Ai Nói Đao Phủ Không Lấy Được Chồng Ngon?
Chương 14: Phần 14
Không Thấy Núi Xanh Xa Xôi
26/12/2024
Hoắc Phất Quang đột nhiên chống tay ngẩng đầu lên, quay lại nhìn chằm chằm ta.
Hắn nghiến răng cười lạnh với ta: "Nàng tìm thú y chữa lừa để chữa cho ta?"
Ta gãi đầu, rất thành khẩn nói: "Biết đâu còn nước còn tát, ngươi cứ rên rỉ kêu đau chân với ta mãi thế này, cũng không phải cách."
Không biết xảy ra chuyện gì, Hoắc Phất Quang như thể không thở nổi, đột nhiên hít một hơi thật sâu.
Hắn uể oải khoát tay: "Thôi, chân ta không đau nữa."
Nghe vậy ta ồ một tiếng, thu dọn lọ thuốc và chuẩn bị đi.
Trong tích tắc tiếp theo, ta bị giữ tay lại.
Hoắc Phất Quang ngẩng đầu, nhìn ta chằm chằm.
"Nàng... nàng đừng đi được không? Tuy bây giờ ta không đau, nhưng chẳng biết lát nữa có đau lại không."
Vẻ mặt hắn đáng thương, ta không nhịn được phải thở dài.
Nghĩ đến việc hắn đã tặng ta nhiều món đồ tốt như vậy, ta đành đồng ý: "Được rồi được rồi, ta sẽ ở đây với ngươi."
Tuy ta đã đồng ý, nhưng thực sự không chống đỡ nổi cơn buồn ngủ. Ta nằm bên giường, chẳng bao lâu đã ngủ thiếp đi.
Giấc mơ đêm nay thật kỳ lạ, ta lại đang gặm đầu heo, cái đầu heo thật mềm, thật thơm.
Quả là một giấc mơ đẹp.
Cho đến khi ta lưu luyến tỉnh giấc, mới phát hiện không biết từ lúc nào, ta đã nằm trên giường.
Quan trọng hơn là, lúc này, ta lại đang nằm trong vòng tay Hoắc Phất Quang!
Ta giật mình, bật dậy như cá chép, đột ngột ngồi thẳng người.
Ta trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm gương mặt an bình đang ngủ của Hoắc Phất Quang một lúc lâu mới nghĩ ra, có lẽ hắn sợ ta ngủ không thoải mái nên đã chuyển ta lên giường.
Hắn cũng tốt thật, ta ngủ rồi mà cũng không đánh thức ta dậy.
Tuy nhiên, đã tỉnh rồi thì không thể ở lại trong phòng hắn được nữa, để người khác thấy, thật không ra thể thống gì.
Thấy trời đã hửng sáng, ta vội vàng cầm lấy quần áo bên giường, luống cuống mặc vào người, rồi vội vã đẩy cửa chạy đi.
17
Hoắc Phất Quang nói không sai. Tân Hoàng đế tốt hơn vị Hoàng đế trước, thực sự không tùy tiện c.h.é.m đầu người.
Sư phụ nhờ người gửi thư cho ta, nói rằng hiện giờ đao phủ hoàn toàn rảnh rỗi, đến nỗi thanh quỷ đầu đao cũng sắp rỉ sét.
Hàng ngày ông ấy rảnh đến phát điên, chỉ có thể đánh mạt chược với mấy sư đệ của ta.
Nhưng mà Hoắc Phất Quang càng ngày càng bận.
Hắn thường xuyên ra ngoài từ sáng sớm, đến tận đêm khuya mới về.
Mà người ra vào phủ hàng ngày cũng dần nhiều lên, ta luôn thấy quản gia cầm sổ sách đứng ở cửa hông, kiểm tra các loại hàng hóa mà người hầu khiêng vào.
Có lần ta rảnh rỗi, tiện miệng hỏi quản gia họ đang bận gì, ta có thể giúp gì không.
Nhưng mà lúc quản gia thấy ta, lại như thể đối mặt với kẻ địch lớn.
Ông ta đột ngột giấu cuốn sổ ra sau lưng, nở một nụ cười cẩn trọng với ta: "Chỉ là sắm thêm vài món đồ mới thôi..."
Thấy ta không tin, quản gia lại vội vàng bổ sung một câu: "Cô nương đừng hỏi nữa, qua vài ngày nữa người sẽ biết."
Quản gia có chuyện giấu ta.
Chuyện gì mà ta phải đợi vài ngày nữa mới được biết?
Trong lòng ta dấy lên nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi thêm nữa.
Vài ngày sau, Hoắc Phất Quang nghỉ.
Vừa hay lão bá làm vườn đã làm cho ta một con diều hình đại bàng rất đẹp, nên ta hớn hở xách nó đi tìm Hoắc Phất Quang, muốn gọi hắn xem ta thả diều.
Kết quả vừa ra khỏi vườn hoa, ta đã thấy Hoắc Phất Quang một tay xách hai con chim nhạn, bước đi nhanh nhẹn qua hành lang.
Ta ngẩn người, suýt tưởng mình thấy ma.
Dù sao sáng nay hắn còn ngồi trên xe lăn, mặt tái nhợt rên rỉ với ta là chân đau.
Ta xách diều, nhanh chóng đuổi theo.
Hoắc Phất Quang nghe thấy tiếng gọi của ta, thân hình cứng đờ, chậm rãi quay người lại.
"A Thanh, thật trùng hợp."
Ta nhìn chằm chằm vào chân hắn, ngạc nhiên hỏi: "Chân của ngươi sao đột nhiên khỏi vậy?"
