Chương 53: Không dễ dàng như vậy
Lục Xu
30/08/2013
Thành phố C mùa đông càng giáp tết càng lạnh. Giang Nhân Ly nằm ở sô pha vừa ném vào miệng thứ gì đó vừa nhìn giá vẽ, vẽ người là việc cô thích gần đây. Theo như Tả Dật Phi nói, cô chính là một trạch nữ chính hiệu, có thể yên tĩnh trong phòng là sẽ không chịu rời đi. Đương nhiên, không tính những lúc không yên tĩnh.
Tả Dật Phi nhìn cô nửa ngày, rốt cục ho khan quấy rối, “Em không sợ mốc meo lên sao?”
“Anh không thấy em rất vui vẻ sao?”
Anh thở dài một hơi, “Em nên đi mua quần áo, không thể mặc đồ ngủ như vậy.”
Cô nhu thuận gật đầu, “Được. Em vay tiền anh”
Anh đáp ứng, “Không thành vấn đề.”
“Quả nhiên đại gia.” Cô chế nhạo.
Anh từ chối cho ý kiến, nhưng anh thích như vậy, bọn họ giống như trước đây, chưa từng rời xa. Tất cả vẫn như xưa. Chỉ đáng tiếc, đó chỉ là hy vọng xa vời của anh.
“Nhanh đi thay quần áo, anh đi cùng em.”
Cô bỏ miếng khoai cũng cùng vào trong miệng, sau đó với đi vào trong phòng. Anh nhìn cô đi chân trần, khóe miệng lơ đễnh cười.
Thay quần áo xong liền đi ra, cô vừa muốn mở miệng, liền cấp tóc chạy vào trong toilet nôn mửa.
Tả Dật Phi lo lắng chạy tới, thấy cô nôn thốc nôn tháo. Sắc mặt anh nghi hoặc rồi trở nên trắng bệch. Anh nhìn cô, chìm trong suy nghĩ tư lự.
Cô súc miệng, sau đó rửa mặt. Xong xuôi, cô mới nhìn Tả Dật Phi đang hoài nghi: “Anh làm gì vậy?”
“Em mang thai ư?”
Cô một trận, sắc mặt biến đổi rất khó nhìn, gần như nghiến răng nghiến lợi, “Em không có vụng trộm, sao có thai chứ.”
Cô vừa dứt lời, hai người liền xấu hổ.
Hồi lâu, anh đánh vỡ im lặng, “Đi thôi!”
Mới ra khỏi cửa cô liền cảm thấy lạnh, thật đúng do trong phòng điều hòa đã quen, không ngờ bên ngoài lạnh vậy
Cô có chút buồn chán, “Không phải công ty đều bề bộn nhiều việc sao? Anh không đi làm à?”
“Anh là kẻ hàn môn tất nhiên cứ thong thả” Anh hời hợt. Thế nhưng, rõ ràng là nói xạo.
Cô bĩu môi, sau đó mở cửa xe ngồi vào: “Giờ này chắc chắn rất nhiều người ra khỏi cửa, cậu ấm nhà nghèo như anh nên lái xe cẩn thận một chút.”
“Đương nhiên.”
Kết quả đúng như lời cô, nhiều người, xe cũng nhiều, kẹt xe rất nghiêm trọng. Hai người bọn họ đến siêu thị thì đã mất mấy tiếng, lại còn chẳng dễ dàng gì.
Hiển nhiên, những người có suy nghĩ giống bọn họ rất nhiều. Siêu thị rất đông người, người đi tới đi lui. Rất ít người đi một mình, phần lớn đều là đi theo tốp vài ba người.
Tả Dật Phi đi theo sau Giang Nhân Ly, bọn họ giống như một đôi tình nhân thân mật. Bọn họ nổi bật giữa rất đám đông, không ít người dừng lại nhìn mà cảm thán. Con người thật kì lạ, nếu như xuất hiện ở đây là một đôi nam bình thường nữ không đặc biệt thì chắc chắn sẽ bị nhìn với ánh mắt khinh bỉ, nếu như nữ xinh đẹp mà nam không ưa nhìn thì lập tức sẽ bị nhìn với ánh mắt dành cho người đẹp và quái vật, nhưng mà nếu là một đôi vừa mắt chắc chắn trong lòng bọn họ sẽ cảm thấy xứng đôi.
