Ai Ngờ Lại Đỗ Trạng Nguyên Bảng Vàng
Chương 13: "Muốn cưới một người."
Hựu Sinh
26/02/2024
Cách ba năm, Liên Hoa lại bước vào Cống viện bộ Lễ một lần nữa.
Phía sau cửa ô đầu của Cống viện, mái vòm được làm theo hướng đông tây.
Trụ nhà đỏ, đấu củng sơn màu rực rỡ.
Đại sảnh như một bàn cờ khổng lồ, những chiếc bàn gỗ đỏ dài được bày biện chỉnh tề trong đó.
Vị trí ngay chính giữa trường thi là chỗ ngồi của quan chủ khảo, phía bên phải đặt đồng hồ nước, bên trái đặt chuông vàng.
Liên Hoa đi theo đoàn người vào chỗ ngồi của mình, hơi hơi nghiêng mặt, liếc nhìn người có dáng vẻ ngay thẳng ngồi phía sau.
Người đó là Viên Vạn Thư, công tử nhà học sĩ Viện Hàn làm, không có sở trường gì, đơn giản là do tướng mạo anh tuấn nên mới lọt vào mắt xanh của Đế cơ Lý Tĩnh Ngô. Trong kinh có không ít người quen biết gã, thế nên lần này phương pháp thi hộ cũng có phần khác biệt.
Bản thân Viên Vạn Thư nhất định phải xuất hiện ở trường thi.
Để Liên Hoa cũng được vào trường thi, trưởng sử của Tuyên vương phủ, Hạ Ân đã tìm một khảo sinh trẻ tuổi trong nhóm sinh đồ của Quốc Tử giám, tức Dương Kim Bảo, thông qua việc mua chuộc bằng tiền tài, để gã bỏ thi vào lần này và thi lại vào kì sau.
Thời gian thi bắt đầu, trường thi cũng dần yên tĩnh.
Đầu bút chạy qua mặt giấy.
Bước chân nhẹ tênh của khảo quan lúc thì gần mà lúc thì xa.
Trường đầu tiên thiếp thư xong, khảo quan đến thu bài, sau đó tiếp tục phát đề trường thứ hai mặc nghĩa.
Liên Hoa ngồi ngay ngắn chính giữa trường thi, ngẩng đầu lên, thong dong nhìn về phía chỗ ngồi của quan chủ khảo.
Khảo quan của năm đó chính là Chúc Viễn khi còn nhậm chức thị lang bộ Lễ.
Chúc Viễn mặc phi bào ngồi nghiêm chỉnh, trên đầu đội ô biện, hai bên cánh dài một thước giữ yên bất động.
Sau ghế của quan chủ khảo là một tấm bình phong gỗ rất lớn cao từ xà nhà xuống đất. Con sếu đầu đỏ trong bình phong đậu trên đỉnh tùng bách, ngắm nhìn biển mây trên sơn cốc, giống y như vẻ mặt nghiêm nghị của Chúc Viễn lúc này.
Không ai biết được, khi vị quan chủ khảo mặt mày đoan chính này nhìn thấy Liên Ngọc trong nhà mình đã kinh hoảng đến mức nào.
Một tháng trước. Liên Hoa lấy lý do thăm bệnh đến gõ cửa nhà Chúc Viễn.
Để tránh hiềm nghi nên Chúc Viễn mới cáo bệnh với người ngoài, nhưng lúc thấy Liên Hoa lại lập tức ngồi từ giường dậy tiếp đón.
—— "Mong công tử nói thay bản quan mấy lời trước mặt Tuyên vương điện hạ, lần trước thật sự là già cả mờ mắt nên không nhìn rõ... tuyệt đối không phải là cố ý đâu."
Liên Hoa nhìn thấy trên bàn có một bức tượng Quan Âm Bồ Tát bằng ngọc thạch, bát hương gốm trước tượng cắm đầy ngọn hương đỏ.
"Chúc đại nhân." Liên Hoa cười nói, "Xem ra trước khi ta đến đã có rất nhiều người đến chỗ ngài thắp hương rồi."
"Hổ thẹn, hầy, hổ thẹn quá." Chúc Viễn dùng vẻ mặt đau khổ nói, "Nhà nghèo không có tiền, chỉ mua được một bát hương này thôi, ai đến cũng cắm vào đó nên trông mới nhiều thế."
