Ai Nói Con Gái Không Phải Hổ Báo?
Chương 49: Không Đơn Giản
Dương bà bà
14/08/2016
Chương 49:
Tuyết Hà nghe xong, trong thâm tâm tựa như chết cứng người, nhưng với “trình độ chuyên môn” tối ưu, ô ta nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh sau phút giây điện giật như sét đánh vừa rồi, đột ngột quay ra nhìn Lâm Huy, nhíu mày cúi người lắc đầu, đưa hai tay lên thái dương, giọng nói có chút thều thào:
“…Không ổn rồi…tớ…” Sau đó tóm lấy tay vịn sofa, uể oải nằm xuống, nhắm tịt mắt, rơi vào mê man.
Lâm Huy thờ ơ nhìn cô ta, lấy điện thoại ra liên lạc với bên taxi.
Sau khi taxi anh gọi đã có mặt ngoài cổng, Lâm Huy nhẹ nhàng nhấc bổng Tuyết Hà lên, mang cô ta ra ngoài xe.
Trương Tuyết Hà cũng không dám làm gì nhiều, chỉ ngọ nguậy đôi chút, dùng má cọ cọ lên ngực anh rồi chúi đầu vao như không muốn rời xa.
Lâm Huy thả cô ta trên xe, Tuyết Hà như kéo cả người anh lại, tự như muốn anh cùng lên xe với mình, mắt vẫn nhắm tịt, hơi thở đều đặn như đang ngủ.
Lâm Huy cầm cổ tay cô ta, giựt ra khỏi gấu áo mình, đóng mạnh cửa xe lại, nói địa điểm với tài xế rồi đi vào nhà.
Khi vào trong nhà, vừa vặn đúng lúc bác giúp việc chạy xuống, khuôn mặt mệt mỏi nhưng dáng chạy thì rất sung sức, chạy một mạch từ trên tầng xuống nơi anh đang đứng, cầm tay anh hối thúc:
“Nhanh…mau vào phòng của cháu đi, bác nhốt cô ấy lại rồi…cô ấy giống như một con hổ vậy, mau…”
Lâm Huy ngước lên tầng hai, nhẹ nói:
“Bác nhìn cánh cửa kia, nó sắp bung ra rồi.”
Bác giúp việc ngước lên, vừa vặn đúng lúc cánh cửa vang lên tiếng động kinh hoàng, sau ba giây liền áp sát mặt đất giá lạnh… Khuôn mặt vừa đen như than lại đỏ như lửa nào đó xuất hiện.
Lâm Huy hỏi nhanh: “Bác đã làm gì cô ấy?”
Bác giúp việc quay sang nhìn anh trân trân, thốt lên:
“Bác lỡ khiến cô ấy có hứng thú với bí mật cả cháu… Bác không cố ý…”
Lâm Huy quay sang nhìn bác giúp việc, rồi lại nhìn lên trên phía Lục Chi , có chút sửng sốt.
Một giây sau, anh quay sang bác giúp việc mỉm cười: “ Bác đi vào phòng ngủ đi, không còn sớm nữa rồi.”
“Nhưng mà, cái cô kia…” Bác gái lúng túng nói, chẳng dám nhìn lên khuôn mặt ai đó đang đứng trên kia dò xét nhìn hai người.
“Không sao đâu, cháu giải quyết được.” Anh mỉm cười nhẹ giống như đang an ủi, Lục Chi bỗng sửng sốt, khuôn mặt này bấy lâu nay cứ tưởng là đã vứt sọt rác rồi, không ngờ cậu ta vẫn còn dùng tới.
Bác giúp việc chần chừ mãi, rồi cuối cùng cũng đi vào phòng cửa mình, đóng cửa lại.
Lâm Huy bước lên bậc thang, bước chân nhịp nhàng đi tới gần chỗ Lục Chi, cô còn nuốt nước bọt, mặt nghiêm trọng khẽ hắng giọng để chuẩn bị đặt ra vài câu hỏi với anh, nhưng… Lâm Huy không hề dừng lại, khi đi qua cô, chỉ nói đúng một câu:
“Khuya rồi, ngủ đi.”
“…”
Sau đó, cô nghe thấy tiếng đóng cửa phát ra từ phòng kế bên…
Nhạt!
Phí mấy giây đứ đừ tại chỗ, Lục Chi nhanh chóng quay vào phòng, tàn nhẫn giẫm đạp lên cánh cửa chính mình vừa mới hại đời, lạnh nhạt bước vào trong phòng.
…
Tầng thượng…
Bóng dáng một người con trai đứng giữa một bầy hoa hồng trắng lộng lẫy, tiêu sái, đào hoa mà khí phách.
