Ai Muốn Tình Sâu Lầm Vào Phù Hoa
Chương 8
Lam Bạch Sắc
21/05/2014
Mấy ngày nay, Nhậm Tư Đồ sắp bị lời niệm "Kim Cô chú" làm cho tâm trí bị lao lực tới mệt mỏi rồi ——
"Sau ngày kia là Chủ nhật rồi...!"
"Ngày kia là Chủ nhật rồi...!"
"Ngày mai là Chủ nhật rồi...!"
Tầm Tầm một lòng háo hức chờ đợi tới Chủ nhật, Thời Chung hẹn sẽ dẫn cậu nhóc ra ngoài đi chơi. Sáng thứ bảy, Nhậm Tư Đồ đưa Tầm Tầm đến trường học, sau khi xuống xe, cậu nhóc vẫn không quên quay ngược trở lại nói với vào, dặn dò Nhậm Tư Đồ:: "Ngày mai là Chủ nhật rồi...!"
Điều này thật sự làm cho Nhậm Tư Đồ khó xử, ngộ nhỡ đây chỉ là lời nói khách khí của đối phương thì sao? Nếu Thời Chung căn bản không để việc này ở trong lòng thì làm sao bây giờ?
Cô quyết định không nghĩ tới điều đó nữa, việc cấp bách hiện giờ là phải giải quyết thỏa đáng công việc còn lại trong tuần này. Cô đã sắp xếp cho người phụ nữ mắc chứng hậu sản uất ức là người bệnh đầu tiên của mình trong buổi sáng ngày hôm nay.
Lúc trước người bệnh này vẫn luôn trong bộ dạng lôi thôi lếch thếch, nhưng hôm nay vừa bước vào phòng làm việc của Nhậm Tư Đồ, ngay lập tức cô liền phát hiện ra khí sắc của cô ấy đã không còn giống như trước kia nữa.
Có lẽ bởi vì hôm nay cô ấy ăn mặc trang điểm rất tỉ mỉ, còn đeo cả trang sức hết sức trang nhã, nhìn bề ngoài dường như trẻ ra mấy tuổi.
Nhậm Tư Đồ khi gặp mặt bệnh nhân thì luôn giữ nụ cười trên môi, cho dù tâm tình bệnh nhân không ổn định, cô cũng không biểu lộ cảm xúc chân thật của mình ra bên ngoài. Nhưng lúc này cô mỉm cười, thật sự là xuất phát từ nội tâm, cô cảm thấy vui mừng cho cô ấy: "Xem ra “Không gian trò chuyện của mẹ” đối với cô rất có hiệu quả."
"Không gian trò chuyện của mẹ" vốn là sự kiện được Trung tâm liên hiệp trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ đứng ra tổ chức hàng tháng. Vào thứ hai, thứ ba, thứ năm mỗi tuần đều có tổ chức tiệc trà, các thành viên tham gia là những người mới làm mẹ, gặp gỡ nhau để giao lưu chia sẻ tâm đắc của mình, trao đổi kinh nghiệm chăm sóc con cái. Mạc Nhất Minh đã nhờ cậy bạn bè để có thể cho bệnh nhân của Nhậm Tư Đồ được tham gia vào sự kiện này.
Kể từ sau khi người bệnh này vì tạt axit sunphuric vào người khác mà suýt bị khởi tố hình sự, chỉ trong một thời gian ngắn, Nhậm Tư Đồ ước chừng cô ấy đã tham gia tiệc trà “Không gian trò chuyện của mẹ” được năm lần. Hiển nhiên có thể thấy được, tâm tình của cô ấy đã có chuyển biến rất tốt.
Bệnh nhân từ trong túi xách lấy ra một quyển nhật ký mới tinh, đưa cho Nhậm Tư Đồ, "Bác sĩ Nhậm, lúc trước không phải chị đề nghị tôi nên viết một quyển nhật ký ghi lại quá trình lớn lên của con gái sao? Nhưng lúc ấy trong đầu tôi chỉ nghĩ đến chuyện ba của nó đối xử với tôi tàn nhẫn như thế nào, căn bản không thể tĩnh tâm mà viết được nhật ký. Nhưng ngày hôm trước, khi nhìn con gái lần đầu tiên cười với tôi, một khắc đó tôi đã thông suốt rồi. Vì một người đàn ông hèn hạ bỉ ổi mà phải đi tìm cái chết, quả thật không đáng. . . . . ."
Nhậm Tư Đồ mở quyển nhật ký ra, thấy trên trang thứ nhất có dán một bức ảnh, trong hình là một bé gái cười toe toét đến híp cả mắt, lộ cả lợi răng màu hồng.
Nhìn nụ cười con nít này, tâm tình của Nhậm Tư Đồ thoáng chốc cũng thấy vui vẻ. Nhưng sau khi kết thúc thời gian khám và điều trị cho người bệnh này, cuộc hẹn kế tiếp lại là một bệnh nhân có tâm lý vô cùng tiêu cực, khiến cho phòng làm việc của Nhậm Tư Đồ lạnh lẽo đi vài phần mặc cho tiết trời ấm nóng bên ngoài.
Bệnh nhân tiếp theo là một người đàn ông trẻ tuổi hết sức gầy gò, đây là lần thứ hai anh ta tới điều trị.
Ưa sạch sẽ là một loại hội chứng tương đối điển hình, nhưng người bệnh này lại mắc phải hội chứng hoàn toàn ngược lại, chỉ có ở trong môi trường dơ dáy bẩn thỉu anh ta mới cảm thấy được xoa dịu, giảm bớt lo lắng. Nhậm Tư Đồ cũng đã điều trị cho vài người bệnh mắc phải hội chứng đó.
Không chỉ có thế, người bệnh này còn mắc thêm chứng tâm lý ngại giao tiếp. Vốn dĩ anh ta nên được điều trị bởi người am hiểu hành vi trị liệu như Mạc Nhất Minh, chỉ tiếc là các cuộc hẹn của Mạc Nhất Minh đã được sắp xếp kín lịch sang tận năm sau, cho nên người bệnh này chỉ có thể chuyển qua cho Nhậm Tư Đồ.
Cũng giống như lần đầu tiên đến phòng làm việc của Nhậm Tư Đồ, người bệnh vừa đi vào, vẻ mặt đã lập tức căng thẳng khẩn cầu cô: "Mau. . . . . . kéo rèm che vào."
Mãi đến khi Nhậm Tư Đồ kéo toàn bộ rèm che lại, người bệnh mới bằng lòng ngồi xuống cùng cô nói chuyện. Thật ra thì cả quá trình điều trị lần này cũng không khác gì lần trước, người bệnh chỉ nhắc lại chuyện cô bạn gái cũ của mình mắc chứng ưa sạch sẽ khủng bố tới mức nào. Mới đầu chỉ là trước khi nắm tay nhau phải dùng rượu cồn hết lần này đến lần khác khử độc tay của anh ta, dần dần trong tất cả các hoạt động sinh hoạt cuộc sống thường ngày cô ta cũng bắt người bệnh này nhất định phải sử dụng nước khử trùng từ đầu tới cuối.
Sau khi hai người chia tay, anh ta vừa thấy vật dụng tắm rửa hay ngửi được mùi dịch khử trùng thì lập tức mất khống chế, cuối cùng tiến triển thành tình trạng bệnh hiện giờ. Lần tắm gần đây nhất của anh ta cũng đã hơn một tháng rồi, quần áo trên người vừa nhìn đã biết là rất lâu không được giặt giũ. Cả phòng làm việc của Nhậm Tư Đồ dần dần tràn ngập một chút mùi hôi thối khó ngửi. Nếu là mùa đông còn có thể miễn cưỡng chịu đựng được, nhưng nếu vào mùa hè. . . . . . Nhậm Tư Đồ không cần nghĩ cũng biết mùi đó khó ngửi tới mức nào.
Nhậm Tư Đồ quyết định trước mắt cứ áp dụng liệu pháp hành vi trị liệu đối với người bệnh này, nhưng hiển nhiên anh ta không hề có ý thức phối hợp với cô. Chỉ ra sức liên tục hỏi: "Đã hết giờ rồi sao? Đã kết thúc được chưa? Tôi không chịu nổi nơi này, tôi muốn mau chóng đi ra ngoài. . . . . ."
Thời gian điều trị hôm nay vừa chấm dứt, người bệnh lập tức tông cửa xông ra. Tới gần tối lúc tan việc, trước khi Nhậm Tư Đồ ra khỏi phòng khám bệnh còn nghe được dì phụ trách quét dọn ai oán: "Mùi gì khó ngửi như vậy? Thùng rác ở đây bị đổ sao?"
Nhậm Tư Đồ nghe dì quét dọn nói vậy, sau khi đi vào thang máy, nhịn không được liền ngửi áo trên người mình một cái. Cô không có thói quen mang nước hoa theo người, Nhậm Tư Đồ đang nghĩ phải mau chóng về nhà tắm rửa thay quần áo thì điện thoại trong túi xách đột nhiên vang lên.
Là Thịnh Gia Ngôn gọi tới.
"Hôm nay em có lái xe ra ngoài không?"
Thấy anh hỏi một câu khó hiểu như vậy, Nhậm Tư Đồ im lặng, không vội trả lời, nghe anh nói tiếp: "Anh mới giải quyết xong công việc ở gần phòng khám của em, anh không đi xe, cho anh đi nhờ một đoạn được không? Tiện thể chúng ta cùng đi ăn cơm luôn."
Chẳng hiểu vì sao, chỉ cần nghe thấy giọng nói đầy từ tính của Thịnh Gia Ngôn, cho dù chỉ là những lời nói bình thường, cũng có thể khiến cho tâm tình của Nhậm Tư Đồ thật vui vẻ. Thang máy đã xuống tới tầng hầm ga ra, Nhậm Tư Đồ không phát hiện ra bước chân của mình đi nhanh hơn so với bình thường. Cô nhanh chóng tìm được xe, lái xe ba rẽ hai ngoặt đi tới lối ra của ga ra. Vừa ra ngoài cô đã nhìn thấy ngay Thịnh Gia Ngôn đang cầm cặp tài liệu đứng chờ ở trước phòng khám.
Nhậm Tư Đồ nhanh tay xách cặp tài liệu giùm anh, sau đó hai người đi thẳng tới trường học của Tầm Tầm.
Giờ tan tầm ngày thứ bảy từ trước tới nay vẫn là giờ cao điểm, Nhậm Tư Đồ đi được một chút lại dừng một chút, cùng Thịnh Gia Ngôn câu được câu chăng trò chuyện: "Gần đây có chuyện gì xảy ra vậy, cả ngày anh ở cùng với Tầm Tầm, không cần đi hẹn hò sao?"
Thịnh Gia Ngôn buông tay ra, bộ dáng ra vẻ không sao cả: "Độc thân không phải rất tốt sao?"
"Thời gian giữa hai mối quan hệ của anh chưa từng vượt quá nửa năm."
"Có lẽ bởi vì gần đây ba mẹ thường xuyên thúc giục anh kết hôn " Nói tới đây, Thịnh Gia Ngôn lộ ra vẻ mặt buồn bã, "Bị nói nhiều quá, khiến anh có cảm giác việc đơn thuần tìm phụ nữ để nói chuyện yêu đương mà không suy tính đến việc kết hôn là tội ác tày trời, vậy thì sống độc thân thôi."
Đối với đáp án này của anh, Nhậm Tư Đồ không biết nên vui hay buồn, bảo trì trầm mặc, yên lặng một lúc lâu mới nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, anh tới gần phòng khám của em để giải quyết chuyện gì?"
"Khách hàng lớn của Sự Vụ Sở phát sinh tranh cãi liên quan tới pháp luật với công ty Trung Hâm, anh và vài người nữa phụ trách tới đó đàm phán."
Nhậm Tư Đồ gật đầu một cái, cũng không quá để ý. Lúc này vừa đúng thời điểm đèn tín hiệu phía trước chuyển sang màu xanh, Nhậm Tư Đồ đi theo dòng xe đông đúc chậm rãi di chuyển, đột nhiên, chợt dừng xe lại ——
"Trung Hâm?" Cô đột nhiên giống như bị tên của công ty này làm cho giật mình, cau mày hỏi, "Trung trong ‘trung tâm’, Hâm trong ‘kim tiền thịnh vượng’ phải không?"
Thịnh Gia Ngôn gật đầu một cái, có chút nghi ngờ quan sát cô: "Sao em lại phản ứng kỳ lạ như vậy?"
Nhậm Tư Đồ cũng ý thức được mình phản ứng quá, khởi động lại xe, giọng nói cũng trở nên chậm chạp: "Đó là công ty bạn học cũ của em."
Thịnh Gia Ngôn trầm mặc hai giây, giống như đang suy tư điều gì đó, anh ngẩng đầu nhìn Nhậm Tư Đồ thận trọng hỏi: "Học cùng với em khi nào? Tại sao anh lại không biết?"
"Là lớp 11 trung học." Bây giờ ngược lại, Nhậm Tư Đồ cảm thấy bộ dạng khó hiểu này của anh rất thú vị, cô theo thói quen nhếch lông mày cười một tiếng, "Lúc đó anh cũng xuất ngoại đi học đại học rồi, không biết cũng không có gì lạ mà."
Dòng xe phía trước đi càng lúc càng nhanh, đường cũng thông thoáng hơn, Nhậm Tư Đồ nhìn kính chắn gió bên ngoài, chuyên tâm lái xe, không hề tán gẫu nữa. Đúng lúc này, Thịnh Gia Ngôn đột nhiên nói: "Đừng tiếp xúc với cậu ta quá nhiều, cậu ta không phải là hạng người tốt đẹp gì đâu."
Giọng nói của Thịnh Gia Ngôn thật sự nghiêm túc, gần như là hà khắc ——
Nhậm Tư Đồ đang lái xe, không dám trực tiếp quay đầu ra sau nhìn Thịnh Gia Ngôn, chỉ có thể qua gương chiếu hậu nhìn anh một cái. Vẻ mặt của anh so với giọng nói còn nghiêm túc hơn vài phần. Trong lòng Nhậm Tư Đồ không khỏi cảm thấy "lộp bộp" một trận.
Lời nói đó cứ văng vẳng bên tai Nhậm Tư Đồ, tận cho tới lúc dùng xong bữa ăn thịnh soạn tại nhà của Thịnh Gia Ngôn, khi lái xe đưa Tầm Tầm về nhà, đột nhiên nghe thấy cậu nhóc hỏi: "Mẹ có gọi điện thoại cho chú chân dài hỏi xem ngày mai đi đâu chơi không?" Nhậm Tư Đồ giả vờ ngu ngơ không hiểu hỏi: "Chú chân dài nào cơ?"
Đáng tiếc chiêu này không dọa được tiểu quỷ Tầm Tầm, Nhậm Tư Đồ suy nghĩ một chút, mặc dù lương tâm hổ thẹn nhưng mắt cũng không chớp lấy một cái nói bừa: "Chú chân dài ngày mai không có rảnh, sau này có thời gian sẽ hẹn lại sau."
Báo ứng của lời nói dối này cũng tới quá nhanh đi, Nhậm Tư Đồ vừa mới dứt lời, tiếng chuông của chiếc điện thoại đang sạc đặt bên trong xe rất phối hợp vang lên.
Nhậm Tư Đồ bắt máy, liền nghe thấy giọng nói có chút quen thuộc mà xa lạ truyền tới: "Muốn gọi điện thoại cho em quả thật rất khó khăn."
Đầu bên kia điện thoại là một giọng nam có chút lành lạnh lại hết sức dễ nghe, mà bên cạnh Tầm Tầm chớp đôi mắt to tràn đầy hi vọng nhìn cô. Nhậm Tư Đồ chỉ có thể nhắm mắt mở miệng: "Thời Chung?"
Không ngờ anh lại lưu loát đi thẳng vào vấn đề: "Tôi chưa từng đưa cậu nhóc kia đi chơi, nó đang ở bên cạnh em sao? Hỏi nó xem ngày mai muốn đi đâu chơi."
Trong xe vốn rất yên tĩnh, lỗ tai Tầm Tầm lại vô cùng nhạy bén, đoán chừng đầu bên kia điện thoại nói cái gì Tầm Tầm cũng nghe không sót một chữ. Lúc này, không đợi Nhậm Tư Đồ trả lời, Tầm Tầm đã đoạt lấy điện thoại trên tay cô: "Này!"
"Tôi không phải là ‘cậu nhóc kia’, tôi tên là Nhậm Yến Tầm, người quen thì gọi là Tầm Tầm."
Những chuyện tiếp theo hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của Nhậm Tư Đồ, cô chỉ nghe thấy Tầm Tầm rõ ràng mạch lạc, hết sức nghiêm túc cùng Thời Chung xác nhận cuộc hẹn chiều mai. Không để Nhậm Tư Đồ chen miệng vào một câu, Tầm Tầm đã cúp điện thoại, hài lòng đem di động đặt vào ổ sạc điện thoại.
Nhậm Tư Đồ lái xe, không biết nên phản ứng thế nào trước hành động tự chủ trương của hai người này. Tầm Tầm mặt mày hớn hở nhìn quang cảnh thành phố lướt qua kính chắn gió, tâm tình có vẻ rất tốt. Bất chợt cậu nhóc nhớ tới một chuyện hết sức quan trọng, lúc này mới nghiêng đầu nhìn sang Nhậm Tư Đồ: "Đúng rồi, chú chân dài hỏi trưa mai con muốn ăn gì, con nói cái gì cũng được. Chú ấy nói vậy tới nhà chúng ta ăn trưa đi, con đồng ý rồi. . . . . ."
Trả lời Tầm Tầm là một tiếng phanh xe chói tai.
Nhậm Tư Đồ không thể giữ nổi bình tĩnh, xe còn chưa dừng hẳn, cô đã quay sang Tầm Tầm gấp gáp hỏi: "Con đồng ý? ? ?"
Tầm Tầm tỉnh bơ nhún nhún vai: "Coi như kiểm tra chú ấy đi, người có thể ăn được thức ăn do mẹ làm, tuyệt đối là tình yêu đích thực của mẹ. . . . . ."
Nhậm Tư Đồ bất đắc dĩ ôm trán: còn nhỏ tuổi như vậy, biết cái gì gọi là "tình yêu đích thực" chứ, chỉ biết dùng từ ngữ linh tinh. . . . . .
Nhưng làm cho Nhậm Tư Đồ khổ sở hơn là: mặc dù cô không muốn cùng vị bạn học cũ này có quá nhiều tiếp xúc, nhưng cô cũng không muốn anh vì bữa cơm trưa khủng bố do cô làm mà sau này hoảng sợ né tránh cô còn không kịp đâu! ! !
"Sau ngày kia là Chủ nhật rồi...!"
"Ngày kia là Chủ nhật rồi...!"
"Ngày mai là Chủ nhật rồi...!"
Tầm Tầm một lòng háo hức chờ đợi tới Chủ nhật, Thời Chung hẹn sẽ dẫn cậu nhóc ra ngoài đi chơi. Sáng thứ bảy, Nhậm Tư Đồ đưa Tầm Tầm đến trường học, sau khi xuống xe, cậu nhóc vẫn không quên quay ngược trở lại nói với vào, dặn dò Nhậm Tư Đồ:: "Ngày mai là Chủ nhật rồi...!"
Điều này thật sự làm cho Nhậm Tư Đồ khó xử, ngộ nhỡ đây chỉ là lời nói khách khí của đối phương thì sao? Nếu Thời Chung căn bản không để việc này ở trong lòng thì làm sao bây giờ?
Cô quyết định không nghĩ tới điều đó nữa, việc cấp bách hiện giờ là phải giải quyết thỏa đáng công việc còn lại trong tuần này. Cô đã sắp xếp cho người phụ nữ mắc chứng hậu sản uất ức là người bệnh đầu tiên của mình trong buổi sáng ngày hôm nay.
Lúc trước người bệnh này vẫn luôn trong bộ dạng lôi thôi lếch thếch, nhưng hôm nay vừa bước vào phòng làm việc của Nhậm Tư Đồ, ngay lập tức cô liền phát hiện ra khí sắc của cô ấy đã không còn giống như trước kia nữa.
Có lẽ bởi vì hôm nay cô ấy ăn mặc trang điểm rất tỉ mỉ, còn đeo cả trang sức hết sức trang nhã, nhìn bề ngoài dường như trẻ ra mấy tuổi.
Nhậm Tư Đồ khi gặp mặt bệnh nhân thì luôn giữ nụ cười trên môi, cho dù tâm tình bệnh nhân không ổn định, cô cũng không biểu lộ cảm xúc chân thật của mình ra bên ngoài. Nhưng lúc này cô mỉm cười, thật sự là xuất phát từ nội tâm, cô cảm thấy vui mừng cho cô ấy: "Xem ra “Không gian trò chuyện của mẹ” đối với cô rất có hiệu quả."
"Không gian trò chuyện của mẹ" vốn là sự kiện được Trung tâm liên hiệp trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ đứng ra tổ chức hàng tháng. Vào thứ hai, thứ ba, thứ năm mỗi tuần đều có tổ chức tiệc trà, các thành viên tham gia là những người mới làm mẹ, gặp gỡ nhau để giao lưu chia sẻ tâm đắc của mình, trao đổi kinh nghiệm chăm sóc con cái. Mạc Nhất Minh đã nhờ cậy bạn bè để có thể cho bệnh nhân của Nhậm Tư Đồ được tham gia vào sự kiện này.
Kể từ sau khi người bệnh này vì tạt axit sunphuric vào người khác mà suýt bị khởi tố hình sự, chỉ trong một thời gian ngắn, Nhậm Tư Đồ ước chừng cô ấy đã tham gia tiệc trà “Không gian trò chuyện của mẹ” được năm lần. Hiển nhiên có thể thấy được, tâm tình của cô ấy đã có chuyển biến rất tốt.
Bệnh nhân từ trong túi xách lấy ra một quyển nhật ký mới tinh, đưa cho Nhậm Tư Đồ, "Bác sĩ Nhậm, lúc trước không phải chị đề nghị tôi nên viết một quyển nhật ký ghi lại quá trình lớn lên của con gái sao? Nhưng lúc ấy trong đầu tôi chỉ nghĩ đến chuyện ba của nó đối xử với tôi tàn nhẫn như thế nào, căn bản không thể tĩnh tâm mà viết được nhật ký. Nhưng ngày hôm trước, khi nhìn con gái lần đầu tiên cười với tôi, một khắc đó tôi đã thông suốt rồi. Vì một người đàn ông hèn hạ bỉ ổi mà phải đi tìm cái chết, quả thật không đáng. . . . . ."
Nhậm Tư Đồ mở quyển nhật ký ra, thấy trên trang thứ nhất có dán một bức ảnh, trong hình là một bé gái cười toe toét đến híp cả mắt, lộ cả lợi răng màu hồng.
Nhìn nụ cười con nít này, tâm tình của Nhậm Tư Đồ thoáng chốc cũng thấy vui vẻ. Nhưng sau khi kết thúc thời gian khám và điều trị cho người bệnh này, cuộc hẹn kế tiếp lại là một bệnh nhân có tâm lý vô cùng tiêu cực, khiến cho phòng làm việc của Nhậm Tư Đồ lạnh lẽo đi vài phần mặc cho tiết trời ấm nóng bên ngoài.
Bệnh nhân tiếp theo là một người đàn ông trẻ tuổi hết sức gầy gò, đây là lần thứ hai anh ta tới điều trị.
Ưa sạch sẽ là một loại hội chứng tương đối điển hình, nhưng người bệnh này lại mắc phải hội chứng hoàn toàn ngược lại, chỉ có ở trong môi trường dơ dáy bẩn thỉu anh ta mới cảm thấy được xoa dịu, giảm bớt lo lắng. Nhậm Tư Đồ cũng đã điều trị cho vài người bệnh mắc phải hội chứng đó.
Không chỉ có thế, người bệnh này còn mắc thêm chứng tâm lý ngại giao tiếp. Vốn dĩ anh ta nên được điều trị bởi người am hiểu hành vi trị liệu như Mạc Nhất Minh, chỉ tiếc là các cuộc hẹn của Mạc Nhất Minh đã được sắp xếp kín lịch sang tận năm sau, cho nên người bệnh này chỉ có thể chuyển qua cho Nhậm Tư Đồ.
Cũng giống như lần đầu tiên đến phòng làm việc của Nhậm Tư Đồ, người bệnh vừa đi vào, vẻ mặt đã lập tức căng thẳng khẩn cầu cô: "Mau. . . . . . kéo rèm che vào."
Mãi đến khi Nhậm Tư Đồ kéo toàn bộ rèm che lại, người bệnh mới bằng lòng ngồi xuống cùng cô nói chuyện. Thật ra thì cả quá trình điều trị lần này cũng không khác gì lần trước, người bệnh chỉ nhắc lại chuyện cô bạn gái cũ của mình mắc chứng ưa sạch sẽ khủng bố tới mức nào. Mới đầu chỉ là trước khi nắm tay nhau phải dùng rượu cồn hết lần này đến lần khác khử độc tay của anh ta, dần dần trong tất cả các hoạt động sinh hoạt cuộc sống thường ngày cô ta cũng bắt người bệnh này nhất định phải sử dụng nước khử trùng từ đầu tới cuối.
Sau khi hai người chia tay, anh ta vừa thấy vật dụng tắm rửa hay ngửi được mùi dịch khử trùng thì lập tức mất khống chế, cuối cùng tiến triển thành tình trạng bệnh hiện giờ. Lần tắm gần đây nhất của anh ta cũng đã hơn một tháng rồi, quần áo trên người vừa nhìn đã biết là rất lâu không được giặt giũ. Cả phòng làm việc của Nhậm Tư Đồ dần dần tràn ngập một chút mùi hôi thối khó ngửi. Nếu là mùa đông còn có thể miễn cưỡng chịu đựng được, nhưng nếu vào mùa hè. . . . . . Nhậm Tư Đồ không cần nghĩ cũng biết mùi đó khó ngửi tới mức nào.
Nhậm Tư Đồ quyết định trước mắt cứ áp dụng liệu pháp hành vi trị liệu đối với người bệnh này, nhưng hiển nhiên anh ta không hề có ý thức phối hợp với cô. Chỉ ra sức liên tục hỏi: "Đã hết giờ rồi sao? Đã kết thúc được chưa? Tôi không chịu nổi nơi này, tôi muốn mau chóng đi ra ngoài. . . . . ."
Thời gian điều trị hôm nay vừa chấm dứt, người bệnh lập tức tông cửa xông ra. Tới gần tối lúc tan việc, trước khi Nhậm Tư Đồ ra khỏi phòng khám bệnh còn nghe được dì phụ trách quét dọn ai oán: "Mùi gì khó ngửi như vậy? Thùng rác ở đây bị đổ sao?"
Nhậm Tư Đồ nghe dì quét dọn nói vậy, sau khi đi vào thang máy, nhịn không được liền ngửi áo trên người mình một cái. Cô không có thói quen mang nước hoa theo người, Nhậm Tư Đồ đang nghĩ phải mau chóng về nhà tắm rửa thay quần áo thì điện thoại trong túi xách đột nhiên vang lên.
Là Thịnh Gia Ngôn gọi tới.
"Hôm nay em có lái xe ra ngoài không?"
Thấy anh hỏi một câu khó hiểu như vậy, Nhậm Tư Đồ im lặng, không vội trả lời, nghe anh nói tiếp: "Anh mới giải quyết xong công việc ở gần phòng khám của em, anh không đi xe, cho anh đi nhờ một đoạn được không? Tiện thể chúng ta cùng đi ăn cơm luôn."
Chẳng hiểu vì sao, chỉ cần nghe thấy giọng nói đầy từ tính của Thịnh Gia Ngôn, cho dù chỉ là những lời nói bình thường, cũng có thể khiến cho tâm tình của Nhậm Tư Đồ thật vui vẻ. Thang máy đã xuống tới tầng hầm ga ra, Nhậm Tư Đồ không phát hiện ra bước chân của mình đi nhanh hơn so với bình thường. Cô nhanh chóng tìm được xe, lái xe ba rẽ hai ngoặt đi tới lối ra của ga ra. Vừa ra ngoài cô đã nhìn thấy ngay Thịnh Gia Ngôn đang cầm cặp tài liệu đứng chờ ở trước phòng khám.
Nhậm Tư Đồ nhanh tay xách cặp tài liệu giùm anh, sau đó hai người đi thẳng tới trường học của Tầm Tầm.
Giờ tan tầm ngày thứ bảy từ trước tới nay vẫn là giờ cao điểm, Nhậm Tư Đồ đi được một chút lại dừng một chút, cùng Thịnh Gia Ngôn câu được câu chăng trò chuyện: "Gần đây có chuyện gì xảy ra vậy, cả ngày anh ở cùng với Tầm Tầm, không cần đi hẹn hò sao?"
Thịnh Gia Ngôn buông tay ra, bộ dáng ra vẻ không sao cả: "Độc thân không phải rất tốt sao?"
"Thời gian giữa hai mối quan hệ của anh chưa từng vượt quá nửa năm."
"Có lẽ bởi vì gần đây ba mẹ thường xuyên thúc giục anh kết hôn " Nói tới đây, Thịnh Gia Ngôn lộ ra vẻ mặt buồn bã, "Bị nói nhiều quá, khiến anh có cảm giác việc đơn thuần tìm phụ nữ để nói chuyện yêu đương mà không suy tính đến việc kết hôn là tội ác tày trời, vậy thì sống độc thân thôi."
Đối với đáp án này của anh, Nhậm Tư Đồ không biết nên vui hay buồn, bảo trì trầm mặc, yên lặng một lúc lâu mới nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, anh tới gần phòng khám của em để giải quyết chuyện gì?"
"Khách hàng lớn của Sự Vụ Sở phát sinh tranh cãi liên quan tới pháp luật với công ty Trung Hâm, anh và vài người nữa phụ trách tới đó đàm phán."
Nhậm Tư Đồ gật đầu một cái, cũng không quá để ý. Lúc này vừa đúng thời điểm đèn tín hiệu phía trước chuyển sang màu xanh, Nhậm Tư Đồ đi theo dòng xe đông đúc chậm rãi di chuyển, đột nhiên, chợt dừng xe lại ——
"Trung Hâm?" Cô đột nhiên giống như bị tên của công ty này làm cho giật mình, cau mày hỏi, "Trung trong ‘trung tâm’, Hâm trong ‘kim tiền thịnh vượng’ phải không?"
Thịnh Gia Ngôn gật đầu một cái, có chút nghi ngờ quan sát cô: "Sao em lại phản ứng kỳ lạ như vậy?"
Nhậm Tư Đồ cũng ý thức được mình phản ứng quá, khởi động lại xe, giọng nói cũng trở nên chậm chạp: "Đó là công ty bạn học cũ của em."
Thịnh Gia Ngôn trầm mặc hai giây, giống như đang suy tư điều gì đó, anh ngẩng đầu nhìn Nhậm Tư Đồ thận trọng hỏi: "Học cùng với em khi nào? Tại sao anh lại không biết?"
"Là lớp 11 trung học." Bây giờ ngược lại, Nhậm Tư Đồ cảm thấy bộ dạng khó hiểu này của anh rất thú vị, cô theo thói quen nhếch lông mày cười một tiếng, "Lúc đó anh cũng xuất ngoại đi học đại học rồi, không biết cũng không có gì lạ mà."
Dòng xe phía trước đi càng lúc càng nhanh, đường cũng thông thoáng hơn, Nhậm Tư Đồ nhìn kính chắn gió bên ngoài, chuyên tâm lái xe, không hề tán gẫu nữa. Đúng lúc này, Thịnh Gia Ngôn đột nhiên nói: "Đừng tiếp xúc với cậu ta quá nhiều, cậu ta không phải là hạng người tốt đẹp gì đâu."
Giọng nói của Thịnh Gia Ngôn thật sự nghiêm túc, gần như là hà khắc ——
Nhậm Tư Đồ đang lái xe, không dám trực tiếp quay đầu ra sau nhìn Thịnh Gia Ngôn, chỉ có thể qua gương chiếu hậu nhìn anh một cái. Vẻ mặt của anh so với giọng nói còn nghiêm túc hơn vài phần. Trong lòng Nhậm Tư Đồ không khỏi cảm thấy "lộp bộp" một trận.
