Chương 3
Ly Chi Nhược Tố
07/11/2016
CHƯƠNG 3
Nói là thịnh soạn, kỳ thực cũng không tới nhà hàng xa hoa nào, đương nhiên là vì nhà hàng càng
sang trọng thì càng sẽ không cho phép thú nuôi đi vào, vậy nên một người một cún chỉ vào quán
bày ven đường, đến trần nhà cũng không có, hoàn toàn là bày hàng mới dựng ra, bàn ghế bằng
nhựa, tất cả đều có vẻ cực kỳ đơn sơ.
Loại người gì cũng có, có nông dân thô kệch, có người vội vã đi làm, có không ít tình nhân, chỉ
duy nhất là không có ai ăn mặc như thể chuẩn bị đi ăn tiệc giống Phương Diệc Nhiên. Ngay đến
chủ quán vừa nhìn thấy Phương Diệc Nhiên còn tưởng là y tới nhầm chỗ, nhưng Phương Diệc
Nhiên thì không hề để tâm, an vị bên cạnh một cái bàn nhựa đầy dầu mỡ, cẩu cẩu ngoan ngoãn
ngồi xổm xuống bên cạnh y.
Cảnh tượng trong quán không thể nào khen nổi, đũa, hộp nhựa vứt rải rác dưới đất, thậm chí cả
xương mà khách ăn xong vứt lại, thường thì chó sẽ thích ngửi ăn mấy thứ dưới đất thế này,
nhưng kỳ quái là cẩu cẩu này hoàn toàn không có chút hứng thú nào với xương vung vãi bên
dưới.
Có lẽ là Phương Diệc Nhiên trông cực kỳ không hợp với nơi đây, nên bà chủ còn đặc biệt ngại
ngùng tới quét dọn lau bàn cho y. Phương Diệc Nhiên nhíu mày nhìn rác rưởi bị quét ngang qua phongmy.wordpress.com Page 9người cẩu cẩu, vẫy tay với nó ý bảo nó nhảy lên ghế, dù sao Phương Diệc Nhiên cũng không
ngại ngồi chung bàn với cún, chủ hàng ắt cũng không quan tâm..
Đợi cẩu cẩu nhảy lên ghế, tới lúc này Phương Diệc Nhiên mới nhận ra đúng là nó rất to nha,
nghiêng người qua ôm lấy nó, vuốt vuốt lông trên cổ nó: “Chúng ta ăn sườn nhé, được không?”
Cẩu cẩu đương nhiên không trả lời, nhưng bà chủ đứng cạnh mỉm cười nói: “Chỗ chúng tôi có
sườn nướng, có muốn thử xem thế nào không?”
Phương Diệc Nhiên cười gật đầu, lại chọn thêm chút sườn non, thịt bê, thịt thỏ kho tàu, dù sao tất
cả đều là thịt, đối với cẩu cẩu cũng là một bữa thịnh soạn rồi…
Ưu điểm của quán vỉa hè chính là đưa món lên cực nhanh, không quá mười phút những món
Phương Diệc Nhiên gọi đã được đưa lên đầy đủ, bà chủ còn đặt hai chai bia lên bàn họ.
“Tôi không gọi bia.”
“Tặng cậu đấy.” Bà chủ chùi tay lên chiếc tạp dề đã không còn phân biệt được màu sắc, mở chai
giúp y, cười nói.
Phương Diệc Nhiên tỏ ý cảm ơn, sau đó rót vào cái chén duy nhất cho mình, cầm lên uống, chất
lỏng mát lạnh trôi xuống theo yết hầu, Phương Diệc Nhiên rùng mình một cái, lạnh ghê.
“Ngươi có uống không?” Tiếp tục rót đầy cho mình, rồi lại rót một chén cho cẩu cẩu, để trước
mặt nó, hỏi.
Cẩu cẩu tới gần cái chén, vươn đầu lưỡi liếm liếm, vị đắng chát của bia khiến nó bày ra bộ mặt
nhăn nhó làm Phương Diệc Nhiên buồn cười, cầm một cái đĩa lên gắp sườn cho nó. Cẩu cẩu ngửi
thấy mùi thịt, khẩn cấp cắn một miếng, rồi phun ra lập tức, còn thè lưỡi ra hà hơi.
Phương Diệc Nhiên sửng sốt, ôm cẩu cẩu ghé vào trên người nó mà cười, “Cẩu ngốc.” Lưỡi loài
chó sợ nhất là nóng, sườn vừa nướng xong với nó là quá nóng rồi.
Đúng là vui quá hóa buồn, Phương Diệc Nhiên còn chưa cười xong trên mặt đã ướt sũng, vội vã
lấy tay ngăn trở đầu lưỡi nó, không cho nó tiếp tục vô lễ với mặt mình, vừa lau mặt vừa bóp cổ
nó uy hiếp: “Thằng nhóc hư đốn này, còn nghịch nữa là cho ngươi mất ăn đấy.”
Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trên tay thì lại gỡ bỏ que trúc trên xương sụn, còn cẩn thận gạt
dằm trúc ở trên mặt đi rồi mới đút cho nó ăn. Cẩu cẩu thỏa mãn mà cuốn thịt vào miệng, nhai rau
ráu, còn liếm tay Phương Diệc Nhiên vẻ thèm thuồng chưa đã.
Cứ thế Phương Diệc Nhiên ăn một miếng lại đút cho cẩu cẩu một miếng, hai người, a, cũng
không phải, một người một cẩu ăn cực kỳ vui vẻ. Bà chủ thỉnh thoảng bưng thức ăn ngang qua
người họ, nhìn một người một cẩu thân thiết như thế không khỏi buồn cười. phongmy.wordpress.com Page 10Xoa xoa cái bụng no căng, Phương Diệc Nhiên uống cạn cốc bia cuối cùng, cười hỏi: “Ăn no rồi
chứ? No rồi thì chúng ta đi thôi.”
Cẩu cẩu nghe lời nhảy xuống ghế chờ Phương Diệc Nhiên trả tiền, sau đó đi theo bên trái
Phương Diệc Nhiên. Động tác song hành tiêu chuẩn bên người, ở bên trái của chủ nhân, khoảng
cách với chủ nhân không xa không gần, không vượt quá cũng không tụt lại, lúc tiến lên không
vượt mức quy định cũng không bị rớt lại phía sau, nhìn thì đơn giản nhưng thực tế cần huấn
luyện nghiêm ngặt.
Lúc bắt đầu huấn luyện, dùng dây ngắn dắt đi phía bên trái người, lúc này không nên thả dây quá
dài sẽ làm cẩu cẩu tùy ý hành động. Sau sáu tháng, bắt đầu thực thi huấn luyện nghiêm ngặt, thói
quen đi song hành được dạy từ nhỏ, sau khi đã hình thành rồi thì từng bước thả dài dây dắt hoặc
hoàn toàn không dùng dây, chính là động tác cấp cao song hành bên trái không dùng dây.
Đáng tiếc Phương Diệc Nhiên cũng không nghiên cứu gì về chó, đương nhiên cũng không nhận
ra, một chú chó hoang vừa nhặt được, y chưa từng dùng dây dắt, nhưng cẩu cẩu bên cạnh này có
thể đi song hành tiêu chuẩn tới độ đi thi cũng được.
Một người một cún chậm rãi đi bộ về nhà coi như là tiêu hóa bớt thức ăn, thật giống chủ nhân
sau khi ăn xong mang theo chó cưng ra ngoài đi dạo.
Lần này tới cửa nhà rồi Phương Diệc Nhiên cũng không vội vã đi vào, trái lại ngồi xổm xuống
trước mặt cẩu cẩu, nhìn chằm chằm nó. Cẩu cẩu nghiêng đầu quan sát Phương Diệc Nhiên, hình
như không hiểu vì sao y không đi vào trong, rồi lại liếm liếm cằm Phương Diệc Nhiên.
Phương Diệc Nhiên bị nó liếm nhồn nhột, nhưng không ngăn cản mà chỉ gãi cằm nó, nhìn bộ
dáng nó híp mắt hưởng thụ, thở dài: “Ai, ta thật không nỡ rời ngươi, làm sao bây giờ?”
Dù luyến tiếc tới đâu cũng vẫn phải về nhà, mà trong cao ốc cũng không thể đột nhiên nuôi thú
được. Phương Diệc Nhiên đứng lên, vuốt lỗ tai nó hỏi: “Ngày mai còn có thể thấy ngươi
không?”
Đương nhiên cẩu cẩu không trả lời, chỉ nhìn theo Phương Diệc Nhiên đi lên lầu.
Ở trong thang máy, Phương Diệc Nhiên hồi tưởng lại sự khác thường của mình mấy ngày nay, vì
sao lại gần gũi với một chú chó, lẽ nào thực sự muốn nuôi nó? Thế nhưng y lại sợ nếu thực sự có
tình cảm, khi mất đi sẽ rất khổ sở, dù sao bất kể sống thọ tới đâu thì sinh mệnh loài chó cũng chỉ
trên dưới mười lăm năm, mà chú cún kia nhìn qua cũng biết đã trưởng thành, không biết còn có
thể sống bao nhiêu lâu nữa.
Kỳ thực Phương Diệc Nhiên nghĩ tình cảm với thú nuôi còn sâu hơn cả với người, dù sao lòng
người rất phức tạp, hư tình giả ý ai mà phân biệt được, còn cẩu cẩu thì, chỉ cần đối tốt với nó, nó
tự nhiên sẽ tốt với mình, nếu mình là chủ nó thì tự nhiên nó sẽ trung thành với mình, lặng lẽ ở
bên cạnh, chỉ mong thỉnh thoảng được vuốt ve, thậm chí có một số con còn chỉ ăn thứ gì chủ
nhân đưa. Phương Diệc Nhiên không biết loại trách nhiệm như vậy y có thể gánh vác được phongmy.wordpress.com Page 11không, cũng không biết có nên dồn tâm tư vào loại tình cảm này không, một khi đã có tình cảm
mà lại không được đáp trả thì…
Đấy xem, bây giờ y đã bắt đầu lo lắng xem buổi tối cẩu cẩu đó sẽ qua đêm ở đâu, có khi nào
không có chỗ dung thân hay không, có khi nào bị người ta bắt nạt không, ngày mai có xuất hiện
dưới lầu nhà mình, hộ tống mình đi làm rồi lại đón mình tan ca không? Nếu như nó không xuất
hiện, sẽ thất vọng lắm…
***
Nói là thịnh soạn, kỳ thực cũng không tới nhà hàng xa hoa nào, đương nhiên là vì nhà hàng càng
sang trọng thì càng sẽ không cho phép thú nuôi đi vào, vậy nên một người một cún chỉ vào quán
bày ven đường, đến trần nhà cũng không có, hoàn toàn là bày hàng mới dựng ra, bàn ghế bằng
nhựa, tất cả đều có vẻ cực kỳ đơn sơ.
Loại người gì cũng có, có nông dân thô kệch, có người vội vã đi làm, có không ít tình nhân, chỉ
duy nhất là không có ai ăn mặc như thể chuẩn bị đi ăn tiệc giống Phương Diệc Nhiên. Ngay đến
chủ quán vừa nhìn thấy Phương Diệc Nhiên còn tưởng là y tới nhầm chỗ, nhưng Phương Diệc
Nhiên thì không hề để tâm, an vị bên cạnh một cái bàn nhựa đầy dầu mỡ, cẩu cẩu ngoan ngoãn
ngồi xổm xuống bên cạnh y.
Cảnh tượng trong quán không thể nào khen nổi, đũa, hộp nhựa vứt rải rác dưới đất, thậm chí cả
xương mà khách ăn xong vứt lại, thường thì chó sẽ thích ngửi ăn mấy thứ dưới đất thế này,
nhưng kỳ quái là cẩu cẩu này hoàn toàn không có chút hứng thú nào với xương vung vãi bên
dưới.
Có lẽ là Phương Diệc Nhiên trông cực kỳ không hợp với nơi đây, nên bà chủ còn đặc biệt ngại
ngùng tới quét dọn lau bàn cho y. Phương Diệc Nhiên nhíu mày nhìn rác rưởi bị quét ngang qua phongmy.wordpress.com Page 9người cẩu cẩu, vẫy tay với nó ý bảo nó nhảy lên ghế, dù sao Phương Diệc Nhiên cũng không
ngại ngồi chung bàn với cún, chủ hàng ắt cũng không quan tâm..
Đợi cẩu cẩu nhảy lên ghế, tới lúc này Phương Diệc Nhiên mới nhận ra đúng là nó rất to nha,
nghiêng người qua ôm lấy nó, vuốt vuốt lông trên cổ nó: “Chúng ta ăn sườn nhé, được không?”
Cẩu cẩu đương nhiên không trả lời, nhưng bà chủ đứng cạnh mỉm cười nói: “Chỗ chúng tôi có
sườn nướng, có muốn thử xem thế nào không?”
Phương Diệc Nhiên cười gật đầu, lại chọn thêm chút sườn non, thịt bê, thịt thỏ kho tàu, dù sao tất
cả đều là thịt, đối với cẩu cẩu cũng là một bữa thịnh soạn rồi…
Ưu điểm của quán vỉa hè chính là đưa món lên cực nhanh, không quá mười phút những món
Phương Diệc Nhiên gọi đã được đưa lên đầy đủ, bà chủ còn đặt hai chai bia lên bàn họ.
“Tôi không gọi bia.”
“Tặng cậu đấy.” Bà chủ chùi tay lên chiếc tạp dề đã không còn phân biệt được màu sắc, mở chai
giúp y, cười nói.
Phương Diệc Nhiên tỏ ý cảm ơn, sau đó rót vào cái chén duy nhất cho mình, cầm lên uống, chất
lỏng mát lạnh trôi xuống theo yết hầu, Phương Diệc Nhiên rùng mình một cái, lạnh ghê.
“Ngươi có uống không?” Tiếp tục rót đầy cho mình, rồi lại rót một chén cho cẩu cẩu, để trước
mặt nó, hỏi.
Cẩu cẩu tới gần cái chén, vươn đầu lưỡi liếm liếm, vị đắng chát của bia khiến nó bày ra bộ mặt
nhăn nhó làm Phương Diệc Nhiên buồn cười, cầm một cái đĩa lên gắp sườn cho nó. Cẩu cẩu ngửi
thấy mùi thịt, khẩn cấp cắn một miếng, rồi phun ra lập tức, còn thè lưỡi ra hà hơi.
Phương Diệc Nhiên sửng sốt, ôm cẩu cẩu ghé vào trên người nó mà cười, “Cẩu ngốc.” Lưỡi loài
chó sợ nhất là nóng, sườn vừa nướng xong với nó là quá nóng rồi.
Đúng là vui quá hóa buồn, Phương Diệc Nhiên còn chưa cười xong trên mặt đã ướt sũng, vội vã
lấy tay ngăn trở đầu lưỡi nó, không cho nó tiếp tục vô lễ với mặt mình, vừa lau mặt vừa bóp cổ
nó uy hiếp: “Thằng nhóc hư đốn này, còn nghịch nữa là cho ngươi mất ăn đấy.”
Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trên tay thì lại gỡ bỏ que trúc trên xương sụn, còn cẩn thận gạt
dằm trúc ở trên mặt đi rồi mới đút cho nó ăn. Cẩu cẩu thỏa mãn mà cuốn thịt vào miệng, nhai rau
ráu, còn liếm tay Phương Diệc Nhiên vẻ thèm thuồng chưa đã.
Cứ thế Phương Diệc Nhiên ăn một miếng lại đút cho cẩu cẩu một miếng, hai người, a, cũng
không phải, một người một cẩu ăn cực kỳ vui vẻ. Bà chủ thỉnh thoảng bưng thức ăn ngang qua
người họ, nhìn một người một cẩu thân thiết như thế không khỏi buồn cười. phongmy.wordpress.com Page 10Xoa xoa cái bụng no căng, Phương Diệc Nhiên uống cạn cốc bia cuối cùng, cười hỏi: “Ăn no rồi
chứ? No rồi thì chúng ta đi thôi.”
Cẩu cẩu nghe lời nhảy xuống ghế chờ Phương Diệc Nhiên trả tiền, sau đó đi theo bên trái
Phương Diệc Nhiên. Động tác song hành tiêu chuẩn bên người, ở bên trái của chủ nhân, khoảng
cách với chủ nhân không xa không gần, không vượt quá cũng không tụt lại, lúc tiến lên không
vượt mức quy định cũng không bị rớt lại phía sau, nhìn thì đơn giản nhưng thực tế cần huấn
luyện nghiêm ngặt.
Lúc bắt đầu huấn luyện, dùng dây ngắn dắt đi phía bên trái người, lúc này không nên thả dây quá
dài sẽ làm cẩu cẩu tùy ý hành động. Sau sáu tháng, bắt đầu thực thi huấn luyện nghiêm ngặt, thói
quen đi song hành được dạy từ nhỏ, sau khi đã hình thành rồi thì từng bước thả dài dây dắt hoặc
hoàn toàn không dùng dây, chính là động tác cấp cao song hành bên trái không dùng dây.
Đáng tiếc Phương Diệc Nhiên cũng không nghiên cứu gì về chó, đương nhiên cũng không nhận
ra, một chú chó hoang vừa nhặt được, y chưa từng dùng dây dắt, nhưng cẩu cẩu bên cạnh này có
thể đi song hành tiêu chuẩn tới độ đi thi cũng được.
Một người một cún chậm rãi đi bộ về nhà coi như là tiêu hóa bớt thức ăn, thật giống chủ nhân
sau khi ăn xong mang theo chó cưng ra ngoài đi dạo.
Lần này tới cửa nhà rồi Phương Diệc Nhiên cũng không vội vã đi vào, trái lại ngồi xổm xuống
trước mặt cẩu cẩu, nhìn chằm chằm nó. Cẩu cẩu nghiêng đầu quan sát Phương Diệc Nhiên, hình
như không hiểu vì sao y không đi vào trong, rồi lại liếm liếm cằm Phương Diệc Nhiên.
Phương Diệc Nhiên bị nó liếm nhồn nhột, nhưng không ngăn cản mà chỉ gãi cằm nó, nhìn bộ
dáng nó híp mắt hưởng thụ, thở dài: “Ai, ta thật không nỡ rời ngươi, làm sao bây giờ?”
Dù luyến tiếc tới đâu cũng vẫn phải về nhà, mà trong cao ốc cũng không thể đột nhiên nuôi thú
được. Phương Diệc Nhiên đứng lên, vuốt lỗ tai nó hỏi: “Ngày mai còn có thể thấy ngươi
không?”
Đương nhiên cẩu cẩu không trả lời, chỉ nhìn theo Phương Diệc Nhiên đi lên lầu.
Ở trong thang máy, Phương Diệc Nhiên hồi tưởng lại sự khác thường của mình mấy ngày nay, vì
sao lại gần gũi với một chú chó, lẽ nào thực sự muốn nuôi nó? Thế nhưng y lại sợ nếu thực sự có
tình cảm, khi mất đi sẽ rất khổ sở, dù sao bất kể sống thọ tới đâu thì sinh mệnh loài chó cũng chỉ
trên dưới mười lăm năm, mà chú cún kia nhìn qua cũng biết đã trưởng thành, không biết còn có
thể sống bao nhiêu lâu nữa.
Kỳ thực Phương Diệc Nhiên nghĩ tình cảm với thú nuôi còn sâu hơn cả với người, dù sao lòng
người rất phức tạp, hư tình giả ý ai mà phân biệt được, còn cẩu cẩu thì, chỉ cần đối tốt với nó, nó
tự nhiên sẽ tốt với mình, nếu mình là chủ nó thì tự nhiên nó sẽ trung thành với mình, lặng lẽ ở
bên cạnh, chỉ mong thỉnh thoảng được vuốt ve, thậm chí có một số con còn chỉ ăn thứ gì chủ
nhân đưa. Phương Diệc Nhiên không biết loại trách nhiệm như vậy y có thể gánh vác được phongmy.wordpress.com Page 11không, cũng không biết có nên dồn tâm tư vào loại tình cảm này không, một khi đã có tình cảm
mà lại không được đáp trả thì…
Đấy xem, bây giờ y đã bắt đầu lo lắng xem buổi tối cẩu cẩu đó sẽ qua đêm ở đâu, có khi nào
không có chỗ dung thân hay không, có khi nào bị người ta bắt nạt không, ngày mai có xuất hiện
dưới lầu nhà mình, hộ tống mình đi làm rồi lại đón mình tan ca không? Nếu như nó không xuất
hiện, sẽ thất vọng lắm…
***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.