Chương 6: Một đêm hứng tình ( H+ )
Hàn Thiên Lãnh
31/07/2024
Lúc Trương Tuệ Mẫn thức dậy đã là
quá trưa của ngày hôm sau. Bên giường bấy giờ trống trơn, nếu không có
dấu tích của ân ái ngày hôm qua để lại, Điềm Y Hoàng thực sự sẽ giống
như chưa từng xuất hiện.
Nhưng anh ta không có ở đây thì sao chứ? Tưởng rằng cô sẽ cảm thấy hụt hẫng mất mát sao? Không bao giờ!
Trương Tuệ Mẫn khó khăn ngồi dậy, cơn đau từ thân dưới truyền lên mạnh mẽ tức tốc khiến cô nhăn mặt ai oán:
" Mẹ nó! Chú dám dùng thuốc trên người tôi! "
Trương Tuệ Mẫn lại gắt gao ôm bụng khó khăn lê từng bước chân chệnh choạng vào nhà tắm. Khoảng nửa tiếng sau thì trở ra, trên thân chỉ khoác mỗi chiếc áo choàng tắm. Da thịt ửng hồng đều bị cào gãi đến đỏ rát.
Cô trở ra liền điên cuồng tìm kiếm trong phòng một thứ. Đoạn Điềm Y Hoàng đột ngột trở về, thấy phòng bị cô nhóc lục tung rối loạn cả lên không khỏi nhíu mày.
Anh thở dài bước vào phòng đóng cửa lại, ngán ngẩm khoanh tay đứng dựa vào tường hạ giọng hỏi:
" Em tìm gì? "
" Thuốc tránh thai! "
Câu trả lời của Trương Tuệ Mẫn làm Điềm Y Hoàng kinh ngạc một trận. Khẽ nhìn đến vệt màu đỏ chói lưu lại trên khăn trải giường, miệng anh không tự chủ nhếch lên thích thú:
" Lần đầu tiên đã cẩn thận như vậy rồi? "
Sau một đêm bị cường bạo, người ta thường sẽ ghê tởm bản thân, rầu rĩ khóc lóc tức tưởi. Cô lại có thể bình tĩnh đi tìm thuốc tránh thai, thật khiến người ta phải nhìn bằng một con mắt khác!
Trương Tuệ Mẫn không mảy may đến lời nói của Điềm Y Hoàng. Bây giờ cô chỉ muốn ngay lập tức có trong tay thứ thuốc kia, gấp đến độ chạy đến trước mặt anh hét lên:
" Tôi hỏi chú thuốc tránh thai ở đâu? "
" Ở ngoài tiệm được chưa? "
" Con mẹ nó... Chú có thứ thuốc kích dục chết tiệt kia cất trong tủ, tại sao thuốc tránh thai thì lại không? "
Điềm Y Hoàng nhìn cô không vội trả lời, tầm mắt dừng lại trên cổ cô. Tại đó, và chếch xuống một chút, là nơi anh để lại dấu ấn nhiều nhất, và cũng vì thế mà cô đã ra sức gột rửa nó đi đến tróc da, hằn đỏ sao?
" Em chán ghét tôi đến như vậy? "
Nói đoạn đem hai bên cổ áo Trương Tuệ Mẫn kéo ra, ngắm nhìn sản phẩm của chính mình. Cô kinh hãi hất tay Điềm Y Hoàng đồng thời chỉnh lại cổ áo, nhìn anh với ánh mắt đầy sát khí:
" Còn hận không thể đem chú ra băm chết là đằng khác! "
" Vậy sao! " Anh cười khẩy một cái, âm trầm nhìn cô nói tiếp: " Vậy để em mang thai con tôi, xem em còn có thái độ đó không! "
Dứt câu liền xoay người muốn rời khỏi phòng. Hồi sau tiếp thu được câu nói kia, Trương Tuệ Mẫn mới tá hỏa bám theo chắn trước mặt Điềm Y Hoàng, trước khi anh kịp rời đi.
" Y Hoàng, chú điên rồi! Mau mua giúp tôi thuốc tránh thai, chuyện tối qua coi như tôi một đêm phóng túng sẽ không tính sổ với chú, cả việc chú bắn người trọng thương tôi cũng sẽ giữ bí mật. Chỉ cần chú thả tôi đi, mãi mãi cắt đứt không can hệ gì nữa! "
Điềm Y Hoàng nghe vậy, đồng tử đen thẳm chợt lóe lên:
" Được! " Vừa nói, anh vừa rút điện thoại trong tui ra, nhấn gọi cho một dãy số: " Thư ký Lưu, phiền cô mua một liều thuốc tránh thai hàng ngày mang đến Điềm gia hộ tôi! "
Không kịp để bên kia trả lời, Điềm Y Hoàng đã liền cúp máy.
Trương Tuệ Mẫn còn đang mừng rỡ trong lòng, chợt thấy có gì đó không đúng:
" Chờ đã! Thuốc tránh thai hàng ngày? "
Theo như cô biết thì đây là loại thuốc dùng để uống đều đặn mỗi ngày, tức nghĩa còn quan hệ mà không muốn mang thai là còn cần phải uống.
Nhưng chẳng phải cô đã nói với anh ta sau hôm nay sẽ nước sông không phạm nước giếng sao? Đã vậy thì cần gì phải dùng loại thuốc tránh thai hàng ngày ấy?
" Tôi biết loại đó tuy an toàn hơn thuốc tránh thai khẩn cấp nhưng dù gì cũng chỉ uống một lần, không chết được! "
" Một lần? " Vừa nói, Điềm Y Hoàng vừa mờ mờ ám ám tiến lại gần cô, Trương Tuệ Mẫn theo quán tính lùi lại về sau mấy bước. Cô cứ lùi, Điềm Y Hoàng lại tiến, cuối cùng bị anh dồn đến ép sát vào tủ gương. Môi mỏng ghé trước vành tai đỏ tía của cô tà mị nói:
" Em dựa vào đâu nói chỉ cần dùng một lần? "
" Chú… Ý chú là sao? Chú muốn gì? "
Điềm Y Hoàng không nghĩ ngợi gì lập tức trả lời:
" Làm thêm vài hiệp. "
Dứt câu liền lật người Trương Tuệ Mẫn úp vào gương, cúi xuống cắn yêu lên vành tai đỏ ửng của cô.
Trương Tuệ Mẫn còn chưa định hình được đã thấy cảnh bản thân bị người đàn ông này vuốt ve qua gương. Cảm giác nhục nhã xâm chiếm lấy toàn bộ cơ thể khiến cô tức giận đến run người:
" Mẹ nó! Thật ghê tởm! Điềm Y Hoàng chú bỏ tôi ra! "
Điềm Y Hoàng ngưng gặm nhấm tai cô, khóe môi nhếch lên giễu cợt:
" Tiểu yêu tinh, đêm qua em hứng tình thế nào, tôi còn chưa quên đâu! "
" Ah là do chú dùng thuốc trên người tôi… với… ưm… với cả.. đừng nói chỉ có tôi! Chú… ưm… chú cũng vậy! Chú thậm chí tự mình uống tới hai viên thuốc ahh! "
Lời nói vừa dứt, Điềm Y Hoàng đã bất ngờ xốc vạt áo choàng tắm của cô lên, đem ** *** to lớn cắm sâu vào bên trong cô điên cuồng ra vào.
Trương Tuệ Mẫn kinh hãi hét lên một tiếng thất thanh. Người đàn ông này vậy mà trực tiếp đâm thẳng vào cô, chẳng hề có trước một màn dạo đầu. So với sự xâm nhập bất ngờ ngày hôm qua, còn thô bạo hơn gấp ngàn lần.
" Điềm ưm… Điềm Y Hoàng chú không phải người! Chú là cầm thú, cầm thú! "
Bỏ ngoài tai lời cô, Điềm Y Hoàng vẫn hung hăng đâm vào **** ***** non mềm, mặc cho nơi đó có khô rát và khó di chuyển đến nhường nào.