Đương nhiên là người quan sát thỉnh thoảng cũng có những ánh mắt hỗn tạp như vậy, hèn mọn và khinh miệt. Như lúc này, Ngô Thúc Nguyên đang ở trong đám đông cùng bạn gái anh ta quan sát Tả Dật Phi và Giang Nhân Ly. Miệng anh ta nhếch lên, cảm tình đối với Giang Nhân Ly trực tiếp tụt xuống con số không.
Cô thích màu trắng nhưng mùa đông mặc quần áo màu trắng rất thiếu độ sáng, cho nên cô lấy một chiếc áo khoác màu vàng: “Anh thấy sao?”
Tả Dật Phi gật đầu, cầm lấy túi xách trong tay cô: “Đi thử đi.”
Cô gật đầu, cầm áo vào phòng thử đồ.
Tả Dật Phi đứng bên ngoài đợi.
Lúc Giang Nhân Ly đi tới, Tả Dật Phi vừa nhìn liền giật mình. Anh biết cô dù là ở chỗ nào cũng đều nổi bật. Năm đó cũng chính vì ý nghĩ như vậy mà anh muốn sau khi tốt nghiệp kết hôn với cô, anh sẽ đi làm kiếm tiền, để cô ở nhà không phải đi đâu cả. Tốt nhất vẫn là cô cứ ở nhà, mỗi ngày chờ anh trở về. Anh đã nghĩ như vậy, đã mong muốn đem cô cất giữ chỉ thuộc về riêng mình. Mỗi lần anh rảnh rỗi sẽ cùng cô ra ngoài mua sắm, đi siêu thị, sau đó cùng nhau làm cơm.
Nguyện vọng đơn giản như vậy, nhưng hôm nay đã biến thành mơ ước xa xỉ.
Vì quá hiểu rõ cô cho nên anh biết mình không còn cơ hội.
Giang Nhân Ly đứng trước gương quay người ngắm mình trong gương. Nhân viên bán hàng liên tục khen cô mặc rất đẹp. Cô trong lòng nghĩ, chỉ cần mua đồ ở đây thì ai cũng thành có khí chất hết.
“Thế nào?”
Anh gật đầu, “Không tồi.”
“Vậy trả tiền đi!”
Cô hôm nay đã thu hoạch được tương đối, cái gì cũng mua rồi. Tâm tình đã tốt lên rất nhiều: “Chúng ta leo núi Đông Á đi!”
Anh gật đầu.
Núi Đông Á tuyết dày một mảnh, vẫn giống như năm xưa.
Cô nhìn tuyết trắng cành cây, trắng cả núi, mọi thứ dường như vẫn y nguyên, nhưng con người thì không thể.
Anh đem áo khoác khoác lên người cô: “Cẩn thận cảm lạnh.”
Tay cô lạnh đến ửng hồng, nhưng cô lại rất hưng phấn. Cô cúi người bốc một nắm tuyết ném lên cổ anh. Anh không kịp phản ứng, hoàn toàn bị ném trúng. Qua một hồi lâu, anh mới bắt đầu ném trả, có điều không còn như xưa. Giang Nhân Ly không quan tâm cứ bốc tuyết lên ném anh, nhưng mà anh thì lại chỉ nhằm vào chỗ quần áo dày bao bọc cô mà ném, rất cẩn thận.
Rốt cục bọn họ đều chạy mệt, liền tìm một chỗ ngồi nghỉ.
Bởi vì chạy quá mệt mà hơi thở ra ngoài không khí liền biến thành hơi nước, giống như mưa lất phất.
Tay cô lạnh cứng. Anh vươn tay ra muốn nắm lấy nhưng cuối cùng lại thu về.
Đột nhiên, cô đứng lên, hai tay đặt ở bên miệng, cô hô to, đem bao nhiêu ấm ức trong lòng cho ra ngoài hết. Một hồi âm thanh vang lên, cô thở mạnh, không chú ý đến ánh mắt khó hiểu của người khác.
Có cái gì đáng ngại chứ. Cô đi nhanh lên trước, cô nhớ tới những lời này đột nhiên nở nụ cười: “Chúng ta đi bộ về đi?”
Rõ ràng là câu nghi vấn nhưng anh biết cô sớm đã quyết định. Anh mà không đồng ý không chừng cô sẽ không để anh lái xe lại.
“Được rồi!” Câu trả lời vô nghĩa.
Đi bộ trong tuyết, rõ ràng gần mà lại thành xa. Bọn họ là bọn họ, nhưng thực ra đã sớm không còn là bọn họ.
Hai người cùng nhau đi, vẫn theo con đường đó, cũng không lên xe công cộng. Thực ra nơi này đến đường lớn cũng không xa, chỉ mất một giờ đồng hồ. Nhưng cô kiên trì muosn đi bộ.
“Tả Dật Phi, cho anh đoán một chuyện.” Cô đột nhiên nói.
Anh gật đầu.
“Anh nói xem nếu chọn một phương tiện để về nhà em sẽ chọn cái gì? A là phương tiện công cộng, B là xe máy, C là ô tô.”
Tả Dật Phi suy nghĩ sâu xa một chút, “C!” Bởi vì anh cảm thấy phương tiện này thuận tiện nhất.
Giang Nhân Ly cười: “Anh sai rồi.” Cô vẫn cười, có chút cô đơn, “Em sẽ lựa chọn đi bộ về nhà. Từng bước một thong dong.”
Tả Dật Phi trong ngực đau xót, cô căn bản là không muốn cho anh lựa chọn. Cho dù anh chọn đáp án nào cũng vĩnh viến không có được đáp án chính xác. Có thể cô cho tới bây giờ cũng không anh được lựa chọn quyền lợi, cô cũng sẽ không cho anh cơ hội trả lời.
Anh hiểu ý tứ của cô, thậm chí anh tự hận mình đã quá hiểu cô như vậy.
Rốt cục cũng đi tới đường lớn. Ở đây có rất nhiều phương tiện cong cộng. Không giống như ở dưới chân núi chỉ có một chiếc xe duy nhất.
Cô lên xe, anh cũng đuổi kịp. Hình ảnh vô cùng quen thuộc, anh nhớ kỹ, anh vẫn luôn giữ chặt cô bên người, không cho cô lại gần người khác. Rõ ràng như vậy, xa lạ như vậy…
Trên xe không có quá nhiều người, có thể là vì đây là trạm đầu, bọn họ đều có chỗ ngồi. Trên mặt cô còn mang theo nụ cười, còn anh, thế nào anh cũng không cười nổi.
Hoá ra, cảm giác mất đi chính là hoang vắng như vậy.
“Anh không thấy em rất vui vẻ sao?”
Anh thở dài một hơi, “Em nên đi mua quần áo, không thể mặc đồ ngủ như vậy.”
Cô nhu thuận gật đầu, “Được. Em vay tiền anh”
Anh đáp ứng, “Không thành vấn đề.”
“Quả nhiên đại gia.” Cô chế nhạo.
Anh từ chối cho ý kiến, nhưng anh thích như vậy, bọn họ giống như trước đây, chưa từng rời xa. Tất cả vẫn như xưa. Chỉ đáng tiếc, đó chỉ là hy vọng xa vời của anh.
“Nhanh đi thay quần áo, anh đi cùng em.”
Cô bỏ miếng khoai cũng cùng vào trong miệng, sau đó với đi vào trong phòng. Anh nhìn cô đi chân trần, khóe miệng lơ đễnh cười.
Thay quần áo xong liền đi ra, cô vừa muốn mở miệng, liền cấp tóc chạy vào trong toilet nôn mửa.
Tả Dật Phi lo lắng chạy tới, thấy cô nôn thốc nôn tháo. Sắc mặt anh nghi hoặc rồi trở nên trắng bệch. Anh nhìn cô, chìm trong suy nghĩ tư lự.
Cô súc miệng, sau đó rửa mặt. Xong xuôi, cô mới nhìn Tả Dật Phi đang hoài nghi: “Anh làm gì vậy?”
“Em mang thai ư?”
Cô một trận, sắc mặt biến đổi rất khó nhìn, gần như nghiến răng nghiến lợi, “Em không có vụng trộm, sao có thai chứ.”
Cô vừa dứt lời, hai người liền xấu hổ.
Hồi lâu, anh đánh vỡ im lặng, “Đi thôi!”
Mới ra khỏi cửa cô liền cảm thấy lạnh, thật đúng do trong phòng điều hòa đã quen, không ngờ bên ngoài lạnh vậy
Cô có chút buồn chán, “Không phải công ty đều bề bộn nhiều việc sao? Anh không đi làm à?”
“Anh là kẻ hàn môn tất nhiên cứ thong thả” Anh hời hợt. Thế nhưng, rõ ràng là nói xạo.
Cô bĩu môi, sau đó mở cửa xe ngồi vào: “Giờ này chắc chắn rất nhiều người ra khỏi cửa, cậu ấm nhà nghèo như anh nên lái xe cẩn thận một chút.”
“Đương nhiên.”
Kết quả đúng như lời cô, nhiều người, xe cũng nhiều, kẹt xe rất nghiêm trọng. Hai người bọn họ đến siêu thị thì đã mất mấy tiếng, lại còn chẳng dễ dàng gì.
Hiển nhiên, những người có suy nghĩ giống bọn họ rất nhiều. Siêu thị rất đông người, người đi tới đi lui. Rất ít người đi một mình, phần lớn đều là đi theo tốp vài ba người.
Tả Dật Phi đi theo sau Giang Nhân Ly, bọn họ giống như một đôi tình nhân thân mật. Bọn họ nổi bật giữa rất đám đông, không ít người dừng lại nhìn mà cảm thán. Con người thật kì lạ, nếu như xuất hiện ở đây là một đôi nam bình thường nữ không đặc biệt thì chắc chắn sẽ bị nhìn với ánh mắt khinh bỉ, nếu như nữ xinh đẹp mà nam không ưa nhìn thì lập tức sẽ bị nhìn với ánh mắt dành cho người đẹp và quái vật, nhưng mà nếu là một đôi vừa mắt chắc chắn trong lòng bọn họ sẽ cảm thấy xứng đôi.
Đương nhiên là người quan sát thỉnh thoảng cũng có những ánh mắt hỗn tạp như vậy, hèn mọn và khinh miệt. Như lúc này, Ngô Thúc Nguyên đang ở trong đám đông cùng bạn gái anh ta quan sát Tả Dật Phi và Giang Nhân Ly. Miệng anh ta nhếch lên, cảm tình đối với Giang Nhân Ly trực tiếp tụt xuống con số không.
Cô thích màu trắng nhưng mùa đông mặc quần áo màu trắng rất thiếu độ sáng, cho nên cô lấy một chiếc áo khoác màu vàng: “Anh thấy sao?”
Tả Dật Phi gật đầu, cầm lấy túi xách trong tay cô: “Đi thử đi.”
Cô gật đầu, cầm áo vào phòng thử đồ.
Tả Dật Phi đứng bên ngoài đợi.
Lúc Giang Nhân Ly đi tới, Tả Dật Phi vừa nhìn liền giật mình. Anh biết cô dù là ở chỗ nào cũng đều nổi bật. Năm đó cũng chính vì ý nghĩ như vậy mà anh muốn sau khi tốt nghiệp kết hôn với cô, anh sẽ đi làm kiếm tiền, để cô ở nhà không phải đi đâu cả. Tốt nhất vẫn là cô cứ ở nhà, mỗi ngày chờ anh trở về. Anh đã nghĩ như vậy, đã mong muốn đem cô cất giữ chỉ thuộc về riêng mình. Mỗi lần anh rảnh rỗi sẽ cùng cô ra ngoài mua sắm, đi siêu thị, sau đó cùng nhau làm cơm.
Nguyện vọng đơn giản như vậy, nhưng hôm nay đã biến thành mơ ước xa xỉ.
Vì quá hiểu rõ cô cho nên anh biết mình không còn cơ hội.
Giang Nhân Ly đứng trước gương quay người ngắm mình trong gương. Nhân viên bán hàng liên tục khen cô mặc rất đẹp. Cô trong lòng nghĩ, chỉ cần mua đồ ở đây thì ai cũng thành có khí chất hết.
“Thế nào?”
Anh gật đầu, “Không tồi.”
“Vậy trả tiền đi!”
Cô hôm nay đã thu hoạch được tương đối, cái gì cũng mua rồi. Tâm tình đã tốt lên rất nhiều: “Chúng ta leo núi Đông Á đi!”
