Chương 38: Thiệu Nam
Nhập Loạn
22/12/2021
Lê Hiểu Hàm cùng Thiệu Trì trông thấy cả nhà bọn họ, tất nhiên bọn họ cũng trông thấy hai người, bé trai cùng bé gái còn cố ý chạy qua hướng của cậu và anh, chạy tới chạy lui.
Thiệu Trì không vui, nhíu mày.
Cặp vợ chồng nhìn thấy mấy người vệ sĩ đeo kính râm đi ở đằng sau, hồi chuông cảnh báo vang lên dữ dội, tự nhận thấy mình không thể đắc tội với hai người kia, có thể thuê được vệ sĩ thì chắc chắn không phải dạng vừa, tuy nhà hai vợ chồng nọ cũng có thể được tính là có của ăn của để, nhưng nếu đem ra so với dân thành phố A chính gốc, thì cũng chỉ là hạng xoàng xĩnh mà thôi.
Nếu ở quê bọn họ chính là kẻ có tiền, người khác phải nhìn sắc mặt của cả hai mà sống, thì đến thành phố A, lại không biết được ai là ai, ra khỏi nhà đi xe bus thôi cũng có thể chạm mặt con ông cháu cha, không thể tùy tiện đắc tội người khác, đây chính là phương thức sinh tồn ở chỗ này.
Người chồng lập tức quát lớn, kêu con nhà mình ngay lập tức quay về, không được chạy loạn.
Thế nhưng mấy đứa nhóc kia ở nhà được bà nội tụi nó chiều chuộng sinh hư, có quát tới mấy cũng không xi nhê, càng quát bọn nó càng muốn chống đối, kết quả là hai đứa bị vệ sĩ chỉnh đốn cho một trận, đội trưởng đội vệ sĩ còn lâu mới quan tâm bọn nó là con nhà ai, gô cổ cả hai ném đến trước mặt cặp vợ chồng nọ.
Cả nhà đều ngây ra, hai đứa nhóc cũng bị khí thế của đội vệ sĩ làm cho sợ chết khiếp.
"Thật ngại quá, bọn trẻ nhà tôi tương đối nghịch ngợm."
Người chồng khúm núm nói lời xin lỗi, lúc này Thiệu Trì cùng Lê Hiểu Hàm đã đi về phía bên kia của đài ngắm cảnh, không buồn quan tâm đến bọn họ.
Vệ sĩ của Thiệu Trì cũng chả buồn nghe, xoay người biến mất.
Cặp vợ chồng cùng hai đứa nhỏ biết sợ rồi, quyết định rời khỏi chỗ này ngay lập tức, trước khi đi, người chồng quay đầu qua nhìn hai người cậu và anh, lập tức nhớ ra.
Cái người trẻ tuổi hơn không phải là người mới ngăn bọn họ hái hoa hôm trước sao? Hôm nay cậu ta không đeo mắt kính, nhưng hắn đã ghim cậu từ lâu nên nhớ rất rõ, chính vì cậu mà mình mới bị xấu mặt, nhưng tại sao mỗi lần gặp cậu ta lại khác nhau một trời một vực như thế.
Lẽ nào đây là minh chứng sống cho câu người ở thành phố A đều thích lối sống kín hơi lặng tiếng như thế sao?
Chỉ cần nghĩ đến thân phận của Lê Hiểu Hàm có khi còn ghê gớm hơn hai người tưởng, cặp vợ chồng lập tức đưa con chuồn xuống núi.
Lê Hiểu Hàm cũng không biết hai người nọ có nhận ra mình không, nhưng mà có nhận ra cũng chả sao, dù gì bọn họ cũng đâu biết tên họ của cậu, hơn nữa, nếu không nhận ra, chắc là do không hay xem TV chăng?
Nói đi cũng phải nói lại, nhìn cả nhà bị vệ sĩ của Thiệu Trì dọa cho hết hồn hết vía cũng rất đã, vỏ quýt dày ắt có móng tay nhọn.
Thiệu Trì thấy cậu nhoẻn miệng cười, hỏi: "Có chuyện vui à."
Lê Hiểu Hàm chỉ chỉ cặp vợ chồng đang lôi con mình xuống núi, nói: "Anh có biết loại người nào là đáng ghét nhất không?"
Thiệu Trì nhướng mày, "Đồng Khải Văn" rất hiếm khi khơi gợi đề tài nói chuyện với anh: "Bọn họ làm gì em à."
Lê Hiểu Hàm đáp: "Vẫn chưa, nhưng lần trước tôi đi ra ngoài chơi, cả nhà bọn họ, từ già tới trẻ lại kéo nhau đi phá phách trong vườn hoa mà người khác vất vả lắm mới trồng được, hái hoa chán chê rồi thấy không ưng ý thì ném, còn đứng trong vườn hoa dẫm tới dẫm lui. Tôi nhắc nhở có vài câu, vẫn chứng nào tật nấy, lại còn bảo tôi thích lo chuyện bao đồng, cũng không biết sau đó quản lý vườn hoa có phạt tiền mấy người đó không nữa, hoa lá chỗ đó đều rất quý, cũng vô cùng đẹp."
Trinh thám Thiệu lập tức lên sàn: "Vườn cây sao? Tôi có nhớ chỗ đó có một vườn hoa rất quý, để cho khách du lịch tới tham quan. Loại người như thế đúng là làm cho người khác thấy ghét."
Lê Hiểu Hàm không ngờ tới Thiệu Trì lại hiểu rõ địa hình thành phố A như vậy, cũng không che giấu nữa, nói trắng ra: "Đúng vậy, chính là nơi đó."
Thiệu Trì kể: "Trì Đằng cũng nắm một chút cổ phần của nơi đó."
Lê Hiểu Hàm không rõ vì sao anh lại nhắc tới chuyện này, nhẹ nhàng cười: "Ừm."
Anh ta đang khoe khoang với mình sao?
Ánh mắt Thiệu Trì chợt lóe lên: "Thế lần sau chúng ta qua đó ngắm hoa đi, tôi nhớ rõ vào lễ Giáng sinh bên kia có tổ chức hoạt động."
Lê Hiểu Hàm từ chối thật khéo léo: "...... Cũng chưa biết nữa, có khả năng lễ Giáng Sinh tôi có hoạt động."
Thiệu Trì cười cười: "Ừm, thế để lúc đó tính."
Trên núi gió có hơi lớn, Thiệu Trì thấy mặt Lê Hiểu Hàm bị thổi đỏ bừng, nghiêng người che gió cho cậu, ôm lấy bờ vai của người kia, nói: "Chúng ta về thôi."
Lê Hiểu Hàm gật đầu: "Ừm."
Cảnh đúng là rất đẹp, thế nhưng tiết trời mùa đông lại gây mất hứng thú, nếu có tuyết thì chắc sẽ được hơn.
Không biết có phải do sức mạnh tâm linh của Lê Hiểu Hàm quá mạnh hay không, vài bông tuyết bắt đầu rơi xuống từ trên không trung, rơi đến trên vai, trên mũ cùng trên tóc của cả hai.
Đội trưởng đội vệ sĩ đưa cho bọn họ một cái dù lớn.
Lê Hiểu Hàm bỗng muốn hỏi tại sao chỉ có một cái, trong khi có tới hai người.
Đối với ánh mắt lên án của Lê Hiểu Hàm, đội trưởng tỏ vẻ "tôi mù rồi", có lẽ là do trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, bọn họ vốn là người mù tịt về chuyện yêu đương cũng biết là ông chủ thích chàng trai kia, hận không thể đi tới chỗ nào cũng ôm ôm ấp ấp, nếu hắn đưa cho bọn họ mỗi người một cái dù, chức đội trưởng này của hắn chắc cũng không cần nữa, muốn công việc yên ổn thì phải biết tính ông chủ.
Thuận thuận lợi lợi ôm được người đẹp về phòng, ăn xong cơm trưa, còn cùng người đẹp ngắm tuyết rơi, tâm trạng của Thiệu Trì tốt vô cùng. Vốn dĩ là về nhà sau bữa trưa, ai ngờ trận tuyết lại trở nặng, khiến cho đường xuống núi vừa ướt lại vừa trơn, giám đốc mảng dịch vụ chăm sóc khách hàng của Ôn Tuyền Sơn Trang tha thiết kiến nghị bọn họ hãy chờ tuyết ngừng rơi rồi hãy rời đi.
Suy nghĩ cho sự an toàn của tính mạng, Lê Hiểu Hàm sẽ nghe kiến nghị của giám đốc.
Suy nghĩ cho sự hạnh phúc lứa đôi, Thiệu Trì lại càng chắc chắn sẽ nghe theo kiến nghị của giám đốc.
Cứ như thế, hai người không về thành phố nữa, mà ở lại trên núi, tuyết cứ rơi, nhân viên đem lều phòng hộ lên, che phía trên suối nước nóng.
Thiệu Trì vốn đang muốn đi ngâm mình, nhưng thấy Lê Hiểu Hàm ngáp ngắn ngáp dài, anh đổi ý, cánh tay dài duỗi ra, kéo Lê Hiểu Hàm vào lòng mình, để cậu gối đầu lên đùi mình ngủ.
Đầu tiên Lê Hiểu Hàm vẫn kháng cự, tuy nhiên dưới sự trấn áp của Thiệu Trì, cậu vẫn bình yên mà nghỉ ngơi, chắc là do Thiệu Trì muốn thực hiện nghĩa vụ của một người bạn trai chăng? Lúc cậu ngủ còn đắp chăn cho cậu.
Bên ngoài có mưa gió ra sao cũng không liên quan đến cả hai người, giữa cả hai lúc này chỉ quanh quẩn bầu không khí ấm áp của tình yêu, chỉ là, bọn họ không nhận ra được thôi.
Tuyết ngừng rơi, Ôn Tuyền Sơn Trang cho nhân viên xử lý, đường đi đã thông thuận trở lại.
Lê Hiểu Hàm đã ngủ một buổi chiều nên rất tỉnh táo, còn Thiệu Trì lên xe đã nhắm mắt ngủ.
Trở lại thành phố, Thiệu Trì cũng không mời Lê Hiểu Hàm đi ăn tối, mà đưa cậu đến nhà thì liền rời đi, Lê Hiểu Hàm ước gì lần nào anh cũng ném mình lại như thế thì tốt quá.
Tâm tình thỏa mãn, Lê Hiểu Hàm về nhà, nhớ Hiểu Bắc quá đi.
--------
Nếu bạn không đọc bộ truyện này trên địa chỉ www.w/a/t/t//p/a/d.com/user/_Pieeeeee___, bạn đang đọc lậu.
-----------
Còn bên kia, thật ra Thiệu Trì cũng định đưa Lê Hiểu Hàm đi dùng bữa tối, thế nhưng trên đường trở về anh nhận được điện thoại của bảo mẫu trong nhà, nói anh hãy nhanh chóng trở về, chiều nay tiểu thiếu gia vừa sốt cao.
Anh vào cửa, cởϊ áσ khoác giao cho dì Trần, dì Trần vừa ôm áo khoác, vừa báo cáo cho anh bệnh tình của tiểu thiếu gia.
Dì Trần nói rất chậm, cũng rất rõ ràng: "Tối hôm qua tiểu thiếu gia bị ho, sáng hôm nay cũng ăn không vô, tới chiều thì uể oải, không luyện đàn cùng với thầy giáo, bác sĩ còn chưa tới, cậu ấy đã sốt cao, giờ uống thuốc xong thì đã ngủ rồi."