Đôi chim nhạn trong tay Hoắc Phất Quang vì bị lụa đỏ trói cánh, đang rít lên ầm ĩ.
Hắn nghiến răng cười lạnh với ta: "Nàng tìm thú y chữa lừa để chữa cho ta?"
Ta gãi đầu, rất thành khẩn nói: "Biết đâu còn nước còn tát, ngươi cứ rên rỉ kêu đau chân với ta mãi thế này, cũng không phải cách."
Không biết xảy ra chuyện gì, Hoắc Phất Quang như thể không thở nổi, đột nhiên hít một hơi thật sâu.
Hắn uể oải khoát tay: "Thôi, chân ta không đau nữa."
Nghe vậy ta ồ một tiếng, thu dọn lọ thuốc và chuẩn bị đi.
Trong tích tắc tiếp theo, ta bị giữ tay lại.
Hoắc Phất Quang ngẩng đầu, nhìn ta chằm chằm.
"Nàng... nàng đừng đi được không? Tuy bây giờ ta không đau, nhưng chẳng biết lát nữa có đau lại không."
Vẻ mặt hắn đáng thương, ta không nhịn được phải thở dài.
Nghĩ đến việc hắn đã tặng ta nhiều món đồ tốt như vậy, ta đành đồng ý: "Được rồi được rồi, ta sẽ ở đây với ngươi."
Tuy ta đã đồng ý, nhưng thực sự không chống đỡ nổi cơn buồn ngủ. Ta nằm bên giường, chẳng bao lâu đã ngủ thiếp đi.
Giấc mơ đêm nay thật kỳ lạ, ta lại đang gặm đầu heo, cái đầu heo thật mềm, thật thơm.
Quả là một giấc mơ đẹp.
Cho đến khi ta lưu luyến tỉnh giấc, mới phát hiện không biết từ lúc nào, ta đã nằm trên giường.
Quan trọng hơn là, lúc này, ta lại đang nằm trong vòng tay Hoắc Phất Quang!
Ta giật mình, bật dậy như cá chép, đột ngột ngồi thẳng người.
Ta trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm gương mặt an bình đang ngủ của Hoắc Phất Quang một lúc lâu mới nghĩ ra, có lẽ hắn sợ ta ngủ không thoải mái nên đã chuyển ta lên giường.
Hắn cũng tốt thật, ta ngủ rồi mà cũng không đánh thức ta dậy.
Tuy nhiên, đã tỉnh rồi thì không thể ở lại trong phòng hắn được nữa, để người khác thấy, thật không ra thể thống gì.
Thấy trời đã hửng sáng, ta vội vàng cầm lấy quần áo bên giường, luống cuống mặc vào người, rồi vội vã đẩy cửa chạy đi.
17
Hoắc Phất Quang nói không sai. Tân Hoàng đế tốt hơn vị Hoàng đế trước, thực sự không tùy tiện c.h.é.m đầu người.
Sư phụ nhờ người gửi thư cho ta, nói rằng hiện giờ đao phủ hoàn toàn rảnh rỗi, đến nỗi thanh quỷ đầu đao cũng sắp rỉ sét.
Hàng ngày ông ấy rảnh đến phát điên, chỉ có thể đánh mạt chược với mấy sư đệ của ta.
Nhưng mà Hoắc Phất Quang càng ngày càng bận.
Hắn thường xuyên ra ngoài từ sáng sớm, đến tận đêm khuya mới về.
Mà người ra vào phủ hàng ngày cũng dần nhiều lên, ta luôn thấy quản gia cầm sổ sách đứng ở cửa hông, kiểm tra các loại hàng hóa mà người hầu khiêng vào.
Có lần ta rảnh rỗi, tiện miệng hỏi quản gia họ đang bận gì, ta có thể giúp gì không.
Nhưng mà lúc quản gia thấy ta, lại như thể đối mặt với kẻ địch lớn.
Ông ta đột ngột giấu cuốn sổ ra sau lưng, nở một nụ cười cẩn trọng với ta: "Chỉ là sắm thêm vài món đồ mới thôi..."
Thấy ta không tin, quản gia lại vội vàng bổ sung một câu: "Cô nương đừng hỏi nữa, qua vài ngày nữa người sẽ biết."
Quản gia có chuyện giấu ta.
Chuyện gì mà ta phải đợi vài ngày nữa mới được biết?
Trong lòng ta dấy lên nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi thêm nữa.
Vài ngày sau, Hoắc Phất Quang nghỉ.
Vừa hay lão bá làm vườn đã làm cho ta một con diều hình đại bàng rất đẹp, nên ta hớn hở xách nó đi tìm Hoắc Phất Quang, muốn gọi hắn xem ta thả diều.
Kết quả vừa ra khỏi vườn hoa, ta đã thấy Hoắc Phất Quang một tay xách hai con chim nhạn, bước đi nhanh nhẹn qua hành lang.
Ta ngẩn người, suýt tưởng mình thấy ma.
Dù sao sáng nay hắn còn ngồi trên xe lăn, mặt tái nhợt rên rỉ với ta là chân đau.
Ta xách diều, nhanh chóng đuổi theo.
Hoắc Phất Quang nghe thấy tiếng gọi của ta, thân hình cứng đờ, chậm rãi quay người lại.
"A Thanh, thật trùng hợp."
Ta nhìn chằm chằm vào chân hắn, ngạc nhiên hỏi: "Chân của ngươi sao đột nhiên khỏi vậy?"
Đôi chim nhạn trong tay Hoắc Phất Quang vì bị lụa đỏ trói cánh, đang rít lên ầm ĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.