Ai Ngờ Lại Đỗ Trạng Nguyên Bảng Vàng
Chương 8
Hựu Sinh
20/02/2024
Trong hẻm tối, một mũi tên bắn xuyên qua gác mái.
Liên Hoa đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm vào mũi tên cắm vào ba tấc đá mà không dám động đậy.
Sau nháy mắt, một cỗ thi thể rơi xuống từ phía trên cửa sổ, vang một tiếng rồi đổ xuống bên cạnh y.
Liên Hoa hít sâu, nhìn về phía trước.
Y không hề cược sai.
Kẻ hi vọng y sống đã giải quyết người mà đông gia phái đến giết y rồi.
"Công tử Liên Ngọc?"
"Phải."
"Ba ngày nữa hay cầm tấm phù này đến phố Mã Hành."
Phố Mã Hành nằm ở phía đông nội thành, gồm có ba toà Thân vương phủ của Tuyên vương, Ninh vương và Tấn vương cùng với mười mấy toà vương phủ lớn nhỏ, còn có rất nhiều thương tứ, hoa viên, khúc viện cho đám quý tộc vui chơi hưởng lạc.
Liên Hoa mặc thêm một lớp áo, một chiếc khăn, dùng dáng vẻ nên có của văn nhân nhã sĩ đi tới khu vực mà y chưa bao giờ đặt chân tới.
Trong phủ Tuyên vương có cả trăm toà điểu viên, đó là kí ức rõ ràng nhất của y về nơi đó.
Bước trong hành lang dài, từ xa xa y đã nhìn thấy hai con sếu đầu đỏ trong cửa vòm đá như bước trên một bức tranh non nước.
Vào cửa, có hai con anh vũ đang chải lông giữa khóm hoa.
Tuyên vương Lý Duệ ngồi trên đệm mềm, tay cầm quạt xếp, mặt quạt lay động; Đế cơ Lỹ Tĩnh Ngô nằm nghiêng trên trường kỉ, mặc áo đối khâm màu tuyết thanh cùng váy bách điệt phối với mẫu đơn tím, nhẹ nhàng vuốt ve con mèo trong lòng.
Liên Hoa theo tiếng mà đi đến trước giường gỗ, quỳ xuống hành lễ: "Liên Ngọc bái kiến Tuyên vương điện hạ, Công chúa điện hạ."
Trước khi đến y đã hỏi Uyển Dung rồi, bởi vì Thánh thượng sủng ái Dục phi, yêu ai yêu cả đường đi nên cũng rất thương đứa con trai Lý Duệ và con gái Lý Tĩnh Ngô này. Anh em hai người được lớn lên trong sách vở, tài hoa hơn người, có mối giao hảo với học phái Lăng Bình.
Đang lúc y còn suy đoán vì sao một kẻ quý tộc như Lý Duệ lại muốn gặp dân thường như mình, lại có một người đàn ông mà y không biết tên bước ra từ giàn hoa tử đằng phía sau.
"Mấy ngày gần đây trên phố đồn đại nhiều lắm, Dương khanh không chịu được quấy rầy." Lý Duệ mở lời, "Hôm nay bổn vương liền gọi Liên Ngọc đến đối mặt cởi bỏ hiểu lầm, khanh xem có được không."
Liên Hoa nghe thấy thì cả kinh, nghiêng mặt nhìn vị Dương khanh trong lời Lý Duệ.
Dương khanh sắc mặt sáng ngời, nụ cười tươi rói, cái bụng béo lộ ra qua quần áo.
—— Hoá ra lúc ở trường thi, y đã bắt chước chữ của một người như thế này.
"Đa tạ ý tốt của điện hạ." Dương Hoài nói, "Trong phủ điện hạ có bao nhiêu người tài, nếu thần và Công tử Liên Hoa cùng thi thì chưa chắc đã thắng nổi, hôm nay có duyên phận, thần nguyện kết thân, xưng hô như huynh đệ."
Lý Duệ nói: "Thế thì tốt lắm, cũng đỡ cho bổn vương phải phân trần, nếu không lại cứ có người nói bổn vương ghi thù."
Lỹ Tĩnh Ngô cười duyên: "Liên Ngọc, đứng lên đi."
Liên Hoa đứng dậy, đè nén sóng lớn trong lòng, dưới cái nhìn chăm chú của Lý Duệ, Lý Tĩnh Ngô, đi đến trước mặt Dương Hoài.
Không biết có phải là do tia sáng không, y phát hiện ra dưới cái cổ ngấn thịt của Dương Hoài là mồ hôi chảy ròng ròng, nhìn qua cũng chẳng hề thoải mái tự tại như bề ngoài.
Dương Hoài cong người, cười nói: "Hiền đệ."
Liên Hoa ngước mắt, khoé môi nhếch lên, vẻ mặt cũng chẳng có mấy tình cảm: "Dương đại nhân."
Dương Hoài nói: "Hầy, xa lạ quá."
Liên Hoa ngừng lại một chút, mở lời: "Dương huynh."
Hai người làm hoà.
Đến đây, sóng gió của việc Trạng Nguyên thi hộ cũng được dẹp yên.
Liên Hoa nhìn bóng Dương Hoài đi xa, dần dần ý thức được lý do Tuyên vương Lý Duệ làm người hoà giải, thật ra là mượn chuyện này để cảnh cáo Dương Hoài đang ở vị trí cao.
Nhân vật mà y đóng không chỉ là một tiên thủ có khả năng thi đỗ Trạng Nguyên, mà còn là một nhược điểm biết nói.
Con mèo cọ vào quần áo chủ nhân, phát ra tiếng kêu ô ô.
"Được rồi, ca ca nên nói với Liên Ngọc chuyện đã đồng ý với ta đi." Lý Tĩnh Ngô cúi người, mềm mại nói, "Sang năm nhất định Viên lang phải là Trạng Nguyên, không phải Trạng Nguyên thì cha không đời nào đồng ý đâu."
Liên Hoa rũ mi, cúi đầu, đứng hầu bên cạnh.
Lý Duệ đánh giá một chút, rồi cười nói: "Được, nhưng mà chuyện này không thể miễn cưỡng được, nhìn người ta mờ mịt chưa kìa, để cho y ngắm nhìn cảnh sắc trong bách điểu viên đã rồi hẵng nói, đúng không?"
Lý Tĩnh Ngô không cãi được, hừ nhẹ một tiếng, bế con mèo rời đi.
Thị nữ hai bên buông quạt xuống.
Buổi chiều, dưới sự chỉ dẫn của trưởng sự Hạ Ân, Liên Hoa cũng được chiêm ngưỡng điều kì diệu thực thụ của bách điểu viên trong Tuyên vương phủ.
Phía đông Hạc đình là Hộc viện.
Trên mặt hồ có uyên ương nghịch nước, trong rừng có sơn ca vang giọng.
"Năm sáu tuổi Hạ mỗ đến vương phủ, vẫn luôn quản lý bách điểu viên giúp điện hạ." Hạ Ân mặc áo giao lĩnh xanh thống nhất trong vương phủ, khí chất trầm tĩnh, nói năng nhã nhặn, "Nơi này tổ chức yến hội hàng tháng, học sĩ Khán Văn điện, đại học sĩ Hàn Lâm, bác sĩ Quốc tử đều từng đến đây, Tam công tử Lăng Bình Vương Cấp, Đỗ Thời Xương, Phạm Hoán Thành đều là khách quen, đương nhiên, trừ bọn họ ra thì ở đây cũng có một đám người có cảnh ngộ tương tự như công tử."
Liên Hoa nói: "Ta có cảnh ngộ gì cơ?"
Hạ Ân nói: "Không cầu công danh nhưng sống tỉnh táo hơn bất cứ ai."
Liên Hoa hơi hiểu ra, cười nói: "Hoá ra điện hạ không chỉ chiêu mộ một tiên thủ là ta."
Hạ Ân thở dài nói: "Không lừa dối công tử làm gì, mấy năm nay học phái Thái Dương quyền thế ngút trời, việc chọn đề cho khoa cử và chấm bài đều nằm trong tay bọn họ, nếu không có chút thủ đoạn thì các học phái khác rất khó để có một vị trí."
Liên Hoa đi trên cầu khúc, vì nghe được lời của Hạ Ân mà dừng bước.
Hạ Ân nói: "Công tử từ Thái Dương đảng đến, hẳn là phải biết mới đúng."
Liên Hoa đáp: "Ta chỉ nhận tiền làm việc, không biết trong đó còn có tranh chấp đảng phái."
Hạ Ân nói: "Bây giờ biết cũng không muộn, Công tử, thời tiết nóng bức, xin mời dời bước đến lương đình."
Liên Hoa gật đầu.
Đi trên cầu khúc, tiếng biện luận càng lớn hơn.
Liên Hoa theo tiếng mà nhìn lại.
Trong lương đình có mấy người ngồi quanh bàn đá, chỉ vì một tấm thẻ tre mà tranh cãi đến đỏ mặt tía tai.
Hạ Ân ho khan một tiếng.
Mấy người kia nhìn về phía bọn họ.
Vị bên trái nhìn có vẻ hơi lớn tuổi, mặt để râu, cười mở lời trước: "Ân lang, vị này chẳng lẽ chính là kẻ trời xui đất khiến giành mất vị trí Trạng Nguyên lang, Liên Ngọc?"
Liên Hoa khom người hành lễ, tự giới thiệu: "Các vị tiền bối, vãn sinh đúng là Liên Ngọc."
Hạ Ân nói: "Liên Ngọc công tử, vị này tên là Thái Tam Tiến, tính ra đã thi đỗ tiễn sĩ ba lần rồi."
Thái Tam Tiến nâng tay lên, cười đáp: "Hạnh ngộ, hạnh ngộ."
Liên Hoa đột nhiên ngơ ngẩn, đồng tử hơi co lại.
Nhìn mặt thì không thấy ấn tượng gì, nhưng nhìn thấy chòm râu khẽ rung trong gió, y đột nhiên nhớ đến khảo sinh trung niên khóc lóc thảm thiết lúc nộp bài ở trường thi, chính là Thái Tam Tiến.
"Ngươi, giả vờ hả?"
Y lại nhìn kĩ mấy người trước mặt lần nữa, phát hiện vị lang quân cài trâm hoa ngồi vắt chân bên phải cũng rất quen, chính là khảo sinh ngồi phía trước đè chặt bài không cho khảo quan thu.
Hạ Ân giới thiệu theo trình tự: "Liên Ngọc công tử, vị này xem như là người 'đồng bảng' với ngài, Hồ Bát Quyển."
Sở dĩ gọi là Hồ Bát Quyển, bởi vì người này nhân lúc khảo quan không chú ý đã trao đổi bài với tám khảo sinh khác, cũng khiến cho tất cả mọi người thuận lợi giành được vị trí tiến sĩ.
Liên Hoa bị chấn động mãnh liệt.
Ngay khi y cho rằng mình thi đỗ Trạng Nguyên thì giá trị cũng cao hơn, sự xuất hiện của Thái Tam Tiến và Hồ Bát Quyển lại nói cho y biết, tiên thủ lợi hại thật sự không phải là chạy theo thứ tự, mà là dung nhập vào các thí sinh khác, âm thầm kiếm tiền.
Giờ phút này, mấy vị tiên thủ lành nghề đang bàn luận về một áng văn có tên là "Tạo la thập thuý" trên bàn.
Theo như thông cáo của bộ Lễ, bài văn này được xếp vào phạm vi đề thi thiếp thư mặc nghĩa năm nay, là một trong hai mươi tư bài văn được gia tăng. Bởi vì bài văn này rất dài, nội dung lại hàm súc khó hiểu, có nhiều chữ lạ, nên được tranh luận rất nhiều.
"Đọc cả bài thì tốn thời gian quá, ta nghĩ bỏ quách đi cho rồi." Hồ Bát Quyển vỗ bàn nói, "Chẳng phải là do mấy tên học cứu của đảng Thái Dương viết ra sao, văn tự mình viết tự mình thi."
Thái Tam Tiến nheo mắt, vẫn đang cố đọc hiểu: "Thật ra đọc tên bài thì không khó hiểu, đại khái là nói về hai cô gái hái củ ấu thôi."
Liên Hoa bình tâm lại, cầm thẻ tre lên, nói: "Bài văn này không phải mới làm đâu, nó nằm ở phần thứ hai đã bị xoá trong nguyên tác Nam Thư, có được lưu giữ ở Quốc Tử Giám."
Lời này nói ra, trong mắt Hạ Ân liền để lộ thần sắc bất thường.
Liên Hoa tiếp tục nói: "Học phái Thái Dương chú trọng Nho gia truyền thống, bọn họ bổ sung thêm một thiên sách cổ, một mặt là để đề cao địa vị của Nam Thư trong văn học, một mặt là nhấn mạnh tư tưởng dân quý quân khinh theo như bản ý của sách —— đề cao yêu cầu hiểu biết kinh sách, loại bỏ khảo sinh của các học phái khác."
Thái Tam Tiến vỗ trán một cái: "Ầy, Liên Ngọc tiểu hữu, ngươi nói đúng đó."
Mọi người sôi nổi thán phục.
Hạ Ân quay đầu gọi người hầu, nhỏ giọng nói vài câu bảo gã đến Hạc Đình truyền lời, xong mới mời Liên Hoa: "Liên Ngọc công tử, cảnh sắc bách điểu viên ngài đã xem rồi, có thể nói chuyện riêng một chút không?"
Liên Hoa đáp: "Được."
Hai người rời khỏi lương đình, từ cầu khúc đi về phía Khổng Tước uyển phía nam.
Một tiếng kêu bi ai, chim công với bộ lông diễm lệ ẩn giấu sau bụi cỏ.
"Tấm bảng vàng kia tuy đã thay hình đổi dạng, nhưng vẫn luôn là sự tượng trưng cho quyền lực tối cao, người đời chẳng ai hỏi kẻ đứng sau, chỉ cần biết nhà ai có nhiều người trên bảng thì theo nhà đó." Hạ Ân buông cành lá, cười mời Liên Hoa quay lại, "Điện hạ cũng chỉ làm vậy vì bất đắc dĩ, để gạt bỏ Thái Dương đảng, lấy lại công bằng cho khoa cử, nên mới mời công tử ra tay thôi."
Liên Hoa nói: "Ân lang không cần nhiều lời, vừa rồi ở Hạc đình, hình như điện hạ có nhắc đến Trạng Nguyên."
Hạ Ân nói: "Phải, năm nay điện hạ muốn nhất định phải là Trạng Nguyên, trong bách điểu chỉ duy có công tử làm được việc này."
Liên Hoa khép mi lại một chút, xoay người nói: "Ta có thể nhận công việc này, nhưng có ba điều kiện, nếu như điện hạ đồng ý thì không chỉ Trạng Nguyên năm sau là người đó, mà về sau bất cứ đảng phái nào chủ trì khoa cử đều sẽ chia cho người đó một chén canh."
Hạ Ân đáp: "Mời công tử cứ nói."
Gió thổi cỏ lay, hạc kêu trước mắt.
Liên Hoa nói không nhanh không chậm, tỏ rõ ba điều kiện của mình.
"Thứ nhất, sắp xếp cho ta gặp Thị lang bộ Lễ, ta muốn quen biết khảo quan phụ trách việc tuyển chọn, người có vai trò ra đề và chấm bài; Thứ hai, kì khoa cử này, danh sách mà điện hạ muốn phải giao cho ta, để ta sắp xếp tiên thủ trong phủ; Thứ ba, nghĩa huynh Châu Tử Hiếu của ta hiện là Đại lý bình sự, hắn muốn được điều đến Quốc tử giám làm một chức quan lục phẩm."
Hạ Ân bước chậm lại, chắp tay sau lưng, giày bước lên sỏi đá vang tiếng cọt kẹt: "Người ta gọi ngươi là công tử trước, nhưng nói tới cùng thì ngươi cũng chỉ là một kẻ thấp kém, Liên Ngọc, sao ngươi dám ra giá cao như thế."
Liên Hoa mỉm cười: "Ngọc tuy có tì vết, nhưng ở miếu rách thì vẫn có thể trấn sát tà ám, chỉ xem chủ nhân có thương xót hay không thôi."
_
Lời tác giả:
Chương sau lôi Thái tử điện hạ ra lượn một vòng.
Liên Hoa đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm vào mũi tên cắm vào ba tấc đá mà không dám động đậy.
Sau nháy mắt, một cỗ thi thể rơi xuống từ phía trên cửa sổ, vang một tiếng rồi đổ xuống bên cạnh y.
Liên Hoa hít sâu, nhìn về phía trước.
Y không hề cược sai.
Kẻ hi vọng y sống đã giải quyết người mà đông gia phái đến giết y rồi.
"Công tử Liên Ngọc?"
"Phải."
"Ba ngày nữa hay cầm tấm phù này đến phố Mã Hành."
Phố Mã Hành nằm ở phía đông nội thành, gồm có ba toà Thân vương phủ của Tuyên vương, Ninh vương và Tấn vương cùng với mười mấy toà vương phủ lớn nhỏ, còn có rất nhiều thương tứ, hoa viên, khúc viện cho đám quý tộc vui chơi hưởng lạc.
Liên Hoa mặc thêm một lớp áo, một chiếc khăn, dùng dáng vẻ nên có của văn nhân nhã sĩ đi tới khu vực mà y chưa bao giờ đặt chân tới.
Trong phủ Tuyên vương có cả trăm toà điểu viên, đó là kí ức rõ ràng nhất của y về nơi đó.
Bước trong hành lang dài, từ xa xa y đã nhìn thấy hai con sếu đầu đỏ trong cửa vòm đá như bước trên một bức tranh non nước.
Vào cửa, có hai con anh vũ đang chải lông giữa khóm hoa.
Tuyên vương Lý Duệ ngồi trên đệm mềm, tay cầm quạt xếp, mặt quạt lay động; Đế cơ Lỹ Tĩnh Ngô nằm nghiêng trên trường kỉ, mặc áo đối khâm màu tuyết thanh cùng váy bách điệt phối với mẫu đơn tím, nhẹ nhàng vuốt ve con mèo trong lòng.
Liên Hoa theo tiếng mà đi đến trước giường gỗ, quỳ xuống hành lễ: "Liên Ngọc bái kiến Tuyên vương điện hạ, Công chúa điện hạ."
Trước khi đến y đã hỏi Uyển Dung rồi, bởi vì Thánh thượng sủng ái Dục phi, yêu ai yêu cả đường đi nên cũng rất thương đứa con trai Lý Duệ và con gái Lý Tĩnh Ngô này. Anh em hai người được lớn lên trong sách vở, tài hoa hơn người, có mối giao hảo với học phái Lăng Bình.
Đang lúc y còn suy đoán vì sao một kẻ quý tộc như Lý Duệ lại muốn gặp dân thường như mình, lại có một người đàn ông mà y không biết tên bước ra từ giàn hoa tử đằng phía sau.
"Mấy ngày gần đây trên phố đồn đại nhiều lắm, Dương khanh không chịu được quấy rầy." Lý Duệ mở lời, "Hôm nay bổn vương liền gọi Liên Ngọc đến đối mặt cởi bỏ hiểu lầm, khanh xem có được không."
Liên Hoa nghe thấy thì cả kinh, nghiêng mặt nhìn vị Dương khanh trong lời Lý Duệ.
Dương khanh sắc mặt sáng ngời, nụ cười tươi rói, cái bụng béo lộ ra qua quần áo.
—— Hoá ra lúc ở trường thi, y đã bắt chước chữ của một người như thế này.
"Đa tạ ý tốt của điện hạ." Dương Hoài nói, "Trong phủ điện hạ có bao nhiêu người tài, nếu thần và Công tử Liên Hoa cùng thi thì chưa chắc đã thắng nổi, hôm nay có duyên phận, thần nguyện kết thân, xưng hô như huynh đệ."
Lý Duệ nói: "Thế thì tốt lắm, cũng đỡ cho bổn vương phải phân trần, nếu không lại cứ có người nói bổn vương ghi thù."
Lỹ Tĩnh Ngô cười duyên: "Liên Ngọc, đứng lên đi."
Liên Hoa đứng dậy, đè nén sóng lớn trong lòng, dưới cái nhìn chăm chú của Lý Duệ, Lý Tĩnh Ngô, đi đến trước mặt Dương Hoài.
Không biết có phải là do tia sáng không, y phát hiện ra dưới cái cổ ngấn thịt của Dương Hoài là mồ hôi chảy ròng ròng, nhìn qua cũng chẳng hề thoải mái tự tại như bề ngoài.
Dương Hoài cong người, cười nói: "Hiền đệ."
Liên Hoa ngước mắt, khoé môi nhếch lên, vẻ mặt cũng chẳng có mấy tình cảm: "Dương đại nhân."
Dương Hoài nói: "Hầy, xa lạ quá."
Liên Hoa ngừng lại một chút, mở lời: "Dương huynh."
Hai người làm hoà.
Đến đây, sóng gió của việc Trạng Nguyên thi hộ cũng được dẹp yên.
Liên Hoa nhìn bóng Dương Hoài đi xa, dần dần ý thức được lý do Tuyên vương Lý Duệ làm người hoà giải, thật ra là mượn chuyện này để cảnh cáo Dương Hoài đang ở vị trí cao.
Nhân vật mà y đóng không chỉ là một tiên thủ có khả năng thi đỗ Trạng Nguyên, mà còn là một nhược điểm biết nói.
Con mèo cọ vào quần áo chủ nhân, phát ra tiếng kêu ô ô.
"Được rồi, ca ca nên nói với Liên Ngọc chuyện đã đồng ý với ta đi." Lý Tĩnh Ngô cúi người, mềm mại nói, "Sang năm nhất định Viên lang phải là Trạng Nguyên, không phải Trạng Nguyên thì cha không đời nào đồng ý đâu."
Liên Hoa rũ mi, cúi đầu, đứng hầu bên cạnh.
Lý Duệ đánh giá một chút, rồi cười nói: "Được, nhưng mà chuyện này không thể miễn cưỡng được, nhìn người ta mờ mịt chưa kìa, để cho y ngắm nhìn cảnh sắc trong bách điểu viên đã rồi hẵng nói, đúng không?"
Lý Tĩnh Ngô không cãi được, hừ nhẹ một tiếng, bế con mèo rời đi.
Thị nữ hai bên buông quạt xuống.
Buổi chiều, dưới sự chỉ dẫn của trưởng sự Hạ Ân, Liên Hoa cũng được chiêm ngưỡng điều kì diệu thực thụ của bách điểu viên trong Tuyên vương phủ.
Phía đông Hạc đình là Hộc viện.
Trên mặt hồ có uyên ương nghịch nước, trong rừng có sơn ca vang giọng.
"Năm sáu tuổi Hạ mỗ đến vương phủ, vẫn luôn quản lý bách điểu viên giúp điện hạ." Hạ Ân mặc áo giao lĩnh xanh thống nhất trong vương phủ, khí chất trầm tĩnh, nói năng nhã nhặn, "Nơi này tổ chức yến hội hàng tháng, học sĩ Khán Văn điện, đại học sĩ Hàn Lâm, bác sĩ Quốc tử đều từng đến đây, Tam công tử Lăng Bình Vương Cấp, Đỗ Thời Xương, Phạm Hoán Thành đều là khách quen, đương nhiên, trừ bọn họ ra thì ở đây cũng có một đám người có cảnh ngộ tương tự như công tử."
Liên Hoa nói: "Ta có cảnh ngộ gì cơ?"
Hạ Ân nói: "Không cầu công danh nhưng sống tỉnh táo hơn bất cứ ai."
Liên Hoa hơi hiểu ra, cười nói: "Hoá ra điện hạ không chỉ chiêu mộ một tiên thủ là ta."
Hạ Ân thở dài nói: "Không lừa dối công tử làm gì, mấy năm nay học phái Thái Dương quyền thế ngút trời, việc chọn đề cho khoa cử và chấm bài đều nằm trong tay bọn họ, nếu không có chút thủ đoạn thì các học phái khác rất khó để có một vị trí."
Liên Hoa đi trên cầu khúc, vì nghe được lời của Hạ Ân mà dừng bước.
Hạ Ân nói: "Công tử từ Thái Dương đảng đến, hẳn là phải biết mới đúng."
Liên Hoa đáp: "Ta chỉ nhận tiền làm việc, không biết trong đó còn có tranh chấp đảng phái."
Hạ Ân nói: "Bây giờ biết cũng không muộn, Công tử, thời tiết nóng bức, xin mời dời bước đến lương đình."
Liên Hoa gật đầu.
Đi trên cầu khúc, tiếng biện luận càng lớn hơn.
Liên Hoa theo tiếng mà nhìn lại.
Trong lương đình có mấy người ngồi quanh bàn đá, chỉ vì một tấm thẻ tre mà tranh cãi đến đỏ mặt tía tai.
Hạ Ân ho khan một tiếng.
Mấy người kia nhìn về phía bọn họ.
Vị bên trái nhìn có vẻ hơi lớn tuổi, mặt để râu, cười mở lời trước: "Ân lang, vị này chẳng lẽ chính là kẻ trời xui đất khiến giành mất vị trí Trạng Nguyên lang, Liên Ngọc?"
Liên Hoa khom người hành lễ, tự giới thiệu: "Các vị tiền bối, vãn sinh đúng là Liên Ngọc."
Hạ Ân nói: "Liên Ngọc công tử, vị này tên là Thái Tam Tiến, tính ra đã thi đỗ tiễn sĩ ba lần rồi."
Thái Tam Tiến nâng tay lên, cười đáp: "Hạnh ngộ, hạnh ngộ."
Liên Hoa đột nhiên ngơ ngẩn, đồng tử hơi co lại.
Nhìn mặt thì không thấy ấn tượng gì, nhưng nhìn thấy chòm râu khẽ rung trong gió, y đột nhiên nhớ đến khảo sinh trung niên khóc lóc thảm thiết lúc nộp bài ở trường thi, chính là Thái Tam Tiến.
"Ngươi, giả vờ hả?"
Y lại nhìn kĩ mấy người trước mặt lần nữa, phát hiện vị lang quân cài trâm hoa ngồi vắt chân bên phải cũng rất quen, chính là khảo sinh ngồi phía trước đè chặt bài không cho khảo quan thu.
Hạ Ân giới thiệu theo trình tự: "Liên Ngọc công tử, vị này xem như là người 'đồng bảng' với ngài, Hồ Bát Quyển."
Sở dĩ gọi là Hồ Bát Quyển, bởi vì người này nhân lúc khảo quan không chú ý đã trao đổi bài với tám khảo sinh khác, cũng khiến cho tất cả mọi người thuận lợi giành được vị trí tiến sĩ.
Liên Hoa bị chấn động mãnh liệt.
Ngay khi y cho rằng mình thi đỗ Trạng Nguyên thì giá trị cũng cao hơn, sự xuất hiện của Thái Tam Tiến và Hồ Bát Quyển lại nói cho y biết, tiên thủ lợi hại thật sự không phải là chạy theo thứ tự, mà là dung nhập vào các thí sinh khác, âm thầm kiếm tiền.
Giờ phút này, mấy vị tiên thủ lành nghề đang bàn luận về một áng văn có tên là "Tạo la thập thuý" trên bàn.
Theo như thông cáo của bộ Lễ, bài văn này được xếp vào phạm vi đề thi thiếp thư mặc nghĩa năm nay, là một trong hai mươi tư bài văn được gia tăng. Bởi vì bài văn này rất dài, nội dung lại hàm súc khó hiểu, có nhiều chữ lạ, nên được tranh luận rất nhiều.
"Đọc cả bài thì tốn thời gian quá, ta nghĩ bỏ quách đi cho rồi." Hồ Bát Quyển vỗ bàn nói, "Chẳng phải là do mấy tên học cứu của đảng Thái Dương viết ra sao, văn tự mình viết tự mình thi."
Thái Tam Tiến nheo mắt, vẫn đang cố đọc hiểu: "Thật ra đọc tên bài thì không khó hiểu, đại khái là nói về hai cô gái hái củ ấu thôi."
Liên Hoa bình tâm lại, cầm thẻ tre lên, nói: "Bài văn này không phải mới làm đâu, nó nằm ở phần thứ hai đã bị xoá trong nguyên tác Nam Thư, có được lưu giữ ở Quốc Tử Giám."
Lời này nói ra, trong mắt Hạ Ân liền để lộ thần sắc bất thường.
Liên Hoa tiếp tục nói: "Học phái Thái Dương chú trọng Nho gia truyền thống, bọn họ bổ sung thêm một thiên sách cổ, một mặt là để đề cao địa vị của Nam Thư trong văn học, một mặt là nhấn mạnh tư tưởng dân quý quân khinh theo như bản ý của sách —— đề cao yêu cầu hiểu biết kinh sách, loại bỏ khảo sinh của các học phái khác."
Thái Tam Tiến vỗ trán một cái: "Ầy, Liên Ngọc tiểu hữu, ngươi nói đúng đó."
Mọi người sôi nổi thán phục.
Hạ Ân quay đầu gọi người hầu, nhỏ giọng nói vài câu bảo gã đến Hạc Đình truyền lời, xong mới mời Liên Hoa: "Liên Ngọc công tử, cảnh sắc bách điểu viên ngài đã xem rồi, có thể nói chuyện riêng một chút không?"
Liên Hoa đáp: "Được."
Hai người rời khỏi lương đình, từ cầu khúc đi về phía Khổng Tước uyển phía nam.
Một tiếng kêu bi ai, chim công với bộ lông diễm lệ ẩn giấu sau bụi cỏ.
"Tấm bảng vàng kia tuy đã thay hình đổi dạng, nhưng vẫn luôn là sự tượng trưng cho quyền lực tối cao, người đời chẳng ai hỏi kẻ đứng sau, chỉ cần biết nhà ai có nhiều người trên bảng thì theo nhà đó." Hạ Ân buông cành lá, cười mời Liên Hoa quay lại, "Điện hạ cũng chỉ làm vậy vì bất đắc dĩ, để gạt bỏ Thái Dương đảng, lấy lại công bằng cho khoa cử, nên mới mời công tử ra tay thôi."
Liên Hoa nói: "Ân lang không cần nhiều lời, vừa rồi ở Hạc đình, hình như điện hạ có nhắc đến Trạng Nguyên."
Hạ Ân nói: "Phải, năm nay điện hạ muốn nhất định phải là Trạng Nguyên, trong bách điểu chỉ duy có công tử làm được việc này."
Liên Hoa khép mi lại một chút, xoay người nói: "Ta có thể nhận công việc này, nhưng có ba điều kiện, nếu như điện hạ đồng ý thì không chỉ Trạng Nguyên năm sau là người đó, mà về sau bất cứ đảng phái nào chủ trì khoa cử đều sẽ chia cho người đó một chén canh."
Hạ Ân đáp: "Mời công tử cứ nói."
Gió thổi cỏ lay, hạc kêu trước mắt.
Liên Hoa nói không nhanh không chậm, tỏ rõ ba điều kiện của mình.
"Thứ nhất, sắp xếp cho ta gặp Thị lang bộ Lễ, ta muốn quen biết khảo quan phụ trách việc tuyển chọn, người có vai trò ra đề và chấm bài; Thứ hai, kì khoa cử này, danh sách mà điện hạ muốn phải giao cho ta, để ta sắp xếp tiên thủ trong phủ; Thứ ba, nghĩa huynh Châu Tử Hiếu của ta hiện là Đại lý bình sự, hắn muốn được điều đến Quốc tử giám làm một chức quan lục phẩm."
Hạ Ân bước chậm lại, chắp tay sau lưng, giày bước lên sỏi đá vang tiếng cọt kẹt: "Người ta gọi ngươi là công tử trước, nhưng nói tới cùng thì ngươi cũng chỉ là một kẻ thấp kém, Liên Ngọc, sao ngươi dám ra giá cao như thế."
Liên Hoa mỉm cười: "Ngọc tuy có tì vết, nhưng ở miếu rách thì vẫn có thể trấn sát tà ám, chỉ xem chủ nhân có thương xót hay không thôi."
_
Lời tác giả:
Chương sau lôi Thái tử điện hạ ra lượn một vòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.