Sắc mặt Thiệu Trì không tốt lắm: "Tôi đi xem nó, chiều nay Tiểu Nam chưa ăn gì, lát nữa tỉnh lại sẽ đói, nhớ làm gì cho nó ăn theo lời dặn của bác sĩ."
Dì Trần đáp: "Tôi đã dặn nhà bếp làm cháo cho tiểu thiếu gia rồi ạ."
Thiệu Trì thấy hôm nay mình ở ngoài cả ngày, trước tiên vẫn nên thay đồ thành quần áo mặc ở nhà, rồi mới vào phòng của Thiệu Nam.
Đứa nhỏ nằm trên giường sắc mặt ửng hồng, hơi chau mày, có thể thấy vẫn chưa hạ sốt, Thiệu Trì ngồi xuống bên mép giường, duỗi tay đặt lên trán nhóc con, có hơi nóng, không phải nhiệt độ cơ thể bình thường.
Anh vừa mới vào được một lát, Thiệu Nam liền tỉnh.
Nếu lúc này Lê Hiểu Hàm cũng ở đây, cậu sẽ vô cùng đau lòng, bảo bối nhỏ nằm trên giường này giống Hiểu Bắc như đúc, biểu tình suy yếu cũng giống như lấy ra từ cùng một khuôn, không khác dù chỉ một chút, đều là khiến người khác nhìn vào sẽ đau lòng không thôi.
Thiệu Nam thấy rõ người trước mắt, giọng nói suy yếu như muỗi: "Ba ba."
Dì Trần đưa vào một ly nước ấm, Thiệu Trì đau lòng mà đỡ đứa nhỏ dậy: "Bảo bối, uống nước nha?"
Thiệu Nam ngoan ngoãn há mồm uống nước, thế nhưng vừa mới hớp một ngụm thì không uống tiếp, Thiệu Trì hỏi: "Sao lại không uống nữa?"
"Cổ họng con đau quá à."
Thiệu Trì dỗ: "Con bị viêm amidan." Cục cưng không muốn uống nữa, anh cũng không ép: "Lúc nào khát nước thì nói với ba, nhớ chưa?"
Thiệu Nam vùi đầu vào lòng anh: "Dạ, ba ba ôm con đi."
Dì Trần lấy ra một cái chăn, Thiệu Trì lấy chăn bọc Thiệu Nam: "Ừm, lát nữa dì Trần lấy cháo lên, phải ráng ăn, biết chưa? Nếu không khỏe lại, không thể chơi đàn mà con thích nhất đâu."
Thiệu Nam thích đánh đàn, nghĩ đến việc không thể đánh đàn liền khó chịu, nghe lời: "Dạ."
Không khí dưới lầu lại càng thoải mái, Thiệu Trì ôm Thiệu Nam ngồi trên sô pha đút cháo, bật TV mở phim hoạt hình mà nó thích xem nhất. Thế nhưng hôm nay Thiệu Nam ốm, không thoải mái, nằm ì lên người anh không muốn động.
Qua một lát, đứa nhỏ nói: "Ba ba, lúc nãy con mơ thấy một giấc mơ, có một người giống con như đúc, em ấy cũng sinh bệnh."
Thiệu Trì đau lòng, hôn trán con trai: "Đó là vì con bệnh nên mới thấy, khi nào khỏe lại sẽ không mơ thấy vậy nữa."
Thiệu Nam đáp: "Nhưng mà lúc trước con cũng mơ thấy như thế, em ấy bệnh nặng hơn con nữa, phải đi nằm viện."
Thiệu Trì ôm Thiệu Nam: "Mơ thôi, ngày nghĩ gì thì đem sẽ mơ nấy, con đừng nghĩ tới chuyện này nữa, thì nó sẽ không xuất hiện trong giấc mơ của con."
Thiệu Nam hiểu ra: "Hóa ra là thế."
-----
Mọi người đoán ra thân thế của Hiểu Bắc chưa, nhưng mình nói trước, Thiệu Nam không phải con ruột do Thiệu Trì sinh ra.
Thiệu Trì không vui, nhíu mày.
Cặp vợ chồng nhìn thấy mấy người vệ sĩ đeo kính râm đi ở đằng sau, hồi chuông cảnh báo vang lên dữ dội, tự nhận thấy mình không thể đắc tội với hai người kia, có thể thuê được vệ sĩ thì chắc chắn không phải dạng vừa, tuy nhà hai vợ chồng nọ cũng có thể được tính là có của ăn của để, nhưng nếu đem ra so với dân thành phố A chính gốc, thì cũng chỉ là hạng xoàng xĩnh mà thôi.
Nếu ở quê bọn họ chính là kẻ có tiền, người khác phải nhìn sắc mặt của cả hai mà sống, thì đến thành phố A, lại không biết được ai là ai, ra khỏi nhà đi xe bus thôi cũng có thể chạm mặt con ông cháu cha, không thể tùy tiện đắc tội người khác, đây chính là phương thức sinh tồn ở chỗ này.
Người chồng lập tức quát lớn, kêu con nhà mình ngay lập tức quay về, không được chạy loạn.
Thế nhưng mấy đứa nhóc kia ở nhà được bà nội tụi nó chiều chuộng sinh hư, có quát tới mấy cũng không xi nhê, càng quát bọn nó càng muốn chống đối, kết quả là hai đứa bị vệ sĩ chỉnh đốn cho một trận, đội trưởng đội vệ sĩ còn lâu mới quan tâm bọn nó là con nhà ai, gô cổ cả hai ném đến trước mặt cặp vợ chồng nọ.
Cả nhà đều ngây ra, hai đứa nhóc cũng bị khí thế của đội vệ sĩ làm cho sợ chết khiếp.
"Thật ngại quá, bọn trẻ nhà tôi tương đối nghịch ngợm."
Người chồng khúm núm nói lời xin lỗi, lúc này Thiệu Trì cùng Lê Hiểu Hàm đã đi về phía bên kia của đài ngắm cảnh, không buồn quan tâm đến bọn họ.
Vệ sĩ của Thiệu Trì cũng chả buồn nghe, xoay người biến mất.
Cặp vợ chồng cùng hai đứa nhỏ biết sợ rồi, quyết định rời khỏi chỗ này ngay lập tức, trước khi đi, người chồng quay đầu qua nhìn hai người cậu và anh, lập tức nhớ ra.
Cái người trẻ tuổi hơn không phải là người mới ngăn bọn họ hái hoa hôm trước sao? Hôm nay cậu ta không đeo mắt kính, nhưng hắn đã ghim cậu từ lâu nên nhớ rất rõ, chính vì cậu mà mình mới bị xấu mặt, nhưng tại sao mỗi lần gặp cậu ta lại khác nhau một trời một vực như thế.
Lẽ nào đây là minh chứng sống cho câu người ở thành phố A đều thích lối sống kín hơi lặng tiếng như thế sao?
Chỉ cần nghĩ đến thân phận của Lê Hiểu Hàm có khi còn ghê gớm hơn hai người tưởng, cặp vợ chồng lập tức đưa con chuồn xuống núi.
Lê Hiểu Hàm cũng không biết hai người nọ có nhận ra mình không, nhưng mà có nhận ra cũng chả sao, dù gì bọn họ cũng đâu biết tên họ của cậu, hơn nữa, nếu không nhận ra, chắc là do không hay xem TV chăng?
Nói đi cũng phải nói lại, nhìn cả nhà bị vệ sĩ của Thiệu Trì dọa cho hết hồn hết vía cũng rất đã, vỏ quýt dày ắt có móng tay nhọn.
Thiệu Trì thấy cậu nhoẻn miệng cười, hỏi: "Có chuyện vui à."
Lê Hiểu Hàm chỉ chỉ cặp vợ chồng đang lôi con mình xuống núi, nói: "Anh có biết loại người nào là đáng ghét nhất không?"
Thiệu Trì nhướng mày, "Đồng Khải Văn" rất hiếm khi khơi gợi đề tài nói chuyện với anh: "Bọn họ làm gì em à."
Lê Hiểu Hàm đáp: "Vẫn chưa, nhưng lần trước tôi đi ra ngoài chơi, cả nhà bọn họ, từ già tới trẻ lại kéo nhau đi phá phách trong vườn hoa mà người khác vất vả lắm mới trồng được, hái hoa chán chê rồi thấy không ưng ý thì ném, còn đứng trong vườn hoa dẫm tới dẫm lui. Tôi nhắc nhở có vài câu, vẫn chứng nào tật nấy, lại còn bảo tôi thích lo chuyện bao đồng, cũng không biết sau đó quản lý vườn hoa có phạt tiền mấy người đó không nữa, hoa lá chỗ đó đều rất quý, cũng vô cùng đẹp."
Trinh thám Thiệu lập tức lên sàn: "Vườn cây sao? Tôi có nhớ chỗ đó có một vườn hoa rất quý, để cho khách du lịch tới tham quan. Loại người như thế đúng là làm cho người khác thấy ghét."
Lê Hiểu Hàm không ngờ tới Thiệu Trì lại hiểu rõ địa hình thành phố A như vậy, cũng không che giấu nữa, nói trắng ra: "Đúng vậy, chính là nơi đó."
Thiệu Trì kể: "Trì Đằng cũng nắm một chút cổ phần của nơi đó."
Lê Hiểu Hàm không rõ vì sao anh lại nhắc tới chuyện này, nhẹ nhàng cười: "Ừm."
Anh ta đang khoe khoang với mình sao?
Ánh mắt Thiệu Trì chợt lóe lên: "Thế lần sau chúng ta qua đó ngắm hoa đi, tôi nhớ rõ vào lễ Giáng sinh bên kia có tổ chức hoạt động."
Lê Hiểu Hàm từ chối thật khéo léo: "...... Cũng chưa biết nữa, có khả năng lễ Giáng Sinh tôi có hoạt động."
Thiệu Trì cười cười: "Ừm, thế để lúc đó tính."
Trên núi gió có hơi lớn, Thiệu Trì thấy mặt Lê Hiểu Hàm bị thổi đỏ bừng, nghiêng người che gió cho cậu, ôm lấy bờ vai của người kia, nói: "Chúng ta về thôi."
Lê Hiểu Hàm gật đầu: "Ừm."
Cảnh đúng là rất đẹp, thế nhưng tiết trời mùa đông lại gây mất hứng thú, nếu có tuyết thì chắc sẽ được hơn.
Không biết có phải do sức mạnh tâm linh của Lê Hiểu Hàm quá mạnh hay không, vài bông tuyết bắt đầu rơi xuống từ trên không trung, rơi đến trên vai, trên mũ cùng trên tóc của cả hai.
Đội trưởng đội vệ sĩ đưa cho bọn họ một cái dù lớn.
Lê Hiểu Hàm bỗng muốn hỏi tại sao chỉ có một cái, trong khi có tới hai người.
Đối với ánh mắt lên án của Lê Hiểu Hàm, đội trưởng tỏ vẻ "tôi mù rồi", có lẽ là do trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, bọn họ vốn là người mù tịt về chuyện yêu đương cũng biết là ông chủ thích chàng trai kia, hận không thể đi tới chỗ nào cũng ôm ôm ấp ấp, nếu hắn đưa cho bọn họ mỗi người một cái dù, chức đội trưởng này của hắn chắc cũng không cần nữa, muốn công việc yên ổn thì phải biết tính ông chủ.
