Chương 20: Cơn lạnh buốt nhói | Nhìn một cái mất mát tới vậy?
Hàn Thiên Lãnh
31/07/2024
Trương Tuệ Mẫn bỗng hiểu được cảm giác của Điềm Y Hoàng, anh cũng đã đợi cô như vậy, gần một tiếng đồng hồ.
Lẽ nào vì vậy mà Điềm Y Hoàng đi muộn đi? Anh muốn cô cũng được nếm trải cảm giác ấy đi? Nếu là anh ta, khả năng này hoàn toàn có thể xảy ra!
Người xưa đã nói không sai, nghiệp quật không chừa một ai!
Trương Tuệ Mẫn đứng dậy, hai chân vì ngồi quá lâu mà tê cứng mỏi nhừ. Cô khẽ rên một tiếng đau đớn, dậm dậm chân xuống đất, lại nhỡ tay bấm gọi vào dãy số kia.
" Ấy chết! "
Cô hốt hoảng, muốn tắt đi nhưng lại không nỡ, đành để vậy chờ kết quả.
Điềm Y Hoàng rốt cuộc không nghe máy.
Rầm rầm…
Điện thoại vừa tắt, trước mặt cô từ đâu bỗng xuất hiện những ba bốn chiếc xe độ, điều khiển xe là những thanh niên trẻ, vẻ ngoài nổi loạn, tất cả đều đang bắn ánh mắt không mấy tốt đẹp về phía cô.
Một tên tắt máy xe, hắn huýt sáo:
" Hey cô em, 500k bao phòng nhé! "
" Bèo thế? Đi với anh, anh cho 2 triệu cô bé à! "
Một gã khác lái xe đến trước mắt cô, đôi mắt đảo từ đầu xuống chân Trương Tuệ Mẫn như rang lạc.
Trương Tuệ Mẫn siết chặt điện thoại, cô đã phải đổi mặt với dân chợ đen như bọn người của Điềm Y Hoàng lần trước. Nhưng loại tình huống này thì chưa gặp qua bao giờ, không khỏi rịn mồ hôi tay.
" Gì chứ? Tôi đang chờ bạn trai đến đón. Có lẽ các anh nên biết, không có gái bán hoa nào lại đứng ở ký túc xá sinh viên đâu! "
Bọn họ nghe xong chợt cười phá lên.
" Mày nghe nó nói gì không? " Một tên phấn khích kêu lên, xuống xe đi đến chỗ Trương Tuệ Mẫn.
Cô cảnh giác lùi lại, nhưng vẫn là bị hắn tóm được.
" Bạn trai em vô tâm quá nhỉ? Lại để cô bé dễ thương như vậy đứng đường chờ một mình. Bỏ hắn đi theo bọn anh nào! Bọn anh sẽ yêu thương em! "
Dứt câu, hắn liền đem cổ tay Trương Tuệ Mẫn kéo đi.
Trương Tuệ Mẫn nhất thời bị đả kích, gằn lên vùng vẫy hòng thoát khỏi hắn.
" Bỏ tôi ra và cút ngay! "
Bọn chúng không những không thả cô ra ngược lại còn hùa vào trêu ghẹo.
Giây cuối cùng trước khi cô bị ép lên xe máy, một chiếc xe hơi màu đen tình cờ đi ngang qua chợt dừng lại. Cửa sổ xe được hạ xuống, người bên trong cũng dần lộ diện. Trong khoang xe tăm tối, ánh đèn đường phản chiếu lên gương mặt người đàn ông chia thành hai nửa sáng tối, nguy hiểm, tà mị.
" Bắt nạt một cô gái phấn khích đến vậy à? "
Lời vừa dứt cũng là lúc cửa xe mở ra, thanh âm dứt khoát như một tiếng cảnh báo.
Tất thảy đều nhìn về phía anh ta. Mắt Trương Tuệ Mẫn lúc này sáng rực, cô vùng vẫy khỏi sự kiểm soát của tên thanh niên:
" Cứu tôi! Bọn chúng muốn bắt tôi đi! "
Người đàn ông đánh mắt về phía Trương Tuệ Mẫn, bộ dáng nhàn nhã đút tay vào túi quần, từng bước hờ hững, phóng túng đi đến trước mặt tên đang cưỡng chế cô. Mặt anh ta cúi gằm, mái tóc dài rủ xuống che khuất đi gương mặt góc cạnh đầy ủy mị.
Tất cả đều không ai dự đoán được người đàn ông này sẽ làm gì. Cho đến khi anh ta ngẩng đầu lên thì giữa trán người tên thanh niên đã có một mũi súng lạnh lùng chĩa vào.
" Một cút, hai ăn đạn! " Ngữ khí như có hàn nhiệt thốt ra từ cánh môi bạc mỏng.
Đối diện với đôi mắt sắc bén như một lưỡi dao chí mạng, tên thanh niên bất giác thả Trương Tuệ Mẫn, dơ hai tay đầu hàng lui từng bước run rẩy về phía sau, trên trán đã đổ ngay một tầng mồ hôi dầy:
" Đại… Đại ca, đừng nóng nảy! Bọn em sẽ đi ngay! "
Người đàn ông vẫn giương thẳng mũi súng, hất về phía con đường xa xăm, hàm ý phắn càng nhanh càng tốt.
Bọn chúng đương nhiên không dám nán lại lâu, sợ rằng một giây chậm trễ, cái mạng nhỏ cũng mất toi dưới tay người đàn ông này.
Chỉ có tên thanh niên kia khi leo lên xe vẫn cố ngoái lại lén nhìn Trương Tuệ Mẫn một cái.
Coi như số cô tốt!
Mọi thứ như nằm trong kiểm soát của người đàn ông, không có gì là có thể qua mắt anh ta, kể cả ánh nhìn kia.
Mũi súng vẫn hướng về phía tên đó, nhưng thật sự phát ra tiếng động. Trong cái hơi sương của đêm đông lạnh giá, một làn khói trắng nhàn nhạt thoát ra từ mũi súng.
Tên thanh niên cứng đờ, ánh mắt trợn trừng, bàn tay gầy nghiện run rẩy đưa lên sờ mặt, một dòng máu ứa ra từ vết thương đạn xược loang đỏ đầu ngón tay. Cũng chính lúc này hắn mới nhận ra mình đang phải đối mặt với một nhân vật cực kỳ nguy hiểm.
" Cho mày một phút! Cút! " Người đàn ông lại nói.
Tên thanh niên lập tức nổ máy xe phắn chạy, quên cả vết thương trên mặt lẫn đau đớn, chỉ còn biết rằng phải trốn thật mau, thật xa và sẽ không bao giờ gặp lại người đàn ông này nữa.
Giữa đường, trước ký túc xá, trước bao nhiêu ánh mắt của đồng bọn hắn, anh ta còn dám nổ súng. Thử hỏi nếu là một địa điểm vắng hơn, liệu người đàn ông này có một phát bắn chết hắn mà không để lại bất kỳ dấu vết nào không?
Câu trả lời nghiễm nhiên là có!
Chờ cho đến khi tiếng xe đã xa dần, Trương Tuệ Mẫn mới hoàn hồn, cô mới lại ngẩng đầu nhìn người đàn ông đối diện.
Anh ta là cũng đang nhìn cô, gắt gao nhìn cô, như thể giam cô vào trong đáy mắt, vĩnh viễn không có đường cửa nào để chạy thoát.
Trương Tuệ Mẫn điều chỉnh lại hô hấp, cô thở hắt một hơi, toan nói gì đó thì một giọng nói khác đã vang lên trước.
Một giọng nói làm cô đứng hình.
" Hoàng, có chuyện gì vậy anh? "
Là một nữ nhân, dáng người thon gọn cao ráo, vẻ mặt như vừa mới ngủ dậy, trên người ngoài váy dạ ra còn có khoác một chiếc áo khoác màu đen cỡ lớn của người đàn ông.
Đang ở trong xe điều hòa ấm áp lại phải ra ngoài tiếp xúc với khí lạnh, cô gái không khỏi hắt xì vài hơi.
" Hoàng, em lạnh quá! "
" Ngoan! Vào trong xe chờ anh! "
Người đàn ông đắp lại áo khoác cho cô gái, giọng nói hết mực dịu dàng, khác hoàn toàn so với ngữ khí lạnh lùng vừa rồi.
Cô gái khịt mũi, gật đầu xong lại đánh mắt sang Trương Tuệ Mẫn:
" Cô có sao không? "
Trương Tuệ Mẫn cũng lạnh, cô lạnh thân thể, lạnh cả trong tim.
Một cơn lạnh buốt nhói!
Cô không trả lời, nói đúng hơn không biết phải trả lời thế nào. Rơi vào loại tình huống này, trong kinh tế dù có là kinh tế đối ngoại cũng không được đề cập qua.
Đúng vậy! Cô rất xuất sắc trong chương trình học. Nhưng thực tế, Trương Tuệ Mẫn lại rất non trẻ, có thể nói là chưa trải sự đời.
Làm sao bây giờ?
" Nếu không có việc gì thì cô mau trở lại ký túc đi! Đã muộn rồi, đứng một mình ở ngoài này nguy hiểm lắm! Cô đang đợi ai phải không? Đừng đợi nữa! Người đó để cô thế này, tức là đã không muốn gặp cô nữa rồi! "
Như một nhát dao chí mạng, lời nói của cô gái vô tình đâm thẳng vào trái tim cô, khiến nó rách toạc.
Trương Tuệ Mẫn lại ngước lên nhìn anh, người đàn ông đang ở trước mặt cô ôm eo cô gái bên cạnh, dịu dàng vuốt tóc cô ta, một cái liếc mắt cũng không dành cho cô.
Anh ta là người đã cưỡng ép cô, cũng là người hết điều kiện trói buộc cô, lúc lại dịu dàng, lúc lại độc đoán khiến cô hoang mang vô cùng.
Anh ta là Điềm Y Hoàng!
Bây giờ nhìn cô một cái mất mát tới vậy ư?
Trái lại với sự bao bọc kín kẽ ấm áp của cô gái đối diện, Trương Tuệ Mẫn ăn mặc rất phong phanh. Ngoài chiếc đầm tiểu thư bằng dạ, cô cũng chỉ khoác ngoài một chiếc áo lông.
Lại một trận gió bấc khác nổi lên, thổi loạn tà váy đung đưa quằn quại, còn có tạt thẳng vào gương mặt non nớt, khiến cô ngộ ra đây hoàn toàn là sự thật! Trương Tuệ Mẫn cảm thấy họng khô khốc nghẹn đắng, lòng lạnh như băng nhìn đôi nam nữ rời đi.
Hai người lên xe, Trương Tuệ Mẫn vẫn đứng đờ ở vị trí cũ. Chiếc xe rất lâu cũng chưa rời đi, mà Trương Tuệ Mẫn cũng như đã chết chân ở đó, tựa hồ có hai cây đinh dài sắt nhọn đâm qua chân cô, ghim chặt cô tại nơi này.
Mãi cho đến khi Hạ Vy chạy đi tìm cô, Trương Tuệ Mẫn mới thẫn thờ theo bạn mình trở về.
Đợi khi hai bóng lưng đã khuất hẳn tầm nhìn, người đàn ông mới yên lòng khởi động xe rời đi.
________________________________
Ngay hôm sau, tin tức Chủ tịch Tập đoàn JEX công khai hẹn hò với nữ trợ lý được đăng tải rộng rãi từ sau một bức ảnh chụp lén được của một phóng viên ẩn danh tại nhà hàng Nhật Tanaka Tomi.
Đặc biệt gây sốt hơn chính là Điềm Y Hoàng cũng không phủ nhận điều đó.
Cầm điện thoại trên tay đọc báo mà tay Hạ Vy run run, cô lay lay Trương Tuệ Mẫn đang ngồi ăn trưa bên cạnh.
" Trương... Trương Tuệ Mẫn, cậu… cục vàng của cậu… cục vàng của cậu bị người ta cướp mất rồi! "
Trương Tuệ Mẫn dùng thìa nghiền cơm, không đói cũng chẳng buồn ăn, hờ hững " Ờ! " một tiếng.
Hạ Vy lập tức phản ứng mãnh liệt:
" Thế là thế nào? Cậu chỉ biết " Ờ! " thôi sao? Trương Tuệ Mẫn, biểu hiện sầu ủ rũ của cậu đang tỉ lệ nghịch với thái độ hờ hững của cậu đấy! Cậu dám bảo mình không để tâm đến người đàn ông đó đi? "
Trương Tuệ Mẫn đặt thìa xuống, nghiêm túc quay sang Hạ Vy:
" Mình với người đàn ông đó vốn không có ràng buộc gì, là chú ta tự tạo xiềng xích, bây giờ muốn tự hủy đều tốt cho cả hai! Chuyện cũ coi như trải nghiệm tuổi hồng, lắm lúc chú ta rất tốt, rất ôn nhu, nói không rung động là giả dối nhưng mình cũng sẽ nhanh quên thôi! "
Lẽ nào vì vậy mà Điềm Y Hoàng đi muộn đi? Anh muốn cô cũng được nếm trải cảm giác ấy đi? Nếu là anh ta, khả năng này hoàn toàn có thể xảy ra!
Người xưa đã nói không sai, nghiệp quật không chừa một ai!
Trương Tuệ Mẫn đứng dậy, hai chân vì ngồi quá lâu mà tê cứng mỏi nhừ. Cô khẽ rên một tiếng đau đớn, dậm dậm chân xuống đất, lại nhỡ tay bấm gọi vào dãy số kia.
" Ấy chết! "
Cô hốt hoảng, muốn tắt đi nhưng lại không nỡ, đành để vậy chờ kết quả.
Điềm Y Hoàng rốt cuộc không nghe máy.
Rầm rầm…
Điện thoại vừa tắt, trước mặt cô từ đâu bỗng xuất hiện những ba bốn chiếc xe độ, điều khiển xe là những thanh niên trẻ, vẻ ngoài nổi loạn, tất cả đều đang bắn ánh mắt không mấy tốt đẹp về phía cô.
Một tên tắt máy xe, hắn huýt sáo:
" Hey cô em, 500k bao phòng nhé! "
" Bèo thế? Đi với anh, anh cho 2 triệu cô bé à! "
Một gã khác lái xe đến trước mắt cô, đôi mắt đảo từ đầu xuống chân Trương Tuệ Mẫn như rang lạc.
Trương Tuệ Mẫn siết chặt điện thoại, cô đã phải đổi mặt với dân chợ đen như bọn người của Điềm Y Hoàng lần trước. Nhưng loại tình huống này thì chưa gặp qua bao giờ, không khỏi rịn mồ hôi tay.
" Gì chứ? Tôi đang chờ bạn trai đến đón. Có lẽ các anh nên biết, không có gái bán hoa nào lại đứng ở ký túc xá sinh viên đâu! "
Bọn họ nghe xong chợt cười phá lên.
" Mày nghe nó nói gì không? " Một tên phấn khích kêu lên, xuống xe đi đến chỗ Trương Tuệ Mẫn.
Cô cảnh giác lùi lại, nhưng vẫn là bị hắn tóm được.
" Bạn trai em vô tâm quá nhỉ? Lại để cô bé dễ thương như vậy đứng đường chờ một mình. Bỏ hắn đi theo bọn anh nào! Bọn anh sẽ yêu thương em! "
Dứt câu, hắn liền đem cổ tay Trương Tuệ Mẫn kéo đi.
Trương Tuệ Mẫn nhất thời bị đả kích, gằn lên vùng vẫy hòng thoát khỏi hắn.
" Bỏ tôi ra và cút ngay! "
Bọn chúng không những không thả cô ra ngược lại còn hùa vào trêu ghẹo.
Giây cuối cùng trước khi cô bị ép lên xe máy, một chiếc xe hơi màu đen tình cờ đi ngang qua chợt dừng lại. Cửa sổ xe được hạ xuống, người bên trong cũng dần lộ diện. Trong khoang xe tăm tối, ánh đèn đường phản chiếu lên gương mặt người đàn ông chia thành hai nửa sáng tối, nguy hiểm, tà mị.
" Bắt nạt một cô gái phấn khích đến vậy à? "
Lời vừa dứt cũng là lúc cửa xe mở ra, thanh âm dứt khoát như một tiếng cảnh báo.
Tất thảy đều nhìn về phía anh ta. Mắt Trương Tuệ Mẫn lúc này sáng rực, cô vùng vẫy khỏi sự kiểm soát của tên thanh niên:
" Cứu tôi! Bọn chúng muốn bắt tôi đi! "
Người đàn ông đánh mắt về phía Trương Tuệ Mẫn, bộ dáng nhàn nhã đút tay vào túi quần, từng bước hờ hững, phóng túng đi đến trước mặt tên đang cưỡng chế cô. Mặt anh ta cúi gằm, mái tóc dài rủ xuống che khuất đi gương mặt góc cạnh đầy ủy mị.
Tất cả đều không ai dự đoán được người đàn ông này sẽ làm gì. Cho đến khi anh ta ngẩng đầu lên thì giữa trán người tên thanh niên đã có một mũi súng lạnh lùng chĩa vào.
