Ai Nói Con Gái Không Phải Hổ Báo?
Chương 7: Lục Chi Yếu Đuối
Dương bà bà
18/07/2016
Ngày hôm đó là ngày thảm nhất trong cuộc đời Lục Chi. Cô đã cố gắng giải thích cho anh hiểu nhưng ngay cả một cái liếc nhìn vẻ cảm thông anh
cũng tiếc không thèm trao cho cô, đã thế lại còn nói một câu khiến cô
suy sụp cả về thể chất lẫn tinh thần suốt gần một tuần lễ:
"Nói dối không sai, người nói dối mới là người sai."
Chưa hết nhọ, ngày hôm đó vương lão gia biết được hết sự tình liền cho người tống cổ cô về nhà, phái năm chục tên sumo canh giữ, không cho Lục Chi bước chân ra khỏi cổng trong vòng một tuần. An ninh được thắt chặt, bảo vệ được trang bị các vũ khí tối tân hiện đại nhất, mọi thứ đều đã sẵn sàng , chỉ đợi đến khi cô có ý định trốn đi liền bắt tay vào hành động tức thời.
"Rầm!Rầm!Rầm!" Cánh cửa vừa ban sáng được thay lần thứ n trong tuần lại lần nữa vinh quang gục ngã. Nhưng chẳng hề hấn gì, Vương lão gia còn chả thèm thở dài lấy một tiếng về chuyện này. Ông sinh ra là người biết kiên nhẫn và biết nhường nhịn trong mọi việc, chính vì thế, lúc cô đạp cửa vỡ nát tan, ông lại ung dung gọi người đến nhà thay một cánh cửa mới, màu sắc khác với cánh cửa trước. Cứ như vậy những cánh cửa vô tội bị đạp đi đạp lại, thay vào thay ra dai dẳng như thế mãi cũng đến ngày thứ năm.
Tính Lục Chi không được kiên nhẫn như bố của mình, vì thế, sống yên bình năm ngày đối với cô thế là quá đủ rồi. Lại nghĩ đến Lâm Huy, nếu ngày hôm đó cô đã để tuột mất lòng tin tưởng của anh đối với mình thì hôm nay, cô nhất định sẽ dành lại nó, nhất định trong ngày hôm nay phải giải thích rõ ràng mọi chuyện với anh vì càng để lâu chuyện hiểu lầm này sẽ càng sâu không thấy đáy, như thế thì hình ảnh của cô trong anh sẽ mãi chỉ là một vệt đen.
Cô nhất quyết không để chuyện đó xảy ra, trong năm ngày, lúc không làm gì, cô đều vạch sẵn kế hoạch cưa đổ anh, giờ bản kế hoạch hoàn thành một nửa rồi, sẽ tiếp tục lúc nào có cảm hứng và rảnh rỗi.
Vì sự nghiệp cưa đổ nam thần! Vì chân lí và công lí! Vì lí tưởng vĩ đại và quyền tự do to lớn! Vì ước mơ của tuổi mười sáu thành công!
Lục Chi quyết định bỏ bữa tối sớm, lao ngay ra cửa.
Không nằm ngoài dự đoán, hơn ba chục bạn sumo vây quanh cô không cho cô bước một bước ra ngoài cổng, một tên đứng ra nói lớn.
"Ông chủ có dặn, nếu cô cố gắng chống cự, bọn tôi sẽ phải ra tay với cô." Hơn ba chục tên được câu nói này tiếp sức, bỗng nhiên nhiệt huyết dâng trào, vênh mặt lên tận trời xanh, không biết bị lác hay vênh quá độ mà mắt cứ vừa hướng lên trời vừa trợn trừng nhìn cô.
"Tránh ra, các người không phải đối thủ của tôi." Câu nói này không phải là tùy tiện hay kích động mà buột miệng nói ra, Lục Chi chính là có cơ sở đàng hoàng. Trong năm ngày đừng tưởng cô chỉ biết phá hoại và phá hoại. Thực tế thì là cô đang rèn luyện sức đề kháng cho thân thể. Tỷ như, một tay đấm thủng tường nhà là để tăng cường độ cứng rắn cho nắm đấm, đạp hết hơn năm mươi cái cửa phòng chính là để gia tăng lực chắc khỏe ở chân, nảy nảy đến nát cả ghế sofa chính là để tăng tính đàn hồi và sự dẻo dai cho cơ thể, v..v.
Chính vì vậy đối với ba mươi tên này mà nói thì, làm chúng thua cũng không khó gì...
"Rầm! Bốp!Binh..."
Không biết trận quyết đấu đã được hai bên bắt đầu từ lúc nào, chỉ thấy rằng nó rất ác liệt, trong chốc lát, cả chục tên đã được hiến dâng nụ hôn đầu cho đất mẹ cao quý, có số thì hiến tặng cơ thể cho thần cây. Một số lại úp đầu nhiệt tình húp nước bể bơi, đám khác không biết đã chổng quèo trên mái nhà từ bao giờ.... Tình cảnh thảm thật không thể nói thành lời...
Trong lúc Lục Chi đang tức giận dẫm mạnh chân hạ nốt tên cuối cùng thì, một tiếng nói từ phía sau cất lên mang vẻ trách móc
"Lục Chi." Vương lão gia gằn lên.
Cô thu chân về, không dẫm nữa, quay mặt ra nhìn bố, giọng nói cất lên tỏ rõ thái độ kiên định của mình:
"Chủ tịch Vương, nhốt con không phải là cách hay, mong ngài suy nghĩ đến cảm nhận của đứa con gái như con mà thả con ra đi."
Vương Chí Hùng đem ánh mắt u sầu buồn bã nhìn con gái... Xem kìa, ba từ 'Chủ tịch Vương' mới xa lạ làm sao... Có ai có thể hiểu được nỗi lòng của người làm cha như ông không đây... Ông đâu có muốn nhốt cô lại, nhưng ít ra cô cũng phải nghĩ xem thân phận của mình là gì chứ, sao lại có thể suốt ngày ra đường rước bao nhiêu rắc rối vào thân như vậy...thực sự là ông bất đắc dĩ mới đi nhốt cô lại mà thôi...
Vương lão gia khoát tay ra hiệu cho dàn sumo tản ra, tự bản thân cũng dịch ra một chút cho con gái đi.
Lục Chi không do dự chạy tót ra ngoài đường, cuối cùng cũng tự do.
Nhìn đứa con gái đang chạy ngày một xa dần, Vương Chí Hùng mỉm cười hạnh phúc... Hình như lúc đi qua cô có nói vài lời với ông thì phải...
"Bố, về nhà con sẽ làm 'tần tần gà viên' mà bố thích nhất."
Ông tự nhủ, đã bao lâu chưa được nếm món đó? Chắc từ khi Thúy Lan đòi ly thân với ông, về nhà mẹ đẻ...cũng ba năm rồi nhỉ.
Nhưng nếu không có gì quan trọng và vui sướng tột độ thì làm sao cô lại làm món đó?
Ông nhìn ra phía cô chạy, ánh mắt bỗng đầy ý vị, khó đoán...
Lục Chi dép tông lao ra ngoài cửa, chạy thẳng về hướng nhà Lâm Huy, may sao nhà anh chỉ cách nhà cô có hơn chín trăm mét nên cũng không tốn sức chạy nhiều, giờ cô đã ở trước cổng nhà anh rồi.
Vội vã bấm chuông inh ỏi, miệng cô không ngừng kêu lớn:"Lâm Huy, mở cổng, Lâm Huy..."
Cứ như vậy cho đến tận mười lăm phút sau...
Hoàn toàn không có động tĩnh gì từ phía bên trong truyền ra...
Im lặng!
Bỗng nhiên một suy nghĩ không nên xuất hiện giờ lại xuất hiện trong đầu cô...
Hay là trèo cổng?
Có bất lịch sự quá không? Dù gì cũng là nhà của anh...
Không bất lịch sự gì cả, nhà của anh mai sau cũng là nhà cô, trèo vào có vấn đề gì đâu.
Nhưng mà lỡ bị bắt quả tang giữa chừng...xấu hổ lắm...
Hừ! Trèo nhẹ nhàng, tiếp đất nhẹ nhàng như trước đây từng leo vào tường nhà người ta đáp chó thì ai mà biết được.
Ơ hay! Đi đáp chó với vào xin lỗi anh là hai chuyện hoàn toàn khác nhau mà...
Thế ai ban nãy chạy thục mạng, trong đầu tỏ ra kiên quyết không gặp không về ý nhỉ?
Ừm...thì...
Tranh đẩu kịch liệt một hồi, Lục Chi đã quyết định sử dụng 'khinh công' leo vào phía trong...
Cô thuận lợi đột nhập vào trong khuôn viên của căn biệt thự . Lúc này, tiếng chuông ở trung tâm thành phố vang lên...
Đã sáu giờ tối rồi!
Đi qua đài phun nước đã tắt ngỏm, Lục Chi thấy cách đó ba mươi mét nhìn thẳng là một căn biệt thự hình khối trắng muốt to lớn, trông nó vừa hiện đại lại đậm chất phương Đông. Cây cối xung quanh như được xếp hàng ngay ngắn, nhìn xa hơn nữa, những tán lá phong đỏ rực lọt vào mắt cô, khung cảnh khiến người ta phải đứng lại mà thưởng thức.
Thật tuyệt đẹp! Nhưng căn biệt thự này lại giống như giành cho một vị công chúa tuyệt mỹ hơn là một bạch mã hoàng tử như Lâm Huy.
Trong lúc mông lung suy nghĩ, Lục Chi không biết mình đã bước vào phía trong căn nhà bằng cách nào...cửa không hề khóa, nhưng bên trong lại rất tối.
"Cạch." Đúng lúc đó, âm thanh khiến người khác không khỏi giật mình vang lên, Lục Chi quay người lại...đột nhiên cô chả nhìn thấy gì nữa cả, mọi thứ đều tối tăm...thì ra cánh cửa dẫn luồng ánh sáng duy nhất từ ngoài vào đã đóng lại, khiến cho căn nhà đang tối bỗng trở nên tối om, thậm chí khiến cho con người ta hiểu lầm rằng mình bị mù đôi mẳt.
Cô vội vàng lần mò tìm vị trí cánh cửa để thoát được ra ngoài, tối như thế này...làm sao mà tìm...
"Ực!" Lục Chi nuốt nước bọt, tim không ngừng run lên
Một mảnh kí ức chết tiệt lại lởn vởn trong tâm trí cô...cô muốn thoát, thoát ra khỏi bóng tối đầy nỗi khiếp sợ này...
Lục Chi nắm chặt bàn tay, lắc đầu thật mạnh xua tan đi ý nghĩ đó.
Thả lỏng người được đôi chút, cô lại tiếp tục khua tay xác định mọi thứ như một người mù thật sự...
Cô đang đi đến chỗ nào?
Bỗng nhiên, Lục Chi khua phải một vật gì đó sắc nhọn...
Xoẹt! Thứ đó hình như cứa vào tay cô, theo phản xạ cô rụt tay lại, chẳng may lại làm nó rơi đúng vào chân, mu bàn chân đột ngột trở nên tê dại, Lục Chi cảm thấy nhói đôi chút liền mạnh chân hất văng thứ sắc nhọn đó đi...
Căn nhà vẫn tối tăm!
Không gian vẫn yên tĩnh!
Cảm giác mu bàn chân như muốn rách ra, à không chính xác là nó rách rồi...
Bàn tay lại bất giác nắm chặt lại, cảm giác thật tê, rát, có thứ dịch thể lỏng âm ấm chảy xuống sàn nhà, vang lên âm thanh tí tách nho nhỏ, khẽ khàng...
Lục Chi bỏ mặc mọi thứ, lùi lại phía sau, cô lại tiếp tục lần mò đường đi tới cửa của ngôi nhà. đúng lúc đó, cô đụng phải một cách cửa.
Vui mừng hiện lên rõ trên mặt, Lục Chi nhanh chóng vặn nắm đấm cửa...
Nhưng...vẫn tối!
Thì ra không phải cửa nhà, nhọ thật! Không biết thế nào mà tự dưng đôi chân cô không tự chủ được bước vào... Cùng lúc đó, bàn chân đau đớn đến tột độ...cô nhăn mặt lại, cảm giác như không thể chịu đựng thêm được nữa, ngồi xổm xuống, thở dốc, trên mi lặng lẽ tràn ra những giọt nước long lanh...
Cổng mở, Lâm Huy lái moto vào trong gara. Lặng lẽ như mọi hôm, bước nhẹ lên thềm nhà, chuẩn bị nhấn điều khiển mở cửa. Bỗng dưng ánh mắt 'không bỏ sót thứ gì' kia liếc tới phần chốt tự động phía trên cánh cửa...
Đã bật chốt tự động!
Lâm Huy chắc chắn điều đó, vì thường ngày, mỗi lúc bà giúp việc duy nhất trong nhà anh đi đâu xa thì toàn quên không tắt chốt tự động, may mà khu này có bảo vệ, trộm không thể vào được.
Anh mở cửa bước vào, nhanh chóng tắt chốt tự động phía sau cánh cửa, ngay lúc đó, cánh cửa đang có ý định đóng lại bỗng dưng chuyển thành mở toang hoang, ánh sáng từ ngoài lại phản chiếu vào ngôi nhà. Anh cầm điều khiển đa năng trên tay, bấm nút một cái, căn nhà lập tức sáng trưng lung linh dưới ánh điện.
Xẹt!
Lâm Huy đi vào nhà bếp bỗng nhiên nhìn thấy vệt máu đỏ tươi vương vãi trên sàn, gần đó có một con dao sắc nhọn dây ít màu đỏ tươi, lại còn cả những dấu chân nhuốm máu tạo thành một lối đi dẫn tới...nhà vệ sinh.
Không nghĩ nhiều, anh lập tức chạy đến đó, bật điện phòng vệ sinh lên...