Điềm Y Hoàng biết hiện giờ cô đang rất đau, nhưng chính anh cũng không kiềm chế được. Nếu khi ấy Trương Tuệ Mẫn đổi giọng cầu xin, anh sẽ lập tức đối với cô ôn nhu nhẹ nhàng.
Nhưng không! Cô gái nhỏ này thậm chí còn gọi anh là cầm thú! Có trách phải trách cô luôn miệng chửi rủa ghét bỏ anh như thế!
" Vậy để tôi cho em biết, thế nào mới thực sự là cầm thú! "
Điềm Y Hoàng nói rồi giống như phát điên, hai tay giữ chặt hông Trương Tuệ Mẫn ép về phía mình, cận kề cắm mạnh vào cô rồi vội vã rút ra, song lại tiếp tục tiến lên. Mỗi lần như vậy đều đem mình vùi chạm đến nơi sâu nhất trong cơ thể Trương Tuệ Mẫn.
Thoạt đầu khi còn chưa thích ứng, Trương Tuệ Mẫn cảm thấy thân dưới như bị xé toạc, tựa hổ muốn rỉ máu, đau đến ứa nước mắt, miệng không ngừng kêu la thảm thiết van cầu anh dừng lại.
Về sau, khi dịch thủy đã tiết ra vừa đủ, những tiếng kêu cùng cơn đau ai oán biến mất, thay vào đó là loại âm thanh rên rỉ kích tình. Trương Tuệ Mẫn cả người mềm nhũn muốn khụy xuống, lại bị người đàn ông phía sau nắm lấy hông ép vểnh lên, thuận tiện cho hắn đẩy ** *** to lớn của mình vào sâu hơn cả 'tận cùng' của hang động ẩm ướt.
" Đừng! Sâu quá! Ah… Đừng, mau dừng lại ah! "
Đừng nói chỉ có Điềm Y Hoàng phát điên, Trương Tuệ Mẫn bấy giờ cũng sắp phát điên lên cùng anh rồi. Loại tra tấn này, cô thực sự không chịu nổi!
Trong phút chốc, Trương Tuệ Mẫn bất ngờ hét lên một tiếng, đầu cúi gằm, chật vật thở dốc. Nước mắt đọng lại hai bên má, mái tóc đen dài vừa gội sạch sẽ không biết là chưa khô hay bị mồ hôi làm cho ướt đẫm, rũ rượi bung xõa trên nền áo trắng tinh.
Nhìn bộ dáng thống khổ vì hứng tình của Trương Tuệ Mẫn, anh đắc ý nhếch môi vung tay đánh vào mông cô một cái.
" Nhanh như vậy đã không chịu nổi rồi? "
Cảm giác bên trong bị quấy nhiễu, bên ngoài lại đau rát làm cô nhục nhã muốn chết quắt đi. Nghĩ rồi cô làm bộ tựa vào tủ kính ngất lịm đi, nhưng còn chưa được ba giây, Điềm Y Hoàng đã kéo liền hai tay cô về phía sau tiếp tục tấn công như vũ bão.
" Đừng nghĩ ngất đi rồi cầm thú sẽ tha cho em! "
Nói đoạn lột bỏ hẳn áo choàng tắm trên người cô, để lộ ra thân thể ngọc ngà trần trụi ửng hồng, đặc biệt những vùng da từ hạ thân trở xuống đều đã đỏ mọng như gấc.
" Chú… Chú còn không bằng cầm thú! Chú là… a… ác ma..a… ác ma cuồng dục, yêu râu xanh… ah! "
Lời nói của Trương Tuệ Mẫn vừa dứt, Điềm Y Hoàng đã đỡ lấy hai chân cô nâng lên cao khiến cả cơ thể nhỏ bé tựa vào ngực mình, vừa vặn để Vật đàn ông to lớn vẫn không ngừng rút ra cắm vào phập phồng bên trong *** ***** sưng tấy từ phía sau. Hành động thô bạo giống như đang trừng phạt cô.
