Chương 54: Khăn tay
Nhập Loạn
05/01/2022
Chương 54: Khăn tay
Edit: Bánh
Lê Hiểu Hàm cùng Đồng Khải Văn tan rã trong không vui.
Ông chủ của Tiểu Phương là Đồng Khải Văn, cậu ta không đuổi theo Lê Hiểu Hàm, mà đứng tại chỗ sốt ruột nhìn bọn họ, muốn khuyên nhưng lại không biết nên khuyên thế nào, nhưng đúng là Vinh ca đã lỡ lời, trước tiên Hiểu Hàm đã tìm đến thương lượng với Khải Văn, kết quả bọn họ lại cãi nhau rồi, nếu là cậu ta, cũng sẽ cảm thấy thật khổ sở.
Nhưng thực lòng mà nói thì, người chịu tổn thương nhiều nhất vẫn là Hiểu Hàm.
Đồng Khải Văn về lại trong nhà, lấy cái điện thoại đang đổ chuông không ngừng nện xuống mặt đất.
Tiểu Phương khuyên nhủ: "Khải Văn, anh bình tĩnh chút đi."
Đồng Khải Văn tức giận mà nói: "Cậu nói tôi bình tĩnh như thế nào hả, mọi chuyện đều bị phá hỏng cả rồi!"
Tiểu Phương nói: "Em cảm thấy chúng ta vẫn nên nói lời xin lỗi với Hiểu Hàm, em biết nói sau lưng người khác là không đúng, nhưng câu nói vừa rồi của Vinh ca đúng là rất dễ khiến người ta mích lòng, Hiểu Hàm vừa rời khỏi Cát Đường đã lập tức đến đây tìm chúng ta, tức là cậu ấy cũng muốn cùng nhau tìm cách giải quyết, nhưng Vinh ca lại đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu cậu ấy, anh cũng biết mà, Hiểu Bắc chính là điểm mấu chốt của Hiểu Hàm, đối với cậu ấy, em trai còn quan trọng hơn cả sinh mạng."
Đồng Khải Văn đưa tay ôm mặt: "Anh biết, cậu ta tức giận anh cũng đã cố nhịn rồi, cậu cũng biết tính tình anh không tốt."
Tiểu Phương thở dài: "Hiểu Hàm đâu có như thế bao giờ."
Đồng Khải Văn che mặt: "Giờ cậu ấy đang rất tức giận, chắc sẽ không muốn nghe anh giải thích, để vài hôm anh sẽ tìm cậu ấy nói chuyện, lúc nãy anh cũng không cố ý."
Tiểu Phương cũng không nhiều lời nữa, tâm trạng của cả hai đều rất xấu, cậu ta bị kẹp ở giữa cũng không biết nói gì.
Đồng Khải Văn không giải tỏa được bức bối trong lòng, không muốn nằm lì ở nhà nữa, vơ lấy áo khoác, di động cùng chìa khóa xe ra khỏi nhà.
Hắn muốn đi quán bar uống rượu để tĩnh tâm lại!
......
Rời khỏi chỗ của Đồng Khải Văn, Lê Hiểu Hàm cũng không về nhà ngay, mà đưa Hiểu Bắc đến siêu thị dạo một vòng, mua một đống đồ dùng hằng ngày, mọi chuyện vẫn như nếp sinh hoạt bình thường.
Lúc kêu xe về nhà cậu mới bình tâm suy nghĩ lại, không có ai biết địa chỉ cụ thể của mình cả, Tiểu Phương đến đón cũng chỉ là chờ ngoài cửa khu dân cư, còn cậu ở tòa nào, lầu mấy, không ai biết được cả, tạm thời có thể yên tâm.
Còn nữa, dù có tìm người, Đồng Khải Văn mới chính là người bị gọi tên đầu tiên, không liên quan đến cậu, Trì Việt Thần cũng chỉ có dính líu tới Đồng Khải Văn, chứ không phải cậu, lộ thì chỉ có hắn ta bị lộ thôi.