Trong đó, một cô gái tóc tai bù xù gục đầu vào hai cánh tay đang khoanh trước đầu gối, vai không ngừng run rẩy...máu tươi trên bàn tay và đôi chân đang tuôn ra xối xả không khác gì....tiết gà...
Lâm Huy thực sự không tin nổi vào mắt mình.
Lục Chi thấy đèn sáng, vội ngẩng mặt lên, khuôn mặt ướt sũng tèm nhem nước đỏ hồng ngước lên, sững sờ khi thấy anh ngoài cửa nhìn chằm chằm vào bàn chân của mình, cô cũng theo ánh mắt của anh mà dần dần chú ý tới đôi chân nãy giờ phải tự mình chịu đau đớn trong khi thân chủ của nó là cô thì hoàn toàn không có cảm giác gì... Mắt Lục Chi căng ra, khuôn mặt bỗng trở nên trắng bệch. Cô vội vàng đứng dậy, lao tới bồn rửa mặt, định gạt nước lên, lau sạch vết máu trên tay đi. Bỗng dưng bàn tay cô bị anh nắm lấy trước khi nó kịp dính ít nước. Anh lấy từ đâu một cái khăn sạch, bọc cánh tay nhuốm máu đó của cô lại:" Đừng động vào nước. Nắm chắc vào, cái này để cầm máu."
Khuôn mặt đẫm lệ mở to mắt nhìn anh.
Vừa mới nắm bàn tay lại theo lời của anh, bỗng nhiên cô lại bất ngờ vì ai kia đột nhiên xốc bổng cô lên, giọng nói của anh ngay trên đỉnh đầu, nhẹ như gió thổi vào tai:"Bị thương ở chân không nên đi lại nhiều." Trái tim Lục Chi vì câu nói này mà nóng lên, cái ký ức chết tiệt kia cuối cùng cũng bị hình ảnh dịu dàng của anh lấn át. Cô nhẹ gật đầu, ghé sát vào ngực anh, lắng nghe nơi con tim phát ra những nhịp đập mãnh liệt. Nín khóc, cô tuyệt đối không để lộ ra nước mắt của mình trước mặt người ngoài, tuyệt đối...kể cả là anh...
Anh đặt cô trên ghế sofa, lấy miếng khăn sạch cầm máu ở bàn chân trái cho cô, sau đó lên tầng, lấy xuống bao nhiêu là dụng cụ y tế...
"Bị thương mà cũng không biết?" Lâm Huy hỏi, giọng nói không hề mang ý đùa.
"Cũng không hẳn,...chỉ là,...A, thế có cần tới bệnh viện không?" Cô không muốn nhắc lại quá khứ đó lần nữa, bỗng lái chủ đề sang hướng khác.
Anh cũng không hỏi nữa chỉ nhẹ nói:"Đi bệnh viện sợ đến nơi cậu sẽ mất máu quá nhiều..." Sau đó bỗng ánh mắt anh trở nên vô cùng nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói có ý trưng cầu, cũng có phần dịu dàng:
"Đầu gấu, cậu có tin tôi không?"
Cô sững người, anh có cần phải hỏi thế không? Tin, đương nhiên là tin rồi! Cô gật đầu lia lịa.
"Tốt! Vậy tôi sẽ trực tiếp xử lí vết thương của cậu, cậu yên tâm, trong nhà tôi thiết bị, dụng cụ y tế tất cả đều đầy đủ không thiếu thứ gì, vả lại đây cũng không phải là lần đầu tôi xử lí những vết thương có trường hợp tương tự của cậu."
Cái gì cái gì? Lâm huy...? Trời đất ơi, cô đúng là không hiểu gì về con người anh cả, lần này thực sự là cho cô mở mang tầm mắt rồi đó!!!
Nhận được sự đồng ý và cổ vũ nhiệt tình của cô, 'bác sĩ' Lâm Huy bắt đầu bước vào công việc thủ thuật.
Lót xuống dưới chân cô một tấm vải khử trùng, bắt đầu rửa vết thương, tiếp theo anh tiêm mũi thử phản ứng, sau đó thấy cô không có biểu hiện ngứa ngáy liền tiêm cho cô thêm hai mũi, một mũi gây tê, một mũi chống nhiễm trùng.
Ngắm nghía thật kĩ khuôn mặt người con trai đang cẩn thận chăm sóc cho mình ấy, bỗng nhiên cô muốn nói lời xin lỗi từ tận đáy lòng...:"Lâm Huy..." Cô thề, đây là chất giọng nhỏ nhẹ nhất, dịu dàng nhất từ trước đến giờ của cô, đến bản thân nghe còn bị mê hoặc đến nỗi không biết nói gì tiếp theo...
Anh liếc cô một cái, thấy cô không nói gì thì bắt đầu lấy chỉ ra, trực tiếp khâu cho cô...
Ba mươi phút sau, mọi thứ cũng gần xong, Lâm Huy đang chăm chú cuốn gạc y tế bên ngoài vết thương vừa được anh khâu cho...tám mũi! Hẳn tám mũi...
Lục Chi lấy dũng khí, lại cất tiếng gọi anh.
"Lâm Huy..."
Mẹ nó chứ! Lại cái giọng chết người này,...đừng có khiêu khích anh!!!!!!!!
"Có gì cậu nói thẳng ra, đừng úp mở mãi thế." Ánh mắt anh vẫn dừng lại trên bàn chân cô, tỉ mỉ băng bó.
Lục Chi hít một hơi thật sâu...:" Lâm Huy, chuyện ở nhà hàng Kim Hoàng hôm đó tôi thực sự xin lỗi, tôi biết mình không nên nói dối như vậy, nói dối là xấu xa, vì vậy bây giờ tôi nói thật với cậu, thật sự là ông bác đó có kêu tôi đánh ông ta, còn lí do gì thì mong cậu đừng hỏi,...nhưng mà Lâm Huy, tôi xin thề đó là sự thật,...trước mặt cậu, tôi thề với trời đất, từ nay sẽ không bao giờ nói dối nữa nếu tôi vi phạm lời thề sẽ bị x...ựm..."
Anh thắt chặt gạc lại, không cho cô mở thêm câu nói ngu xuẩn thừa thãi nào nữa. Lục Chi lần đầu biết đau đớn về thể xác là gì, bịu môi một tiếng:"...Đau..."
Lâm Huy dùng một miếng vải chun bọc lại phần gạc y tế được cuốn cẩn thận ấy sau đó ghim vào cất giọng nhàn nhạt, có phần mềm lòng:"Chuyện đó cậu không nói tôi cũng chả để tâm đến...nói cho cùng, nó có liên quan tới tôi đâu." Anh lạnh lùng liếc cô một cái."Đưa tay đây." Sau câu mệnh lệnh, Lục Chi nhanh chóng làm theo, Lâm Huy lại lau chùi vết thương sạch sẽ rồi băng bó lại.
"Cậu thật giỏi, Lâm Huy, hay là cậu thi vào ngành y đi, cậu mà làm bác sĩ thì tương lai sáng lạn lắm khì..."Cô bỗng nhiên bình luận vu vơ, dường như vết thương không phải vấn đề của cô.
"Cậu muốn tôi làm bác sĩ?" Lâm Huy vừa nói xong đã hối hận, tại sao anh lại không suy nghĩ gì trước khi nói như vậy chứ, nếu có cơ hội nhất định anh sẽ rút nó lại tức thời. Nhưng không sao, cô gái ngốc phía đối diện hoàn toàn không để ý đến ý nghĩa sâu xa ẩn trong lời nói bóng gió của anh. Cô gật đầu chắc nịch:"Đúng vậy, tôi còn mong cậu là vị bác sĩ hàng đầu đất nước nữa, được như vậy thì tôi có thể tự hào khoe với người khác rằng chồng tôi là một bác sĩ có tài năng thiên bẩm, năm mười sáu tuổi còn tự mình khâu vết thương cho tôi..."
Anh híp mắt, ý cười bỗng lóe lên, mấp máy môi:"Chồng?"
"A..."Biết mình lỡ miệng, cô ngàn vạn lần đều sẽ cúi đầu xuống như thế này, giờ Lục Chi trông khác xa Lục Chi của thường ngày một trời một vực. Lục Chi lúc này không phải là một Lục Chi không sợ trời, không sợ đất, mà giống như một cô vợ làm sai bị chồng khiển trách, đúng, như vậy thật là giống với đầu gấu bây giờ.
"Ục ục ục" Lục Chi đột nhiên nhận ra mình đã không ăn gì từ sáng đến giờ rồi, dạ dày trông rỗng đang liên tục hối thúc đánh trống. Bỗng dưng...
"Kêu đúng lúc lắm..."
Ặc! Người ta thì đang xấu hổ muốn chết...
"..đúng lúc tôi cũng chưa ăn tối, xét thấy là do cậu vào nhà tôi nên mới bị thương thành thế này, hôm nay tôi phá lệ nấu một bữa cho cậu nếm thử..."Anh quệt nhẹ mũi, nói không hề cười.
"Cậu biết nấu ăn sao?" Câu nói đầy ắp sự ngạc nhiên này sẽ được lặp lại bằng chất giọng cực kì khác...
"Một chút..."Anh nói, rồi lại cảnh cáo:" Tôi nói này, nếu không ăn được thì cố nhắm mắt nhắm mũi vào mà nhét xuống dạ dày, nếu không tôi cho cậu ngồi vét sạch chảo đấy."
Lâm Huy nói xong liền đi tịt vào nhà bếp, để mặc cô ở đó ngơ ngác nhìn...
Đợi được mười lăm phút thì cái bụng lại một lần nữa kêu lên. Lục Chi bây giờ không thể cưỡng lại cái bụng luôn đình công không đúng lúc của mình, liền lê chân vào phòng bếp đứng ở cửa ngó vào say đắm nhìn anh tất bật nấu ăn...
"Để tôi đoán nhé...cậu làm thịt bò kho...nấm hương xào,...nem cuốn(gỏi). khịt...canh mùng...khịt khịt...súp lơ xào...?" Đừng ai bất ngờ, Lục Chi thực sự có khả năng ấy mà, căn bản cô sở hữu một chiếc mũi rất nhạy cảm, có thể nhận biết nồng độ, hương vị và mùi vị của nguyên liệu làm ra món ăn, kết hợp với đưa mắt nhìn, cô hoàn toàn có thể đưa ra một đáp án vô cùng chính xác về những món mà anh định làm.
Lâm Huy sững sờ quay ra nhìn cô, giây sau mỉm cười nhàn nhạt quay đi:"Bị cậu đoán trúng rồi."
Lục Chi tập tễnh đi một cách khó khăn tới gần chỗ anh, ngó thử vào..."Cậu hình như rất ít khi nấu ăn?"
"...Ừ..." Ngay cả chuyện này cũng nhìn ra, người được mở mang tầm mắt lẽ ra nên là anh.
"Thịt bò kho cậu phải cho nước ngập thịt, như vậy vừa dễ đảo lại vừa khiến cho gia vị được tận dụng hết, sẽ hòa hợp hơn." Cô thò cổ vào nói. Anh dở khóc dở cười nhưng vẫn làm theo, không ngờ cô gái này còn biết cả điều này nữa cơ...
"Ục.."Không ổn, tình hình này là rất không ổn, cô nên làm gì đó thôi
"Tôi, hay là giúp cậu một tay cho nhanh nhé." Cô rướn cả người lên phía trước hỏi anh.
Anh nhìn cô cân nhắc một chút, sau lại nghĩ đến câu phán đoán kinh điển ban nãy của cô, anh miễn cưỡng đồng ý, vậy là mỗi người làm một món, Lục Chi rất nhàn, lợi dụng cái chân bị đau liền sai anh đi lấy đủ thứ cho mình, còn bản thân chỉ việc đứng đó nêm nếm, thêm gia vị và cho ra sản phẩm mà thôi.
Cuối cùng, mười lăm phút sau, các món ăn được bày trí đẹp mắt được dọn ra bàn, nhà bếp ngập tràn mùi thức ăn thơm nồng. Hai người cùng ngồi vào bàn ăn...
"Không tồi..."Không phải là không tồi, mà là ngon quá sức tưởng tượng, còn ngon hơn cả những nhà hàng xa xỉ mà trước đây anh từng ghé vào lúc còn ở trên thủ đô.Thực sự không có chỗ nào để chê cả, màu sắc thức ăn được bày trí hết sức đẹp mắt nhưng lại rất đỗi giản dị, muốn tìm một lỗi nhỏ cũng khó.
Ai nói cô không biết làm gì nào? Ai nói cô sinh ra chỉ biết phá hại nào? Người ta sinh ra chính là để làm thiên tài bếp núc đó, năm sáu tuổi còn dành được ngôi vị quán quân
cuộc thi đầu bếp nhí với món bánh su kem dành tặng mẹ đó...
Lục Chi gắp miếng thịt bò kho lia lịa vào bát cho anh, nhe răng trắng ra cười toe toét:"Ăn nhiều vào, cứ tự nhiên nhé, đừng ngại.."
Lâm Huy:''...''
Hai người vừa ăn vừa nói móc nhau, bỗng nhiên cô đề cập tớ chuyện đi học lại, nói đến đây anh bỗng bật cười châm chọc:"Cả thế giới khó khăn lắm mới có một tuần yên bình, cậu mà lại đến giữa lúc vui như thế này...chỉ sợ có ai đó sốc quá mà tự kết liễu thôi..."
Toan tính nham hiểm, âm mưu xảo quyệt, kế khích tướng trong ba mươi sáu kế nhân hòa của Binh Pháp Tôn Tử được anh lôi ra sử dụng một cách kín đáo. Không bất ngờ, Lục Chi liền trúng kế, phát tiết điên loạn.
Cái gì? Bọn chúng làm như thế nghĩa là đang coi thường sự có mặt của cô?
Được lắm, để xem ngày mai mấy người còn cười nổi không
Lâm Huy cong khóe môi, từ tốn gắp thức ăn vào trong bát cho cô:" Hạ hỏa hạ hỏa, bị thọt tốt nhất đừng nên bốc hỏa."
Đêm hôm đó về, Lục Chi ôm cục tức nằm trên giường phẫn uất không tài nào chợp mắt được!
Ngày mai, ngày mai...cứ chờ đấy !!!!
"Nói dối không sai, người nói dối mới là người sai."
Chưa hết nhọ, ngày hôm đó vương lão gia biết được hết sự tình liền cho người tống cổ cô về nhà, phái năm chục tên sumo canh giữ, không cho Lục Chi bước chân ra khỏi cổng trong vòng một tuần. An ninh được thắt chặt, bảo vệ được trang bị các vũ khí tối tân hiện đại nhất, mọi thứ đều đã sẵn sàng , chỉ đợi đến khi cô có ý định trốn đi liền bắt tay vào hành động tức thời.
"Rầm!Rầm!Rầm!" Cánh cửa vừa ban sáng được thay lần thứ n trong tuần lại lần nữa vinh quang gục ngã. Nhưng chẳng hề hấn gì, Vương lão gia còn chả thèm thở dài lấy một tiếng về chuyện này. Ông sinh ra là người biết kiên nhẫn và biết nhường nhịn trong mọi việc, chính vì thế, lúc cô đạp cửa vỡ nát tan, ông lại ung dung gọi người đến nhà thay một cánh cửa mới, màu sắc khác với cánh cửa trước. Cứ như vậy những cánh cửa vô tội bị đạp đi đạp lại, thay vào thay ra dai dẳng như thế mãi cũng đến ngày thứ năm.
Tính Lục Chi không được kiên nhẫn như bố của mình, vì thế, sống yên bình năm ngày đối với cô thế là quá đủ rồi. Lại nghĩ đến Lâm Huy, nếu ngày hôm đó cô đã để tuột mất lòng tin tưởng của anh đối với mình thì hôm nay, cô nhất định sẽ dành lại nó, nhất định trong ngày hôm nay phải giải thích rõ ràng mọi chuyện với anh vì càng để lâu chuyện hiểu lầm này sẽ càng sâu không thấy đáy, như thế thì hình ảnh của cô trong anh sẽ mãi chỉ là một vệt đen.
Cô nhất quyết không để chuyện đó xảy ra, trong năm ngày, lúc không làm gì, cô đều vạch sẵn kế hoạch cưa đổ anh, giờ bản kế hoạch hoàn thành một nửa rồi, sẽ tiếp tục lúc nào có cảm hứng và rảnh rỗi.
Vì sự nghiệp cưa đổ nam thần! Vì chân lí và công lí! Vì lí tưởng vĩ đại và quyền tự do to lớn! Vì ước mơ của tuổi mười sáu thành công!
Lục Chi quyết định bỏ bữa tối sớm, lao ngay ra cửa.
Không nằm ngoài dự đoán, hơn ba chục bạn sumo vây quanh cô không cho cô bước một bước ra ngoài cổng, một tên đứng ra nói lớn.
"Ông chủ có dặn, nếu cô cố gắng chống cự, bọn tôi sẽ phải ra tay với cô." Hơn ba chục tên được câu nói này tiếp sức, bỗng nhiên nhiệt huyết dâng trào, vênh mặt lên tận trời xanh, không biết bị lác hay vênh quá độ mà mắt cứ vừa hướng lên trời vừa trợn trừng nhìn cô.
"Tránh ra, các người không phải đối thủ của tôi." Câu nói này không phải là tùy tiện hay kích động mà buột miệng nói ra, Lục Chi chính là có cơ sở đàng hoàng. Trong năm ngày đừng tưởng cô chỉ biết phá hoại và phá hoại. Thực tế thì là cô đang rèn luyện sức đề kháng cho thân thể. Tỷ như, một tay đấm thủng tường nhà là để tăng cường độ cứng rắn cho nắm đấm, đạp hết hơn năm mươi cái cửa phòng chính là để gia tăng lực chắc khỏe ở chân, nảy nảy đến nát cả ghế sofa chính là để tăng tính đàn hồi và sự dẻo dai cho cơ thể, v..v.
Chính vì vậy đối với ba mươi tên này mà nói thì, làm chúng thua cũng không khó gì...
"Rầm! Bốp!Binh..."
Không biết trận quyết đấu đã được hai bên bắt đầu từ lúc nào, chỉ thấy rằng nó rất ác liệt, trong chốc lát, cả chục tên đã được hiến dâng nụ hôn đầu cho đất mẹ cao quý, có số thì hiến tặng cơ thể cho thần cây. Một số lại úp đầu nhiệt tình húp nước bể bơi, đám khác không biết đã chổng quèo trên mái nhà từ bao giờ.... Tình cảnh thảm thật không thể nói thành lời...
Trong lúc Lục Chi đang tức giận dẫm mạnh chân hạ nốt tên cuối cùng thì, một tiếng nói từ phía sau cất lên mang vẻ trách móc
"Lục Chi." Vương lão gia gằn lên.
Cô thu chân về, không dẫm nữa, quay mặt ra nhìn bố, giọng nói cất lên tỏ rõ thái độ kiên định của mình:
"Chủ tịch Vương, nhốt con không phải là cách hay, mong ngài suy nghĩ đến cảm nhận của đứa con gái như con mà thả con ra đi."
Vương Chí Hùng đem ánh mắt u sầu buồn bã nhìn con gái... Xem kìa, ba từ 'Chủ tịch Vương' mới xa lạ làm sao... Có ai có thể hiểu được nỗi lòng của người làm cha như ông không đây... Ông đâu có muốn nhốt cô lại, nhưng ít ra cô cũng phải nghĩ xem thân phận của mình là gì chứ, sao lại có thể suốt ngày ra đường rước bao nhiêu rắc rối vào thân như vậy...thực sự là ông bất đắc dĩ mới đi nhốt cô lại mà thôi...
Vương lão gia khoát tay ra hiệu cho dàn sumo tản ra, tự bản thân cũng dịch ra một chút cho con gái đi.
Lục Chi không do dự chạy tót ra ngoài đường, cuối cùng cũng tự do.
Nhìn đứa con gái đang chạy ngày một xa dần, Vương Chí Hùng mỉm cười hạnh phúc... Hình như lúc đi qua cô có nói vài lời với ông thì phải...
"Bố, về nhà con sẽ làm 'tần tần gà viên' mà bố thích nhất."
Ông tự nhủ, đã bao lâu chưa được nếm món đó? Chắc từ khi Thúy Lan đòi ly thân với ông, về nhà mẹ đẻ...cũng ba năm rồi nhỉ.
Nhưng nếu không có gì quan trọng và vui sướng tột độ thì làm sao cô lại làm món đó?
Ông nhìn ra phía cô chạy, ánh mắt bỗng đầy ý vị, khó đoán...
Lục Chi dép tông lao ra ngoài cửa, chạy thẳng về hướng nhà Lâm Huy, may sao nhà anh chỉ cách nhà cô có hơn chín trăm mét nên cũng không tốn sức chạy nhiều, giờ cô đã ở trước cổng nhà anh rồi.
Vội vã bấm chuông inh ỏi, miệng cô không ngừng kêu lớn:"Lâm Huy, mở cổng, Lâm Huy..."
Cứ như vậy cho đến tận mười lăm phút sau...
Hoàn toàn không có động tĩnh gì từ phía bên trong truyền ra...
Im lặng!
Bỗng nhiên một suy nghĩ không nên xuất hiện giờ lại xuất hiện trong đầu cô...
Hay là trèo cổng?
Có bất lịch sự quá không? Dù gì cũng là nhà của anh...
Không bất lịch sự gì cả, nhà của anh mai sau cũng là nhà cô, trèo vào có vấn đề gì đâu.
Nhưng mà lỡ bị bắt quả tang giữa chừng...xấu hổ lắm...
Hừ! Trèo nhẹ nhàng, tiếp đất nhẹ nhàng như trước đây từng leo vào tường nhà người ta đáp chó thì ai mà biết được.
Ơ hay! Đi đáp chó với vào xin lỗi anh là hai chuyện hoàn toàn khác nhau mà...
Thế ai ban nãy chạy thục mạng, trong đầu tỏ ra kiên quyết không gặp không về ý nhỉ?
Ừm...thì...
Tranh đẩu kịch liệt một hồi, Lục Chi đã quyết định sử dụng 'khinh công' leo vào phía trong...
Cô thuận lợi đột nhập vào trong khuôn viên của căn biệt thự . Lúc này, tiếng chuông ở trung tâm thành phố vang lên...
Đã sáu giờ tối rồi!
Đi qua đài phun nước đã tắt ngỏm, Lục Chi thấy cách đó ba mươi mét nhìn thẳng là một căn biệt thự hình khối trắng muốt to lớn, trông nó vừa hiện đại lại đậm chất phương Đông. Cây cối xung quanh như được xếp hàng ngay ngắn, nhìn xa hơn nữa, những tán lá phong đỏ rực lọt vào mắt cô, khung cảnh khiến người ta phải đứng lại mà thưởng thức.
Thật tuyệt đẹp! Nhưng căn biệt thự này lại giống như giành cho một vị công chúa tuyệt mỹ hơn là một bạch mã hoàng tử như Lâm Huy.
Trong lúc mông lung suy nghĩ, Lục Chi không biết mình đã bước vào phía trong căn nhà bằng cách nào...cửa không hề khóa, nhưng bên trong lại rất tối.
"Cạch." Đúng lúc đó, âm thanh khiến người khác không khỏi giật mình vang lên, Lục Chi quay người lại...đột nhiên cô chả nhìn thấy gì nữa cả, mọi thứ đều tối tăm...thì ra cánh cửa dẫn luồng ánh sáng duy nhất từ ngoài vào đã đóng lại, khiến cho căn nhà đang tối bỗng trở nên tối om, thậm chí khiến cho con người ta hiểu lầm rằng mình bị mù đôi mẳt.
Cô vội vàng lần mò tìm vị trí cánh cửa để thoát được ra ngoài, tối như thế này...làm sao mà tìm...
"Ực!" Lục Chi nuốt nước bọt, tim không ngừng run lên
Một mảnh kí ức chết tiệt lại lởn vởn trong tâm trí cô...cô muốn thoát, thoát ra khỏi bóng tối đầy nỗi khiếp sợ này...
Lục Chi nắm chặt bàn tay, lắc đầu thật mạnh xua tan đi ý nghĩ đó.
Thả lỏng người được đôi chút, cô lại tiếp tục khua tay xác định mọi thứ như một người mù thật sự...
Cô đang đi đến chỗ nào?
Bỗng nhiên, Lục Chi khua phải một vật gì đó sắc nhọn...
Xoẹt! Thứ đó hình như cứa vào tay cô, theo phản xạ cô rụt tay lại, chẳng may lại làm nó rơi đúng vào chân, mu bàn chân đột ngột trở nên tê dại, Lục Chi cảm thấy nhói đôi chút liền mạnh chân hất văng thứ sắc nhọn đó đi...
Căn nhà vẫn tối tăm!
Không gian vẫn yên tĩnh!
Cảm giác mu bàn chân như muốn rách ra, à không chính xác là nó rách rồi...
Bàn tay lại bất giác nắm chặt lại, cảm giác thật tê, rát, có thứ dịch thể lỏng âm ấm chảy xuống sàn nhà, vang lên âm thanh tí tách nho nhỏ, khẽ khàng...
Lục Chi bỏ mặc mọi thứ, lùi lại phía sau, cô lại tiếp tục lần mò đường đi tới cửa của ngôi nhà. đúng lúc đó, cô đụng phải một cách cửa.
Vui mừng hiện lên rõ trên mặt, Lục Chi nhanh chóng vặn nắm đấm cửa...
Nhưng...vẫn tối!
Thì ra không phải cửa nhà, nhọ thật! Không biết thế nào mà tự dưng đôi chân cô không tự chủ được bước vào... Cùng lúc đó, bàn chân đau đớn đến tột độ...cô nhăn mặt lại, cảm giác như không thể chịu đựng thêm được nữa, ngồi xổm xuống, thở dốc, trên mi lặng lẽ tràn ra những giọt nước long lanh...
Cổng mở, Lâm Huy lái moto vào trong gara. Lặng lẽ như mọi hôm, bước nhẹ lên thềm nhà, chuẩn bị nhấn điều khiển mở cửa. Bỗng dưng ánh mắt 'không bỏ sót thứ gì' kia liếc tới phần chốt tự động phía trên cánh cửa...
Đã bật chốt tự động!
Lâm Huy chắc chắn điều đó, vì thường ngày, mỗi lúc bà giúp việc duy nhất trong nhà anh đi đâu xa thì toàn quên không tắt chốt tự động, may mà khu này có bảo vệ, trộm không thể vào được.
Anh mở cửa bước vào, nhanh chóng tắt chốt tự động phía sau cánh cửa, ngay lúc đó, cánh cửa đang có ý định đóng lại bỗng dưng chuyển thành mở toang hoang, ánh sáng từ ngoài lại phản chiếu vào ngôi nhà. Anh cầm điều khiển đa năng trên tay, bấm nút một cái, căn nhà lập tức sáng trưng lung linh dưới ánh điện.
Xẹt!
Lâm Huy đi vào nhà bếp bỗng nhiên nhìn thấy vệt máu đỏ tươi vương vãi trên sàn, gần đó có một con dao sắc nhọn dây ít màu đỏ tươi, lại còn cả những dấu chân nhuốm máu tạo thành một lối đi dẫn tới...nhà vệ sinh.
Không nghĩ nhiều, anh lập tức chạy đến đó, bật điện phòng vệ sinh lên...
Trong đó, một cô gái tóc tai bù xù gục đầu vào hai cánh tay đang khoanh trước đầu gối, vai không ngừng run rẩy...máu tươi trên bàn tay và đôi chân đang tuôn ra xối xả không khác gì....tiết gà...
Lâm Huy thực sự không tin nổi vào mắt mình.
Lục Chi thấy đèn sáng, vội ngẩng mặt lên, khuôn mặt ướt sũng tèm nhem nước đỏ hồng ngước lên, sững sờ khi thấy anh ngoài cửa nhìn chằm chằm vào bàn chân của mình, cô cũng theo ánh mắt của anh mà dần dần chú ý tới đôi chân nãy giờ phải tự mình chịu đau đớn trong khi thân chủ của nó là cô thì hoàn toàn không có cảm giác gì... Mắt Lục Chi căng ra, khuôn mặt bỗng trở nên trắng bệch. Cô vội vàng đứng dậy, lao tới bồn rửa mặt, định gạt nước lên, lau sạch vết máu trên tay đi. Bỗng dưng bàn tay cô bị anh nắm lấy trước khi nó kịp dính ít nước. Anh lấy từ đâu một cái khăn sạch, bọc cánh tay nhuốm máu đó của cô lại:" Đừng động vào nước. Nắm chắc vào, cái này để cầm máu."
Khuôn mặt đẫm lệ mở to mắt nhìn anh.
Vừa mới nắm bàn tay lại theo lời của anh, bỗng nhiên cô lại bất ngờ vì ai kia đột nhiên xốc bổng cô lên, giọng nói của anh ngay trên đỉnh đầu, nhẹ như gió thổi vào tai:"Bị thương ở chân không nên đi lại nhiều." Trái tim Lục Chi vì câu nói này mà nóng lên, cái ký ức chết tiệt kia cuối cùng cũng bị hình ảnh dịu dàng của anh lấn át. Cô nhẹ gật đầu, ghé sát vào ngực anh, lắng nghe nơi con tim phát ra những nhịp đập mãnh liệt. Nín khóc, cô tuyệt đối không để lộ ra nước mắt của mình trước mặt người ngoài, tuyệt đối...kể cả là anh...
Anh đặt cô trên ghế sofa, lấy miếng khăn sạch cầm máu ở bàn chân trái cho cô, sau đó lên tầng, lấy xuống bao nhiêu là dụng cụ y tế...
"Bị thương mà cũng không biết?" Lâm Huy hỏi, giọng nói không hề mang ý đùa.
"Cũng không hẳn,...chỉ là,...A, thế có cần tới bệnh viện không?" Cô không muốn nhắc lại quá khứ đó lần nữa, bỗng lái chủ đề sang hướng khác.
Anh cũng không hỏi nữa chỉ nhẹ nói:"Đi bệnh viện sợ đến nơi cậu sẽ mất máu quá nhiều..." Sau đó bỗng ánh mắt anh trở nên vô cùng nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói có ý trưng cầu, cũng có phần dịu dàng:
"Đầu gấu, cậu có tin tôi không?"
Cô sững người, anh có cần phải hỏi thế không? Tin, đương nhiên là tin rồi! Cô gật đầu lia lịa.
"Tốt! Vậy tôi sẽ trực tiếp xử lí vết thương của cậu, cậu yên tâm, trong nhà tôi thiết bị, dụng cụ y tế tất cả đều đầy đủ không thiếu thứ gì, vả lại đây cũng không phải là lần đầu tôi xử lí những vết thương có trường hợp tương tự của cậu."
Cái gì cái gì? Lâm huy...? Trời đất ơi, cô đúng là không hiểu gì về con người anh cả, lần này thực sự là cho cô mở mang tầm mắt rồi đó!!!
Nhận được sự đồng ý và cổ vũ nhiệt tình của cô, 'bác sĩ' Lâm Huy bắt đầu bước vào công việc thủ thuật.
Lót xuống dưới chân cô một tấm vải khử trùng, bắt đầu rửa vết thương, tiếp theo anh tiêm mũi thử phản ứng, sau đó thấy cô không có biểu hiện ngứa ngáy liền tiêm cho cô thêm hai mũi, một mũi gây tê, một mũi chống nhiễm trùng.
Ngắm nghía thật kĩ khuôn mặt người con trai đang cẩn thận chăm sóc cho mình ấy, bỗng nhiên cô muốn nói lời xin lỗi từ tận đáy lòng...:"Lâm Huy..." Cô thề, đây là chất giọng nhỏ nhẹ nhất, dịu dàng nhất từ trước đến giờ của cô, đến bản thân nghe còn bị mê hoặc đến nỗi không biết nói gì tiếp theo...
Anh liếc cô một cái, thấy cô không nói gì thì bắt đầu lấy chỉ ra, trực tiếp khâu cho cô...
Ba mươi phút sau, mọi thứ cũng gần xong, Lâm Huy đang chăm chú cuốn gạc y tế bên ngoài vết thương vừa được anh khâu cho...tám mũi! Hẳn tám mũi...
Lục Chi lấy dũng khí, lại cất tiếng gọi anh.
"Lâm Huy..."
Mẹ nó chứ! Lại cái giọng chết người này,...đừng có khiêu khích anh!!!!!!!!
"Có gì cậu nói thẳng ra, đừng úp mở mãi thế." Ánh mắt anh vẫn dừng lại trên bàn chân cô, tỉ mỉ băng bó.
Lục Chi hít một hơi thật sâu...:" Lâm Huy, chuyện ở nhà hàng Kim Hoàng hôm đó tôi thực sự xin lỗi, tôi biết mình không nên nói dối như vậy, nói dối là xấu xa, vì vậy bây giờ tôi nói thật với cậu, thật sự là ông bác đó có kêu tôi đánh ông ta, còn lí do gì thì mong cậu đừng hỏi,...nhưng mà Lâm Huy, tôi xin thề đó là sự thật,...trước mặt cậu, tôi thề với trời đất, từ nay sẽ không bao giờ nói dối nữa nếu tôi vi phạm lời thề sẽ bị x...ựm..."
Anh thắt chặt gạc lại, không cho cô mở thêm câu nói ngu xuẩn thừa thãi nào nữa. Lục Chi lần đầu biết đau đớn về thể xác là gì, bịu môi một tiếng:"...Đau..."
Lâm Huy dùng một miếng vải chun bọc lại phần gạc y tế được cuốn cẩn thận ấy sau đó ghim vào cất giọng nhàn nhạt, có phần mềm lòng:"Chuyện đó cậu không nói tôi cũng chả để tâm đến...nói cho cùng, nó có liên quan tới tôi đâu." Anh lạnh lùng liếc cô một cái."Đưa tay đây." Sau câu mệnh lệnh, Lục Chi nhanh chóng làm theo, Lâm Huy lại lau chùi vết thương sạch sẽ rồi băng bó lại.
"Cậu thật giỏi, Lâm Huy, hay là cậu thi vào ngành y đi, cậu mà làm bác sĩ thì tương lai sáng lạn lắm khì..."Cô bỗng nhiên bình luận vu vơ, dường như vết thương không phải vấn đề của cô.
"Cậu muốn tôi làm bác sĩ?" Lâm Huy vừa nói xong đã hối hận, tại sao anh lại không suy nghĩ gì trước khi nói như vậy chứ, nếu có cơ hội nhất định anh sẽ rút nó lại tức thời. Nhưng không sao, cô gái ngốc phía đối diện hoàn toàn không để ý đến ý nghĩa sâu xa ẩn trong lời nói bóng gió của anh. Cô gật đầu chắc nịch:"Đúng vậy, tôi còn mong cậu là vị bác sĩ hàng đầu đất nước nữa, được như vậy thì tôi có thể tự hào khoe với người khác rằng chồng tôi là một bác sĩ có tài năng thiên bẩm, năm mười sáu tuổi còn tự mình khâu vết thương cho tôi..."
Anh híp mắt, ý cười bỗng lóe lên, mấp máy môi:"Chồng?"
"A..."Biết mình lỡ miệng, cô ngàn vạn lần đều sẽ cúi đầu xuống như thế này, giờ Lục Chi trông khác xa Lục Chi của thường ngày một trời một vực. Lục Chi lúc này không phải là một Lục Chi không sợ trời, không sợ đất, mà giống như một cô vợ làm sai bị chồng khiển trách, đúng, như vậy thật là giống với đầu gấu bây giờ.
"Ục ục ục" Lục Chi đột nhiên nhận ra mình đã không ăn gì từ sáng đến giờ rồi, dạ dày trông rỗng đang liên tục hối thúc đánh trống. Bỗng dưng...
"Kêu đúng lúc lắm..."
Ặc! Người ta thì đang xấu hổ muốn chết...
"..đúng lúc tôi cũng chưa ăn tối, xét thấy là do cậu vào nhà tôi nên mới bị thương thành thế này, hôm nay tôi phá lệ nấu một bữa cho cậu nếm thử..."Anh quệt nhẹ mũi, nói không hề cười.
"Cậu biết nấu ăn sao?" Câu nói đầy ắp sự ngạc nhiên này sẽ được lặp lại bằng chất giọng cực kì khác...
"Một chút..."Anh nói, rồi lại cảnh cáo:" Tôi nói này, nếu không ăn được thì cố nhắm mắt nhắm mũi vào mà nhét xuống dạ dày, nếu không tôi cho cậu ngồi vét sạch chảo đấy."
Lâm Huy nói xong liền đi tịt vào nhà bếp, để mặc cô ở đó ngơ ngác nhìn...
Đợi được mười lăm phút thì cái bụng lại một lần nữa kêu lên. Lục Chi bây giờ không thể cưỡng lại cái bụng luôn đình công không đúng lúc của mình, liền lê chân vào phòng bếp đứng ở cửa ngó vào say đắm nhìn anh tất bật nấu ăn...
"Để tôi đoán nhé...cậu làm thịt bò kho...nấm hương xào,...nem cuốn(gỏi). khịt...canh mùng...khịt khịt...súp lơ xào...?" Đừng ai bất ngờ, Lục Chi thực sự có khả năng ấy mà, căn bản cô sở hữu một chiếc mũi rất nhạy cảm, có thể nhận biết nồng độ, hương vị và mùi vị của nguyên liệu làm ra món ăn, kết hợp với đưa mắt nhìn, cô hoàn toàn có thể đưa ra một đáp án vô cùng chính xác về những món mà anh định làm.
Lâm Huy sững sờ quay ra nhìn cô, giây sau mỉm cười nhàn nhạt quay đi:"Bị cậu đoán trúng rồi."
Lục Chi tập tễnh đi một cách khó khăn tới gần chỗ anh, ngó thử vào..."Cậu hình như rất ít khi nấu ăn?"
"...Ừ..." Ngay cả chuyện này cũng nhìn ra, người được mở mang tầm mắt lẽ ra nên là anh.
"Thịt bò kho cậu phải cho nước ngập thịt, như vậy vừa dễ đảo lại vừa khiến cho gia vị được tận dụng hết, sẽ hòa hợp hơn." Cô thò cổ vào nói. Anh dở khóc dở cười nhưng vẫn làm theo, không ngờ cô gái này còn biết cả điều này nữa cơ...
"Ục.."Không ổn, tình hình này là rất không ổn, cô nên làm gì đó thôi
"Tôi, hay là giúp cậu một tay cho nhanh nhé." Cô rướn cả người lên phía trước hỏi anh.
Anh nhìn cô cân nhắc một chút, sau lại nghĩ đến câu phán đoán kinh điển ban nãy của cô, anh miễn cưỡng đồng ý, vậy là mỗi người làm một món, Lục Chi rất nhàn, lợi dụng cái chân bị đau liền sai anh đi lấy đủ thứ cho mình, còn bản thân chỉ việc đứng đó nêm nếm, thêm gia vị và cho ra sản phẩm mà thôi.
Cuối cùng, mười lăm phút sau, các món ăn được bày trí đẹp mắt được dọn ra bàn, nhà bếp ngập tràn mùi thức ăn thơm nồng. Hai người cùng ngồi vào bàn ăn...
"Không tồi..."Không phải là không tồi, mà là ngon quá sức tưởng tượng, còn ngon hơn cả những nhà hàng xa xỉ mà trước đây anh từng ghé vào lúc còn ở trên thủ đô.Thực sự không có chỗ nào để chê cả, màu sắc thức ăn được bày trí hết sức đẹp mắt nhưng lại rất đỗi giản dị, muốn tìm một lỗi nhỏ cũng khó.
Ai nói cô không biết làm gì nào? Ai nói cô sinh ra chỉ biết phá hại nào? Người ta sinh ra chính là để làm thiên tài bếp núc đó, năm sáu tuổi còn dành được ngôi vị quán quân
cuộc thi đầu bếp nhí với món bánh su kem dành tặng mẹ đó...
Lục Chi gắp miếng thịt bò kho lia lịa vào bát cho anh, nhe răng trắng ra cười toe toét:"Ăn nhiều vào, cứ tự nhiên nhé, đừng ngại.."
Lâm Huy:''...''
Hai người vừa ăn vừa nói móc nhau, bỗng nhiên cô đề cập tớ chuyện đi học lại, nói đến đây anh bỗng bật cười châm chọc:"Cả thế giới khó khăn lắm mới có một tuần yên bình, cậu mà lại đến giữa lúc vui như thế này...chỉ sợ có ai đó sốc quá mà tự kết liễu thôi..."
Toan tính nham hiểm, âm mưu xảo quyệt, kế khích tướng trong ba mươi sáu kế nhân hòa của Binh Pháp Tôn Tử được anh lôi ra sử dụng một cách kín đáo. Không bất ngờ, Lục Chi liền trúng kế, phát tiết điên loạn.
Cái gì? Bọn chúng làm như thế nghĩa là đang coi thường sự có mặt của cô?
Được lắm, để xem ngày mai mấy người còn cười nổi không
Lâm Huy cong khóe môi, từ tốn gắp thức ăn vào trong bát cho cô:" Hạ hỏa hạ hỏa, bị thọt tốt nhất đừng nên bốc hỏa."
Đêm hôm đó về, Lục Chi ôm cục tức nằm trên giường phẫn uất không tài nào chợp mắt được!
Ngày mai, ngày mai...cứ chờ đấy !!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.