Ai Nói Chúng Tôi Không Mờ Ám?

Chương 8

Hồng Cửu

20/03/2013

Tôi giống như nữ lưu manh ôm hai tay trước ngực, một chân còn giang rộng ra từng bước. Tôi mắt lé cười lạnh nhìn Viên Tử Thanh từ thang máy đi ra nói: ”Họ Viên, anh được a, con người hung dữ hôm trước chạy đi đâu mất rồi. Oan có đầu nợ có chủ, hôm nay hai chúng ta phải nói rõ ràng đến khi hiểu được mới thôi!”

Viên Tử Thanh sắc mặt thoáng cái liền trắng bệch, lạc đề hỏi tôi: ”Mẹ tôi… Bọn họ chưa trở về sao?”

Tôi âm thầm buồn cười, muốn giả ngốc đi, họ đã trở về thì như thế nào, nói lời hay với anh thì anh lại muốn chịu hành hạ à. Tôi không động thanh sắc nói: ”Đã trở về hay không thì có gì khác nhau. Chúng ta đều đã lớn như vậy, nói chuyện đừng nhắc tới cha mẹ. Nói tiếp bọn họ vừa trở về cũng cảm thấy mệt mỏi, tôi liền bảo bọn họ ra ngoài ăn chút gì trước. Thừa dịp này chỉ còn lại hai người chúng ta, vừa vặn đem hết mọi chuyện nói cho minh bạch. Lời ngày hôm đó anh nói tôi đã suy nghĩ rất kỹ, đi, liền nghe theo lời anh nói. Ngày mai tôi sẽ chuyển đến ký túc xá trường ở, anh cũng không cần phải mỗi ngày không về nhà, cái mặt giống như ai thiếu nợ anh. Tôi nói như vậy anh đã hiểu rồi chứ, nếu không có việc gì thì cũng không chuẩn anh đến trường vấn an thỉnh an tôi. Chờ tôi cùng thầy giáo mới tới chuyện tốt thành đôi, đến lúc đó nhất định tới phát thiệp mời cho anh, anh chỉ cần giơ tay mừng quà cho tôi là được.”

Nói xong tôi liền lưu loát xoay người đi về phía nhà mình, lại bị Viên Tử Thanh một phen lôi kéo trở lại. Tôi một bên rõ rệt làm bộ giãy dụa một bên lại ám thuận thế để cho anh ta kéo trở về phía nhà của anh ta, trong lòng còn nhịn không được hoan hỉ, phấn chấn, ngây ngất mắng mình một câu dối trá.

Vào phòng, vừa ngẩng đầu, tôi liền choáng váng, Viên Tử Thanh cư nhiên trong hốc mắt tất cả đều là nước mắt! Tôi miệng mở rộng không biêt làm sao bây giờ, xem ra tôi đã hù dọa đứa nhỏ này quá rồi! Viên Tử Thanh ấn tôi vào trong lồng ngực của anh ta, dùng sức ôm thật chặt tôi, khiến tôi đau đến không thở được.

Tôi nói: ”Họ Viên, anh điên rồi a, đau! Buông ra!”

Viên Tử Thanh càng ôm chặt hơn, còn nói: ”Không buông! Anh không buông! Đình Đình, anh sai lầm rồi! Mất mặt thì mất mặt! Anh không cần thiết! Anh chính là không thể buông em! Anh biết em cũng yêu thích anh, em coi như nổi lòng thiện tâm, đem thu nhận anh, có được hay không! Có được hay không!”



Câu “có được hay không” cuối cùng anh ta nói đều đã nghẹn ngào. Nói không cảm động là giả, trong lòng tôi cũng đã bị hai tấn đường đè chết, ngọt rối tinh rối mù. Nhưng là trong lòng ngọt không có nghĩa là thống khổ trên thân thể có thể xem nhẹ, nha, thằng nhãi này nhiệt tình lớn như vậy sao! Ghìm chết tôi! Tôi lớn tiếng rên rỉ, tôi nói: ”Họ Viên, anh ôm nhẹ một chút! Em không đi, em đáp ứng, em thu nhận anh có được không! Anh muốn ghìm chết em à! Em rất đau a!!!”

Tôi vừa kêu đau xong lại cảm thấy ngày càng đau, cùng với ủy khuất lúc trước gộp lại nhìn không được nước mắt lại xông tới, bắt đầu ô ô khóc. Viên Tử Thanh vừa nghe thấy tôi khóc ruột gan liền rối bời, nhanh tay buông tôi ra còn chạy loạn lau nước mắt cho tôi.

Tôi được hắn dỗ như vậy, ngoài mặt khóc nhưng trong lòng thì càng vui mừng, còn đem nước mắt nước mũi tính trả thù hướng áo anh ta cọ cọ. Xứng đáng, khi dễ lão nương, đã làm phải chịu! Viên Tử Thanh một bên lau nước mắt cho tôi, một bên bối rối dỗ tôi: ”Đình Đình đừng khóc, đừng khóc! Em mà khóc nữa anh liền quỳ xuống! Em nói đi, làm thế nào em mới có thể không khóc nữa, em nói cái gì anh cũng đều đáp ứng không được sao!”

Tôi thực bội phục chính mình, đừng nhìn tôi bình thường ra vẻ thục nữ đến thời điểm cần thì chanh chua hết mức, hiện tại cư nhiên cũng có thể giống như nàng kiều chia tay người nhà mà khóc lóc om sòm. Tôi vận dụng thực kinh điển bộ phim đã xem trên truyền hình, một bên khóc lóc dùng nắm tay ra sức đánh vào bộ ngực hắn, một bên thì dùng lý lẽ hùng hồn kể lể: ”Đều tại anh, đều tại anh! Đều tại anh không tốt! Anh khi dễ em! Anh xấu lắm! Em chán ghét anh chán ghét anh!”

Ngày sau hồi tưởng lại việc này tôi đều cảm thấy ghê tởm đến tám vạn lần, nói cái gì cũng không rõ Viên Tử Thanh lúc ấy làm sao lại có thể hùa theo với tôi, còn mang theo vẻ mặt thâm tình không kiềm chế được đem tôi ôm vào trong lòng, dùng cái mồm heo lớn của anh ta hướng tới hai cánh môi hồng hồng chúm chím của tôi mà hung hăng áp xuống…. (Ying: *lôn mửa* chị nữ 9 chị có thể giữ lại ít sĩ diện được không *chấm mồ hôi*)

Ai, mặt đỏ a…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ai Nói Chúng Tôi Không Mờ Ám?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook