Chương 17
Nhộng Hiên
30/12/2021
Mùa ngược và ngọt trở về rồi đây, mọi người đọc vui vẻ nhé ^_^
=================
Lần đầu tiên được vào căn phòng kia, phòng của Chính Kỳ, tim ta thoáng chợt dao động, bàn tay hắn mở ra cánh cửa, không biết ta vì cái gì lại mong chờ.
Nụ cười trên môi dập tắt, có tiếng thở mạnh ở bên tai, ngẩng đầu, ánh mắt của hắn lạnh như băng, ta đối năm sáu vị nam nhân trước mặt ngơ ngác, bọn họ trên người không một mảnh vải, nở nụ cười khoái trá. Tim ngừng đập, ta bị dọa đến hoảng sợ, một mực thối lui, đến khi lưng chạm phải lồng ngực hắn.
"Người cũng đã đến, các ngươi cứ việc chơi đùa."
Đầu một tiếng ong vang lên, tâm ta, thoáng chốc chìm xuống đáy vực. Chính Kỳ, vì cái gì lại đối ta như vậy, vừa rồi ngươi không phải đã nói, ngươi không chán ghét ta sao.
Ánh mắt của ta, từ lâu đã sớm cầu xin, cầu xin hắn đừng rời bỏ ta. Trái tim ta, đau đến như vậy, nhưng hắn có bao giờ biết?
"Ai nha, Chính Kỳ, ngươi đang lừa gạt chúng ta sao, hắn ta xấu xí như vậy, đêm nay chúng ta làm sao tận hứng được chứ?" Có người nắm lấy tóc ta, hung hăng giày vò gương mặt ta, đau đến không thở nỗi.
"Không phải ta cũng đã lấy giá rẻ sao?" Liền thu ánh mắt, không nói lời nào bước ra ngoài, khóa trái cửa lại.
Ta thực sự hoảng sợ, bị ánh mắt khinh bỉ của bọn chúng chăm chăm nhìn thấu, thối lui đến chân tường, mất thăng bằng ngã bịch xuống đất.
"Con mẹ nó thằng khốn đó lừa chúng ta."
Tức giận Chính Kỳ, nhưng không biết trút đi đâu, liền đối ta làm công cụ phát tiết, năm sáu đôi giày ấn lên cơ thể ta, hung hăng đánh, hung hăng chà đạp, ta ở một chỗ chỉ biết kêu khóc, cầu xin tha thứ, mà những lời này, căn bản không dành cho bọn chúng, tất thảy chỉ muốn nói cho hắn nghe.
"Buông tha ta... buông tha ta."
Sực tỉnh lại, bên tai vẫn còn nghe thấy gió đông thổi, bông tuyết rơi xuống mu bàn tay, thấm vào da lạnh lẽo. Miệng vẫn còn thút thít, ngay cả trong giấc mộng, cũng khóc đến yết hầu khô ran.
Tiếng đôi giày truyền đến, Chính Kỳ ném điếu thuốc xuống đất, hung hăng giẫm mạnh, lại quỳ đầu gối, nâng cằm ta lên, ánh mắt ấy, nguyên lai vẫn như cũ lạnh như băng.
"Ngươi có tư cách tới đây sao?"
Hơi thở phả ra khói, ta nằm một chỗ suy yếu ho khan, ho khan đến rơi lệ. Hắn dùng lực đánh đầu ta một cước, đau như búa nổ, tránh thế nào vẫn không được.
"Mộng Hi cũng đã rời đi, sớm muộn ta vẫn sẽ đi tìm hắn. Còn ngươi, cút khuất tầm mắt ta đi." Liền chậm rãi đứng dậy, mũi giày tàn nhẫn ấn lên mu bàn tay, ta cắn chặt môi, ngăn cho tiếng khóc phát ra ngoài.
Đương lúc hắn rời đi, liền liều mạng bò từng bước, lồng ngực cọ xát trên mặt đất, vạn nhất cũng bị trầy đến sưng đỏ, tay túm lấy ống quần hắn, chỉ một lần này thôi, hãy lắng nghe lời cầu xin của ta.
"Cầu... cầu ngươi... đừng kết hôn... đừng bỏ ta một mình."