Lời nói đó cứ văng vẳng bên tai Nhậm Tư Đồ, tận cho tới lúc dùng xong bữa ăn thịnh soạn tại nhà của Thịnh Gia Ngôn, khi lái xe đưa Tầm Tầm về nhà, đột nhiên nghe thấy cậu nhóc hỏi: "Mẹ có gọi điện thoại cho chú chân dài hỏi xem ngày mai đi đâu chơi không?" Nhậm Tư Đồ giả vờ ngu ngơ không hiểu hỏi: "Chú chân dài nào cơ?"
Đáng tiếc chiêu này không dọa được tiểu quỷ Tầm Tầm, Nhậm Tư Đồ suy nghĩ một chút, mặc dù lương tâm hổ thẹn nhưng mắt cũng không chớp lấy một cái nói bừa: "Chú chân dài ngày mai không có rảnh, sau này có thời gian sẽ hẹn lại sau."
Báo ứng của lời nói dối này cũng tới quá nhanh đi, Nhậm Tư Đồ vừa mới dứt lời, tiếng chuông của chiếc điện thoại đang sạc đặt bên trong xe rất phối hợp vang lên.
Nhậm Tư Đồ bắt máy, liền nghe thấy giọng nói có chút quen thuộc mà xa lạ truyền tới: "Muốn gọi điện thoại cho em quả thật rất khó khăn."
Đầu bên kia điện thoại là một giọng nam có chút lành lạnh lại hết sức dễ nghe, mà bên cạnh Tầm Tầm chớp đôi mắt to tràn đầy hi vọng nhìn cô. Nhậm Tư Đồ chỉ có thể nhắm mắt mở miệng: "Thời Chung?"
Không ngờ anh lại lưu loát đi thẳng vào vấn đề: "Tôi chưa từng đưa cậu nhóc kia đi chơi, nó đang ở bên cạnh em sao? Hỏi nó xem ngày mai muốn đi đâu chơi."
Trong xe vốn rất yên tĩnh, lỗ tai Tầm Tầm lại vô cùng nhạy bén, đoán chừng đầu bên kia điện thoại nói cái gì Tầm Tầm cũng nghe không sót một chữ. Lúc này, không đợi Nhậm Tư Đồ trả lời, Tầm Tầm đã đoạt lấy điện thoại trên tay cô: "Này!"
"Tôi không phải là ‘cậu nhóc kia’, tôi tên là Nhậm Yến Tầm, người quen thì gọi là Tầm Tầm."
Những chuyện tiếp theo hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của Nhậm Tư Đồ, cô chỉ nghe thấy Tầm Tầm rõ ràng mạch lạc, hết sức nghiêm túc cùng Thời Chung xác nhận cuộc hẹn chiều mai. Không để Nhậm Tư Đồ chen miệng vào một câu, Tầm Tầm đã cúp điện thoại, hài lòng đem di động đặt vào ổ sạc điện thoại.
Nhậm Tư Đồ lái xe, không biết nên phản ứng thế nào trước hành động tự chủ trương của hai người này. Tầm Tầm mặt mày hớn hở nhìn quang cảnh thành phố lướt qua kính chắn gió, tâm tình có vẻ rất tốt. Bất chợt cậu nhóc nhớ tới một chuyện hết sức quan trọng, lúc này mới nghiêng đầu nhìn sang Nhậm Tư Đồ: "Đúng rồi, chú chân dài hỏi trưa mai con muốn ăn gì, con nói cái gì cũng được. Chú ấy nói vậy tới nhà chúng ta ăn trưa đi, con đồng ý rồi. . . . . ."
Trả lời Tầm Tầm là một tiếng phanh xe chói tai.
Nhậm Tư Đồ không thể giữ nổi bình tĩnh, xe còn chưa dừng hẳn, cô đã quay sang Tầm Tầm gấp gáp hỏi: "Con đồng ý? ? ?"
Tầm Tầm tỉnh bơ nhún nhún vai: "Coi như kiểm tra chú ấy đi, người có thể ăn được thức ăn do mẹ làm, tuyệt đối là tình yêu đích thực của mẹ. . . . . ."
Nhậm Tư Đồ bất đắc dĩ ôm trán: còn nhỏ tuổi như vậy, biết cái gì gọi là "tình yêu đích thực" chứ, chỉ biết dùng từ ngữ linh tinh. . . . . .
Nhưng làm cho Nhậm Tư Đồ khổ sở hơn là: mặc dù cô không muốn cùng vị bạn học cũ này có quá nhiều tiếp xúc, nhưng cô cũng không muốn anh vì bữa cơm trưa khủng bố do cô làm mà sau này hoảng sợ né tránh cô còn không kịp đâu! ! !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.