Liên Hoa rửa tay xong, rút ba nén hương ra, dùng thái độ cung kính nói: "Nếu đã vậy, xin nhờ Chúc đại nhân dạy ta, ta sợ mình vụng về làm bát hương nghiêng lệch, khiến mọi người không còn cách nào bái thần tiên được nữa."
Chúc Viễn thở dài một hơi, đè tay Liên Hoa: "Công tử ngài quả là thấu tình đạt lý, bộ Lễ chủ trì khoa cử, có vài người ỷ vào quyền thể muốn thay đổi đề thi, bài thi, bản quan không đồng ý thì là không hiểu tình người, nhưng nếu đây cũng đồng ý kia cũng đồng ý thì tức là đắc tội với tất cả, khó khăn lắm ấy chứ."
Liên Hoa nói: "Đại nhân yên tâm, Tuyên vương tuyệt đối không phải người như thể đâu."
Chúc Viễn nói: "Đúng thể, phải tuân theo quy củ mới tốt, bản quan dạy ngài cắm hương đây."
Ánh lửa bùng lên, cả phòng tỏa hương.
Quan Âm trong hương khói lượn lờ càng thêm vẻ thanh tao.
Liên Hoa đã bài thần minh, từ đó hiểu được quy tắc ngầm bên dưới trường thi.
Gian lận có nhiều kiểu nhiều hình thức khác nhau, theo phân đoạn mà chia ra thì có ba kiểu, trước kì thi hối lộ khảo quan tiết lộ đề, trong kì thi sao chép hoặc thi hộ, và sau kì thi can thiệp vào việc chấm bài của khảo quan.
Bởi vì cơ cấu nhân viên có hạn, thực tế việc tổ chức khoa cử thì bộ Lễ chỉ phụ trách định ra chính lệnh, lại căn cứ vào chính lệnh đó để chọn ra văn sĩ từ Quốc Tử Giám đảm nhận các vị trí khảo quan, thực hiện việc ra đề, coi thi, chấm bài.
Trong quá trình ra đề, một vị khảo quan phụ trách viết đề chỉ làm một phần đề, đề thi đầy đủ được bộ Lễ giao cho Thánh nhân duyệt rồi đưa vào phòng lưu trữ, đến gần lúc thi mới sao chép ra.
Trong đó có một luật bất thành văn. Để có thể giữ vững vị trí của mình, quan viên bộ Lễ tuyệt đối không bao giờ tiết lộ đề ra dưới bất cứ hình thức nào.
Bởi vậy, với cách hối lộ khảo quan để nhận đề trước khi thi, khảo sinh chỉ có thể nhận được một phần nhỏ của đề thi.
Quá trình chấm bài áp dụng chế độ ẩn danh, khảo quan chấm bài muốn xác định mục tiêu thì chỉ có thể mở bài thi nhìn trộm hoặc thương lượng với khảo sinh về việc đánh dấu đặc biệt, nhưng làm vậy không chỉ dễ sai mà để không lưu lại dấu tích, cho dù có nhận ra bài cũng chỉ sửa được phần nhỏ thay đổi kết quả, chứ không sửa được lỗi lớn.
Như vậy, cách hối lộ giám khảo động tay động chân vào bài thi chưa chắc thuận lợi, mang theo giấy hoặc nhìn bài người khác ở trường thi lại càng dễ bị phát hiện, thế nên cách hữu hiệu nhất chính là "nhất điều tiên".
Nhất điều tiên không cần phải đánh tiếng với người trên kẻ dưới.
Với các khảo sinh khác, kinh thành ít có người biết diện mạo của họ, tiên thủ trực tiếp mạo danh thay thế là được.
Còn đối với khảo sinh là người bản địa phủ Khai Phương lại có thân phận, thì cần tìm một khảo sinh khác không nổi bật nhưng có tư cách thi để cho tiên thủ đóng giả, sau khi hai bên vào bàn thì sẽ viết tên họ đối phương lên bài, cũng rất dễ dàng.
Nhất điều tiên có thể thành công hay không quan trọng là ở tiên thủ.
Không phải ai cũng có thể làm tiên thủ, cũng không phải ai cũng đồng ý làm tiên thủ.
Thù lao cho việc làm tiên thủ đương nhiên là cao, nhưng nếu là người thân thế trong sạch tự thi được công danh, thì phần lớn vẫn sẽ chọn nhập sĩ, chỉ có những hạng thương nhân, xướng kĩ, con hát, nha dịch, ngục tốt và tội phạm mới không được vào quan trường, mới vì tiền tài mà đồng ý làm tiên thủ, mà trong đám người này lại ít ai có học, càng khó có kẻ thi đỗ tiến sĩ.
Người như thế, thậm chí còn hiếm có hơn cả tam giáp trên bảng vàng.
Tiếng chuông vang.
Liên Hoa rời mắt khỏi Chúc Viễn, chấm bút vào mực, viết tên xuống bài mặc nghĩa trường thứ hai.
Giấy trắng mực đen.
Một diện mạo khác của trường thi lộ ra trong lòng y.
Người ngồi phía sau là Hồ Bát Quyển, phải trái phía trước lần lượt là ba vị tiên thủ mới vào nghề.
Đối diện với đề mặc nghĩa mà học phái Thái Dương đưa ra gần như làm khó người khác, bốn người này lần lượt làm từng phần, xong thì tráo đổi bài với nhau, động tác rất nhanh nhạy.
Buổi sáng thi xong hai trường thiếp thư, mặc nghĩa.
Buổi chiều bắt đầu thi từ phú.
Thái Tam Tỉnh ngồi ở vị trí bên phái phía trước, xung quanh cũng có tiên thủ phe mình. Hắn dùng cán bút gõ vào giá bút tạo ra nhịp điệu để chỉ dẫn người mới phải dùng vận luận nào, rất khó bị phát hiện.
Liên Hoa ngồi ở chính giữa, từng nét phác hoạ ra toàn cảnh.
Tại bách điểu viên của Tuyên vương phủ, y không chỉ truyền kĩ xảo thi của mình cho người khác, mà còn dựa vào những tin tức trong triều để đoán ra mấy bài sách luận, dặn người mới học thuộc.
Trải qua sự huấn luyện, y dẫn đầu mười tám tiên thủ thuận lợi hoàn thành kì thi Hội năm Cảnh Nguyên thứ hai mươi tư.
Cuối giờ, tiếng chuông vang lên.
Vẫn như cũ, khắp sảnh đều có người vui người buồn.
Liên Hoa buông bút, yên lặng rời khỏi trường thi.
*
Gió thổi qua không để lại dấu vết.
Trước đêm Lâm Hiên xướng danh, Liên Hoa bị Đế cơ Lý Tĩnh Ngô triệu vào phủ.
—— "Liên Hoa, ngươi biết tội chưa?"
Liên Hoa chưa dám nâng mắt, rũ mi chỉ thấy làn váy màu thạch lựu của Lý Tĩnh Ngô khẽ động.
"Chẳng trách ca ca gọi ngươi là kỳ lân chi tài." Lý Tĩnh Ngô mở quạt đàn hương trong tay ra, khoé môi khẽ nhếch lên, "Nếu không phải là lòng dạ quá hỗn tạp, không trong sạch bằng Viên lang thì có khi ta sẽ thích ngươi hơn gã đấy."
Liên Hoa hít sâu một hơi, quỳ sát đất: "Tạ ơn Đế cơ không giết."
Lý Tĩnh Ngô nói: "Ngày mai ngươi tự đi nghe xướng danh đi, kết quả thế nào thì không phải nói rồi."
Liên Hoa lễ bái xong, đứng dậy lui ra.
—— "Đợi đã."
Lý Tĩnh Ngô cười, ném quạt đàn hương trong tay đi: "Mang cái này theo đi, đã được Diên Minh pháp sư khai quang rồi đó, thưởng cho ngươi."
Liên Hoa đưa tay ra nhận lấy.
*
Nhạc mừng vang lên, bảng vàng được thả từ trên tường xuống.
—— "Khai Phong, Viên Vạn Thư, tiến sĩ cập đệ, tam giáp, năm Cảnh Nguyên thứ hai mươi tư, Trạng Nguyên."
Liên Hoa đi vào vị trí mình đã đứng ba năm trước, mở ra chiếc quạt đàn hương chạm khắc hoa, yên lặng nghe xướng tên.
Chiếc quạt này có thể nhìn ra hoa văn khác nhau ở hai mặt.
Bên sáng là thần thú cát tường, bên tối là một gốc hoa sen.
Xuyên qua mặt quạt, một người mặc thanh bào đẩy đám người ra đi về phía y.
"Hiền đệ!" Từ Hữu Văn thở ra hơi trắng, vẫy vẫy tay, "Ngươi còn nhớ không! Chúng ta lại gặp nhau này!"
Liên Hoa buông quạt, ánh mắt để lộ thần sắc phức tạp.
Ba năm không gặp, khuôn mặt Từ Hữu Văn vẫn trong sáng như cũ, chỉ là trong mắt bớt đi mấy phần phấn chấn.
Liên Hoa vỗ vai Từ Hữu Văn, tạm dừng một chút, cười nói: "Ta cũng vẫn không thi đỗ, Từ huynh, đừng nản lòng, ba năm nữa chúng ta gặp lại."
"Hầy, mẫu thân mắc bệnh nặng, kì xuân vi về sau chắc ta không thể tham gia được rồi." Từ Hữu Văn nói, lấy ra một cuốn Xuân Thu ố vàng trong tay nải, kéo cho phẳng góc, cười nói với Liên Hoa, "Cuốn sách này ta đã chú giải rất nghiêm túc, để ở chỗ hiền đệ đợi tương lai sẽ lấy, hy vọng khi đó, hiền đệ đã đỗ hạng cao rồi." (Thường là người có tang không được đi thi á, mẹ anh này ốm khéo sắp mất nên ảnh mới tính là không thi kì sau được)
Liên Hoa gật đầu, nhận lấy.
Nhưng trong thoáng chốc rũ mắt, lệ nóng lại căng tràn.
Trái tim bị đâm mà đau đớn, lại sợ Từ Hữu Văn chê cười, y ngồi xổm xuống, vùi mặt vào đầu gối.
Từ Hữu Văn vỗ tay cánh tay y: "Không phải buồn, ngươi còn nhỏ tuổi mà, kim bảng đề danh là chuyện sớm muộn thôi."
Liên Hoa cố nén nước mắt, đáp một tiếng được.
*
Năm ấy, Trạng Nguyên Viên Vạn Thư được Thánh nhân ban cho làm phò mã của Đế cơ Lý Tĩnh Ngô.
Liên Hoa lấy tên Liên Ngọc dẫn mười tám tiên thủ thi đỗ toàn bộ, giành được rất nhiều vị trí cho phe Tuyên vương.
Trong kì khảo công tiếp đó của bộ Lại, Châu Tử Hiếu từ Đại lý bình sự bát phẩm thăng làm Quốc tử Tư nghiệp lục phẩm, chuyển đến ở căn nhà thuê gần Sùng Minh lâu mà Liên Hoa vẫn chưa hề trả.
Đêm chúc mừng chuyển nhà, hoa hải đường trong vườn đúng lúc nở rộ.
Liên Hoa ngồi trên toà giả sơn, ôm Trạng Nguyên Hồng, rót cho mình phân nửa bình.
Châu Tử Hiếu quay lại từ tiệc rượu, thấy dáng vẻ quần áo không chỉnh tề, mặt mũi ửng đỏ của Liên Hoa, kéo thì không kéo nổi, chỉ đành đứng cạnh quan tâm nói: "A Dịch, đừng uống nữa, rượu mạnh uống nhiều là hại người đấy."
Liên Hoa híp mắt, cười nói: "Tử Hiếu huynh, ta muốn cưới một người."
Châu Tử Hiếu đáp: "Được được được, bây giờ ngươi có tiền rồi, muốn cưới ai cũng được."
Liên Hoa chọc ghẹo nói: "Ta muốn cưới huynh."
Châu Tử Hiếu ngẩn ngơ, tuy rượu chưa thấm nhưng mặt cũng đã đỏ.
_
Lời tác giả:
Liên Hoa đùa thôi bây ơi, lúc này ẻm còn chưa muốn yêu đương gì đâu.
_
Editor: Gòi nhỡ em Hoa đùa mà ông Châu tin thiệt thì lại thêm một người đau khổ vì tình =)))
Phía sau cửa ô đầu của Cống viện, mái vòm được làm theo hướng đông tây.
Trụ nhà đỏ, đấu củng sơn màu rực rỡ.
Đại sảnh như một bàn cờ khổng lồ, những chiếc bàn gỗ đỏ dài được bày biện chỉnh tề trong đó.
Vị trí ngay chính giữa trường thi là chỗ ngồi của quan chủ khảo, phía bên phải đặt đồng hồ nước, bên trái đặt chuông vàng.
Liên Hoa đi theo đoàn người vào chỗ ngồi của mình, hơi hơi nghiêng mặt, liếc nhìn người có dáng vẻ ngay thẳng ngồi phía sau.
Người đó là Viên Vạn Thư, công tử nhà học sĩ Viện Hàn làm, không có sở trường gì, đơn giản là do tướng mạo anh tuấn nên mới lọt vào mắt xanh của Đế cơ Lý Tĩnh Ngô. Trong kinh có không ít người quen biết gã, thế nên lần này phương pháp thi hộ cũng có phần khác biệt.
Bản thân Viên Vạn Thư nhất định phải xuất hiện ở trường thi.
Để Liên Hoa cũng được vào trường thi, trưởng sử của Tuyên vương phủ, Hạ Ân đã tìm một khảo sinh trẻ tuổi trong nhóm sinh đồ của Quốc Tử giám, tức Dương Kim Bảo, thông qua việc mua chuộc bằng tiền tài, để gã bỏ thi vào lần này và thi lại vào kì sau.
Thời gian thi bắt đầu, trường thi cũng dần yên tĩnh.
Đầu bút chạy qua mặt giấy.
Bước chân nhẹ tênh của khảo quan lúc thì gần mà lúc thì xa.
Trường đầu tiên thiếp thư xong, khảo quan đến thu bài, sau đó tiếp tục phát đề trường thứ hai mặc nghĩa.
Liên Hoa ngồi ngay ngắn chính giữa trường thi, ngẩng đầu lên, thong dong nhìn về phía chỗ ngồi của quan chủ khảo.
Khảo quan của năm đó chính là Chúc Viễn khi còn nhậm chức thị lang bộ Lễ.
Chúc Viễn mặc phi bào ngồi nghiêm chỉnh, trên đầu đội ô biện, hai bên cánh dài một thước giữ yên bất động.
Sau ghế của quan chủ khảo là một tấm bình phong gỗ rất lớn cao từ xà nhà xuống đất. Con sếu đầu đỏ trong bình phong đậu trên đỉnh tùng bách, ngắm nhìn biển mây trên sơn cốc, giống y như vẻ mặt nghiêm nghị của Chúc Viễn lúc này.
Không ai biết được, khi vị quan chủ khảo mặt mày đoan chính này nhìn thấy Liên Ngọc trong nhà mình đã kinh hoảng đến mức nào.
Một tháng trước. Liên Hoa lấy lý do thăm bệnh đến gõ cửa nhà Chúc Viễn.
Để tránh hiềm nghi nên Chúc Viễn mới cáo bệnh với người ngoài, nhưng lúc thấy Liên Hoa lại lập tức ngồi từ giường dậy tiếp đón.
—— "Mong công tử nói thay bản quan mấy lời trước mặt Tuyên vương điện hạ, lần trước thật sự là già cả mờ mắt nên không nhìn rõ... tuyệt đối không phải là cố ý đâu."
Liên Hoa nhìn thấy trên bàn có một bức tượng Quan Âm Bồ Tát bằng ngọc thạch, bát hương gốm trước tượng cắm đầy ngọn hương đỏ.
"Chúc đại nhân." Liên Hoa cười nói, "Xem ra trước khi ta đến đã có rất nhiều người đến chỗ ngài thắp hương rồi."
"Hổ thẹn, hầy, hổ thẹn quá." Chúc Viễn dùng vẻ mặt đau khổ nói, "Nhà nghèo không có tiền, chỉ mua được một bát hương này thôi, ai đến cũng cắm vào đó nên trông mới nhiều thế."
