Quyển 2 - Chương 11: chương 11
Tuyết Ảnh Sương Hồn
04/03/2014
Sau tết không lâu, một đồng nghiệp của Phùng Trí Dũng đến
mời chúng tôi đến dự sinh nhật lần thứ bốn mươi của anh ta.
Vị đồng nghiệp này làm cùng tổ với Phùng Trí Dũng, mọi người trong tổ bàn với nhau, thống nhất mỗi người mừng ba trăm tệ. Anh ta vốn định mừng hai trăm, không ngờ lại phải chi thêm một trăm nữa. Hôm đi dự tiệc, anh ta đưa tôi đi cùng, trên đường anh ta nửa đùa nửa thật nói: “Tự nhiên phải bỏ thêm một trăm tệ, em cố giúp anh ăn nhiều nhiều một chút, tranh thủ ăn bù lại.”
Tôi không biết anh ta nói đùa hay nói thật, theo như tôi hiểu thì đó là thật. Kiểu suy nghĩ này khiến tôi không thoải mái nhưng tôi nhanh chóng loại nó ra khỏi đầu, không mảy may nghĩ đến nữa.
Các món ăn trong bữa tiệc không ngon chút nào, tôi chỉ gắp vài miếng để đối phó với cái dạ dày. Nhưng Phùng Trí Dũng thì ăn lấy ăn để. Tôi lặng yên quan sát, thấy anh ta chỉ gắp những thứ ngon nhất. Gà thì chọn đùi, ăn cá nhất thiết phải chọn phần giữa, ăn món chân giò, anh ta gấp lấy gấp để, đĩa tôm hấp một mình anh ta chén quá nửa…
Nói thật, anh ta ăn như thế khiến tôi hơi xấu hổ, dù sao anh ta cũng là bạn trai của tôi. Chỉ vì phải bỏ thêm một trăm tệ mà anh ta ra sức ăn uống thế, có nên không? Có thể đừng nhỏ nhen như vậy được không? Tôi cứ suy nghĩ mãi vấn đề này, sau khi ra về, tôi sẽ góp ý với anh ta.
Sau khi ăn uống xong vẫn còn chương trình khác nữa, chủ nhà rất nhiệt tình, chu đáo, sắp xếp vài phòng trong khách sạn cho một số bạn bè thân thiết và người thân chơi mạt chược. Vừa vặn Phùng Trí Dũng và một số đồng nghiệp cũng đang tìm một nơi chơi bài để giết thời gian, có chỗ “ngon” như thế liền không khách khí chiếm luôn một phòng.
Tôi ngồi cạnh anh ta xem mãi cũng chán, bèn quyết định vào phòng trong đánh một giấc. Tối qua lên mạng xem phim tới muộn mới đi ngủ, ngủ vẫn chưa đẫy giấc, giờ vừa đặt đầu xuống gối tôi đã ngủ thiếp đi. Tôi đã ngủ là ngủ rất say, Chu Nhất Minh thường nói tôi ngủ say như chết, chuyện gì xảy ra cũng không biết. Mặc dù phòng bên cạnh mọi người chơi mạt chược ầm ầm như chợ vỡ nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến chất lượng giấc ngủ của tôi. Cũng không biết đã ngủ bao lâu, tôi mơ màng tỉnh giấc vì bị nhiều âm thanh hỗn độn đánh thức. Những giọng the thé chói tai, những tiếng kêu gào vội vàng, hoảng loạn, những tiếng bước chân lộn xộn dồn dập… nhưng không hề nghe thấy tiếng chơi mạt chược như lúc tôi vừa mới ngủ. Những âm thanh hỗn loạn đó khiến tôi nhanh chóng tỉnh táo trở lại, rõ ràng là xảy ra chuyện rồi, tôi vội vàng nhảy ra khỏi giường, chạy ra ngoài xem sao.
Cửa phòng vừa mở ra, tôi đã ho sặc sụa vì khói, phòng đó không một bóng người, chỉ có chiếc bàn mạt chược. Lúc này tôi mới hiểu ra, tiếng the thé chói tai không ngừng đó chính là còi báo cháy tự động.
Thì ra tầng lầu này đột nhiên bốc cháy, ngọn lửa khá lớn, khói bốc nghi ngút, khách khứa hoảng sợ chạy tán loạn. Phùng Trí Dũng cùng ba người chơi mạt chược cũng tớn tác chạy hết rồi, không ai nhớ ra tôi còn đang nằm ngủ ở bên trong.
Ba người kia không nhớ thì còn được, nhưng Phùng Trí Dũng là bạn trai của tôi, chẳng lẽ anh ta cũng quên tôi, chỉ lo thoát thân? Điều đó khiến tôi rất thất vọng! Tôi còn nghĩ sẽ cùng anh ta sát cánh đến hết cuộc đời này nhưng anh ta thì ngược lại, vừa mới cùng tôi lần đầu gặp nạn đã một mình thoát thân.<>
Khi tôi chạy ra khỏi phòng, hành lang đã ngập tràn khói, không nhìn rõ lối đi. Mò mẫm chạy được vài bước, cổ họng bị khói làm cho bỏng rát, đau đớn. Tôi nghĩ mình không thể mò mẫm chạy như thế được, như vậy sẽ rất khó thoát ra ngoài, không cẩn thận sẽ mất mạng như chơi. Trong những vụ hỏa hoạn, có rất nhiều người trước khi bị chết cháy thì đã bị chết vì ngạt thở. Tôi không thể đem tính mạng của mình để kiểm chứng điều đó một lần nữa.
Thế là tôi nhanh chóng quay trở về phòng, đóng chặt cửa. tôi nghĩ lúc này bất luận thế nào ở trong phòng cũng an toàn hơn chạy loạn ở bên ngoài, còn có thể đứng ở cửa sổ cầu cứu. Tôi tin 119 không phải là vô tích sự, đội cứu hỏa sẽ có cách cứu người.
Quả nhiên 119 đến rất nhanh chóng, kịp thời. Mấy chiếc xe cứu hỏa hú còi ầm ĩ lao đến, huy động tất cả vòi rồng, súng phun nước chĩa vào đám cháy một cách thuần thục, cuối cùng đám cháy cũng được dập tắt hoàn toàn.
Sau khi đám cháy được dập tắt, họ quay sang dọn dẹp sạch sẽ hiện trường, may là không có ai tử vong, chỉ có vài người bị thương và hơn chục người bị khó thở vì khói, tất cả đều đã được người của khách sạn đưa đi bệnh viện cứu chữa. Tôi nằm trong số hơn chục người đó, tuy nói là rủi ro nhưng trong cái rủi cũng có cái may.
Khi tôi được người ta dìu ra ngoài, Phùng Trí Dũng không biết từ đâu xuất hiện ngượng ngùng hỏi han: “Phiên Phi, em không sao chứ?”
Tôi trợn mắt, cứng rắn ném cho anh ta một từ: “Cút…”
Trong lúc nguy nan mới thấy lời bố nói là đúng, Phùng Trí Dũng đúng là một người đàn ông ích kỉ. Cái tên “Trí Dũng” của anh ta thật giàu ý nghĩa nhưng con người anh ta đâu được như thế, trí không thấy mà dũng cũng không, chỉ vì một đám cháy mà dễ dàng bỏ tôi lại, một mình chạy thoát thân. Nếu gặp phải trận động đất hay sóng thần gì đó thì tôi đã sớm chết một trăm lần rồi.
Bố thật sự đã không nhìn nhầm anh ta, tôi một lần nữa thấy hổ thẹn với chính mình, đúng là “có mắt không tròng”, trong chuyện chọn bạn trai, tôi đúng là không có mắt nhìn người.
Sau chuyện lần này, Phùng Trí Dũng vẫn kiên trì xách hoa quả đến nhà tôi, vừa xin lỗi vừa giải thích. Anh ta nói hôm đó chơi bài đến mụ mẫm đầu óc, khi lửa bốc cháy, anh ta sợ quá nên nhất thời quên mất tôi đang ngủ ở bên trong tuyệt đối không hề cố tình bỏ mặc tôi, anh ta thật sự rất yêu tôi…
Bố tôi nghe thấy thế tức điên lên. “Cứ cho là lúc đầu cậu quên thật đi, nhưng sau đó cũng không thấy cậu dũng cảm xông vào lửa cứu con gái tôi! Cậu bỏ rơi con gái tôi nhưng rồi không dám quay lại tìm nó, hai điều này đã đủ chứng minh tình yêu của cậu với con gái tôi không như những gì cậu nói. Đừng nói với tôi những điều vô nghĩa ấy làm gì, xách đồ của cậu đi ngay cho tôi! Cho dù con gái tôi cả đời này không lấy được ai, cũng không gả cho cái loại đàn ông như cậu!”
Dì Thạch đứng kế bên cũng ra sức phối hợp, cầm chổi quét thẳng vào chân Phùng Trí Dũng. Mang tiếng là quét rác nhưng thực chất là muốn quét khách ra khỏi nhà.
Phùng Trí Dũng xấu hổ vội đứng dậy đi ra. Khi anh ta bước đến cửa, Điền Tịnh cũng chạy tới, nhìn anh ta khinh khỉnh nói: “Ôi! Ai thế này? Là Phùng Chạy Chạy phải không? Anh thật là biết chạy, đội điền kinh quốc gia mà không tuyển anh thì đúng là phí mất một nhân tài.”
Cái con bé Điền Tịnh này, cái miệng xinh xắn như quả anh đào vậy mà cũng có lúc sắc như dao, khi nói móc người khác miệng lưỡi cũng sắc bén lắm! Phùng Trí Dũng không thể nổi giận, mặt tái mét, vội vàng rời đi.
Vào trong nhà, Điền Tịnh vẫn còn hậm hực. “Quả nhiên, nhìn người không thể nhìn tướng mạo. Cái tên Phùng Trí Dũng này, nhìn rõ là thật thà, chất phác, cứ tưởng có thể gửi gắm cả đời, ai ngờ lại là con người ích kỷ đến thế, khi hoạn nạn chỉ nghĩ đến bản thân mình. Phiên Phi, mình vừa được nghe kể chuyện của anh ta và bạn gái trước kia xong.”
Điền Tịnh nói, trước đây Phùng Trí Dũng từng yêu một cô gái dịu dàng, hiền thục, hai người yêu nhau được ba năm, khi chuẩn bị kết hôn thì cô gái ấy đi khám, phát hiện ra có bệnh. Không phải bệnh nguy hiểm đến tính mạng nhưng khó chữa, cần phải chữa trị một thời gian dài. Vừa hay tin bệnh tình của bạn gái, Phùng Trí Dũng liền chia tay không chút do dự, anh ta sợ bị liên lụy. Tuy bạn gái anh ta rất đau khổ nhưng cũng gạt lệ đồng ý chia tay, bởi vì cô ấy cảm thấy anh ta đòi chia tay cũng là chuyện hợp lý, dễ hiểu, chẳng ai lại chấp nhận kết hôn với một kẻ đau ốm, bệnh tật. Nhưng trong suốt thời gian chia tay, anh ta còn khiến cô gái mắc bệnh đó đau khổ bội phần. Vì sau khi yêu nhau, hai người đã sớm sống chung, ngoài việc không có giấy đăng ký kết hôn, còn lại chẳng khác gì vợ chồng. Hai người thuê một căn hộ nhỏ ở phía bắc thành phố, tất cả nội thất, đồ gia dụng hay sổ tiết kiệm đều do hai người cùng mua, cùng góp, bây giờ chia tay phải phân chia tài sản. Phùng Trí Dũng đã đặc biệt soạn một bảng liệt kê, bất kể thứ gì là anh ta bỏ tiền ra mua, từ cái lớn như ti vi đến cái nhỏ là chiếc gạt tàn, anh ta cũng mang đi hết. Còn số tiền trong sổ tiết kiệm, anh ta cậy vài năm nay thu nhập cao hơn bạn gái nên nhất định đòi lấy hai phần ba. Nói tóm lại, anh ta không muốn mình bị thiệt một chút nào, cũng không muốn để bạn gái chiếm bất cứ cái gì dù là nhỏ nhất. Ngay cả khi cô bạn gái đang ốm đau bệnh tật như thế, anh ta cũng chẳng cho cô ấy lấy một đồng. Làm như vậy là quá tuyệt tình, cô bạn gái vì thế mà càng đau khổ. Cô ấy còn nói: “Phùng Trí Dũng, xem ra em bị bệnh cũng không hoàn toàn là chuyện xấu, ít nhất em cũng nhìn rõ bộ mặt thật của anh. May mà chưa lấy anh, chứ lấy rồi thì thật là tồi tệ!”
