Ai Nói Chúng Tôi Không Mờ Ám?

Chương 6

Hồng Cửu

20/03/2013

Những ngày tiếp theo giống như ngày tháng thiên đường mà tôi đã mong chờ trước kia, Viên Tử Thanh không còn gọi điện thoại cho tôi trong thời điểm tôi đang ở trong toilet nữa, tôi thực coi thường chính bản thân mình mỗi lần đi đều cố ý để di động lại ở văn phòng không có mang theo, hy vọng anh ta có thể đùa dai giống như trước khiến cho người khác mang đến cho tôi. Nhưng là anh ta cư nhiên một lần cũng không có gọi đến đây.

Bên tai trở nên yên tĩnh, vốn nên là chuyện để cho tôi cảm thấy vui mừng vạn phần, nhưng là trên thực tế, tôi lại giống như người mất hồn làm việc luôn phạm lỗi. Ngay cả Tiểu Tuyền cũng nhìn không được mà hỏi tôi: ”Có phải cô với thanh mai trúc mã có chút mờ ám giận dỗi hay không?”

Tôi ngẩng đầu liếc mắt một cái, lại không nghĩ rằng làm vậy cư nhiên khiến cho nước mắt chảy ra. Tiểu Tuyền choáng váng một chút rồi ồn ào nói: ”Xong rồi xong rồi, không phải để cho cái mồm quạ đen của tôi nói trúng rồi đi.”

Tôi một bên dùng sức lau nước mắt một bên hổn hển nói: ”Cái rắm! Đừng có đoán mò lung tung. Nói bao nhiêu lần rồi, tôi cùng anh ta không có quan hệ! Tôi khóc … là bởi vì tôi nhớ tới cha mẹ của tôi!” Đổ mồ hôi! ©¸®! Tôi vì lý do sứt sẹo của mình mà cảm thấy xấu hổ, chứ đừng nói đến vẻ mặt không tin nổi của Tiểu Tuyền.

Ban ngày ở đơn vị u ám xong, về nhà lại tiếp tục ám u. Từ sau ngày hôm đó tôi không nhìn thấy Viên Tử Thanh đâu nữa. Trong hành lang phòng lầu vừa xuất hiện tiếng bước chân từ phía xa truyền đến tôi liền bay nhanh vọt tới trước cửa nhà cố sức nhìn xuyên thấu qua lớp cửa kính, nhưng là có nhìn thế nào thì người đó cũng không phải tên họ Viên kia. Càng ngày càng phiền chán, nếu cứ như vậy tôi nhất định sẽ phát điên mất, nhưng tôi lại không biết phải làm gì để thay đổi tình trạng hiện giờ giữa chúng tôi.

Sau năm ngày chúng tôi cãi nhau, bốn vị cha mẹ của chúng tôi cư nhiên lại về trước thời gian đã định. Tôi vừa nhìn thấy mẹ mình, cũng không biết nói trong lòng cảm giác là gì, nhào vào trong ngực bà gào khóc đến trời lung nở đất. Mẹ tôi một bên thì gọi loạn lên hết tâm can rồi đến bảo bối còn một bên thì ra sức dỗ tôi. Tôi vừa nghe bà dỗ thì càng cảm thấy ủy khuất, ra sức khóc giống như nỗi oan của Đậu Nga được hóa giải, cho đến khi chỉ còn tiếng nấc. Đợi đến lúc tôi vất vả lắm mới dừng khóc, mẹ tôi cẩn thận hỏi tôi: ”Cùng với Tử Thanh giận dỗi?”

Tôi nghe xong hất đầu không nói gì đi trở về phòng ngủ của mình, sau đó quay lại ôm chặt cứng khiến cho mẹ tôi không thể nhúc nhích được. Tôi nói: ”Mẹ, con rất khổ sở.”