Thuận thuận lợi lợi ôm được người đẹp về phòng, ăn xong cơm trưa, còn cùng người đẹp ngắm tuyết rơi, tâm trạng của Thiệu Trì tốt vô cùng. Vốn dĩ là về nhà sau bữa trưa, ai ngờ trận tuyết lại trở nặng, khiến cho đường xuống núi vừa ướt lại vừa trơn, giám đốc mảng dịch vụ chăm sóc khách hàng của Ôn Tuyền Sơn Trang tha thiết kiến nghị bọn họ hãy chờ tuyết ngừng rơi rồi hãy rời đi.
Suy nghĩ cho sự an toàn của tính mạng, Lê Hiểu Hàm sẽ nghe kiến nghị của giám đốc.
Suy nghĩ cho sự hạnh phúc lứa đôi, Thiệu Trì lại càng chắc chắn sẽ nghe theo kiến nghị của giám đốc.
Cứ như thế, hai người không về thành phố nữa, mà ở lại trên núi, tuyết cứ rơi, nhân viên đem lều phòng hộ lên, che phía trên suối nước nóng.
Thiệu Trì vốn đang muốn đi ngâm mình, nhưng thấy Lê Hiểu Hàm ngáp ngắn ngáp dài, anh đổi ý, cánh tay dài duỗi ra, kéo Lê Hiểu Hàm vào lòng mình, để cậu gối đầu lên đùi mình ngủ.
Đầu tiên Lê Hiểu Hàm vẫn kháng cự, tuy nhiên dưới sự trấn áp của Thiệu Trì, cậu vẫn bình yên mà nghỉ ngơi, chắc là do Thiệu Trì muốn thực hiện nghĩa vụ của một người bạn trai chăng? Lúc cậu ngủ còn đắp chăn cho cậu.
Bên ngoài có mưa gió ra sao cũng không liên quan đến cả hai người, giữa cả hai lúc này chỉ quanh quẩn bầu không khí ấm áp của tình yêu, chỉ là, bọn họ không nhận ra được thôi.
Tuyết ngừng rơi, Ôn Tuyền Sơn Trang cho nhân viên xử lý, đường đi đã thông thuận trở lại.
Lê Hiểu Hàm đã ngủ một buổi chiều nên rất tỉnh táo, còn Thiệu Trì lên xe đã nhắm mắt ngủ.
Trở lại thành phố, Thiệu Trì cũng không mời Lê Hiểu Hàm đi ăn tối, mà đưa cậu đến nhà thì liền rời đi, Lê Hiểu Hàm ước gì lần nào anh cũng ném mình lại như thế thì tốt quá.
Tâm tình thỏa mãn, Lê Hiểu Hàm về nhà, nhớ Hiểu Bắc quá đi.
--------
Nếu bạn không đọc bộ truyện này trên địa chỉ www.w/a/t/t//p/a/d.com/user/_Pieeeeee___, bạn đang đọc lậu.
-----------
Còn bên kia, thật ra Thiệu Trì cũng định đưa Lê Hiểu Hàm đi dùng bữa tối, thế nhưng trên đường trở về anh nhận được điện thoại của bảo mẫu trong nhà, nói anh hãy nhanh chóng trở về, chiều nay tiểu thiếu gia vừa sốt cao.
Anh vào cửa, cởϊ áσ khoác giao cho dì Trần, dì Trần vừa ôm áo khoác, vừa báo cáo cho anh bệnh tình của tiểu thiếu gia.
Dì Trần nói rất chậm, cũng rất rõ ràng: "Tối hôm qua tiểu thiếu gia bị ho, sáng hôm nay cũng ăn không vô, tới chiều thì uể oải, không luyện đàn cùng với thầy giáo, bác sĩ còn chưa tới, cậu ấy đã sốt cao, giờ uống thuốc xong thì đã ngủ rồi."
Sắc mặt Thiệu Trì không tốt lắm: "Tôi đi xem nó, chiều nay Tiểu Nam chưa ăn gì, lát nữa tỉnh lại sẽ đói, nhớ làm gì cho nó ăn theo lời dặn của bác sĩ."
Dì Trần đáp: "Tôi đã dặn nhà bếp làm cháo cho tiểu thiếu gia rồi ạ."
Thiệu Trì thấy hôm nay mình ở ngoài cả ngày, trước tiên vẫn nên thay đồ thành quần áo mặc ở nhà, rồi mới vào phòng của Thiệu Nam.
Đứa nhỏ nằm trên giường sắc mặt ửng hồng, hơi chau mày, có thể thấy vẫn chưa hạ sốt, Thiệu Trì ngồi xuống bên mép giường, duỗi tay đặt lên trán nhóc con, có hơi nóng, không phải nhiệt độ cơ thể bình thường.
Anh vừa mới vào được một lát, Thiệu Nam liền tỉnh.
Nếu lúc này Lê Hiểu Hàm cũng ở đây, cậu sẽ vô cùng đau lòng, bảo bối nhỏ nằm trên giường này giống Hiểu Bắc như đúc, biểu tình suy yếu cũng giống như lấy ra từ cùng một khuôn, không khác dù chỉ một chút, đều là khiến người khác nhìn vào sẽ đau lòng không thôi.
Thiệu Nam thấy rõ người trước mắt, giọng nói suy yếu như muỗi: "Ba ba."
Dì Trần đưa vào một ly nước ấm, Thiệu Trì đau lòng mà đỡ đứa nhỏ dậy: "Bảo bối, uống nước nha?"
Thiệu Nam ngoan ngoãn há mồm uống nước, thế nhưng vừa mới hớp một ngụm thì không uống tiếp, Thiệu Trì hỏi: "Sao lại không uống nữa?"
"Cổ họng con đau quá à."
Thiệu Trì dỗ: "Con bị viêm amidan." Cục cưng không muốn uống nữa, anh cũng không ép: "Lúc nào khát nước thì nói với ba, nhớ chưa?"
Thiệu Nam vùi đầu vào lòng anh: "Dạ, ba ba ôm con đi."
Dì Trần lấy ra một cái chăn, Thiệu Trì lấy chăn bọc Thiệu Nam: "Ừm, lát nữa dì Trần lấy cháo lên, phải ráng ăn, biết chưa? Nếu không khỏe lại, không thể chơi đàn mà con thích nhất đâu."
Thiệu Nam thích đánh đàn, nghĩ đến việc không thể đánh đàn liền khó chịu, nghe lời: "Dạ."
Không khí dưới lầu lại càng thoải mái, Thiệu Trì ôm Thiệu Nam ngồi trên sô pha đút cháo, bật TV mở phim hoạt hình mà nó thích xem nhất. Thế nhưng hôm nay Thiệu Nam ốm, không thoải mái, nằm ì lên người anh không muốn động.
Qua một lát, đứa nhỏ nói: "Ba ba, lúc nãy con mơ thấy một giấc mơ, có một người giống con như đúc, em ấy cũng sinh bệnh."
Thiệu Trì đau lòng, hôn trán con trai: "Đó là vì con bệnh nên mới thấy, khi nào khỏe lại sẽ không mơ thấy vậy nữa."
Thiệu Nam đáp: "Nhưng mà lúc trước con cũng mơ thấy như thế, em ấy bệnh nặng hơn con nữa, phải đi nằm viện."
Thiệu Trì ôm Thiệu Nam: "Mơ thôi, ngày nghĩ gì thì đem sẽ mơ nấy, con đừng nghĩ tới chuyện này nữa, thì nó sẽ không xuất hiện trong giấc mơ của con."
Thiệu Nam hiểu ra: "Hóa ra là thế."
-----
Mọi người đoán ra thân thế của Hiểu Bắc chưa, nhưng mình nói trước, Thiệu Nam không phải con ruột do Thiệu Trì sinh ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.