" Một cút, hai ăn đạn! " Ngữ khí như có hàn nhiệt thốt ra từ cánh môi bạc mỏng.
Đối diện với đôi mắt sắc bén như một lưỡi dao chí mạng, tên thanh niên bất giác thả Trương Tuệ Mẫn, dơ hai tay đầu hàng lui từng bước run rẩy về phía sau, trên trán đã đổ ngay một tầng mồ hôi dầy:
" Đại… Đại ca, đừng nóng nảy! Bọn em sẽ đi ngay! "
Người đàn ông vẫn giương thẳng mũi súng, hất về phía con đường xa xăm, hàm ý phắn càng nhanh càng tốt.
Bọn chúng đương nhiên không dám nán lại lâu, sợ rằng một giây chậm trễ, cái mạng nhỏ cũng mất toi dưới tay người đàn ông này.
Chỉ có tên thanh niên kia khi leo lên xe vẫn cố ngoái lại lén nhìn Trương Tuệ Mẫn một cái.
Coi như số cô tốt!
Mọi thứ như nằm trong kiểm soát của người đàn ông, không có gì là có thể qua mắt anh ta, kể cả ánh nhìn kia.
Mũi súng vẫn hướng về phía tên đó, nhưng thật sự phát ra tiếng động. Trong cái hơi sương của đêm đông lạnh giá, một làn khói trắng nhàn nhạt thoát ra từ mũi súng.
Tên thanh niên cứng đờ, ánh mắt trợn trừng, bàn tay gầy nghiện run rẩy đưa lên sờ mặt, một dòng máu ứa ra từ vết thương đạn xược loang đỏ đầu ngón tay. Cũng chính lúc này hắn mới nhận ra mình đang phải đối mặt với một nhân vật cực kỳ nguy hiểm.
" Cho mày một phút! Cút! " Người đàn ông lại nói.
Tên thanh niên lập tức nổ máy xe phắn chạy, quên cả vết thương trên mặt lẫn đau đớn, chỉ còn biết rằng phải trốn thật mau, thật xa và sẽ không bao giờ gặp lại người đàn ông này nữa.
Giữa đường, trước ký túc xá, trước bao nhiêu ánh mắt của đồng bọn hắn, anh ta còn dám nổ súng. Thử hỏi nếu là một địa điểm vắng hơn, liệu người đàn ông này có một phát bắn chết hắn mà không để lại bất kỳ dấu vết nào không?
Câu trả lời nghiễm nhiên là có!
Chờ cho đến khi tiếng xe đã xa dần, Trương Tuệ Mẫn mới hoàn hồn, cô mới lại ngẩng đầu nhìn người đàn ông đối diện.
Anh ta là cũng đang nhìn cô, gắt gao nhìn cô, như thể giam cô vào trong đáy mắt, vĩnh viễn không có đường cửa nào để chạy thoát.
Trương Tuệ Mẫn điều chỉnh lại hô hấp, cô thở hắt một hơi, toan nói gì đó thì một giọng nói khác đã vang lên trước.
Một giọng nói làm cô đứng hình.
" Hoàng, có chuyện gì vậy anh? "
Là một nữ nhân, dáng người thon gọn cao ráo, vẻ mặt như vừa mới ngủ dậy, trên người ngoài váy dạ ra còn có khoác một chiếc áo khoác màu đen cỡ lớn của người đàn ông.
Đang ở trong xe điều hòa ấm áp lại phải ra ngoài tiếp xúc với khí lạnh, cô gái không khỏi hắt xì vài hơi.
" Hoàng, em lạnh quá! "
" Ngoan! Vào trong xe chờ anh! "
Người đàn ông đắp lại áo khoác cho cô gái, giọng nói hết mực dịu dàng, khác hoàn toàn so với ngữ khí lạnh lùng vừa rồi.
Cô gái khịt mũi, gật đầu xong lại đánh mắt sang Trương Tuệ Mẫn:
" Cô có sao không? "
Trương Tuệ Mẫn cũng lạnh, cô lạnh thân thể, lạnh cả trong tim.
Một cơn lạnh buốt nhói!
Cô không trả lời, nói đúng hơn không biết phải trả lời thế nào. Rơi vào loại tình huống này, trong kinh tế dù có là kinh tế đối ngoại cũng không được đề cập qua.
