thảm.
Hắn còn nghĩ cậu đã tha thứ cho hắn, vui mừng thật lâu, hí hửng mang quần áo từ biệt thự cũ kia đến khu nhà cao cấp này. Ngay cả bọn đàn em cũng bàn tán gần đây không biết đại ca xảy ra chuyện gì mà “ôn hòa” hơn trước rất nhiều. kết quả thì sao?
Hóa ra người ta bên kia đã sớm đặt hôn sự, để hắn một mình ở đây chưa biết gì mà cười ngây ngô.
Lúc nào hắn cũng mang di động bên người, chưa bao giờ để chế độ yên tĩnh, chờ mong người yêu lúc nào đó sẽ gọi điện thoại nói muốn gặp mặt.
Kết quả thì sao, rốt cục từ đầu đến cuối hắn chỉ là một thằng ngốc!
Bị người yêu hoàn toàn phản bội, không nói một lời.
Hắn là đại ca xã hội đen, là rất lớn rất mạnh, là một tay che trời. Nhưng không phải hắn không có nhược điểm, không phải hắn không bị uy hiếp. Mà người duy nhất biết nơi yếu đuối trong lòng hắn đã đâm hắn một đao đau đớn.
Cho dù khinh thường hắn, cho dù thế nào cũng không muốn ở bên hắn thì tại sao lại đến tìm hắn, tại sao lại cho hắn hy vọng?! Sao không đối xử với hắn như lần ở phòng khám kia, cho hắn một bạt tai?
Chẳng lẽ đây là cách Tần Qua trả thù sao?
Nhưng lúc trước hắn cùng Phạm Hi Văn diễn trò là có lí do, tên kia khẩu giao cho hắn cũng không phải là hắn tự nguyện!
Cực độ khiếp sợ, bi thương, tức giận, cuối cùng chỉ còn lại sự phẫn nộ.
Đầu óc Lâm Hi Liệt như bị nung lên như nồi nước sôi. Ngay lập tức hắn mang người đến nơi tổ chức đính hôn, đồng thời sắp xếp một nhóm người dùng xe có rèm che cướp cô dâu, chạy đến vùng ngoại ô hoang vắng thì dừng lại. Giữa đại sảnh không tìm được người, Lâm Hi Liệt luống cuống như rắn mất đầu tìm giám đốc khách sạn, hỏi Tần Qua ở đâu.
Vậy mà người yêu của hắn lại đang đứng trước gương sửa sang quần áo, chuẩn bị trở thành chú rể của người khác.
Lâm Hi Liệt phải dùng đến ý chí lớn nhất mới có thể kiềm chế không đem Tần Qua nuốt sống ngay tại chỗ. Sau đó hắn mang Tần Qua đi ra từ lối thoát hiểm mà không phải theo hướng sảnh chính, cũng đã là cho Tần Qua và gia đình cậu mặt mũi.
Tiếp theo mọi chuyện diễn ra như trong phim truyền hình. Hắn giam lỏng, cường bạo cậu. Đợi cho sự phẫn nộ cùng dục hỏa của hắn đều phát tiết xong thì Tần Qua đã sớm chết ngất rồi.
Hắn dịu dàng từng chút từng chút một tẩy rửa thân thể người yêu, vừa đau lòng mà hôn môi người yêu một lần. Lúc xong mặt trời đã mọc.
Khi ấy hắn biết, giữa bọn họ đã hoàn toàn xong rồi.
Dựa vào tính tình của Tần Qua, sự việc đến mức này gần như đã không còn đường quay lại.
Nhưng hắn cũng không thể buông tay. Cho dù cậu có oán hận hắn.
Hắn không nghĩ rằng Tần Qua lại đoạn tuyệt như thế. Từ lúc rời giường đến tận bây giờ, vô luận hắn khuyên nhủ ra sao, xin lỗi thế nào, một miếng cơm cậu cũng không chịu ăn, ngay cả vú Trương đến cũng không nể tình. Cả ngày cậu chỉ ngồi như vậy, giống như một pho tượng, một cái xác không hồn.
Mắt thấy tia nắng cuối cùng của buổi chiều đã biến mất sau núi, Lâm Hi Liệt rốt cuộc ngồi dậy, đi bật đèn sáng trưng cho phòng khách rồi trở lại đứng trước mặt Tần Qua, tiếp tục kiên nhẫn nói: “Em muốn như thế nào mới bằng lòng ăn cơm đây? Yêu cầu gì anh cũng sẽ thỏa mãn em, trừ việc thả em đi.”
Tần Qua vẫn cúi đầu, không nói một lời, như không nghe thấy.
Cuối cùng kiên nhẫn của Lâm Hi Liệt cũng cạn kiệt. Hắn xoay người bưng cháo lên ăn một ngụm rồi nắm cằm Tần Qua đối miệng đút vào. Tuy rằng thân thể có bất động, nhưng Tần Qua vẫn liều mạng chống cự. Để cậu ăn được một thìa cháo cũng tốn không ít thời gian.
Lâm Hi Liệt không còn cách nào khác, chỉ có thể kiên trì dùng miệng đút. Một chén cháo nho nhỏ cũng khiến hai người giằng co hơn nửa giờ.
Thời điểm trăng lên Đông Sơn, thuốc ngủ trộn trong bát cháo trước đó cuối cùng cũng phát huy tác dụng. Tần Qua chậm rãi mềm mại ngã xuống sofa.
“Thiếu gia, cậu với cậu học sinh này đã xảy ra chuyện gì vậy? Cứ như thế không giải quyết được vấn đề đâu!” Vú Trương một bên lo lắng hỏi han.
“Vú Trương, việc này vú không cần lo.” Lâm Hi Liệt bế Tần Qua lên lầu vào phòng ngủ.
Chăm sóc Tần Qua xong, đắp chăn thật kín rồi nhẹ nhàng hôn, hắn mới nhíu mày hít sâu một hơi. Hôm nay thật sự là quá mệt mỏi. Tâm mệt.
Màn hình PDA sáng lên báo một tin nhắn. Là Văn Thanh gửi tới, nói Tần chủ tịch hôm nay đại náo ở văn phòng, ngày mai vô luận thế nào cũng muốn gặp con trai.
Lâm Hi Liệt hồi âm “Ngày mai tôi đi nói chuyện với ông ấy.” rồi tắt màn hình. Dưới ánh đèn ngủ vàng nhạt ấm áp, Tần Qua nhắm mắt say giấc, hô hấp mềm nhẹ, ngực nhỏ phập phồng. Lâm Hi Liệt dịu dàng hôn lên trán người yêu rồi nằm xuống đắp chăn lên.
Cho dù có phải xuống địa ngục, hắn cũng không để thiên sứ của hắn bay đi.
***
Tần gia.
Trong căn phòng khách sáng đèn, Tần lão gia trừng mắt ngồi, bên cạnh là Tần Văn không ngừng ôn nhu an ủi và Tần mẹ đang lấy khăn lau lệ.
“Lục quản lí” dĩ nhiên biến thành cánh tay phải của đại ca xã hội đen Lâm Hi Liệt, đối mặt Tần Văn và Tần lão gia, chỉ thản nhiên nói: “Liệt ca mang Tần thiếu gia về nên sẽ chăm sóc cậu ấy chu đáo. Mọi người không cần lo lắng.”
Ba vị ngồi đây hiển nhiên hiểu rõ Liệt ca là ai. Tần lão gia tức giận không nói nên lời. Tần Văn lạnh nhạt hỏi: “Anh không sợ hôm nay mình không ra được căn phòng này sao?”
Lục quản lí vẫn tỏ thái độ thản nhiên mà phất tay áo: “Thành phố A này chưa có chỗ nào Lục mỗ không ra được.”
Một buổi lễ đính hôn trọng đại như vậy mà chú rể bị bắt cóc. Sự việc này khiến cả nhà họ Tần đều choáng váng, người ngã ngựa đổ, thể diện coi như đi tong.
Tần chủ tịch bất đắc dĩ phải ra mặt xin lỗi tân khách, lấy lí do vì xe cô dâu chết máy giữa đường không thể sửa được ngay nên lễ đính hôn đêm nay không thể vẹn toàn, xin mọi người thưởng thức món ăn tự nhiên, cũng có thể rời khỏi.
Dù trong lòng vạn phần lo lắng cho an nguy của Tần Qua, nhưng vẫn phải giữ vững tinh thần cười nói với rất nhiều tân khách, nhận những lời an ủi, thông cảm hoặc những tiếng cười nhạo châm biếm sau lưng.
Cứ như vậy cho đến nửa đêm, mọi người mới được về nhà trong trạng thái mệt mỏi cực điểm.
Tần lão gia một bên thở một bên cả giận nói: “Tôi thật sự làm sao cũng không nghĩ tới, cũng đã bảy năm, nghiệt duyên này còn chưa chết! Cái tên họ Lục kia rõ ràng là cùng một giuộc với thằng con riêng kia mà, thật sự là…”
“Ba, ba đừng nóng giận. Hiện tại đã biết là do người kia rồi, chúng ta sẽ có biện pháp. Dù sao hắn sẽ không gây bất lợi cho tiểu Qua.”
“Ông à! Nếu không phải lúc trước ông chia rẽ chúng nó thì mọi chuyện sẽ không đến nỗi như bây giờ! Ông xem con trai gầy thành cái bộ dáng gì rồi, ông còn muốn nó kết hôn với Cố gia kia. Ông thực sự đem con trở thành một thứ công cụ à?! Ông đã nghĩ cho nó bao giờ chưa…” Tần mẹ vừa khóc vừa than, chỉ thẳng ngón tay vào Tần cha.
Tần lão gia bị chỉ trích đến mức mặt lúc đỏ lúc trắng: “Tôi cũng là vì muốn tốt cho nó… Đồng tính luyến ái này mà truyền ra ngoài thì thành cái thể thống gì. Nó có thể sống cùng tên kia cả đời sao? Bà không biết cái gì hết!”
Nếu người báo cáo không phải là Văn Thanh, mà là một người nào khác có lẽ đã bị hắn quăng cho một cái tát.
Thật sự nằm mơ cũng không tưởng nổi, hắn đợi cậu một tháng rốt cục lại nhận được tin tức như thế.
Một tháng trước người mang quà được đóng gói tinh xảo đến tìm hắn là ai? Người hắn ôm cũng không cự tuyệt là ai? Người gắt gao ôm cổ hắn là ai? Lúc cao trào còn ngượng ngùng hôn đáp lại hắn là ai? Người trước khi rời đi còn quay đầu lại nhìn hắn là ai kia chứ?!
Tần Qua, em nên đi làm diễn viên.
Diễn thật xuất sắc. Lừa hắn đến thê thảm.
Hắn còn nghĩ cậu đã tha thứ cho hắn, vui mừng thật lâu, hí hửng mang quần áo từ biệt thự cũ kia đến khu nhà cao cấp này. Ngay cả bọn đàn em cũng bàn tán gần đây không biết đại ca xảy ra chuyện gì mà “ôn hòa” hơn trước rất nhiều. kết quả thì sao?
Hóa ra người ta bên kia đã sớm đặt hôn sự, để hắn một mình ở đây chưa biết gì mà cười ngây ngô.
Lúc nào hắn cũng mang di động bên người, chưa bao giờ để chế độ yên tĩnh, chờ mong người yêu lúc nào đó sẽ gọi điện thoại nói muốn gặp mặt.
Kết quả thì sao, rốt cục từ đầu đến cuối hắn chỉ là một thằng ngốc!
Bị người yêu hoàn toàn phản bội, không nói một lời.
Hắn là đại ca xã hội đen, là rất lớn rất mạnh, là một tay che trời. Nhưng không phải hắn không có nhược điểm, không phải hắn không bị uy hiếp. Mà người duy nhất biết nơi yếu đuối trong lòng hắn đã đâm hắn một đao đau đớn.
Cho dù khinh thường hắn, cho dù thế nào cũng không muốn ở bên hắn thì tại sao lại đến tìm hắn, tại sao lại cho hắn hy vọng?! Sao không đối xử với hắn như lần ở phòng khám kia, cho hắn một bạt tai?
Chẳng lẽ đây là cách Tần Qua trả thù sao?
Nhưng lúc trước hắn cùng Phạm Hi Văn diễn trò là có lí do, tên kia khẩu giao cho hắn cũng không phải là hắn tự nguyện!
Cực độ khiếp sợ, bi thương, tức giận, cuối cùng chỉ còn lại sự phẫn nộ.
Đầu óc Lâm Hi Liệt như bị nung lên như nồi nước sôi. Ngay lập tức hắn mang người đến nơi tổ chức đính hôn, đồng thời sắp xếp một nhóm người dùng xe có rèm che cướp cô dâu, chạy đến vùng ngoại ô hoang vắng thì dừng lại. Giữa đại sảnh không tìm được người, Lâm Hi Liệt luống cuống như rắn mất đầu tìm giám đốc khách sạn, hỏi Tần Qua ở đâu.
Vậy mà người yêu của hắn lại đang đứng trước gương sửa sang quần áo, chuẩn bị trở thành chú rể của người khác.
Lâm Hi Liệt phải dùng đến ý chí lớn nhất mới có thể kiềm chế không đem Tần Qua nuốt sống ngay tại chỗ. Sau đó hắn mang Tần Qua đi ra từ lối thoát hiểm mà không phải theo hướng sảnh chính, cũng đã là cho Tần Qua và gia đình cậu mặt mũi.
Tiếp theo mọi chuyện diễn ra như trong phim truyền hình. Hắn giam lỏng, cường bạo cậu. Đợi cho sự phẫn nộ cùng dục hỏa của hắn đều phát tiết xong thì Tần Qua đã sớm chết ngất rồi.
Hắn dịu dàng từng chút từng chút một tẩy rửa thân thể người yêu, vừa đau lòng mà hôn môi người yêu một lần. Lúc xong mặt trời đã mọc.
Khi ấy hắn biết, giữa bọn họ đã hoàn toàn xong rồi.
Dựa vào tính tình của Tần Qua, sự việc đến mức này gần như đã không còn đường quay lại.
Nhưng hắn cũng không thể buông tay. Cho dù cậu có oán hận hắn.
Hắn không nghĩ rằng Tần Qua lại đoạn tuyệt như thế. Từ lúc rời giường đến tận bây giờ, vô luận hắn khuyên nhủ ra sao, xin lỗi thế nào, một miếng cơm cậu cũng không chịu ăn, ngay cả vú Trương đến cũng không nể tình. Cả ngày cậu chỉ ngồi như vậy, giống như một pho tượng, một cái xác không hồn.
Mắt thấy tia nắng cuối cùng của buổi chiều đã biến mất sau núi, Lâm Hi Liệt rốt cuộc ngồi dậy, đi bật đèn sáng trưng cho phòng khách rồi trở lại đứng trước mặt Tần Qua, tiếp tục kiên nhẫn nói: “Em muốn như thế nào mới bằng lòng ăn cơm đây? Yêu cầu gì anh cũng sẽ thỏa mãn em, trừ việc thả em đi.”
Tần Qua vẫn cúi đầu, không nói một lời, như không nghe thấy.
Cuối cùng kiên nhẫn của Lâm Hi Liệt cũng cạn kiệt. Hắn xoay người bưng cháo lên ăn một ngụm rồi nắm cằm Tần Qua đối miệng đút vào. Tuy rằng thân thể có bất động, nhưng Tần Qua vẫn liều mạng chống cự. Để cậu ăn được một thìa cháo cũng tốn không ít thời gian.
Lâm Hi Liệt không còn cách nào khác, chỉ có thể kiên trì dùng miệng đút. Một chén cháo nho nhỏ cũng khiến hai người giằng co hơn nửa giờ.
Thời điểm trăng lên Đông Sơn, thuốc ngủ trộn trong bát cháo trước đó cuối cùng cũng phát huy tác dụng. Tần Qua chậm rãi mềm mại ngã xuống sofa.
“Thiếu gia, cậu với cậu học sinh này đã xảy ra chuyện gì vậy? Cứ như thế không giải quyết được vấn đề đâu!” Vú Trương một bên lo lắng hỏi han.
“Vú Trương, việc này vú không cần lo.” Lâm Hi Liệt bế Tần Qua lên lầu vào phòng ngủ.
Chăm sóc Tần Qua xong, đắp chăn thật kín rồi nhẹ nhàng hôn, hắn mới nhíu mày hít sâu một hơi. Hôm nay thật sự là quá mệt mỏi. Tâm mệt.
Màn hình PDA sáng lên báo một tin nhắn. Là Văn Thanh gửi tới, nói Tần chủ tịch hôm nay đại náo ở văn phòng, ngày mai vô luận thế nào cũng muốn gặp con trai.
Lâm Hi Liệt hồi âm “Ngày mai tôi đi nói chuyện với ông ấy.” rồi tắt màn hình. Dưới ánh đèn ngủ vàng nhạt ấm áp, Tần Qua nhắm mắt say giấc, hô hấp mềm nhẹ, ngực nhỏ phập phồng. Lâm Hi Liệt dịu dàng hôn lên trán người yêu rồi nằm xuống đắp chăn lên.
Cho dù có phải xuống địa ngục, hắn cũng không để thiên sứ của hắn bay đi.
***
Tần gia.
Trong căn phòng khách sáng đèn, Tần lão gia trừng mắt ngồi, bên cạnh là Tần Văn không ngừng ôn nhu an ủi và Tần mẹ đang lấy khăn lau lệ.
“Lục quản lí” dĩ nhiên biến thành cánh tay phải của đại ca xã hội đen Lâm Hi Liệt, đối mặt Tần Văn và Tần lão gia, chỉ thản nhiên nói: “Liệt ca mang Tần thiếu gia về nên sẽ chăm sóc cậu ấy chu đáo. Mọi người không cần lo lắng.”
Ba vị ngồi đây hiển nhiên hiểu rõ Liệt ca là ai. Tần lão gia tức giận không nói nên lời. Tần Văn lạnh nhạt hỏi: “Anh không sợ hôm nay mình không ra được căn phòng này sao?”
Lục quản lí vẫn tỏ thái độ thản nhiên mà phất tay áo: “Thành phố A này chưa có chỗ nào Lục mỗ không ra được.”
Một buổi lễ đính hôn trọng đại như vậy mà chú rể bị bắt cóc. Sự việc này khiến cả nhà họ Tần đều choáng váng, người ngã ngựa đổ, thể diện coi như đi tong.
Tần chủ tịch bất đắc dĩ phải ra mặt xin lỗi tân khách, lấy lí do vì xe cô dâu chết máy giữa đường không thể sửa được ngay nên lễ đính hôn đêm nay không thể vẹn toàn, xin mọi người thưởng thức món ăn tự nhiên, cũng có thể rời khỏi.
Dù trong lòng vạn phần lo lắng cho an nguy của Tần Qua, nhưng vẫn phải giữ vững tinh thần cười nói với rất nhiều tân khách, nhận những lời an ủi, thông cảm hoặc những tiếng cười nhạo châm biếm sau lưng.
Cứ như vậy cho đến nửa đêm, mọi người mới được về nhà trong trạng thái mệt mỏi cực điểm.
Tần lão gia một bên thở một bên cả giận nói: “Tôi thật sự làm sao cũng không nghĩ tới, cũng đã bảy năm, nghiệt duyên này còn chưa chết! Cái tên họ Lục kia rõ ràng là cùng một giuộc với thằng con riêng kia mà, thật sự là…”
“Ba, ba đừng nóng giận. Hiện tại đã biết là do người kia rồi, chúng ta sẽ có biện pháp. Dù sao hắn sẽ không gây bất lợi cho tiểu Qua.”
“Ông à! Nếu không phải lúc trước ông chia rẽ chúng nó thì mọi chuyện sẽ không đến nỗi như bây giờ! Ông xem con trai gầy thành cái bộ dáng gì rồi, ông còn muốn nó kết hôn với Cố gia kia. Ông thực sự đem con trở thành một thứ công cụ à?! Ông đã nghĩ cho nó bao giờ chưa…” Tần mẹ vừa khóc vừa than, chỉ thẳng ngón tay vào Tần cha.
Tần lão gia bị chỉ trích đến mức mặt lúc đỏ lúc trắng: “Tôi cũng là vì muốn tốt cho nó… Đồng tính luyến ái này mà truyền ra ngoài thì thành cái thể thống gì. Nó có thể sống cùng tên kia cả đời sao? Bà không biết cái gì hết!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.