Ái Muội Đô Thị (Ngận Thuần Ngận Ái Muội)
Chương 141: Giúp Lam Lăng Như Vậy
Ngư Nhân Nhị Đại
03/08/2023
"Đừng có điên, mày ngu một mình đủ rồi, đừng có nghĩ Mộng Nghiên cũng ngu như mày" Dương Minh lắc đầu, vỗ vỗ vai Trương Tân nói: "Được rồi, đã được tao thu xếp, không cần lo lắng"
"Oa! Không phải sao? Ghê gớm vậy! Trần Mộng Nghiên đồng ý để hai vợ thờ một chồng" Trương Tân kinh hãi nói: "Như vậy ý đồ đen tối của mày được thực hiện rồi"
"Sao có thể được? To xác mà óc mày lại to như hạt nho vậy? Tao chỉ tạm thời gạt Mộng Nghiên thôi" Dương Minh nhún vai nói: "Tao nói Lam Lăng là em gái tao, nhờ tao mua băng vệ sinh giùm"
"Thì ra là thế, bất quá chuyện này không thể kéo dài" Trương Tân gật đầu nói: "Mày tính thế nào?"
"Còn thế nào nữa? Đi bước nào tính bước đo. Nói thật, tao cũng không ngờ chuyện lại đến nước này. Nhưng tao sẽ không từ bỏ một ai" Dương Minh bất đắc dĩ nói: "Thật không biết nên xử lý chuyện này như thế nào, tạm thời cứ để như vậy, giấu được bao lâu cứ giấu"
"Tốt, việc giữ bí mật giao cho tao, cam đoan hoàn thành nhiệm vu!" Trương Tân vỗ ngực nói: "Vì đại kế hai vợ thờ một chồng của lão đại, Trương Tân tao dù có chết cũng sẽ không tiết lộ!"
"Cái gì mà hai vợ thờ một chồng?" Trần Mộng Nghiên cầm theo hai bao băng vệ sinh ném vào trong xe, kỳ quái hỏi.
"Không có gì, chúng ta đang thảo luận một quyển tiểu thuyết truyenfull.vn" Dương Minh vội vàng nháy mắt với Trương Tân.
"Ừ, đúng đúng, là quyển truyện tên là" Thiên Sanh Ác Tương", tên tác giả dâʍ đãиɠ này chính là một tên sắc lang" Trương Tân mở miệng mắng.
"Về sau không được xem những truyện không lành mạnh như vậy nữa!" Trần Mộng Nghiên liếc nhìn Dương Minh.
Ba người cùng nhau đến quầy tính tiền, Trương Tân móc bóp ra nói: "Để tôi tính cho, ba tôi là thành viên ở đây, được ưu đãi nhiều lắm. Để cho tôi, nếu không lại quá hạn thì cũng như không"
"Hả? Cái này được sao?" Trần Mộng Nghiên do dự, nếu Dương Minh trả tiền thì không sao. Nàng có thể chấp nhận được, nhưng Trương Tân nói thế nào cũng là người ngoài.
"Không sao đâu, để hắn trả đi" Dương Minh tỉnh bơ đáp, làm cho Trần Mộng Nghiên không thể nào hiểu được tình bạn giữa con trai với con trai.
"Đúng vậy, anh em mà, trừ vợ là không thể cùng hưởng, mọi thứ còn lại đều có thể hưởng chung" Trương Tân nhếch miệng cười đáp lại cái trừng mắt của Trần Mộng Nghiên.
Mặt của Trần Mộng Nghiên đỏ lên, đương nhiên là hiểu Trương Tân đang nói nàng, tùy tiện nói: "Đáng ghét"
Tính tiền xong, Dương Minh lấy hai gói băng vệ sinh ra, còn lại tất cả nhét vào trong một túi đồ, dù sao Trương Tân cũng có xe, hắn không muốn để Trần Mộng Nghiên xách nhiều thứ như vậy.
Trương Tân lấy xe chở Trần Mộng Nghiên về nhà, sau đó mới lái xe đưa Dương Minh đến đại học Tùng Giang.
"Cuộc sống của mày cũng quá tiêu sái nha!" Trương Tân gật đầu cười với Dương Minh.
