Ai Ngờ Lại Đỗ Trạng Nguyên Bảng Vàng

Chương 20

Hựu Sinh

05/03/2024

“Cửa lớn nhà họ Chu có đầy vết bánh xe.”

_

Buổi chiều rời khỏi nha môn, Liên Hoa mới vòng vèo đi đến phường Tỉnh Phủ gần Sùng Minh lâu.

Từ sông Quảng Tế đi về phía nam, đến Tả Nam Sương góc sông Biện lại đi hướng đông, cứ đi thẳng qua phường Thuận Hà, phường Vũ Cảnh và phường Tín Lăng, đây là tuyến đường y thích nhất.

Chi nhánh của tiệm An Kí nằm ở ngay bên trong chợ náo nhiệt.

Liên Hoa xuống xe ngựa ở phường Tín Lăng.

Đầu ngõ người đi chen chúc.

Bảng hiệu của An Kí treo giữa quán rượu, quán trà, tiệm cầm đồ, châu báu, dụng cụ, cứ như một khóm hoa trong vườn hoa rậm rạp.

“Ông chủ An đến rồi.” Bà bán trà đi ra từ quầy, chào hỏi, “Mau đi quản gã Trương Ngũ Lang kia đi, lần nào Uyển Nương đến cũng bị gã chọc tức chết, nói mãi rồi mà vẫn cứ uống rượu.”

Liên Hoa đáp: “Đang định đi đây, đông quá, sao hôm nay người đông hơn hẳn nhỉ.”

Bà chủ nói: “Có vũ đoàn từ Thiên Trúc đến, đang biểu diễn trên đài đằng trước kia kìa.”

Liên Hoa nói: “Chẳng trách, cũng mới mẻ đấy.”

Ngồi nghỉ trong quán trà một lúc, Liên Hoa đứng dậy đi về phía tiệm hương An Kí.

Tiệm hương bây giờ cũng đã là cửa tiệm lớn có hai tầng hai cửa rồi, tầng trên cho người bán hàng ở, hậu viện thì điều chế hương.

Những chiếc tủ vuông ở sảnh chính sắp xếp ngay ngắn, chia làm hương trụ, hương hoàn, hương phấn.

Liên Hoa vào tiệm, người làm vấn an.

Chỉ có Trương Ngũ Lang vẫn đang uống rượu ở hậu viện.

Người này là người làm mà lão đông gia, tức An Trang thật đã thuê khi còn sống, dựa vào việc mình biết ẩn tình mà cả ngày chỉ uống rượu, không để người làm khác vào mắt.

Liên Hoa đi đến cạnh bàn, dùng quạt xếp gõ nhẹ vào tai Trương Ngũ Lang.

Trương Ngũ Lang xua tay nói: “Tránh ra.”

Liên Hoa hơi mỉm cười, gõ cạch một tiếng nặng nề.

“Ối?!”

Trương Ngũ Lang ôm mặt nhảy dựng lên.

Liên Hoa nói: “Người đâu, giúp gã tỉnh tạo lại đi xem nào.”

Trương Ngũ Lang thấy rõ y, mắng một câu, trừng mắt bảo: “Cái đồ giả mạo nhà ngươi.”

Còn chưa nói xong, mấy người làm đã gánh nước giếng đến, đè Trương Ngũ Lang quỳ xuống đất, ấn đầu vào chậu nước.

Bọt nước văng tung toé.

Cổ Trương Ngũ Lang đỏ bừng lên, lỗ mũi phun bọt khí.

Liên Hoa ngồi xuống, nhấc một chân lên, mở quạt ra: “Sổ sách là do ngươi uống say bất cẩn để bị trộm mất, hay là cố ý thả cho người ta lấy?”

Trương Ngũ Lang giãy giụa, chửi: “Chính là cố ý đấy.”

Liên Hoa hỏi: “Người kia cho ngươi lợi ích gì?”

Trương Ngũ Lang nói: “Ngươi đáng bị điều tra.”

Liên Hoa vẫy vẫy quạt.

Người làm nghe lệnh, lại ấn đầu Trương Ngũ Lang vào chậu nước.

Lần này lâu hơn, đến mức Trương Ngũ Lang bị sặc run người mới buông ra.

Trương Ngũ Lang còn chưa mở lời, vừa ngẩng đầu lên đã bị Liên Hoa liếc một cái, lập tức lại bị ấn vào vũng nước.

Liên Hoa nói: “Bắt nạt kẻ yếu à?”

Cứ thế bốn năm lần, mãi đến lúc Trương Ngũ Lang không giãy giụa nổi nữa, Liên Hoa mới bảo người làm dừng lại.

“Nói, ta nói được chưa.” Trương Ngũ Lang co rúm lại, nghẹn giọng nói, “Người đó có một nốt ruồi lớn ở bên má trái, tự xưng là người của Đông Cung, cho hai thỏi vàng.”

Liên Hoa nói: “Sau đó người kia có quay lại tìm ngươi không?”

Trương Ngũ Lang nói: “Mấy ngày trước đến một lần, hỏi mấy năm nay công tử có từng đến quét mộ cho một người tên là Liên An ở Thanh thành ngoại ô phía nam không?”



Ánh mắt Liên Hoa dời khỏi Trương Ngũ Lang, nhìn người qua loại bên ngoài, rơi vào trầm tư.

“Đông gia, nên xử lí Trương Ngũ Lang ra sao đây?” Người làm hỏi.

“Lúc trước giữ gã lại, là niệm tình gã đã ở lâu, không có công lao cũng có khổ lao.” Liên Hoa lạnh nhạt nói, “Bây giờ chắc chắn là không giữ nổi rồi, không đuổi đi thì khó mà ăn nói với người khác.”

Chỉ trong mấy câu nói, Trương Ngũ Lang đã vì tiết lộ thông tin của gia chủ mà đuổi ra khỏi tiệm hương An Kí.

Bị cuộn trong chăm chiếu quăng ra đường, khiến người qua lại cười nhạo.

*

Liên Hoa cũng là lần đầu tiên nhìn thấy người Thiên Trúc thổi sáo dụ rắn.

—— “Các vị, con mãng xà này dài mười sáu thước, sức ăn được hết một con hươu, nhưng chỉ cần ăn no thì sẽ trở nên ngoan ngoãn gần người, nhìn xem, hoa văn trên người nó tựa như thông bảo, sờ lên là phát tài đấy.”

Người Thiên Trúc có hốc mắt sâu, râu tóc xoăn cuộn, đeo khăn đội đầu có lông vũ.

Thế mà cũng không ít người vây quanh tiến lại sờ rắn.

Đứa nhỏ kêu lên: “Lành lạnh ấy, thích lắm.”

Liên Hoa bị tiếng cười của đứa nhỏ thu hút, đi đến mép đài biểu diễn.

Người Thiên Trúc cầm sọt tre, mở nắp ra.

Một con rắn dài có vảy xanh lục ló đầu ra, bò theo cánh tay người kia lên bả vai.

—— “Lang quân xem thử con rắn cạp nong này đi, đừng thấy nó nhỏ con vậy thôi, chứ cả côn trùng lớn cũng sợ đấy.”

Liên Hoa chưa bao giờ nhìn thẳng vào rắn.

Y thấy vảy rắn rung rinh từng chút, lại thấy tiếng khe khẽ khi đuôi rắn lay động...

Đột nhiên một tiếng sáo cao vút vang lên.

Rắn nhảy dựng lên từ bả vai người Thiên Trúc, mở cái miệng lớn lao về phía Liên Hoa.

Đôi con ngươi Liên Hoa phản chiếu răng nanh độc sắc nhọn c ủa nó.

—— “Công tử cẩn thận!”

Trong nháy mắt, một bàn tay giữ chặt lấy Liên Hoa, kéo cả người y ngã xuống đất.

Liên Hoa ngồi dậy trong sự hoảng hốt, lau đi xà độc bắn trên cánh tay, ngẩng đầu mới thấy thống lĩnh Kiêu Long vệ Quý Xuân đang túm lấy cái đầu con rắn cạp nong.

Xung quanh trở nên hỗn loạn, người xem sợ hãi tản đi hết.

Vũ đoàn Thiên Trúc bị Kiêu Long vệ bắt tại trận.

“Liên Ngọc công tử, bây giờ mạng của ngài đáng giá lắm.” Quý Xuân nhíu mày, rút kiếm chém đứt thân rắn, “Không có việc gì quan trọng thì xin đừng xuất đầu lộ diện ngoài phố.”

Liên Hoa trấn tĩnh lại, đỡ lấy cọc gỗ đứng dậy, vỗ vỗ vạt áo: “Ta thêm phiền cho Kiêu Long vệ rồi.”

“Quý mỗ cũng là quan tam phẩm, nhưng dù gì xuất thân quan võ, không giống Tiêu Tử Uẩn động bút là có thể viết Thánh chỉ thay Quan gia.” Quý Xuân nói, “Công tử còn sống là tốt rồi, không cần phải khách khí với Quý mỗ đâu.”

Liên Hoa nói: “Là điện hạ phái Quý thống lĩnh đến bảo vệ ta sao?”

Quý Xuân nói: “Phải, điện hạ đoán được sẽ có kẻ dùng thủ đoạn với công tử, nên đặc biệt lệnh cho Quý mỗ phải bảo vệ công tử mọi lúc mọi nơi.”

Dưới sự tra hỏi của Kiêu Long vệ, người Thiên Trúc nhanh chóng nói rõ ngọn nguồn.

“Bẩm quan gia, bọn họ nói là người nhà họ Thịnh mời bọn họ đến hành thích ông chủ An.” Nha lang nói, “Trước đó nhà họ Thịnh đã đưa tiền cọc rồi, bảo là xong việc thì sẽ trả nốt nửa còn lại.”

Quý Xuân nói: “Họ Thịnh?”

Liên Hoa hít sâu một hơi, tỉnh táo lại.

Nhị công tử nhà họ Thịnh chính là một trong những khảo sinh đã gian lận vào kì thi năm Cảnh Nguyên thứ hai mươi bảy mà y đưa cho Đông Cung làm quà gặp mặt, nói vậy thì oan có đầu nợ có chủ, kết thúc chuyện này được rồi.

Nhưng không biết vì sao, Liên Hoa lại có trực giác khác trong lòng.

Liên Hoa nói: “Quý thống lĩnh, ta cảm thấy chuyện này không đơn giản như thế.”

Quý Xuân gật đầu.

Liên Hoa nói: “Ngài cũng nghĩ vậy sao?”

Quý Xuân nói: “Quý mỗ đã gặp rất nhiều chuyện rồi, họ Thịnh là dòng dõi thư hương, vì thể diện mà mua công danh thì được, chứ bảo bọn họ thuê bang phái giang hồ hại tính mạng người ta thì sợ là chẳng có gan ấy đâu.”

Lúc hai người nói chuyện, con rắn bị chém đứt đầu kia vẫn còn không ngừng nhúc nhích dưới đất.

Liên Hoa nghĩ đến khung cảnh vừa rồi, nhắm mắt hít sâu.



Y chỉ về nhà một chuyến, còn chưa làm gì cả, đối phương cũng đã thấy mùi mà bắt đầu đối phó với y.

“Công tử, Kiêu Long vệ cũng có thủ đoạn của Kiêu Long vệ.” Quý Xuân nói, “Ngài vẫn nên tiếp tục làm việc theo kế hoạch ban đầu, án này giao cho phủ Khai Phong tiếp tục điều tra, người của ta cũng sẽ đi theo.”

Liên Hoa nói: “Được, đa tạ Quý thống lĩnh ra tay giúp đỡ.”

*

Trải qua sự việc này, lúc Liên Hoa đến đường phường Tỉnh Phủ gần Sùng Minh lâu thì mặt trời đã ngả về tây.

Cửa lớn nhà họ Chu có đầy vết bánh xe.

Quản gia nhìn thấy Liên Hoa, khom người mời vào.

Châu Tử Hiếu nghe nói thì chạy đến giếng trời, đứng cách một ao nuôi cẩm lý và hoa súng, cùng Liên Hoa vấn an.

Cẩm lý có ba màu đỏ, kim, trắng, mùa đông trốn cả dưới cái chum, trời nóng thì ngoi lên lá sen bơi, dáng điệu phiêu dật, ánh sáng tươi đẹp, mặt nước bình lặng phản chiếu trời xanh mây trắng, khiến mấy con cá như đang ngao du trên tiên cung.

Liên Hoa nói: “Tử Hiếu huynh, loại này hình như ta chưa từng thấy.”

Châu Tử Hiếu nói: “Hôm qua Kha đại nhân mang đến đấy, nói là loại mới ở Cầm Châu.”

“Bác sĩ Quốc tử học Kha Nhuế.” Liên Hoa hơi cười, “Hắn không phải là đồng liêu của huynh sao? Sao lại tặng quà cho huynh?”

Châu Tử Hiếu thở dài: “Công tử ở Cảnh Linh viên bàn chuyện một ngày một đêm, ồn ào đến tận chỗ ta đây... Đừng nói là Kha đại nhân Lục đại nhân, mà cả bộ Lễ, bộ Lại đều đến nghe ngóng, mấy vết bánh xe ngoài cửa đều là do bọn họ để lại đấy.”

Liên Hoa nghe càng thấy vui, lấy thức ăn từ tay người hầu, thả xuống dưới: “Xem ra huynh cũng thu hoạch được nhiều đấy.”

Châu Tử Hiếu nói: “Công tử không nói gì, ta đâu có dám nhận.”

Cẩm lý nổi lên mặt nước tranh thức ăn.

Liên Hoa quay đầu lại, nhìn về phía Châu Tử Hiếu.

Người này vẫn chưa thay công phục ra, chỉ bỏ mũ ô sa, kéo theo vài sợi tóc bên thái dương, khiến cho khuôn mặt trở nên mệt mỏi. Đôi mắt hắn có hình như lá liễu, trong ánh mắt có một kiểu khí chất bình lặng ẩn nhân đặc trưng của sĩ tử hàn môn.

Liên Hoa nói: “Tử Hiếu huynh, ta biết tâm sự của huynh.”

Châu Tử Hiếu nói: “Ngươi biết thật sao?”

Liên Hoa nói: “Huynh cứ hay nhắc ta là nơi cao khó tránh khỏi lạnh lẽo, chẳng phải là muốn sống cuộc sống yên ổn thôi sao? Ta cam đoan với huynh, nếu có ngày ta rơi xuống vực thẳm, chắc chắn sẽ nhắm chuẩn vị trí, tuyệt đối không va vào huynh.”

Châu Tử Hiếu lại thở dài: “Rõ ràng là ngươi không biết tâm sự của ta.”

Liên Hoa nói: “Bất kể là biết hay không, chuyện tối nay ta muốn nói, huynh cũng phải giúp ta thì ta mới làm được.”

Châu Tử Hiếu giành lấy thức ăn trong tay Liên Hoa.

Liên Hoa hỏi: “Thế là đồng ý hả?”

Châu Tử Hiếu không nói gì.

Liên Hoa vốc nước lên, cười hắt sang: “Biết là Tử Hiếu huynh sẽ đồng ý mà, còn bảo ta không biết chứ.”

Châu Tử Hiếu vừa quay sang.

Bọt nước đã văng lên, làm thềm đá dính ướt.

Liên Hoa cười nói: “Trong nhà có cơm không? Ta đói rồi.”

Châu Tử Hiếu nói: “Tự ngươi có nhà mà, đói thì về bảo Uyển Nương nấu cho ngươi một mâm.”

Liên Hoa nói: “Chỗ đó bây giờ không còn là nhà của ta nữa rồi, Tử Hiếu huynh, đến cá còn có nhà, mà ta thì chẳng có nhà.”

Châu Tử Hiếu trước giờ chẳng thể từ chối được Liên Hoa, đặc biệt là khi Liên Hoa đỏ mắt chỉ vì một vài chuyện tầm thường.

*

Trong sảnh toả lên mùi thơm thức ăn.

Đầu bếp mang một cái nồi đá lên, mở nắp nồi, thịt hươu vàng ươm vẫn còn đang sôi nhẹ.

“Công tử, người bên ngoài đi cùng ngươi đến là Kiêu Long vệ của Đông Cung nhỉ?” Châu Tử Hiếu cầm thìa, bưng chén lên, một bên múc cách một bên hỏi, “Bọn họ đều là người Thái tử phái đến bảo vệ người à?”

Liên Hoa nói: “Phải, vừa nãy mà không có bọn họ thì ta không gặp được huynh rồi.”

Châu Tử Hiếu hơi tái mặt cười, có vẻ không biết nên theo ai: “Thái tử, hình như khá là săn sóc ngươi nhỉ.”

_

Editor: Hết quyển 1 rùi tung hoaaa

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ai Ngờ Lại Đỗ Trạng Nguyên Bảng Vàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook