Chương 5: Nhà Tù Nhân Ngư 5
Minh Nguyệt Mãn Chi
16/01/2024
Cô cẩn thận từng li từng tí giẫm lên mặt đất. Đuôi cá của nhân ngư rất lớn, vây cá rộng lớn ở hai bên trải dài trên mặt đất, giống như một dải tơ lụa. Lưng anh uốn lượn đến mức độ lớn nhất, da thịt nhợt nhạt lộ ra bên ngoài, thân thể yếu đuối tựa như lâm thời chắp vá khâu lên.
Anh nghe được tiếng vang khi Trương Tĩnh Xu đến gần, cơ thể theo bản năng nhúc nhích tới góc tường. Trương Tĩnh Xu lúc này mới chú ý, hai cổ tay anh bị xích sắt xuyên qua, theo động tác chuyển động phát ra thanh âm rầm rầm. Cùng cảnh tượng mơ không có gì khác nhau.
Tia sáng trong nhà kho rất tối. Điều này không hề ảnh hưởng Trương Tĩnh Xu quan sát vết thương khắp người nhân ngư. Máu thịt trên người anh lộ ra rất nhều nơi trên cơ thể. Đuôi cá mỹ lệ cũng không ngoại lệ, từ phần bụng đến phần đuôi được bao phủ bởi những vết thương chảy máu do đòn roi gây nên.
Khó có thể tưởng tượng nhân ngư chịu đựng những trận đánh đập đến thống khổ cỡ nào, nhìn anh hiện tại giống đống bùn nhão hoà vào máu loãng chảy ra từ miệng vết thương.
Rong biển dính đầy đầu tóc đen dài của nhân ngư, chúng nó quấn chồng chéo lên nhau như những dây leo quấy vào cành cây nhỏ bé. Thoạt nhìn vừa dơ vừa thúi.
Sắc trời đã muộn. Bóng tối dần được thay thế bởi ánh sáng của vầng trăng khuyết treo thật cao trên bầu trời, tia sáng trong trẻo của ánh trăng bị ngăn cản ở bên ngoài nhà kho.
Trương Tĩnh Xu hốc mắt ướt át, không chút nào ghét bỏ đem ba lô đặt ở mặt đất, màu đỏ thẫm của ba lô leo núi nháy mắt bị máu tươi dưới đất nhiễm bẩn, cô lấy ra bánh mỳ kẹp thịt dễ dàng tiêu hóa, chậm rãi ngồi xổm người xuống.
“Xin chào, tôi là Trương Tĩnh Xu.”
Trương Tĩnh Xu để ý khi giọng nói cô vang lên thời khắc đó thân thể nhân ngư bỗng nhiên run rẩy.
“. . . Anh thoạt nhìn thật lâu chưa được ăn, tôi mang đến rất nhiều đồ ăn, anh có muốn ăn không?”
Khi Trương Tĩnh Xu tiến lên phía trước đã nghĩ rất nhiều lí do thoái thác, thậm chí muốn giải thích cô cùng những người kia rất khác nhau, cô muốn có được tín nhiệm của nhân ngư. Nhưng khi nhìn đến nhân ngư thân thể yếu đuối những lời lúc nãy như xương cá mắc ở giữa cổ họng, so với những lời kia, cô hiện tại càng muốn cho anh ăn chút đồ ăn hơn.
Anh thoạt nhìn thật suy yếu. Phảng phất bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi.
Trương Tĩnh Xu đã có kinh nghiệm cứu trợ động vật lang thang. Cô đem thịt hộp đã chuẩn bị đổ vào trong đĩa nhỏ, xé mở gói bánh mì đặt ở bên cạnh thịt hộp. Nhẹ nhàng đẩy tới trước mặt nhân ngư, sau đó chậm rãi lui về sau, kéo ra chút khoảng cách.
“Tôi không động vào anh, tôi cách anh rất xa.”
Trương Tĩnh Xu nghĩ nhân ngư dù sao cùng người có khác biệt, lại lấy ra đĩa nhỏ sạch sẽ, lấy cá thu tươi mới cùng thịt tươi đẩy tới trước mặt nhân ngư.
Làm xong tất cả những thứ này, cô an tĩnh ngồi xổm ở bên cạnh đuôi cá. Một mặt chờ đợi động tác kế tiếp của nhân ngư, mặt khác cảnh giác quan sát cửa nhà kho.
Trình Thủy Nam ôm chặt thân thể, mặt của anh triệt để vùi sâu vào máu loãng. Mùi vị tanh hôi khó ngửi mỗi ngày đều khiêu chiến khứu giác của anh. Bên trong máu loãng có mấy con tôm cá hư thối, chúng chính là đồ ăn của anh. Anh từng ở thời điểm đói đến không chịu được nuốt chúng vào bụng, nhưng rất nhanh lại nôn ra toàn bộ.
Anh cảm giác được xương cốt nhô ra ở da thịt trên người. Vết thương không kịp khỏi hẳn lại thêm vết thương mới, anh ở trong thống khổ dần dần chết lặng.
Thế nào còn chưa chết đâu? Anh hận năng lực tự chữa lành của cơ thể mình.
Mùi thơm của thức ăn truyền đến. Không phải những con tôm cá dùng để ghê tởm anh, anh ngửi được mùi vị lúc nhỏ từng ngửi qua. Mùi hương ấy tồn tại vĩnh viễn trong trí nhớ, đó là mùi thơm của bánh mì. Ngoài ra, anh còn ngửi được hương vị của nhân loại, thuộc về nữ nhân loại mùi vị.
Trình Thủy Nam giãy dụa chống lên thân thể, sau lưng mượn vách tường mới có thể miễn cưỡng ngồi dậy. Mặt mũi của anh dính đầy máu tươi, gương mặt thon gầy có đôi mắt với con ngươi đen bóng khiếp người.
Trương Tĩnh Xu ngồi xổm ở một bên lo lắng. Cô lo lắng anh sẽ xé rách vết thương trên người, lại sợ cánh tay anh mảnh khảnh không đủ lực để chống đỡ nửa người trên. Đôi tay theo bản năng duỗi đến trước mặt anh muốn cho anh mượn lực chống dậy.
Đây là thật quyết định sai lầm. Mặc dù Trương Tĩnh Xu hành động theo bản năng.
Cô cũng không phát hiện người trông coi nhà kho mỗi lần tiến vào, dù cho đối mặt với nhân ngư yếu ớt, đều sẽ trang bị vũ trang toàn thân, bao tay rắn chắc cùng trang phục phòng hộ. Những trang bị này có thể bảo vệ bọn họ khi nhân ngư phát động công kích để không bị đuôi cá đập hoặc bị hàm răng bén nhọn cắn thủng.
Cổ tay của cô bị nhân ngư cắn. Cảm giác nhói nhói không chút chuẩn bị chạy thẳng lên não, Trương Tĩnh Xu nước mắt nhanh chóng trào ra. Cô đau đến hô lên. Dòng máu đỏ sẫm theo cổ tay nhỏ xuống mặt đất, cô ngửi được mùi vị của dòng máu chảy ra từ trong cơ thể mình.
Mặc dù lúc cứu trợ động vật lang thang thường xuyên sẽ phát sinh tình huống bị động vật cắn hoặc là cào. Trương Tĩnh Xu đã thành thói quen. Nhưng là lần này quá đau.
Cô tựa hồ cảm nhận được răng nanh loài vật này cùng loại với cá mập thông qua cảm giác bị cắn ở cổ tay. Trương Tĩnh Xu không dám tùy tiện rút ra.
Đáng mừng chính là nhân ngư rất nhanh liền buông miệng. Trương Tĩnh Xu cầm cổ tay chảy máu, bất đắc dĩ nhìn về phía hẻo lánh nơi nhân ngư co lại.
Rõ ràng người bị thương chính là cô, thế nhưng nhân ngư biểu lộ thật giống như cô bắt nạt anh.
May mắn Trương Tĩnh Xu trước khi đến đây chuẩn bị trước băng vải cùng thuốc sát trùng, cái này lúc đầu vốn chuẩn bị cho nhân ngư. Cô đơn giản xử lý vết thương, quấn băng vải lên. Nhân ngư như cũ núp ở nơi hẻo lánh, đuôi cá khổng lồ cuộn lại bên người của anh, hai cánh tay anh chặt chẽ quấn lấy đầu, vụng trộm liếc ánh mắt hoảng sợ lại tràn ngập cầu xin đến cô.
Thật giống như. . . Cô sẽ bởi vì bị thương mà đánh anh.
Trương Tĩnh Xu nghĩ đến anh theo bản năng dùng hành động phòng bị cùng ánh mắt kinh hoàng, thần sắc dần dần nghiêm túc. Cô đại khái đoán được nhân ngư sợ hãi chính là cái gì. Những người kia đánh anh, lại vào lúc anh phản kháng tiến hành ngược đãi càng thêm tàn bạo.
Thật sự là một đám biến thái.
Trương Tĩnh Xu cố gắng hòa hoãn biểu tình trên mặt: “Tôi không có ác ý, tôi biết anh cũng không muốn thương tổn tôi, chỉ là muốn bảo vệ mình đúng không? Tôi không có việc gì.”
Trình Thủy Nam len lén nhìn về phía cô.
Trương Tĩnh Xu liếc mắt nhìn bàn ăn bị đánh ngã trên đất, từ ba lô móc ra túi bánh mì khác, xé mở gói. Tách ra thành hai nửa. Đón lấy ánh mắt nhân ngư nhìn trộm, trong tầm tầm mắt anh ăn vào trong miệng nửa cái bánh mì, một nửa khác đưa tới trước mặt anh.
Cô nhắm mắt lại: “Anh có thể tự mình cầm. Tôi không nhìn, cũng không động.”
Rất khó để miêu tả cảm xúc hiện tại của Trương Tĩnh Xu, bản thân cô dễ dàng sinh ra lòng thương hại đối với động vật nhỏ yếu. Đồng thời cô cực kì cảnh giác, cô thừa nhận mình không dũng cảm bằng nhóm trưởng, đối mặt với những động vật lang thang không thể xác định mức độ nguy hiểm, cô không dám tới gần, mỗi lần đều là trốn ở đằng sau mọi người.
Nhưng ánh mắt không thể không lừa người được.
Bình thường cô căn cứ vào ánh mắt động vật phán đoán mức độ thân cận của chúng đối với nhân loại.
Nhìn những ánh mắt nồng đậm bi ai cùng khát khao của động vật bị ném bỏ, bọn chúng không thể nói chuyện, nhưng chúng biết mình không được con người thích. Ánh mắt của những động vật đó rất phức tạp, đó là cảm xúc phẫn nộ, tuyệt vọng và chết lặng, may mắn vẫn có một số con còn chứa tia hi vọng được con người cứu rỗi.
Trương Tĩnh Xu khó mà quên được ánh nhìn của nhân ngư khi cô vô tình chạm mặt anh vào ngày hôm qua. Trong mắt của anh không có cừu hận, không có phẫn nộ hay bất kỳ cảm xúc kịch liệt gì đều không có. Phảng phất như bị rút đi toàn bộ sinh khí, chỉ chừa lại nỗi tuyệt vọng cùng thống khổ.
Mơ hồ, còn có một tia cầu xin.
Cầu xin cái gì đây? Cứu anh ra ngoài?
Trương Tĩnh Xu cảm thấy ánh mắt của anh không giống dáng vẻ cầu xin, ngược lại như đang tìm kiếm sự giải thoát. Anh hoàn toàn đánh mất hi vọng sống sót vốn có của mình.
Chính là ánh mắt như vậy làm ấn tượng đầu tiên của Trương Tĩnh Xu đối với anh có điều nhầm lẫn, cô thả lỏng sự đề phòng và cảnh giác đối với nhân ngư. Kết quả dẫn đến cổ tay bị cắn. Nói không sợ là giả, trong một khoảnh khắc đó Trương Tĩnh Xu sinh ra ý định muốn chạy trốn, thế nhưng ngay thời điểm cảm xúc sợ hãi lan ra toàn thân, nhân ngư đã buông miệng ra, anh đem chính mình co lại lùi cơ thể vào sâu trong góc hẻo lánh.
Hắn tựa hồ có chút. . . Khiếp sợ?
Bỗng nhiên bánh mì trong lòng bàn tay bị lấy đi.
Tiếng động nhấm nuốt đồ ăn kéo suy nghĩ Trương Tĩnh Xu về hiện thực.
Cô không kìm lòng được bèn lộ ra nụ cười nhỏ, đôi mắt lặng lẽ mở ra.
Quan sát nhân ngư ở khoảng cách gần, Trương Tĩnh Xu phát hiện nửa người trên của nhân ngư không hoàn toàn giống hình dạng con người. Nơi eo bụng của anh bao trùm lớp vảy màu đen, vảy cá dưới ánh sáng nhàn nhạt giống như bầu trời đêm chứa các vì sao lấp lánh. Hai bên đuôi cá là vây cá rộng lớn mềm mại. Bộ ngực của anh rất gầy, cơ hồ không có thịt, chỉ có lớp da thật mỏng, đột ngột rơi rụng vài miếng vảy màu đen.
Lỗ tai của anh ấy, không có lẽ nên gọi là tai vây cá càng thêm chính xác. Vốn phải là vị trí lỗ tai con người, nhưng bị thay thế bởi vây cá. Cùng màu da giống nhau, tai vây cá cao cao đựng thẳng, xương tai được phần da và vây bao bọc dài gần ba đốt ngón tay.
Trình Thủy Nam chậm rãi nhấm nuốt bánh mì. Cho dù anh rất lâu không ăn uống gì, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tốc độ ăn của anh. Trình Thủy Nam trân quý nâng nửa khối bánh mì mềm mại đặt vào lòng bàn tay, miệng nhẹ nhàng cắn, quai hàm gầy yếu hơi hơi nâng lên.
Anh phát giác Trương Tĩnh Xu đưa tầm mắt qua thăm dò, ngón tay lơ đãng nắm chặt bánh mì, tăng nhanh tốc độ ăn. Cùng lúc đó, lưng của anh dán chặt chẽ vào vách tường, nếu có thể, anh muốn toàn bộ thân thể mình đều chui vào trong.
Vài sợi tóc dài trượt xuống trước người, che dấu đôi tai không giống con người của anh.
Trương Tĩnh Xu không chú ý tới nhân ngư không được tự nhiên, cô lần nữa bị bề ngoài nhân ngư làm rung động. Nhân ngư đương nhiên là đẹp mắt, nhưng nếu chỉ là đẹp mắt cũng không thể làm Trương Tĩnh Xu thất thần, cô nhịn không được mà suy nghĩ cảnh tượng trước mắt.
Thật sự có nhân ngư sao? Không phải đang nằm mơ đi.
Cô cẩn thận từng li từng tí giẫm lên mặt đất. Đuôi cá của nhân ngư rất lớn, vây cá rộng lớn ở hai bên trải dài trên mặt đất, giống như một dải tơ lụa. Lưng anh uốn lượn đến mức độ lớn nhất, da thịt nhợt nhạt lộ ra bên ngoài, thân thể yếu đuối tựa như lâm thời chắp vá khâu lên.
Anh nghe được tiếng vang khi Trương Tĩnh Xu đến gần, cơ thể theo bản năng nhúc nhích tới góc tường. Trương Tĩnh Xu lúc này mới chú ý, hai cổ tay anh bị xích sắt xuyên qua, theo động tác chuyển động phát ra thanh âm rầm rầm. Cùng cảnh tượng mơ không có gì khác nhau.
Tia sáng trong nhà kho rất tối. Điều này không hề ảnh hưởng Trương Tĩnh Xu quan sát vết thương khắp người nhân ngư. Máu thịt trên người anh lộ ra rất nhều nơi trên cơ thể. Đuôi cá mỹ lệ cũng không ngoại lệ, từ phần bụng đến phần đuôi được bao phủ bởi những vết thương chảy máu do đòn roi gây nên.
Khó có thể tưởng tượng nhân ngư chịu đựng những trận đánh đập đến thống khổ cỡ nào, nhìn anh hiện tại giống đống bùn nhão hoà vào máu loãng chảy ra từ miệng vết thương.
Rong biển dính đầy đầu tóc đen dài của nhân ngư, chúng nó quấn chồng chéo lên nhau như những dây leo quấy vào cành cây nhỏ bé. Thoạt nhìn vừa dơ vừa thúi.
Sắc trời đã muộn. Bóng tối dần được thay thế bởi ánh sáng của vầng trăng khuyết treo thật cao trên bầu trời, tia sáng trong trẻo của ánh trăng bị ngăn cản ở bên ngoài nhà kho.
Trương Tĩnh Xu hốc mắt ướt át, không chút nào ghét bỏ đem ba lô đặt ở mặt đất, màu đỏ thẫm của ba lô leo núi nháy mắt bị máu tươi dưới đất nhiễm bẩn, cô lấy ra bánh mỳ kẹp thịt dễ dàng tiêu hóa, chậm rãi ngồi xổm người xuống.
“Xin chào, tôi là Trương Tĩnh Xu.”
Trương Tĩnh Xu để ý khi giọng nói cô vang lên thời khắc đó thân thể nhân ngư bỗng nhiên run rẩy.
“. . . Anh thoạt nhìn thật lâu chưa được ăn, tôi mang đến rất nhiều đồ ăn, anh có muốn ăn không?”
Khi Trương Tĩnh Xu tiến lên phía trước đã nghĩ rất nhiều lí do thoái thác, thậm chí muốn giải thích cô cùng những người kia rất khác nhau, cô muốn có được tín nhiệm của nhân ngư. Nhưng khi nhìn đến nhân ngư thân thể yếu đuối những lời lúc nãy như xương cá mắc ở giữa cổ họng, so với những lời kia, cô hiện tại càng muốn cho anh ăn chút đồ ăn hơn.
Anh thoạt nhìn thật suy yếu. Phảng phất bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi.
Trương Tĩnh Xu đã có kinh nghiệm cứu trợ động vật lang thang. Cô đem thịt hộp đã chuẩn bị đổ vào trong đĩa nhỏ, xé mở gói bánh mì đặt ở bên cạnh thịt hộp. Nhẹ nhàng đẩy tới trước mặt nhân ngư, sau đó chậm rãi lui về sau, kéo ra chút khoảng cách.
“Tôi không động vào anh, tôi cách anh rất xa.”
Trương Tĩnh Xu nghĩ nhân ngư dù sao cùng người có khác biệt, lại lấy ra đĩa nhỏ sạch sẽ, lấy cá thu tươi mới cùng thịt tươi đẩy tới trước mặt nhân ngư.
Làm xong tất cả những thứ này, cô an tĩnh ngồi xổm ở bên cạnh đuôi cá. Một mặt chờ đợi động tác kế tiếp của nhân ngư, mặt khác cảnh giác quan sát cửa nhà kho.
Trình Thủy Nam ôm chặt thân thể, mặt của anh triệt để vùi sâu vào máu loãng. Mùi vị tanh hôi khó ngửi mỗi ngày đều khiêu chiến khứu giác của anh. Bên trong máu loãng có mấy con tôm cá hư thối, chúng chính là đồ ăn của anh. Anh từng ở thời điểm đói đến không chịu được nuốt chúng vào bụng, nhưng rất nhanh lại nôn ra toàn bộ.
Anh cảm giác được xương cốt nhô ra ở da thịt trên người. Vết thương không kịp khỏi hẳn lại thêm vết thương mới, anh ở trong thống khổ dần dần chết lặng.
Thế nào còn chưa chết đâu? Anh hận năng lực tự chữa lành của cơ thể mình.
Mùi thơm của thức ăn truyền đến. Không phải những con tôm cá dùng để ghê tởm anh, anh ngửi được mùi vị lúc nhỏ từng ngửi qua. Mùi hương ấy tồn tại vĩnh viễn trong trí nhớ, đó là mùi thơm của bánh mì. Ngoài ra, anh còn ngửi được hương vị của nhân loại, thuộc về nữ nhân loại mùi vị.
Trình Thủy Nam giãy dụa chống lên thân thể, sau lưng mượn vách tường mới có thể miễn cưỡng ngồi dậy. Mặt mũi của anh dính đầy máu tươi, gương mặt thon gầy có đôi mắt với con ngươi đen bóng khiếp người.
Trương Tĩnh Xu ngồi xổm ở một bên lo lắng. Cô lo lắng anh sẽ xé rách vết thương trên người, lại sợ cánh tay anh mảnh khảnh không đủ lực để chống đỡ nửa người trên. Đôi tay theo bản năng duỗi đến trước mặt anh muốn cho anh mượn lực chống dậy.
Đây là thật quyết định sai lầm. Mặc dù Trương Tĩnh Xu hành động theo bản năng.
Cô cũng không phát hiện người trông coi nhà kho mỗi lần tiến vào, dù cho đối mặt với nhân ngư yếu ớt, đều sẽ trang bị vũ trang toàn thân, bao tay rắn chắc cùng trang phục phòng hộ. Những trang bị này có thể bảo vệ bọn họ khi nhân ngư phát động công kích để không bị đuôi cá đập hoặc bị hàm răng bén nhọn cắn thủng.
Cổ tay của cô bị nhân ngư cắn. Cảm giác nhói nhói không chút chuẩn bị chạy thẳng lên não, Trương Tĩnh Xu nước mắt nhanh chóng trào ra. Cô đau đến hô lên. Dòng máu đỏ sẫm theo cổ tay nhỏ xuống mặt đất, cô ngửi được mùi vị của dòng máu chảy ra từ trong cơ thể mình.
Mặc dù lúc cứu trợ động vật lang thang thường xuyên sẽ phát sinh tình huống bị động vật cắn hoặc là cào. Trương Tĩnh Xu đã thành thói quen. Nhưng là lần này quá đau.
Cô tựa hồ cảm nhận được răng nanh loài vật này cùng loại với cá mập thông qua cảm giác bị cắn ở cổ tay. Trương Tĩnh Xu không dám tùy tiện rút ra.
Đáng mừng chính là nhân ngư rất nhanh liền buông miệng. Trương Tĩnh Xu cầm cổ tay chảy máu, bất đắc dĩ nhìn về phía hẻo lánh nơi nhân ngư co lại.
Rõ ràng người bị thương chính là cô, thế nhưng nhân ngư biểu lộ thật giống như cô bắt nạt anh.
May mắn Trương Tĩnh Xu trước khi đến đây chuẩn bị trước băng vải cùng thuốc sát trùng, cái này lúc đầu vốn chuẩn bị cho nhân ngư. Cô đơn giản xử lý vết thương, quấn băng vải lên. Nhân ngư như cũ núp ở nơi hẻo lánh, đuôi cá khổng lồ cuộn lại bên người của anh, hai cánh tay anh chặt chẽ quấn lấy đầu, vụng trộm liếc ánh mắt hoảng sợ lại tràn ngập cầu xin đến cô.
Thật giống như. . . Cô sẽ bởi vì bị thương mà đánh anh.
Trương Tĩnh Xu nghĩ đến anh theo bản năng dùng hành động phòng bị cùng ánh mắt kinh hoàng, thần sắc dần dần nghiêm túc. Cô đại khái đoán được nhân ngư sợ hãi chính là cái gì. Những người kia đánh anh, lại vào lúc anh phản kháng tiến hành ngược đãi càng thêm tàn bạo.
Thật sự là một đám biến thái.
Trương Tĩnh Xu cố gắng hòa hoãn biểu tình trên mặt: “Tôi không có ác ý, tôi biết anh cũng không muốn thương tổn tôi, chỉ là muốn bảo vệ mình đúng không? Tôi không có việc gì.”
Trình Thủy Nam len lén nhìn về phía cô.
Trương Tĩnh Xu liếc mắt nhìn bàn ăn bị đánh ngã trên đất, từ ba lô móc ra túi bánh mì khác, xé mở gói. Tách ra thành hai nửa. Đón lấy ánh mắt nhân ngư nhìn trộm, trong tầm tầm mắt anh ăn vào trong miệng nửa cái bánh mì, một nửa khác đưa tới trước mặt anh.
Cô nhắm mắt lại: “Anh có thể tự mình cầm. Tôi không nhìn, cũng không động.”
Rất khó để miêu tả cảm xúc hiện tại của Trương Tĩnh Xu, bản thân cô dễ dàng sinh ra lòng thương hại đối với động vật nhỏ yếu. Đồng thời cô cực kì cảnh giác, cô thừa nhận mình không dũng cảm bằng nhóm trưởng, đối mặt với những động vật lang thang không thể xác định mức độ nguy hiểm, cô không dám tới gần, mỗi lần đều là trốn ở đằng sau mọi người.
Nhưng ánh mắt không thể không lừa người được.
Bình thường cô căn cứ vào ánh mắt động vật phán đoán mức độ thân cận của chúng đối với nhân loại.
Nhìn những ánh mắt nồng đậm bi ai cùng khát khao của động vật bị ném bỏ, bọn chúng không thể nói chuyện, nhưng chúng biết mình không được con người thích. Ánh mắt của những động vật đó rất phức tạp, đó là cảm xúc phẫn nộ, tuyệt vọng và chết lặng, may mắn vẫn có một số con còn chứa tia hi vọng được con người cứu rỗi.
Trương Tĩnh Xu khó mà quên được ánh nhìn của nhân ngư khi cô vô tình chạm mặt anh vào ngày hôm qua. Trong mắt của anh không có cừu hận, không có phẫn nộ hay bất kỳ cảm xúc kịch liệt gì đều không có. Phảng phất như bị rút đi toàn bộ sinh khí, chỉ chừa lại nỗi tuyệt vọng cùng thống khổ.
Mơ hồ, còn có một tia cầu xin.
Cầu xin cái gì đây? Cứu anh ra ngoài?
Trương Tĩnh Xu cảm thấy ánh mắt của anh không giống dáng vẻ cầu xin, ngược lại như đang tìm kiếm sự giải thoát. Anh hoàn toàn đánh mất hi vọng sống sót vốn có của mình.
Chính là ánh mắt như vậy làm ấn tượng đầu tiên của Trương Tĩnh Xu đối với anh có điều nhầm lẫn, cô thả lỏng sự đề phòng và cảnh giác đối với nhân ngư. Kết quả dẫn đến cổ tay bị cắn. Nói không sợ là giả, trong một khoảnh khắc đó Trương Tĩnh Xu sinh ra ý định muốn chạy trốn, thế nhưng ngay thời điểm cảm xúc sợ hãi lan ra toàn thân, nhân ngư đã buông miệng ra, anh đem chính mình co lại lùi cơ thể vào sâu trong góc hẻo lánh.
Hắn tựa hồ có chút. . . Khiếp sợ?
Bỗng nhiên bánh mì trong lòng bàn tay bị lấy đi.
Tiếng động nhấm nuốt đồ ăn kéo suy nghĩ Trương Tĩnh Xu về hiện thực.
Cô không kìm lòng được bèn lộ ra nụ cười nhỏ, đôi mắt lặng lẽ mở ra.
Quan sát nhân ngư ở khoảng cách gần, Trương Tĩnh Xu phát hiện nửa người trên của nhân ngư không hoàn toàn giống hình dạng con người. Nơi eo bụng của anh bao trùm lớp vảy màu đen, vảy cá dưới ánh sáng nhàn nhạt giống như bầu trời đêm chứa các vì sao lấp lánh. Hai bên đuôi cá là vây cá rộng lớn mềm mại. Bộ ngực của anh rất gầy, cơ hồ không có thịt, chỉ có lớp da thật mỏng, đột ngột rơi rụng vài miếng vảy màu đen.
Lỗ tai của anh ấy, không có lẽ nên gọi là tai vây cá càng thêm chính xác. Vốn phải là vị trí lỗ tai con người, nhưng bị thay thế bởi vây cá. Cùng màu da giống nhau, tai vây cá cao cao đựng thẳng, xương tai được phần da và vây bao bọc dài gần ba đốt ngón tay.
Trình Thủy Nam chậm rãi nhấm nuốt bánh mì. Cho dù anh rất lâu không ăn uống gì, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tốc độ ăn của anh. Trình Thủy Nam trân quý nâng nửa khối bánh mì mềm mại đặt vào lòng bàn tay, miệng nhẹ nhàng cắn, quai hàm gầy yếu hơi hơi nâng lên.
Anh phát giác Trương Tĩnh Xu đưa tầm mắt qua thăm dò, ngón tay lơ đãng nắm chặt bánh mì, tăng nhanh tốc độ ăn. Cùng lúc đó, lưng của anh dán chặt chẽ vào vách tường, nếu có thể, anh muốn toàn bộ thân thể mình đều chui vào trong.
Vài sợi tóc dài trượt xuống trước người, che dấu đôi tai không giống con người của anh.
Trương Tĩnh Xu không chú ý tới nhân ngư không được tự nhiên, cô lần nữa bị bề ngoài nhân ngư làm rung động. Nhân ngư đương nhiên là đẹp mắt, nhưng nếu chỉ là đẹp mắt cũng không thể làm Trương Tĩnh Xu thất thần, cô nhịn không được mà suy nghĩ cảnh tượng trước mắt.
Thật sự có nhân ngư sao? Không phải đang nằm mơ đi.
Anh nghe được tiếng vang khi Trương Tĩnh Xu đến gần, cơ thể theo bản năng nhúc nhích tới góc tường. Trương Tĩnh Xu lúc này mới chú ý, hai cổ tay anh bị xích sắt xuyên qua, theo động tác chuyển động phát ra thanh âm rầm rầm. Cùng cảnh tượng mơ không có gì khác nhau.
Tia sáng trong nhà kho rất tối. Điều này không hề ảnh hưởng Trương Tĩnh Xu quan sát vết thương khắp người nhân ngư. Máu thịt trên người anh lộ ra rất nhều nơi trên cơ thể. Đuôi cá mỹ lệ cũng không ngoại lệ, từ phần bụng đến phần đuôi được bao phủ bởi những vết thương chảy máu do đòn roi gây nên.
Khó có thể tưởng tượng nhân ngư chịu đựng những trận đánh đập đến thống khổ cỡ nào, nhìn anh hiện tại giống đống bùn nhão hoà vào máu loãng chảy ra từ miệng vết thương.
Rong biển dính đầy đầu tóc đen dài của nhân ngư, chúng nó quấn chồng chéo lên nhau như những dây leo quấy vào cành cây nhỏ bé. Thoạt nhìn vừa dơ vừa thúi.
Sắc trời đã muộn. Bóng tối dần được thay thế bởi ánh sáng của vầng trăng khuyết treo thật cao trên bầu trời, tia sáng trong trẻo của ánh trăng bị ngăn cản ở bên ngoài nhà kho.
Trương Tĩnh Xu hốc mắt ướt át, không chút nào ghét bỏ đem ba lô đặt ở mặt đất, màu đỏ thẫm của ba lô leo núi nháy mắt bị máu tươi dưới đất nhiễm bẩn, cô lấy ra bánh mỳ kẹp thịt dễ dàng tiêu hóa, chậm rãi ngồi xổm người xuống.
“Xin chào, tôi là Trương Tĩnh Xu.”
Trương Tĩnh Xu để ý khi giọng nói cô vang lên thời khắc đó thân thể nhân ngư bỗng nhiên run rẩy.
“. . . Anh thoạt nhìn thật lâu chưa được ăn, tôi mang đến rất nhiều đồ ăn, anh có muốn ăn không?”
Khi Trương Tĩnh Xu tiến lên phía trước đã nghĩ rất nhiều lí do thoái thác, thậm chí muốn giải thích cô cùng những người kia rất khác nhau, cô muốn có được tín nhiệm của nhân ngư. Nhưng khi nhìn đến nhân ngư thân thể yếu đuối những lời lúc nãy như xương cá mắc ở giữa cổ họng, so với những lời kia, cô hiện tại càng muốn cho anh ăn chút đồ ăn hơn.
Anh thoạt nhìn thật suy yếu. Phảng phất bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi.
Trương Tĩnh Xu đã có kinh nghiệm cứu trợ động vật lang thang. Cô đem thịt hộp đã chuẩn bị đổ vào trong đĩa nhỏ, xé mở gói bánh mì đặt ở bên cạnh thịt hộp. Nhẹ nhàng đẩy tới trước mặt nhân ngư, sau đó chậm rãi lui về sau, kéo ra chút khoảng cách.
“Tôi không động vào anh, tôi cách anh rất xa.”
Trương Tĩnh Xu nghĩ nhân ngư dù sao cùng người có khác biệt, lại lấy ra đĩa nhỏ sạch sẽ, lấy cá thu tươi mới cùng thịt tươi đẩy tới trước mặt nhân ngư.
Làm xong tất cả những thứ này, cô an tĩnh ngồi xổm ở bên cạnh đuôi cá. Một mặt chờ đợi động tác kế tiếp của nhân ngư, mặt khác cảnh giác quan sát cửa nhà kho.
Trình Thủy Nam ôm chặt thân thể, mặt của anh triệt để vùi sâu vào máu loãng. Mùi vị tanh hôi khó ngửi mỗi ngày đều khiêu chiến khứu giác của anh. Bên trong máu loãng có mấy con tôm cá hư thối, chúng chính là đồ ăn của anh. Anh từng ở thời điểm đói đến không chịu được nuốt chúng vào bụng, nhưng rất nhanh lại nôn ra toàn bộ.
Anh cảm giác được xương cốt nhô ra ở da thịt trên người. Vết thương không kịp khỏi hẳn lại thêm vết thương mới, anh ở trong thống khổ dần dần chết lặng.
Thế nào còn chưa chết đâu? Anh hận năng lực tự chữa lành của cơ thể mình.
Mùi thơm của thức ăn truyền đến. Không phải những con tôm cá dùng để ghê tởm anh, anh ngửi được mùi vị lúc nhỏ từng ngửi qua. Mùi hương ấy tồn tại vĩnh viễn trong trí nhớ, đó là mùi thơm của bánh mì. Ngoài ra, anh còn ngửi được hương vị của nhân loại, thuộc về nữ nhân loại mùi vị.
Trình Thủy Nam giãy dụa chống lên thân thể, sau lưng mượn vách tường mới có thể miễn cưỡng ngồi dậy. Mặt mũi của anh dính đầy máu tươi, gương mặt thon gầy có đôi mắt với con ngươi đen bóng khiếp người.
Trương Tĩnh Xu ngồi xổm ở một bên lo lắng. Cô lo lắng anh sẽ xé rách vết thương trên người, lại sợ cánh tay anh mảnh khảnh không đủ lực để chống đỡ nửa người trên. Đôi tay theo bản năng duỗi đến trước mặt anh muốn cho anh mượn lực chống dậy.
Đây là thật quyết định sai lầm. Mặc dù Trương Tĩnh Xu hành động theo bản năng.
Cô cũng không phát hiện người trông coi nhà kho mỗi lần tiến vào, dù cho đối mặt với nhân ngư yếu ớt, đều sẽ trang bị vũ trang toàn thân, bao tay rắn chắc cùng trang phục phòng hộ. Những trang bị này có thể bảo vệ bọn họ khi nhân ngư phát động công kích để không bị đuôi cá đập hoặc bị hàm răng bén nhọn cắn thủng.
Cổ tay của cô bị nhân ngư cắn. Cảm giác nhói nhói không chút chuẩn bị chạy thẳng lên não, Trương Tĩnh Xu nước mắt nhanh chóng trào ra. Cô đau đến hô lên. Dòng máu đỏ sẫm theo cổ tay nhỏ xuống mặt đất, cô ngửi được mùi vị của dòng máu chảy ra từ trong cơ thể mình.
Mặc dù lúc cứu trợ động vật lang thang thường xuyên sẽ phát sinh tình huống bị động vật cắn hoặc là cào. Trương Tĩnh Xu đã thành thói quen. Nhưng là lần này quá đau.
Cô tựa hồ cảm nhận được răng nanh loài vật này cùng loại với cá mập thông qua cảm giác bị cắn ở cổ tay. Trương Tĩnh Xu không dám tùy tiện rút ra.
Đáng mừng chính là nhân ngư rất nhanh liền buông miệng. Trương Tĩnh Xu cầm cổ tay chảy máu, bất đắc dĩ nhìn về phía hẻo lánh nơi nhân ngư co lại.
Rõ ràng người bị thương chính là cô, thế nhưng nhân ngư biểu lộ thật giống như cô bắt nạt anh.
May mắn Trương Tĩnh Xu trước khi đến đây chuẩn bị trước băng vải cùng thuốc sát trùng, cái này lúc đầu vốn chuẩn bị cho nhân ngư. Cô đơn giản xử lý vết thương, quấn băng vải lên. Nhân ngư như cũ núp ở nơi hẻo lánh, đuôi cá khổng lồ cuộn lại bên người của anh, hai cánh tay anh chặt chẽ quấn lấy đầu, vụng trộm liếc ánh mắt hoảng sợ lại tràn ngập cầu xin đến cô.
Thật giống như. . . Cô sẽ bởi vì bị thương mà đánh anh.
Trương Tĩnh Xu nghĩ đến anh theo bản năng dùng hành động phòng bị cùng ánh mắt kinh hoàng, thần sắc dần dần nghiêm túc. Cô đại khái đoán được nhân ngư sợ hãi chính là cái gì. Những người kia đánh anh, lại vào lúc anh phản kháng tiến hành ngược đãi càng thêm tàn bạo.
Thật sự là một đám biến thái.
Trương Tĩnh Xu cố gắng hòa hoãn biểu tình trên mặt: “Tôi không có ác ý, tôi biết anh cũng không muốn thương tổn tôi, chỉ là muốn bảo vệ mình đúng không? Tôi không có việc gì.”
Trình Thủy Nam len lén nhìn về phía cô.
Trương Tĩnh Xu liếc mắt nhìn bàn ăn bị đánh ngã trên đất, từ ba lô móc ra túi bánh mì khác, xé mở gói. Tách ra thành hai nửa. Đón lấy ánh mắt nhân ngư nhìn trộm, trong tầm tầm mắt anh ăn vào trong miệng nửa cái bánh mì, một nửa khác đưa tới trước mặt anh.
Cô nhắm mắt lại: “Anh có thể tự mình cầm. Tôi không nhìn, cũng không động.”
Rất khó để miêu tả cảm xúc hiện tại của Trương Tĩnh Xu, bản thân cô dễ dàng sinh ra lòng thương hại đối với động vật nhỏ yếu. Đồng thời cô cực kì cảnh giác, cô thừa nhận mình không dũng cảm bằng nhóm trưởng, đối mặt với những động vật lang thang không thể xác định mức độ nguy hiểm, cô không dám tới gần, mỗi lần đều là trốn ở đằng sau mọi người.
Nhưng ánh mắt không thể không lừa người được.
Bình thường cô căn cứ vào ánh mắt động vật phán đoán mức độ thân cận của chúng đối với nhân loại.
Nhìn những ánh mắt nồng đậm bi ai cùng khát khao của động vật bị ném bỏ, bọn chúng không thể nói chuyện, nhưng chúng biết mình không được con người thích. Ánh mắt của những động vật đó rất phức tạp, đó là cảm xúc phẫn nộ, tuyệt vọng và chết lặng, may mắn vẫn có một số con còn chứa tia hi vọng được con người cứu rỗi.
Trương Tĩnh Xu khó mà quên được ánh nhìn của nhân ngư khi cô vô tình chạm mặt anh vào ngày hôm qua. Trong mắt của anh không có cừu hận, không có phẫn nộ hay bất kỳ cảm xúc kịch liệt gì đều không có. Phảng phất như bị rút đi toàn bộ sinh khí, chỉ chừa lại nỗi tuyệt vọng cùng thống khổ.
Mơ hồ, còn có một tia cầu xin.
Cầu xin cái gì đây? Cứu anh ra ngoài?
Trương Tĩnh Xu cảm thấy ánh mắt của anh không giống dáng vẻ cầu xin, ngược lại như đang tìm kiếm sự giải thoát. Anh hoàn toàn đánh mất hi vọng sống sót vốn có của mình.
Chính là ánh mắt như vậy làm ấn tượng đầu tiên của Trương Tĩnh Xu đối với anh có điều nhầm lẫn, cô thả lỏng sự đề phòng và cảnh giác đối với nhân ngư. Kết quả dẫn đến cổ tay bị cắn. Nói không sợ là giả, trong một khoảnh khắc đó Trương Tĩnh Xu sinh ra ý định muốn chạy trốn, thế nhưng ngay thời điểm cảm xúc sợ hãi lan ra toàn thân, nhân ngư đã buông miệng ra, anh đem chính mình co lại lùi cơ thể vào sâu trong góc hẻo lánh.
Hắn tựa hồ có chút. . . Khiếp sợ?
Bỗng nhiên bánh mì trong lòng bàn tay bị lấy đi.
Tiếng động nhấm nuốt đồ ăn kéo suy nghĩ Trương Tĩnh Xu về hiện thực.
Cô không kìm lòng được bèn lộ ra nụ cười nhỏ, đôi mắt lặng lẽ mở ra.
Quan sát nhân ngư ở khoảng cách gần, Trương Tĩnh Xu phát hiện nửa người trên của nhân ngư không hoàn toàn giống hình dạng con người. Nơi eo bụng của anh bao trùm lớp vảy màu đen, vảy cá dưới ánh sáng nhàn nhạt giống như bầu trời đêm chứa các vì sao lấp lánh. Hai bên đuôi cá là vây cá rộng lớn mềm mại. Bộ ngực của anh rất gầy, cơ hồ không có thịt, chỉ có lớp da thật mỏng, đột ngột rơi rụng vài miếng vảy màu đen.
Lỗ tai của anh ấy, không có lẽ nên gọi là tai vây cá càng thêm chính xác. Vốn phải là vị trí lỗ tai con người, nhưng bị thay thế bởi vây cá. Cùng màu da giống nhau, tai vây cá cao cao đựng thẳng, xương tai được phần da và vây bao bọc dài gần ba đốt ngón tay.
Trình Thủy Nam chậm rãi nhấm nuốt bánh mì. Cho dù anh rất lâu không ăn uống gì, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tốc độ ăn của anh. Trình Thủy Nam trân quý nâng nửa khối bánh mì mềm mại đặt vào lòng bàn tay, miệng nhẹ nhàng cắn, quai hàm gầy yếu hơi hơi nâng lên.
Anh phát giác Trương Tĩnh Xu đưa tầm mắt qua thăm dò, ngón tay lơ đãng nắm chặt bánh mì, tăng nhanh tốc độ ăn. Cùng lúc đó, lưng của anh dán chặt chẽ vào vách tường, nếu có thể, anh muốn toàn bộ thân thể mình đều chui vào trong.
Vài sợi tóc dài trượt xuống trước người, che dấu đôi tai không giống con người của anh.
Trương Tĩnh Xu không chú ý tới nhân ngư không được tự nhiên, cô lần nữa bị bề ngoài nhân ngư làm rung động. Nhân ngư đương nhiên là đẹp mắt, nhưng nếu chỉ là đẹp mắt cũng không thể làm Trương Tĩnh Xu thất thần, cô nhịn không được mà suy nghĩ cảnh tượng trước mắt.
Thật sự có nhân ngư sao? Không phải đang nằm mơ đi.
Cô cẩn thận từng li từng tí giẫm lên mặt đất. Đuôi cá của nhân ngư rất lớn, vây cá rộng lớn ở hai bên trải dài trên mặt đất, giống như một dải tơ lụa. Lưng anh uốn lượn đến mức độ lớn nhất, da thịt nhợt nhạt lộ ra bên ngoài, thân thể yếu đuối tựa như lâm thời chắp vá khâu lên.
Anh nghe được tiếng vang khi Trương Tĩnh Xu đến gần, cơ thể theo bản năng nhúc nhích tới góc tường. Trương Tĩnh Xu lúc này mới chú ý, hai cổ tay anh bị xích sắt xuyên qua, theo động tác chuyển động phát ra thanh âm rầm rầm. Cùng cảnh tượng mơ không có gì khác nhau.
Tia sáng trong nhà kho rất tối. Điều này không hề ảnh hưởng Trương Tĩnh Xu quan sát vết thương khắp người nhân ngư. Máu thịt trên người anh lộ ra rất nhều nơi trên cơ thể. Đuôi cá mỹ lệ cũng không ngoại lệ, từ phần bụng đến phần đuôi được bao phủ bởi những vết thương chảy máu do đòn roi gây nên.
Khó có thể tưởng tượng nhân ngư chịu đựng những trận đánh đập đến thống khổ cỡ nào, nhìn anh hiện tại giống đống bùn nhão hoà vào máu loãng chảy ra từ miệng vết thương.
Rong biển dính đầy đầu tóc đen dài của nhân ngư, chúng nó quấn chồng chéo lên nhau như những dây leo quấy vào cành cây nhỏ bé. Thoạt nhìn vừa dơ vừa thúi.
Sắc trời đã muộn. Bóng tối dần được thay thế bởi ánh sáng của vầng trăng khuyết treo thật cao trên bầu trời, tia sáng trong trẻo của ánh trăng bị ngăn cản ở bên ngoài nhà kho.
Trương Tĩnh Xu hốc mắt ướt át, không chút nào ghét bỏ đem ba lô đặt ở mặt đất, màu đỏ thẫm của ba lô leo núi nháy mắt bị máu tươi dưới đất nhiễm bẩn, cô lấy ra bánh mỳ kẹp thịt dễ dàng tiêu hóa, chậm rãi ngồi xổm người xuống.
“Xin chào, tôi là Trương Tĩnh Xu.”
Trương Tĩnh Xu để ý khi giọng nói cô vang lên thời khắc đó thân thể nhân ngư bỗng nhiên run rẩy.
“. . . Anh thoạt nhìn thật lâu chưa được ăn, tôi mang đến rất nhiều đồ ăn, anh có muốn ăn không?”
Khi Trương Tĩnh Xu tiến lên phía trước đã nghĩ rất nhiều lí do thoái thác, thậm chí muốn giải thích cô cùng những người kia rất khác nhau, cô muốn có được tín nhiệm của nhân ngư. Nhưng khi nhìn đến nhân ngư thân thể yếu đuối những lời lúc nãy như xương cá mắc ở giữa cổ họng, so với những lời kia, cô hiện tại càng muốn cho anh ăn chút đồ ăn hơn.
Anh thoạt nhìn thật suy yếu. Phảng phất bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi.
Trương Tĩnh Xu đã có kinh nghiệm cứu trợ động vật lang thang. Cô đem thịt hộp đã chuẩn bị đổ vào trong đĩa nhỏ, xé mở gói bánh mì đặt ở bên cạnh thịt hộp. Nhẹ nhàng đẩy tới trước mặt nhân ngư, sau đó chậm rãi lui về sau, kéo ra chút khoảng cách.
“Tôi không động vào anh, tôi cách anh rất xa.”
Trương Tĩnh Xu nghĩ nhân ngư dù sao cùng người có khác biệt, lại lấy ra đĩa nhỏ sạch sẽ, lấy cá thu tươi mới cùng thịt tươi đẩy tới trước mặt nhân ngư.
Làm xong tất cả những thứ này, cô an tĩnh ngồi xổm ở bên cạnh đuôi cá. Một mặt chờ đợi động tác kế tiếp của nhân ngư, mặt khác cảnh giác quan sát cửa nhà kho.
Trình Thủy Nam ôm chặt thân thể, mặt của anh triệt để vùi sâu vào máu loãng. Mùi vị tanh hôi khó ngửi mỗi ngày đều khiêu chiến khứu giác của anh. Bên trong máu loãng có mấy con tôm cá hư thối, chúng chính là đồ ăn của anh. Anh từng ở thời điểm đói đến không chịu được nuốt chúng vào bụng, nhưng rất nhanh lại nôn ra toàn bộ.
Anh cảm giác được xương cốt nhô ra ở da thịt trên người. Vết thương không kịp khỏi hẳn lại thêm vết thương mới, anh ở trong thống khổ dần dần chết lặng.
Thế nào còn chưa chết đâu? Anh hận năng lực tự chữa lành của cơ thể mình.
Mùi thơm của thức ăn truyền đến. Không phải những con tôm cá dùng để ghê tởm anh, anh ngửi được mùi vị lúc nhỏ từng ngửi qua. Mùi hương ấy tồn tại vĩnh viễn trong trí nhớ, đó là mùi thơm của bánh mì. Ngoài ra, anh còn ngửi được hương vị của nhân loại, thuộc về nữ nhân loại mùi vị.
Trình Thủy Nam giãy dụa chống lên thân thể, sau lưng mượn vách tường mới có thể miễn cưỡng ngồi dậy. Mặt mũi của anh dính đầy máu tươi, gương mặt thon gầy có đôi mắt với con ngươi đen bóng khiếp người.
Trương Tĩnh Xu ngồi xổm ở một bên lo lắng. Cô lo lắng anh sẽ xé rách vết thương trên người, lại sợ cánh tay anh mảnh khảnh không đủ lực để chống đỡ nửa người trên. Đôi tay theo bản năng duỗi đến trước mặt anh muốn cho anh mượn lực chống dậy.
Đây là thật quyết định sai lầm. Mặc dù Trương Tĩnh Xu hành động theo bản năng.
Cô cũng không phát hiện người trông coi nhà kho mỗi lần tiến vào, dù cho đối mặt với nhân ngư yếu ớt, đều sẽ trang bị vũ trang toàn thân, bao tay rắn chắc cùng trang phục phòng hộ. Những trang bị này có thể bảo vệ bọn họ khi nhân ngư phát động công kích để không bị đuôi cá đập hoặc bị hàm răng bén nhọn cắn thủng.
Cổ tay của cô bị nhân ngư cắn. Cảm giác nhói nhói không chút chuẩn bị chạy thẳng lên não, Trương Tĩnh Xu nước mắt nhanh chóng trào ra. Cô đau đến hô lên. Dòng máu đỏ sẫm theo cổ tay nhỏ xuống mặt đất, cô ngửi được mùi vị của dòng máu chảy ra từ trong cơ thể mình.
Mặc dù lúc cứu trợ động vật lang thang thường xuyên sẽ phát sinh tình huống bị động vật cắn hoặc là cào. Trương Tĩnh Xu đã thành thói quen. Nhưng là lần này quá đau.
Cô tựa hồ cảm nhận được răng nanh loài vật này cùng loại với cá mập thông qua cảm giác bị cắn ở cổ tay. Trương Tĩnh Xu không dám tùy tiện rút ra.
Đáng mừng chính là nhân ngư rất nhanh liền buông miệng. Trương Tĩnh Xu cầm cổ tay chảy máu, bất đắc dĩ nhìn về phía hẻo lánh nơi nhân ngư co lại.
Rõ ràng người bị thương chính là cô, thế nhưng nhân ngư biểu lộ thật giống như cô bắt nạt anh.
May mắn Trương Tĩnh Xu trước khi đến đây chuẩn bị trước băng vải cùng thuốc sát trùng, cái này lúc đầu vốn chuẩn bị cho nhân ngư. Cô đơn giản xử lý vết thương, quấn băng vải lên. Nhân ngư như cũ núp ở nơi hẻo lánh, đuôi cá khổng lồ cuộn lại bên người của anh, hai cánh tay anh chặt chẽ quấn lấy đầu, vụng trộm liếc ánh mắt hoảng sợ lại tràn ngập cầu xin đến cô.
Thật giống như. . . Cô sẽ bởi vì bị thương mà đánh anh.
Trương Tĩnh Xu nghĩ đến anh theo bản năng dùng hành động phòng bị cùng ánh mắt kinh hoàng, thần sắc dần dần nghiêm túc. Cô đại khái đoán được nhân ngư sợ hãi chính là cái gì. Những người kia đánh anh, lại vào lúc anh phản kháng tiến hành ngược đãi càng thêm tàn bạo.
Thật sự là một đám biến thái.
Trương Tĩnh Xu cố gắng hòa hoãn biểu tình trên mặt: “Tôi không có ác ý, tôi biết anh cũng không muốn thương tổn tôi, chỉ là muốn bảo vệ mình đúng không? Tôi không có việc gì.”
Trình Thủy Nam len lén nhìn về phía cô.
Trương Tĩnh Xu liếc mắt nhìn bàn ăn bị đánh ngã trên đất, từ ba lô móc ra túi bánh mì khác, xé mở gói. Tách ra thành hai nửa. Đón lấy ánh mắt nhân ngư nhìn trộm, trong tầm tầm mắt anh ăn vào trong miệng nửa cái bánh mì, một nửa khác đưa tới trước mặt anh.
Cô nhắm mắt lại: “Anh có thể tự mình cầm. Tôi không nhìn, cũng không động.”
Rất khó để miêu tả cảm xúc hiện tại của Trương Tĩnh Xu, bản thân cô dễ dàng sinh ra lòng thương hại đối với động vật nhỏ yếu. Đồng thời cô cực kì cảnh giác, cô thừa nhận mình không dũng cảm bằng nhóm trưởng, đối mặt với những động vật lang thang không thể xác định mức độ nguy hiểm, cô không dám tới gần, mỗi lần đều là trốn ở đằng sau mọi người.
Nhưng ánh mắt không thể không lừa người được.
Bình thường cô căn cứ vào ánh mắt động vật phán đoán mức độ thân cận của chúng đối với nhân loại.
Nhìn những ánh mắt nồng đậm bi ai cùng khát khao của động vật bị ném bỏ, bọn chúng không thể nói chuyện, nhưng chúng biết mình không được con người thích. Ánh mắt của những động vật đó rất phức tạp, đó là cảm xúc phẫn nộ, tuyệt vọng và chết lặng, may mắn vẫn có một số con còn chứa tia hi vọng được con người cứu rỗi.
Trương Tĩnh Xu khó mà quên được ánh nhìn của nhân ngư khi cô vô tình chạm mặt anh vào ngày hôm qua. Trong mắt của anh không có cừu hận, không có phẫn nộ hay bất kỳ cảm xúc kịch liệt gì đều không có. Phảng phất như bị rút đi toàn bộ sinh khí, chỉ chừa lại nỗi tuyệt vọng cùng thống khổ.
Mơ hồ, còn có một tia cầu xin.
Cầu xin cái gì đây? Cứu anh ra ngoài?
Trương Tĩnh Xu cảm thấy ánh mắt của anh không giống dáng vẻ cầu xin, ngược lại như đang tìm kiếm sự giải thoát. Anh hoàn toàn đánh mất hi vọng sống sót vốn có của mình.
Chính là ánh mắt như vậy làm ấn tượng đầu tiên của Trương Tĩnh Xu đối với anh có điều nhầm lẫn, cô thả lỏng sự đề phòng và cảnh giác đối với nhân ngư. Kết quả dẫn đến cổ tay bị cắn. Nói không sợ là giả, trong một khoảnh khắc đó Trương Tĩnh Xu sinh ra ý định muốn chạy trốn, thế nhưng ngay thời điểm cảm xúc sợ hãi lan ra toàn thân, nhân ngư đã buông miệng ra, anh đem chính mình co lại lùi cơ thể vào sâu trong góc hẻo lánh.
Hắn tựa hồ có chút. . . Khiếp sợ?
Bỗng nhiên bánh mì trong lòng bàn tay bị lấy đi.
Tiếng động nhấm nuốt đồ ăn kéo suy nghĩ Trương Tĩnh Xu về hiện thực.
Cô không kìm lòng được bèn lộ ra nụ cười nhỏ, đôi mắt lặng lẽ mở ra.
Quan sát nhân ngư ở khoảng cách gần, Trương Tĩnh Xu phát hiện nửa người trên của nhân ngư không hoàn toàn giống hình dạng con người. Nơi eo bụng của anh bao trùm lớp vảy màu đen, vảy cá dưới ánh sáng nhàn nhạt giống như bầu trời đêm chứa các vì sao lấp lánh. Hai bên đuôi cá là vây cá rộng lớn mềm mại. Bộ ngực của anh rất gầy, cơ hồ không có thịt, chỉ có lớp da thật mỏng, đột ngột rơi rụng vài miếng vảy màu đen.
Lỗ tai của anh ấy, không có lẽ nên gọi là tai vây cá càng thêm chính xác. Vốn phải là vị trí lỗ tai con người, nhưng bị thay thế bởi vây cá. Cùng màu da giống nhau, tai vây cá cao cao đựng thẳng, xương tai được phần da và vây bao bọc dài gần ba đốt ngón tay.
Trình Thủy Nam chậm rãi nhấm nuốt bánh mì. Cho dù anh rất lâu không ăn uống gì, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tốc độ ăn của anh. Trình Thủy Nam trân quý nâng nửa khối bánh mì mềm mại đặt vào lòng bàn tay, miệng nhẹ nhàng cắn, quai hàm gầy yếu hơi hơi nâng lên.
Anh phát giác Trương Tĩnh Xu đưa tầm mắt qua thăm dò, ngón tay lơ đãng nắm chặt bánh mì, tăng nhanh tốc độ ăn. Cùng lúc đó, lưng của anh dán chặt chẽ vào vách tường, nếu có thể, anh muốn toàn bộ thân thể mình đều chui vào trong.
Vài sợi tóc dài trượt xuống trước người, che dấu đôi tai không giống con người của anh.
Trương Tĩnh Xu không chú ý tới nhân ngư không được tự nhiên, cô lần nữa bị bề ngoài nhân ngư làm rung động. Nhân ngư đương nhiên là đẹp mắt, nhưng nếu chỉ là đẹp mắt cũng không thể làm Trương Tĩnh Xu thất thần, cô nhịn không được mà suy nghĩ cảnh tượng trước mắt.
Thật sự có nhân ngư sao? Không phải đang nằm mơ đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.