Chương 40
Nhộng Hiên
30/12/2021
Sau khi Trịnh Phi rời đi cùng Tiêu Phàm, Thụy Đường ngồi trong phòng im lặng không nói tiếng nào, gương mặt tràn đầy tâm sự, Uy Thần tay ôm lấy vai hắn, một bên lo lắng hỏi.
"Có tâm sự gì sao?"
"Ngày mai ta sẽ đi gặp Chính Kỳ."
Mặt Uy Thần chợt biến sắc, bàn tay ở trên bờ vai gầy của Thụy Đường chậm rãi hạ xuống, thanh âm trở nên lạnh lẽo. "Vì cái gì?"
"Ta có chuyện cần hỏi hắn. Ngươi cũng không cần đi theo."
"Ngươi còn yêu hắn, có phải không?"
Mặc dù bên ngoài không tỏ ra, nhưng Thụy Đường hiểu rõ câu hỏi này của Uy Thần cho biết hắn đang cực kỳ tức giận.
"Ta không. Thù cũng đã trả, hận cũng không màng."
Một bàn tay to lớn đột nhiên kéo cậu vào bờ ngực rộng lớn, ghìm chặt cổ cậu, hơi thở gấp gáp tựa như sợ hãi, ánh mắt người nam nhân ướm lệ, giọng nói run lẩy bẩy.
"Ta van cầu ngươi, đừng rời bỏ ta, cho dù ngoài miệng ngươi nói không yêu hắn, nhưng ta thật sự sợ, sợ một ngày ngươi sẽ rời xa ta."
Ban đầu Thụy Đường cực kỳ kinh ngạc, nhưng nghi vấn trong đầu vẫn len lỏi khiến tâm can cậu không ngừng gào thét, cuối cùng cậu vẫn chọn cách mở miệng.
"Uy Thần, vì cái gì ngươi lại yêu ta, ta không xinh đẹp, lại vô năng, ai cũng chán ghét ta. Chỉ có ngươi, ngươi không hề bỏ mặc ta. Vì cái gì?"
"Ta... không nói có được không?"
"Lý do?"
"Có một số chuyện không phải thời điểm nào cũng nói ra được..... Không đúng, không phải không nói được, chỉ là không đủ dũng cảm nói."
"Ngươi làm chuyện gì có lỗi với ta sao?" Thụy Đường nhíu chặt lông mày, lời nói thốt ra lạnh lùng tựa như dao găm đâm thẳng vào ngực Uy Thần.
"Thụy Đường, ta chỉ cần ngươi biết rõ một điều, ta yêu ngươi." Hôn nhẹ lên cánh môi của cậu, hắn nghiêm túc tuyên bố.
Khẽ bật cười, cậu đưa tay gõ nhẹ lên trán hắn một cái, vẻ mặt sủng nịch kêu:"Ngốc, ta chỉ đùa thôi, ngươi nói ra mà không biết xấu hổ."
"Ngươi thế nào cũng biết đùa giỡn ta. Hảo a hảo a, cũng không còn sớm, ta đi tắm trước." Rời đi kèm theo một nụ hôn trên má Thụy Đường, Uy Thần vẫn không giấu được nỗi lo lắng bất an, từng bước nặng nề đi vào phòng tắm.
Mặc khác, bên này Thụy Đường sau khi đợi người kia đã biến khuất tầm mắt mình, ánh mắt nhu tình so với ban nãy bỗng chốc trở nên lạnh như băng, ngón tay đưa lên hung hăng chùi lấy chùi để gò má vẫn còn lưu lại nhiệt độ nóng ấm từ đôi môi của hắn.
"Ghê tởm. Ta xem ngươi còn diễn kịch đến khi nào."
===================
Cô độc một mình trong buồng giam ẩm ướt đen tối, một ngày hôm qua không thể chợp mắt, Chính Kỳ dường như đã gầy hơn một vòng, trên mặt lởm chởm râu ria, hoàn toàn không giống bộ dáng của một giám đốc lãnh khốc cao ngạo. Một tiếng thở dài chậm rãi từ trong miệng hắn bật ra, trầm khàn mà cũng thật lẻ loi.
Đáng buồn.
Tiếng bước chân của quản giam đi tới, mở cửa phòng giam, hắn từ từ ngồi dậy, nheo mày nhìn người đàn ông đi vào còng tay hắn. "Có người đến thăm. Nói có chuyện quan trọng."
Chính Kỳ không trả lời, tùy ý để lão dẫn đến buồng gọi thoại, bên lớp kính ngăn cách, hắn kinh ngạc quan sát người mà hắn thầm mong đợi bấy lâu nay.
Mà so với hắn, Thụy Đường càng ngạc nhiên vì bộ dạng lôi thôi thê thảm chưa từng thấy kia, tâm cậu thoáng chấn động, giống như có gì đó nặng nề đè mạnh lên ngực cậu. Cậu cầm ống điện thoại đưa lên tai, qua lớp kính vừa nhìn hắn vừa chỉ tay vào ống nghe, ý bảo đối phương nghe máy.
"Trông ngươi thật khác."
"Vậy sao? Ngươi thế nào, có khỏe không?"
Hai mắt Thụy Đường rũ xuống, cười miễn cưỡng. "Câu hỏi này là ta nên hỏi ngươi."
"Đúng là như vậy." Chính Kỳ gật đầu, đôi môi trắng giã từ lâu đã không lâu nở nụ cười.
"Chính Kỳ, ta hỏi thật lòng ngươi..." Nhìn nhau cũng đã lâu, Thụy Đường cảm thấy có chút không tự nhiên, mới lên tiếng.
"Ngươi hỏi cái gì, ta đều trả lời." Hắn khẩn trương như thể không còn được nói chuyện với cậu nữa.
"Ngươi có bệnh, đúng không?" Thanh âm Thụy Đường thật nhẹ nhàng, không giống mọi khi luôn mở miệng là nói những lời cay độc với hắn.
Chính Kỳ sửng sốt, sau đó là cười trừ. "Trịnh Phi nói ngươi biết sao?"
Cậu im lặng.
"Hắn đã phản bội ta, vì ta xứng đáng, hơn nữa còn giúp ngươi. Ta một chút cũng không oán trách."
Thụy Đường thật lâu nhìn vào đôi mắt của hắn vì khuôn mặt gầy đi mà trở nên sâu thẳm. "Hắn không phản bội ngươi, hắn chỉ thất vọng về ngươi."
Nghe vậy, Chính Kỳ gật đầu thừa nhận, giọng nói có chút thê lương: " Uy Thần... hắn đối với ngươi tốt chứ?"
Nhắc đến cái tên của người nọ, ruột gan Thụy Đường như muốn tuôn trào, một tay cậu nắm chặt nhịn xuống cơn giận, trên mặt vờ như tỏ ra hài lòng. "Rất tốt. Hắn rất yêu ta."
"Ân. Ta yên tâm rồi."
Thụy Đường nhíu mày "Uy Thần... ngày xưa cùng ngươi có thân không?"
"So với Trịnh Phi và Vương Dương, chúng ta thỉnh thoảng mới gặp nhau vài lần." Nhận ra câu hỏi có điểm kỳ quái, Chính Kỳ hỏi lại. "Có chuyện gì sao?"
"Không có gì. Hôm nay tới đây thôi, ta về đây."
Chuẩn bị đứng dậy, Chính Kỳ đột nhiên vội vã gọi. "Khoan đã."
"Ta biết hiện tại nói điều này sẽ khiến ngươi khó chịu, nhưng là..."
Chính Kỳ chần chừ khiến cậu tò mò.
"Tiểu Khương, ngày đó nó gặp tai nạn mất trí, cho nên không nhận ra ngươi."
Nghĩ rằng Thuỵ Đường sẽ ngạc nhiên, nhưng biểu cảm bình tĩnh hiện rõ trên mặt cậu khiến hắn đã ngờ ngợ từ lâu.
"Ta biết."
"Bao lâu nay hai người vẫn liên lạc?" Chính Kỳ bất ngờ hỏi.
Không hỗ danh là giám đốc có tài trí thông minh, Thuỵ Đường đến bây giờ mới được chứng kiến.
"Đúng vậy."
"Thảo nào... Ngày đó đang dùng bữa sáng, nó làm nháo với ta, còn nhắc đến ngươi. Thuỵ Đường, ta đã quá đánh giá thấp ngươi rồi."
Cậu cười nhìn hắn, hắn cũng nhìn cậu cười.
