Chương 54: Thời Tây ( 3 )
Angelina
24/05/2016
Chương 54. Thời Tây ( 3 )
Trong phòng học, thầy giáo cầm sách giáo khoa vừa đi tới đi lui vừa giảng bài. Học sinh ở bên dưới nếu không mí mắt khép lại thì chơi điện thoại di động. Thời Tây ngồi trong góc, bả vai dựa vào tường, tư thái có chút lười biếng.
Thầy giáo viết mấy hàng chữ trên bảng đen, giọng điệu nhấn mạnh: “Cái này là trọng tâm của bài học, các em cần nắm kĩ.” Nghe được thầy nói như vậy, bọn học sinh vội vàng ghi chú lại, chỉ có Thời Tây không nhúc nhích, ánh mắt nhìn lên bảng vài giây, sau đó lại dời đi chỗ khác.
“Cậu không cần nhớ kĩ?” Nam sinh bên cạnh Thời Tây hỏi, không nhận được bất kì trả lời. Thái độ thờ ơ của Thời Tây khiến cho hắn rất bất mãn. Nam sinh này là lớp phó học tập của lớp, tên là Lỗ Hào, trước đây vốn là học sinh giỏi nhất lớp, được thầy cô yêu thương nhất. Khi tựu trường, hắn không quan tâm tới Thời Tây là mấy, ngay cả Thời Tây tên gì cũng không nhớ. Kể cả lúc Thời Tây cởi bỏ chiếc nón xuống, Lỗ Hào tuy giật mình trước vẻ đẹp trai của Thời Tây nhưng vẫn đối xử với Thời Tây như bình thường. Cho đến đoạn thời gian trước, thành tích học tập của Thời Tây trong một đêm không ngừng tiến bộ, thậm chí vượt qua hắn. Vị trí bị đe dọa, hắn đã dành rất nhiều ngày dài để ngồi bên cạnh quan sát Thời Tây.
Khiến cho Lỗ Hào khó hiểu nhất là, đại đa số thời gian đi học Thời Tây đều dùng để nghiên cứu sách của chuyên ngành khác. Nếu không ngủ, nếu không nhìn ra cửa sổ thì là viết linh tinh cái gì đó rất khó hiểu. Hắn dựa vào cái gì mà học giỏi hơn mình? Mình mỗi ngày cực khổ đi học, lúc người khác học mình cũng học, lúc người khác chơi đùa mình cũng học. Mắt kính của mình đang nhanh chóng dày lên, thành tích cũng không ngừng nâng lên. Hắn một mực tin tưởng, thiên tài là do 1% thiên phú, còn 99% là do cố gắng. Ai ngờ nửa đường xuất hiện một người tên là Thời Tây, phá vỡ niềm tin kiên trì của hắn.
Hắn càng nghĩ càng không phục, lời nói cũng thay đổi khó nghe: “Tớ không biết cậu dùng phương pháp gì. Cho dù so với người khác thông minh hơn một chút thì đã sao? Liền có thể xem thường công sức khổ cực học tập của người khác sao?”
Thời Tây quay đầu nhìn Lỗ Hào, trong con ngươi của hắn thứ gì cũng không có. Bên tai Lỗ Hào không tự chủ được đỏ bừng lên. Thời Tây nhàn nhạt nói: “Học tập rất quan trọng?” Không nghĩ tới Thời Tây sẽ trả lời, Lỗ Hào ngớ ngẩn: “Chuyện không quan trọng với cậu không có nghĩa là không quan trọng với người khác. Tớ là niềm tự hào của gia đình, ba mẹ kì vọng rất nhiều vào tớ. Tớ không muốn khiến cho bọn họ thất vọng, cũng không muốn làm bản thân thất vọng. Tớ khổ cực nổ lực bao nhiêu, cậu dựa vào cái gì mà học giỏi hơn tớ? Dựa vào thái độ buông lỏng sao?” Lỗ Hào vặn chặt mi. Làn da trắng nõn của hắn, môi hồng răng trắng của hắn, mặc dù bây giờ là dáng vẻ tức giận nhưng nhìn vẫn có chút đáng yêu. Thời Tây nhìn Lỗ Hào nhưng lại nhớ tới Quả Tri và lời nói của Quả Tri tối hôm qua.
Quả Tri ngồi chồm hỏm dưới đất sửa dây giày lại, nói với mình thành tích bị giảm xuống. Lúc đó Thời Tây cảm nhận được trong giọng nói của Quả Tri có bất an nhưng không để ý tới. Lạnh lùng đáp lại cậu ấy, cậu ấy lại cười, rõ ràng có thể nổi giận với mình nhưng lần nào cũng nhìn mình mà mỉm cười, thật khờ mà!
Chuông tan học vang lên, Thời Tây đứng lên, lướt ngang Lỗ Hào mà đi ra bên ngoài, đi tới chỗ ngồi của Hoa Cốc Vũ ở phòng bên cạnh. Hoa Cốc Vũ đang dùng gương chỉnh sửa lại mái tóc.
“Này, đi tới lớp của Quả Tri đem tất cả sách của cậu ấy tới đây.”
“Tại sao cậu không tự mình đi?” Gương mặt Hoa Cốc Vũ không muốn.
“Tôi không muốn đi.”
“Chẳng lẽ bộ dáng của tớ giống như rất muốn đi? Cậu không nghĩ tới, để cho một người mỹ nam như tớ giúp cậu, đi ra ngoài không cẩn thận sẽ mê hoặc nữ sinh. Nếu như vậy thì phải làm sao bây giờ?”
“Nhanh đi.” Thời Tây đè nhẹ khẩu khí, biết Hoa Cốc Vũ là một tên ngu xuẩn thích mềm không thích cứng. Hoa Cốc Vũ đi được hai bước thì quay đầu lại, căm tức nhìn Thời Tây: “Tại sao tớ phải đi? Kì quái! Tại sao tớ lại đứng lên. Tớ không cần đi, chết cũng không đi.”
“Nhanh đi.” Chẳng qua là lập lại máy móc. Hoa Cốc Vũ đã đi tới cửa phòng học, hắn biết tất cả đã không cách nào vãn hồi, oán hận nhìn Thời Tây: “Tớ hận cậu, thật sự rất hận cậu!” Cũng không cần khoa trương biểu hiện giống như một người mới vừa bị bỏ rơi.
Trong chốc lát Hoa Cốc Vũ liền trở lại, ném một đống sách và cái chìa khóa lên trên bàn liền tức giận rời đi. Thời Tây cầm sách của Quả Tri lên nhìn. Lỗ Hào phát hiện Thời Tây đang xem sách giáo khoa cũng có chút ngạc nhiên, cho rằng Thời Tây là vì lời nói của mình mà thay đổi. Thời Tây không chỉ xem sách giáo khoa của khoa kinh tế mà còn đến thư viện tra tài liệu vào giờ nghỉ trưa.
Đồng hồ trên tường đang chỉ mười hai giờ. Bên trong phòng vẫn bị ánh sáng chiếm đóng như cũ. Âm nhạc bắt đầu phát ra từ điện thoại, máy laptop trên bàn đóng lại, trên giường ném đầy sách, Thời Tây xoa xoa cặp mắt, vứt bỏ bút trong tay, xoay người nằm ngang ở trên giường, đèn trên trần nhà có chút chói mắt.
Rốt cuộc đang làm gì đây? Thành tích kém là chuyện của cậu ấy. Mình cực khổ như vậy cũng không có lợi ích gì. Hành động ngây thơ này là vì điều gì đây? Mình cũng không phải là một kẻ ngốc. Thời Tây đứng lên từ trên giường, đi vào trong phòng tắm. Một hồi sau đó, Thời Tây đi ra ngoài, ngồi ở mép giường lau tóc. Hắn lại liếc nhìn đống sách nằm tán loạn trên giường, dừng động tác lại một hồi, cuối cùng là ném chiếc khăn sang một bên, khom lưng nhặt bút lên, lại bắt đầu tiếp tục xem sách.