Chỉ cần cậu sống tiếp cuộc đời của mình, không dây dưa với Đồng Khải Văn nữa là được, hai người tốt nhất là đừng bước vào cuộc sống của nhau nữa thì càng tốt.
Hạ quyết tâm xong, Lê Hiểu Hàm không còn rối rắm nữa.
Cuộc sống của Thiệu Trì cùng cuộc sống của cậu khác nhau như trời với đất, anh làm sao có thể biết cậu và Hiểu Bắc đang ở đâu, cậu còn mới vừa chuyển chỗ, lại càng khó có ai biết được.
......
Không gọi được cho Lê Hiểu Hàm, Thiệu Trì bực bội không diễn tả thành lời.
Anh có số điện thoại mới của Đồng Khải Văn, cũng có địa chỉ của Đồng Khải Văn, gọi không được thì đi gặp, ba mặt một lời là xong chứ gì.
Đầu tiên, anh phải biết được tại sao người kia lại phải giả trang thành hướng dẫn viên du lịch để trà trộn vào bên trong Trì Đằng.
Thật ra thì, anh càng muốn biết tại sao lại đưa khăn tay cho Tiểu Nam;
Thêm vào đó, còn muốn biết mục đích thật sự của Đồng Khải Văn là gì;
Cuối cùng, còn phải biết liệu Đồng Khải Văn có cảm giác gì đối với anh không.
Nói đi là đi, Thiệu Trì bảo tài xế lái xe đếnchỗ ở của Đồng Khải Văn, cũng tự mình lên lầu tìm người.
Đã tới vài lần, nhưng chỉ đưa đến cửa, không vào trong.
Lúc Thiệu Trì ấn chuông cửa, anh bỗng có chút khẩn trương, nhưng mở cửa lại không phải là khuôn mặt xinh đẹp mà anh ngày đêm thương nhớ, mà là một gương mặt thanh tú của phái nam.
Tiểu Phương đã từng gặp Thiệu Trì, môi run run: "...... Xin hỏi ngài tìm ai ạ?"
Thiệu Trì nhíu mày, hỏi: "Đồng Khải Văn đâu?"
Tiểu Phương bị bỏ lại trong nhà, sợ tới nỗi lắp ba lắp bắp: "Anh ấy... anh ấy ra ngoài rồi."
Thiệu Trì hỏi: "Cậu là trợ lý của em ấy?"
Tiểu Phương gật đầu: "Vâng."
Thiệu Trì nhìn vào trong, trong nhà trống rỗng, không có vẻ gì là còn có người khác: "Em ấy đi đâu, cho tôi địa chỉ."
Môi Tiểu Phương run rẩy, đành phải khai thật: "Hình như là, đi, đi bar."
Trước khi Đồng Khải Văn đi đã nói cho cậu ta biết, nhưng áp lực của Thiệu tổng lớn quá, muốn giấu cũng không dám, đành phải nói thật.
Muốn khóc quá đi.
Thiệu Trì lại hỏi là quán bar nào, Tiểu Phương tiếp tục phát huy kĩ năng bóp d*i đồng đội, bán đứng Đồng Khải Văn, nói ra cụ thể chi tiết.
Sau khi Thiệu Trì rời đi, Tiểu Phương khóc không ra nước mắt, gọi cho Đồng Khải Văn, muốn kêu hắn nhanh chân chạy khỏi quán bar đi.
Nhưng mà, tâm trạng của Đồng Khải Văn đang rất bực bội, vì Trì Việt Thần cứ gọi mãi, hắn tắt chuông.
Không ai có thể làm phiền ông đây uống rượu giải sầu.
......
Trì Việt Thần không tìm thấy Lê Hiểu Hàm, gọi điện thì người kia không bắt máy, trong lòng cũng có chút bực bội, hết hứng chấm bài tập của học sinh nữa, rẽ vào một ngã tư, muốn đi bar, muốn uống chút rượu, mượn rượu tiêu sầu.
Học sinh của tôi không để ý tới tôi, lòng tôi đau quá.