Bóng lưng cậu nhẹ rời đi, Chính Kỳ cảm nhận được trái tim mình ấm áp, đối với hắn, thế này đã đủ rồi, chỉ tiếc rằng, mối tình bảy năm của một thiếu niên đơn thuần nhu nhược dành cho hắn. Đã không còn nữa.....
Ba ngày sau, Chính Kỳ ra tòa án, không như dự đoán, phía bên hắn lại thắng, chiều cùng ngày hôm đó được thả ra ngoài. Trịnh Phi cùng phụ mẫu đón hắn về nhà, suốt quãng đường tuy hai người không nói lời nào, Trịnh Phi cũng rõ Chính Kỳ đã biết hết mọi chuyện, nhìn thấy mình không tỏ ra một chút oán trách, hắn ít nhiều cũng cảm thấy cảm kích.
"Cha, mẹ, con có chuyện riêng muốn nói với Trịnh Phi."
"Hảo."
Bị giam cũng gần hai tuần, biết Chính Kỳ có nhiều vấn đề cần giải quyết, phụ mẫu không phiền đến bọn hắn nữa, nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài.
"Thụy Đường, là hắn có phải không?"
Trịnh Phi nghe Chính Kỳ hỏi như vậy, gật đầu đáp:" Cho đến bây giờ ta vẫn không tài nào hiểu được trong đầu hắn nghĩ cái gì?'"
Thấy Chính Kỳ im lặng, Trịnh Phi rụt rè liếc mắt nhìn hắn một cái, áy náy kêu:"Thực xin lỗi, ta không phải cố ý phản bội ngươi."
"Ta không để ý chuyện đó. Ngươi đừng tỏ ra hối lỗi."
"Thực sự không trách ta?" Trịnh Phi không thể tin nhìn hắn.
"Ngươi là hảo bằng hữu của ta. Cho dù ngươi có giết ta, ta cũng không hận ngươi."
"Vậy... nếu ta cướp người yêu của ngươi, ngươi cũng không hận ta đi?" Trịnh Phi nghe vậy không nhịn được muốn trêu đùa hắn một phen.
"Ngươi thử đi!" Chính Kỳ bật cười, chồm tới vòng tay gồng lấy cổ Trịnh Phi.
"Ai u! Ta sai rồi! Ta sai rồi!"
Hai người đùa giỡn một lúc, rốt cuộc Trịnh Phi mới thu về bộ dạng nghiêm túc ban đầu, vẻ mặt cầu cứu Chính Kỳ. "Ta có chuyện muốn cầu ngươi giúp đỡ."
Chính Kỳ nhăn mặt, cảm thấy có dự cảm không ổn.
"Ta nghi ngờ Thụy Đường tâm lí hắn không được ổn định." Trịnh Phi thật lâu mới lấy đủ dũng khí nói ra.
"Ngươi nói vậy là có ý gì?"
Trịnh Phi thở dài, đan hai tay vào nhau chống lên cằm, lắc đầu nói:"Ta cũng không rõ cảm giác của ta có đúng hay không. Nếu muốn nhắc đến, phải bắt đầu từ ba năm trước. Ta biết vì hắn hận ngươi, nên mới quyết tâm thay đổi bản thân, bất quá.... đôi khi sự thay đổi đó, ta thấy không được bình thường."
Chính Kỳ càng nghe càng không hiểu, nhưng tâm trạng bất an khiến hắn không ngừng hỏi."Ta vẫn không hiểu, ngươi nói rõ ràng một chút được không?"
"Rất là khó diễn đạt. Nhiều lúc hắn hay trút giận lên ta, bộ dạng trông rât kinh khủng, hắn nói hắn hận ngươi, nhưng ta lại không nghĩ vậy." Trịnh Phi rối rắm giải thích.
"Hắn có biểu hiện gì bất thường hay không?" Chính Kỳ đột nhiên hạ giọng, vẻ mặt thật nghiêm túc.
"Có. Đặc biệt là mỗi buổi tối. Ai, cái này... ta cũng không hiểu, không biết có phải là ta đa nghi hay không?"
Chính Kỳ dường như đã hiểu rõ Trịnh Phi đang muốn nói đến cái gì, hắn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa, chần chừ nói. "Ba ngày trước, Thụy Đường đến gặp ta, ngươi có biết hắn hỏi ta cái gì không?"
Trịnh Phi quay đầu, nhướn mày ý bảo đối phương nói tiếp.