Phùng Trí Dũng làm chuyện thất đức này khiến bao nhiêu người chỉ trỏ sau lưng. Nhưng anh ta lại nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, rằng bạn gái anh ta mắc bệnh mãn tính, rất có thể đã biết từ lâu rồi nhưng rắp tâm che dấu, muốn lừa gạt anh ta kết hôn, để anh ta cả đời phải gánh vác trách nhiệm. Vì thế cô ấy “bất nhân” thì anh ta phải “bất nghĩa”.
Tôi cứ há hốc miệng ra, nghe cái tên Phùng Trí Dũng này đúng là đồ tồi. Bình thường nhìn không đến nỗi, nhưng khi hoạn nạn mới thấy anh ta lộ rõ bộ mặt thật. Nếu không xảy ra vụ chạy ngoài ý muốn đó thì chắc tôi vẫn ngốc nghếch tin anh ta là người đàn ông thích hợp để kết hôn nhất. Tôi đúng là có mắt như mù!
Khi Chu Nhất Minh đến thăm tôi, cứ thập thà thập thò ngoài cửa không dám vào, tư thế sẵn sàng có thể ba chân bốn cẳng chạy bất cứ lúc nào.
Tôi không tức giận. “Anh thập thò ngoài ấy làm gì? Lại gần một chút thì em ăn thịt anh à?”<>
“Yên đại tiểu thư, anh thật sự sợ em sẽ ăn thịt anh mất. Anh trịnh trọng tuyên bố, anh không phải là con quạ thối mồm, thật sự không phải đâu. Anh không biết, anh chỉ thuận miệng nói vậy mà em và Phùng Trí Dũng kết thúc thật, anh thật sự hy vọng em có được cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc.”
Cái tên này nói câu cuối cùng còn ngâm nga như đọc thơ, hai tay giơ lên rất phối hợp nữa chứ.
Tôi ngứa mắt liền nhảy xuống giường, vớ lấy cái gối, đập túi bụi vào đầu anh ta. “Anh còn nói, anh còn nói, anh còn nói nữa à?”
Anh ta la ầm lên, chạy bốn xung quanh né “đạn”: “Ai da, em đang dưỡng thương cơ mà, sao vẫn có sức đánh mạnh thế? Đừng đánh nữa, đánh nữa là mất mạng đấy!”
Mặc kệ anh ta muốn nói gì thì nói, tôi cứ đánh. Anh ta kêu trời kêu đất, nói mỗi lần tôi thất tình đều giáng cho anh ta một trận, anh ta quá bất hạnh, toàn phải làm bao cát cho tôi đấm…
“Em phải biết là cảnh ngộ của anh còn đáng thương hơn em nhiều, bị người ta nói bỏ là bỏ ngay. Mẹ kiếp, năm nay đúng là đen đủi, ba lần yêu, cả ba lần đều thất bại. Nhưng không sao, sang năm mới rồi, anh trai tin rằng mình sẽ gặp được người con gái đối xử tốt với anh, không bỏ rơi anh. Bé bự, em cũng đừng vì Phùng Trí Dũng mà buồn nữa. Chúng ta phải nhìn về phía trước. Nếu không can qua thì làm sao biết được cái gì là tốt đẹp? Cần phải tin tưởng phía trước nhất định có người tốt hơn gấp trăm ngàn lần đang đợi chúng ta, nhất định sẽ có!”
Vị đồng nghiệp này làm cùng tổ với Phùng Trí Dũng, mọi người trong tổ bàn với nhau, thống nhất mỗi người mừng ba trăm tệ. Anh ta vốn định mừng hai trăm, không ngờ lại phải chi thêm một trăm nữa. Hôm đi dự tiệc, anh ta đưa tôi đi cùng, trên đường anh ta nửa đùa nửa thật nói: “Tự nhiên phải bỏ thêm một trăm tệ, em cố giúp anh ăn nhiều nhiều một chút, tranh thủ ăn bù lại.”
Tôi không biết anh ta nói đùa hay nói thật, theo như tôi hiểu thì đó là thật. Kiểu suy nghĩ này khiến tôi không thoải mái nhưng tôi nhanh chóng loại nó ra khỏi đầu, không mảy may nghĩ đến nữa.
Các món ăn trong bữa tiệc không ngon chút nào, tôi chỉ gắp vài miếng để đối phó với cái dạ dày. Nhưng Phùng Trí Dũng thì ăn lấy ăn để. Tôi lặng yên quan sát, thấy anh ta chỉ gắp những thứ ngon nhất. Gà thì chọn đùi, ăn cá nhất thiết phải chọn phần giữa, ăn món chân giò, anh ta gấp lấy gấp để, đĩa tôm hấp một mình anh ta chén quá nửa…
Nói thật, anh ta ăn như thế khiến tôi hơi xấu hổ, dù sao anh ta cũng là bạn trai của tôi. Chỉ vì phải bỏ thêm một trăm tệ mà anh ta ra sức ăn uống thế, có nên không? Có thể đừng nhỏ nhen như vậy được không? Tôi cứ suy nghĩ mãi vấn đề này, sau khi ra về, tôi sẽ góp ý với anh ta.
Sau khi ăn uống xong vẫn còn chương trình khác nữa, chủ nhà rất nhiệt tình, chu đáo, sắp xếp vài phòng trong khách sạn cho một số bạn bè thân thiết và người thân chơi mạt chược. Vừa vặn Phùng Trí Dũng và một số đồng nghiệp cũng đang tìm một nơi chơi bài để giết thời gian, có chỗ “ngon” như thế liền không khách khí chiếm luôn một phòng.
Tôi ngồi cạnh anh ta xem mãi cũng chán, bèn quyết định vào phòng trong đánh một giấc. Tối qua lên mạng xem phim tới muộn mới đi ngủ, ngủ vẫn chưa đẫy giấc, giờ vừa đặt đầu xuống gối tôi đã ngủ thiếp đi. Tôi đã ngủ là ngủ rất say, Chu Nhất Minh thường nói tôi ngủ say như chết, chuyện gì xảy ra cũng không biết. Mặc dù phòng bên cạnh mọi người chơi mạt chược ầm ầm như chợ vỡ nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến chất lượng giấc ngủ của tôi. Cũng không biết đã ngủ bao lâu, tôi mơ màng tỉnh giấc vì bị nhiều âm thanh hỗn độn đánh thức. Những giọng the thé chói tai, những tiếng kêu gào vội vàng, hoảng loạn, những tiếng bước chân lộn xộn dồn dập… nhưng không hề nghe thấy tiếng chơi mạt chược như lúc tôi vừa mới ngủ. Những âm thanh hỗn loạn đó khiến tôi nhanh chóng tỉnh táo trở lại, rõ ràng là xảy ra chuyện rồi, tôi vội vàng nhảy ra khỏi giường, chạy ra ngoài xem sao.
Cửa phòng vừa mở ra, tôi đã ho sặc sụa vì khói, phòng đó không một bóng người, chỉ có chiếc bàn mạt chược. Lúc này tôi mới hiểu ra, tiếng the thé chói tai không ngừng đó chính là còi báo cháy tự động.
