Ai Nói Con Gái Không Phải Hổ Báo?
Chương 75: Không Thể Để Trái Tim Của Tôi Lạc Mất Tôi (2)
Dương bà bà
17/10/2016
Một tiệm ăn nhỏ khang trang sạch sẽ nằm ở góc phố vắng trong thủ đô
sầm uất, khung cảnh cũng chẳng có gì là đáng nói, ở đây vắng vẻ, không
có chen lấn xô đẩy, rất bình yên, đặc biệt hơn, các món ăn ở đây rất lạ
mắt và vô cùng độc đáo, ngon miệng.
Lục Chi từ bé tới lớn được tiếp xúc với rất nhiều loại đồ ăn trên thế giới và tìm hiểu rất nhiều về ẩm thực truyền thống của dân tộc, vậy mà cũng chưa bao giờ thấy những món ăn hình dạng vô cùng khó hiểu nhưng ăn vào lại thơm ngon đến như vậy.
Chỉ với hành, nghệ, tỏi hay nhiều những rau củ quả khác mà cũng có thể chế biến thành những món ăn có mùi vị khác hẳn so với mùi vị nguyên bản của nó. Những món ăn như vậy, nhìn qua vô cùng đẹp mắt, nhưng Lục Chi nghi ngờ, mùi vị không tự nhiên này có thể là do đồ ăn đã bị thêm các chất tạo mùi vị.
Nhưng… đói thì phải làm thế nào…
Lục Chi nhìn đống đồ ăn trên bàn, ruột gan sôi sùng sục mà khuôn mặt thì như đâm lê chẳng thể giấu vào đâu được.
Thái Thế An đang háo hức gắp thức ăn, thấy khuôn mặt như bị táo bón của cô liền giơ đũa bỏ giữa chừng, nhìn cô hỏi:
“Sao thế? Đi ăn với anh khiến em không vui à? Hay em thấy có lỗi với Eric? Hay trên đường đi anh đã chọc giận em? Anh bảo này, nếu như anh có lỡ..lỡ ý khiến em buồn thì anh…”
“Em có nói gì đâu, anh cũng chẳng làm gì sai cả… Chỉ là, mấy món này, em sợ không an toàn thôi, mùi vị khác thường quá…”
Thái Thế An như vừa nhập lại hồn, giật lên cái cười nói:
“Chẳng có gì phải lo cả, em yên tâm đi, quán này anh ăn từ nhỏ, bác chủ anh cũng quen, bác ấy cực kì tốt, sẽ chẳng hại bất cứ ai cả nên em ăn cứ an tâm ăn uống đi, mà nếu thực sự có cho mấy thứ vị gia như em nói…anh nghĩ là ăn một hôm không chết được đâu… hihi.”
“…”
“Thôi nào, ăn đi, anh nhịn từ sáng tới giờ chỉ để bay về đây theo lệnh của lão già cằn nhằn khó tính kia thôi đấy, còn chưa nếm được một sợi mì zha jiang mian đã phải gấp rút quay trở về Việt Nam, anh thật thiệt thòi mà, cho nên chúng ta ăn thôi nhé, hihi.”
Lục Chi cười miễn cưỡng đưa tay ra làm động tác mời, Thái Thế An nhận được phản ứng liền mỉm cười rạng rỡ cầm đũa lên thưởng thức.
Lúc này, Lục Chi lại bất chợt nghĩ lại lời nói của anh ta, Thái Thế An có nhắc tới mì zha jiang mian? Anh ta không phải đang ở Đức sao? Thấy tò mò, cô liền lên tiếng hỏi:
“Anh tới Bắc Kinh sao?”
Thái Thế An dừng ăn, ngẩng lên nhìn cô, gật đầu nói:
“Đúng vậy, anh vừa từ Bắc Kinh tới đây.”
Vốn dĩ Lục Chi chẳng nhiều chuyện đến vậy, nhưng cứ nhìn tới món ăn, là cô lại sôi bụng cồn cào, nhưng thói quen ăn sạch đã khắc tạc trong đầu, chẳng thể bỏ, vì vậy cô đành dùng cách nói chuyện để đánh lạc hướng cái bụng, Lục Chi cười, hỏi tiếp:
“Anh tới Bắc Kinh làm gì vậy?”
Thái Thế An lại dừng lại, nói cụt ngủn:
“Kí hợp đồng.”
“Ồ.” Lục Chi cười, miễn phí một cái biểu cảm.
Ngỡ tưởng được ăn ngọn lành rồi, Thái Thế An lại vui vẻ cặm cụi ăn tiếp. Bỗng nhiên…
“Kí hợp đồng gì thế ạ?”
“…” Thái Thế An lại dừng ăn, khuôn mặt như đờ đẫn, mãi mới như sực tỉnh mà nói:
“Hợp đồng làm ăn…”
“À…” Cô mỉm cười, thấy khuôn mặt anh ta biểu cảm ngốc nghếch như vậy, bản tính biến thái lại nổi lên, muốn trêu anh ta cho hả dạ, cô lại tiếp tục hỏi:
“Hợp đồng có to không? Đối tác là ai thế?”
« … » Lần này, Thái Thế An dừng lại, ngẩng lên nhìn cô, ánh mắt cũng không còn như trước, hòa nhã, vui vẻ, giờ đây lòng đen lòng trắng rõ rệt, tia điện phóng kích xuất chiêu, ánh lườm không thể yêu thương nổi, cô đột nhiên thấy buồn cười, khóe miệng nhếch nhếch đợi phản ứng của anh ta.
Thế nhưng, ánh mắt của Thái Thế An bất ngờ nhìn ra phía sau của cô, ánh mắt dò xét, tỉ mỉ, nghiêm túc đến lạ thường, Lục Chi bỗng nhiên thấy ngỡ ngàng, chỉ vài ánh mắt thôi cũng có thể khiến cô cảm nhận được sự thay đổi lớn đến nhường nào của chàng trai trước mặt này. Giây trước giây sau như hai người hoàn toàn khác biệt vậy, cực kì lạ lẫm…
Đang định lên tiếng hỏi, bỗng dưng, Thái Thế An cúi đầu xuống, tiếp tục ăn, nhưng động tác lại có vẻ thận trọng, suy tính.
Cô cũng cảm nhận được có gì đó không ổn, liền im lặng theo anh ta.
Thái Thế An lúc này bắt đầu lên tiếng :
« Khả năng một lúc làm được hai việc của em có cao không ? »
Biết rằng đây không phải lúc để nói đùa, Lục Chi đành thật thà khẽ thì thầm :
« Không cao, nhưng hơn anh là cái chắc. »
Đáng lí ra, Thái Thế An sẽ có phản ứng, nhưng khuôn mặt của anh ta lúc này lại vô cùng bình thản, giọn nói khẽ khàng đủ để truyền tới tai cô :
« Xung quanh đây có tám người, ra đầu ngõ sẽ có ít nhất mười người, anh biết một con đường để em đi tới nơi an toàn. Chỉ cần làm theo lời anh nói, nhớ đừng quay trở lại chỗ này cho dù có nghe thấy hay nghĩ tới bất kì tình huống nào, có quay lại cũng không phải em quay lại. »
Giọng nói đầy nghiêm túc nhưng cũng pha lẫn một chút bất cần bên trong của Thái Thế An đã chứng minh rằng cảm giác của cô là không sai, và hiện giờ, chẳng còn cách nào ngoài làm theo lời anh ta nói, dù sao thì người bên cạnh Lâm Huy cũng chẳng phải người đơn giản, anh ta tất nhiên có kinh nghiệm.
Cô gật đầu : « Vâng. »
Thái Thế An khẽ nhướn môi : “Ngoan lắm.”
Anh ta bắt đầu vừa ăn vừa vạch ra kế hoạch, cô vừa lắng nghe vừa ăn, cả hai người tiếp tục diễn tỏng khoảng năm phút, sau khi mọi kế hoạch được vạch sẵn, cô đứng dậy, bước vào nhà vệ sinh.
Thái Thế An ở lại, nhưng không cho cô biết anh sẽ làm gì. Sau khi Lục Chi rời khỏi tầm mắt, vẫn điệu bộ bất cần ấy, Thái Thế An dửng dưng nhấc điện thoại, lướt lướt với tốc độ vô cùng nhanh, sau đó mỉm cười « làm rơi » nó xuống đất…
…
Theo cửa thông khí trong nhà vệ sinh, Lục Chi thuận lợi chui ra được bên ngoài, trời ngả vàng, không khí có phần âm u, cô vắng.
Tay lướt qua túi áo trong, xác định hướng của cây súng mà mình vừa nhận lấy từ Thái Thế An, cô bắt đầu dẫm lên mọi sự nguy hiểm.
Bỗng lúc này, tiếng xô đổ bắt đầu vang lên mãnh liệt…
….
Dừng lại ở cửa kiểm soát an ninh, Lâm Huy bỗng nhiên nhận được một tin nhắn tới bất thình lình hiển thị trên chiếc đồng hồ thông minh đeo tay, nội dung vẻn vẹn ngắn gọn súc tích :
« Xin lỗi, Thái Thế An. »
Lục Chi từ bé tới lớn được tiếp xúc với rất nhiều loại đồ ăn trên thế giới và tìm hiểu rất nhiều về ẩm thực truyền thống của dân tộc, vậy mà cũng chưa bao giờ thấy những món ăn hình dạng vô cùng khó hiểu nhưng ăn vào lại thơm ngon đến như vậy.
Chỉ với hành, nghệ, tỏi hay nhiều những rau củ quả khác mà cũng có thể chế biến thành những món ăn có mùi vị khác hẳn so với mùi vị nguyên bản của nó. Những món ăn như vậy, nhìn qua vô cùng đẹp mắt, nhưng Lục Chi nghi ngờ, mùi vị không tự nhiên này có thể là do đồ ăn đã bị thêm các chất tạo mùi vị.
Nhưng… đói thì phải làm thế nào…
Lục Chi nhìn đống đồ ăn trên bàn, ruột gan sôi sùng sục mà khuôn mặt thì như đâm lê chẳng thể giấu vào đâu được.
Thái Thế An đang háo hức gắp thức ăn, thấy khuôn mặt như bị táo bón của cô liền giơ đũa bỏ giữa chừng, nhìn cô hỏi:
“Sao thế? Đi ăn với anh khiến em không vui à? Hay em thấy có lỗi với Eric? Hay trên đường đi anh đã chọc giận em? Anh bảo này, nếu như anh có lỡ..lỡ ý khiến em buồn thì anh…”
“Em có nói gì đâu, anh cũng chẳng làm gì sai cả… Chỉ là, mấy món này, em sợ không an toàn thôi, mùi vị khác thường quá…”
Thái Thế An như vừa nhập lại hồn, giật lên cái cười nói:
“Chẳng có gì phải lo cả, em yên tâm đi, quán này anh ăn từ nhỏ, bác chủ anh cũng quen, bác ấy cực kì tốt, sẽ chẳng hại bất cứ ai cả nên em ăn cứ an tâm ăn uống đi, mà nếu thực sự có cho mấy thứ vị gia như em nói…anh nghĩ là ăn một hôm không chết được đâu… hihi.”
“…”
“Thôi nào, ăn đi, anh nhịn từ sáng tới giờ chỉ để bay về đây theo lệnh của lão già cằn nhằn khó tính kia thôi đấy, còn chưa nếm được một sợi mì zha jiang mian đã phải gấp rút quay trở về Việt Nam, anh thật thiệt thòi mà, cho nên chúng ta ăn thôi nhé, hihi.”
Lục Chi cười miễn cưỡng đưa tay ra làm động tác mời, Thái Thế An nhận được phản ứng liền mỉm cười rạng rỡ cầm đũa lên thưởng thức.
Lúc này, Lục Chi lại bất chợt nghĩ lại lời nói của anh ta, Thái Thế An có nhắc tới mì zha jiang mian? Anh ta không phải đang ở Đức sao? Thấy tò mò, cô liền lên tiếng hỏi:
“Anh tới Bắc Kinh sao?”
Thái Thế An dừng ăn, ngẩng lên nhìn cô, gật đầu nói:
“Đúng vậy, anh vừa từ Bắc Kinh tới đây.”
Vốn dĩ Lục Chi chẳng nhiều chuyện đến vậy, nhưng cứ nhìn tới món ăn, là cô lại sôi bụng cồn cào, nhưng thói quen ăn sạch đã khắc tạc trong đầu, chẳng thể bỏ, vì vậy cô đành dùng cách nói chuyện để đánh lạc hướng cái bụng, Lục Chi cười, hỏi tiếp:
“Anh tới Bắc Kinh làm gì vậy?”
Thái Thế An lại dừng lại, nói cụt ngủn:
“Kí hợp đồng.”
“Ồ.” Lục Chi cười, miễn phí một cái biểu cảm.
Ngỡ tưởng được ăn ngọn lành rồi, Thái Thế An lại vui vẻ cặm cụi ăn tiếp. Bỗng nhiên…
“Kí hợp đồng gì thế ạ?”
“…” Thái Thế An lại dừng ăn, khuôn mặt như đờ đẫn, mãi mới như sực tỉnh mà nói:
“Hợp đồng làm ăn…”
“À…” Cô mỉm cười, thấy khuôn mặt anh ta biểu cảm ngốc nghếch như vậy, bản tính biến thái lại nổi lên, muốn trêu anh ta cho hả dạ, cô lại tiếp tục hỏi:
“Hợp đồng có to không? Đối tác là ai thế?”
« … » Lần này, Thái Thế An dừng lại, ngẩng lên nhìn cô, ánh mắt cũng không còn như trước, hòa nhã, vui vẻ, giờ đây lòng đen lòng trắng rõ rệt, tia điện phóng kích xuất chiêu, ánh lườm không thể yêu thương nổi, cô đột nhiên thấy buồn cười, khóe miệng nhếch nhếch đợi phản ứng của anh ta.
Thế nhưng, ánh mắt của Thái Thế An bất ngờ nhìn ra phía sau của cô, ánh mắt dò xét, tỉ mỉ, nghiêm túc đến lạ thường, Lục Chi bỗng nhiên thấy ngỡ ngàng, chỉ vài ánh mắt thôi cũng có thể khiến cô cảm nhận được sự thay đổi lớn đến nhường nào của chàng trai trước mặt này. Giây trước giây sau như hai người hoàn toàn khác biệt vậy, cực kì lạ lẫm…
Đang định lên tiếng hỏi, bỗng dưng, Thái Thế An cúi đầu xuống, tiếp tục ăn, nhưng động tác lại có vẻ thận trọng, suy tính.
Cô cũng cảm nhận được có gì đó không ổn, liền im lặng theo anh ta.
Thái Thế An lúc này bắt đầu lên tiếng :
« Khả năng một lúc làm được hai việc của em có cao không ? »
Biết rằng đây không phải lúc để nói đùa, Lục Chi đành thật thà khẽ thì thầm :
« Không cao, nhưng hơn anh là cái chắc. »
Đáng lí ra, Thái Thế An sẽ có phản ứng, nhưng khuôn mặt của anh ta lúc này lại vô cùng bình thản, giọn nói khẽ khàng đủ để truyền tới tai cô :
« Xung quanh đây có tám người, ra đầu ngõ sẽ có ít nhất mười người, anh biết một con đường để em đi tới nơi an toàn. Chỉ cần làm theo lời anh nói, nhớ đừng quay trở lại chỗ này cho dù có nghe thấy hay nghĩ tới bất kì tình huống nào, có quay lại cũng không phải em quay lại. »
Giọng nói đầy nghiêm túc nhưng cũng pha lẫn một chút bất cần bên trong của Thái Thế An đã chứng minh rằng cảm giác của cô là không sai, và hiện giờ, chẳng còn cách nào ngoài làm theo lời anh ta nói, dù sao thì người bên cạnh Lâm Huy cũng chẳng phải người đơn giản, anh ta tất nhiên có kinh nghiệm.
Cô gật đầu : « Vâng. »
Thái Thế An khẽ nhướn môi : “Ngoan lắm.”
Anh ta bắt đầu vừa ăn vừa vạch ra kế hoạch, cô vừa lắng nghe vừa ăn, cả hai người tiếp tục diễn tỏng khoảng năm phút, sau khi mọi kế hoạch được vạch sẵn, cô đứng dậy, bước vào nhà vệ sinh.
Thái Thế An ở lại, nhưng không cho cô biết anh sẽ làm gì. Sau khi Lục Chi rời khỏi tầm mắt, vẫn điệu bộ bất cần ấy, Thái Thế An dửng dưng nhấc điện thoại, lướt lướt với tốc độ vô cùng nhanh, sau đó mỉm cười « làm rơi » nó xuống đất…
…
Theo cửa thông khí trong nhà vệ sinh, Lục Chi thuận lợi chui ra được bên ngoài, trời ngả vàng, không khí có phần âm u, cô vắng.
Tay lướt qua túi áo trong, xác định hướng của cây súng mà mình vừa nhận lấy từ Thái Thế An, cô bắt đầu dẫm lên mọi sự nguy hiểm.
Bỗng lúc này, tiếng xô đổ bắt đầu vang lên mãnh liệt…
….
Dừng lại ở cửa kiểm soát an ninh, Lâm Huy bỗng nhiên nhận được một tin nhắn tới bất thình lình hiển thị trên chiếc đồng hồ thông minh đeo tay, nội dung vẻn vẹn ngắn gọn súc tích :
« Xin lỗi, Thái Thế An. »
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.