"Hắn hỏi ta và Uy Thần ngày xưa có thân không?"
Trịnh Phi sửng sốt, như không thể tin được kêu lên:"Hắn hỏi ngươi như vậy?"
"Không sai. Còn có, khi ta nhắc đến Uy Thần, sắc mặt hắn đột nhiên khác hẳn, trả lời cũng rất gượng gạo, tuy ngoài mặt hắn không tỏ ra như vậy, nhưng ta làm sao không nhận ra được."
Nghi vấn trong đầu bắt đầu tràn ngập, Trịnh Phi căng thẳng uống một ngụm nước, nói với Chính Kỳ: "Bọn họ từng rất tự nhiên trước mặt ta âu yếm thân thiết, bất quá,ngay sau khi Uy Thần rời đi, hắn không hề tỏ ra vui vẻ như vừa rồi, bắt đầu nổi giận với ta. Lần nào cũng như vậy."
"Gần đây hắn có làm chuyện gì khiến ngươi hoài nghi không?"
"Còn hỏi, hại ngươi phá sản, thiếu chút nữa thành tù nhân, sau đó lại giúp ngươi thắng kiện. Quá kì quái!"
Ding!Ding!
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Trịnh Phi lấy điện thoại ra, sau đó nhìn Chính Kỳ: "Là Uy Thần"
"Uy."
....
Nhìn thấy trên mặt Trịnh Phi biến sắc, Chính Kỳ cảm giác hồ nghi.
"Chuyện gì mà sắc mặt ngươi khó coi vậy?"
Hắn chậm chạp tắt máy, bộ dạng không khác gì người mất hồn.
"Công ty của Uy Thần có chuyện lớn. Ta phải tới đó xem sao."
Thấy Trịnh Phi gấp gáp muốn rời đi, Chính Kỳ sốt ruột kéo giữ hắn lại. "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Trịnh Phi thật lâu nhìn hắn rồi mới trả lời." Ngươi còn nhớ vợ của phó giám đốc Minh không?"
Chính Kỳ không hiểu hỏi:"Liên quan gì đến bà ta?"
Trịnh Phi thở dài:"Bà ta vừa tự sát ngay trên tầng thượng của Weizt, hơn nữa còn để lại lời nhắn chính Weizt mới là chủ mưu hại chết chồng bà ta."
Hoàn chương 40
"Có tâm sự gì sao?"
"Ngày mai ta sẽ đi gặp Chính Kỳ."
Mặt Uy Thần chợt biến sắc, bàn tay ở trên bờ vai gầy của Thụy Đường chậm rãi hạ xuống, thanh âm trở nên lạnh lẽo. "Vì cái gì?"
"Ta có chuyện cần hỏi hắn. Ngươi cũng không cần đi theo."
"Ngươi còn yêu hắn, có phải không?"
Mặc dù bên ngoài không tỏ ra, nhưng Thụy Đường hiểu rõ câu hỏi này của Uy Thần cho biết hắn đang cực kỳ tức giận.
"Ta không. Thù cũng đã trả, hận cũng không màng."
Một bàn tay to lớn đột nhiên kéo cậu vào bờ ngực rộng lớn, ghìm chặt cổ cậu, hơi thở gấp gáp tựa như sợ hãi, ánh mắt người nam nhân ướm lệ, giọng nói run lẩy bẩy.
"Ta van cầu ngươi, đừng rời bỏ ta, cho dù ngoài miệng ngươi nói không yêu hắn, nhưng ta thật sự sợ, sợ một ngày ngươi sẽ rời xa ta."
Ban đầu Thụy Đường cực kỳ kinh ngạc, nhưng nghi vấn trong đầu vẫn len lỏi khiến tâm can cậu không ngừng gào thét, cuối cùng cậu vẫn chọn cách mở miệng.
"Uy Thần, vì cái gì ngươi lại yêu ta, ta không xinh đẹp, lại vô năng, ai cũng chán ghét ta. Chỉ có ngươi, ngươi không hề bỏ mặc ta. Vì cái gì?"
"Ta... không nói có được không?"
"Lý do?"
"Có một số chuyện không phải thời điểm nào cũng nói ra được..... Không đúng, không phải không nói được, chỉ là không đủ dũng cảm nói."
"Ngươi làm chuyện gì có lỗi với ta sao?" Thụy Đường nhíu chặt lông mày, lời nói thốt ra lạnh lùng tựa như dao găm đâm thẳng vào ngực Uy Thần.
"Thụy Đường, ta chỉ cần ngươi biết rõ một điều, ta yêu ngươi." Hôn nhẹ lên cánh môi của cậu, hắn nghiêm túc tuyên bố.
Khẽ bật cười, cậu đưa tay gõ nhẹ lên trán hắn một cái, vẻ mặt sủng nịch kêu:"Ngốc, ta chỉ đùa thôi, ngươi nói ra mà không biết xấu hổ."
"Ngươi thế nào cũng biết đùa giỡn ta. Hảo a hảo a, cũng không còn sớm, ta đi tắm trước." Rời đi kèm theo một nụ hôn trên má Thụy Đường, Uy Thần vẫn không giấu được nỗi lo lắng bất an, từng bước nặng nề đi vào phòng tắm.
Mặc khác, bên này Thụy Đường sau khi đợi người kia đã biến khuất tầm mắt mình, ánh mắt nhu tình so với ban nãy bỗng chốc trở nên lạnh như băng, ngón tay đưa lên hung hăng chùi lấy chùi để gò má vẫn còn lưu lại nhiệt độ nóng ấm từ đôi môi của hắn.
"Ghê tởm. Ta xem ngươi còn diễn kịch đến khi nào."
===================
Cô độc một mình trong buồng giam ẩm ướt đen tối, một ngày hôm qua không thể chợp mắt, Chính Kỳ dường như đã gầy hơn một vòng, trên mặt lởm chởm râu ria, hoàn toàn không giống bộ dáng của một giám đốc lãnh khốc cao ngạo. Một tiếng thở dài chậm rãi từ trong miệng hắn bật ra, trầm khàn mà cũng thật lẻ loi.
Đáng buồn.
Tiếng bước chân của quản giam đi tới, mở cửa phòng giam, hắn từ từ ngồi dậy, nheo mày nhìn người đàn ông đi vào còng tay hắn. "Có người đến thăm. Nói có chuyện quan trọng."
Chính Kỳ không trả lời, tùy ý để lão dẫn đến buồng gọi thoại, bên lớp kính ngăn cách, hắn kinh ngạc quan sát người mà hắn thầm mong đợi bấy lâu nay.
Mà so với hắn, Thụy Đường càng ngạc nhiên vì bộ dạng lôi thôi thê thảm chưa từng thấy kia, tâm cậu thoáng chấn động, giống như có gì đó nặng nề đè mạnh lên ngực cậu. Cậu cầm ống điện thoại đưa lên tai, qua lớp kính vừa nhìn hắn vừa chỉ tay vào ống nghe, ý bảo đối phương nghe máy.
"Trông ngươi thật khác."
"Vậy sao? Ngươi thế nào, có khỏe không?"
Hai mắt Thụy Đường rũ xuống, cười miễn cưỡng. "Câu hỏi này là ta nên hỏi ngươi."
"Đúng là như vậy." Chính Kỳ gật đầu, đôi môi trắng giã từ lâu đã không lâu nở nụ cười.
"Chính Kỳ, ta hỏi thật lòng ngươi..." Nhìn nhau cũng đã lâu, Thụy Đường cảm thấy có chút không tự nhiên, mới lên tiếng.
"Ngươi hỏi cái gì, ta đều trả lời." Hắn khẩn trương như thể không còn được nói chuyện với cậu nữa.
"Ngươi có bệnh, đúng không?" Thanh âm Thụy Đường thật nhẹ nhàng, không giống mọi khi luôn mở miệng là nói những lời cay độc với hắn.
Chính Kỳ sửng sốt, sau đó là cười trừ. "Trịnh Phi nói ngươi biết sao?"
Cậu im lặng.
"Hắn đã phản bội ta, vì ta xứng đáng, hơn nữa còn giúp ngươi. Ta một chút cũng không oán trách."
Thụy Đường thật lâu nhìn vào đôi mắt của hắn vì khuôn mặt gầy đi mà trở nên sâu thẳm. "Hắn không phản bội ngươi, hắn chỉ thất vọng về ngươi."
Nghe vậy, Chính Kỳ gật đầu thừa nhận, giọng nói có chút thê lương: " Uy Thần... hắn đối với ngươi tốt chứ?"
Nhắc đến cái tên của người nọ, ruột gan Thụy Đường như muốn tuôn trào, một tay cậu nắm chặt nhịn xuống cơn giận, trên mặt vờ như tỏ ra hài lòng. "Rất tốt. Hắn rất yêu ta."
"Ân. Ta yên tâm rồi."
Thụy Đường nhíu mày "Uy Thần... ngày xưa cùng ngươi có thân không?"
"So với Trịnh Phi và Vương Dương, chúng ta thỉnh thoảng mới gặp nhau vài lần." Nhận ra câu hỏi có điểm kỳ quái, Chính Kỳ hỏi lại. "Có chuyện gì sao?"
"Không có gì. Hôm nay tới đây thôi, ta về đây."
Chuẩn bị đứng dậy, Chính Kỳ đột nhiên vội vã gọi. "Khoan đã."
"Ta biết hiện tại nói điều này sẽ khiến ngươi khó chịu, nhưng là..."
Chính Kỳ chần chừ khiến cậu tò mò.
"Tiểu Khương, ngày đó nó gặp tai nạn mất trí, cho nên không nhận ra ngươi."
Nghĩ rằng Thuỵ Đường sẽ ngạc nhiên, nhưng biểu cảm bình tĩnh hiện rõ trên mặt cậu khiến hắn đã ngờ ngợ từ lâu.
"Ta biết."
"Bao lâu nay hai người vẫn liên lạc?" Chính Kỳ bất ngờ hỏi.
Không hỗ danh là giám đốc có tài trí thông minh, Thuỵ Đường đến bây giờ mới được chứng kiến.
"Đúng vậy."
"Thảo nào... Ngày đó đang dùng bữa sáng, nó làm nháo với ta, còn nhắc đến ngươi. Thuỵ Đường, ta đã quá đánh giá thấp ngươi rồi."
Cậu cười nhìn hắn, hắn cũng nhìn cậu cười.
Bóng lưng cậu nhẹ rời đi, Chính Kỳ cảm nhận được trái tim mình ấm áp, đối với hắn, thế này đã đủ rồi, chỉ tiếc rằng, mối tình bảy năm của một thiếu niên đơn thuần nhu nhược dành cho hắn. Đã không còn nữa.....
Ba ngày sau, Chính Kỳ ra tòa án, không như dự đoán, phía bên hắn lại thắng, chiều cùng ngày hôm đó được thả ra ngoài. Trịnh Phi cùng phụ mẫu đón hắn về nhà, suốt quãng đường tuy hai người không nói lời nào, Trịnh Phi cũng rõ Chính Kỳ đã biết hết mọi chuyện, nhìn thấy mình không tỏ ra một chút oán trách, hắn ít nhiều cũng cảm thấy cảm kích.
"Cha, mẹ, con có chuyện riêng muốn nói với Trịnh Phi."
"Hảo."
Bị giam cũng gần hai tuần, biết Chính Kỳ có nhiều vấn đề cần giải quyết, phụ mẫu không phiền đến bọn hắn nữa, nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài.
"Thụy Đường, là hắn có phải không?"
Trịnh Phi nghe Chính Kỳ hỏi như vậy, gật đầu đáp:" Cho đến bây giờ ta vẫn không tài nào hiểu được trong đầu hắn nghĩ cái gì?'"
Thấy Chính Kỳ im lặng, Trịnh Phi rụt rè liếc mắt nhìn hắn một cái, áy náy kêu:"Thực xin lỗi, ta không phải cố ý phản bội ngươi."
"Ta không để ý chuyện đó. Ngươi đừng tỏ ra hối lỗi."
"Thực sự không trách ta?" Trịnh Phi không thể tin nhìn hắn.
"Ngươi là hảo bằng hữu của ta. Cho dù ngươi có giết ta, ta cũng không hận ngươi."
"Vậy... nếu ta cướp người yêu của ngươi, ngươi cũng không hận ta đi?" Trịnh Phi nghe vậy không nhịn được muốn trêu đùa hắn một phen.
"Ngươi thử đi!" Chính Kỳ bật cười, chồm tới vòng tay gồng lấy cổ Trịnh Phi.
"Ai u! Ta sai rồi! Ta sai rồi!"
Hai người đùa giỡn một lúc, rốt cuộc Trịnh Phi mới thu về bộ dạng nghiêm túc ban đầu, vẻ mặt cầu cứu Chính Kỳ. "Ta có chuyện muốn cầu ngươi giúp đỡ."
Chính Kỳ nhăn mặt, cảm thấy có dự cảm không ổn.
"Ta nghi ngờ Thụy Đường tâm lí hắn không được ổn định." Trịnh Phi thật lâu mới lấy đủ dũng khí nói ra.
"Ngươi nói vậy là có ý gì?"
Trịnh Phi thở dài, đan hai tay vào nhau chống lên cằm, lắc đầu nói:"Ta cũng không rõ cảm giác của ta có đúng hay không. Nếu muốn nhắc đến, phải bắt đầu từ ba năm trước. Ta biết vì hắn hận ngươi, nên mới quyết tâm thay đổi bản thân, bất quá.... đôi khi sự thay đổi đó, ta thấy không được bình thường."
Chính Kỳ càng nghe càng không hiểu, nhưng tâm trạng bất an khiến hắn không ngừng hỏi."Ta vẫn không hiểu, ngươi nói rõ ràng một chút được không?"
"Rất là khó diễn đạt. Nhiều lúc hắn hay trút giận lên ta, bộ dạng trông rât kinh khủng, hắn nói hắn hận ngươi, nhưng ta lại không nghĩ vậy." Trịnh Phi rối rắm giải thích.
"Hắn có biểu hiện gì bất thường hay không?" Chính Kỳ đột nhiên hạ giọng, vẻ mặt thật nghiêm túc.
"Có. Đặc biệt là mỗi buổi tối. Ai, cái này... ta cũng không hiểu, không biết có phải là ta đa nghi hay không?"
Chính Kỳ dường như đã hiểu rõ Trịnh Phi đang muốn nói đến cái gì, hắn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa, chần chừ nói. "Ba ngày trước, Thụy Đường đến gặp ta, ngươi có biết hắn hỏi ta cái gì không?"
Trịnh Phi quay đầu, nhướn mày ý bảo đối phương nói tiếp.
"Hắn hỏi ta và Uy Thần ngày xưa có thân không?"
Trịnh Phi sửng sốt, như không thể tin được kêu lên:"Hắn hỏi ngươi như vậy?"
"Không sai. Còn có, khi ta nhắc đến Uy Thần, sắc mặt hắn đột nhiên khác hẳn, trả lời cũng rất gượng gạo, tuy ngoài mặt hắn không tỏ ra như vậy, nhưng ta làm sao không nhận ra được."
Nghi vấn trong đầu bắt đầu tràn ngập, Trịnh Phi căng thẳng uống một ngụm nước, nói với Chính Kỳ: "Bọn họ từng rất tự nhiên trước mặt ta âu yếm thân thiết, bất quá,ngay sau khi Uy Thần rời đi, hắn không hề tỏ ra vui vẻ như vừa rồi, bắt đầu nổi giận với ta. Lần nào cũng như vậy."
"Gần đây hắn có làm chuyện gì khiến ngươi hoài nghi không?"
"Còn hỏi, hại ngươi phá sản, thiếu chút nữa thành tù nhân, sau đó lại giúp ngươi thắng kiện. Quá kì quái!"
Ding!Ding!
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Trịnh Phi lấy điện thoại ra, sau đó nhìn Chính Kỳ: "Là Uy Thần"
"Uy."
....
Nhìn thấy trên mặt Trịnh Phi biến sắc, Chính Kỳ cảm giác hồ nghi.
"Chuyện gì mà sắc mặt ngươi khó coi vậy?"
Hắn chậm chạp tắt máy, bộ dạng không khác gì người mất hồn.
"Công ty của Uy Thần có chuyện lớn. Ta phải tới đó xem sao."
Thấy Trịnh Phi gấp gáp muốn rời đi, Chính Kỳ sốt ruột kéo giữ hắn lại. "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Trịnh Phi thật lâu nhìn hắn rồi mới trả lời." Ngươi còn nhớ vợ của phó giám đốc Minh không?"
Chính Kỳ không hiểu hỏi:"Liên quan gì đến bà ta?"
Trịnh Phi thở dài:"Bà ta vừa tự sát ngay trên tầng thượng của Weizt, hơn nữa còn để lại lời nhắn chính Weizt mới là chủ mưu hại chết chồng bà ta."
Hoàn chương 40
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.