Cứ như vậy mấy ngày qua đi, Thời Tây ngồi ở trong phòng học, lưng dự vào ghế, hai chân đặt ở trên bàn, một tay cầm sách, một tay xoay bút. Hắn cảm giác bên ngoài có ánh mắt đang nhìn về phía mình, nhưng đến lúc hắn ngẩng đầu lên đã không phát hiện bóng người. Đã mấy ngày không có liên lạc với Quả Tri, Thời Tây lấy điện thoại di dộng ra, bên trong chất đầy tin nhắn Quả Tri gửi. Hăn đọc mấy phút, sau đó bỏ điện thoại lên bàn lại, tiếp tục xem mấy trang cuối cùng của sách giáo khoa.
Chuông tan học vang lên, Thời Tây khép sách lại, đi thẳng ra ngoài phòng học. Bầu trờimàu xám tro, khiến cho cả sân trường chìm trong không khí u ám. Hắn dùng chìa khóa mở phòng của Quả Tri ra. Ánh sáng bên trong cũng không quá tốt. Hắn đặt sách ở trên bàn, kéo ghế ra ngồi xuống, tiện tay mở ngăn kéo thứ nhất ra, tất cả đều là đồ đạc nằm ngổn ngang của Quả Tri. Hắn lại kéo ngăn kéo thứ hai, bên trong để rất nhiều thứ rất gọn gàng. Mặt Thời Tây không cảm xúc nhìn những thứ đó. Máy chụp hình, hộp bút, giấy, chiếc nón kì quái, phong thư có đề tên Thời Tây, nhành hoa mà Thời Tây từng ném vào trong thùng rác giờ chỉ còn lại một cánh hoa.Thời Tây rút ra một tờ giấy, viết cái gì lên đó, viết xong bỏ nó nằm dưới nhành hoa kia.
Phòng ngủ vốn an tĩnh đột nhiên bị trận mưa to tập kích, xung quanh vang lên tiếng mưa rơi thanh thúy. Ngoài ban công gió thổi làm những giá treo đồ đụng vào nhau, quần áo phấp phới bay như sắp rơi xuống. Thời Tây không tình nguyện đứng lên: “Thời tiết như thế này mà giặt đồ cái gì chứ!” Lúc hắn đến ban công, đúng lúc đồ của Kha Tuấn Kiệt bị gió thổi rơi xuống trên tay Thời Tây. Thời Tây nhìn một chút, buông lỏng tay ra, quần áo trắng nõn rơi xuống đất. Hắn lấy đồ của Quả Tri vào, nhét lung tung vào tủ treo quần áo, lại ngồi xuống, hoàn toàn mặc kệ những bộ đồ của Kha Tuấn Kiệt bị gió mưa vùi dập ở bên ngoài. Hắn nhàm chán mở máy chụp hình lên, bên trong có rất nhiều hình, hắn xem hết tấm này tới tấm khác.
Vốn có thể trả sách xong liền rời đi. Còn có tiểu thuyết cần viết, còn có bộ phim cần xem, còn có rất nhiều chuyện cần làm. Tại sao lại muốn ở lại? Tựa hồ, chẳng qua tựa hồ là có chút muốn gặp cậu ấy.
Mười giây, nếu như cậu ấy không về thì rời đi.
Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai, một.
Cửa đẩy ra, Quả Tri đứng ở ngoài cửa. Cậu ấy đứng ngẩn người tại đó, giọng nói cẩn thận lại khó nén cao hứng: “Thời Tây?” Thời Tây nhẹ bĩu môi, có thể thấy được nụ cười yếu ớt từ Quả Tri.