"Tiêu sái? Chờ đến khi nào mày như vậy, thì sẽ hiểu thôi" Dương Minh cười khổ nói: "Lam Lăng thì tao có thể tự tin là thu phục được, còn Trần Mộng Nghiên, tính cách của nàng không phải là mày không biết. Cho nên nói, tình hình hết sức nghiên trọng!"
"Hắc hắc, tao? Tao không vội tìm bạn gái, mày biết tao mà, tao thích chơi theo kiểu tình một đêm, nhiều kí©ɧ ŧɧí©ɧ, lại không bị bó buộc, muốn làm gì thì làm!" Trương Tân cười nói.
Dương Minh lắc đầu, không đồng ý với ý tưởng của Trương Tân. Nói thật ra, Dương Minh là một người con trai rất có truyền thống! Mặc dù là hoa tâm, luôn muốn tam thê tứ thϊếp, nhưng hắn lại hết sức quý trọng những người phụ nữ bên cạnh mình!
Nói trắng ra, hắn không phải là cái loại người có mới chán cũ, hắn có được người phụ nữ nào, hắn vẫn sẽ giữ người phụ nữ đó. Cho dù có người mới, người cũ vẫn sẽ không bị ném qua một bên.
Cho nên, hiện tai Dương Minh cũng rất khó xử, như vậy có tính là phản bội Lam Lăng không? Cái Tâm Cổ kia cuối cùng là gì? Điều này làm cho Dương Minh rất hoang mang, đây là một vấn đề mấu chốt.
Xe chạy đến cổng, dừng lại, Dương Minh để cho Trương Tân lái xe về, còn mình tự đi đến phòng của Lam Lăng.
Lam Lăng mở cửa cho Dương Minh, rồi xoay người đi vào phòng.
"Em làm sao vậy?" Dương Minh cảm thấy kỳ quái, bình thường Lam Lăng mà thấy mình đều nhào đến ôm mình, sao hôm nay lại thế này?
"Phía dưới của em có máu …" Lam Lăng cười khổ: "Ngày đầu tiên ra rất nhiều máu, em làm sao dám lộn xộn!"
Dương Minh nghe xong liền hiểu được, hèn chi phải cần cái băng vệ sinh, trách không được không dám vận động mạnh. Chẳng qua Lam Lăng quả thật cũng rất bạo dạn, những lời này cũng dám nói ra một cách tự nhiên.
"Băng vệ sinh mua cho em này, em mau dùng đi, nhìn em đi đứng như vậy, anh thấy không được tự nhiên!" Dương Minh lắc đầu nói.
"Tốt. Đúng rồi, em muốn anh ôm em vào phòng vệ sinh! Lam Lăng duỗi tay về hướng Dương Minh.
"Ôm thì ôm, cứ như là con nít!" Khí lực của Dương Minh nếu để ôm một người nhỏ nhắn như Lam Lăng thì không vấn đề gì, dễ dàng ôm nàng đi vào phòng vệ sinh.
"Anh thì biết gì, con gái trong mấy ngày này là con nít, cần phải được chăm sóc đặc biệt" Lam Lăng nói cứ như là đúng rồi vậy.
"Ừ" Dương Minh cũng không lật tẩy này, hắn thích cái kiểu làm nũng của Lam Lăng, cho hắn một cảm giác rất lạ.
Dương Minh kéo qυầи ɭóŧ của Lam Lăng xuống, hắn không biết rằng chuyện thay băng vệ sinh cho người con gái mình thích là một chuyện vô cùng ghê gớm, mà hắn nghĩ rằng có thể gia tăng tình cảm hai người.
"Ấy, được rồi, để em tự làm, anh không cần giúp!" Lam Lăng nhìn thấy Dương Minh muốn động chân động tay, mỉm cười, đoạt lấy miếng băng vệ sinh trong tay Dương Minh, áp miếng băng vào trong qυầи ɭóŧ, sau đó kéo lên.
"Anh không chê chổ này của em bẩn sao?" Sau khi dọn dẹp xong, Lam Lăng mới nhẹ nhàng hỏi.
"Chê chổ đó bẩn? Sao lại có thể?" Dương Minh không hề lo lắng về vấn đề này.
"A, anh đối với em thật tốt. Hun một cái nào!" Lam Lăng vừa khôi phục lại bộ dạng như trước, ôm lấy Dương Minh hôn một cái thật kêu: "Anh là người đàn ông đầu tiên thay băng vệ sinh cho em"
"Hả? Em còn muốn có mấy người nữa hả …" Dương Minh nghe xong có chút xấu hổ.
"Hả?" Lam Lăng sửng sốt, lập tức ý thức được câu nói của mình. Chuyện này cực kỳ tế nhị, vậy chẳng khác nào là thay đổi người đàn ông khác, vì vậy nói: "Đương nhiên là chỉ có một người, bất quá nếu anh không chịu thì … vậy sẽ không có ai hết"
Dương Minh cười cười, sau đó chỉ vào một cái túi ny lông ngoài cửa nói: "Có yến mạch phiến cho em nè, mấy ngày này đừng có ăn đồ
Yến mạch phiến là do Trần Mộng Nghiên mua, nghe nói con gái trong cái thời điểm đó đó, uống mấy thứ giải nhiệt như yến mạch phiến sẽ thoải mái rất nhiều.
Nói chuyện với Lam Lăng một chút, Dương Minh chuẩn bị đi về nhà.
Dương Minh đem chuyện dã ngoại ngày mai nói cho Lam Lăng nghe, nhưng lại che giấu chuyện của Trần Mộng Nghiên, Dương Minh vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết tốt đẹp, vả lại hắn vẫn chưa nắm được vững trái tim của Lam Lăng, hắn không dám mạo hiểm. Huống chi còn có Tâm Cổ, Dương Minh phải lấy cẩn thận làm trọng.
Lam Lăng không có ý kiến gì, chỉ nói: "Vậy anh yên tâm đi chơi đi, vừa lấy cái kia của em đến, chúng ta không thể yêu nhau được"
"Lăng Lăng, em nghĩ cái gì vậy hả? Anh đến tìm em không phải là vì chuyện kia" Dương Minh biết Lam Lăng không có ý đó, nhưng vẫn giải thích: "Thật ra thì anh có thể thấy em, ôm em cũng đã rất thỏa mãn. Hai ta cũng không cần phải làm cái kia cũng được"
"Ấy, em chỉ muốn để anh yên tâm đi chơi thôi, không có ý khác đâu" Quả nhiên, Lam Lăng vội nói.
"Ừ, em biết tâm ý của anh thì tốt rồi" Dương Minh ôm lấy Lam Lăng, nhẹ nhàng hôn.
Thật ra thì … phụ nữ tới ngày rồi rất dễ dàng sinh ra xúc động, Lam Lăng bị khơi dậy tìиɧ ɖu͙©, ánh mắt cũng trở nên mê ly: "Em muốn …"
Dương Minh hoảng sợ, vội vàng buông Lam Lăng ra, nói: "Đừng làm bậy, không được lấy thân thể của em ra nói giỡn"
Lam Lăng bị Dương Minh quát, lập tức bừng tỉnh, lè lưỡi ra dọa lại.
Càng như thế, Dương Minh càng yêu thương Lam Lăng hơn. Có vài chổ Lam Lăng rất khôn khéo, nhưng lại có vài chổ ngu ngốc một cách đáng yêu. Đây là một cực phẩm có đặc điểm trọng yếu.
Buổi tối về đến nhà, Dương Minh liền cảm giác được bầu không khí lễ hội.
Đúng vậy, Dương Minh không quan tâm đến thành tích thi cử của mình, nhưng lại có người quan tâm. Dương Minh có thể tự tin đậu vào đại học Tùng Giang 100%, nhưng cha mẹ của hắn lại không kiên định như vậy.
Cho nên, khi Dương Minh đi về từ trường, Dương Đại Hải liền gọi điện lên tổng đài để hỏi điểm, biết được thành tích của Dương Minh là 697.5, Dương Đại Hải và Dương Mẫu vô cùng cao hứng.
Thành tích này, vào kinh được rồi.
Cho nên, tối hôm nay, Dương Đại Hải và Dương Mẫu liền mở một bàn tiệc chúc mừng.
"Đại Minh, con chuẩn bị vào trường nào?" Dương Minh vào cửa, Dương Mẫu liền hỏi: "Thanh Hoa Bắc Đại?"
"Thanh Hoa Bắc Đại?" Dương Minh sửng sốt, nói: "Mẹ, con không muốn vào kinh"
"Cái gì? Không muốn vào kinh?" Dương mẫu nhíu mày.
"Oa! Không phải sao? Ghê gớm vậy! Trần Mộng Nghiên đồng ý để hai vợ thờ một chồng" Trương Tân kinh hãi nói: "Như vậy ý đồ đen tối của mày được thực hiện rồi"
"Sao có thể được? To xác mà óc mày lại to như hạt nho vậy? Tao chỉ tạm thời gạt Mộng Nghiên thôi" Dương Minh nhún vai nói: "Tao nói Lam Lăng là em gái tao, nhờ tao mua băng vệ sinh giùm"
"Thì ra là thế, bất quá chuyện này không thể kéo dài" Trương Tân gật đầu nói: "Mày tính thế nào?"
"Còn thế nào nữa? Đi bước nào tính bước đo. Nói thật, tao cũng không ngờ chuyện lại đến nước này. Nhưng tao sẽ không từ bỏ một ai" Dương Minh bất đắc dĩ nói: "Thật không biết nên xử lý chuyện này như thế nào, tạm thời cứ để như vậy, giấu được bao lâu cứ giấu"
"Tốt, việc giữ bí mật giao cho tao, cam đoan hoàn thành nhiệm vu!" Trương Tân vỗ ngực nói: "Vì đại kế hai vợ thờ một chồng của lão đại, Trương Tân tao dù có chết cũng sẽ không tiết lộ!"
"Cái gì mà hai vợ thờ một chồng?" Trần Mộng Nghiên cầm theo hai bao băng vệ sinh ném vào trong xe, kỳ quái hỏi.
"Không có gì, chúng ta đang thảo luận một quyển tiểu thuyết truyenfull.vn" Dương Minh vội vàng nháy mắt với Trương Tân.
"Ừ, đúng đúng, là quyển truyện tên là" Thiên Sanh Ác Tương", tên tác giả dâʍ đãиɠ này chính là một tên sắc lang" Trương Tân mở miệng mắng.
"Về sau không được xem những truyện không lành mạnh như vậy nữa!" Trần Mộng Nghiên liếc nhìn Dương Minh.
Ba người cùng nhau đến quầy tính tiền, Trương Tân móc bóp ra nói: "Để tôi tính cho, ba tôi là thành viên ở đây, được ưu đãi nhiều lắm. Để cho tôi, nếu không lại quá hạn thì cũng như không"
"Hả? Cái này được sao?" Trần Mộng Nghiên do dự, nếu Dương Minh trả tiền thì không sao. Nàng có thể chấp nhận được, nhưng Trương Tân nói thế nào cũng là người ngoài.
"Không sao đâu, để hắn trả đi" Dương Minh tỉnh bơ đáp, làm cho Trần Mộng Nghiên không thể nào hiểu được tình bạn giữa con trai với con trai.
"Đúng vậy, anh em mà, trừ vợ là không thể cùng hưởng, mọi thứ còn lại đều có thể hưởng chung" Trương Tân nhếch miệng cười đáp lại cái trừng mắt của Trần Mộng Nghiên.
Mặt của Trần Mộng Nghiên đỏ lên, đương nhiên là hiểu Trương Tân đang nói nàng, tùy tiện nói: "Đáng ghét"
Tính tiền xong, Dương Minh lấy hai gói băng vệ sinh ra, còn lại tất cả nhét vào trong một túi đồ, dù sao Trương Tân cũng có xe, hắn không muốn để Trần Mộng Nghiên xách nhiều thứ như vậy.
Trương Tân lấy xe chở Trần Mộng Nghiên về nhà, sau đó mới lái xe đưa Dương Minh đến đại học Tùng Giang.
"Cuộc sống của mày cũng quá tiêu sái nha!" Trương Tân gật đầu cười với Dương Minh.
"Tiêu sái? Chờ đến khi nào mày như vậy, thì sẽ hiểu thôi" Dương Minh cười khổ nói: "Lam Lăng thì tao có thể tự tin là thu phục được, còn Trần Mộng Nghiên, tính cách của nàng không phải là mày không biết. Cho nên nói, tình hình hết sức nghiên trọng!"