" Thế nào là yêu râu xanh? Chẳng phải em đã là sinh viên Đại học rồi ư? Nếu em có bạn trai, em và hắn cũng sẽ làm tình, em cũng sẽ gọi hắn như thế ư? "
Trương Tuệ Mẫn bị bế thốc đứng trước gương, chứng kiến bản thân bị làm nhục ở cái tư thế xấu hổ như vậy liền muốn tự chọc mù mắt mình. Nhưng nghĩ lại, cô mới không ngu mà làm thế!
Bất quá đành phải nài nỉ hắn cho ra chỗ khác, miễn là không phải nhìn thấy cảnh tượng dâm dục này:
" Chú Điềm… van...a...van cầu chú đến giường làm đi! "
" Ở đây chẳng phải rất tốt sao? "
Điềm Y Hoàng ở dưới vẫn không ngừng luân động, bên trên thì thầm bên tai cô đáp lại. Thanh âm trầm thấp khàn đục cùng hơi thở tràn đầy dục vọng phả vào sườn mặt khiến Trương Tuệ Mẫn rùng mình nổi da gà một trận. Theo quán tính ngoẹo đầu sang một bên tránh né, nhưng càng tránh, anh càng tiến tới, thậm chí còn cố tình gặm nhấm tai cô. Làm như vậy, Trương Tuệ Mẫn muốn trốn cũng không thể. Không khí bấy giờ trở nên ái muội hơn bao giờ hết!
Cô khổ sở nhắm tịt mắt hứng chịu từng sự tấn công của Điềm Y Hoàng. Móng tay nhỏ dài không ngừng cấu vào da thịt trên hai cánh tay người đàn ông.
Chóng vánh đã lại thêm một trận co thắt ở dưới hông, Điềm Y Hoàng khẽ gầm một tiếng ở bên trong cô phóng thích tất cả tinh hoa vào nơi sâu nhất. Dịch trắng từ nơi kết hợp giữa hai người do áp lực chậm rãi chảy ra rồi nhiễu xuống sàn nhà.
Trương Tuệ Mẫn chạm đến giới hạn cuối cùng cũng thật sự ngất lịm trong lòng anh. Nhìn cô gái nhỏ bị hành đến chết đi sống lại suốt đêm, chưa kịp hồi sức đã lại phải chịu thêm cơn cuồng giận của mình vừa rồi, Điềm Y Hoàng rốt cuộc cũng có chút không đành lòng mà tha cho cô.
Nhưng anh ta không có ở đây thì sao chứ? Tưởng rằng cô sẽ cảm thấy hụt hẫng mất mát sao? Không bao giờ!
Trương Tuệ Mẫn khó khăn ngồi dậy, cơn đau từ thân dưới truyền lên mạnh mẽ tức tốc khiến cô nhăn mặt ai oán:
" Mẹ nó! Chú dám dùng thuốc trên người tôi! "
Trương Tuệ Mẫn lại gắt gao ôm bụng khó khăn lê từng bước chân chệnh choạng vào nhà tắm. Khoảng nửa tiếng sau thì trở ra, trên thân chỉ khoác mỗi chiếc áo choàng tắm. Da thịt ửng hồng đều bị cào gãi đến đỏ rát.
Cô trở ra liền điên cuồng tìm kiếm trong phòng một thứ. Đoạn Điềm Y Hoàng đột ngột trở về, thấy phòng bị cô nhóc lục tung rối loạn cả lên không khỏi nhíu mày.
Anh thở dài bước vào phòng đóng cửa lại, ngán ngẩm khoanh tay đứng dựa vào tường hạ giọng hỏi:
" Em tìm gì? "
" Thuốc tránh thai! "
Câu trả lời của Trương Tuệ Mẫn làm Điềm Y Hoàng kinh ngạc một trận. Khẽ nhìn đến vệt màu đỏ chói lưu lại trên khăn trải giường, miệng anh không tự chủ nhếch lên thích thú:
" Lần đầu tiên đã cẩn thận như vậy rồi? "
Sau một đêm bị cường bạo, người ta thường sẽ ghê tởm bản thân, rầu rĩ khóc lóc tức tưởi. Cô lại có thể bình tĩnh đi tìm thuốc tránh thai, thật khiến người ta phải nhìn bằng một con mắt khác!