Mẹ tôi nói: ”Con gái a, mẹ vừa xuống máy bay, so với con thì vừa mệt vừa đói hơn. Con nói nhanh một chút, con với Tử Thanh rốt cuộc sao lại thế này, chúng ta đang chơi vui vẻ thì lại bị đứa nhỏ này gọi cuộc điện thoại kêu trở về ngay, hỏi cái gì cũng không nói, sống chết cũng bắt chúng ta phải mau trở về. Đến dì Viên của con gọi hỏi nó cũng không nói. Con nói xem hai đứa các con cũng đều đã lớn hết cả rồi, sao lại không thể để cho người già chúng ta sống thoải mái một chút chẳng lẽ mỗi ngày đều phải đi theo quan tâm coi chừng hai đứa như vậy a!”

Tôi vừa nghe đã cảm thấy ủy khuất vểnh cái miệng lên muốn khóc. Mẹ tôi chạy nhanh nói: ”Tổ tông của tôi a, được rồi được rồi a, con đình chỉ nước mắt ngay, mẹ cái gì cũng sẽ không hỏi nữa! Người khác sinh ra khuê nữ đều được tận hưởng niềm vui được quan tâm săn sóc, tôi đây sinh ra khuê nữ chính là đến để trị tôi a. Mẹ với cha con ra ngoài ăn cơm, con ở đây nằm ngủ đi, đừng khóc nữa được không.” Tôi đây mới mân miệng lên đem nước mắt cấp nén trở về.

Thời điểm tôi cảm thấy sợ hãi muốn nói “Mẹ, mẹ ăn xong nhanh chút trở về” thì mẹ của Viên Tử Thanh ở nhà đối diện đã tới. Bà nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh ôm tôi gọi “Đình Đình”, một tiếng này vừa kêu lên tôi cảm thấy mình như bị oan đã có chỗ dựa vững chắc vậy, liền tiến lên chui vào trong ngực bà khóc lớn. Tôi một bên thương tâm khóc một bên còn cảm thấy rất vui vẻ nói: ”Dì Viên, Viên Tử Thanh khi dễ con!”

Dì Viên đưa tay vỗ vỗ lưng tôi giống như bao phủ hết cả tâm tình của tôi, nói: ”Con của Dì, Dì sinh ra nên dì hiểu rất rõ, bảo nó nghĩ cách chọc Dì cùng cha nó tức giận, nó cũng không mang theo một chút đắn đo mà đem hết cả bộ não ra suy nghĩ đến vài trăm cái biện pháp; nhưng muốn bảo nó tìm cách khi dễ con, thì có cho nó một trăm vạn nó cũng không dám làm, nó là sợ Đình Đình của chúng ta chịu ủy khuất. Con nói xem dì và cha mẹ con vì sao tự nhiên không có việc gì lại đi dã ngoại? Không phải vì cha mẹ con không thương không quan tâm con, mà là do oan gia kia của con muốn cho bốn người già chúng ta đi để tạo cơ hội cho hai đứa. Con trai của dì a, cũng thật vô dụng, đều đã dùng thời gian dài như vậy rồi cũng không làm cho con dâu dì hiểu được lòng mình. Khiến cho sự việc đi đến bước này thì quay ra thỉnh cầu chúng ta nhanh nhanh trở về. Ai, đáng thương cho người già chúng ta còn phải trở về giải quyết hậu quả tốt của nó gây ra.”

Tôi nghe xong liền choáng váng, ngay cả khóc đều đã quên, tôi nhỏ giọng nói: ”Dì Viên, hai chúng con không giống như mọi người nghĩ đâu, chúng con một chút mờ ám cũng không có…”

Nói xong lời cuối cùng chính mình còn cảm thấy không đủ. Dì Viên cùng mẹ tôi không nhịn được mà cười rộ lên, mẹ tôi nói: ”Con xem con khóc đến như vậy còn nói là không có quan hệ ư? Đình Đình a, con cái gì cũng tốt, chính là yêu tại sao lại để ý những chuyện vụn vặt như vậy. “

Tôi không nói gì, tôi hốt hoảng, tôi tại sao lại có thể như vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ai Nói Chúng Tôi Không Mờ Ám?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook