Ái Muội Đô Thị (Ngận Thuần Ngận Ái Muội)
Chương 83: Ai Dọa Ai
Ngư Nhân Nhị Đại
19/09/2021
Dương Minh ăn xong đĩa cơm thịt bò của mình, lấy tay chùi miệng xong, rồi nhìn Tiểu Tào và Kim Cương đầy nghi hoặc, chẳng lẽ hai người này chỉ mời mình ăn cơm một bữa?
"Tiểu Tào, mày nói khi nào thì người đó đến?" Kim Cương nhỏ giọng hỏi.
"Đến liền, đến liền, chờ một chút!" Tiểu Tào cũng rất sốt ruột, hắn cũng sợ mọi chuyện sẽ đổ bể.
"Reng reng ren" Điện thoại vang lên, Tiểu Tào móc điện thoại ra xem, rồi bước ra ngoài.
"Đức ca hả? Sao anh còn chưa đến, bọn em đang trong quán trà đợi anh nè!" Tiểu Tào lo lắng nói.
"Tiểu Tào, hôm nay tao có việc, không ghé được, một thằng anh em bị chém phải vào việc, tao phải đi đàm phán với người khác!"
"Nhưng mà Đức ca, bọn em đã mang người đến …" Tiểu Tào nghe xong, vẻ mặt lập tức trở nên đau khổ, thật sự là sợ cái gì thì trời cho cái đó sao!
"Được rồi, tao đã cho hai thằng lính đến! Một lát sẽ đến ngay!" Đức ca nói.
"Có thể sao?" Tiểu Tào do dự.
"Không phải là chỉ hù một thằng học sinh thôi sao! Mày yên tâm, khẳng định là hù nó đến chết!"
"Cái này … Đức ca … cứ như vậy đi!" Tiểu Tào bất đắc dĩ lắc đầu, thầm nghĩ, mẹ kiếp, hai thằng lính của mày dùng được thì thà để tao tự làm!
Bất quá lời này hắn chỉ tự thì thầm trong miệng, không thể để Đức ca nghe được, bởi vì hắn chỉ là một tên côn đồ bình thường, chỉ có thể hù dọa mấy người dân thôi, nếu đụng phải thứ thiệt hay thứ dữ thì đã bỏ chạy mất xác.
Tên Đức ca này tại Tùng Giang là một người cũng có danh tiếng, lòng dạ độc ác, cho nên Tiểu Tào muốn nhờ hắn đến hù dọa Dương Minh, nhưng không ngờ hắn lại đưa hai thằng lính đến!
Được rồi, chuyện đã như vậy, chỉ cỏ thể đi bước nào tính bước đó! Trở về trong phòng, Tiểu Tào không khỏi lo lắng.
Sau khi xem xét tình hình sơ bộ, Dương Minh đặc biệt chú ý hành tung của Tiểu Tào, khi hắn bước ra ngoài nói chuyện điện thoại, Dương Minh đã" Nhìn" xem hắn nói cái gì. Mặc dù là không hiểu hết nhưng có thể đại khái đoán được một chút.
Thì ra tên Tào Lực Ngõa này cầu trợ một người tên là Đức ca đến giáo huấn mình, nhưng Đức ca không thể đến, lại phái người khác. Sau khi đã biết rõ ràng, Dương Minh không một chút hoang mang đợi người của Đức ca đến.
"Sao bây giờ còn chưa đến?" Dương Minh hết kiên nhẫn nói.
"Ừ, đến liền, đến liền!" Tào Lực Ngõa thuận miệng đáp, bất quá hắn cảm thấy không đúng, vội vàng hỏi: "Sao mày biết có người đến?"
"Chẳng lẽ không phải? Vậy mày nói bọn mềnh ở đây để làm gì?" Dương Minh cười nói.
Đang nói chuyện thì cửa phòng bị mở ra, hai người bước vào, nhìn mặt là biết không phải dân lương thiện gì, ngó quanh một hồi, nhìn thấy Tào Lực Ngõa, liền lộ ra vẻ mặt tươi cười. Tiểu Tào thầm nghĩ, xem ra hai thằng lính của Đức ca phái đến cũng có chút năng lực, một tên chuyên cho vay nặng lãi tên Chu Bưu, thằng còn lại chuyên chém mướn giùm cho Đức ca, tên Phạm Cửu Long!