Trong phòng học, thầy giáo cầm sách giáo khoa vừa đi tới đi lui vừa giảng bài. Học sinh ở bên dưới nếu không mí mắt khép lại thì chơi điện thoại di động. Thời Tây ngồi trong góc, bả vai dựa vào tường, tư thái có chút lười biếng.
Thầy giáo viết mấy hàng chữ trên bảng đen, giọng điệu nhấn mạnh: “Cái này là trọng tâm của bài học, các em cần nắm kĩ.” Nghe được thầy nói như vậy, bọn học sinh vội vàng ghi chú lại, chỉ có Thời Tây không nhúc nhích, ánh mắt nhìn lên bảng vài giây, sau đó lại dời đi chỗ khác.
“Cậu không cần nhớ kĩ?” Nam sinh bên cạnh Thời Tây hỏi, không nhận được bất kì trả lời. Thái độ thờ ơ của Thời Tây khiến cho hắn rất bất mãn. Nam sinh này là lớp phó học tập của lớp, tên là Lỗ Hào, trước đây vốn là học sinh giỏi nhất lớp, được thầy cô yêu thương nhất. Khi tựu trường, hắn không quan tâm tới Thời Tây là mấy, ngay cả Thời Tây tên gì cũng không nhớ. Kể cả lúc Thời Tây cởi bỏ chiếc nón xuống, Lỗ Hào tuy giật mình trước vẻ đẹp trai của Thời Tây nhưng vẫn đối xử với Thời Tây như bình thường. Cho đến đoạn thời gian trước, thành tích học tập của Thời Tây trong một đêm không ngừng tiến bộ, thậm chí vượt qua hắn. Vị trí bị đe dọa, hắn đã dành rất nhiều ngày dài để ngồi bên cạnh quan sát Thời Tây.
Khiến cho Lỗ Hào khó hiểu nhất là, đại đa số thời gian đi học Thời Tây đều dùng để nghiên cứu sách của chuyên ngành khác. Nếu không ngủ, nếu không nhìn ra cửa sổ thì là viết linh tinh cái gì đó rất khó hiểu. Hắn dựa vào cái gì mà học giỏi hơn mình? Mình mỗi ngày cực khổ đi học, lúc người khác học mình cũng học, lúc người khác chơi đùa mình cũng học. Mắt kính của mình đang nhanh chóng dày lên, thành tích cũng không ngừng nâng lên. Hắn một mực tin tưởng, thiên tài là do 1% thiên phú, còn 99% là do cố gắng. Ai ngờ nửa đường xuất hiện một người tên là Thời Tây, phá vỡ niềm tin kiên trì của hắn.
Hắn càng nghĩ càng không phục, lời nói cũng thay đổi khó nghe: “Tớ không biết cậu dùng phương pháp gì. Cho dù so với người khác thông minh hơn một chút thì đã sao? Liền có thể xem thường công sức khổ cực học tập của người khác sao?”
Thời Tây quay đầu nhìn Lỗ Hào, trong con ngươi của hắn thứ gì cũng không có. Bên tai Lỗ Hào không tự chủ được đỏ bừng lên. Thời Tây nhàn nhạt nói: “Học tập rất quan trọng?” Không nghĩ tới Thời Tây sẽ trả lời, Lỗ Hào ngớ ngẩn: “Chuyện không quan trọng với cậu không có nghĩa là không quan trọng với người khác. Tớ là niềm tự hào của gia đình, ba mẹ kì vọng rất nhiều vào tớ. Tớ không muốn khiến cho bọn họ thất vọng, cũng không muốn làm bản thân thất vọng. Tớ khổ cực nổ lực bao nhiêu, cậu dựa vào cái gì mà học giỏi hơn tớ? Dựa vào thái độ buông lỏng sao?” Lỗ Hào vặn chặt mi. Làn da trắng nõn của hắn, môi hồng răng trắng của hắn, mặc dù bây giờ là dáng vẻ tức giận nhưng nhìn vẫn có chút đáng yêu. Thời Tây nhìn Lỗ Hào nhưng lại nhớ tới Quả Tri và lời nói của Quả Tri tối hôm qua.
Quả Tri ngồi chồm hỏm dưới đất sửa dây giày lại, nói với mình thành tích bị giảm xuống. Lúc đó Thời Tây cảm nhận được trong giọng nói của Quả Tri có bất an nhưng không để ý tới. Lạnh lùng đáp lại cậu ấy, cậu ấy lại cười, rõ ràng có thể nổi giận với mình nhưng lần nào cũng nhìn mình mà mỉm cười, thật khờ mà!
Chuông tan học vang lên, Thời Tây đứng lên, lướt ngang Lỗ Hào mà đi ra bên ngoài, đi tới chỗ ngồi của Hoa Cốc Vũ ở phòng bên cạnh. Hoa Cốc Vũ đang dùng gương chỉnh sửa lại mái tóc.
“Này, đi tới lớp của Quả Tri đem tất cả sách của cậu ấy tới đây.”
“Tại sao cậu không tự mình đi?” Gương mặt Hoa Cốc Vũ không muốn.
“Tôi không muốn đi.”
“Chẳng lẽ bộ dáng của tớ giống như rất muốn đi? Cậu không nghĩ tới, để cho một người mỹ nam như tớ giúp cậu, đi ra ngoài không cẩn thận sẽ mê hoặc nữ sinh. Nếu như vậy thì phải làm sao bây giờ?”
“Nhanh đi.” Thời Tây đè nhẹ khẩu khí, biết Hoa Cốc Vũ là một tên ngu xuẩn thích mềm không thích cứng. Hoa Cốc Vũ đi được hai bước thì quay đầu lại, căm tức nhìn Thời Tây: “Tại sao tớ phải đi? Kì quái! Tại sao tớ lại đứng lên. Tớ không cần đi, chết cũng không đi.”
“Nhanh đi.” Chẳng qua là lập lại máy móc. Hoa Cốc Vũ đã đi tới cửa phòng học, hắn biết tất cả đã không cách nào vãn hồi, oán hận nhìn Thời Tây: “Tớ hận cậu, thật sự rất hận cậu!” Cũng không cần khoa trương biểu hiện giống như một người mới vừa bị bỏ rơi.
Trong chốc lát Hoa Cốc Vũ liền trở lại, ném một đống sách và cái chìa khóa lên trên bàn liền tức giận rời đi. Thời Tây cầm sách của Quả Tri lên nhìn. Lỗ Hào phát hiện Thời Tây đang xem sách giáo khoa cũng có chút ngạc nhiên, cho rằng Thời Tây là vì lời nói của mình mà thay đổi. Thời Tây không chỉ xem sách giáo khoa của khoa kinh tế mà còn đến thư viện tra tài liệu vào giờ nghỉ trưa.
Đồng hồ trên tường đang chỉ mười hai giờ. Bên trong phòng vẫn bị ánh sáng chiếm đóng như cũ. Âm nhạc bắt đầu phát ra từ điện thoại, máy laptop trên bàn đóng lại, trên giường ném đầy sách, Thời Tây xoa xoa cặp mắt, vứt bỏ bút trong tay, xoay người nằm ngang ở trên giường, đèn trên trần nhà có chút chói mắt.
Rốt cuộc đang làm gì đây? Thành tích kém là chuyện của cậu ấy. Mình cực khổ như vậy cũng không có lợi ích gì. Hành động ngây thơ này là vì điều gì đây? Mình cũng không phải là một kẻ ngốc. Thời Tây đứng lên từ trên giường, đi vào trong phòng tắm. Một hồi sau đó, Thời Tây đi ra ngoài, ngồi ở mép giường lau tóc. Hắn lại liếc nhìn đống sách nằm tán loạn trên giường, dừng động tác lại một hồi, cuối cùng là ném chiếc khăn sang một bên, khom lưng nhặt bút lên, lại bắt đầu tiếp tục xem sách.