Trương Tuệ Mẫn không mảy may đến lời nói của Điềm Y Hoàng. Bây giờ cô chỉ muốn ngay lập tức có trong tay thứ thuốc kia, gấp đến độ chạy đến trước mặt anh hét lên:
" Tôi hỏi chú thuốc tránh thai ở đâu? "
" Ở ngoài tiệm được chưa? "
" Con mẹ nó... Chú có thứ thuốc kích dục chết tiệt kia cất trong tủ, tại sao thuốc tránh thai thì lại không? "
Điềm Y Hoàng nhìn cô không vội trả lời, tầm mắt dừng lại trên cổ cô. Tại đó, và chếch xuống một chút, là nơi anh để lại dấu ấn nhiều nhất, và cũng vì thế mà cô đã ra sức gột rửa nó đi đến tróc da, hằn đỏ sao?
" Em chán ghét tôi đến như vậy? "
Nói đoạn đem hai bên cổ áo Trương Tuệ Mẫn kéo ra, ngắm nhìn sản phẩm của chính mình. Cô kinh hãi hất tay Điềm Y Hoàng đồng thời chỉnh lại cổ áo, nhìn anh với ánh mắt đầy sát khí:
" Còn hận không thể đem chú ra băm chết là đằng khác! "
" Vậy sao! " Anh cười khẩy một cái, âm trầm nhìn cô nói tiếp: " Vậy để em mang thai con tôi, xem em còn có thái độ đó không! "
Dứt câu liền xoay người muốn rời khỏi phòng. Hồi sau tiếp thu được câu nói kia, Trương Tuệ Mẫn mới tá hỏa bám theo chắn trước mặt Điềm Y Hoàng, trước khi anh kịp rời đi.
" Y Hoàng, chú điên rồi! Mau mua giúp tôi thuốc tránh thai, chuyện tối qua coi như tôi một đêm phóng túng sẽ không tính sổ với chú, cả việc chú bắn người trọng thương tôi cũng sẽ giữ bí mật. Chỉ cần chú thả tôi đi, mãi mãi cắt đứt không can hệ gì nữa! "
Điềm Y Hoàng nghe vậy, đồng tử đen thẳm chợt lóe lên:
" Được! " Vừa nói, anh vừa rút điện thoại trong tui ra, nhấn gọi cho một dãy số: " Thư ký Lưu, phiền cô mua một liều thuốc tránh thai hàng ngày mang đến Điềm gia hộ tôi! "
Không kịp để bên kia trả lời, Điềm Y Hoàng đã liền cúp máy.
Trương Tuệ Mẫn còn đang mừng rỡ trong lòng, chợt thấy có gì đó không đúng:
" Chờ đã! Thuốc tránh thai hàng ngày? "
Theo như cô biết thì đây là loại thuốc dùng để uống đều đặn mỗi ngày, tức nghĩa còn quan hệ mà không muốn mang thai là còn cần phải uống.
Nhưng chẳng phải cô đã nói với anh ta sau hôm nay sẽ nước sông không phạm nước giếng sao? Đã vậy thì cần gì phải dùng loại thuốc tránh thai hàng ngày ấy?
" Tôi biết loại đó tuy an toàn hơn thuốc tránh thai khẩn cấp nhưng dù gì cũng chỉ uống một lần, không chết được! "
" Một lần? " Vừa nói, Điềm Y Hoàng vừa mờ mờ ám ám tiến lại gần cô, Trương Tuệ Mẫn theo quán tính lùi lại về sau mấy bước. Cô cứ lùi, Điềm Y Hoàng lại tiến, cuối cùng bị anh dồn đến ép sát vào tủ gương. Môi mỏng ghé trước vành tai đỏ tía của cô tà mị nói:
" Em dựa vào đâu nói chỉ cần dùng một lần? "
" Chú… Ý chú là sao? Chú muốn gì? "
Điềm Y Hoàng không nghĩ ngợi gì lập tức trả lời:
" Làm thêm vài hiệp. "
Dứt câu liền lật người Trương Tuệ Mẫn úp vào gương, cúi xuống cắn yêu lên vành tai đỏ ửng của cô.