Liên Hoa rửa tay xong, rút ba nén hương ra, dùng thái độ cung kính nói: "Nếu đã vậy, xin nhờ Chúc đại nhân dạy ta, ta sợ mình vụng về làm bát hương nghiêng lệch, khiến mọi người không còn cách nào bái thần tiên được nữa."
Chúc Viễn thở dài một hơi, đè tay Liên Hoa: "Công tử ngài quả là thấu tình đạt lý, bộ Lễ chủ trì khoa cử, có vài người ỷ vào quyền thể muốn thay đổi đề thi, bài thi, bản quan không đồng ý thì là không hiểu tình người, nhưng nếu đây cũng đồng ý kia cũng đồng ý thì tức là đắc tội với tất cả, khó khăn lắm ấy chứ."
Liên Hoa nói: "Đại nhân yên tâm, Tuyên vương tuyệt đối không phải người như thể đâu."
Chúc Viễn nói: "Đúng thể, phải tuân theo quy củ mới tốt, bản quan dạy ngài cắm hương đây."
Ánh lửa bùng lên, cả phòng tỏa hương.
Quan Âm trong hương khói lượn lờ càng thêm vẻ thanh tao.
Liên Hoa đã bài thần minh, từ đó hiểu được quy tắc ngầm bên dưới trường thi.
Gian lận có nhiều kiểu nhiều hình thức khác nhau, theo phân đoạn mà chia ra thì có ba kiểu, trước kì thi hối lộ khảo quan tiết lộ đề, trong kì thi sao chép hoặc thi hộ, và sau kì thi can thiệp vào việc chấm bài của khảo quan.
Bởi vì cơ cấu nhân viên có hạn, thực tế việc tổ chức khoa cử thì bộ Lễ chỉ phụ trách định ra chính lệnh, lại căn cứ vào chính lệnh đó để chọn ra văn sĩ từ Quốc Tử Giám đảm nhận các vị trí khảo quan, thực hiện việc ra đề, coi thi, chấm bài.
Trong quá trình ra đề, một vị khảo quan phụ trách viết đề chỉ làm một phần đề, đề thi đầy đủ được bộ Lễ giao cho Thánh nhân duyệt rồi đưa vào phòng lưu trữ, đến gần lúc thi mới sao chép ra.
Trong đó có một luật bất thành văn. Để có thể giữ vững vị trí của mình, quan viên bộ Lễ tuyệt đối không bao giờ tiết lộ đề ra dưới bất cứ hình thức nào.
Bởi vậy, với cách hối lộ khảo quan để nhận đề trước khi thi, khảo sinh chỉ có thể nhận được một phần nhỏ của đề thi.
Quá trình chấm bài áp dụng chế độ ẩn danh, khảo quan chấm bài muốn xác định mục tiêu thì chỉ có thể mở bài thi nhìn trộm hoặc thương lượng với khảo sinh về việc đánh dấu đặc biệt, nhưng làm vậy không chỉ dễ sai mà để không lưu lại dấu tích, cho dù có nhận ra bài cũng chỉ sửa được phần nhỏ thay đổi kết quả, chứ không sửa được lỗi lớn.
Như vậy, cách hối lộ giám khảo động tay động chân vào bài thi chưa chắc thuận lợi, mang theo giấy hoặc nhìn bài người khác ở trường thi lại càng dễ bị phát hiện, thế nên cách hữu hiệu nhất chính là "nhất điều tiên".
Nhất điều tiên không cần phải đánh tiếng với người trên kẻ dưới.
Với các khảo sinh khác, kinh thành ít có người biết diện mạo của họ, tiên thủ trực tiếp mạo danh thay thế là được.
Còn đối với khảo sinh là người bản địa phủ Khai Phương lại có thân phận, thì cần tìm một khảo sinh khác không nổi bật nhưng có tư cách thi để cho tiên thủ đóng giả, sau khi hai bên vào bàn thì sẽ viết tên họ đối phương lên bài, cũng rất dễ dàng.
Nhất điều tiên có thể thành công hay không quan trọng là ở tiên thủ.
Không phải ai cũng có thể làm tiên thủ, cũng không phải ai cũng đồng ý làm tiên thủ.
Thù lao cho việc làm tiên thủ đương nhiên là cao, nhưng nếu là người thân thế trong sạch tự thi được công danh, thì phần lớn vẫn sẽ chọn nhập sĩ, chỉ có những hạng thương nhân, xướng kĩ, con hát, nha dịch, ngục tốt và tội phạm mới không được vào quan trường, mới vì tiền tài mà đồng ý làm tiên thủ, mà trong đám người này lại ít ai có học, càng khó có kẻ thi đỗ tiến sĩ.
Người như thế, thậm chí còn hiếm có hơn cả tam giáp trên bảng vàng.
Tiếng chuông vang.
Liên Hoa rời mắt khỏi Chúc Viễn, chấm bút vào mực, viết tên xuống bài mặc nghĩa trường thứ hai.
Giấy trắng mực đen.
Một diện mạo khác của trường thi lộ ra trong lòng y.
Người ngồi phía sau là Hồ Bát Quyển, phải trái phía trước lần lượt là ba vị tiên thủ mới vào nghề.
Đối diện với đề mặc nghĩa mà học phái Thái Dương đưa ra gần như làm khó người khác, bốn người này lần lượt làm từng phần, xong thì tráo đổi bài với nhau, động tác rất nhanh nhạy.
Buổi sáng thi xong hai trường thiếp thư, mặc nghĩa.
Buổi chiều bắt đầu thi từ phú.
Thái Tam Tỉnh ngồi ở vị trí bên phái phía trước, xung quanh cũng có tiên thủ phe mình. Hắn dùng cán bút gõ vào giá bút tạo ra nhịp điệu để chỉ dẫn người mới phải dùng vận luận nào, rất khó bị phát hiện.
Liên Hoa ngồi ở chính giữa, từng nét phác hoạ ra toàn cảnh.
Tại bách điểu viên của Tuyên vương phủ, y không chỉ truyền kĩ xảo thi của mình cho người khác, mà còn dựa vào những tin tức trong triều để đoán ra mấy bài sách luận, dặn người mới học thuộc.
Trải qua sự huấn luyện, y dẫn đầu mười tám tiên thủ thuận lợi hoàn thành kì thi Hội năm Cảnh Nguyên thứ hai mươi tư.
Cuối giờ, tiếng chuông vang lên.
Vẫn như cũ, khắp sảnh đều có người vui người buồn.
Liên Hoa buông bút, yên lặng rời khỏi trường thi.
*
Gió thổi qua không để lại dấu vết.
Trước đêm Lâm Hiên xướng danh, Liên Hoa bị Đế cơ Lý Tĩnh Ngô triệu vào phủ.
—— "Liên Hoa, ngươi biết tội chưa?"
Liên Hoa chưa dám nâng mắt, rũ mi chỉ thấy làn váy màu thạch lựu của Lý Tĩnh Ngô khẽ động.
"Chẳng trách ca ca gọi ngươi là kỳ lân chi tài." Lý Tĩnh Ngô mở quạt đàn hương trong tay ra, khoé môi khẽ nhếch lên, "Nếu không phải là lòng dạ quá hỗn tạp, không trong sạch bằng Viên lang thì có khi ta sẽ thích ngươi hơn gã đấy."
Liên Hoa hít sâu một hơi, quỳ sát đất: "Tạ ơn Đế cơ không giết."
Lý Tĩnh Ngô nói: "Ngày mai ngươi tự đi nghe xướng danh đi, kết quả thế nào thì không phải nói rồi."
Liên Hoa lễ bái xong, đứng dậy lui ra.
—— "Đợi đã."
Lý Tĩnh Ngô cười, ném quạt đàn hương trong tay đi: "Mang cái này theo đi, đã được Diên Minh pháp sư khai quang rồi đó, thưởng cho ngươi."
Liên Hoa đưa tay ra nhận lấy.
*
Nhạc mừng vang lên, bảng vàng được thả từ trên tường xuống.
—— "Khai Phong, Viên Vạn Thư, tiến sĩ cập đệ, tam giáp, năm Cảnh Nguyên thứ hai mươi tư, Trạng Nguyên."
Liên Hoa đi vào vị trí mình đã đứng ba năm trước, mở ra chiếc quạt đàn hương chạm khắc hoa, yên lặng nghe xướng tên.
Chiếc quạt này có thể nhìn ra hoa văn khác nhau ở hai mặt.
Bên sáng là thần thú cát tường, bên tối là một gốc hoa sen.
Xuyên qua mặt quạt, một người mặc thanh bào đẩy đám người ra đi về phía y.
"Hiền đệ!" Từ Hữu Văn thở ra hơi trắng, vẫy vẫy tay, "Ngươi còn nhớ không! Chúng ta lại gặp nhau này!"
Liên Hoa buông quạt, ánh mắt để lộ thần sắc phức tạp.
Ba năm không gặp, khuôn mặt Từ Hữu Văn vẫn trong sáng như cũ, chỉ là trong mắt bớt đi mấy phần phấn chấn.
Liên Hoa vỗ vai Từ Hữu Văn, tạm dừng một chút, cười nói: "Ta cũng vẫn không thi đỗ, Từ huynh, đừng nản lòng, ba năm nữa chúng ta gặp lại."
"Hầy, mẫu thân mắc bệnh nặng, kì xuân vi về sau chắc ta không thể tham gia được rồi." Từ Hữu Văn nói, lấy ra một cuốn Xuân Thu ố vàng trong tay nải, kéo cho phẳng góc, cười nói với Liên Hoa, "Cuốn sách này ta đã chú giải rất nghiêm túc, để ở chỗ hiền đệ đợi tương lai sẽ lấy, hy vọng khi đó, hiền đệ đã đỗ hạng cao rồi." (Thường là người có tang không được đi thi á, mẹ anh này ốm khéo sắp mất nên ảnh mới tính là không thi kì sau được)
Liên Hoa gật đầu, nhận lấy.
Nhưng trong thoáng chốc rũ mắt, lệ nóng lại căng tràn.
Trái tim bị đâm mà đau đớn, lại sợ Từ Hữu Văn chê cười, y ngồi xổm xuống, vùi mặt vào đầu gối.
Từ Hữu Văn vỗ tay cánh tay y: "Không phải buồn, ngươi còn nhỏ tuổi mà, kim bảng đề danh là chuyện sớm muộn thôi."
Liên Hoa cố nén nước mắt, đáp một tiếng được.
*
Năm ấy, Trạng Nguyên Viên Vạn Thư được Thánh nhân ban cho làm phò mã của Đế cơ Lý Tĩnh Ngô.
Liên Hoa lấy tên Liên Ngọc dẫn mười tám tiên thủ thi đỗ toàn bộ, giành được rất nhiều vị trí cho phe Tuyên vương.
Trong kì khảo công tiếp đó của bộ Lại, Châu Tử Hiếu từ Đại lý bình sự bát phẩm thăng làm Quốc tử Tư nghiệp lục phẩm, chuyển đến ở căn nhà thuê gần Sùng Minh lâu mà Liên Hoa vẫn chưa hề trả.
Đêm chúc mừng chuyển nhà, hoa hải đường trong vườn đúng lúc nở rộ.
Liên Hoa ngồi trên toà giả sơn, ôm Trạng Nguyên Hồng, rót cho mình phân nửa bình.
Châu Tử Hiếu quay lại từ tiệc rượu, thấy dáng vẻ quần áo không chỉnh tề, mặt mũi ửng đỏ của Liên Hoa, kéo thì không kéo nổi, chỉ đành đứng cạnh quan tâm nói: "A Dịch, đừng uống nữa, rượu mạnh uống nhiều là hại người đấy."
Liên Hoa híp mắt, cười nói: "Tử Hiếu huynh, ta muốn cưới một người."
Châu Tử Hiếu đáp: "Được được được, bây giờ ngươi có tiền rồi, muốn cưới ai cũng được."
Liên Hoa chọc ghẹo nói: "Ta muốn cưới huynh."
Châu Tử Hiếu ngẩn ngơ, tuy rượu chưa thấm nhưng mặt cũng đã đỏ.
_
Lời tác giả:
Liên Hoa đùa thôi bây ơi, lúc này ẻm còn chưa muốn yêu đương gì đâu.
_
Editor: Gòi nhỡ em Hoa đùa mà ông Châu tin thiệt thì lại thêm một người đau khổ vì tình =)))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.