Có lẽ là lòng mình giờ đã khác, nên mới để ý chuyện Lê Hiểu Hàm đối với mình lúc nóng lúc lạnh.
Nửa tiếng sau, Trì Việt Thần tìm được quán bar do bạn mình gợi ý.
Mới vừa đi vào liền nghe thấy một ban nhạc nước ngoài đang biểu diễn một ca khúc tiếng trung, cũng khá hay, hát chính là một cô ca sĩ, chất giọng trầm thấp, làm cho khách trong bar đều cảm thấy rất thư thái, thả lỏng tâm tình.
Trì Việt Thần lại nghĩ đến lần đầu tiên nghe Lê Hiểu Hàm hát, chất giọng chỉ có thể dùng bốn chữ "Thảm tới mức không nỡ nhìn" để hình dung, nhưng không hiểu sao mình lại muốn nghe thêm một lần nữa, mình trúng độc rồi sao.
Lê Hiểu Hàm, có độc.
Lúc y còn đang mường tượng ra khuôn mặt của bạn học Lê Hiểu Hàm, vừa mới xoay đầu lại liền thấy một người đang nằm bò ra trên sô pha, không ai khác chính là "tình một đêm" của y —— Đồng Khải Văn.
Ánh đèn tối tăm trong quán bar đúng là rất khiến người ta dễ buồn ngủ.
Nhìn thấy người quen, Trì Việt Thần có hơi xấu hổ, suy nghĩ không biết có nên lại bắt chuyện với người ta hay không, nhưng vẫn từ bỏ, tiếp tục chơi với ly rượu trong suốt dày nặng của mình, tương tư bạn học Lê Hiểu Hàm.
Đồng Khải Văn quất xong một chai rượu căn bản không biết mình đã bị người theo dõi, tửu sắc mê người, ánh mắt hắn mê ly đầy quyến rũ.
Lúc nhìn thấy Trì Việt Thần, Đồng Khải Văn suýt nữa theo bản năng kêu lên một tiếng thầy Trì, may mắn hắn ngưng lại kịp, hắn vẫn chưa có xỉn tới mức đó.
Ừm, đối tượng 419 của mình.
Đồng Khải Văn nâng ly: "Làm nháy không? Anh đẹp trai chưa biết tên."
Trì Việt Thần quyết đoán đổi vị trí, ngồi xuống bên cạnh hắn, chạm ly với Đồng Khải Văn, không hiểu sao trên người của đối phương luôn cho y loại cảm giác mà y vẫn hằng mong muốn.
"Sau này tôi mới biết được, hóa ra em là một diễn viên rất nổi tiếng trong nước." Trì Việt Thần sờ sờ khuôn mặt vừa mới đỡ sưng của mình, suy nghĩ liệu có nên cách Đồng Khải Văn xa một chút không.
"Em chỉ là diễn viên bình thường thôi, nổi tiếng cái gì chứ." Đồng Khải Văn thất thần.
"Em có biết hay không, vì em mà tôi bị Thiệu Trì đánh thành đầu heo." Trì Việt Thần oán giận.
"Chẳng lẽ còn muốn tìm được gì từ trên người em sao?" Đồng Khải Văn nghiêng đầu nói, ngữ điệu có hơi lười biếng, cần cổ thon dài trắng nõn đối diện Trì Việt Thần.
"Tôi cũng không dám, Thiệu Trì sẽ cho tôi ăn kẹo đồng về chầu ông bà mất. Nói thật đi, rốt cuộc em có tình cảm gì với Thiệu Trì hay không? Tôi thấy cậu ta là thua dưới chân của em rồi đó." Trì Việt Thần chua xót vô cùng.
Đồng Khải Văn uống thêm một ngụm rượu: "Anh ta đâu có thua ở chỗ em đâu." Mà chính là chỗ của Lê Hiểu Hàm. Nhưng, lời này cũng không thể nói ra.
Trì Việt Thần tiếp tục chua xót: "Có thể cho tôi biết cảm giác của em với Thiệu Trì là gì chứ?"
