Chương 10: Chương 10
Neleta
09/01/2017
Sáng sớm ngày 30, sau khi ăn xong bữa sáng do lão mẹ chuẩn bị, Lục Bất Phá rời nhà. Lên tàu địện ngầm, ngay lập tức hắn lấy di động ra để lên mạng vào trang tin tức New York. Chính giữa trang nhất là bức hình chụp một thanh niên đang khóc cực kì thê lương, tay hắn khẽ vuốt nhẹ lên khuôn mặt của người trẻ tuổi ấy. Khi nhìn bức ảnh này, tâm hắn không khỏi trùng xuống.
“Hôm qua, Đoạn Vũ đã giao nộp cho cảnh sát một bằng chứng hết sức quan trọng. Bằng chứng này là đoạn ghi âm cuộc đối thoại cuối cùng giữa Đoạn Hoa với Nhược Liên Khải vào ngày anh chết. Cục trưởng cục an toàn thương mại Vương Chỉ nhận định rằng đoạn ghi âm này kết hợp với lời khai của các nhân chứng đã tạo cơ sở pháp lý vững chắc nhằm xác nhận công ty thương mại Khải Đức là một công ty chuyên lừa đảo ăn cắp các bí mật thương mại. Trong đó Nhược Lan – vợ của Tây Môn Trúc Âm là một trong những thành viên chủ chốt”.
“Chân tướng đằng sau cái chết của người hai năm trước bị đồn là ‘yêu người sinh hận’ không chỉ lấy cắp bí mật thương mại của “Thế Hoa” mà ly kỳ hơn còn cùng Nhược Liên Khải đồng quy vu tẫn – cố phó tổng giám đốc của “Thế Hoa’ Đoạn Hoa đã được hé lộ. Sự thật này đang được công chúng hết sức quan tâm. Các bằng chứng hiện có cho thấy Đoạn Hoa không hề phản bội lại Thế Hoa. Tất cả những việc trước kia đều vì phát hiện ra bí mật của Nhược Liên Khải và Nhược lan nên anh lọt vào bẫy rập, vu hãm của chúng. Cục cảnh sát New York kết hợp với cục an toàn thương mại đang tiếp tục điều tra làm rõ sự việc”.
“Đoạn ghi âm cho thấy, sở dĩ Đoạn Hoa giết Nhược Liên Khải là để giúp Nhược Lan thoát khỏi sự khống chế của y, tạo cơ hội mới cho cô ta một lần nữa bắt tay làm lại, bắt đầu cuộc sống hoàng tử cùng công chúa đầy hạnh phúc. Tình cảm của Đoạn Hoa đối với tổng giám đốc Thế Hoa – Tây Môn Trúc Âm đã làm rất nhiều người quan tâm tới vụ án này phải cảm động. Trước sảnh trụ sở của tập đoàn ‘Thế Hoa’ hiện đang có nhiều người đồng tính diễu hành thị uy nhằm khiển trách sự tuyệt tình cùng những thương tổn mà Tây Môn Trúc Âm đã gây ra cho Đoạn Hoa. Ngoài ra, trong buổi họp báo, người thân duy nhất của Đoạn Hoa – Đoạn Vũ đã có một đoạn phát biểu với báo chí làm người ta không khỏi thương cảm.
“Anh tôi không làm sai điều gì. Nếu bảo anh ấy sai thì có lẽ cái sai duy nhất đó là anh ấy đã yêu một người đàn ông, đã yêu Tây Môn Trúc Âm. Không chỉ làm anh tôi tổn thương, Tây Môn Trúc Âm cuối cùng còn bức tử anh ấy. Mà sau những việc đã làm, Nhược Lan cũng chẳng hề có chút áy náy, vẫn về sống với Tây Môn Trúc Âm. Kể từ ngày anh tôi chết đến nay, ngay cả một lời xin lỗi, cô ta cũng chưa từng nói qua. Anh tôi chết rất tức tưởi, tôi nhất định phải đòi lại công bằng cho anh mình từ những kẻ đó”.
“Vụ án trước mắt đã tiến thêm được một bước trong việc thu thập chứng cứ. Tuy nhiên đến cuối cùng Nhược Lan sẽ phải nhận mức án như thế nào thì vẫn khó mà trả lời được. Hiện tại, để giúp Nhược Lan tránh khỏi việc phải ngồi tù, Tây Môn Trúc Âm đã mời tới vị luật sư tốt nhất của Hoa Kỳ – Jones. Tây Môn Trúc Âm vì Nhược Lan mà cùng với người bạn lâu năm trở mặt thành thù, nay chân tướng đã bị vạch trần, anh ta vẫn một mực đứng về phía vợ. Qua việc này, có thể thấy anh ta cực kì yêu thương vợ mình. Tuy nhiên những hành động hiện nay của Tây Môn Trúc Âm đang vấp phải rất nhiều lời chỉ trích, trước những chỉ trích đó, anh vẫn bảo trì sự yên lặng như trước”.
Lục Bất Phá click vào video cập nhật diễn biến mới nhất của vụ án trên trang mạng. Trong đoạn băng ghi hình này xuất hiện khá nhiều người, hình ảnh cuối cùng là một người đàn ông thực gầy từ cục cảnh sát đi ra, thần sắc bình tĩnh, trước những câu hỏi không ngừng của phóng viên người đó vẫn thủy chung bảo trì sự im lặng. Đến tận lúc đã lên xe, anh cũng không mở miệng.
“Này chàng trai, cậu không sao đấy chứ?”.
Lục Bất Phá mê mang ngẩng đầu, một chiếc khăn tay xuất hiện trước mặt hắn.
“ Chàng trai cậu không sao chứ?” một ông lão nhìn thực hiền lành lo lắng hỏi đồng thời đem khăn tay nhét vào trong tay hắn: “Khóc được là tốt rồi đừng để việc nó lẩn quẩn mãi trong lòng”.
“cám ơn…” Lục Bất Phá cầm lấy cái khăn tay, lau đi nước mắt không biết từ lúc nào đã tràn khỏi khóe mi. Hắn tắt máy đi.
“Cậu thất tình hả?” ông lão nhiệt tâm hỏi rồi lại thở dài: “Mọi người hầu như ai cũng phải trải qua thất tình. Thất tình tuy rằng thống khổ nhưng đồng thời cũng khiến con người ta kiên cường hơn. Chàng trai, cậu vẫn còn trẻ tương lai sẽ còn gặp được nhiều người, sẽ gặp được một tình yêu mới. chuyện thương tâm khóc thì cũng đã khóc rồi. Nói không chừng đến lúc có bạn gái mới nhớ lại lúc này cậu lại cảm thấy mình thật ngốc đấy”.
Lục Bất Phá nở nụ cười, cất cái thanh âm nghèn nghẹt : “Ông a. Cháu không có thất tình, chỉ là nhìn thấy một việc nên xúc động thôi”.
Ông lão cười lớn vài tiếng, vỗ vỗ bờ vai hắn: “Còn biết cảm động cơ à, chàng trai tốt lắm”. Câu nói này khiến cho Lục Bất Phá không khỏi bối rối. Đúng lúc đó, tàu đến ga, ông lão chống gậy đứng lên sau khi nở nụ cười cổ vũ với hắn liền xuống tàu. Lục Bất Phá nói lời chào tạm biệt với ông lão xong, hít sâu mấy hơi rồi bật lại điện thoại.
Tàu từ từ chuyển động rời ga, Lục Bất Phá ấn nhẹ vùng trán giữa hai lông mày
Không thể để bọn họ tiếp tục làm mấy chuyện ba lăng nhăng này nữa. ‘Anh’… bây giờ trông còn gầy hơn hắn.
Giương mắt nhìn xem mình còn mấy trạm nữa thì đến, Lục Bất Phá kêu lên một tiếng “A” thảm thiết khiến không ít người quay đầu lại nhìn. Hắn đi quá bến mất tiêu rồi!!
Lục Bất Phá buổi sáng tràn đầy ‘sinh lực’ cuối cùng cũng lết được đến phòng tập, mọi người đã có mặt đầy đủ, thấy hắn tới liền lại gần quan tâm hỏi
“Bất Phá, nhóc có thật không có việc gì không đấy? mấy ngày nay tâm trạng nhóc có vẻ không được tốt lắm”.
“Bất Phá có chỗ nào không thoải mái cứ nói, không phải dấu diếm, bọn tôi rất lo lắng đấy”.
“Bất Phá, trận đấu ngày mai có bọn tôi rồi, cậu cứ ở ngoài sân nghỉ ngơi đi”.
“Bất Phá, nhiệm vụ quan trọng nhất của cậu hiện tại là chăm sóc sức khỏe cho tốt, bằng không lúc bọn tôi đi New York cũng không cho cậu đi đâu nha”.
Ngay vào lúc đồng đội vây quanh quan tâm hỏi, một chậu nước lạnh như dội vào đầu hắn, Lục Bất Phá vội vã nắm lấy tay Trần Quân Thụy: “Chúng ta đi New York?”. Vào giờ phút này lòng hắn không khỏi hoảng hốt.
Trần Quân Thụy cười hắc hắc đầy xấu xa: “Nếu sức khỏe cậu mà không tốt thì chỉ có chúng tôi không có cậu đâu đấy”.
Phó đội trưởng Lưu Dục lúc này mới ra tiếng: “Quân Thụy cậu không được dọa Bất Phá” rồi anh cười cười giải thích: “Bất Phá, Hiệp hội các trường Đại học Mỹ mời Hồng Kông, Đài Loan cùng đại lục tổng cộng 5 trường đại học cao đẳng vào tháng sau tức là ngày 20 tháng 6 sang New York tham gia giải bóng rổ giao lưu Hoa Kì – Trung Quốc. Chạng vạng ngày hôm qua huấn luyện viên thông báo cho bọn anh biết, cậu không tới nên còn không biết”.
“Bất Phá, bọn anh rất muốn cậu cùng đi, cậu cố trăm vạn lần đừng có lăn quay ra đấy nhá” Hươu cao cổ Ngô Thiện Đường ôm lấy cổ Lục Bất Phá “Cậu cho dù có phải dùng đến mặt nạ dưỡng khí cũng phải cố mà bò lên máy bay đấy”.
“Bất Phá cậu không đi bọn tôi thấy bất an a” Tả Thiện (chưởng môn) cũng chêm thêm một câu.
