Ai Nói Đao Phủ Không Lấy Được Chồng Ngon?
Chương 7: Phần 7
Không Thấy Núi Xanh Xa Xôi
26/12/2024
Ta không nhịn được cởi cái sọt nặng trĩu xuống, cúi người, nghiêm túc đếm số lượng con mồi.
Đột nhiên nghe thấy từ phía sau truyền đến tiếng kêu của Hoắc Phất Quang: "... A Thanh!"
Ta không ngẩng đầu lên: "Ừ!"
Giọng Hoắc Phất Quang lại đột ngột cao lên: "... A Thanh!"
Ừm, tất cả có đến chín con thỏ rừng, ba con gà rừng. So với thu hoạch bốn năm ngày của một thợ săn chuyên nghiệp còn nhiều hơn.
Ta mặt mày hớn hở nâng cao giọng, đáp lại Hoắc Phất Quang: "Ừ! Sao thế!"
Lần này, giọng Hoắc Phất Quang lại trở nên mơ hồ:
"Cứu... ực ực... mạng..."
Ta sững người, đột ngột quay đầu.
Lúc này mới phát hiện, không biết từ khi nào, sợi dây thừng buộc ở thắt lưng ta dùng để kéo Hoắc Phất Quang, có lẽ vì quá lâu không dùng đã mục nát, đột nhiên đứt đoạn. Hoắc Phất Quang đang lăn lông lốc từ sườn núi phủ tuyết xuống.
Trời ơi!
Ta giật mình hoảng hốt, luống cuống chạy xuống cứu hắn.
Lúc này Hoắc Phất Quang đã ngã ngồi dưới chân dốc. May là tuyết mùa đông dày, hắn không ngã đau, chỉ là trên cổ, mặt mày đều phủ một lớp tuyết dày.
Mặt hắn tái nhợt, vừa run rẩy, vừa nhìn ta thở dài bất lực: "A Thanh, ngươi đúng là thấy thịt mắt sáng..."
Ta cười gượng, vừa đưa tay kéo hắn, vừa dỗ dành hắn.
"Ta sai rồi, đợi hầm gà xong, hai cái đùi gà đều là của ngươi."
Tuy nói vậy, nhưng đêm giao thừa, Hoắc Phất Quang vẫn nhân lúc ta xoay người bưng đồ ăn, lén lút giấu đùi gà vào dưới đáy bát cơm của ta.
"Hoắc Phất Quang, đã nói đùi gà phải cho ngươi ăn, để ngươi bồi bổ cho tốt mà!"
Ta vội vàng dùng đũa định gắp đùi gà trả lại cho hắn, nhưng ngay lập tức, cổ tay ta đã bị nam nhân ấn xuống.
"A Thanh, mấy tháng may mà có ngươi chăm sóc ta, nhươi mới là người cần bồi bổ nhất."
Hoắc Phất Quang rất nghiêm túc nhìn ta.
Ta đang có chút ngượng ngùng, lại thấy Hoắc Phất Quang cúi đầu xuống. Hắn từ trong tay áo lấy ra một cây trâm bạch ngọc. Ngọc kia có màu sắc như mỡ dê, chạm khắc một đóa thu hải đường tinh xảo tuyệt đẹp.
Ta không nhịn được trợn tròn mắt: "Đẹp quá!"
Hoắc Phất Quang mím môi cười: "Ta nhớ mùa thu năm ngoái, ngươi thường cài một bông hải đường bên mái tóc, vậy nên ta nghĩ cây trâm này rất hợp với ngươi."
Ta chăm chú nhìn cây trâm một lúc, đột nhiên muộn màng nhận ra:
"Cây trâm này chắc là rất đắt phải không? Hoắc Phất Quang, ngươi lấy đâu ra tiền?"
Hoắc Phất Quang cụp mắt xuống, không chịu nói.
Sau đó thấy ta gấp quá, hắn mới nói thật: "Ta cầm ngọc bội của ta. Trước kia ta không biết, hóa ra ngọc bội đó đáng giá như vậy, ta mua xong cây trâm còn dư đến ba mươi mấy lượng bạc." Hoắc Phất Quang dịu dàng thương lượng với ta: "Ta nghĩ, có thể dùng số tiền này sửa mái nhà dột, lại mua thêm một cái chăn bông dày. A Thanh ngươi đã cho ta chăn dày, chăn ngươi đắp quá mỏng, ban đêm chắc chắn sẽ lạnh..."
Hoắc Phất Quang nói rất có lý lẽ, ta lại thấy khó chịu.
Ta hỏi: "Hoắc Phất Quang, cây trâm này ngươi mua ở tiệm nào?"
Hoắc Phất Quang có chút mơ hồ nhìn ta, vẻ mặt hắn trở nên có chút lúng túng: "Ngươi. . không thích sao?"
"Quý giá quá." Ta nói: "Ngọc bội của ngươi chắc chắn rất quan trọng với ngươi, không thể cứ thế đem đi cầm được."
Hoắc Phất Quang cười: "Ngọc bội đó là mẫu thân ta tặng ta vào lần đầu tiên xuất chinh đánh trận. Nhưng bây giờ ta không còn là Tướng quân nữa, ngọc bội đó ở trong tay ta chỉ có thể để lại nhớ nhung. Chi bằng đổi thành các vật dụng, để ngươi và ta ăn no mặc ấm."