"Hắc hắc, tao? Tao không vội tìm bạn gái, mày biết tao mà, tao thích chơi theo kiểu tình một đêm, nhiều kí©ɧ ŧɧí©ɧ, lại không bị bó buộc, muốn làm gì thì làm!" Trương Tân cười nói.
Dương Minh lắc đầu, không đồng ý với ý tưởng của Trương Tân. Nói thật ra, Dương Minh là một người con trai rất có truyền thống! Mặc dù là hoa tâm, luôn muốn tam thê tứ thϊếp, nhưng hắn lại hết sức quý trọng những người phụ nữ bên cạnh mình!
Nói trắng ra, hắn không phải là cái loại người có mới chán cũ, hắn có được người phụ nữ nào, hắn vẫn sẽ giữ người phụ nữ đó. Cho dù có người mới, người cũ vẫn sẽ không bị ném qua một bên.
Cho nên, hiện tai Dương Minh cũng rất khó xử, như vậy có tính là phản bội Lam Lăng không? Cái Tâm Cổ kia cuối cùng là gì? Điều này làm cho Dương Minh rất hoang mang, đây là một vấn đề mấu chốt.
Xe chạy đến cổng, dừng lại, Dương Minh để cho Trương Tân lái xe về, còn mình tự đi đến phòng của Lam Lăng.
Lam Lăng mở cửa cho Dương Minh, rồi xoay người đi vào phòng.
"Em làm sao vậy?" Dương Minh cảm thấy kỳ quái, bình thường Lam Lăng mà thấy mình đều nhào đến ôm mình, sao hôm nay lại thế này?
"Phía dưới của em có máu …" Lam Lăng cười khổ: "Ngày đầu tiên ra rất nhiều máu, em làm sao dám lộn xộn!"
Dương Minh nghe xong liền hiểu được, hèn chi phải cần cái băng vệ sinh, trách không được không dám vận động mạnh. Chẳng qua Lam Lăng quả thật cũng rất bạo dạn, những lời này cũng dám nói ra một cách tự nhiên.
"Băng vệ sinh mua cho em này, em mau dùng đi, nhìn em đi đứng như vậy, anh thấy không được tự nhiên!" Dương Minh lắc đầu nói.
"Tốt. Đúng rồi, em muốn anh ôm em vào phòng vệ sinh! Lam Lăng duỗi tay về hướng Dương Minh.
"Ôm thì ôm, cứ như là con nít!" Khí lực của Dương Minh nếu để ôm một người nhỏ nhắn như Lam Lăng thì không vấn đề gì, dễ dàng ôm nàng đi vào phòng vệ sinh.
"Anh thì biết gì, con gái trong mấy ngày này là con nít, cần phải được chăm sóc đặc biệt" Lam Lăng nói cứ như là đúng rồi vậy.
"Ừ" Dương Minh cũng không lật tẩy này, hắn thích cái kiểu làm nũng của Lam Lăng, cho hắn một cảm giác rất lạ.
Dương Minh kéo qυầи ɭóŧ của Lam Lăng xuống, hắn không biết rằng chuyện thay băng vệ sinh cho người con gái mình thích là một chuyện vô cùng ghê gớm, mà hắn nghĩ rằng có thể gia tăng tình cảm hai người.
"Ấy, được rồi, để em tự làm, anh không cần giúp!" Lam Lăng nhìn thấy Dương Minh muốn động chân động tay, mỉm cười, đoạt lấy miếng băng vệ sinh trong tay Dương Minh, áp miếng băng vào trong qυầи ɭóŧ, sau đó kéo lên.
"Anh không chê chổ này của em bẩn sao?" Sau khi dọn dẹp xong, Lam Lăng mới nhẹ nhàng hỏi.
"Chê chổ đó bẩn? Sao lại có thể?" Dương Minh không hề lo lắng về vấn đề này.
"A, anh đối với em thật tốt. Hun một cái nào!" Lam Lăng vừa khôi phục lại bộ dạng như trước, ôm lấy Dương Minh hôn một cái thật kêu: "Anh là người đàn ông đầu tiên thay băng vệ sinh cho em"
"Hả? Em còn muốn có mấy người nữa hả …" Dương Minh nghe xong có chút xấu hổ.
"Hả?" Lam Lăng sửng sốt, lập tức ý thức được câu nói của mình. Chuyện này cực kỳ tế nhị, vậy chẳng khác nào là thay đổi người đàn ông khác, vì vậy nói: "Đương nhiên là chỉ có một người, bất quá nếu anh không chịu thì … vậy sẽ không có ai hết"
Dương Minh cười cười, sau đó chỉ vào một cái túi ny lông ngoài cửa nói: "Có yến mạch phiến cho em nè, mấy ngày này đừng có ăn đồ
Yến mạch phiến là do Trần Mộng Nghiên mua, nghe nói con gái trong cái thời điểm đó đó, uống mấy thứ giải nhiệt như yến mạch phiến sẽ thoải mái rất nhiều.
Nói chuyện với Lam Lăng một chút, Dương Minh chuẩn bị đi về nhà.
Dương Minh đem chuyện dã ngoại ngày mai nói cho Lam Lăng nghe, nhưng lại che giấu chuyện của Trần Mộng Nghiên, Dương Minh vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết tốt đẹp, vả lại hắn vẫn chưa nắm được vững trái tim của Lam Lăng, hắn không dám mạo hiểm. Huống chi còn có Tâm Cổ, Dương Minh phải lấy cẩn thận làm trọng.
Lam Lăng không có ý kiến gì, chỉ nói: "Vậy anh yên tâm đi chơi đi, vừa lấy cái kia của em đến, chúng ta không thể yêu nhau được"
"Lăng Lăng, em nghĩ cái gì vậy hả? Anh đến tìm em không phải là vì chuyện kia" Dương Minh biết Lam Lăng không có ý đó, nhưng vẫn giải thích: "Thật ra thì anh có thể thấy em, ôm em cũng đã rất thỏa mãn. Hai ta cũng không cần phải làm cái kia cũng được"
"Ấy, em chỉ muốn để anh yên tâm đi chơi thôi, không có ý khác đâu" Quả nhiên, Lam Lăng vội nói.
"Ừ, em biết tâm ý của anh thì tốt rồi" Dương Minh ôm lấy Lam Lăng, nhẹ nhàng hôn.
Thật ra thì … phụ nữ tới ngày rồi rất dễ dàng sinh ra xúc động, Lam Lăng bị khơi dậy tìиɧ ɖu͙©, ánh mắt cũng trở nên mê ly: "Em muốn …"
Dương Minh hoảng sợ, vội vàng buông Lam Lăng ra, nói: "Đừng làm bậy, không được lấy thân thể của em ra nói giỡn"
Lam Lăng bị Dương Minh quát, lập tức bừng tỉnh, lè lưỡi ra dọa lại.
Càng như thế, Dương Minh càng yêu thương Lam Lăng hơn. Có vài chổ Lam Lăng rất khôn khéo, nhưng lại có vài chổ ngu ngốc một cách đáng yêu. Đây là một cực phẩm có đặc điểm trọng yếu.
Buổi tối về đến nhà, Dương Minh liền cảm giác được bầu không khí lễ hội.
Đúng vậy, Dương Minh không quan tâm đến thành tích thi cử của mình, nhưng lại có người quan tâm. Dương Minh có thể tự tin đậu vào đại học Tùng Giang 100%, nhưng cha mẹ của hắn lại không kiên định như vậy.
Cho nên, khi Dương Minh đi về từ trường, Dương Đại Hải liền gọi điện lên tổng đài để hỏi điểm, biết được thành tích của Dương Minh là 697.5, Dương Đại Hải và Dương Mẫu vô cùng cao hứng.
Thành tích này, vào kinh được rồi.
Cho nên, tối hôm nay, Dương Đại Hải và Dương Mẫu liền mở một bàn tiệc chúc mừng.
"Đại Minh, con chuẩn bị vào trường nào?" Dương Minh vào cửa, Dương Mẫu liền hỏi: "Thanh Hoa Bắc Đại?"
"Thanh Hoa Bắc Đại?" Dương Minh sửng sốt, nói: "Mẹ, con không muốn vào kinh"
"Cái gì? Không muốn vào kinh?" Dương mẫu nhíu mày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.