Ai Nói Con Gái Không Phải Hổ Báo?

Chương 53: Cố Hết Sức!

Dương bà bà

22/08/2016

11a1.

Ban A, các môn chính gồm toán, vật lí và hóa học. Đối với Trương Tuyết Hà, điểm mạnh nhất của cô ta chính là vật lí và tiếng anh, trình độ tiếng anh của cô ta chẳng khác nào người bản xứ, có lẽ vì được sông ở khắp nơi trên thế giới, cho nên vốn tiếng anh của cô ta sõi sàng như vậy cũng không có gì là lạ đối với mọi người và Lục Chi.

Thế nhưng ngược lại, tiếng anh lại là môn học mà Lục Chi kém nhất trong tất cả các môn. Tuy nhớ được các công thức, nhưng vốn tiếng anh từ bé đã bị hạn chế rất nhiều, dường như kể từ khi học cùng với Lâm Huy, chính là đang học tiếng anh cơ bản của mấy em nhỏ lớp sáu vậy, vốn kiến thức hoàn toàn không có gì để nói, hơn nữa môn tự chọn của cô là toán, vật lí và tiếng anh, chương trình học cũng như chương trình thi đều dài và rộng như nhau, không giống như đề chung toàn trường, chọn ban nào chọn môn tự chọn nào thì sẽ thi đề của ban đó, hơn nữa nghe nói đề thi năm nào cũng vô cùng biến thái, gồm cả kiến thức lớp 10 và tổng hợp một chút kiến thức lớp mười hai và đề nâng cao của ban A bọn cô, như vậy chẳng khác nào đánh đố học sinh, mấy cậu ấm cô chiêu trước giờ thi còn khóc ướt áo gào to muốn đốt hết cả nhà trường này để đỡ khỏi thi rách việc!

Lục Chi để cặp bên ngoài, dò lại kiến thức trong đầu một chút rồi lấy đồ dùng cần thiết ra, đứng trước cửa phòng thi đợi lệnh giám thị.

“Hà Linh Chi.”

Lục Chi nhẹ nhàng luồn qua đám nhỏ phía trước mình, đưa thẻ học sinh cho giám thị rồi nhanh chóng đi vào phòng thi.

Sắp xếp theo anphabet, hơn nữ mỗi người một bàn. Tiết đầu là tiết văn, Lục Chi cảm thấy có chút may mắn vì được ngồi gần cửa sổ, đây là tầng bốn của khu nhà hướng Đông, từ chỗ này nhìn xuống có thể thấy được phong cảnh của phía Tây đối diện, rất nhiều cây cối và cảnh đẹp, thực sự rất huận lợi… nhưng nó sẽ thuận lợi hơn nếu như không vướng cái lan can kia…

Đúng vậy, phía sát cô chỉ cách một bức tường là lối đi của tầng bốn tòa nhà này, các giám thị đi đi lại lại vô cùng nhiều, mặt đăm đăm nhìn và bao bì chứ đề thi, cảm giác đặc trưng của nhưng người ngồi gần cửa sổ chợt hiện …

“Thi tốt nhé!”

Lục Chi vừa quay đi thì đột ngột nghe thấy tiếng nói quen thuộc ngay bên cạnh minh vang lên, cô quay ra ngoài cửa sổ, bất chợt khuôn mặt phản chiếu ánh mặt trời của Hứa Anh Minh xuất hiện…

“Ừ, cậu cũng vậy…” Lục Chi phản xạ nhanh nói.



Ánh mắt cậu ta vẫn đầy dịu dàng và ấm áp, khóe miệng nhếch lên cười mà dường như khiến cho cả khuôn mặt bừng sáng.

“Thi xong tôi sẽ mời cậu.” Cậu ta nói xong, không cho cô từ chối hay đồng ý đã nhá mắt láu cá một cái rồi đi mất. Lục Chi nhìn cửa sổ một lúc rồi chợt bật cười, quay đi.



Vì môn văn, lí, toán và hóa không phải là một môn học khó đối với Lục Chi nên cô làm bài rất tốt, trải qua hai ngày thi các môn tự nhiên, ngày thi cuối cùng thuộc về môn học mà cô thực sự phải đối mặt, coi nó là một sự thách thức, môn tiếng anh!

Lâm Huy dạo này rất hay mất tích, đôi khi chỉ nhìn thấy anh một tuần hai ba lần quanh quẩn đâu đó căn biệt thự này như hồn ma vậy, hơn nữa trước khi đi cũng chẳng hề nói một câu, nhưng cũng tốt, đang là thời điểm gấp rút, nếu như Lâm Huy ở nhà, nhất định cô sẽ không được học bài trên lớp một cách dễ dàng như bây giờ, bởi vì lượng kiến thức của Lâm Huy cho vào đầu cô kể không xuể, nó là một dạng môn học khá logic, trong đó chứa toàn những kiến thức địa học từ căn bản tới nâng cao, nhưng gì cần học đều phải ghi nhớ, mọi thứ mà anh nói đều có sự liên kết chặt chẽ, triết học và kinh tế là một ví dụ điển hình, không đúng, theo như cô nhận thấy thì triết học là nền tảng của tất cả các bộ môn khoa học, hơn nữa những triết lí cũng giúp ích được rất nhiều trong cuộc sống. Nó còn giúp cô rất nhiều trong việc chứng minh luận điểm trong văn học và các công thức logic về toán học, vật lí và hóa học. Nhìn qua có vẻ chẳng hề liên quan, cô cũng đã từng khinh bỉ anh và nghĩ vậy, nhưng Lục Chi thật sự đã nhầm to khi có ý nghĩ đó, bởi tất cả những lời nói của Lâm Huy, chỉ cần chăm chú nghe và hiểu bản chất, nhất định gạo sẽ nấu thành cơm, nhất định sẽ không có cản trở trong việc học hành bất cứ các môn học khác, chưa nói đến cách học cũng vô cùng phong phú và đa dạng, việc học của cô rất hiệu quả…

Tuy nhiên, cho dù bây giờ có mười Lâm Huy ở đây, cũng không làm cách nào khiến cô nắm vững môn tiếng anh chết tiệt này được…

Điểm tiếng anh là một trong ba môn lấy điểm cao tính chung trong toàn trường, trong đó bao gồm môn văn và môn toán. Nếu như cô không làm tốt môn này, vị trí nhất bảng sẽ tự động bay mất, ngay cả tư cách vượt qua Lâm Huy cũng không có, trở thành một người thất bại và nhút nhát…

Ôi…

Còn ngày mai nữa…

Lục Chi mím chặt môi, đứng dậy đóng cửa lại, ngồi vào ghế, chăm chú ôn lại công thức…

Cố lên, không có gì là không thể vượt qua được, chỉ cần nỗ lực hết mình!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ai Nói Con Gái Không Phải Hổ Báo?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook