Chương 5: Chịu trách nhiệm
Huyền Namida
11/07/2020
" Hu Hu... Không cần..."
Theo Khoái cảm bị đùa bỡn từ Tiểu Trân châu truyền đến, cả người cô như muốn nổ tung, nhưng bản năng lại mở miệng nói ra câu không đúng sự thật.
"Không muốn thật sao? Vậy đừng cầu xin tôi đấy."
"A... Tiểu tao huyệt thật đói... Muốn anh... Tiểu tao huyệt muốn ăn đại nhục bổng của anh..."
Ánh mắt anh âm u: "Rất ngoan."
Giang Trầm lúc này mới cởi khóa quần ra, quy đầu to lớn đã ngẩng cao từ lúc nào mạnh mẽ để trước cửa huyệt, ma sát nhẹ nhàng với miệng tiểu huyệt.
"A...ưm... nhanh vào... tôi không chịu nổi nữa... nóng quá... khó chịu quá..."
Giang Trầm cúi đầu ghé sát bên tai Phượng Tâm: "Sẽ hơi đau... cố chịu nhé..."
"A... A.. Đau...Thật lớn... Trướng quá... Ra ngoài... Rách mất..."
Anh gầm nhẹ, nhìn tiểu yêu tinh bên dưới thân, bất động không di chuyển để cho cô có thể làm quen với sự thâm nhập của anh.
Đến lúc cô không còn phản kháng, anh mới nhẹ nhàng di động rút ra cắm vào.Bên trong nhỏ hẹp khít khao khiến cho anh mất hồn bạt vía.
Muốn ăn cô đến sạch sành sanh.
***
Khi Phượng Tâm mở mắt, toàn thân đã mệt rã rời. Cô cảm thấy như từng đoạn xương trên người đều đã gãy vụn ra vậy.
Cô nhìn theo ánh sáng chiếu qua cửa sổ vào phòng, mùi hương cỏ nhàn nhạt khiến cho không khí trong lành lên không ít.
Cô vươn tay muốn lấy điện thoại lại phát hiện ra cánh tay mình đang có người nằm lên. Phượng Tâm hoảng hốt một lượt rồi nhanh chóng nhớ ra tối qua mình bị Lâm Tiểu Noãn bỏ thuốc kích dục.
Cô nhíu mày, khẽ day day trán. Không khỏi đau đầu cố gắng nhớ lại tối qua. Cô dường như chỉ nhớ là mình về nhà với tình trạng rất khó chịu, rồi sau đó không biết gì nữa. Lươt nhìn người bên cạnh một cái, là Giang Trầm - người đàn ông mà cô đã mang về nhà hôm trước. Anh đang trần truồng, mắt nhắm chặt lại với hàng lông mi cong dài, tựa như chàng hoàng tử ngủ say.
Không cần nói gì, chỉ cần dùng đầu gối để suy nghĩ cũng biết tối qua đã xảy ra chuyện gì.
Dường như người đàn ông bị cô đánh thức nên khẽ động lông mi, sau đó chạm rãi mở mắt.
Bắt đầu thì anh nhìn chằm chằm vào mắt Phượng Tâm, sau đó vài giây liền hoảng hốt ngồi dậy, lấy chăn che kín đến cổ, ánh mắt dường như không thể tin nổi mà đề phòng cô.
Phượng Tâm đau đầu nhìn anh: "Xin lỗi, tối qua... ừm... tôi sẽ chịu trách nhiệm với anh." Nói rồi cô bước xuống giường vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Giang Trầm nhìn bóng lưng biến mất sau cánh cửa nhà tắm, lại nhìn xuống ga trải giường có một vài vết máu đỏ đã khô lại. Lúc này anh mới buông tay khỏi chăn, hơi nghiêng đầu khẽ cười: "Chịu trách nhiệm sao? Đúng là nên bắt em chịu trách nhiệm cả đời mới được."
Theo Khoái cảm bị đùa bỡn từ Tiểu Trân châu truyền đến, cả người cô như muốn nổ tung, nhưng bản năng lại mở miệng nói ra câu không đúng sự thật.
"Không muốn thật sao? Vậy đừng cầu xin tôi đấy."
"A... Tiểu tao huyệt thật đói... Muốn anh... Tiểu tao huyệt muốn ăn đại nhục bổng của anh..."
Ánh mắt anh âm u: "Rất ngoan."
Giang Trầm lúc này mới cởi khóa quần ra, quy đầu to lớn đã ngẩng cao từ lúc nào mạnh mẽ để trước cửa huyệt, ma sát nhẹ nhàng với miệng tiểu huyệt.
"A...ưm... nhanh vào... tôi không chịu nổi nữa... nóng quá... khó chịu quá..."
Giang Trầm cúi đầu ghé sát bên tai Phượng Tâm: "Sẽ hơi đau... cố chịu nhé..."
"A... A.. Đau...Thật lớn... Trướng quá... Ra ngoài... Rách mất..."
Anh gầm nhẹ, nhìn tiểu yêu tinh bên dưới thân, bất động không di chuyển để cho cô có thể làm quen với sự thâm nhập của anh.
Đến lúc cô không còn phản kháng, anh mới nhẹ nhàng di động rút ra cắm vào.Bên trong nhỏ hẹp khít khao khiến cho anh mất hồn bạt vía.
Muốn ăn cô đến sạch sành sanh.
***
Khi Phượng Tâm mở mắt, toàn thân đã mệt rã rời. Cô cảm thấy như từng đoạn xương trên người đều đã gãy vụn ra vậy.
Cô nhìn theo ánh sáng chiếu qua cửa sổ vào phòng, mùi hương cỏ nhàn nhạt khiến cho không khí trong lành lên không ít.
Cô vươn tay muốn lấy điện thoại lại phát hiện ra cánh tay mình đang có người nằm lên. Phượng Tâm hoảng hốt một lượt rồi nhanh chóng nhớ ra tối qua mình bị Lâm Tiểu Noãn bỏ thuốc kích dục.
Cô nhíu mày, khẽ day day trán. Không khỏi đau đầu cố gắng nhớ lại tối qua. Cô dường như chỉ nhớ là mình về nhà với tình trạng rất khó chịu, rồi sau đó không biết gì nữa. Lươt nhìn người bên cạnh một cái, là Giang Trầm - người đàn ông mà cô đã mang về nhà hôm trước. Anh đang trần truồng, mắt nhắm chặt lại với hàng lông mi cong dài, tựa như chàng hoàng tử ngủ say.
Không cần nói gì, chỉ cần dùng đầu gối để suy nghĩ cũng biết tối qua đã xảy ra chuyện gì.
Dường như người đàn ông bị cô đánh thức nên khẽ động lông mi, sau đó chạm rãi mở mắt.
Bắt đầu thì anh nhìn chằm chằm vào mắt Phượng Tâm, sau đó vài giây liền hoảng hốt ngồi dậy, lấy chăn che kín đến cổ, ánh mắt dường như không thể tin nổi mà đề phòng cô.
Phượng Tâm đau đầu nhìn anh: "Xin lỗi, tối qua... ừm... tôi sẽ chịu trách nhiệm với anh." Nói rồi cô bước xuống giường vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Giang Trầm nhìn bóng lưng biến mất sau cánh cửa nhà tắm, lại nhìn xuống ga trải giường có một vài vết máu đỏ đã khô lại. Lúc này anh mới buông tay khỏi chăn, hơi nghiêng đầu khẽ cười: "Chịu trách nhiệm sao? Đúng là nên bắt em chịu trách nhiệm cả đời mới được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.