Trương Tuệ Mẫn còn chưa định hình được đã thấy cảnh bản thân bị người đàn ông này vuốt ve qua gương. Cảm giác nhục nhã xâm chiếm lấy toàn bộ cơ thể khiến cô tức giận đến run người:
" Mẹ nó! Thật ghê tởm! Điềm Y Hoàng chú bỏ tôi ra! "
Điềm Y Hoàng ngưng gặm nhấm tai cô, khóe môi nhếch lên giễu cợt:
" Tiểu yêu tinh, đêm qua em hứng tình thế nào, tôi còn chưa quên đâu! "
" Ah là do chú dùng thuốc trên người tôi… với… ưm… với cả.. đừng nói chỉ có tôi! Chú… ưm… chú cũng vậy! Chú thậm chí tự mình uống tới hai viên thuốc ahh! "
Lời nói vừa dứt, Điềm Y Hoàng đã bất ngờ xốc vạt áo choàng tắm của cô lên, đem ** *** to lớn cắm sâu vào bên trong cô điên cuồng ra vào.
Trương Tuệ Mẫn kinh hãi hét lên một tiếng thất thanh. Người đàn ông này vậy mà trực tiếp đâm thẳng vào cô, chẳng hề có trước một màn dạo đầu. So với sự xâm nhập bất ngờ ngày hôm qua, còn thô bạo hơn gấp ngàn lần.
" Điềm ưm… Điềm Y Hoàng chú không phải người! Chú là cầm thú, cầm thú! "
Bỏ ngoài tai lời cô, Điềm Y Hoàng vẫn hung hăng đâm vào **** ***** non mềm, mặc cho nơi đó có khô rát và khó di chuyển đến nhường nào.
Điềm Y Hoàng biết hiện giờ cô đang rất đau, nhưng chính anh cũng không kiềm chế được. Nếu khi ấy Trương Tuệ Mẫn đổi giọng cầu xin, anh sẽ lập tức đối với cô ôn nhu nhẹ nhàng.
Nhưng không! Cô gái nhỏ này thậm chí còn gọi anh là cầm thú! Có trách phải trách cô luôn miệng chửi rủa ghét bỏ anh như thế!
" Vậy để tôi cho em biết, thế nào mới thực sự là cầm thú! "
Điềm Y Hoàng nói rồi giống như phát điên, hai tay giữ chặt hông Trương Tuệ Mẫn ép về phía mình, cận kề cắm mạnh vào cô rồi vội vã rút ra, song lại tiếp tục tiến lên. Mỗi lần như vậy đều đem mình vùi chạm đến nơi sâu nhất trong cơ thể Trương Tuệ Mẫn.
Thoạt đầu khi còn chưa thích ứng, Trương Tuệ Mẫn cảm thấy thân dưới như bị xé toạc, tựa hổ muốn rỉ máu, đau đến ứa nước mắt, miệng không ngừng kêu la thảm thiết van cầu anh dừng lại.
Về sau, khi dịch thủy đã tiết ra vừa đủ, những tiếng kêu cùng cơn đau ai oán biến mất, thay vào đó là loại âm thanh rên rỉ kích tình. Trương Tuệ Mẫn cả người mềm nhũn muốn khụy xuống, lại bị người đàn ông phía sau nắm lấy hông ép vểnh lên, thuận tiện cho hắn đẩy ** *** to lớn của mình vào sâu hơn cả 'tận cùng' của hang động ẩm ướt.
" Đừng! Sâu quá! Ah… Đừng, mau dừng lại ah! "
Đừng nói chỉ có Điềm Y Hoàng phát điên, Trương Tuệ Mẫn bấy giờ cũng sắp phát điên lên cùng anh rồi. Loại tra tấn này, cô thực sự không chịu nổi!
Trong phút chốc, Trương Tuệ Mẫn bất ngờ hét lên một tiếng, đầu cúi gằm, chật vật thở dốc. Nước mắt đọng lại hai bên má, mái tóc đen dài vừa gội sạch sẽ không biết là chưa khô hay bị mồ hôi làm cho ướt đẫm, rũ rượi bung xõa trên nền áo trắng tinh.
Nhìn bộ dáng thống khổ vì hứng tình của Trương Tuệ Mẫn, anh đắc ý nhếch môi vung tay đánh vào mông cô một cái.
" Nhanh như vậy đã không chịu nổi rồi? "
Cảm giác bên trong bị quấy nhiễu, bên ngoài lại đau rát làm cô nhục nhã muốn chết quắt đi. Nghĩ rồi cô làm bộ tựa vào tủ kính ngất lịm đi, nhưng còn chưa được ba giây, Điềm Y Hoàng đã kéo liền hai tay cô về phía sau tiếp tục tấn công như vũ bão.
" Đừng nghĩ ngất đi rồi cầm thú sẽ tha cho em! "
Nói đoạn lột bỏ hẳn áo choàng tắm trên người cô, để lộ ra thân thể ngọc ngà trần trụi ửng hồng, đặc biệt những vùng da từ hạ thân trở xuống đều đã đỏ mọng như gấc.
" Chú… Chú còn không bằng cầm thú! Chú là… a… ác ma..a… ác ma cuồng dục, yêu râu xanh… ah! "
Lời nói của Trương Tuệ Mẫn vừa dứt, Điềm Y Hoàng đã đỡ lấy hai chân cô nâng lên cao khiến cả cơ thể nhỏ bé tựa vào ngực mình, vừa vặn để Vật đàn ông to lớn vẫn không ngừng rút ra cắm vào phập phồng bên trong *** ***** sưng tấy từ phía sau. Hành động thô bạo giống như đang trừng phạt cô.
" Thế nào là yêu râu xanh? Chẳng phải em đã là sinh viên Đại học rồi ư? Nếu em có bạn trai, em và hắn cũng sẽ làm tình, em cũng sẽ gọi hắn như thế ư? "
Trương Tuệ Mẫn bị bế thốc đứng trước gương, chứng kiến bản thân bị làm nhục ở cái tư thế xấu hổ như vậy liền muốn tự chọc mù mắt mình. Nhưng nghĩ lại, cô mới không ngu mà làm thế!
Bất quá đành phải nài nỉ hắn cho ra chỗ khác, miễn là không phải nhìn thấy cảnh tượng dâm dục này:
" Chú Điềm… van...a...van cầu chú đến giường làm đi! "
" Ở đây chẳng phải rất tốt sao? "
Điềm Y Hoàng ở dưới vẫn không ngừng luân động, bên trên thì thầm bên tai cô đáp lại. Thanh âm trầm thấp khàn đục cùng hơi thở tràn đầy dục vọng phả vào sườn mặt khiến Trương Tuệ Mẫn rùng mình nổi da gà một trận. Theo quán tính ngoẹo đầu sang một bên tránh né, nhưng càng tránh, anh càng tiến tới, thậm chí còn cố tình gặm nhấm tai cô. Làm như vậy, Trương Tuệ Mẫn muốn trốn cũng không thể. Không khí bấy giờ trở nên ái muội hơn bao giờ hết!
Cô khổ sở nhắm tịt mắt hứng chịu từng sự tấn công của Điềm Y Hoàng. Móng tay nhỏ dài không ngừng cấu vào da thịt trên hai cánh tay người đàn ông.
Chóng vánh đã lại thêm một trận co thắt ở dưới hông, Điềm Y Hoàng khẽ gầm một tiếng ở bên trong cô phóng thích tất cả tinh hoa vào nơi sâu nhất. Dịch trắng từ nơi kết hợp giữa hai người do áp lực chậm rãi chảy ra rồi nhiễu xuống sàn nhà.
Trương Tuệ Mẫn chạm đến giới hạn cuối cùng cũng thật sự ngất lịm trong lòng anh. Nhìn cô gái nhỏ bị hành đến chết đi sống lại suốt đêm, chưa kịp hồi sức đã lại phải chịu thêm cơn cuồng giận của mình vừa rồi, Điềm Y Hoàng rốt cuộc cũng có chút không đành lòng mà tha cho cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.