Đúng vậy! Cô rất xuất sắc trong chương trình học. Nhưng thực tế, Trương Tuệ Mẫn lại rất non trẻ, có thể nói là chưa trải sự đời.
Làm sao bây giờ?
" Nếu không có việc gì thì cô mau trở lại ký túc đi! Đã muộn rồi, đứng một mình ở ngoài này nguy hiểm lắm! Cô đang đợi ai phải không? Đừng đợi nữa! Người đó để cô thế này, tức là đã không muốn gặp cô nữa rồi! "
Như một nhát dao chí mạng, lời nói của cô gái vô tình đâm thẳng vào trái tim cô, khiến nó rách toạc.
Trương Tuệ Mẫn lại ngước lên nhìn anh, người đàn ông đang ở trước mặt cô ôm eo cô gái bên cạnh, dịu dàng vuốt tóc cô ta, một cái liếc mắt cũng không dành cho cô.
Anh ta là người đã cưỡng ép cô, cũng là người hết điều kiện trói buộc cô, lúc lại dịu dàng, lúc lại độc đoán khiến cô hoang mang vô cùng.
Anh ta là Điềm Y Hoàng!
Bây giờ nhìn cô một cái mất mát tới vậy ư?
Trái lại với sự bao bọc kín kẽ ấm áp của cô gái đối diện, Trương Tuệ Mẫn ăn mặc rất phong phanh. Ngoài chiếc đầm tiểu thư bằng dạ, cô cũng chỉ khoác ngoài một chiếc áo lông.
Lại một trận gió bấc khác nổi lên, thổi loạn tà váy đung đưa quằn quại, còn có tạt thẳng vào gương mặt non nớt, khiến cô ngộ ra đây hoàn toàn là sự thật! Trương Tuệ Mẫn cảm thấy họng khô khốc nghẹn đắng, lòng lạnh như băng nhìn đôi nam nữ rời đi.
Hai người lên xe, Trương Tuệ Mẫn vẫn đứng đờ ở vị trí cũ. Chiếc xe rất lâu cũng chưa rời đi, mà Trương Tuệ Mẫn cũng như đã chết chân ở đó, tựa hồ có hai cây đinh dài sắt nhọn đâm qua chân cô, ghim chặt cô tại nơi này.
Mãi cho đến khi Hạ Vy chạy đi tìm cô, Trương Tuệ Mẫn mới thẫn thờ theo bạn mình trở về.
Đợi khi hai bóng lưng đã khuất hẳn tầm nhìn, người đàn ông mới yên lòng khởi động xe rời đi.
________________________________
Ngay hôm sau, tin tức Chủ tịch Tập đoàn JEX công khai hẹn hò với nữ trợ lý được đăng tải rộng rãi từ sau một bức ảnh chụp lén được của một phóng viên ẩn danh tại nhà hàng Nhật Tanaka Tomi.
Đặc biệt gây sốt hơn chính là Điềm Y Hoàng cũng không phủ nhận điều đó.
Cầm điện thoại trên tay đọc báo mà tay Hạ Vy run run, cô lay lay Trương Tuệ Mẫn đang ngồi ăn trưa bên cạnh.
" Trương... Trương Tuệ Mẫn, cậu… cục vàng của cậu… cục vàng của cậu bị người ta cướp mất rồi! "
Trương Tuệ Mẫn dùng thìa nghiền cơm, không đói cũng chẳng buồn ăn, hờ hững " Ờ! " một tiếng.
Hạ Vy lập tức phản ứng mãnh liệt:
" Thế là thế nào? Cậu chỉ biết " Ờ! " thôi sao? Trương Tuệ Mẫn, biểu hiện sầu ủ rũ của cậu đang tỉ lệ nghịch với thái độ hờ hững của cậu đấy! Cậu dám bảo mình không để tâm đến người đàn ông đó đi? "
Trương Tuệ Mẫn đặt thìa xuống, nghiêm túc quay sang Hạ Vy:
" Mình với người đàn ông đó vốn không có ràng buộc gì, là chú ta tự tạo xiềng xích, bây giờ muốn tự hủy đều tốt cho cả hai! Chuyện cũ coi như trải nghiệm tuổi hồng, lắm lúc chú ta rất tốt, rất ôn nhu, nói không rung động là giả dối nhưng mình cũng sẽ nhanh quên thôi! "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.