Đồng Khải Văn nghĩ nghĩ, hắn chưa gặp Thiệu Trì bao giờ, làm sao có cảm giác được, nhưng người đẹp trước mắt thì lại rất tuyệt, kĩ thuật cũng tốt, không biết đêm nay có thể đưa về nhà nhấm nháp hưởng dụng hay không đây.....
Mới suy nghĩ được một nữa, một người đàn ông bước vào trong bar
Có lẽ là bởi vì ngược sáng, Trì Việt Thần cũng không nhận ra người vừa vào là bạn tốt trong miệng mình - Thiệu Trì.
Đồng Khải Văn dùng ánh mắt mê ly nghĩ đến việc làm sao có thể kéo Trì Việt Thần lên giường.
Mà Thiệu Trì mặt đầy khói mù vừa vào cửa đã nhìn thấy đôi cẩu nam nam đang ngồi trong một góc uống rượu, thoạt nhìn còn đặc biệt nhàn nhã.
Trì Việt Thần, Đồng Khải Văn!
Sao cả hai lại dám thông đồng với nhau!
Trận đánh hôm bữa còn chưa đủ đúng không!
Cái tên Đồng Khải Văn lẳng lơ ong bướm khốn kiếp này!
Một cái bóng đen che phủ hai người đang uống rượu.
Thiệu Trì lạnh lùng mở miệng: "Trì Việt Thần, Đồng Khải Văn, chơi vui quá nhỉ."
Trì Việt Thần giật nảy, cảm giác hơi say cũng không còn: "Thiệu Trì, sao cậu lại ở đây!"
Thiệu Trì đáp: "Cái đó phải để tôi hỏi mới đúng."
Trì Việt Thần yên lặng dịch người cách xa Đồng Khải Văn khoảng hai cánh tay, nhún vai: "Trùng hợp thôi."
Thiệu Trì nhìn Đồng Khải Văn: "Còn em, tính giải thích thế nào đây."
Toàn thân Đồng Khải Văn cứng đờ, đừng nói tới men say, giờ hắn vẫn còn chưa hoàn hồn, ai có thể nói cho hắn biết vì sao Thiệu Trì sẽ xuất hiện tại đây, cảm giác thật giống như bị bắt gian tại giường quá.....
Nhưng mà hắn có phải Lê Hiểu Hàm méo đâu!
Đây là lần đầu tiên hắn đối mặt trực diện với Thiệu Trì, sao không ai nói cho hắn biết Thiệu Trì khủng bố như vậy hả!
Phải ứng phó như thế nào đây, bình thường Lê Hiểu Hàm đỡ thế méo nào được vậy?
Nói dối ư?
Nhưng nói dối thế nào?
"Tôi, đến đây uống rượu, tình cờ cả thôi." Đồng Khải Văn cộc lốc.
Thiệu Trì ngồi xuống trước mặt bọn họ, giờ anh đã cố gắng kiềm nén sự đố kị trong lòng lắm rồi, ném khăn tay đến trước mặt Đồng Khải Văn: "Giải thích một chút, vì sao khăn tay tôi cho em lại ở trong tay của Tiểu Nam!"
Khăn tay va vào mặt Đồng Khải Văn, hắn mê mang, nhìn Trì Việt Thần đang ngồi ở một bên, rồi lại nhìn Thiệu Trì: "Khăn tay, khăn tay, bởi vì, bởi vì......"
"Vì sao?"
Ánh mắt Thiệu Trì rất có tính uy hiếp, bị anh nhìn chằm chằm, Đồng Khải Văn thấy giống như bị đè bởi một tòa núi lớn, thở không nổi.
Đã thế Đồng Khải Văn lại còn uống rượu, chính là rượu vào thì lời ra, bị ánh mắt của Thiệu Trì bức bách, lại còn vừa mới cãi nhau với Lê Hiểu Hàm, hắn lười động não, lười che giấu rồi.
Liền không biết lựa lời mà nói: "Vì căn bản tôi không phải Đồng Khải Văn mà anh biết, tôi không quen biết anh, cũng không quen biết con trai của anh, khăn tay này cũng không phải cho tôi!"
"......"
Edit: Bánh
Lê Hiểu Hàm cùng Đồng Khải Văn tan rã trong không vui.
Ông chủ của Tiểu Phương là Đồng Khải Văn, cậu ta không đuổi theo Lê Hiểu Hàm, mà đứng tại chỗ sốt ruột nhìn bọn họ, muốn khuyên nhưng lại không biết nên khuyên thế nào, nhưng đúng là Vinh ca đã lỡ lời, trước tiên Hiểu Hàm đã tìm đến thương lượng với Khải Văn, kết quả bọn họ lại cãi nhau rồi, nếu là cậu ta, cũng sẽ cảm thấy thật khổ sở.
Nhưng thực lòng mà nói thì, người chịu tổn thương nhiều nhất vẫn là Hiểu Hàm.
Đồng Khải Văn về lại trong nhà, lấy cái điện thoại đang đổ chuông không ngừng nện xuống mặt đất.
Tiểu Phương khuyên nhủ: "Khải Văn, anh bình tĩnh chút đi."
Đồng Khải Văn tức giận mà nói: "Cậu nói tôi bình tĩnh như thế nào hả, mọi chuyện đều bị phá hỏng cả rồi!"
Tiểu Phương nói: "Em cảm thấy chúng ta vẫn nên nói lời xin lỗi với Hiểu Hàm, em biết nói sau lưng người khác là không đúng, nhưng câu nói vừa rồi của Vinh ca đúng là rất dễ khiến người ta mích lòng, Hiểu Hàm vừa rời khỏi Cát Đường đã lập tức đến đây tìm chúng ta, tức là cậu ấy cũng muốn cùng nhau tìm cách giải quyết, nhưng Vinh ca lại đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu cậu ấy, anh cũng biết mà, Hiểu Bắc chính là điểm mấu chốt của Hiểu Hàm, đối với cậu ấy, em trai còn quan trọng hơn cả sinh mạng."
Đồng Khải Văn đưa tay ôm mặt: "Anh biết, cậu ta tức giận anh cũng đã cố nhịn rồi, cậu cũng biết tính tình anh không tốt."
Tiểu Phương thở dài: "Hiểu Hàm đâu có như thế bao giờ."
Đồng Khải Văn che mặt: "Giờ cậu ấy đang rất tức giận, chắc sẽ không muốn nghe anh giải thích, để vài hôm anh sẽ tìm cậu ấy nói chuyện, lúc nãy anh cũng không cố ý."
Tiểu Phương cũng không nhiều lời nữa, tâm trạng của cả hai đều rất xấu, cậu ta bị kẹp ở giữa cũng không biết nói gì.
Đồng Khải Văn không giải tỏa được bức bối trong lòng, không muốn nằm lì ở nhà nữa, vơ lấy áo khoác, di động cùng chìa khóa xe ra khỏi nhà.
Hắn muốn đi quán bar uống rượu để tĩnh tâm lại!
......
Rời khỏi chỗ của Đồng Khải Văn, Lê Hiểu Hàm cũng không về nhà ngay, mà đưa Hiểu Bắc đến siêu thị dạo một vòng, mua một đống đồ dùng hằng ngày, mọi chuyện vẫn như nếp sinh hoạt bình thường.
Lúc kêu xe về nhà cậu mới bình tâm suy nghĩ lại, không có ai biết địa chỉ cụ thể của mình cả, Tiểu Phương đến đón cũng chỉ là chờ ngoài cửa khu dân cư, còn cậu ở tòa nào, lầu mấy, không ai biết được cả, tạm thời có thể yên tâm.
Còn nữa, dù có tìm người, Đồng Khải Văn mới chính là người bị gọi tên đầu tiên, không liên quan đến cậu, Trì Việt Thần cũng chỉ có dính líu tới Đồng Khải Văn, chứ không phải cậu, lộ thì chỉ có hắn ta bị lộ thôi.