"Dương Minh, giới thiệu cho mày hai người bạn!" Tào Lực Ngõa hớn hở nói: "Vị này là Chu Bưu, Bưu ca, vị này là Phạm Cửu Long, Long ca!"
"Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!" Dương Minh nhìn hai người trước mặt gật gật đầu.
"Thằng nhóc, mày ở khu nào? Đại ca là ai?" Phạm Cửu Long ngồi xuống đối diện Dương Minh, cố tình để lộ ra hình xâm" Rồng đen" trước ngực.
"Đại ca của em tên là Lý Huệ Hoa" Dương Minh vừa cười vừa nói, hắn suy tính một chút, bốn tên này, ngoại trừ Phạm Cửu Long có thể đánh đấm được, bất quá còn có tên Chu Bưu mập mạp kia nãy giờ không lên tiếng, chỉ lo ăn uống. Nếu quả thật là động thủ, thì Tào Lực Ngõa không phải là một khó khăn, mà bên cạnh còn có Kim Cương, đây là một nhân tố bất yên, nhưng, phỏng chừng là do dạy học quá lâu rồi, nên khi ra tay cũng sẽ gặp ít nhiều khó khăn.
Đã biết được ý đồ và thực lực của đối phương, Dương Minh đã không còn sợ hãi, chuẩn bị chơi đùa một chút với lũ này.
"Lý Huệ Hoa?" Phạm Cửu Long sửng sốt, sau đó liếc sang nhìn Chu Bưu hỏi: "Mày có quen không?"
Chu Bưu nhíu mày nửa ngày, rồi lắc đầu, giang hồ xung đột với nhau sợ nhất là tình trạng người nhà đánh người nhà, như vậy chẳng những làm trò cười thiên hạ, truyền ra ngoài thì chẳng còn mặt mũi nhìn người! Cho nên hai bên trước khi khai hỏa với nhau luôn mở miệng hỏi trước về lão đại, nếu như hai lão đại có giao tình với nhau, vậy cuộc chiến đó tự nhiên sẽ không đánh được.
"Xin hỏi Lý Huệ Hoa là người của khu nào?" Phạm Cửu Long do dự một chút, rồi cũng cung kính hỏi, dù sao cũng là lão đại của đối phương, vạn nhất là người tàn nhẫn, thì chẳng phải đã tự mang họa vào thân sao.
"Lý Huệ Hoa là thầy giáo của trường tôi, là chủ nhiệm của lớp hắn!" Kim Cương nhịn không được lên tiếng.
"Cái gì? Thằng nhóc, dám đùa với tao?" Phạm Cửu Long giận dữ hét: "Mày biết tao là gì không?"
"Không biết" Dương Minh lắc đầu.
"Tao nói cho mày biết, tao là xã hội đen!" Phạm Cửu Long sợ Dương Minh không hiểu, nên nhấn mạnh thêm một câu: "Là tội phạm có tổ chức!"
"Ồ, nghe danh đã lâu nghe danh đã lâu" Dương Minh làm ra bộ mặt ngây thơ, vẻ hâm mộ nhìn Phạm Cửu Long, có vẻ thằng này trí óc không được cao cho lắm, chẳng lẽ động thủ cũng nói như vậy?
"Mày khỏi cần ngưỡng với mộ, tao nói thật với mày, hôm nay có người nhờ ta đến đây hâm dọa mày!" Phạm Cửu Long là một người thô lỗ, đánh nhau ẩu đả thì được, nhưng đấu trí thì không có cửa của hắn! Hôm nay Đức ca kêu hắn đến đây hâm dọa một thằng học sinh, Phạm Cửu Long có chút khó khăn, vừa rồi xài mấy từ ngữ" Có học thức" không ổn, hắn nhịn không nổi nữa, dứt khoát nói trực tiếp.
Tào Lực Ngõa nghe Phạm Cửu Long nói vậy, không khỏi cau mày, đúng là điên, mày nói mày đến hâm dọa người ta, thì người ta có thể sợ mày sao?
"Vâng, em biết rồi, anh tìm em có việc gì cứ việc nói thẳng!" Dương Minh gật đầu, nhưng trong lòng mắng, mẹ kiếp Kim Cương, đầu mày chứa đất hả, không thể như Vương Chí Đào chơi mấy trò cao siêu một chút sao? Sao lần nào cũng tìm mấy thằng ngu đến tìm tao vậy! Hoặc là mày xem thường tao hoặc là mày chính là một thằng quá ngu!
