Chương 2: Nhà Tù Nhân Ngư 2
Minh Nguyệt Mãn Chi
13/01/2024
Bởi vì đối tượng cứu trợ là Labrador, dòng chó này thuộc loại dịu dàng ngoan ngoãn, huống hồ có thànhviên trong nhóm cứu trợ đã hỏi người dân ở phụ cận thường xuyên nuôi nấng nó, nói nó tính cách rất tốt, không công kích con người, chỉ là có chút nhát gan.
Rừng núi hoang vắng thời tiết rất nhanh liền trở lạnh, mọi người lo lắng chó con rất có thể sẽ bị cái lạnh đông chết.
Điện thoại di động tinh tinh hai tiếng. Phát hiện có người gửi tới tin tức.
"Tôi nhìn thấy một con Labrador màu trắng, có số hiệu là xxxx đúng không? Tôi đút nó ăn hai ngày, nhưng nó vẫn sợ tôi. Nói ra thì thật xấu hổ, mặc dù tôi rất thích động vật nhỏ, thế nhưng bọn chúng hình như không thích tôi lắm, kể cả con Labrador tính cách tốt nhất đều trốn tránh tôi, nếu không tôi cũng sẽ không làm phiền nhóm trưởng. . ."
Trương Tĩnh Xu nhẫn nại tính tình nhìn tên đó gửi tới một chuỗi tin nhắn dài, sau đó nhìn xuống phía dưới màn hình di động, mới thấy trọng điểm nội dung ở vài câu cuối cùng.
". . . Xin lỗi nha, trong nhà tôi có việc đột xuất không thể đi cùng cô được, thông qua mấy ngày quan sát, tôi phát hiện con Labrador này thường xuyên xuất hiện ở chỗ đường ống bị vứt trong bụi cỏ, cô chỉ cần đi lên phía trước hai bước liền nhìn thấy nó."
Trương Tĩnh Xu chợt thấy mộtq người đi xe điện dừng ở trước mặt cô chỉ đường, rồi nhanh chân rời đi.
Trương Tĩnh Xu tìm được đường ống màu trắng. Trong xe cô dự trữ một đôi giày thể thao, giày thể thao đi lại trên con đường quanh co toàn vũng bùn hiển nhiên thuận tiện rất nhiều, lòng bàn chân cô dính đầy bùn nhão, cô cũng không ngại, giẫm lên cỏ dại ngồi xổm trước đường miệng ống, cúi đầu đi vào trong, khi cô tới gần, tiếng hừ hừ yếu ớt liền vang lên.
Một con Labrador màu trắng co ro thân thể, đôi mắt nhỏ đen dường như kinh hoàng luống cuống khi nhìn qua chỗ cô, nói chính xác, là nhìn chỗ lạp xưởng trong tay cô, lạp xưởng mùi vị rất thơm, rất dễ dàng thu hút tiểu động vật đang đói này.
Trương Tĩnh Xu giơ lạp xưởng lên vẫy vẫy vài lần liền nói: "Có muốn ăn không?"
Labrador kêu ô ô đáp lại.
Trương Tĩnh Xu đem lạp xưởng phóng tới trong miệng Labrador.
Nhớ lại hình như tuổi thơ của mình không thể không có mèo chó làm bạn, có lẽ là bởi vì trời sinh tiếng nói cùng khuôn mặt nhu hòa, hoặc có lẽ đối với tiểu động vật cô có mùi hương đặc thù? Phải chăng cô được động vật yêu thích, rất nhiều chó mèo có ý địch đối với các thành viên bên trong nhóm cứu trợ. Nhưng ở trước mặt cô chúng sẽ thu liễm lại rồi bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn. Trước mắt con Labrador này cũng không ngoại lệ.
Trương Tĩnh Xu dựa vào một cây lạp xưởng liền thành công đem con Labrador thu phục. Đang chuẩn bị dẫn nó đi về chiếc xe của mình, phía trước bỗng nhiên truyền đến âm thanh va chạm mãnh liệt, cô hoảng thần một lát, Labrador hiển nhiên bị hù dọa, nhìn qua bàn tay duỗi đến trước mặt liền co cẳng chạy mất.
Trương Tĩnh Xu vội vàng đuổi theo.
Labrador chân sau bị què, chạy cũng không phải là rất nhanh, thế nhưng vấn đề là con đường nhỏ phía trước không có đường để đi tiếp, xung quanh bị cỏ dại che kín rậm rạp làm cô đi đường rất tốn sức. Vốn tâm lý chỉ muốn đuổi theo con Labrador để nó không chạy mất, trong lúc nhất thời quên quan sát hoàn cảnh chung quanh, đợi cô kịp phản ứng liền phát hiện phía trước xuất hiện một nhà kho bị vứt bỏ.
Trương Tĩnh Xu dừng chân lại.
Cửa lớn nhà kho mở ra, cạnh cửa có một chiếc xe tải màu đen, kính xe dán màng, không thấy rõ bên trong có người hay không. Bên cạnh có 1 thùng nước lớn, trong thùng đựng đầy nước bùn vẩn đục.
Trương Tĩnh Xu trong đầu thầm nói không tốt, mượn cỏ dại che lấp cô liền ngồi xổm xuống. Trước mắt cô có chút sợ hãi, lồng ngực chấn động tựa hồ muốn xông ra ngoài màng nhĩ.
Nhà kho phía trước, nước bên trong thùng chuyển động bắn ra ngoài khiến bùn đất bị lồi lõm tạo thành các vũng nước nhỏ, khi ánh sáng mặt trời chiếu đến trong thùng hiện ra màu nước đỏ sậm.
Không đúng đây rõ ràng là máu. Trương Tĩnh Xu gắt gao che miệng lại.
Trong nhà kho có 2 người đàn ông thân hình cao to đang bước ra, tiếng nói chuyện dứt quãng truyền đến tai cô.
"Mày ra tay nhẹ chút, đừng đem nó giết chết"
"Yên tâm, tao tới đây sớm hơn so với mày, thứ bên trong này không dễ dàng chết như vậy, không tin mày chờ xem, ngày mai vết thương trên người nó có thể lành lại!"
"Mặc dù là nói như vậy, thế nhưng là. . . Có quy định, phải bảo đảm không thể nguy hại tính mạng của nó, mấy ngày nay mày có chút quá phận, tao nhìn nó nằm rạp trên mặt đất đã không động đậy!"
"Không có gì! Tên này, lá gan thế nào lại nhỏ như vậy? Đi, chúng ta đi phụ cận tìm tiệm cơm ăn uống. . .". Xe tải rời đi.
Trương Tĩnh Xu che miệng lại nồi tại chỗ đợi một chút, sau đó chậm rãi đi theo đường cũ rút lui. Lơ đãng liếc mắt mang theo chút tò mò hướng đến nhà kho.
Trương Tĩnh Xu nháy mắt dừng nguyên tại chỗ.
Có lẽ bởi vì nơi này là rừng núi hoang vắng căn bản không có người đi qua, hoặc có lẽ là bởi vì hai người trông coi lúc nãy lơ là, cửa lớn nhà kho cũng không có đóng lại, tia sáng mặt trời màu da cam bắn vào nhà kho, ở 1 góc có vẻ hơi tối, có một người đàn ông co ro.
Gọi anh ta là đàn ông cũng không chuẩn xác.
Nửa người dưới của anh ta là đuôi cá tráng kiện đen bóng, lớp vảy được ánh sáng chiếu rọi tạo thành những mảng sáng óng ánh. Thân người anh cong lại, đuôi cá khổng lồ uốn lượn, giống như đứa trẻ ở trong lòng mẫu thân ôm lấy chính mình. Không giống với sinh mệnh tràn ngập sức sống, bao vây anh là vết máu bẩn tanh hôi.