Chỉ cần cậu sống tiếp cuộc đời của mình, không dây dưa với Đồng Khải Văn nữa là được, hai người tốt nhất là đừng bước vào cuộc sống của nhau nữa thì càng tốt.
Hạ quyết tâm xong, Lê Hiểu Hàm không còn rối rắm nữa.
Cuộc sống của Thiệu Trì cùng cuộc sống của cậu khác nhau như trời với đất, anh làm sao có thể biết cậu và Hiểu Bắc đang ở đâu, cậu còn mới vừa chuyển chỗ, lại càng khó có ai biết được.
......
Không gọi được cho Lê Hiểu Hàm, Thiệu Trì bực bội không diễn tả thành lời.
Anh có số điện thoại mới của Đồng Khải Văn, cũng có địa chỉ của Đồng Khải Văn, gọi không được thì đi gặp, ba mặt một lời là xong chứ gì.
Đầu tiên, anh phải biết được tại sao người kia lại phải giả trang thành hướng dẫn viên du lịch để trà trộn vào bên trong Trì Đằng.
Thật ra thì, anh càng muốn biết tại sao lại đưa khăn tay cho Tiểu Nam;
Thêm vào đó, còn muốn biết mục đích thật sự của Đồng Khải Văn là gì;
Cuối cùng, còn phải biết liệu Đồng Khải Văn có cảm giác gì đối với anh không.
Nói đi là đi, Thiệu Trì bảo tài xế lái xe đếnchỗ ở của Đồng Khải Văn, cũng tự mình lên lầu tìm người.
Đã tới vài lần, nhưng chỉ đưa đến cửa, không vào trong.
Lúc Thiệu Trì ấn chuông cửa, anh bỗng có chút khẩn trương, nhưng mở cửa lại không phải là khuôn mặt xinh đẹp mà anh ngày đêm thương nhớ, mà là một gương mặt thanh tú của phái nam.
Tiểu Phương đã từng gặp Thiệu Trì, môi run run: "...... Xin hỏi ngài tìm ai ạ?"
Thiệu Trì nhíu mày, hỏi: "Đồng Khải Văn đâu?"
Tiểu Phương bị bỏ lại trong nhà, sợ tới nỗi lắp ba lắp bắp: "Anh ấy... anh ấy ra ngoài rồi."
Thiệu Trì hỏi: "Cậu là trợ lý của em ấy?"
Tiểu Phương gật đầu: "Vâng."
Thiệu Trì nhìn vào trong, trong nhà trống rỗng, không có vẻ gì là còn có người khác: "Em ấy đi đâu, cho tôi địa chỉ."
Môi Tiểu Phương run rẩy, đành phải khai thật: "Hình như là, đi, đi bar."
Trước khi Đồng Khải Văn đi đã nói cho cậu ta biết, nhưng áp lực của Thiệu tổng lớn quá, muốn giấu cũng không dám, đành phải nói thật.
Muốn khóc quá đi.
Thiệu Trì lại hỏi là quán bar nào, Tiểu Phương tiếp tục phát huy kĩ năng bóp d*i đồng đội, bán đứng Đồng Khải Văn, nói ra cụ thể chi tiết.
Sau khi Thiệu Trì rời đi, Tiểu Phương khóc không ra nước mắt, gọi cho Đồng Khải Văn, muốn kêu hắn nhanh chân chạy khỏi quán bar đi.
Nhưng mà, tâm trạng của Đồng Khải Văn đang rất bực bội, vì Trì Việt Thần cứ gọi mãi, hắn tắt chuông.
Không ai có thể làm phiền ông đây uống rượu giải sầu.
......
Trì Việt Thần không tìm thấy Lê Hiểu Hàm, gọi điện thì người kia không bắt máy, trong lòng cũng có chút bực bội, hết hứng chấm bài tập của học sinh nữa, rẽ vào một ngã tư, muốn đi bar, muốn uống chút rượu, mượn rượu tiêu sầu.
Học sinh của tôi không để ý tới tôi, lòng tôi đau quá.
Có lẽ là lòng mình giờ đã khác, nên mới để ý chuyện Lê Hiểu Hàm đối với mình lúc nóng lúc lạnh.