Cứ như vậy mấy ngày qua đi, Thời Tây ngồi ở trong phòng học, lưng dự vào ghế, hai chân đặt ở trên bàn, một tay cầm sách, một tay xoay bút. Hắn cảm giác bên ngoài có ánh mắt đang nhìn về phía mình, nhưng đến lúc hắn ngẩng đầu lên đã không phát hiện bóng người. Đã mấy ngày không có liên lạc với Quả Tri, Thời Tây lấy điện thoại di dộng ra, bên trong chất đầy tin nhắn Quả Tri gửi. Hăn đọc mấy phút, sau đó bỏ điện thoại lên bàn lại, tiếp tục xem mấy trang cuối cùng của sách giáo khoa.
Chuông tan học vang lên, Thời Tây khép sách lại, đi thẳng ra ngoài phòng học. Bầu trờimàu xám tro, khiến cho cả sân trường chìm trong không khí u ám. Hắn dùng chìa khóa mở phòng của Quả Tri ra. Ánh sáng bên trong cũng không quá tốt. Hắn đặt sách ở trên bàn, kéo ghế ra ngồi xuống, tiện tay mở ngăn kéo thứ nhất ra, tất cả đều là đồ đạc nằm ngổn ngang của Quả Tri. Hắn lại kéo ngăn kéo thứ hai, bên trong để rất nhiều thứ rất gọn gàng. Mặt Thời Tây không cảm xúc nhìn những thứ đó. Máy chụp hình, hộp bút, giấy, chiếc nón kì quái, phong thư có đề tên Thời Tây, nhành hoa mà Thời Tây từng ném vào trong thùng rác giờ chỉ còn lại một cánh hoa.Thời Tây rút ra một tờ giấy, viết cái gì lên đó, viết xong bỏ nó nằm dưới nhành hoa kia.
Phòng ngủ vốn an tĩnh đột nhiên bị trận mưa to tập kích, xung quanh vang lên tiếng mưa rơi thanh thúy. Ngoài ban công gió thổi làm những giá treo đồ đụng vào nhau, quần áo phấp phới bay như sắp rơi xuống. Thời Tây không tình nguyện đứng lên: “Thời tiết như thế này mà giặt đồ cái gì chứ!” Lúc hắn đến ban công, đúng lúc đồ của Kha Tuấn Kiệt bị gió thổi rơi xuống trên tay Thời Tây. Thời Tây nhìn một chút, buông lỏng tay ra, quần áo trắng nõn rơi xuống đất. Hắn lấy đồ của Quả Tri vào, nhét lung tung vào tủ treo quần áo, lại ngồi xuống, hoàn toàn mặc kệ những bộ đồ của Kha Tuấn Kiệt bị gió mưa vùi dập ở bên ngoài. Hắn nhàm chán mở máy chụp hình lên, bên trong có rất nhiều hình, hắn xem hết tấm này tới tấm khác.
Vốn có thể trả sách xong liền rời đi. Còn có tiểu thuyết cần viết, còn có bộ phim cần xem, còn có rất nhiều chuyện cần làm. Tại sao lại muốn ở lại? Tựa hồ, chẳng qua tựa hồ là có chút muốn gặp cậu ấy.
Mười giây, nếu như cậu ấy không về thì rời đi.
Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai, một.
Cửa đẩy ra, Quả Tri đứng ở ngoài cửa. Cậu ấy đứng ngẩn người tại đó, giọng nói cẩn thận lại khó nén cao hứng: “Thời Tây?” Thời Tây nhẹ bĩu môi, có thể thấy được nụ cười yếu ớt từ Quả Tri.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.