Đối mặt với Vương Chí Đào, hắn có lẽ không dám. Nhưng với Kim Cương, hắn sẽ không kiên nể, cho dù Kim Cương có luyện võ gì đi nữa, thì đối thủ của hắn cũng quá yếu.
"Sảng khoái!" Phạm Cửu Long nghe Dương Minh nói vậy, mừng rỡ, cũng không cần nói nhãm nhiều! Vì vậy nói thẳng: "Nghe nói mày đụng đến Kim Cương phải không? Chuyện này là mày sai, mày nói phải làm gì bây giờ?"
"Em không biết, anh nói đi" Dương Minh nói.
"Tốt, có cá tính, rất sảng khoái" Phạm Cửu Long mừng rỡ, hôm nay không biết ăn cái gì mà hên dữ vậy, liền nói: "Tao tính thế này, mày ăn bữa cơm đó tốn hết năm vạn, bây giờ tính mày sáu vạn. Bây giờ mày móc ra sáu vạn, rồi nhận lỗi, chuyện này coi như xong!"
"Ồ, không?" Dương Minh hỏi.
"Không?" Phạm Cửu Long nghĩ thầm, nghe khẩu khí của nó, chẳng lẽ điều kiện của mình quá ít??
"Em không đồng ý" Dương Minh thản nhiên nói.
"Cái gì? Mẹ kiếp, mày muốn đùa à?" Phạm Cửu Long nổi giận, chỉ vào Dương Minh lớn tiếng nói: "Lần trước có một thằng trước mặt tao giả bộ, bị tao đấm cho một cái tét não, nằm viện hết nửa năm, thiếu chút nữa đã thành người thực vật!"
"Vậy sao? Cũng thật khéo, lần trước Cơ Thủy Sanh đứng trước mặt em cũng làm bộ thế này, rồi bị em đá cho một cái, kết quả là chạy đến bệnh viện cũng phải trực tiếp đi báo danh cho diêm vương gia!" Dương Minh bình tĩnh nói.
"Cơ Thủy Sanh?" Phạm Cửu Long nghe tên này, lập tức ngây ngốc.
Yên lặng, một sự im lặng bao trùm cả căn phòng, trừ Kim Cương ra, mọi người trong phòng ai cũng biết đến tên của Cơ Thủy Sanh, là thủ hạ của hắc bang tỉnh S, ngay cả một thằng đâm thuê chém mướn như Phạm Cửu Long đối với tên này như sấm bên tai!
Bất quá có nghe nói, Cơ Thủy Sanh là một kẻ không sợ trời không sợ đất, trong lần gây án tại Tùng Giang, lại bị một thằng học sinh đánh chết. Phạm Cửu Long tuyệt đối không nghĩ đến, kẻ đánh chết Cơ Thủy Sanh lại chính là tên học sinh mà bữa nay mình đến hăm dọa!
Mẹ ơi, rốt cuộc là ai dọa ai! Phạm Cửu Long tuy cũng là dân giang hồ, nhưng cũng biết thực lực mạnh yếu, người có thể giết chết Cơ Thủy Sanh, Phạm Cửu Long không dám đụng vào!
Bởi vì chuyện này được giữ bí mật, cho nên trừ hiệu trưởng và Triệu Oánh, chưa người nào biết chuyện của Dương Minh và Cơ Thủy Sanh, Kim Cương dĩ nhiên cũng không biết.
"Cơ Thủy Sanh là ai? Rất lợi hại sao?" Kim Cương thấy mọi người im lặng, có chút khó hiểu.
Tào Lực Ngõa vội vàng kéo kéo ống tay áo Kim Cương, nhỏ giọng nói vài câu, mặt Kim Cương lập tức biến sắc.
"Cái này … chúng tôi chưa nói gì. Đúng rồi, lần trước là do Dương Minh mời khác, hôm nay sẽ do Kim Cương trả tiền, huynh đệ thấy có phải không?" Tào Lực Ngõa vội vàng lên tiếng, hắn so với tên Phạm Cửu Long khôn khéo hơn nhiều, mặc dù còn hoài nghi lời Dương Minh có phải là sự thật hay không, nhưng chuyện của Cơ Thủy Sanh bí mật như vậy, mà có thể từ miệng Dương Minh nói ra, tám chín phần là sự thật!
"Tiểu Tào, mày nói khi nào thì người đó đến?" Kim Cương nhỏ giọng hỏi.
"Đến liền, đến liền, chờ một chút!" Tiểu Tào cũng rất sốt ruột, hắn cũng sợ mọi chuyện sẽ đổ bể.
"Reng reng ren" Điện thoại vang lên, Tiểu Tào móc điện thoại ra xem, rồi bước ra ngoài.
"Đức ca hả? Sao anh còn chưa đến, bọn em đang trong quán trà đợi anh nè!" Tiểu Tào lo lắng nói.
"Tiểu Tào, hôm nay tao có việc, không ghé được, một thằng anh em bị chém phải vào việc, tao phải đi đàm phán với người khác!"
"Nhưng mà Đức ca, bọn em đã mang người đến …" Tiểu Tào nghe xong, vẻ mặt lập tức trở nên đau khổ, thật sự là sợ cái gì thì trời cho cái đó sao!
"Được rồi, tao đã cho hai thằng lính đến! Một lát sẽ đến ngay!" Đức ca nói.
"Có thể sao?" Tiểu Tào do dự.
"Không phải là chỉ hù một thằng học sinh thôi sao! Mày yên tâm, khẳng định là hù nó đến chết!"
"Cái này … Đức ca … cứ như vậy đi!" Tiểu Tào bất đắc dĩ lắc đầu, thầm nghĩ, mẹ kiếp, hai thằng lính của mày dùng được thì thà để tao tự làm!
Bất quá lời này hắn chỉ tự thì thầm trong miệng, không thể để Đức ca nghe được, bởi vì hắn chỉ là một tên côn đồ bình thường, chỉ có thể hù dọa mấy người dân thôi, nếu đụng phải thứ thiệt hay thứ dữ thì đã bỏ chạy mất xác.
Tên Đức ca này tại Tùng Giang là một người cũng có danh tiếng, lòng dạ độc ác, cho nên Tiểu Tào muốn nhờ hắn đến hù dọa Dương Minh, nhưng không ngờ hắn lại đưa hai thằng lính đến!
Được rồi, chuyện đã như vậy, chỉ cỏ thể đi bước nào tính bước đó! Trở về trong phòng, Tiểu Tào không khỏi lo lắng.
Sau khi xem xét tình hình sơ bộ, Dương Minh đặc biệt chú ý hành tung của Tiểu Tào, khi hắn bước ra ngoài nói chuyện điện thoại, Dương Minh đã" Nhìn" xem hắn nói cái gì. Mặc dù là không hiểu hết nhưng có thể đại khái đoán được một chút.
Thì ra tên Tào Lực Ngõa này cầu trợ một người tên là Đức ca đến giáo huấn mình, nhưng Đức ca không thể đến, lại phái người khác. Sau khi đã biết rõ ràng, Dương Minh không một chút hoang mang đợi người của Đức ca đến.
"Sao bây giờ còn chưa đến?" Dương Minh hết kiên nhẫn nói.
"Ừ, đến liền, đến liền!" Tào Lực Ngõa thuận miệng đáp, bất quá hắn cảm thấy không đúng, vội vàng hỏi: "Sao mày biết có người đến?"
"Chẳng lẽ không phải? Vậy mày nói bọn mềnh ở đây để làm gì?" Dương Minh cười nói.
Đang nói chuyện thì cửa phòng bị mở ra, hai người bước vào, nhìn mặt là biết không phải dân lương thiện gì, ngó quanh một hồi, nhìn thấy Tào Lực Ngõa, liền lộ ra vẻ mặt tươi cười. Tiểu Tào thầm nghĩ, xem ra hai thằng lính của Đức ca phái đến cũng có chút năng lực, một tên chuyên cho vay nặng lãi tên Chu Bưu, thằng còn lại chuyên chém mướn giùm cho Đức ca, tên Phạm Cửu Long!
"Dương Minh, giới thiệu cho mày hai người bạn!" Tào Lực Ngõa hớn hở nói: "Vị này là Chu Bưu, Bưu ca, vị này là Phạm Cửu Long, Long ca!"
"Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!" Dương Minh nhìn hai người trước mặt gật gật đầu.
"Thằng nhóc, mày ở khu nào? Đại ca là ai?" Phạm Cửu Long ngồi xuống đối diện Dương Minh, cố tình để lộ ra hình xâm" Rồng đen" trước ngực.
"Đại ca của em tên là Lý Huệ Hoa" Dương Minh vừa cười vừa nói, hắn suy tính một chút, bốn tên này, ngoại trừ Phạm Cửu Long có thể đánh đấm được, bất quá còn có tên Chu Bưu mập mạp kia nãy giờ không lên tiếng, chỉ lo ăn uống. Nếu quả thật là động thủ, thì Tào Lực Ngõa không phải là một khó khăn, mà bên cạnh còn có Kim Cương, đây là một nhân tố bất yên, nhưng, phỏng chừng là do dạy học quá lâu rồi, nên khi ra tay cũng sẽ gặp ít nhiều khó khăn.
Đã biết được ý đồ và thực lực của đối phương, Dương Minh đã không còn sợ hãi, chuẩn bị chơi đùa một chút với lũ này.
"Lý Huệ Hoa?" Phạm Cửu Long sửng sốt, sau đó liếc sang nhìn Chu Bưu hỏi: "Mày có quen không?"
Chu Bưu nhíu mày nửa ngày, rồi lắc đầu, giang hồ xung đột với nhau sợ nhất là tình trạng người nhà đánh người nhà, như vậy chẳng những làm trò cười thiên hạ, truyền ra ngoài thì chẳng còn mặt mũi nhìn người! Cho nên hai bên trước khi khai hỏa với nhau luôn mở miệng hỏi trước về lão đại, nếu như hai lão đại có giao tình với nhau, vậy cuộc chiến đó tự nhiên sẽ không đánh được.
"Xin hỏi Lý Huệ Hoa là người của khu nào?" Phạm Cửu Long do dự một chút, rồi cũng cung kính hỏi, dù sao cũng là lão đại của đối phương, vạn nhất là người tàn nhẫn, thì chẳng phải đã tự mang họa vào thân sao.
"Lý Huệ Hoa là thầy giáo của trường tôi, là chủ nhiệm của lớp hắn!" Kim Cương nhịn không được lên tiếng.
"Cái gì? Thằng nhóc, dám đùa với tao?" Phạm Cửu Long giận dữ hét: "Mày biết tao là gì không?"
"Không biết" Dương Minh lắc đầu.
"Tao nói cho mày biết, tao là xã hội đen!" Phạm Cửu Long sợ Dương Minh không hiểu, nên nhấn mạnh thêm một câu: "Là tội phạm có tổ chức!"
"Ồ, nghe danh đã lâu nghe danh đã lâu" Dương Minh làm ra bộ mặt ngây thơ, vẻ hâm mộ nhìn Phạm Cửu Long, có vẻ thằng này trí óc không được cao cho lắm, chẳng lẽ động thủ cũng nói như vậy?
"Mày khỏi cần ngưỡng với mộ, tao nói thật với mày, hôm nay có người nhờ ta đến đây hâm dọa mày!" Phạm Cửu Long là một người thô lỗ, đánh nhau ẩu đả thì được, nhưng đấu trí thì không có cửa của hắn! Hôm nay Đức ca kêu hắn đến đây hâm dọa một thằng học sinh, Phạm Cửu Long có chút khó khăn, vừa rồi xài mấy từ ngữ" Có học thức" không ổn, hắn nhịn không nổi nữa, dứt khoát nói trực tiếp.
Tào Lực Ngõa nghe Phạm Cửu Long nói vậy, không khỏi cau mày, đúng là điên, mày nói mày đến hâm dọa người ta, thì người ta có thể sợ mày sao?
"Vâng, em biết rồi, anh tìm em có việc gì cứ việc nói thẳng!" Dương Minh gật đầu, nhưng trong lòng mắng, mẹ kiếp Kim Cương, đầu mày chứa đất hả, không thể như Vương Chí Đào chơi mấy trò cao siêu một chút sao? Sao lần nào cũng tìm mấy thằng ngu đến tìm tao vậy! Hoặc là mày xem thường tao hoặc là mày chính là một thằng quá ngu!