Nửa tiếng sau, Trì Việt Thần tìm được quán bar do bạn mình gợi ý.
Mới vừa đi vào liền nghe thấy một ban nhạc nước ngoài đang biểu diễn một ca khúc tiếng trung, cũng khá hay, hát chính là một cô ca sĩ, chất giọng trầm thấp, làm cho khách trong bar đều cảm thấy rất thư thái, thả lỏng tâm tình.
Trì Việt Thần lại nghĩ đến lần đầu tiên nghe Lê Hiểu Hàm hát, chất giọng chỉ có thể dùng bốn chữ "Thảm tới mức không nỡ nhìn" để hình dung, nhưng không hiểu sao mình lại muốn nghe thêm một lần nữa, mình trúng độc rồi sao.
Lê Hiểu Hàm, có độc.
Lúc y còn đang mường tượng ra khuôn mặt của bạn học Lê Hiểu Hàm, vừa mới xoay đầu lại liền thấy một người đang nằm bò ra trên sô pha, không ai khác chính là "tình một đêm" của y —— Đồng Khải Văn.
Ánh đèn tối tăm trong quán bar đúng là rất khiến người ta dễ buồn ngủ.
Nhìn thấy người quen, Trì Việt Thần có hơi xấu hổ, suy nghĩ không biết có nên lại bắt chuyện với người ta hay không, nhưng vẫn từ bỏ, tiếp tục chơi với ly rượu trong suốt dày nặng của mình, tương tư bạn học Lê Hiểu Hàm.
Đồng Khải Văn quất xong một chai rượu căn bản không biết mình đã bị người theo dõi, tửu sắc mê người, ánh mắt hắn mê ly đầy quyến rũ.
Lúc nhìn thấy Trì Việt Thần, Đồng Khải Văn suýt nữa theo bản năng kêu lên một tiếng thầy Trì, may mắn hắn ngưng lại kịp, hắn vẫn chưa có xỉn tới mức đó.
Ừm, đối tượng 419 của mình.
Đồng Khải Văn nâng ly: "Làm nháy không? Anh đẹp trai chưa biết tên."
Trì Việt Thần quyết đoán đổi vị trí, ngồi xuống bên cạnh hắn, chạm ly với Đồng Khải Văn, không hiểu sao trên người của đối phương luôn cho y loại cảm giác mà y vẫn hằng mong muốn.
"Sau này tôi mới biết được, hóa ra em là một diễn viên rất nổi tiếng trong nước." Trì Việt Thần sờ sờ khuôn mặt vừa mới đỡ sưng của mình, suy nghĩ liệu có nên cách Đồng Khải Văn xa một chút không.
"Em chỉ là diễn viên bình thường thôi, nổi tiếng cái gì chứ." Đồng Khải Văn thất thần.
"Em có biết hay không, vì em mà tôi bị Thiệu Trì đánh thành đầu heo." Trì Việt Thần oán giận.
"Chẳng lẽ còn muốn tìm được gì từ trên người em sao?" Đồng Khải Văn nghiêng đầu nói, ngữ điệu có hơi lười biếng, cần cổ thon dài trắng nõn đối diện Trì Việt Thần.
"Tôi cũng không dám, Thiệu Trì sẽ cho tôi ăn kẹo đồng về chầu ông bà mất. Nói thật đi, rốt cuộc em có tình cảm gì với Thiệu Trì hay không? Tôi thấy cậu ta là thua dưới chân của em rồi đó." Trì Việt Thần chua xót vô cùng.
Đồng Khải Văn uống thêm một ngụm rượu: "Anh ta đâu có thua ở chỗ em đâu." Mà chính là chỗ của Lê Hiểu Hàm. Nhưng, lời này cũng không thể nói ra.
Trì Việt Thần tiếp tục chua xót: "Có thể cho tôi biết cảm giác của em với Thiệu Trì là gì chứ?"
Đồng Khải Văn nghĩ nghĩ, hắn chưa gặp Thiệu Trì bao giờ, làm sao có cảm giác được, nhưng người đẹp trước mắt thì lại rất tuyệt, kĩ thuật cũng tốt, không biết đêm nay có thể đưa về nhà nhấm nháp hưởng dụng hay không đây.....
Mới suy nghĩ được một nữa, một người đàn ông bước vào trong bar
Có lẽ là bởi vì ngược sáng, Trì Việt Thần cũng không nhận ra người vừa vào là bạn tốt trong miệng mình - Thiệu Trì.
Đồng Khải Văn dùng ánh mắt mê ly nghĩ đến việc làm sao có thể kéo Trì Việt Thần lên giường.
Mà Thiệu Trì mặt đầy khói mù vừa vào cửa đã nhìn thấy đôi cẩu nam nam đang ngồi trong một góc uống rượu, thoạt nhìn còn đặc biệt nhàn nhã.
Trì Việt Thần, Đồng Khải Văn!
Sao cả hai lại dám thông đồng với nhau!
Trận đánh hôm bữa còn chưa đủ đúng không!
Cái tên Đồng Khải Văn lẳng lơ ong bướm khốn kiếp này!
Một cái bóng đen che phủ hai người đang uống rượu.
Thiệu Trì lạnh lùng mở miệng: "Trì Việt Thần, Đồng Khải Văn, chơi vui quá nhỉ."
Trì Việt Thần giật nảy, cảm giác hơi say cũng không còn: "Thiệu Trì, sao cậu lại ở đây!"
Thiệu Trì đáp: "Cái đó phải để tôi hỏi mới đúng."
Trì Việt Thần yên lặng dịch người cách xa Đồng Khải Văn khoảng hai cánh tay, nhún vai: "Trùng hợp thôi."
Thiệu Trì nhìn Đồng Khải Văn: "Còn em, tính giải thích thế nào đây."
Toàn thân Đồng Khải Văn cứng đờ, đừng nói tới men say, giờ hắn vẫn còn chưa hoàn hồn, ai có thể nói cho hắn biết vì sao Thiệu Trì sẽ xuất hiện tại đây, cảm giác thật giống như bị bắt gian tại giường quá.....
Nhưng mà hắn có phải Lê Hiểu Hàm méo đâu!
Đây là lần đầu tiên hắn đối mặt trực diện với Thiệu Trì, sao không ai nói cho hắn biết Thiệu Trì khủng bố như vậy hả!
Phải ứng phó như thế nào đây, bình thường Lê Hiểu Hàm đỡ thế méo nào được vậy?
Nói dối ư?
Nhưng nói dối thế nào?
"Tôi, đến đây uống rượu, tình cờ cả thôi." Đồng Khải Văn cộc lốc.
Thiệu Trì ngồi xuống trước mặt bọn họ, giờ anh đã cố gắng kiềm nén sự đố kị trong lòng lắm rồi, ném khăn tay đến trước mặt Đồng Khải Văn: "Giải thích một chút, vì sao khăn tay tôi cho em lại ở trong tay của Tiểu Nam!"
Khăn tay va vào mặt Đồng Khải Văn, hắn mê mang, nhìn Trì Việt Thần đang ngồi ở một bên, rồi lại nhìn Thiệu Trì: "Khăn tay, khăn tay, bởi vì, bởi vì......"
"Vì sao?"
Ánh mắt Thiệu Trì rất có tính uy hiếp, bị anh nhìn chằm chằm, Đồng Khải Văn thấy giống như bị đè bởi một tòa núi lớn, thở không nổi.
Đã thế Đồng Khải Văn lại còn uống rượu, chính là rượu vào thì lời ra, bị ánh mắt của Thiệu Trì bức bách, lại còn vừa mới cãi nhau với Lê Hiểu Hàm, hắn lười động não, lười che giấu rồi.
Liền không biết lựa lời mà nói: "Vì căn bản tôi không phải Đồng Khải Văn mà anh biết, tôi không quen biết anh, cũng không quen biết con trai của anh, khăn tay này cũng không phải cho tôi!"
"......"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.