Ái Muội Đô Thị (Ngận Thuần Ngận Ái Muội)
Chương 120: Không Phải Nàng Lấy
Ngư Nhân Nhị Đại
19/09/2021
Cảnh sát đi rồi, cha con Trương Tân cũng không nhắc đến chuyện đi tìm gái, chẳng qua Trương Giải Phóng rất xấu hổ, cảm thấy mình có lỗi với Dương Minh.
Dương Minh cảm thấy không khí trong phòng không được tốt, liền kéo Lam Lăng về phòng.
"Dương Minh, em cảm thấy chuyện này rất kỳ quái" Vào phòng một hồi Lam Lăng nói. Bộ dáng nghiêm trang của nha đầu này thật sự không được tự nhiên.
"Có ý gì?" Dương Minh hỏi.
"Phỉ thúy bị mất rất kỳ quái. Mặc dù em chỉ làm gái có một ngày, nhưng mà cũng đã có nghe mọi người tán gẫu, nghe nói rằng các cô ấy đều như nhau, sẽ không coi hành lý của khách, cho dù là có tham lam nhưng cũng chỉ biết cầm tiền trong túi của khách thôi. Vì ai cũng biết, người bình thường sẽ không để những thứ quý giá trong hành lý" Lam Lăng phân tích: "Cứ như vậy, thì có chút kỳ quái"
"Ý của em là chú Trương cố tình làm ra?" Dương Minh lắc đầu, vừa nãy hắn cũng đã hoài nghi Trương Giải Phóng. Mặc dù nhìn ông có vẻ là người tốt, nhưng trong lòng ai mà biết được, mấy chục vạn đâu phải là một con số nhỏ! Cho nên Dương Minh đã dùng năng lực nhìn thấu quét vào phòng của Trương Giải Phóng, nhưng không phát hiện ra tăm hơi của phỉ thúy. Nói cách khác, cũng không phải là do Trương Giải Phóng làm.
"Nếu đã không phải, vậy thì anh cũng đã biết, em cũng nói cho anh biết luôn. Theo trực giác của em, em không cảm thấy chú Trương có cái gì đó không ổn" Lam Lăng lắc đầu.
"Tiếc thật! Khối phỉ thúy kia vốn định làm cho em một cái ngọc bội" Dương Minh cười lắc đầu.
"Cho em?" Lam Lăng sửng sốt, đột nhiên nhớ ra tối hôm qua Dương Minh đã nói muốn để lại một khối phỉ thúy, thì ra là cho mình! Trong lòng Lam Lăng không khỏi ngọt ngào: "Không sao đâu mà, anh có tâm ý này em đã rất hạnh phúc rồi!"
"Yên tâm đi Lam Lăng. Cho dù không tìm được khối phỉ thúy đó, anh vẫn có thể tìm một khối khác cho em" Dương Minh cảm thấy việc này không có gì khó.
Những người bị mất đồ thường rất lo lắng, còn Dương Minh bị mất một khối phỉ thúy hai trăm vạn, thậm chí là tám trăm vạn mà vẫn thoải mái nằm trên giường nghiên cứu sách.
Lam Lăng tiếp tục coi phim, bởi vì tiết mục hôm nay chẳng khác ngày thường. Tin tức hôm nay nói về giá đồng Yên của Nhật cao hơn giá Đô La của Mỹ rồi những tin đại loại như thế. Thỉnh thoảng nàng quay lại thỉnh giáo Dương Minh vài vấn đề, nhìn giống như là một học sinh chăm học.
"Dương Minh, anh xem đây là cái gì?" Lam Lăng chỉ vào màn hình.
"Ồ? Cái này hả, là nhảy trứng" Dương Minh nâng mắt lên nhìn, rồi lại tiếp tục đọc sách.
"Nhảy trứng? Dùng để làm gì?" Lam Lăng lại hỏi.
"Dùng để làm gì sao em không coi TV đi rồi biết" Dương Minh tức giận nói, Lam Lăng này, thật có chủ tâm phá rối.