Đối mặt với Vương Chí Đào, hắn có lẽ không dám. Nhưng với Kim Cương, hắn sẽ không kiên nể, cho dù Kim Cương có luyện võ gì đi nữa, thì đối thủ của hắn cũng quá yếu.
"Sảng khoái!" Phạm Cửu Long nghe Dương Minh nói vậy, mừng rỡ, cũng không cần nói nhãm nhiều! Vì vậy nói thẳng: "Nghe nói mày đụng đến Kim Cương phải không? Chuyện này là mày sai, mày nói phải làm gì bây giờ?"
"Em không biết, anh nói đi" Dương Minh nói.
"Tốt, có cá tính, rất sảng khoái" Phạm Cửu Long mừng rỡ, hôm nay không biết ăn cái gì mà hên dữ vậy, liền nói: "Tao tính thế này, mày ăn bữa cơm đó tốn hết năm vạn, bây giờ tính mày sáu vạn. Bây giờ mày móc ra sáu vạn, rồi nhận lỗi, chuyện này coi như xong!"
"Ồ, không?" Dương Minh hỏi.
"Không?" Phạm Cửu Long nghĩ thầm, nghe khẩu khí của nó, chẳng lẽ điều kiện của mình quá ít??
"Em không đồng ý" Dương Minh thản nhiên nói.
"Cái gì? Mẹ kiếp, mày muốn đùa à?" Phạm Cửu Long nổi giận, chỉ vào Dương Minh lớn tiếng nói: "Lần trước có một thằng trước mặt tao giả bộ, bị tao đấm cho một cái tét não, nằm viện hết nửa năm, thiếu chút nữa đã thành người thực vật!"
"Vậy sao? Cũng thật khéo, lần trước Cơ Thủy Sanh đứng trước mặt em cũng làm bộ thế này, rồi bị em đá cho một cái, kết quả là chạy đến bệnh viện cũng phải trực tiếp đi báo danh cho diêm vương gia!" Dương Minh bình tĩnh nói.
"Cơ Thủy Sanh?" Phạm Cửu Long nghe tên này, lập tức ngây ngốc.
Yên lặng, một sự im lặng bao trùm cả căn phòng, trừ Kim Cương ra, mọi người trong phòng ai cũng biết đến tên của Cơ Thủy Sanh, là thủ hạ của hắc bang tỉnh S, ngay cả một thằng đâm thuê chém mướn như Phạm Cửu Long đối với tên này như sấm bên tai!
Bất quá có nghe nói, Cơ Thủy Sanh là một kẻ không sợ trời không sợ đất, trong lần gây án tại Tùng Giang, lại bị một thằng học sinh đánh chết. Phạm Cửu Long tuyệt đối không nghĩ đến, kẻ đánh chết Cơ Thủy Sanh lại chính là tên học sinh mà bữa nay mình đến hăm dọa!
Mẹ ơi, rốt cuộc là ai dọa ai! Phạm Cửu Long tuy cũng là dân giang hồ, nhưng cũng biết thực lực mạnh yếu, người có thể giết chết Cơ Thủy Sanh, Phạm Cửu Long không dám đụng vào!
Bởi vì chuyện này được giữ bí mật, cho nên trừ hiệu trưởng và Triệu Oánh, chưa người nào biết chuyện của Dương Minh và Cơ Thủy Sanh, Kim Cương dĩ nhiên cũng không biết.
"Cơ Thủy Sanh là ai? Rất lợi hại sao?" Kim Cương thấy mọi người im lặng, có chút khó hiểu.
Tào Lực Ngõa vội vàng kéo kéo ống tay áo Kim Cương, nhỏ giọng nói vài câu, mặt Kim Cương lập tức biến sắc.
"Cái này … chúng tôi chưa nói gì. Đúng rồi, lần trước là do Dương Minh mời khác, hôm nay sẽ do Kim Cương trả tiền, huynh đệ thấy có phải không?" Tào Lực Ngõa vội vàng lên tiếng, hắn so với tên Phạm Cửu Long khôn khéo hơn nhiều, mặc dù còn hoài nghi lời Dương Minh có phải là sự thật hay không, nhưng chuyện của Cơ Thủy Sanh bí mật như vậy, mà có thể từ miệng Dương Minh nói ra, tám chín phần là sự thật!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.