Anh gật đầu.
Núi Đông Á tuyết dày một mảnh, vẫn giống như năm xưa.
Cô nhìn tuyết trắng cành cây, trắng cả núi, mọi thứ dường như vẫn y nguyên, nhưng con người thì không thể.
Anh đem áo khoác khoác lên người cô: “Cẩn thận cảm lạnh.”
Tay cô lạnh đến ửng hồng, nhưng cô lại rất hưng phấn. Cô cúi người bốc một nắm tuyết ném lên cổ anh. Anh không kịp phản ứng, hoàn toàn bị ném trúng. Qua một hồi lâu, anh mới bắt đầu ném trả, có điều không còn như xưa. Giang Nhân Ly không quan tâm cứ bốc tuyết lên ném anh, nhưng mà anh thì lại chỉ nhằm vào chỗ quần áo dày bao bọc cô mà ném, rất cẩn thận.
Rốt cục bọn họ đều chạy mệt, liền tìm một chỗ ngồi nghỉ.
Bởi vì chạy quá mệt mà hơi thở ra ngoài không khí liền biến thành hơi nước, giống như mưa lất phất.
Tay cô lạnh cứng. Anh vươn tay ra muốn nắm lấy nhưng cuối cùng lại thu về.
Đột nhiên, cô đứng lên, hai tay đặt ở bên miệng, cô hô to, đem bao nhiêu ấm ức trong lòng cho ra ngoài hết. Một hồi âm thanh vang lên, cô thở mạnh, không chú ý đến ánh mắt khó hiểu của người khác.
Có cái gì đáng ngại chứ. Cô đi nhanh lên trước, cô nhớ tới những lời này đột nhiên nở nụ cười: “Chúng ta đi bộ về đi?”
Rõ ràng là câu nghi vấn nhưng anh biết cô sớm đã quyết định. Anh mà không đồng ý không chừng cô sẽ không để anh lái xe lại.
“Được rồi!” Câu trả lời vô nghĩa.
Đi bộ trong tuyết, rõ ràng gần mà lại thành xa. Bọn họ là bọn họ, nhưng thực ra đã sớm không còn là bọn họ.
Hai người cùng nhau đi, vẫn theo con đường đó, cũng không lên xe công cộng. Thực ra nơi này đến đường lớn cũng không xa, chỉ mất một giờ đồng hồ. Nhưng cô kiên trì muosn đi bộ.
“Tả Dật Phi, cho anh đoán một chuyện.” Cô đột nhiên nói.
Anh gật đầu.
“Anh nói xem nếu chọn một phương tiện để về nhà em sẽ chọn cái gì? A là phương tiện công cộng, B là xe máy, C là ô tô.”
Tả Dật Phi suy nghĩ sâu xa một chút, “C!” Bởi vì anh cảm thấy phương tiện này thuận tiện nhất.
Giang Nhân Ly cười: “Anh sai rồi.” Cô vẫn cười, có chút cô đơn, “Em sẽ lựa chọn đi bộ về nhà. Từng bước một thong dong.”
Tả Dật Phi trong ngực đau xót, cô căn bản là không muốn cho anh lựa chọn. Cho dù anh chọn đáp án nào cũng vĩnh viến không có được đáp án chính xác. Có thể cô cho tới bây giờ cũng không anh được lựa chọn quyền lợi, cô cũng sẽ không cho anh cơ hội trả lời.
Anh hiểu ý tứ của cô, thậm chí anh tự hận mình đã quá hiểu cô như vậy.
Rốt cục cũng đi tới đường lớn. Ở đây có rất nhiều phương tiện cong cộng. Không giống như ở dưới chân núi chỉ có một chiếc xe duy nhất.
Cô lên xe, anh cũng đuổi kịp. Hình ảnh vô cùng quen thuộc, anh nhớ kỹ, anh vẫn luôn giữ chặt cô bên người, không cho cô lại gần người khác. Rõ ràng như vậy, xa lạ như vậy…
Trên xe không có quá nhiều người, có thể là vì đây là trạm đầu, bọn họ đều có chỗ ngồi. Trên mặt cô còn mang theo nụ cười, còn anh, thế nào anh cũng không cười nổi.
Hoá ra, cảm giác mất đi chính là hoang vắng như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.