(*^__^*)
"Lam Lăng!" Dương Minh tức giận đến trừng mắt" Em muốn làm cái gì cũng không cần phải hỏi anh hết!"
"Dạ? Anh yêu, anh muốn em sao?" Lam Lăng vô cùng cao hứng trèo lên giường, mò đến bên cạnh Dương Minh.
Vì vậy, dưới tình huống này, Dương Minh đã không thể nhịn được, mà đã không thể nhịn thì không cần phải nhịn …
Buổi tối, Lý phó sở trưởng gọi điện đến, những việc Trương Giải Phóng nhờ, đã tìm được Li Li.
Trong phòng thẩm vấn, Dương Minh nhìn thấy Li Li. Một người phụ nữ mặc trang phục rất xinh đẹp, Dương Minh quả thật hoài nghi khẩu vị của Trương Giải Phóng, thật sự rất kém sao?
Li Li hiển nhiên có chút khẩn trương, dù sao liên quan đến hai mươi vạn, nàng chỉ là gái, sao không khẩn trương được.
…. " Mình căn bản là không lấy phỉ thúy gì, tên mập mạp này muốn hãm hại mình"
Bỗng nhiên, một âm thanh truyền vào đầu óc của Dương Minh, hắn sửng sốt, nhìn thấy người bên cạnh không phản ứng gì, liền biết vừa rồi mình đã" nhìn thấy" suy nghĩ của người khác.
Đây chính là suy nghĩ của Li Li, mặc dù hắn không biết dị năng của mình sao lại đột ngột xuất hiện như vậy, nhưng hắn tin tưởng năng lực của mình, nếu Li Li đã nghĩ như vậy, khẳng định nàng không phải là người trộm phỉ thúy.
Nàng nghĩ đến cái tên mập mạp kia, có lẽ là Trương Giải Phóng.
Quả nhiên, Lý phó sở trưởng hết sức xin lỗi Trương Giải Phóng: "Căn cứ theo điều tra của chúng tôi, Li Li vẫn chưa tiếp xúc với bên ngoài, nàng dùng một cái túi xách, thoạt nhìn bên ngoài rất lớn, nhưng bên trong lại rất nhỏ, không đủ để khối phỉ thúy vào. Hơn nữa, vấn đề mấu chốt là, nếu nàng đã người đã lấy cắp phỉ thúy, thì nàng sẽ không quay về chổ cũ để ngủ yên giấc. Lúc chúng tôi đến, là thời điểm nàng đang chuẩn bị đón khách vào buổi tối. Cứ như vậy, làm giảm đi hiềm nghi của nàng. Những tổ chức như vậy, rất khác so với những cá thể đơn độc. Chỉ cần tìm đến người chủ hậu thuẫn sau lưng các nàng, là có thể tìm được các nàng. Cho nên các nàng cũng rất ít trộm đồ của người khác!"
Trương Giải Phóng có chút thất vọng gật đầu, biết Lý phó sở trưởng nói có đạo lý.
"Vụ án đã được báo cáo lên cấp trên, ngày mai phân cục bên kia sẽ có người đến. Ông chủ trương, bọn họ có thể tìm đến ông để hiểu một chút về tình hình lúc đó, phiền ông tốt nhất đừng rời khỏi phòng khách sạn, hơn nữa, coi chừng hành lý của ông" Lý phó sở trưởng phân phó.
"Không vấn đề, tôi hiểu rồi" Trương Giải Phóng gật đầu.
Dương Minh đã đón trước được kết quả này, cho nên cũng không có phản ứng gì đặc biệt, nhưng Trương Giải Phóng lại vô cùng thất vọng, vốn tưởng rằng tìm được Li Li thì phỉ thúy sẽ trở lại, nên không khỏi vui mừng.
Trương Giải Phóng là một người rất giữ lời, sau khi ra khỏi sở, muốn kéo Dương Minh đến ngân hàng, nói là chuyển cho hắn hai trăm vạn.
"Chú Trương, chú làm gì vậy, cảnh sát còn chưa phá được án, chú làm gì vội thế!" Dương Minh vội vàng cự tuyệt.
"Dương Minh, chú không thiếu tiền. Từ chiều đến giờ chú đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện này, nếu con không nhận, tối nay chú sẽ không ngủ yên được!" Trương Giải Phóng lắc đầu, có chút do dự: "Dương Minh… có phải con nghĩ là chú lấy không?"
"Đương nhiên là không, chú Trương, sao chú lại nghĩ như vậy?" Dương Minh vội vàng khoát tay.
"Nếu khối phỉ thúy này được chế thành phẩm, có thể bán được đến tám mươi vạn, con không cho rằng chú tham tiền của con sao?" Trương Giải Phóng vẫn cảm thấy có lỗi.
"Sao lại có thể, chú Trương, nếu chú muốn, thì lúc ấy đã gạt con, nói rằng khối phỉ thúy này không đáng giá, giá trị thấp. Cần gì phải tốn nhiều công sức như vậy. Cho đến giờ con cũng chưa từng hoài nghi chú!" Dương Minh nói.
"Con nói như vậy là chú yên tâm rồi!" Trương Giải Phóng gật đầu nói: "Chẳng qua con yên tâm, nếu thật sự không tìm được, chú nhất định sẽ bồi thường tổn thất cho con"
Dương Minh đành phải gật đầu.
Mặc dù phỉ thúy bị trộm, nhưng làm ăn thì vẫn phải làm, chỉ phải tận lực nghĩ biện pháp đền bù thôi. Ngày thứ hai, Trương Giải Phóng mang Dương Minh và Trương Tân đến công ti đá quý Lương Kim Nha.
Lương Kim Nha thấy người đến, liền hỏi: "Ông chủ sao biết chổ tôi vừa có một lượng mao thạch về?"
"Là một người bạn kinh doanh nói cho tôi biết, hắn là khách ở đây, lần này có việc nên không tới" Trương Giải Phóng nói.
"Bằng hữu của ông là?" Lương Kim Nha hỏi.
"Tôn lão nhị!" Trương Giải Phóng nói: "Tên thật cũng không rõ, trong kinh doanh người ta chỉ biết đến lợi nhuận thôi, không cần các vấn đề khác"
Lương Kim Nha gật đầu, cái này hắn cũng rõ. Khách đến nơi này vì suy nghĩ an toàn, rất nhiều người dùng tên giả. Nếu đã là khách giới thiệu Trương Giải Phóng đến, như vậy cũng không thể cự tuyệt ngoài cửa, vì vậy nói: "Ông chủ, ông lần đầu tiên đến đây, tôi nói một chút quy tắc, những hàng hóa ông chọn, ít nhất phải là mười vạn!"
"Không vấn đề!" Trương Giải Phóng nghe xong, gật đầu, mười vạn đối với ông chỉ là một con số nhỏ.
Lương Kim Nha biết đám Trương Giải Phóng là một túi tiền lớn, báo cáo với cáo trên xong, liền dẫn qua kho hàng.
"Ông chủ Lương, cháu cũng muốn tham gia cược thạch, những không có đủ mười vạn, có thể không?" Dương Minh hỏi.
"Các người đều đi cùng nhau, không sao cả, chú cho cháu một túi, cháu tự chọn đi" Lương Kim Nha sở dĩ yêu cầu mười vạn, bởi vì sợ khách đến trộm hàng, nhưng Dương Minh đi cùng với người kia, không cần phải tuân thủ.
"Sao vậy, Dương Minh, con còn muốn cược thạch?" Trương Giải Phóng nghe xong có chút kinh ngạc.
"Đúng vậy, con có chút hứng thú với cái này, cho nên muốn thử thời vận" Dương Minh gật đầu.
"Được, đến lúc đó chú sẽ trả cho con!" Trương Giải Phóng cười nói.
"Được rồi, con có tiền của mình mà!" Dương Minh cũng không muốn phát sinh chuyện tranh cãi. Loại chuyện này, trên TV và internet đã có rất nhiều. Ví dụ như hai người bạn, A muốn mua xổ số, nhưng không có tiền lẻ, thì B trả, sau này trúng số, B không muốn chia cho A, bởi vì cho rằng đây là tiền của hắn, cho nên tiền thưởng phải thuộc về hắn.
Dương Minh cảm thấy không khí trong phòng không được tốt, liền kéo Lam Lăng về phòng.
"Dương Minh, em cảm thấy chuyện này rất kỳ quái" Vào phòng một hồi Lam Lăng nói. Bộ dáng nghiêm trang của nha đầu này thật sự không được tự nhiên.
"Có ý gì?" Dương Minh hỏi.
"Phỉ thúy bị mất rất kỳ quái. Mặc dù em chỉ làm gái có một ngày, nhưng mà cũng đã có nghe mọi người tán gẫu, nghe nói rằng các cô ấy đều như nhau, sẽ không coi hành lý của khách, cho dù là có tham lam nhưng cũng chỉ biết cầm tiền trong túi của khách thôi. Vì ai cũng biết, người bình thường sẽ không để những thứ quý giá trong hành lý" Lam Lăng phân tích: "Cứ như vậy, thì có chút kỳ quái"
"Ý của em là chú Trương cố tình làm ra?" Dương Minh lắc đầu, vừa nãy hắn cũng đã hoài nghi Trương Giải Phóng. Mặc dù nhìn ông có vẻ là người tốt, nhưng trong lòng ai mà biết được, mấy chục vạn đâu phải là một con số nhỏ! Cho nên Dương Minh đã dùng năng lực nhìn thấu quét vào phòng của Trương Giải Phóng, nhưng không phát hiện ra tăm hơi của phỉ thúy. Nói cách khác, cũng không phải là do Trương Giải Phóng làm.
"Nếu đã không phải, vậy thì anh cũng đã biết, em cũng nói cho anh biết luôn. Theo trực giác của em, em không cảm thấy chú Trương có cái gì đó không ổn" Lam Lăng lắc đầu.
"Tiếc thật! Khối phỉ thúy kia vốn định làm cho em một cái ngọc bội" Dương Minh cười lắc đầu.
"Cho em?" Lam Lăng sửng sốt, đột nhiên nhớ ra tối hôm qua Dương Minh đã nói muốn để lại một khối phỉ thúy, thì ra là cho mình! Trong lòng Lam Lăng không khỏi ngọt ngào: "Không sao đâu mà, anh có tâm ý này em đã rất hạnh phúc rồi!"
"Yên tâm đi Lam Lăng. Cho dù không tìm được khối phỉ thúy đó, anh vẫn có thể tìm một khối khác cho em" Dương Minh cảm thấy việc này không có gì khó.
Những người bị mất đồ thường rất lo lắng, còn Dương Minh bị mất một khối phỉ thúy hai trăm vạn, thậm chí là tám trăm vạn mà vẫn thoải mái nằm trên giường nghiên cứu sách.
Lam Lăng tiếp tục coi phim, bởi vì tiết mục hôm nay chẳng khác ngày thường. Tin tức hôm nay nói về giá đồng Yên của Nhật cao hơn giá Đô La của Mỹ rồi những tin đại loại như thế. Thỉnh thoảng nàng quay lại thỉnh giáo Dương Minh vài vấn đề, nhìn giống như là một học sinh chăm học.
"Dương Minh, anh xem đây là cái gì?" Lam Lăng chỉ vào màn hình.
"Ồ? Cái này hả, là nhảy trứng" Dương Minh nâng mắt lên nhìn, rồi lại tiếp tục đọc sách.
"Nhảy trứng? Dùng để làm gì?" Lam Lăng lại hỏi.
"Dùng để làm gì sao em không coi TV đi rồi biết" Dương Minh tức giận nói, Lam Lăng này, thật có chủ tâm phá rối.
(*^__^*)
"Lam Lăng!" Dương Minh tức giận đến trừng mắt" Em muốn làm cái gì cũng không cần phải hỏi anh hết!"
"Dạ? Anh yêu, anh muốn em sao?" Lam Lăng vô cùng cao hứng trèo lên giường, mò đến bên cạnh Dương Minh.
Vì vậy, dưới tình huống này, Dương Minh đã không thể nhịn được, mà đã không thể nhịn thì không cần phải nhịn …
Buổi tối, Lý phó sở trưởng gọi điện đến, những việc Trương Giải Phóng nhờ, đã tìm được Li Li.
Trong phòng thẩm vấn, Dương Minh nhìn thấy Li Li. Một người phụ nữ mặc trang phục rất xinh đẹp, Dương Minh quả thật hoài nghi khẩu vị của Trương Giải Phóng, thật sự rất kém sao?
Li Li hiển nhiên có chút khẩn trương, dù sao liên quan đến hai mươi vạn, nàng chỉ là gái, sao không khẩn trương được.
…. " Mình căn bản là không lấy phỉ thúy gì, tên mập mạp này muốn hãm hại mình"
Bỗng nhiên, một âm thanh truyền vào đầu óc của Dương Minh, hắn sửng sốt, nhìn thấy người bên cạnh không phản ứng gì, liền biết vừa rồi mình đã" nhìn thấy" suy nghĩ của người khác.
Đây chính là suy nghĩ của Li Li, mặc dù hắn không biết dị năng của mình sao lại đột ngột xuất hiện như vậy, nhưng hắn tin tưởng năng lực của mình, nếu Li Li đã nghĩ như vậy, khẳng định nàng không phải là người trộm phỉ thúy.
Nàng nghĩ đến cái tên mập mạp kia, có lẽ là Trương Giải Phóng.
Quả nhiên, Lý phó sở trưởng hết sức xin lỗi Trương Giải Phóng: "Căn cứ theo điều tra của chúng tôi, Li Li vẫn chưa tiếp xúc với bên ngoài, nàng dùng một cái túi xách, thoạt nhìn bên ngoài rất lớn, nhưng bên trong lại rất nhỏ, không đủ để khối phỉ thúy vào. Hơn nữa, vấn đề mấu chốt là, nếu nàng đã người đã lấy cắp phỉ thúy, thì nàng sẽ không quay về chổ cũ để ngủ yên giấc. Lúc chúng tôi đến, là thời điểm nàng đang chuẩn bị đón khách vào buổi tối. Cứ như vậy, làm giảm đi hiềm nghi của nàng. Những tổ chức như vậy, rất khác so với những cá thể đơn độc. Chỉ cần tìm đến người chủ hậu thuẫn sau lưng các nàng, là có thể tìm được các nàng. Cho nên các nàng cũng rất ít trộm đồ của người khác!"
Trương Giải Phóng có chút thất vọng gật đầu, biết Lý phó sở trưởng nói có đạo lý.
"Vụ án đã được báo cáo lên cấp trên, ngày mai phân cục bên kia sẽ có người đến. Ông chủ trương, bọn họ có thể tìm đến ông để hiểu một chút về tình hình lúc đó, phiền ông tốt nhất đừng rời khỏi phòng khách sạn, hơn nữa, coi chừng hành lý của ông" Lý phó sở trưởng phân phó.
"Không vấn đề, tôi hiểu rồi" Trương Giải Phóng gật đầu.
Dương Minh đã đón trước được kết quả này, cho nên cũng không có phản ứng gì đặc biệt, nhưng Trương Giải Phóng lại vô cùng thất vọng, vốn tưởng rằng tìm được Li Li thì phỉ thúy sẽ trở lại, nên không khỏi vui mừng.
Trương Giải Phóng là một người rất giữ lời, sau khi ra khỏi sở, muốn kéo Dương Minh đến ngân hàng, nói là chuyển cho hắn hai trăm vạn.
"Chú Trương, chú làm gì vậy, cảnh sát còn chưa phá được án, chú làm gì vội thế!" Dương Minh vội vàng cự tuyệt.
"Dương Minh, chú không thiếu tiền. Từ chiều đến giờ chú đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện này, nếu con không nhận, tối nay chú sẽ không ngủ yên được!" Trương Giải Phóng lắc đầu, có chút do dự: "Dương Minh… có phải con nghĩ là chú lấy không?"