Liền đẩy bàn tay ta, không chút lưu tình xoay người bỏ đi, hướng vào nhà đóng cửa lại. Sự thật rất rõ ngay trước mắt, Chính Kỳ, hắn đối với ta có bao nhiêu là chán ghét, giấc mộng kia, nguyên lai khó khăn đến như vậy mới có được. Ở một chỗ liều mạng khóc, khóc đến thanh quản đóng băng, khóc đến nước mắt cạn khô, sớm biết ngăn cản chính mình đừng nhanh chóng bất tỉnh, không phải chìm trong ôn nhu của hắn, không phải đau đớn đến như vậy.
Hừng đông, một thân ta chìm trong bão tuyết, vừa lạnh vừa rét, mà nơi dạ dày dưới vùng bụng, vẫn đau đến càn khoét nội tạng.
Bước chân nặng nề, tạo dấu ấn trên nền tuyết, kéo lê thân thể tàn tạ, giống như một cái xác không hồn, đi không rõ mục đích, cũng không rõ phương hướng, ta hiện tại, chỉ muốn tìm một con đường thoát. Tiếng còi xe inh ỏi, tiếng chửi rủa, tiếng cười nhạo, tựa như đi vào tai này, lại từ tai khác đi ra. Đến khi ánh sáng phía trước hướng tới, không hiểu sao không thể đi tiếp được nữa, cứ như vậy thẫn thờ ở một chỗ.
Đầu xe dừng lại ở chân, cánh cửa bị mở ra, có người bước xuống, ta hiện tại cái gì cũng không biết, cái gì cũng không nhìn thấy, cánh tay bị ai đó kéo trở về, kinh ngạc nhìn ta.
"Thụy Đường?"
Ta không nói, vẫn biết trước mắt là Trịnh Phi. Tay hắn huơ huơ trước mặt ta, nhìn thấy ta không phản ứng, chỉ có trầm mặc. Phía sau có tiếng còi, Trịnh Phi ngoảnh đầu, ra hiệu tài xế lái xe qua, liền kéo ta sang bên lề đường.
"Thụy Đường."
"Cho ta... cho ta chút thức ăn." Ngẩng đầu nhìn hắn, mới phát hiện thanh âm khàn khàn.
Hắn bộ dạng ngây ngốc nhìn ta, lại ngó đầu quan sát xung quanh, cầm lấy bàn tay ta, nhẹ nhàng nói.
"Đi theo ta."
Đến một cửa hàng tạp hóa, ta một thân thấp nhỏ đứng phía sau Trịnh Phi, hắn mua hai ổ bánh mì hấp, tính tiền, xoay người đã chạm phải mặt ta.
"Cầm lấy."
Ta căn bản không nghe thấy hắn nói, cứ thất thần cúi đầu, ngón tay không tự giác phát run. Trịnh Phi dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn ta, lại dời tầm mắt, giữ chặt bàn tay ta, thật ấm.
"Ngươi lạnh?"
Ta lắc đầu, vẫn không có mở miệng.
Hắn thở dài, nhìn ra ngoài cửa có tài xế đang đứng chờ, liền ở bên trong nói.
"Ngươi ra xe trở về trước, ta ở đây một lúc."
"Nhưng mà... Vâng, đã biết." Người nọ nghe theo chỉ thị, lập tức khom người 90 độ, xoay người rời đi.
"Đến, chúng ta tìm một chỗ ngồi ăn." Trịnh Phi ôm lấy bả vai ta, dẫn ta ra khỏi cửa hàng, thẳng đến một công viên tìm hàng ghế ngồi xuống.
"Không phải ngươi đói sao, hẳn bánh mì vẫn còn nóng, ăn nhanh kẻo nguội mất."
Ta một dạng ngu ngốc ngồi một chỗ, cái gì cũng không phát sinh, cũng quên cả thắc mắc, vì cái gì lại gặp Trịnh Phi, hắn như thế nào lại đối ta tốt như vậy, nhưng mọi hành động của hắn, ta đều ghi nhận rất rõ.
Trịnh Phi nhìn ta trầm mặc, từ trong túi nhựa xuất ra một ổ bánh mì, cẩn thận đem giấy gói gỡ ra, cầm lấy bàn tay ta, đặt vào ổ bánh mì, đưa tới trước miệng.
"Đến, ăn đi."
Hơi nóng cùng mùi thơm xông lên mũi, ta lúc này mới bắt kịp phản ứng, nhìn ổ bánh mì trong tay gật gật đầu, há miệng cắn lấy một ngụm, lại một ngụm, một ngụm, cứ thế không ngừng ăn. Trịnh Phi ngồi một bên kinh ngạc nhìn ta, nhưng không có lên tiếng.
Buông miếng bánh xuống, ở trong miệng nhai nhai một chút, cũng không có ý định nuốt xuống ngụm bánh, nhịn không được hàng lệ tuôn trào, ta cứ thế liền trước mặt Trịnh Phi khóc thất thanh.
"A."
Trịnh Phi nhìn ta hoảng hốt, bị tiếng khóc của ta thu hút ánh mắt của nhiều người, hắn khổ sở nhìn xung quanh, giúp ta cầm lấy ổ bánh mì trên tay, đặt vào trong túi nhựa, tay nâng mặt ta lên, hai lông mày chau lại, hỏi.
"Đã có chuyện gì?"
Ta không trả lời, tiếng khóc ngày một lớn dần, từ ngày rời khỏi gian phòng nhỏ tàn tạ kia, chưa lần nào ta khóc trong đau đớn nhiều như vậy, đau đến tê tâm liệt phế, đau muốn tắt thở, mà Chính Kỳ hắn, nào có bao giờ biết được không?
Nguyên lai, ta vẫn còn nhớ đến hắn.
Trịnh Phi đứng ngồi không yên, gương mặt ẩn ẩn hiện hiện bộ dạng luống cuống, tựa như miễn cưỡng, hay là không biết làm thế nào cho tốt, bàn tay hắn ôm lấy ta, gắt gao đem cơ thể ta ôm vào lòng, vỗ về lưng ta một chút, vuốt ve mái tóc ta một chút. Thật là một người ôn nhu.
"Ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Hắn càng nói, ta cứ thế càng liều mạng khóc, ta biết ta không có xinh đẹp gì, khóc nhiều chỉ càng khiến gương mặt ta càng xấu xí, nhưng không cách nào ngăn được thống khổ trong lòng. Kích động khiến ta níu chặt góc áo hắn, níu đến đầu ngón tay muốn tàn phế.
"Ổn rồi, ổn rồi." Bàn tay mềm mại vuốt ve mái tóc, giống như một người mẹ, như một người cha, nhẹ nhàng vỗ về, nhẹ nhàng săn sóc.
Một buổi tối, chúng ta cùng một chỗ, không có gió lạnh, mà là một luồng ấm áp.
Đến khi bản thân tỉnh táo trở lại cũng đã là nửa tiếng đồng hồ sau, công viên lúc này vắng người, ít nhiều chỉ có ta và Trịnh Phi, vẫn nguyên vẹn trong tư thế cũ. Phát giác chuyện gì đã phát sinh, ta vội vã rời khỏi vòng tay hắn, dùng ống tay áo lau đi nước mắt cùng nước mũi trên vai hắn, xấu hổ nói.
"Thực... thực xin lỗi. Ta... ta không có cố ý."
Trịnh Phi nhìn lại bả vai mình, trên mặt không có biểu hiện gì.
"Không sao, ngươi đừng để tâm."
"Vẫn là ta vấy bẩn áo ngươi, a... ta... ta hiện tại không có tiền, chi bằng để ta giặt giúp ngươi... sẽ không... sẽ không..." Kích động nói một tràng, mới nhận ra bản thân đã không còn nhà, lấy cái gì để giặt áo cho hắn, liền hổ thẹn thấp đầu.
"Đến, ăn một chút lót bụng đi." Hắn lại đưa ổ bánh mì cho ta, hất cằm nói.
"Cảm... cảm ơn ngươi." Ta chỉ có thể nhận lấy, không muốn nói nhiều nữa.
Trịnh Phi một bên bắt chéo chân, tay phải ôm lấy cằm, hai mắt đăm chiêu nhìn ta, khiến ta đứng ngồi không yên, một bên cắn bánh mì, tay không ngừng chùi lấy mặt mình, chớp chớp mắt nhìn hắn.
"Cái kia... trên mặt ta dính cái gì sao?"
Ngay lúc này, hắn đột nhiên hỏi.
"Ngươi hận ta không?"
Hoàn chương 17
=================
Lần đầu tiên được vào căn phòng kia, phòng của Chính Kỳ, tim ta thoáng chợt dao động, bàn tay hắn mở ra cánh cửa, không biết ta vì cái gì lại mong chờ.
Nụ cười trên môi dập tắt, có tiếng thở mạnh ở bên tai, ngẩng đầu, ánh mắt của hắn lạnh như băng, ta đối năm sáu vị nam nhân trước mặt ngơ ngác, bọn họ trên người không một mảnh vải, nở nụ cười khoái trá. Tim ngừng đập, ta bị dọa đến hoảng sợ, một mực thối lui, đến khi lưng chạm phải lồng ngực hắn.
"Người cũng đã đến, các ngươi cứ việc chơi đùa."
Đầu một tiếng ong vang lên, tâm ta, thoáng chốc chìm xuống đáy vực. Chính Kỳ, vì cái gì lại đối ta như vậy, vừa rồi ngươi không phải đã nói, ngươi không chán ghét ta sao.
Ánh mắt của ta, từ lâu đã sớm cầu xin, cầu xin hắn đừng rời bỏ ta. Trái tim ta, đau đến như vậy, nhưng hắn có bao giờ biết?
"Ai nha, Chính Kỳ, ngươi đang lừa gạt chúng ta sao, hắn ta xấu xí như vậy, đêm nay chúng ta làm sao tận hứng được chứ?" Có người nắm lấy tóc ta, hung hăng giày vò gương mặt ta, đau đến không thở nỗi.
"Không phải ta cũng đã lấy giá rẻ sao?" Liền thu ánh mắt, không nói lời nào bước ra ngoài, khóa trái cửa lại.
Ta thực sự hoảng sợ, bị ánh mắt khinh bỉ của bọn chúng chăm chăm nhìn thấu, thối lui đến chân tường, mất thăng bằng ngã bịch xuống đất.
"Con mẹ nó thằng khốn đó lừa chúng ta."
Tức giận Chính Kỳ, nhưng không biết trút đi đâu, liền đối ta làm công cụ phát tiết, năm sáu đôi giày ấn lên cơ thể ta, hung hăng đánh, hung hăng chà đạp, ta ở một chỗ chỉ biết kêu khóc, cầu xin tha thứ, mà những lời này, căn bản không dành cho bọn chúng, tất thảy chỉ muốn nói cho hắn nghe.
"Buông tha ta... buông tha ta."
Sực tỉnh lại, bên tai vẫn còn nghe thấy gió đông thổi, bông tuyết rơi xuống mu bàn tay, thấm vào da lạnh lẽo. Miệng vẫn còn thút thít, ngay cả trong giấc mộng, cũng khóc đến yết hầu khô ran.
Tiếng đôi giày truyền đến, Chính Kỳ ném điếu thuốc xuống đất, hung hăng giẫm mạnh, lại quỳ đầu gối, nâng cằm ta lên, ánh mắt ấy, nguyên lai vẫn như cũ lạnh như băng.
"Ngươi có tư cách tới đây sao?"
Hơi thở phả ra khói, ta nằm một chỗ suy yếu ho khan, ho khan đến rơi lệ. Hắn dùng lực đánh đầu ta một cước, đau như búa nổ, tránh thế nào vẫn không được.
"Mộng Hi cũng đã rời đi, sớm muộn ta vẫn sẽ đi tìm hắn. Còn ngươi, cút khuất tầm mắt ta đi." Liền chậm rãi đứng dậy, mũi giày tàn nhẫn ấn lên mu bàn tay, ta cắn chặt môi, ngăn cho tiếng khóc phát ra ngoài.
Đương lúc hắn rời đi, liền liều mạng bò từng bước, lồng ngực cọ xát trên mặt đất, vạn nhất cũng bị trầy đến sưng đỏ, tay túm lấy ống quần hắn, chỉ một lần này thôi, hãy lắng nghe lời cầu xin của ta.
"Cầu... cầu ngươi... đừng kết hôn... đừng bỏ ta một mình."
Liền đẩy bàn tay ta, không chút lưu tình xoay người bỏ đi, hướng vào nhà đóng cửa lại. Sự thật rất rõ ngay trước mắt, Chính Kỳ, hắn đối với ta có bao nhiêu là chán ghét, giấc mộng kia, nguyên lai khó khăn đến như vậy mới có được. Ở một chỗ liều mạng khóc, khóc đến thanh quản đóng băng, khóc đến nước mắt cạn khô, sớm biết ngăn cản chính mình đừng nhanh chóng bất tỉnh, không phải chìm trong ôn nhu của hắn, không phải đau đớn đến như vậy.
Hừng đông, một thân ta chìm trong bão tuyết, vừa lạnh vừa rét, mà nơi dạ dày dưới vùng bụng, vẫn đau đến càn khoét nội tạng.
Bước chân nặng nề, tạo dấu ấn trên nền tuyết, kéo lê thân thể tàn tạ, giống như một cái xác không hồn, đi không rõ mục đích, cũng không rõ phương hướng, ta hiện tại, chỉ muốn tìm một con đường thoát. Tiếng còi xe inh ỏi, tiếng chửi rủa, tiếng cười nhạo, tựa như đi vào tai này, lại từ tai khác đi ra. Đến khi ánh sáng phía trước hướng tới, không hiểu sao không thể đi tiếp được nữa, cứ như vậy thẫn thờ ở một chỗ.
Đầu xe dừng lại ở chân, cánh cửa bị mở ra, có người bước xuống, ta hiện tại cái gì cũng không biết, cái gì cũng không nhìn thấy, cánh tay bị ai đó kéo trở về, kinh ngạc nhìn ta.
"Thụy Đường?"
Ta không nói, vẫn biết trước mắt là Trịnh Phi. Tay hắn huơ huơ trước mặt ta, nhìn thấy ta không phản ứng, chỉ có trầm mặc. Phía sau có tiếng còi, Trịnh Phi ngoảnh đầu, ra hiệu tài xế lái xe qua, liền kéo ta sang bên lề đường.
"Thụy Đường."
"Cho ta... cho ta chút thức ăn." Ngẩng đầu nhìn hắn, mới phát hiện thanh âm khàn khàn.
Hắn bộ dạng ngây ngốc nhìn ta, lại ngó đầu quan sát xung quanh, cầm lấy bàn tay ta, nhẹ nhàng nói.
"Đi theo ta."
Đến một cửa hàng tạp hóa, ta một thân thấp nhỏ đứng phía sau Trịnh Phi, hắn mua hai ổ bánh mì hấp, tính tiền, xoay người đã chạm phải mặt ta.
"Cầm lấy."
Ta căn bản không nghe thấy hắn nói, cứ thất thần cúi đầu, ngón tay không tự giác phát run. Trịnh Phi dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn ta, lại dời tầm mắt, giữ chặt bàn tay ta, thật ấm.
"Ngươi lạnh?"
Ta lắc đầu, vẫn không có mở miệng.
Hắn thở dài, nhìn ra ngoài cửa có tài xế đang đứng chờ, liền ở bên trong nói.
"Ngươi ra xe trở về trước, ta ở đây một lúc."
"Nhưng mà... Vâng, đã biết." Người nọ nghe theo chỉ thị, lập tức khom người 90 độ, xoay người rời đi.
"Đến, chúng ta tìm một chỗ ngồi ăn." Trịnh Phi ôm lấy bả vai ta, dẫn ta ra khỏi cửa hàng, thẳng đến một công viên tìm hàng ghế ngồi xuống.
"Không phải ngươi đói sao, hẳn bánh mì vẫn còn nóng, ăn nhanh kẻo nguội mất."
Ta một dạng ngu ngốc ngồi một chỗ, cái gì cũng không phát sinh, cũng quên cả thắc mắc, vì cái gì lại gặp Trịnh Phi, hắn như thế nào lại đối ta tốt như vậy, nhưng mọi hành động của hắn, ta đều ghi nhận rất rõ.
Trịnh Phi nhìn ta trầm mặc, từ trong túi nhựa xuất ra một ổ bánh mì, cẩn thận đem giấy gói gỡ ra, cầm lấy bàn tay ta, đặt vào ổ bánh mì, đưa tới trước miệng.
"Đến, ăn đi."
Hơi nóng cùng mùi thơm xông lên mũi, ta lúc này mới bắt kịp phản ứng, nhìn ổ bánh mì trong tay gật gật đầu, há miệng cắn lấy một ngụm, lại một ngụm, một ngụm, cứ thế không ngừng ăn. Trịnh Phi ngồi một bên kinh ngạc nhìn ta, nhưng không có lên tiếng.
Buông miếng bánh xuống, ở trong miệng nhai nhai một chút, cũng không có ý định nuốt xuống ngụm bánh, nhịn không được hàng lệ tuôn trào, ta cứ thế liền trước mặt Trịnh Phi khóc thất thanh.
"A."
Trịnh Phi nhìn ta hoảng hốt, bị tiếng khóc của ta thu hút ánh mắt của nhiều người, hắn khổ sở nhìn xung quanh, giúp ta cầm lấy ổ bánh mì trên tay, đặt vào trong túi nhựa, tay nâng mặt ta lên, hai lông mày chau lại, hỏi.
"Đã có chuyện gì?"
Ta không trả lời, tiếng khóc ngày một lớn dần, từ ngày rời khỏi gian phòng nhỏ tàn tạ kia, chưa lần nào ta khóc trong đau đớn nhiều như vậy, đau đến tê tâm liệt phế, đau muốn tắt thở, mà Chính Kỳ hắn, nào có bao giờ biết được không?
Nguyên lai, ta vẫn còn nhớ đến hắn.
Trịnh Phi đứng ngồi không yên, gương mặt ẩn ẩn hiện hiện bộ dạng luống cuống, tựa như miễn cưỡng, hay là không biết làm thế nào cho tốt, bàn tay hắn ôm lấy ta, gắt gao đem cơ thể ta ôm vào lòng, vỗ về lưng ta một chút, vuốt ve mái tóc ta một chút. Thật là một người ôn nhu.
"Ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Hắn càng nói, ta cứ thế càng liều mạng khóc, ta biết ta không có xinh đẹp gì, khóc nhiều chỉ càng khiến gương mặt ta càng xấu xí, nhưng không cách nào ngăn được thống khổ trong lòng. Kích động khiến ta níu chặt góc áo hắn, níu đến đầu ngón tay muốn tàn phế.
"Ổn rồi, ổn rồi." Bàn tay mềm mại vuốt ve mái tóc, giống như một người mẹ, như một người cha, nhẹ nhàng vỗ về, nhẹ nhàng săn sóc.
Một buổi tối, chúng ta cùng một chỗ, không có gió lạnh, mà là một luồng ấm áp.
Đến khi bản thân tỉnh táo trở lại cũng đã là nửa tiếng đồng hồ sau, công viên lúc này vắng người, ít nhiều chỉ có ta và Trịnh Phi, vẫn nguyên vẹn trong tư thế cũ. Phát giác chuyện gì đã phát sinh, ta vội vã rời khỏi vòng tay hắn, dùng ống tay áo lau đi nước mắt cùng nước mũi trên vai hắn, xấu hổ nói.
"Thực... thực xin lỗi. Ta... ta không có cố ý."
Trịnh Phi nhìn lại bả vai mình, trên mặt không có biểu hiện gì.
"Không sao, ngươi đừng để tâm."
"Vẫn là ta vấy bẩn áo ngươi, a... ta... ta hiện tại không có tiền, chi bằng để ta giặt giúp ngươi... sẽ không... sẽ không..." Kích động nói một tràng, mới nhận ra bản thân đã không còn nhà, lấy cái gì để giặt áo cho hắn, liền hổ thẹn thấp đầu.
"Đến, ăn một chút lót bụng đi." Hắn lại đưa ổ bánh mì cho ta, hất cằm nói.
"Cảm... cảm ơn ngươi." Ta chỉ có thể nhận lấy, không muốn nói nhiều nữa.
Trịnh Phi một bên bắt chéo chân, tay phải ôm lấy cằm, hai mắt đăm chiêu nhìn ta, khiến ta đứng ngồi không yên, một bên cắn bánh mì, tay không ngừng chùi lấy mặt mình, chớp chớp mắt nhìn hắn.
"Cái kia... trên mặt ta dính cái gì sao?"
Ngay lúc này, hắn đột nhiên hỏi.
"Ngươi hận ta không?"
Hoàn chương 17
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.