“ Bất Phá, cậu cố đi đi” vốn kiệm lời nhưng hôm nay Tư Lý cũng mở miệng nói.
“Ha ha, Bất Phá, cậu mà không đi thì đồ ngon ở Mĩ một mình tôi độc hưởng rồi ha ..ka ka” Trần Quân Thụy tiếp tục ‘ném đá vào mặt hồ đang phẳng lặng’.
“Mĩ làm gì có đồ ăn ngon, thức ăn ở Hồng Kông ngon hơn nhiều” Lục Bất Phá bĩu môi, sau đó hai tay chống nạnh “Mọi người muốn tống trách nhiệm cho tôi chứ gì, không có cửa đâu”
*Em Phá là thành viên chủ lực của đội a, *
“Kia còn cửa sổ thì sao”.
“Cũng không có”
“Bay vô được không?”
Trần Quân Thụy cầm lấy một cái cán dài.
Lục Bất Phá nhéo nhéo hai má hắn hung tợn nói: “Càng không được”.
“Ha ha a…” Cũng không cảm thấy đau, Trần Quân Thụy ngây ngô cười khúc khích.
“Nháo đủ chưa? Nháo đủ thì bắt đầu vào luyện tập thôi! Bất Phá cậu hôm qua không tới hôm nay nhớ bổ luyện” đội trưởng nghiêm khắc mở miệng anh em đội viên lập tức ngoan ngoãn chấm dứt đùa nghịch, chạy bộ chạy bộ, luyện ném bóng, luyện ném bóng, bổ luyện, bổ luyện.
…
“Bất Phá”
“Đội trưởng”.
Buổi huấn luyện ác quỷ kết thúc, Thương Triệt ôm bóng rổ lại gần Lục Bất Phá nói: “Tôi hi vọng chuyến đi New York này có mặt cậu”
Lục Bất Phá giơ tay phải lên thế: “Em nhất định đi”.
“Ừ” Thương Triệt gật gật đầu, ôm quả bóng rời đi, bất quá đi được hai bước, anh đột nhiên quay đầu nói thêm một câu: “Hác Giai … rất lo lắng cho cậu đấy” rồi không để Lục Bất Phá có cơ hội kịp phản ứng, anh nhanh chóng ly khai.
“Hác Giai?” Lục Bất Phá xoay người nhìn bóng dáng đội trưởng rời đi, qua một hồi lâu, lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ đây là trong truyền thuyết ‘có gian tình’ mà lão mẹ thường nói đến?”
…
Gọi điện thoại cho bạn cùng phòng của Hác Giai nhằm hỏi thời khóa biểu của cô. Nửa giờ sau, Lục Bất Phá đã đứng trực sẵn trước phòng học để đợi người- mà -ai-cũng-biết -là-ai-đó. Nói mới nhớ, hắn đây quả thật đã chưa làm tròn bổn phận của một thằng bạn trai *hờ*, không chỉ rất hiếm khi gọi điện cho bạn gái của mình mà còn thường thường ba bốn ngày mới đến diện kiến nàng. Suy nghĩ… suy nghĩ, Lục Bất Phá tự kiểm điểm bản thân một hồi để rồi không khỏi thở dài. Muốn làm bạn trai của mấy nàng hủ nữ mà đặc biệt còn là nàng hủ nữ tỷ muội tốt của lão mẹ thực là khó quá đó. Tiếng chuông hết giờ vang lên, Lục Bất Phá lập tức lấy lại tinh thần, từ chỗ chờ đi đến cửa phòng học đón bạn gái.
“Bất Phá” Cùng mấy người bạn đi ra, Hác Giai nhìn thấy người chờ ở ngoài không khỏi kinh ngạc.
“A, Hác Giai… tình yêu bé nhỏ của mày kìa” một cô bạn của Hác Giai ái muội nói.
Hác Giai nở nụ cười, đi đến trước mặt hắn, tựa hồ rất cao hứng: “Anh sao lại đến đây?”.
“Nhớ em mà” Lục Bất Phá không đứng đắn đáp.
Bạn học của Hác Giai ở một bên ồ lên, mặt của Hác Giai cũng trở nên đỏ bừng, cô đấm cho hắn một cái rồi tóm lấy tay kéo đi.
“Ha ha nguyên lai bà cũng biết thẹn thùng à” Người nào đó đang bị lôi đi vẫn tiếp tục trò đùa dai rất là thành công của mình.
“Lục … Bất … Phá ông chết chắc rồi” người đẹp vô cùng “nhẹ nhàng” kéo bạn trai đến chỗ góc hiên, hung tợn chất vấn: “Nói! Ông có âm mưu gì?”.
“Tôi đến tìm bạn gái mình thì liệu có âm mưu gì chứ?”
Hác Giai khinh thường nói: “Không thành thật”. Nói xong buông người đang bị cô ép vào tường ra, sửa sang lại nhan sắc, khôi phục lại dáng vẻ ngoan hiền ban đầu: “Mời tôi ăn cơm”.
“Tôi không phải đến chỉ để mời bà ăn cơm đâu a” Phất cánh tay đưa đến trước mặt đối phương, Lục Bất Phá giống một quý ngài lịch lãm, cùng với bạn gái đi ra ngoài
“Hác Giai”
“Làm sao” người nào đó vẫn còn tức giận.
“Đội trưởng của tôi… thực quan tâm đến bà đó”.
“Cái tên đầu gỗ ấy”
Lục Bất Phá kinh ngạc nhìn lại, đã thấy Hác Giai đỏ mặt, màu đỏ này cùng với sắc hồng lúc này tuyệt đối không giống nhau! Gian tình nhất định là có gian tình.
“Bất Phá, ông phải giúp tôi”
“nói đi vượt lửa quá sông, muôn lần chết không chối từ. Giúp bà việc gì”.
Hác Giai kiễng mũi chân, Lục Bất Phá cúi đầu, trong mắt người khác đây là cảnh tượng có bao nhiêu lãng mạn, có bao nhiêu…
“Này có vẻ không ổn lắm”
“Tôi mặc kệ, ông giúp hay không giúp”.
“Anh ấy dù sao cũng là đội trưởng của tôi mà!”.
“Mặc kệ, mặc kệ, tôi là bạn gái của ông đấy”
“Nhưng mà… như thế không ổn…”
“Tôi sẽ nói với dì rằng ông bắt nạt tôi”
“Được rồi, tôi giúp”.
Trước cổng trường có một nhà hàng cũng khá tốt, sinh viên thuộc dạng có điều kiện ở trong trường đều thường xuyên ra đó ăn cơm, bất quá Lục Bất Phá với Hác Giai là ngoại lệ. Đối với Lục Bất Phá mà nói ngoại trừ cơm lão mẹ của hắn làm thì đồ ăn ở đâu cũng đều giống nhau. Còn với Hác Giai thì cô tình nguyện cùng bạn bè đi ra ăn quán vỉa hè chứ cũng chẳng thèm vào đây ăn để thể hiện bản thân cùng với người khác bất đồng. Cho nên hai người này không chỉ có gia thế vô cùng tốt mà trong trường còn được rất nhiều người yêu mến.
“Bất Phá, mấy ngày nay ông gặp phải chuyện gì? Tuy rằng không tìm ông nhưng tôi nghe Thương Triệt nói tâm trạng của ông không được tốt lắm, sắc mặt cũng kém, có phải thân thể có chỗ nào không thoải mái? Ông đừng nói dối tôi”.
Lấy món cà rốt mà Hác Giai không thương ăn còn mình lại đặc biệt thích lại đây, Lục Bất Phá đáp: “Không có việc gì. Có thể đó là di chứng của vụ tai nạn. Buổi tối luôn nằm mơ, ngủ không ngon giấc. Tối nay lão mẹ làm súp đó, bà đến không?”
“Tốt. Vừa lúc ba mẹ tôi tối nay không có nhà. Tôi đi đến nhà ông ăn trực ha”
Một lát sau, Hác Giai ngẩng đầu hỏi: “Aizz Bất Phá, ông đã xem số tạp chí mới nhất chưa?”
Người đang cúi đầu ăn cơm dừng lại công việc: “Chưa xem, sao có việc gì à?” nói xong, hắn ngẩng đẩu vẻ mặt hơi lo sợ hỏi: “Không phải là lại có chuyện xảy ra với lão ba tôi đó chứ?”
“Ha ha”’ Hác Giai cười rộ lên: “Yên tâm đi, không phải. Nếu chú lại truyền ra chuyện xấu gì nữa thì tôi trước tiên sẽ báo ngay cho ông để ông còn chuẩn bị mà chạy trốn”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi” Lục Bất Phá cúi đầu.
“Haizz, mấy ngày nay báo chí đều nói đến một sự kiện: A và B là bạn tốt, B yêu A nhưng A lại yêu C. Oài, C là nữ, A và B đều là nam. Rồi A vì C mà cùng B đấu đá, hình như còn đả thương B nữa. Kết quả là B giết cha của C rồi chính mình lại bị vệ sĩ của lão ta giết chết. Cuối cùng, sau hai năm mới phát hiện ra C cùng cha cô ta là gián điệp kinh tế. B lúc trước đối nghịch lại hoàn toàn với C và cha của cô ta cũng vì B phát hiện ra bí mật này. Sau B bị C cùng cha của cô ta hãm hại, bị A hiểu lầm để rồi đến cuối B nản lòng thoái chí liều mình cùng cha C đồng quy vu tận”
“Cái đó thì có việc gì a” Lục Bất Phá thủy chung vẫn cúi thấp đầu, chẳng hề để ý nói, tuy nhiên chiếc thìa cầm trong tay đến nửa ngày cũng chưa xúc một thìa cơm nào.
“Nữ sinh bọn tôi đều lên án công khai A, cảm thấy anh ta quả là một kẻ không hiểu đạo lý. Ông nói xem, có người nào như thế không? Hiện tại, chân tướng đã được vạch trần vậy mà anh ta chỉ chăm chăm bảo hộ vợ mình, lại còn tìm đến luật sư giỏi nhất ở Mĩ để bào chữa cho cô ta nữa chứ, không biết là anh ta nghĩ cái gì nữa. Mà B cũng ngốc, sao lại làm bạn với một kẻ như thế chứ? Lại còn yêu anh ta. Tôi xem ra ánh mắt của B chắc chắn là có vấn đề”.
Thở dài, Lục Bất Phá buông thìa, ngẩng đầu lên: “Tôi nói này đại tiểu thư, chúng ta không phải người trong cuộc, khó có thể nói người ta ai đúng ai sai. C làm thế có lẽ là không được đúng nhưng A yêu cô ấy hơn nữa C cũng không phải là thực tâm muốn làm mấy việc thương tổn A, mấy bà việc gì phải mang căm phẫn trong lòng như thế”
“Nhưng mà bọn tôi thấy B làm thế thực không đáng giá. Anh ấy vì A làm nhiều việc như thế mà A cũng không cảm kích. Người đã chết, cũng không thấy tên A đó bi thương”
“Chúng ta làm sao biết được A có thực sự bi thương hay không?” Lục Bất Phá hít một hơi thật sâu, cũng không phát hiện ra trên mặt mình đang mang theo một nụ cười hết sức miễn cưỡng “A có lẽ giấu bi thương trong lòng chỉ là mọi người không biết mà thôi. Hác Giai đây là chuyện cũ của người khác, chúng ta không thảo luận có được không?”
Hác Giai nhìn chằm chằm vào Lục Bất Phá, một lát sau cười đáp: “Cũng được. Mặc kệ A có hối hận thế nào, B dù sao cũng đã chết. Bất Phá tôi cảnh cáo ông nha, ông sau này không được tìm cái loại tra công như thế đâu đấy. Tôi với dì tuyệt đối không đồng ý”.
“Tôi đột nhiên cảm thấy tối nay mời bà đến nhà là một quyết định sai lầm” Lục Bất Phá nổi giận “Tôi trịnh trọng nhắc lại một lần nữa tôi không phải là đồng tính luyến ái! Lại càng không có việc yêu một người đàn ông!” *Hô hô em phủ nhận làm j, có gian tình chắc chắn là có gian tình*
“Ha ha ha” yêu nữ cười đầy âm hiểm: “Ai nha, thẳng nam rồi cũng sẽ bị bẻ cong thôi. Hơn nữa Bất Phá a, nhìn kiểu gì thì ông cũng là nhược thụ thôi”
“Hác Giai!”
“Ha ha ha ha ha hah”.
“ Bà không phải đang nghĩ lợi dụng tôi để chỉnh đội trưởng đó chứ?”
“Ông thử không dám đi. Ông mà chống lại, tôi liền cho toàn trường biết một người tên là Lục Bất Phá đang thầm mến Thương Triệt”
“…. Xem như bà lợi hại”.
Muốn hỏi Lục Bất Phá trên đời này tối thảm là gì hả? không phải hắn có một lão mẹ chuyên viết đam mĩ tiểu thuyết cũng không phải hắn có một lão ba yêu vợ hơn yêu con, mà là hắn nhận thức một kẻ tên là Hác Giai nữ yêu.
Buổi tối, ngồi ở bàn ăn chịu tra tấn bởi cuộc thảo luận giữa hai nữ nhân xem hắn là nhược thụ hay cường thụ, vừa ăn xong hắn chạy trối chết vào thư phòng rồi khóa trái cửa. Nếu nói lão mẹ là một đầu đạn hạt nhân thì Hác Giai là một đầu đạn khác, hai người ngồi cùng một chỗ sẽ sinh ra một quả bom khinh khí đầy uy lực.
(Bom khinh khí = bom H, bom nhiệt hạch: năng lượng giải phóng gấp hàng ngàn lần bom nguyên tử)
Ngồi trước máy tính nghỉ ngơi một lúc, Lục Bất Phá lúc này mới thoát khỏi được bầu không khí đáng sợ do hai nữ (yêu) nhân kia tạo ra. Hắn còn chưa nói cho lão mẹ là tháng sau mình sẽ đi New York.
New York … hắn đã từng thề sẽ không bao giờ đi đến nơi đó nữa, nhưng lúc này xem ra, hắn dù không muốn thì vẫn phải đi một chuyến.
Mở máy chủ với hệ thống mạng của mình ra, Lục Bất Phá đem một chiếc máy tính xách tay nhỏ đặt ở trước mặt. Trước khi đi New York, hắn phải chuẩn bị một số việc. Nhất là Đoạn Vũ, cái thằng nhỏ này không chịu chuyên tâm đọc sách, không chịu ngoan ngoãn tiêu xài tài sản hắn lưu cho mà lại cùng Vương Chỉ hồ nháo.
Mãi đến 11 giờ đêm, nghe thấy tiếng đạp cửa của lão mẹ, Lục Bất Phá mới phát hiện ra giờ đã khuya. Tắt máy tính và máy chủ, hắn chà xát chà xát mặt, loạng choạng đứng lên, mở cửa thư phòng.
“Lão mẹ…” Cổ họng khát khô ách lại.
“Một mình trốn ở trong này làm chuyện xấu gì đấy?” đưa cho thằng con một cốc nước quýt, Lục Đường Phương Phương đứng ở cửa đưa mắt nhìn một lượt đống máy tính ngổn ngang trong thư phòng.
Uống xong cốc nước quýt, hồi phục lại sinh lực, Lục Bất Phá ghé vào tai lão mẹ nói nhỏ: “Đánh cắp tin tình báo của cơ quan tình báo trung ương Mĩ”.
“Hở?” nữ sĩ Lục Đường Phương Phương không những chẳng đập thằng con mình mà còn hưng trí bừng bừng: “Chính là chỉ đánh cắp thôi sao? Có thể đem hệ thống tình báo của họ đánh sập được không?”.
“Lão mẹ” Lục Bất Phá đứng thẳng người “Mẹ còn tàn nhẫn hơn con nhiều a. Mẹ không sợ con bị tống vào tù à?”
Nữ sĩ Lục Đường Phương Phương liếc nhìn thằng con một cái: “Ta xem xem ngươi có bao nhiêu lợi hại”
“Con…” Nhóc tiểu Phá chưa từng thể hiện đẳng cấp này tí nữa buột miệng phun ra hết, hắn đang suy tính không biết có nên thể hiện với lão mẹ sự lợi hại của bản thân hay không?
…
“Tây Môn nghe nói cậu lại làm cho một cô gái thích mình khóc hả?”
“Có sao? Tôi không biết”.
“Có, chị Lyli nói với tôi”
“Ồ”.
“Cậu chỉ có thể phản ứng được như này thôi sao?”
“Thế tôi phải có phản ứng như thế nào?”
Nam nhân vốn đang chăm chú xem bản kế hoạch rốt cuộc dứt khỏi công việc, ngẩng đầu lên nhìn người đang cúi xuống đứng ở đối diện mình. Người nọ nhìn thẳng vào anh, cau mày như thể gặp phải một việc rất khó giải quyết
Anh ấn ấn vào chỗ cau lại trên trán hắn, vuốt nhẹ để đem nếp nhăn nơi đó xóa đi : “Đây không phải là chuyện mà cậu cần quan tâm có đôi khi thông cảm còn tàn nhẫn hơn cả trực tiếp cự tuyệt”
“Tôi biết…” Không đẩy tay của người kia ra, hắn khó hiểu nói: “Vì sao lại có nhiều người thích cậu như vây? Mà chẳng có mống nào thích tôi mới kì?”.
Tay của người kia chợt dừng lại, sau đó anh hạ tay xuống.
“Cậu hi vọng có người thích mình?”
“Cũng không phải?” hắn quay đầu ngắm ngắm dung nhan của mình bằng cái gương nhỏ trên bàn “Bộ dạng của tôi cũng được mà sao lại không có người theo đuổi nhỉ?”.
“Cậu thích ai?”
“Không có” hắn vẫn chuyên chú nhìn cái gương soi mói khuôn mặt của mình. Người kia gõ vào cái gương khiến cho đối phương không thể không ngẩng đầu.
“Hoa” Sắc mặt người kia tuy không có biến hóa lớn nhưng hắn nhìn qua cũng đủ biết anh đang nghiêm túc. Hắn cũng thay vẻ bỡn cợt ban này bằng bộ dạng nghiêm chỉnh.
“Cậu là người bạn rất quan trọng với tôi”
“Ừ. Cậu cũng là người bạn rất quan trọng với tôi”
“Chúng ta ở cùng một chỗ đã tám năm, tôi hy vọng tình bạn này của chúng ta sẽ kéo dài mãi mãi”.
“Tôi cũng hy vọng vậy”.
“Tuy rằng có bạn gái là một chuyện bình thường, nhưng điều này cũng đồng nghĩa với việc tình bạn của chúng ta sẽ vì một hoặc hai người phụ nữ tham gia vào mà sinh ra biến hóa, thậm chí còn trở nên phai nhạt. Cậu có lẽ sẽ vì bạn gái mà đêm không về nhà, có lẽ sẽ vì bạn gái mà không cùng tôi dùng cơm, có lẽ sẽ vì bạn gái mà bỏ …”
“vân vân.. Tây Môn vì sao lại là tôi? Tôi còn chưa có bạn gái mà”.
“Tôi chỉ đang giả sử. Được rồi cậu thử nghĩ một chút xem những tình huống tôi nói liệu có xuất hiện hay không? Mặc kệ là tôi hay là cậu”.
“Hình như là sẽ có”
“Vậy cậu có thể chịu được không? Sau khi có bạn gái chúng ta liệu có thể duy trì mối quan hệ như thế này?”.
“… hình như là không thể”.
“Tôi hiện tại cũng không thể” nam nhân quay đầu sang hướng khác, chỉ vào chiếc giường đặt trong phòng của hai người “Tôi cũng không thể chấp nhận được việc xuất hiện một người đàn bà nằm trên chiếc giường này của chúng ta, mặc kệ là của tôi hay của cậu”.
“Chúng ta hiện tại tốt hơn là không nên tìm bạn gái” không khỏi dâng lên chút buồn bực khi nghĩ đến những khả năng mà người kia nói, hắn quyết định.
“Tốt. Đợi khi cả tôi và cậu đều chịu được mấy việc kiểu đó thì tìm bạn gái cũng không muộn”
“Được rồi. Tôi cũng không quan tâm xem mình có ai theo đuổi hay không. Tuy rằng tôi còn đẹp trai hơn cậu”
Người kia chính là thản nhiên cười cười.
…
Từ lúc nào hắn đã thích “anh”? Trong mộng tỉnh lại, người này không khỏi suy nghĩ về giấc mơ vừa rồi. Là sau khi cùng “anh” thảo luận về mấy cái khả năng kia hay là sau khi hắn quyết định không tìm bạn gái hay vẫn là sau khi anh vì thân thể không thoải mái mà ôm hắn ngủ?
Không biết…. lễ giáng sinh năm mười tám tuổi ấy, hắn mơ một cái mộng xuân. Trong mộng hắn cùng anh triền miên không dứt, điều này khiến hắn giật mình tỉnh dậy. Từ sau lúc ấy, cứ mỗi lần hắn nhìn thấy người kia là tim hắn lại đậm thình thịch. Tiếp sau đó, hắn áp chế yêu thương, lựa chọn làm người bạn tối trọng yếu của anh. ‘Anh’ cũng thế. Vào lúc đó, không có một người đàn bà nào chen giữa hắn và anh, mãi cho đến khi người phụ nữ xinh đẹp ôn nhu kia xuất hiện.
“Tây Môn…” cất tiếng, kêu lên cái tên mà hai năm nay hắn đã không gọi, Lục Bất Phá xoa cái trán. Vào lúc đó, tại sao “anh” lại để người đàn bà kia chen vào mối quan hệ giữa hai người?
Ngủ không được, Lục Bất Phá rời giường nhẹ nhàng đi đến thư phòng. Mở đèn bàn, mở máy chủ, hắn truy cập vào hệ thống mạng của Australia, sau đó bắt đầu viết một bức mail.
…
Phía đông New York, ngày 30 tháng 5, 11 giờ 30 phút sáng, Đoạn Vũ thở hồng hộc đẩy cửa phòng làm việc của cục trưởng cục an toàn thương mại ra, thần sắc kinh hoàng.
“Vương Chỉ! Em… em…”.
Vương Chỉ lập tức đứng dậy tiến lại gần, đóng cửa phòng làm việc, đưa Đoạn Vũ thần sắc tái nhợt đến ngồi xuống sô pha.
“Có việc gì? Chậm rãi nói”.
“Em.. em..” Đoạn Vũ nói không ra lời, vội lấy điện thoại di động ra, tìm mấy bức mail mà mình mới nhận được đưa cho Vương Chỉ xem.
Đoạn Vũ:
Em là cố ý đúng không? Anh biết em nhất định là cố ý. Em thấy lão ca của mình ở trên thiên đường quá thoải mái nên trong lòng bất bình do đó mà liền cùng Vương Chỉ cấu kết làm ra cái việc tai họa kia đúng không? Anh đã chết hai năm rồi, hiện giờ đang làm chân sai vặt cho thượng đế, không còn so đo nghĩ ngợi về chuyện trước đây. Anh đã chết, em còn để ý đến những việc cũ làm gì? Tây Môn với Nhược Lan hiện tại thực hạnh phúc, bọn họ còn có một đứa nhỏ thực đáng yêu. Em với Vương Chỉ không chỉ làm cho gia đình Tây Môn không được đoàn tụ mà còn làm cho lão ca này ở trên thiên đường rất khó chịu. Ai, chuyện cũ như cát bụi đã theo gió mà đi, em giúp anh sống thanh thản, nhàn nhã trên thiên đường đi, không cần lại làm mấy cái việc so đo tính toán này nữa. Anh không hận Tây Môn, cũng không hận Nhược Lan, có trách thì chỉ trách mình nhất thời xúc động thôi. Nhưng thiên hạ này không có chỗ cho hối tiếc, lão ca của em hiện tại đang ở trên thiên đường sám hối.
Đoạn Vũ, anh để lại cho em nhiều tiền như vậy, em liền giúp anh vâng lời chút đi, tìm bạn gái kiếm tình yêu không phải là tốt sao? Không cần đẩy bản thân vào khổ cừu đại hận, cũng không cần khiến cho lão ca này sống ở trên thiên đường không an ổn. Sau này em tránh xa Vương Chỉ ra một chút, tên gia khỏa đó bụng dạ đen tối, toàn đi dạy hư trẻ nhỏ.
Đoạn Vũ, ‘huynh trưởng như cha’, anh chính là ba em, em phải nghe lời anh, hủy bỏ án kiện với Nhược Lan đi, không cần tái can thiệp vào chuyện của anh với Tây Môn, bảo Vương Chỉ dừng tay, đều là việc đã qua rồi. bằng không anh sẽ đem toàn bộ tài sản sở hữu của em hiến cho người ngoài, bảo với Vương Chỉ nhược điếm của tên đó vẫn còn nằm trong tay anh, cẩn thận anh tung ra hết đấy.
Đoạn Vũ, đoạn ghi âm của anh ở trong laptop em hãy tiêu hủy đi, em nếu đã biết đoạn ghi âm đó hẳn là cũng tìm ra được mật khẩu rồi. Nhất định không phải là Tây Môn nói cho em, anh nghĩ chắc chắn là Vương Chỉ đi. Biết thế trước kia anh chẳng thèm ghé vào lỗ tai hắn niệm về mối quan hệ giữa “521” với “I love you”.
Đoạn Vũ thực xin lỗi, để em một mình lại ở đó, tuy rằng anh rất nhớ em nhưng anh không thể đem em đến bên cạnh mình. Nơi anh ở tuy đẹp nhưng không phải là chỗ gì tốt lành.
Nói cho Vương Chỉ, máy tính của nhóm bạn tốt anh đã truyền vi rut , nếu hắn muốn hệ thống máy tính của cục an toàn thương mại rơi vào tình cảnh tương tự thì cứ tiếp tục cùng em dính vào đi. Lão ca em dù ở thiên đường thì vẫn có thể điều khiển hệ thống mạng đó nha.
Nội dung kết thúc tại đó nhưng bức thư vẫn còn chưa xong. Phía dưới bức thư là hình một thằng hề. Thằng hề này vẫn như xưa mập mạp, dễ thương trong tay cầm nột cái loa nhỏ. Nó đưa cái loa lên miệng, bên cạnh xuất hiện một cái khung thoại: Cộc cộc cộc, Đoạn Vũ, em phải nghe lời lão ca đó nha.
Tiếp đó là bức mail khác, ở đầu có ghi ngày sinh tháng đẻ của Đoạn Vũ, tiếp đó là liệt kê một loạt bí mật cùng chuyện của Đoạn Vũ từ nhỏ đến lớn. Thấy Vương Chỉ chăm chú xem bức thư đó, Đoạn Vũ vội vã giật lại di động, mặt chuyển từ trắng sang hồng.
“Vương ca… anh nói, đây … có thật là… thật là anh em không?” cậu không tin nhưng trừ bỏ anh mình thì chẳng còn ai có kiểu nói chuyện như vậy. Làm sao còn có người biết hết mọi bí mật của cậu với anh cơ chứ?
Sắc mặt Vương Chỉ hiếm khi có được nét nghiêm túc thế này, sẽ là ai? Chỉ có một người gọi hacker như bạn bè như thế, chẳng lẽ bên cạnh Tây Môn còn có một người hết sức lợi hại mà bọn họ không biết? Vương Chỉ theo chủ nghĩa vô thần, hắn không tin tên ngốc kia thật sự đang ở trên thiên đường nhìn bọn họ.
“Đoạn Vũ”
“Vương ca”
Đoạn Vũ trầm ngâm nhìn mấy bức mail kia, nghĩ tới khả năng đây là thứ mà anh mình gửi từ thiên đường cho, cậu như một đứa trẻ chỉ trực khóc
Vương Chỉ hai tay ôm lấy vai của Đoạn Vũ, nhẹ giọng nói: “Có muốn biết người đó là ai không?”
“Muốn”
“Tốt” khóe miệng Vương Chỉ khẽ ngoắc lên “Chúng ta sẽ đem hắn bức ra”
“Vương ca?”
Cư nhiên dám nói ta bụng dạ đen tối hả, mặc kệ ngươi có phải là tên ngốc kia hay không cứ nhớ kĩ mặt ta!
…
Tây Môn tiên sinh:
Ngài vẫn khỏe chứ?
Tôi là một người bạn của Đoạn Hoa, tôi đã từng gặp ngài nhưng ngài chắc không nhớ ra tôi. Mấy ngày nay xem báo chí New York biết ngài xảy ra việc, tôi thật lấy làm tiếc. Ân oán giữa ngài với Đoạn Hoa khi đó, tôi đã nghe cậu ấy nói qua, cũng biết khi còn sống cậu ấy từng oán ngài cũng từng trách ngài thậm chí là hận ngài.
Nhưng mà trước khi mất Đoạn Hoa đã nói với tôi, cậu ấy không trách ngài mà cũng không còn hận ngài nữa. Bởi vì cậu ấy tin tưởng ngài làm như vậy chắc chắn là có lý do. Tây Môn tiên sinh, làm bạn của Đoạn Hoa tôi hy vọng thấy cậu ấy được hạnh phúc, đồng thời cũng hy vọng ngài được hạnh phúc. Tôi tin rằng Đoạn Hoa trên thiên đường nhất định là đang sám hối, sám hối tại sao cậu ấy lại xúc động như vậy. nếu cậu ấy nhìn thấy những việc đang xảy ra với ngài lúc này chắc hẳn sẽ khổ sở tự trách. Bở vì cục diện hiện nay không phải là điều mà cậu ấy muốn, lại càng không phải là điều mà cậu ấy hy vọng nhìn thấy.
Tây Môn tiên sinh, mọi việc ngài làm cho vợ mình đều ẩn chứa tình lí bên trong, mặc dù người ngoài không hiểu ngài nhưng tôi có thể lý giải, tôi nghĩ Đoạn Hoa cũng có thể lý giải. Cho nên cậu ấy đã từng lưu lại cho tôi một bức thư, nói nếu có một ngày mọi việc trở nên xấu như này thì hy vọng tôi ra tay giúp đỡ ngài.
Tôi sẽ giúp ngài, giúp ngài hết mình, bởi vì đó là nguyện vọng của Đoạn Hoa. Ngoài ra còn có một chuyện Đoạn Hoa nhờ tôi nói với ngài thật có lỗi là hai năm sau mới chuyển lời đến ngài được.
Đoạn Hoa bảo cậu ấy mua một cái dây chuyền, kỳ thật đó là món quà dành cho ngài, nếu ngài đeo sợi dây chuyền kia có nghĩa là đã tha thứ cho sự xúc động nhất thời của cậu ấy, nguyện ý cùng cậu ấy tiêu tan mọi hiểu lầm, hai người vẫn là bạn bè tối trọng yếu của nhau. Nếu ngài cảm thấy có qua thì cũng phải có lại thì mong ngài tặng cho cậu ấy một thằng hề.
Một người bạn của ngài và Đoạn Hoa.
2 giờ chiều ngày 30, Tây Môn Trúc Âm mở hòm thư của mình ra, thấy một bức mail nặc danh.
———–
“Hôm qua, Đoạn Vũ đã giao nộp cho cảnh sát một bằng chứng hết sức quan trọng. Bằng chứng này là đoạn ghi âm cuộc đối thoại cuối cùng giữa Đoạn Hoa với Nhược Liên Khải vào ngày anh chết. Cục trưởng cục an toàn thương mại Vương Chỉ nhận định rằng đoạn ghi âm này kết hợp với lời khai của các nhân chứng đã tạo cơ sở pháp lý vững chắc nhằm xác nhận công ty thương mại Khải Đức là một công ty chuyên lừa đảo ăn cắp các bí mật thương mại. Trong đó Nhược Lan – vợ của Tây Môn Trúc Âm là một trong những thành viên chủ chốt”.
“Chân tướng đằng sau cái chết của người hai năm trước bị đồn là ‘yêu người sinh hận’ không chỉ lấy cắp bí mật thương mại của “Thế Hoa” mà ly kỳ hơn còn cùng Nhược Liên Khải đồng quy vu tẫn – cố phó tổng giám đốc của “Thế Hoa’ Đoạn Hoa đã được hé lộ. Sự thật này đang được công chúng hết sức quan tâm. Các bằng chứng hiện có cho thấy Đoạn Hoa không hề phản bội lại Thế Hoa. Tất cả những việc trước kia đều vì phát hiện ra bí mật của Nhược Liên Khải và Nhược lan nên anh lọt vào bẫy rập, vu hãm của chúng. Cục cảnh sát New York kết hợp với cục an toàn thương mại đang tiếp tục điều tra làm rõ sự việc”.
“Đoạn ghi âm cho thấy, sở dĩ Đoạn Hoa giết Nhược Liên Khải là để giúp Nhược Lan thoát khỏi sự khống chế của y, tạo cơ hội mới cho cô ta một lần nữa bắt tay làm lại, bắt đầu cuộc sống hoàng tử cùng công chúa đầy hạnh phúc. Tình cảm của Đoạn Hoa đối với tổng giám đốc Thế Hoa – Tây Môn Trúc Âm đã làm rất nhiều người quan tâm tới vụ án này phải cảm động. Trước sảnh trụ sở của tập đoàn ‘Thế Hoa’ hiện đang có nhiều người đồng tính diễu hành thị uy nhằm khiển trách sự tuyệt tình cùng những thương tổn mà Tây Môn Trúc Âm đã gây ra cho Đoạn Hoa. Ngoài ra, trong buổi họp báo, người thân duy nhất của Đoạn Hoa – Đoạn Vũ đã có một đoạn phát biểu với báo chí làm người ta không khỏi thương cảm.
“Anh tôi không làm sai điều gì. Nếu bảo anh ấy sai thì có lẽ cái sai duy nhất đó là anh ấy đã yêu một người đàn ông, đã yêu Tây Môn Trúc Âm. Không chỉ làm anh tôi tổn thương, Tây Môn Trúc Âm cuối cùng còn bức tử anh ấy. Mà sau những việc đã làm, Nhược Lan cũng chẳng hề có chút áy náy, vẫn về sống với Tây Môn Trúc Âm. Kể từ ngày anh tôi chết đến nay, ngay cả một lời xin lỗi, cô ta cũng chưa từng nói qua. Anh tôi chết rất tức tưởi, tôi nhất định phải đòi lại công bằng cho anh mình từ những kẻ đó”.
“Vụ án trước mắt đã tiến thêm được một bước trong việc thu thập chứng cứ. Tuy nhiên đến cuối cùng Nhược Lan sẽ phải nhận mức án như thế nào thì vẫn khó mà trả lời được. Hiện tại, để giúp Nhược Lan tránh khỏi việc phải ngồi tù, Tây Môn Trúc Âm đã mời tới vị luật sư tốt nhất của Hoa Kỳ – Jones. Tây Môn Trúc Âm vì Nhược Lan mà cùng với người bạn lâu năm trở mặt thành thù, nay chân tướng đã bị vạch trần, anh ta vẫn một mực đứng về phía vợ. Qua việc này, có thể thấy anh ta cực kì yêu thương vợ mình. Tuy nhiên những hành động hiện nay của Tây Môn Trúc Âm đang vấp phải rất nhiều lời chỉ trích, trước những chỉ trích đó, anh vẫn bảo trì sự yên lặng như trước”.
Lục Bất Phá click vào video cập nhật diễn biến mới nhất của vụ án trên trang mạng. Trong đoạn băng ghi hình này xuất hiện khá nhiều người, hình ảnh cuối cùng là một người đàn ông thực gầy từ cục cảnh sát đi ra, thần sắc bình tĩnh, trước những câu hỏi không ngừng của phóng viên người đó vẫn thủy chung bảo trì sự im lặng. Đến tận lúc đã lên xe, anh cũng không mở miệng.
“Này chàng trai, cậu không sao đấy chứ?”.
Lục Bất Phá mê mang ngẩng đầu, một chiếc khăn tay xuất hiện trước mặt hắn.
“ Chàng trai cậu không sao chứ?” một ông lão nhìn thực hiền lành lo lắng hỏi đồng thời đem khăn tay nhét vào trong tay hắn: “Khóc được là tốt rồi đừng để việc nó lẩn quẩn mãi trong lòng”.
“cám ơn…” Lục Bất Phá cầm lấy cái khăn tay, lau đi nước mắt không biết từ lúc nào đã tràn khỏi khóe mi. Hắn tắt máy đi.
“Cậu thất tình hả?” ông lão nhiệt tâm hỏi rồi lại thở dài: “Mọi người hầu như ai cũng phải trải qua thất tình. Thất tình tuy rằng thống khổ nhưng đồng thời cũng khiến con người ta kiên cường hơn. Chàng trai, cậu vẫn còn trẻ tương lai sẽ còn gặp được nhiều người, sẽ gặp được một tình yêu mới. chuyện thương tâm khóc thì cũng đã khóc rồi. Nói không chừng đến lúc có bạn gái mới nhớ lại lúc này cậu lại cảm thấy mình thật ngốc đấy”.
Lục Bất Phá nở nụ cười, cất cái thanh âm nghèn nghẹt : “Ông a. Cháu không có thất tình, chỉ là nhìn thấy một việc nên xúc động thôi”.
Ông lão cười lớn vài tiếng, vỗ vỗ bờ vai hắn: “Còn biết cảm động cơ à, chàng trai tốt lắm”. Câu nói này khiến cho Lục Bất Phá không khỏi bối rối. Đúng lúc đó, tàu đến ga, ông lão chống gậy đứng lên sau khi nở nụ cười cổ vũ với hắn liền xuống tàu. Lục Bất Phá nói lời chào tạm biệt với ông lão xong, hít sâu mấy hơi rồi bật lại điện thoại.
Tàu từ từ chuyển động rời ga, Lục Bất Phá ấn nhẹ vùng trán giữa hai lông mày
Không thể để bọn họ tiếp tục làm mấy chuyện ba lăng nhăng này nữa. ‘Anh’… bây giờ trông còn gầy hơn hắn.
Giương mắt nhìn xem mình còn mấy trạm nữa thì đến, Lục Bất Phá kêu lên một tiếng “A” thảm thiết khiến không ít người quay đầu lại nhìn. Hắn đi quá bến mất tiêu rồi!!
Lục Bất Phá buổi sáng tràn đầy ‘sinh lực’ cuối cùng cũng lết được đến phòng tập, mọi người đã có mặt đầy đủ, thấy hắn tới liền lại gần quan tâm hỏi
“Bất Phá, nhóc có thật không có việc gì không đấy? mấy ngày nay tâm trạng nhóc có vẻ không được tốt lắm”.
“Bất Phá có chỗ nào không thoải mái cứ nói, không phải dấu diếm, bọn tôi rất lo lắng đấy”.
“Bất Phá, trận đấu ngày mai có bọn tôi rồi, cậu cứ ở ngoài sân nghỉ ngơi đi”.
“Bất Phá, nhiệm vụ quan trọng nhất của cậu hiện tại là chăm sóc sức khỏe cho tốt, bằng không lúc bọn tôi đi New York cũng không cho cậu đi đâu nha”.
Ngay vào lúc đồng đội vây quanh quan tâm hỏi, một chậu nước lạnh như dội vào đầu hắn, Lục Bất Phá vội vã nắm lấy tay Trần Quân Thụy: “Chúng ta đi New York?”. Vào giờ phút này lòng hắn không khỏi hoảng hốt.
Trần Quân Thụy cười hắc hắc đầy xấu xa: “Nếu sức khỏe cậu mà không tốt thì chỉ có chúng tôi không có cậu đâu đấy”.
Phó đội trưởng Lưu Dục lúc này mới ra tiếng: “Quân Thụy cậu không được dọa Bất Phá” rồi anh cười cười giải thích: “Bất Phá, Hiệp hội các trường Đại học Mỹ mời Hồng Kông, Đài Loan cùng đại lục tổng cộng 5 trường đại học cao đẳng vào tháng sau tức là ngày 20 tháng 6 sang New York tham gia giải bóng rổ giao lưu Hoa Kì – Trung Quốc. Chạng vạng ngày hôm qua huấn luyện viên thông báo cho bọn anh biết, cậu không tới nên còn không biết”.
“Bất Phá, bọn anh rất muốn cậu cùng đi, cậu cố trăm vạn lần đừng có lăn quay ra đấy nhá” Hươu cao cổ Ngô Thiện Đường ôm lấy cổ Lục Bất Phá “Cậu cho dù có phải dùng đến mặt nạ dưỡng khí cũng phải cố mà bò lên máy bay đấy”.
“Bất Phá cậu không đi bọn tôi thấy bất an a” Tả Thiện (chưởng môn) cũng chêm thêm một câu.
“ Bất Phá, cậu cố đi đi” vốn kiệm lời nhưng hôm nay Tư Lý cũng mở miệng nói.
“Ha ha, Bất Phá, cậu mà không đi thì đồ ngon ở Mĩ một mình tôi độc hưởng rồi ha ..ka ka” Trần Quân Thụy tiếp tục ‘ném đá vào mặt hồ đang phẳng lặng’.
“Mĩ làm gì có đồ ăn ngon, thức ăn ở Hồng Kông ngon hơn nhiều” Lục Bất Phá bĩu môi, sau đó hai tay chống nạnh “Mọi người muốn tống trách nhiệm cho tôi chứ gì, không có cửa đâu”
*Em Phá là thành viên chủ lực của đội a, *
“Kia còn cửa sổ thì sao”.
“Cũng không có”
“Bay vô được không?”
Trần Quân Thụy cầm lấy một cái cán dài.
Lục Bất Phá nhéo nhéo hai má hắn hung tợn nói: “Càng không được”.
“Ha ha a…” Cũng không cảm thấy đau, Trần Quân Thụy ngây ngô cười khúc khích.
“Nháo đủ chưa? Nháo đủ thì bắt đầu vào luyện tập thôi! Bất Phá cậu hôm qua không tới hôm nay nhớ bổ luyện” đội trưởng nghiêm khắc mở miệng anh em đội viên lập tức ngoan ngoãn chấm dứt đùa nghịch, chạy bộ chạy bộ, luyện ném bóng, luyện ném bóng, bổ luyện, bổ luyện.
…
“Bất Phá”
“Đội trưởng”.
Buổi huấn luyện ác quỷ kết thúc, Thương Triệt ôm bóng rổ lại gần Lục Bất Phá nói: “Tôi hi vọng chuyến đi New York này có mặt cậu”
Lục Bất Phá giơ tay phải lên thế: “Em nhất định đi”.
“Ừ” Thương Triệt gật gật đầu, ôm quả bóng rời đi, bất quá đi được hai bước, anh đột nhiên quay đầu nói thêm một câu: “Hác Giai … rất lo lắng cho cậu đấy” rồi không để Lục Bất Phá có cơ hội kịp phản ứng, anh nhanh chóng ly khai.
“Hác Giai?” Lục Bất Phá xoay người nhìn bóng dáng đội trưởng rời đi, qua một hồi lâu, lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ đây là trong truyền thuyết ‘có gian tình’ mà lão mẹ thường nói đến?”
…
Gọi điện thoại cho bạn cùng phòng của Hác Giai nhằm hỏi thời khóa biểu của cô. Nửa giờ sau, Lục Bất Phá đã đứng trực sẵn trước phòng học để đợi người- mà -ai-cũng-biết -là-ai-đó. Nói mới nhớ, hắn đây quả thật đã chưa làm tròn bổn phận của một thằng bạn trai *hờ*, không chỉ rất hiếm khi gọi điện cho bạn gái của mình mà còn thường thường ba bốn ngày mới đến diện kiến nàng. Suy nghĩ… suy nghĩ, Lục Bất Phá tự kiểm điểm bản thân một hồi để rồi không khỏi thở dài. Muốn làm bạn trai của mấy nàng hủ nữ mà đặc biệt còn là nàng hủ nữ tỷ muội tốt của lão mẹ thực là khó quá đó. Tiếng chuông hết giờ vang lên, Lục Bất Phá lập tức lấy lại tinh thần, từ chỗ chờ đi đến cửa phòng học đón bạn gái.
“Bất Phá” Cùng mấy người bạn đi ra, Hác Giai nhìn thấy người chờ ở ngoài không khỏi kinh ngạc.
“A, Hác Giai… tình yêu bé nhỏ của mày kìa” một cô bạn của Hác Giai ái muội nói.
Hác Giai nở nụ cười, đi đến trước mặt hắn, tựa hồ rất cao hứng: “Anh sao lại đến đây?”.
“Nhớ em mà” Lục Bất Phá không đứng đắn đáp.
Bạn học của Hác Giai ở một bên ồ lên, mặt của Hác Giai cũng trở nên đỏ bừng, cô đấm cho hắn một cái rồi tóm lấy tay kéo đi.
“Ha ha nguyên lai bà cũng biết thẹn thùng à” Người nào đó đang bị lôi đi vẫn tiếp tục trò đùa dai rất là thành công của mình.
“Lục … Bất … Phá ông chết chắc rồi” người đẹp vô cùng “nhẹ nhàng” kéo bạn trai đến chỗ góc hiên, hung tợn chất vấn: “Nói! Ông có âm mưu gì?”.
“Tôi đến tìm bạn gái mình thì liệu có âm mưu gì chứ?”
Hác Giai khinh thường nói: “Không thành thật”. Nói xong buông người đang bị cô ép vào tường ra, sửa sang lại nhan sắc, khôi phục lại dáng vẻ ngoan hiền ban đầu: “Mời tôi ăn cơm”.
“Tôi không phải đến chỉ để mời bà ăn cơm đâu a” Phất cánh tay đưa đến trước mặt đối phương, Lục Bất Phá giống một quý ngài lịch lãm, cùng với bạn gái đi ra ngoài
“Hác Giai”
“Làm sao” người nào đó vẫn còn tức giận.
“Đội trưởng của tôi… thực quan tâm đến bà đó”.
“Cái tên đầu gỗ ấy”
Lục Bất Phá kinh ngạc nhìn lại, đã thấy Hác Giai đỏ mặt, màu đỏ này cùng với sắc hồng lúc này tuyệt đối không giống nhau! Gian tình nhất định là có gian tình.
“Bất Phá, ông phải giúp tôi”
“nói đi vượt lửa quá sông, muôn lần chết không chối từ. Giúp bà việc gì”.
Hác Giai kiễng mũi chân, Lục Bất Phá cúi đầu, trong mắt người khác đây là cảnh tượng có bao nhiêu lãng mạn, có bao nhiêu…
“Này có vẻ không ổn lắm”
“Tôi mặc kệ, ông giúp hay không giúp”.
“Anh ấy dù sao cũng là đội trưởng của tôi mà!”.
“Mặc kệ, mặc kệ, tôi là bạn gái của ông đấy”
“Nhưng mà… như thế không ổn…”
“Tôi sẽ nói với dì rằng ông bắt nạt tôi”
“Được rồi, tôi giúp”.
Trước cổng trường có một nhà hàng cũng khá tốt, sinh viên thuộc dạng có điều kiện ở trong trường đều thường xuyên ra đó ăn cơm, bất quá Lục Bất Phá với Hác Giai là ngoại lệ. Đối với Lục Bất Phá mà nói ngoại trừ cơm lão mẹ của hắn làm thì đồ ăn ở đâu cũng đều giống nhau. Còn với Hác Giai thì cô tình nguyện cùng bạn bè đi ra ăn quán vỉa hè chứ cũng chẳng thèm vào đây ăn để thể hiện bản thân cùng với người khác bất đồng. Cho nên hai người này không chỉ có gia thế vô cùng tốt mà trong trường còn được rất nhiều người yêu mến.
“Bất Phá, mấy ngày nay ông gặp phải chuyện gì? Tuy rằng không tìm ông nhưng tôi nghe Thương Triệt nói tâm trạng của ông không được tốt lắm, sắc mặt cũng kém, có phải thân thể có chỗ nào không thoải mái? Ông đừng nói dối tôi”.
Lấy món cà rốt mà Hác Giai không thương ăn còn mình lại đặc biệt thích lại đây, Lục Bất Phá đáp: “Không có việc gì. Có thể đó là di chứng của vụ tai nạn. Buổi tối luôn nằm mơ, ngủ không ngon giấc. Tối nay lão mẹ làm súp đó, bà đến không?”
“Tốt. Vừa lúc ba mẹ tôi tối nay không có nhà. Tôi đi đến nhà ông ăn trực ha”
Một lát sau, Hác Giai ngẩng đầu hỏi: “Aizz Bất Phá, ông đã xem số tạp chí mới nhất chưa?”
Người đang cúi đầu ăn cơm dừng lại công việc: “Chưa xem, sao có việc gì à?” nói xong, hắn ngẩng đẩu vẻ mặt hơi lo sợ hỏi: “Không phải là lại có chuyện xảy ra với lão ba tôi đó chứ?”
“Ha ha”’ Hác Giai cười rộ lên: “Yên tâm đi, không phải. Nếu chú lại truyền ra chuyện xấu gì nữa thì tôi trước tiên sẽ báo ngay cho ông để ông còn chuẩn bị mà chạy trốn”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi” Lục Bất Phá cúi đầu.
“Haizz, mấy ngày nay báo chí đều nói đến một sự kiện: A và B là bạn tốt, B yêu A nhưng A lại yêu C. Oài, C là nữ, A và B đều là nam. Rồi A vì C mà cùng B đấu đá, hình như còn đả thương B nữa. Kết quả là B giết cha của C rồi chính mình lại bị vệ sĩ của lão ta giết chết. Cuối cùng, sau hai năm mới phát hiện ra C cùng cha cô ta là gián điệp kinh tế. B lúc trước đối nghịch lại hoàn toàn với C và cha của cô ta cũng vì B phát hiện ra bí mật này. Sau B bị C cùng cha của cô ta hãm hại, bị A hiểu lầm để rồi đến cuối B nản lòng thoái chí liều mình cùng cha C đồng quy vu tận”
“Cái đó thì có việc gì a” Lục Bất Phá thủy chung vẫn cúi thấp đầu, chẳng hề để ý nói, tuy nhiên chiếc thìa cầm trong tay đến nửa ngày cũng chưa xúc một thìa cơm nào.
“Nữ sinh bọn tôi đều lên án công khai A, cảm thấy anh ta quả là một kẻ không hiểu đạo lý. Ông nói xem, có người nào như thế không? Hiện tại, chân tướng đã được vạch trần vậy mà anh ta chỉ chăm chăm bảo hộ vợ mình, lại còn tìm đến luật sư giỏi nhất ở Mĩ để bào chữa cho cô ta nữa chứ, không biết là anh ta nghĩ cái gì nữa. Mà B cũng ngốc, sao lại làm bạn với một kẻ như thế chứ? Lại còn yêu anh ta. Tôi xem ra ánh mắt của B chắc chắn là có vấn đề”.
Thở dài, Lục Bất Phá buông thìa, ngẩng đầu lên: “Tôi nói này đại tiểu thư, chúng ta không phải người trong cuộc, khó có thể nói người ta ai đúng ai sai. C làm thế có lẽ là không được đúng nhưng A yêu cô ấy hơn nữa C cũng không phải là thực tâm muốn làm mấy việc thương tổn A, mấy bà việc gì phải mang căm phẫn trong lòng như thế”
“Nhưng mà bọn tôi thấy B làm thế thực không đáng giá. Anh ấy vì A làm nhiều việc như thế mà A cũng không cảm kích. Người đã chết, cũng không thấy tên A đó bi thương”
“Chúng ta làm sao biết được A có thực sự bi thương hay không?” Lục Bất Phá hít một hơi thật sâu, cũng không phát hiện ra trên mặt mình đang mang theo một nụ cười hết sức miễn cưỡng “A có lẽ giấu bi thương trong lòng chỉ là mọi người không biết mà thôi. Hác Giai đây là chuyện cũ của người khác, chúng ta không thảo luận có được không?”
Hác Giai nhìn chằm chằm vào Lục Bất Phá, một lát sau cười đáp: “Cũng được. Mặc kệ A có hối hận thế nào, B dù sao cũng đã chết. Bất Phá tôi cảnh cáo ông nha, ông sau này không được tìm cái loại tra công như thế đâu đấy. Tôi với dì tuyệt đối không đồng ý”.
“Tôi đột nhiên cảm thấy tối nay mời bà đến nhà là một quyết định sai lầm” Lục Bất Phá nổi giận “Tôi trịnh trọng nhắc lại một lần nữa tôi không phải là đồng tính luyến ái! Lại càng không có việc yêu một người đàn ông!” *Hô hô em phủ nhận làm j, có gian tình chắc chắn là có gian tình*
“Ha ha ha” yêu nữ cười đầy âm hiểm: “Ai nha, thẳng nam rồi cũng sẽ bị bẻ cong thôi. Hơn nữa Bất Phá a, nhìn kiểu gì thì ông cũng là nhược thụ thôi”
“Hác Giai!”
“Ha ha ha ha ha hah”.
“ Bà không phải đang nghĩ lợi dụng tôi để chỉnh đội trưởng đó chứ?”
“Ông thử không dám đi. Ông mà chống lại, tôi liền cho toàn trường biết một người tên là Lục Bất Phá đang thầm mến Thương Triệt”
“…. Xem như bà lợi hại”.
Muốn hỏi Lục Bất Phá trên đời này tối thảm là gì hả? không phải hắn có một lão mẹ chuyên viết đam mĩ tiểu thuyết cũng không phải hắn có một lão ba yêu vợ hơn yêu con, mà là hắn nhận thức một kẻ tên là Hác Giai nữ yêu.
Buổi tối, ngồi ở bàn ăn chịu tra tấn bởi cuộc thảo luận giữa hai nữ nhân xem hắn là nhược thụ hay cường thụ, vừa ăn xong hắn chạy trối chết vào thư phòng rồi khóa trái cửa. Nếu nói lão mẹ là một đầu đạn hạt nhân thì Hác Giai là một đầu đạn khác, hai người ngồi cùng một chỗ sẽ sinh ra một quả bom khinh khí đầy uy lực.
(Bom khinh khí = bom H, bom nhiệt hạch: năng lượng giải phóng gấp hàng ngàn lần bom nguyên tử)
Ngồi trước máy tính nghỉ ngơi một lúc, Lục Bất Phá lúc này mới thoát khỏi được bầu không khí đáng sợ do hai nữ (yêu) nhân kia tạo ra. Hắn còn chưa nói cho lão mẹ là tháng sau mình sẽ đi New York.
New York … hắn đã từng thề sẽ không bao giờ đi đến nơi đó nữa, nhưng lúc này xem ra, hắn dù không muốn thì vẫn phải đi một chuyến.
Mở máy chủ với hệ thống mạng của mình ra, Lục Bất Phá đem một chiếc máy tính xách tay nhỏ đặt ở trước mặt. Trước khi đi New York, hắn phải chuẩn bị một số việc. Nhất là Đoạn Vũ, cái thằng nhỏ này không chịu chuyên tâm đọc sách, không chịu ngoan ngoãn tiêu xài tài sản hắn lưu cho mà lại cùng Vương Chỉ hồ nháo.
Mãi đến 11 giờ đêm, nghe thấy tiếng đạp cửa của lão mẹ, Lục Bất Phá mới phát hiện ra giờ đã khuya. Tắt máy tính và máy chủ, hắn chà xát chà xát mặt, loạng choạng đứng lên, mở cửa thư phòng.
“Lão mẹ…” Cổ họng khát khô ách lại.
“Một mình trốn ở trong này làm chuyện xấu gì đấy?” đưa cho thằng con một cốc nước quýt, Lục Đường Phương Phương đứng ở cửa đưa mắt nhìn một lượt đống máy tính ngổn ngang trong thư phòng.
Uống xong cốc nước quýt, hồi phục lại sinh lực, Lục Bất Phá ghé vào tai lão mẹ nói nhỏ: “Đánh cắp tin tình báo của cơ quan tình báo trung ương Mĩ”.
“Hở?” nữ sĩ Lục Đường Phương Phương không những chẳng đập thằng con mình mà còn hưng trí bừng bừng: “Chính là chỉ đánh cắp thôi sao? Có thể đem hệ thống tình báo của họ đánh sập được không?”.
“Lão mẹ” Lục Bất Phá đứng thẳng người “Mẹ còn tàn nhẫn hơn con nhiều a. Mẹ không sợ con bị tống vào tù à?”
Nữ sĩ Lục Đường Phương Phương liếc nhìn thằng con một cái: “Ta xem xem ngươi có bao nhiêu lợi hại”
“Con…” Nhóc tiểu Phá chưa từng thể hiện đẳng cấp này tí nữa buột miệng phun ra hết, hắn đang suy tính không biết có nên thể hiện với lão mẹ sự lợi hại của bản thân hay không?
…
“Tây Môn nghe nói cậu lại làm cho một cô gái thích mình khóc hả?”
“Có sao? Tôi không biết”.
“Có, chị Lyli nói với tôi”
“Ồ”.
“Cậu chỉ có thể phản ứng được như này thôi sao?”
“Thế tôi phải có phản ứng như thế nào?”
Nam nhân vốn đang chăm chú xem bản kế hoạch rốt cuộc dứt khỏi công việc, ngẩng đầu lên nhìn người đang cúi xuống đứng ở đối diện mình. Người nọ nhìn thẳng vào anh, cau mày như thể gặp phải một việc rất khó giải quyết
Anh ấn ấn vào chỗ cau lại trên trán hắn, vuốt nhẹ để đem nếp nhăn nơi đó xóa đi : “Đây không phải là chuyện mà cậu cần quan tâm có đôi khi thông cảm còn tàn nhẫn hơn cả trực tiếp cự tuyệt”
“Tôi biết…” Không đẩy tay của người kia ra, hắn khó hiểu nói: “Vì sao lại có nhiều người thích cậu như vây? Mà chẳng có mống nào thích tôi mới kì?”.
Tay của người kia chợt dừng lại, sau đó anh hạ tay xuống.
“Cậu hi vọng có người thích mình?”
“Cũng không phải?” hắn quay đầu ngắm ngắm dung nhan của mình bằng cái gương nhỏ trên bàn “Bộ dạng của tôi cũng được mà sao lại không có người theo đuổi nhỉ?”.
“Cậu thích ai?”
“Không có” hắn vẫn chuyên chú nhìn cái gương soi mói khuôn mặt của mình. Người kia gõ vào cái gương khiến cho đối phương không thể không ngẩng đầu.
“Hoa” Sắc mặt người kia tuy không có biến hóa lớn nhưng hắn nhìn qua cũng đủ biết anh đang nghiêm túc. Hắn cũng thay vẻ bỡn cợt ban này bằng bộ dạng nghiêm chỉnh.
“Cậu là người bạn rất quan trọng với tôi”
“Ừ. Cậu cũng là người bạn rất quan trọng với tôi”
“Chúng ta ở cùng một chỗ đã tám năm, tôi hy vọng tình bạn này của chúng ta sẽ kéo dài mãi mãi”.
“Tôi cũng hy vọng vậy”.
“Tuy rằng có bạn gái là một chuyện bình thường, nhưng điều này cũng đồng nghĩa với việc tình bạn của chúng ta sẽ vì một hoặc hai người phụ nữ tham gia vào mà sinh ra biến hóa, thậm chí còn trở nên phai nhạt. Cậu có lẽ sẽ vì bạn gái mà đêm không về nhà, có lẽ sẽ vì bạn gái mà không cùng tôi dùng cơm, có lẽ sẽ vì bạn gái mà bỏ …”
“vân vân.. Tây Môn vì sao lại là tôi? Tôi còn chưa có bạn gái mà”.
“Tôi chỉ đang giả sử. Được rồi cậu thử nghĩ một chút xem những tình huống tôi nói liệu có xuất hiện hay không? Mặc kệ là tôi hay là cậu”.
“Hình như là sẽ có”
“Vậy cậu có thể chịu được không? Sau khi có bạn gái chúng ta liệu có thể duy trì mối quan hệ như thế này?”.
“… hình như là không thể”.
“Tôi hiện tại cũng không thể” nam nhân quay đầu sang hướng khác, chỉ vào chiếc giường đặt trong phòng của hai người “Tôi cũng không thể chấp nhận được việc xuất hiện một người đàn bà nằm trên chiếc giường này của chúng ta, mặc kệ là của tôi hay của cậu”.
“Chúng ta hiện tại tốt hơn là không nên tìm bạn gái” không khỏi dâng lên chút buồn bực khi nghĩ đến những khả năng mà người kia nói, hắn quyết định.
“Tốt. Đợi khi cả tôi và cậu đều chịu được mấy việc kiểu đó thì tìm bạn gái cũng không muộn”
“Được rồi. Tôi cũng không quan tâm xem mình có ai theo đuổi hay không. Tuy rằng tôi còn đẹp trai hơn cậu”
Người kia chính là thản nhiên cười cười.
…
Từ lúc nào hắn đã thích “anh”? Trong mộng tỉnh lại, người này không khỏi suy nghĩ về giấc mơ vừa rồi. Là sau khi cùng “anh” thảo luận về mấy cái khả năng kia hay là sau khi hắn quyết định không tìm bạn gái hay vẫn là sau khi anh vì thân thể không thoải mái mà ôm hắn ngủ?
Không biết…. lễ giáng sinh năm mười tám tuổi ấy, hắn mơ một cái mộng xuân. Trong mộng hắn cùng anh triền miên không dứt, điều này khiến hắn giật mình tỉnh dậy. Từ sau lúc ấy, cứ mỗi lần hắn nhìn thấy người kia là tim hắn lại đậm thình thịch. Tiếp sau đó, hắn áp chế yêu thương, lựa chọn làm người bạn tối trọng yếu của anh. ‘Anh’ cũng thế. Vào lúc đó, không có một người đàn bà nào chen giữa hắn và anh, mãi cho đến khi người phụ nữ xinh đẹp ôn nhu kia xuất hiện.
“Tây Môn…” cất tiếng, kêu lên cái tên mà hai năm nay hắn đã không gọi, Lục Bất Phá xoa cái trán. Vào lúc đó, tại sao “anh” lại để người đàn bà kia chen vào mối quan hệ giữa hai người?
Ngủ không được, Lục Bất Phá rời giường nhẹ nhàng đi đến thư phòng. Mở đèn bàn, mở máy chủ, hắn truy cập vào hệ thống mạng của Australia, sau đó bắt đầu viết một bức mail.
…
Phía đông New York, ngày 30 tháng 5, 11 giờ 30 phút sáng, Đoạn Vũ thở hồng hộc đẩy cửa phòng làm việc của cục trưởng cục an toàn thương mại ra, thần sắc kinh hoàng.
“Vương Chỉ! Em… em…”.
Vương Chỉ lập tức đứng dậy tiến lại gần, đóng cửa phòng làm việc, đưa Đoạn Vũ thần sắc tái nhợt đến ngồi xuống sô pha.
“Có việc gì? Chậm rãi nói”.
“Em.. em..” Đoạn Vũ nói không ra lời, vội lấy điện thoại di động ra, tìm mấy bức mail mà mình mới nhận được đưa cho Vương Chỉ xem.
Đoạn Vũ:
Em là cố ý đúng không? Anh biết em nhất định là cố ý. Em thấy lão ca của mình ở trên thiên đường quá thoải mái nên trong lòng bất bình do đó mà liền cùng Vương Chỉ cấu kết làm ra cái việc tai họa kia đúng không? Anh đã chết hai năm rồi, hiện giờ đang làm chân sai vặt cho thượng đế, không còn so đo nghĩ ngợi về chuyện trước đây. Anh đã chết, em còn để ý đến những việc cũ làm gì? Tây Môn với Nhược Lan hiện tại thực hạnh phúc, bọn họ còn có một đứa nhỏ thực đáng yêu. Em với Vương Chỉ không chỉ làm cho gia đình Tây Môn không được đoàn tụ mà còn làm cho lão ca này ở trên thiên đường rất khó chịu. Ai, chuyện cũ như cát bụi đã theo gió mà đi, em giúp anh sống thanh thản, nhàn nhã trên thiên đường đi, không cần lại làm mấy cái việc so đo tính toán này nữa. Anh không hận Tây Môn, cũng không hận Nhược Lan, có trách thì chỉ trách mình nhất thời xúc động thôi. Nhưng thiên hạ này không có chỗ cho hối tiếc, lão ca của em hiện tại đang ở trên thiên đường sám hối.
Đoạn Vũ, anh để lại cho em nhiều tiền như vậy, em liền giúp anh vâng lời chút đi, tìm bạn gái kiếm tình yêu không phải là tốt sao? Không cần đẩy bản thân vào khổ cừu đại hận, cũng không cần khiến cho lão ca này sống ở trên thiên đường không an ổn. Sau này em tránh xa Vương Chỉ ra một chút, tên gia khỏa đó bụng dạ đen tối, toàn đi dạy hư trẻ nhỏ.
Đoạn Vũ, ‘huynh trưởng như cha’, anh chính là ba em, em phải nghe lời anh, hủy bỏ án kiện với Nhược Lan đi, không cần tái can thiệp vào chuyện của anh với Tây Môn, bảo Vương Chỉ dừng tay, đều là việc đã qua rồi. bằng không anh sẽ đem toàn bộ tài sản sở hữu của em hiến cho người ngoài, bảo với Vương Chỉ nhược điếm của tên đó vẫn còn nằm trong tay anh, cẩn thận anh tung ra hết đấy.
Đoạn Vũ, đoạn ghi âm của anh ở trong laptop em hãy tiêu hủy đi, em nếu đã biết đoạn ghi âm đó hẳn là cũng tìm ra được mật khẩu rồi. Nhất định không phải là Tây Môn nói cho em, anh nghĩ chắc chắn là Vương Chỉ đi. Biết thế trước kia anh chẳng thèm ghé vào lỗ tai hắn niệm về mối quan hệ giữa “521” với “I love you”.
Đoạn Vũ thực xin lỗi, để em một mình lại ở đó, tuy rằng anh rất nhớ em nhưng anh không thể đem em đến bên cạnh mình. Nơi anh ở tuy đẹp nhưng không phải là chỗ gì tốt lành.
Nói cho Vương Chỉ, máy tính của nhóm bạn tốt anh đã truyền vi rut , nếu hắn muốn hệ thống máy tính của cục an toàn thương mại rơi vào tình cảnh tương tự thì cứ tiếp tục cùng em dính vào đi. Lão ca em dù ở thiên đường thì vẫn có thể điều khiển hệ thống mạng đó nha.
Nội dung kết thúc tại đó nhưng bức thư vẫn còn chưa xong. Phía dưới bức thư là hình một thằng hề. Thằng hề này vẫn như xưa mập mạp, dễ thương trong tay cầm nột cái loa nhỏ. Nó đưa cái loa lên miệng, bên cạnh xuất hiện một cái khung thoại: Cộc cộc cộc, Đoạn Vũ, em phải nghe lời lão ca đó nha.
Tiếp đó là bức mail khác, ở đầu có ghi ngày sinh tháng đẻ của Đoạn Vũ, tiếp đó là liệt kê một loạt bí mật cùng chuyện của Đoạn Vũ từ nhỏ đến lớn. Thấy Vương Chỉ chăm chú xem bức thư đó, Đoạn Vũ vội vã giật lại di động, mặt chuyển từ trắng sang hồng.
“Vương ca… anh nói, đây … có thật là… thật là anh em không?” cậu không tin nhưng trừ bỏ anh mình thì chẳng còn ai có kiểu nói chuyện như vậy. Làm sao còn có người biết hết mọi bí mật của cậu với anh cơ chứ?
Sắc mặt Vương Chỉ hiếm khi có được nét nghiêm túc thế này, sẽ là ai? Chỉ có một người gọi hacker như bạn bè như thế, chẳng lẽ bên cạnh Tây Môn còn có một người hết sức lợi hại mà bọn họ không biết? Vương Chỉ theo chủ nghĩa vô thần, hắn không tin tên ngốc kia thật sự đang ở trên thiên đường nhìn bọn họ.
“Đoạn Vũ”
“Vương ca”
Đoạn Vũ trầm ngâm nhìn mấy bức mail kia, nghĩ tới khả năng đây là thứ mà anh mình gửi từ thiên đường cho, cậu như một đứa trẻ chỉ trực khóc
Vương Chỉ hai tay ôm lấy vai của Đoạn Vũ, nhẹ giọng nói: “Có muốn biết người đó là ai không?”
“Muốn”
“Tốt” khóe miệng Vương Chỉ khẽ ngoắc lên “Chúng ta sẽ đem hắn bức ra”
“Vương ca?”
Cư nhiên dám nói ta bụng dạ đen tối hả, mặc kệ ngươi có phải là tên ngốc kia hay không cứ nhớ kĩ mặt ta!
…
Tây Môn tiên sinh:
Ngài vẫn khỏe chứ?
Tôi là một người bạn của Đoạn Hoa, tôi đã từng gặp ngài nhưng ngài chắc không nhớ ra tôi. Mấy ngày nay xem báo chí New York biết ngài xảy ra việc, tôi thật lấy làm tiếc. Ân oán giữa ngài với Đoạn Hoa khi đó, tôi đã nghe cậu ấy nói qua, cũng biết khi còn sống cậu ấy từng oán ngài cũng từng trách ngài thậm chí là hận ngài.
Nhưng mà trước khi mất Đoạn Hoa đã nói với tôi, cậu ấy không trách ngài mà cũng không còn hận ngài nữa. Bởi vì cậu ấy tin tưởng ngài làm như vậy chắc chắn là có lý do. Tây Môn tiên sinh, làm bạn của Đoạn Hoa tôi hy vọng thấy cậu ấy được hạnh phúc, đồng thời cũng hy vọng ngài được hạnh phúc. Tôi tin rằng Đoạn Hoa trên thiên đường nhất định là đang sám hối, sám hối tại sao cậu ấy lại xúc động như vậy. nếu cậu ấy nhìn thấy những việc đang xảy ra với ngài lúc này chắc hẳn sẽ khổ sở tự trách. Bở vì cục diện hiện nay không phải là điều mà cậu ấy muốn, lại càng không phải là điều mà cậu ấy hy vọng nhìn thấy.
Tây Môn tiên sinh, mọi việc ngài làm cho vợ mình đều ẩn chứa tình lí bên trong, mặc dù người ngoài không hiểu ngài nhưng tôi có thể lý giải, tôi nghĩ Đoạn Hoa cũng có thể lý giải. Cho nên cậu ấy đã từng lưu lại cho tôi một bức thư, nói nếu có một ngày mọi việc trở nên xấu như này thì hy vọng tôi ra tay giúp đỡ ngài.
Tôi sẽ giúp ngài, giúp ngài hết mình, bởi vì đó là nguyện vọng của Đoạn Hoa. Ngoài ra còn có một chuyện Đoạn Hoa nhờ tôi nói với ngài thật có lỗi là hai năm sau mới chuyển lời đến ngài được.
Đoạn Hoa bảo cậu ấy mua một cái dây chuyền, kỳ thật đó là món quà dành cho ngài, nếu ngài đeo sợi dây chuyền kia có nghĩa là đã tha thứ cho sự xúc động nhất thời của cậu ấy, nguyện ý cùng cậu ấy tiêu tan mọi hiểu lầm, hai người vẫn là bạn bè tối trọng yếu của nhau. Nếu ngài cảm thấy có qua thì cũng phải có lại thì mong ngài tặng cho cậu ấy một thằng hề.
Một người bạn của ngài và Đoạn Hoa.
2 giờ chiều ngày 30, Tây Môn Trúc Âm mở hòm thư của mình ra, thấy một bức mail nặc danh.
———–
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.