"Đương nhiên là không, chú Trương, sao chú lại nghĩ như vậy?" Dương Minh vội vàng khoát tay.
"Nếu khối phỉ thúy này được chế thành phẩm, có thể bán được đến tám mươi vạn, con không cho rằng chú tham tiền của con sao?" Trương Giải Phóng vẫn cảm thấy có lỗi.
"Sao lại có thể, chú Trương, nếu chú muốn, thì lúc ấy đã gạt con, nói rằng khối phỉ thúy này không đáng giá, giá trị thấp. Cần gì phải tốn nhiều công sức như vậy. Cho đến giờ con cũng chưa từng hoài nghi chú!" Dương Minh nói.
"Con nói như vậy là chú yên tâm rồi!" Trương Giải Phóng gật đầu nói: "Chẳng qua con yên tâm, nếu thật sự không tìm được, chú nhất định sẽ bồi thường tổn thất cho con"
Dương Minh đành phải gật đầu.
Mặc dù phỉ thúy bị trộm, nhưng làm ăn thì vẫn phải làm, chỉ phải tận lực nghĩ biện pháp đền bù thôi. Ngày thứ hai, Trương Giải Phóng mang Dương Minh và Trương Tân đến công ti đá quý Lương Kim Nha.
Lương Kim Nha thấy người đến, liền hỏi: "Ông chủ sao biết chổ tôi vừa có một lượng mao thạch về?"
"Là một người bạn kinh doanh nói cho tôi biết, hắn là khách ở đây, lần này có việc nên không tới" Trương Giải Phóng nói.
"Bằng hữu của ông là?" Lương Kim Nha hỏi.
"Tôn lão nhị!" Trương Giải Phóng nói: "Tên thật cũng không rõ, trong kinh doanh người ta chỉ biết đến lợi nhuận thôi, không cần các vấn đề khác"
Lương Kim Nha gật đầu, cái này hắn cũng rõ. Khách đến nơi này vì suy nghĩ an toàn, rất nhiều người dùng tên giả. Nếu đã là khách giới thiệu Trương Giải Phóng đến, như vậy cũng không thể cự tuyệt ngoài cửa, vì vậy nói: "Ông chủ, ông lần đầu tiên đến đây, tôi nói một chút quy tắc, những hàng hóa ông chọn, ít nhất phải là mười vạn!"
"Không vấn đề!" Trương Giải Phóng nghe xong, gật đầu, mười vạn đối với ông chỉ là một con số nhỏ.
Lương Kim Nha biết đám Trương Giải Phóng là một túi tiền lớn, báo cáo với cáo trên xong, liền dẫn qua kho hàng.
"Ông chủ Lương, cháu cũng muốn tham gia cược thạch, những không có đủ mười vạn, có thể không?" Dương Minh hỏi.
"Các người đều đi cùng nhau, không sao cả, chú cho cháu một túi, cháu tự chọn đi" Lương Kim Nha sở dĩ yêu cầu mười vạn, bởi vì sợ khách đến trộm hàng, nhưng Dương Minh đi cùng với người kia, không cần phải tuân thủ.
"Sao vậy, Dương Minh, con còn muốn cược thạch?" Trương Giải Phóng nghe xong có chút kinh ngạc.
"Đúng vậy, con có chút hứng thú với cái này, cho nên muốn thử thời vận" Dương Minh gật đầu.
"Được, đến lúc đó chú sẽ trả cho con!" Trương Giải Phóng cười nói.
"Được rồi, con có tiền của mình mà!" Dương Minh cũng không muốn phát sinh chuyện tranh cãi. Loại chuyện này, trên TV và internet đã có rất nhiều. Ví dụ như hai người bạn, A muốn mua xổ số, nhưng không có tiền lẻ, thì B trả, sau này trúng số, B không muốn chia cho A, bởi vì cho rằng đây là tiền của hắn, cho nên tiền thưởng phải thuộc về hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.