Nửa người trên của anh giống như người thanh niên trưởng thành với lồng ngực vạm vỡ, làn da tái nhợt dính đầy những dòng máu khô cạn với nhiều vết sẹo dữ tợn. Đuôi cá thoạt nhìn vô cùng mạnh mẽ, nhưng nửa người trên lại suy nhược hiện rõ xương cốt bên trong, nhất là ở vùng eo, phảng phất chỉ còn lại tầng da thật mỏng che đậy xương cốt nội tạng.
Trương Tĩnh Xu đem tiếng kinh hô nuốt vào yết hầu.
Làm sao có thể chứ? Làm sao có thể có nhân loại nửa người dưới là đuôi cá. . .
Trương Tĩnh Xu không chớp mắt nhìn chằm chằm về hướng người đó, ý đồ chứng minh sự việc nhìn thấy trước mắt chỉ là ảo giác, thế nhưng thật đáng tiếc, cô phi thường xác định loài vật tồn tại trong kho hàng gì đó là chân thật, cũng không phải vì có người mặc đồ đóng vai, mà bởi vì đuôi cá của anh ta thoạt nhìn trơn bóng tự nhiên, nơi lưng eo còn rải rác lẻ tẻ vài miếng vảy màu đen đóng mở.
Ngay tại thời điểm Trương Tĩnh Xu nhìn không chớp mắt, ở nơi hẻo lánh trong nhà kho nhân ngư chậm rãi chống thân thể đứng lên, nhìn qua phương hướng của cô.
Người đàn ônh đó có mái tóc dài uốn lượn quanh những sợi rong biển. Khuôn mặt tinh xảo mỹ lệ, đồng tử đen nhánh tựa như vòng xoáy trên biển cả.
Không biết có phải ảo giác của cô hay không, lúc nhìn vào hai con ngươi trong đôi mắt lạnh lùng của người đó, cô thấy hình ảnh những ánh mắt tràn ngập tuyệt vọng của động vật bị ngược đãi đang cầu khẩn nhìn về nhóm người cứu trợ.
Một tiếng động nhỏ vang lên.Trương Tĩnh Xu ở bên cạnh xe phát hiện con Labrador lúc nãy chạy mất, cô ôm nó đưa vào xe, thời gian đã rất muộn, cô đem Labrador đến tiểu viện của trưởng nhóm.
Rừng núi hoang vắng thời tiết rất nhanh liền trở lạnh, mọi người lo lắng chó con rất có thể sẽ bị cái lạnh đông chết.
Điện thoại di động tinh tinh hai tiếng. Phát hiện có người gửi tới tin tức.
"Tôi nhìn thấy một con Labrador màu trắng, có số hiệu là xxxx đúng không? Tôi đút nó ăn hai ngày, nhưng nó vẫn sợ tôi. Nói ra thì thật xấu hổ, mặc dù tôi rất thích động vật nhỏ, thế nhưng bọn chúng hình như không thích tôi lắm, kể cả con Labrador tính cách tốt nhất đều trốn tránh tôi, nếu không tôi cũng sẽ không làm phiền nhóm trưởng. . ."
Trương Tĩnh Xu nhẫn nại tính tình nhìn tên đó gửi tới một chuỗi tin nhắn dài, sau đó nhìn xuống phía dưới màn hình di động, mới thấy trọng điểm nội dung ở vài câu cuối cùng.
". . . Xin lỗi nha, trong nhà tôi có việc đột xuất không thể đi cùng cô được, thông qua mấy ngày quan sát, tôi phát hiện con Labrador này thường xuyên xuất hiện ở chỗ đường ống bị vứt trong bụi cỏ, cô chỉ cần đi lên phía trước hai bước liền nhìn thấy nó."
Trương Tĩnh Xu chợt thấy mộtq người đi xe điện dừng ở trước mặt cô chỉ đường, rồi nhanh chân rời đi.
Trương Tĩnh Xu tìm được đường ống màu trắng. Trong xe cô dự trữ một đôi giày thể thao, giày thể thao đi lại trên con đường quanh co toàn vũng bùn hiển nhiên thuận tiện rất nhiều, lòng bàn chân cô dính đầy bùn nhão, cô cũng không ngại, giẫm lên cỏ dại ngồi xổm trước đường miệng ống, cúi đầu đi vào trong, khi cô tới gần, tiếng hừ hừ yếu ớt liền vang lên.
Một con Labrador màu trắng co ro thân thể, đôi mắt nhỏ đen dường như kinh hoàng luống cuống khi nhìn qua chỗ cô, nói chính xác, là nhìn chỗ lạp xưởng trong tay cô, lạp xưởng mùi vị rất thơm, rất dễ dàng thu hút tiểu động vật đang đói này.
Trương Tĩnh Xu giơ lạp xưởng lên vẫy vẫy vài lần liền nói: "Có muốn ăn không?"
Labrador kêu ô ô đáp lại.
Trương Tĩnh Xu đem lạp xưởng phóng tới trong miệng Labrador.
Nhớ lại hình như tuổi thơ của mình không thể không có mèo chó làm bạn, có lẽ là bởi vì trời sinh tiếng nói cùng khuôn mặt nhu hòa, hoặc có lẽ đối với tiểu động vật cô có mùi hương đặc thù? Phải chăng cô được động vật yêu thích, rất nhiều chó mèo có ý địch đối với các thành viên bên trong nhóm cứu trợ. Nhưng ở trước mặt cô chúng sẽ thu liễm lại rồi bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn. Trước mắt con Labrador này cũng không ngoại lệ.
Trương Tĩnh Xu dựa vào một cây lạp xưởng liền thành công đem con Labrador thu phục. Đang chuẩn bị dẫn nó đi về chiếc xe của mình, phía trước bỗng nhiên truyền đến âm thanh va chạm mãnh liệt, cô hoảng thần một lát, Labrador hiển nhiên bị hù dọa, nhìn qua bàn tay duỗi đến trước mặt liền co cẳng chạy mất.
Trương Tĩnh Xu vội vàng đuổi theo.
Labrador chân sau bị què, chạy cũng không phải là rất nhanh, thế nhưng vấn đề là con đường nhỏ phía trước không có đường để đi tiếp, xung quanh bị cỏ dại che kín rậm rạp làm cô đi đường rất tốn sức. Vốn tâm lý chỉ muốn đuổi theo con Labrador để nó không chạy mất, trong lúc nhất thời quên quan sát hoàn cảnh chung quanh, đợi cô kịp phản ứng liền phát hiện phía trước xuất hiện một nhà kho bị vứt bỏ.
Trương Tĩnh Xu dừng chân lại.
Cửa lớn nhà kho mở ra, cạnh cửa có một chiếc xe tải màu đen, kính xe dán màng, không thấy rõ bên trong có người hay không. Bên cạnh có 1 thùng nước lớn, trong thùng đựng đầy nước bùn vẩn đục.
Trương Tĩnh Xu trong đầu thầm nói không tốt, mượn cỏ dại che lấp cô liền ngồi xổm xuống. Trước mắt cô có chút sợ hãi, lồng ngực chấn động tựa hồ muốn xông ra ngoài màng nhĩ.
Nhà kho phía trước, nước bên trong thùng chuyển động bắn ra ngoài khiến bùn đất bị lồi lõm tạo thành các vũng nước nhỏ, khi ánh sáng mặt trời chiếu đến trong thùng hiện ra màu nước đỏ sậm.
Không đúng đây rõ ràng là máu. Trương Tĩnh Xu gắt gao che miệng lại.
Trong nhà kho có 2 người đàn ông thân hình cao to đang bước ra, tiếng nói chuyện dứt quãng truyền đến tai cô.
"Mày ra tay nhẹ chút, đừng đem nó giết chết"
"Yên tâm, tao tới đây sớm hơn so với mày, thứ bên trong này không dễ dàng chết như vậy, không tin mày chờ xem, ngày mai vết thương trên người nó có thể lành lại!"
"Mặc dù là nói như vậy, thế nhưng là. . . Có quy định, phải bảo đảm không thể nguy hại tính mạng của nó, mấy ngày nay mày có chút quá phận, tao nhìn nó nằm rạp trên mặt đất đã không động đậy!"
"Không có gì! Tên này, lá gan thế nào lại nhỏ như vậy? Đi, chúng ta đi phụ cận tìm tiệm cơm ăn uống. . .". Xe tải rời đi.
Trương Tĩnh Xu che miệng lại nồi tại chỗ đợi một chút, sau đó chậm rãi đi theo đường cũ rút lui. Lơ đãng liếc mắt mang theo chút tò mò hướng đến nhà kho.
Trương Tĩnh Xu nháy mắt dừng nguyên tại chỗ.
Có lẽ bởi vì nơi này là rừng núi hoang vắng căn bản không có người đi qua, hoặc có lẽ là bởi vì hai người trông coi lúc nãy lơ là, cửa lớn nhà kho cũng không có đóng lại, tia sáng mặt trời màu da cam bắn vào nhà kho, ở 1 góc có vẻ hơi tối, có một người đàn ông co ro.
Gọi anh ta là đàn ông cũng không chuẩn xác.
Nửa người dưới của anh ta là đuôi cá tráng kiện đen bóng, lớp vảy được ánh sáng chiếu rọi tạo thành những mảng sáng óng ánh. Thân người anh cong lại, đuôi cá khổng lồ uốn lượn, giống như đứa trẻ ở trong lòng mẫu thân ôm lấy chính mình. Không giống với sinh mệnh tràn ngập sức sống, bao vây anh là vết máu bẩn tanh hôi.
Nửa người trên của anh giống như người thanh niên trưởng thành với lồng ngực vạm vỡ, làn da tái nhợt dính đầy những dòng máu khô cạn với nhiều vết sẹo dữ tợn. Đuôi cá thoạt nhìn vô cùng mạnh mẽ, nhưng nửa người trên lại suy nhược hiện rõ xương cốt bên trong, nhất là ở vùng eo, phảng phất chỉ còn lại tầng da thật mỏng che đậy xương cốt nội tạng.
Trương Tĩnh Xu đem tiếng kinh hô nuốt vào yết hầu.
Làm sao có thể chứ? Làm sao có thể có nhân loại nửa người dưới là đuôi cá. . .
Trương Tĩnh Xu không chớp mắt nhìn chằm chằm về hướng người đó, ý đồ chứng minh sự việc nhìn thấy trước mắt chỉ là ảo giác, thế nhưng thật đáng tiếc, cô phi thường xác định loài vật tồn tại trong kho hàng gì đó là chân thật, cũng không phải vì có người mặc đồ đóng vai, mà bởi vì đuôi cá của anh ta thoạt nhìn trơn bóng tự nhiên, nơi lưng eo còn rải rác lẻ tẻ vài miếng vảy màu đen đóng mở.
Ngay tại thời điểm Trương Tĩnh Xu nhìn không chớp mắt, ở nơi hẻo lánh trong nhà kho nhân ngư chậm rãi chống thân thể đứng lên, nhìn qua phương hướng của cô.
Người đàn ônh đó có mái tóc dài uốn lượn quanh những sợi rong biển. Khuôn mặt tinh xảo mỹ lệ, đồng tử đen nhánh tựa như vòng xoáy trên biển cả.
Không biết có phải ảo giác của cô hay không, lúc nhìn vào hai con ngươi trong đôi mắt lạnh lùng của người đó, cô thấy hình ảnh những ánh mắt tràn ngập tuyệt vọng của động vật bị ngược đãi đang cầu khẩn nhìn về nhóm người cứu trợ.
Một tiếng động nhỏ vang lên.Trương Tĩnh Xu ở bên cạnh xe phát hiện con Labrador lúc nãy chạy mất, cô ôm nó đưa vào xe, thời gian đã rất muộn, cô đem Labrador đến tiểu viện của trưởng nhóm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.