Mái tóc vài sợi phất phơ theo gió vô cùng lãnh đạm, khuôn mặt nghiêm nghị làm rung động quần chúng, ánh mắt sắc lạnh như đang mưu tính gì đó, tuy có mục đích, nhưng rốt cuộc lợi nhuận chẳng phải dành cho mình.
Ẩn sau vẻ bề ngoài lạnh lùng đó, có chút gì đó cô đơn…
Khung cảnh này, ban nãy, có người, có hai trái tim…
Lúc này, cho dù muốn tiếp tục, cũng không thể.
Điều có thể duy nhất mà anh phải làm, đó chính là giúp cô có thể mạnh mẽ và đủ khả năng chiến đấu với bọn chúng, đến một ngày không xa, sẽ chẳng còn anh nữa, bởi vì lời hứa với mẹ, đã hoàn thành.
Nhưng dường như hiện thực…đã đi quá đà với suy nghĩ trước đó rồi thì phải…
Món quà thứ ba, có thể kéo cô ấy lại không?
Sau khi chuyện này kết thúc, sau khi anh tìm ra mọi sự thật, nhất định sẽ đưa cho cô ấy món quà thứ ba, không hối hận...
Gần đó, chiếc điện thoại bỗng rung lên, cắt đứt mạch suy nghĩ thầm kín của anh. Lam Huy quay lại, nhìn lên bàn ăn, tên hiển thị trên đó là ba chữ vô cùng rõ ràng:
Dương Bách Dũng.
Lâm Huy lại gần, nhấc điện thoại lên và nghe. Đầu bên kia vang lên giọng nói của Dương Bách Dũng, ông ta không để cho con trai mình nói, liền quát một tràng sau đó chốt lại, giọng điệu vô cùng cáu giận:
"Lần này tôi sẽ không bao che cho anh nữa. Liệu mà tới đây ngay, tổ chức đang chờ, trong ngày hôm nay, nếu như anh ăn nói không khéo, thì có chết tôi cũng mặc xác!"
Sau đó ông ta lạnh lùng cúp máy.
Trái lại, Lâm Huy lại bình thản cất điện thoại, nở một nụ cười nhẹ đi xuống phòng, khoác áo.
Bắt đầu từ lúc này, Lục Chi không phải chiến đấu một mình nữa, cô còn có anh!
Tuyết Hà nghe xong, trong thâm tâm tựa như chết cứng người, nhưng với “trình độ chuyên môn” tối ưu, ô ta nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh sau phút giây điện giật như sét đánh vừa rồi, đột ngột quay ra nhìn Lâm Huy, nhíu mày cúi người lắc đầu, đưa hai tay lên thái dương, giọng nói có chút thều thào:
“…Không ổn rồi…tớ…” Sau đó tóm lấy tay vịn sofa, uể oải nằm xuống, nhắm tịt mắt, rơi vào mê man.
Lâm Huy thờ ơ nhìn cô ta, lấy điện thoại ra liên lạc với bên taxi.
Sau khi taxi anh gọi đã có mặt ngoài cổng, Lâm Huy nhẹ nhàng nhấc bổng Tuyết Hà lên, mang cô ta ra ngoài xe.
Trương Tuyết Hà cũng không dám làm gì nhiều, chỉ ngọ nguậy đôi chút, dùng má cọ cọ lên ngực anh rồi chúi đầu vao như không muốn rời xa.
Lâm Huy thả cô ta trên xe, Tuyết Hà như kéo cả người anh lại, tự như muốn anh cùng lên xe với mình, mắt vẫn nhắm tịt, hơi thở đều đặn như đang ngủ.
Lâm Huy cầm cổ tay cô ta, giựt ra khỏi gấu áo mình, đóng mạnh cửa xe lại, nói địa điểm với tài xế rồi đi vào nhà.
Khi vào trong nhà, vừa vặn đúng lúc bác giúp việc chạy xuống, khuôn mặt mệt mỏi nhưng dáng chạy thì rất sung sức, chạy một mạch từ trên tầng xuống nơi anh đang đứng, cầm tay anh hối thúc:
“Nhanh…mau vào phòng của cháu đi, bác nhốt cô ấy lại rồi…cô ấy giống như một con hổ vậy, mau…”
Lâm Huy ngước lên tầng hai, nhẹ nói:
“Bác nhìn cánh cửa kia, nó sắp bung ra rồi.”
Bác giúp việc ngước lên, vừa vặn đúng lúc cánh cửa vang lên tiếng động kinh hoàng, sau ba giây liền áp sát mặt đất giá lạnh… Khuôn mặt vừa đen như than lại đỏ như lửa nào đó xuất hiện.
Lâm Huy hỏi nhanh: “Bác đã làm gì cô ấy?”
Bác giúp việc quay sang nhìn anh trân trân, thốt lên:
“Bác lỡ khiến cô ấy có hứng thú với bí mật cả cháu… Bác không cố ý…”
Lâm Huy quay sang nhìn bác giúp việc, rồi lại nhìn lên trên phía Lục Chi , có chút sửng sốt.
Một giây sau, anh quay sang bác giúp việc mỉm cười: “ Bác đi vào phòng ngủ đi, không còn sớm nữa rồi.”
“Nhưng mà, cái cô kia…” Bác gái lúng túng nói, chẳng dám nhìn lên khuôn mặt ai đó đang đứng trên kia dò xét nhìn hai người.
“Không sao đâu, cháu giải quyết được.” Anh mỉm cười nhẹ giống như đang an ủi, Lục Chi bỗng sửng sốt, khuôn mặt này bấy lâu nay cứ tưởng là đã vứt sọt rác rồi, không ngờ cậu ta vẫn còn dùng tới.
Bác giúp việc chần chừ mãi, rồi cuối cùng cũng đi vào phòng cửa mình, đóng cửa lại.
Lâm Huy bước lên bậc thang, bước chân nhịp nhàng đi tới gần chỗ Lục Chi, cô còn nuốt nước bọt, mặt nghiêm trọng khẽ hắng giọng để chuẩn bị đặt ra vài câu hỏi với anh, nhưng… Lâm Huy không hề dừng lại, khi đi qua cô, chỉ nói đúng một câu:
“Khuya rồi, ngủ đi.”
“…”
Sau đó, cô nghe thấy tiếng đóng cửa phát ra từ phòng kế bên…
Nhạt!
Phí mấy giây đứ đừ tại chỗ, Lục Chi nhanh chóng quay vào phòng, tàn nhẫn giẫm đạp lên cánh cửa chính mình vừa mới hại đời, lạnh nhạt bước vào trong phòng.
…
Tầng thượng…
Bóng dáng một người con trai đứng giữa một bầy hoa hồng trắng lộng lẫy, tiêu sái, đào hoa mà khí phách.
Mái tóc vài sợi phất phơ theo gió vô cùng lãnh đạm, khuôn mặt nghiêm nghị làm rung động quần chúng, ánh mắt sắc lạnh như đang mưu tính gì đó, tuy có mục đích, nhưng rốt cuộc lợi nhuận chẳng phải dành cho mình.
Ẩn sau vẻ bề ngoài lạnh lùng đó, có chút gì đó cô đơn…
Khung cảnh này, ban nãy, có người, có hai trái tim…
Lúc này, cho dù muốn tiếp tục, cũng không thể.
Điều có thể duy nhất mà anh phải làm, đó chính là giúp cô có thể mạnh mẽ và đủ khả năng chiến đấu với bọn chúng, đến một ngày không xa, sẽ chẳng còn anh nữa, bởi vì lời hứa với mẹ, đã hoàn thành.
Nhưng dường như hiện thực…đã đi quá đà với suy nghĩ trước đó rồi thì phải…
Món quà thứ ba, có thể kéo cô ấy lại không?
Sau khi chuyện này kết thúc, sau khi anh tìm ra mọi sự thật, nhất định sẽ đưa cho cô ấy món quà thứ ba, không hối hận...
Gần đó, chiếc điện thoại bỗng rung lên, cắt đứt mạch suy nghĩ thầm kín của anh. Lam Huy quay lại, nhìn lên bàn ăn, tên hiển thị trên đó là ba chữ vô cùng rõ ràng:
Dương Bách Dũng.
Lâm Huy lại gần, nhấc điện thoại lên và nghe. Đầu bên kia vang lên giọng nói của Dương Bách Dũng, ông ta không để cho con trai mình nói, liền quát một tràng sau đó chốt lại, giọng điệu vô cùng cáu giận:
"Lần này tôi sẽ không bao che cho anh nữa. Liệu mà tới đây ngay, tổ chức đang chờ, trong ngày hôm nay, nếu như anh ăn nói không khéo, thì có chết tôi cũng mặc xác!"
Sau đó ông ta lạnh lùng cúp máy.
Trái lại, Lâm Huy lại bình thản cất điện thoại, nở một nụ cười nhẹ đi xuống phòng, khoác áo.
Bắt đầu từ lúc này, Lục Chi không phải chiến đấu một mình nữa, cô còn có anh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.