Thì ra tầng lầu này đột nhiên bốc cháy, ngọn lửa khá lớn, khói bốc nghi ngút, khách khứa hoảng sợ chạy tán loạn. Phùng Trí Dũng cùng ba người chơi mạt chược cũng tớn tác chạy hết rồi, không ai nhớ ra tôi còn đang nằm ngủ ở bên trong.
Ba người kia không nhớ thì còn được, nhưng Phùng Trí Dũng là bạn trai của tôi, chẳng lẽ anh ta cũng quên tôi, chỉ lo thoát thân? Điều đó khiến tôi rất thất vọng! Tôi còn nghĩ sẽ cùng anh ta sát cánh đến hết cuộc đời này nhưng anh ta thì ngược lại, vừa mới cùng tôi lần đầu gặp nạn đã một mình thoát thân.<>
Khi tôi chạy ra khỏi phòng, hành lang đã ngập tràn khói, không nhìn rõ lối đi. Mò mẫm chạy được vài bước, cổ họng bị khói làm cho bỏng rát, đau đớn. Tôi nghĩ mình không thể mò mẫm chạy như thế được, như vậy sẽ rất khó thoát ra ngoài, không cẩn thận sẽ mất mạng như chơi. Trong những vụ hỏa hoạn, có rất nhiều người trước khi bị chết cháy thì đã bị chết vì ngạt thở. Tôi không thể đem tính mạng của mình để kiểm chứng điều đó một lần nữa.
Thế là tôi nhanh chóng quay trở về phòng, đóng chặt cửa. tôi nghĩ lúc này bất luận thế nào ở trong phòng cũng an toàn hơn chạy loạn ở bên ngoài, còn có thể đứng ở cửa sổ cầu cứu. Tôi tin 119 không phải là vô tích sự, đội cứu hỏa sẽ có cách cứu người.
Quả nhiên 119 đến rất nhanh chóng, kịp thời. Mấy chiếc xe cứu hỏa hú còi ầm ĩ lao đến, huy động tất cả vòi rồng, súng phun nước chĩa vào đám cháy một cách thuần thục, cuối cùng đám cháy cũng được dập tắt hoàn toàn.
Sau khi đám cháy được dập tắt, họ quay sang dọn dẹp sạch sẽ hiện trường, may là không có ai tử vong, chỉ có vài người bị thương và hơn chục người bị khó thở vì khói, tất cả đều đã được người của khách sạn đưa đi bệnh viện cứu chữa. Tôi nằm trong số hơn chục người đó, tuy nói là rủi ro nhưng trong cái rủi cũng có cái may.
Khi tôi được người ta dìu ra ngoài, Phùng Trí Dũng không biết từ đâu xuất hiện ngượng ngùng hỏi han: “Phiên Phi, em không sao chứ?”
Tôi trợn mắt, cứng rắn ném cho anh ta một từ: “Cút…”
Trong lúc nguy nan mới thấy lời bố nói là đúng, Phùng Trí Dũng đúng là một người đàn ông ích kỉ. Cái tên “Trí Dũng” của anh ta thật giàu ý nghĩa nhưng con người anh ta đâu được như thế, trí không thấy mà dũng cũng không, chỉ vì một đám cháy mà dễ dàng bỏ tôi lại, một mình chạy thoát thân. Nếu gặp phải trận động đất hay sóng thần gì đó thì tôi đã sớm chết một trăm lần rồi.
Bố thật sự đã không nhìn nhầm anh ta, tôi một lần nữa thấy hổ thẹn với chính mình, đúng là “có mắt không tròng”, trong chuyện chọn bạn trai, tôi đúng là không có mắt nhìn người.
Sau chuyện lần này, Phùng Trí Dũng vẫn kiên trì xách hoa quả đến nhà tôi, vừa xin lỗi vừa giải thích. Anh ta nói hôm đó chơi bài đến mụ mẫm đầu óc, khi lửa bốc cháy, anh ta sợ quá nên nhất thời quên mất tôi đang ngủ ở bên trong tuyệt đối không hề cố tình bỏ mặc tôi, anh ta thật sự rất yêu tôi…
Bố tôi nghe thấy thế tức điên lên. “Cứ cho là lúc đầu cậu quên thật đi, nhưng sau đó cũng không thấy cậu dũng cảm xông vào lửa cứu con gái tôi! Cậu bỏ rơi con gái tôi nhưng rồi không dám quay lại tìm nó, hai điều này đã đủ chứng minh tình yêu của cậu với con gái tôi không như những gì cậu nói. Đừng nói với tôi những điều vô nghĩa ấy làm gì, xách đồ của cậu đi ngay cho tôi! Cho dù con gái tôi cả đời này không lấy được ai, cũng không gả cho cái loại đàn ông như cậu!”
Dì Thạch đứng kế bên cũng ra sức phối hợp, cầm chổi quét thẳng vào chân Phùng Trí Dũng. Mang tiếng là quét rác nhưng thực chất là muốn quét khách ra khỏi nhà.
Phùng Trí Dũng xấu hổ vội đứng dậy đi ra. Khi anh ta bước đến cửa, Điền Tịnh cũng chạy tới, nhìn anh ta khinh khỉnh nói: “Ôi! Ai thế này? Là Phùng Chạy Chạy phải không? Anh thật là biết chạy, đội điền kinh quốc gia mà không tuyển anh thì đúng là phí mất một nhân tài.”
Cái con bé Điền Tịnh này, cái miệng xinh xắn như quả anh đào vậy mà cũng có lúc sắc như dao, khi nói móc người khác miệng lưỡi cũng sắc bén lắm! Phùng Trí Dũng không thể nổi giận, mặt tái mét, vội vàng rời đi.
Vào trong nhà, Điền Tịnh vẫn còn hậm hực. “Quả nhiên, nhìn người không thể nhìn tướng mạo. Cái tên Phùng Trí Dũng này, nhìn rõ là thật thà, chất phác, cứ tưởng có thể gửi gắm cả đời, ai ngờ lại là con người ích kỷ đến thế, khi hoạn nạn chỉ nghĩ đến bản thân mình. Phiên Phi, mình vừa được nghe kể chuyện của anh ta và bạn gái trước kia xong.”
Điền Tịnh nói, trước đây Phùng Trí Dũng từng yêu một cô gái dịu dàng, hiền thục, hai người yêu nhau được ba năm, khi chuẩn bị kết hôn thì cô gái ấy đi khám, phát hiện ra có bệnh. Không phải bệnh nguy hiểm đến tính mạng nhưng khó chữa, cần phải chữa trị một thời gian dài. Vừa hay tin bệnh tình của bạn gái, Phùng Trí Dũng liền chia tay không chút do dự, anh ta sợ bị liên lụy. Tuy bạn gái anh ta rất đau khổ nhưng cũng gạt lệ đồng ý chia tay, bởi vì cô ấy cảm thấy anh ta đòi chia tay cũng là chuyện hợp lý, dễ hiểu, chẳng ai lại chấp nhận kết hôn với một kẻ đau ốm, bệnh tật. Nhưng trong suốt thời gian chia tay, anh ta còn khiến cô gái mắc bệnh đó đau khổ bội phần. Vì sau khi yêu nhau, hai người đã sớm sống chung, ngoài việc không có giấy đăng ký kết hôn, còn lại chẳng khác gì vợ chồng. Hai người thuê một căn hộ nhỏ ở phía bắc thành phố, tất cả nội thất, đồ gia dụng hay sổ tiết kiệm đều do hai người cùng mua, cùng góp, bây giờ chia tay phải phân chia tài sản. Phùng Trí Dũng đã đặc biệt soạn một bảng liệt kê, bất kể thứ gì là anh ta bỏ tiền ra mua, từ cái lớn như ti vi đến cái nhỏ là chiếc gạt tàn, anh ta cũng mang đi hết. Còn số tiền trong sổ tiết kiệm, anh ta cậy vài năm nay thu nhập cao hơn bạn gái nên nhất định đòi lấy hai phần ba. Nói tóm lại, anh ta không muốn mình bị thiệt một chút nào, cũng không muốn để bạn gái chiếm bất cứ cái gì dù là nhỏ nhất. Ngay cả khi cô bạn gái đang ốm đau bệnh tật như thế, anh ta cũng chẳng cho cô ấy lấy một đồng. Làm như vậy là quá tuyệt tình, cô bạn gái vì thế mà càng đau khổ. Cô ấy còn nói: “Phùng Trí Dũng, xem ra em bị bệnh cũng không hoàn toàn là chuyện xấu, ít nhất em cũng nhìn rõ bộ mặt thật của anh. May mà chưa lấy anh, chứ lấy rồi thì thật là tồi tệ!”
Phùng Trí Dũng làm chuyện thất đức này khiến bao nhiêu người chỉ trỏ sau lưng. Nhưng anh ta lại nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, rằng bạn gái anh ta mắc bệnh mãn tính, rất có thể đã biết từ lâu rồi nhưng rắp tâm che dấu, muốn lừa gạt anh ta kết hôn, để anh ta cả đời phải gánh vác trách nhiệm. Vì thế cô ấy “bất nhân” thì anh ta phải “bất nghĩa”.
Tôi cứ há hốc miệng ra, nghe cái tên Phùng Trí Dũng này đúng là đồ tồi. Bình thường nhìn không đến nỗi, nhưng khi hoạn nạn mới thấy anh ta lộ rõ bộ mặt thật. Nếu không xảy ra vụ chạy ngoài ý muốn đó thì chắc tôi vẫn ngốc nghếch tin anh ta là người đàn ông thích hợp để kết hôn nhất. Tôi đúng là có mắt như mù!
Khi Chu Nhất Minh đến thăm tôi, cứ thập thà thập thò ngoài cửa không dám vào, tư thế sẵn sàng có thể ba chân bốn cẳng chạy bất cứ lúc nào.
Tôi không tức giận. “Anh thập thò ngoài ấy làm gì? Lại gần một chút thì em ăn thịt anh à?”<>
“Yên đại tiểu thư, anh thật sự sợ em sẽ ăn thịt anh mất. Anh trịnh trọng tuyên bố, anh không phải là con quạ thối mồm, thật sự không phải đâu. Anh không biết, anh chỉ thuận miệng nói vậy mà em và Phùng Trí Dũng kết thúc thật, anh thật sự hy vọng em có được cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc.”
Cái tên này nói câu cuối cùng còn ngâm nga như đọc thơ, hai tay giơ lên rất phối hợp nữa chứ.
Tôi ngứa mắt liền nhảy xuống giường, vớ lấy cái gối, đập túi bụi vào đầu anh ta. “Anh còn nói, anh còn nói, anh còn nói nữa à?”
Anh ta la ầm lên, chạy bốn xung quanh né “đạn”: “Ai da, em đang dưỡng thương cơ mà, sao vẫn có sức đánh mạnh thế? Đừng đánh nữa, đánh nữa là mất mạng đấy!”
Mặc kệ anh ta muốn nói gì thì nói, tôi cứ đánh. Anh ta kêu trời kêu đất, nói mỗi lần tôi thất tình đều giáng cho anh ta một trận, anh ta quá bất hạnh, toàn phải làm bao cát cho tôi đấm…
“Em phải biết là cảnh ngộ của anh còn đáng thương hơn em nhiều, bị người ta nói bỏ là bỏ ngay. Mẹ kiếp, năm nay đúng là đen đủi, ba lần yêu, cả ba lần đều thất bại. Nhưng không sao, sang năm mới rồi, anh trai tin rằng mình sẽ gặp được người con gái đối xử tốt với anh, không bỏ rơi anh. Bé bự, em cũng đừng vì Phùng Trí Dũng mà buồn nữa. Chúng ta phải nhìn về phía trước. Nếu không can qua thì làm sao biết được cái gì là tốt đẹp? Cần phải tin tưởng phía trước nhất định có người tốt hơn gấp trăm ngàn lần đang đợi chúng ta, nhất định sẽ có!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.