Nói xong, hắn hơi nghiêng người, cắm trâm vào mái tóc ta. Hắn nhìn ta thật lâu, sau đó khóe môi hiện lên nụ cười ôn hòa.
"Rất đẹp." Hắn nói.
Chắc chắn là ngọn nến trên bàn quá nóng, ta đột nhiên cảm thấy mặt lại bắt đầu nóng ran.
Lúc này tiếng pháo trong thôn liên tiếp vang lên.
Năm mới, sắp đến rồi.
Ta hưng phấn nâng ly rượu với Hoắc Phất Quang: "Hoắc Phất Quang, chúc mừng năm mới!"
Đột nhiên nghe thấy từ phía sau truyền đến tiếng kêu của Hoắc Phất Quang: "... A Thanh!"
Ta không ngẩng đầu lên: "Ừ!"
Giọng Hoắc Phất Quang lại đột ngột cao lên: "... A Thanh!"
Ừm, tất cả có đến chín con thỏ rừng, ba con gà rừng. So với thu hoạch bốn năm ngày của một thợ săn chuyên nghiệp còn nhiều hơn.
Ta mặt mày hớn hở nâng cao giọng, đáp lại Hoắc Phất Quang: "Ừ! Sao thế!"
Lần này, giọng Hoắc Phất Quang lại trở nên mơ hồ:
"Cứu... ực ực... mạng..."
Ta sững người, đột ngột quay đầu.
Lúc này mới phát hiện, không biết từ khi nào, sợi dây thừng buộc ở thắt lưng ta dùng để kéo Hoắc Phất Quang, có lẽ vì quá lâu không dùng đã mục nát, đột nhiên đứt đoạn. Hoắc Phất Quang đang lăn lông lốc từ sườn núi phủ tuyết xuống.
Trời ơi!
Ta giật mình hoảng hốt, luống cuống chạy xuống cứu hắn.
Lúc này Hoắc Phất Quang đã ngã ngồi dưới chân dốc. May là tuyết mùa đông dày, hắn không ngã đau, chỉ là trên cổ, mặt mày đều phủ một lớp tuyết dày.
Mặt hắn tái nhợt, vừa run rẩy, vừa nhìn ta thở dài bất lực: "A Thanh, ngươi đúng là thấy thịt mắt sáng..."
Ta cười gượng, vừa đưa tay kéo hắn, vừa dỗ dành hắn.
"Ta sai rồi, đợi hầm gà xong, hai cái đùi gà đều là của ngươi."
Tuy nói vậy, nhưng đêm giao thừa, Hoắc Phất Quang vẫn nhân lúc ta xoay người bưng đồ ăn, lén lút giấu đùi gà vào dưới đáy bát cơm của ta.
"Hoắc Phất Quang, đã nói đùi gà phải cho ngươi ăn, để ngươi bồi bổ cho tốt mà!"
Ta vội vàng dùng đũa định gắp đùi gà trả lại cho hắn, nhưng ngay lập tức, cổ tay ta đã bị nam nhân ấn xuống.
"A Thanh, mấy tháng may mà có ngươi chăm sóc ta, nhươi mới là người cần bồi bổ nhất."
Hoắc Phất Quang rất nghiêm túc nhìn ta.
Ta đang có chút ngượng ngùng, lại thấy Hoắc Phất Quang cúi đầu xuống. Hắn từ trong tay áo lấy ra một cây trâm bạch ngọc. Ngọc kia có màu sắc như mỡ dê, chạm khắc một đóa thu hải đường tinh xảo tuyệt đẹp.
Ta không nhịn được trợn tròn mắt: "Đẹp quá!"
Hoắc Phất Quang mím môi cười: "Ta nhớ mùa thu năm ngoái, ngươi thường cài một bông hải đường bên mái tóc, vậy nên ta nghĩ cây trâm này rất hợp với ngươi."
Ta chăm chú nhìn cây trâm một lúc, đột nhiên muộn màng nhận ra:
"Cây trâm này chắc là rất đắt phải không? Hoắc Phất Quang, ngươi lấy đâu ra tiền?"
Hoắc Phất Quang cụp mắt xuống, không chịu nói.
Sau đó thấy ta gấp quá, hắn mới nói thật: "Ta cầm ngọc bội của ta. Trước kia ta không biết, hóa ra ngọc bội đó đáng giá như vậy, ta mua xong cây trâm còn dư đến ba mươi mấy lượng bạc." Hoắc Phất Quang dịu dàng thương lượng với ta: "Ta nghĩ, có thể dùng số tiền này sửa mái nhà dột, lại mua thêm một cái chăn bông dày. A Thanh ngươi đã cho ta chăn dày, chăn ngươi đắp quá mỏng, ban đêm chắc chắn sẽ lạnh..."
Hoắc Phất Quang nói rất có lý lẽ, ta lại thấy khó chịu.
Ta hỏi: "Hoắc Phất Quang, cây trâm này ngươi mua ở tiệm nào?"
Hoắc Phất Quang có chút mơ hồ nhìn ta, vẻ mặt hắn trở nên có chút lúng túng: "Ngươi. . không thích sao?"
"Quý giá quá." Ta nói: "Ngọc bội của ngươi chắc chắn rất quan trọng với ngươi, không thể cứ thế đem đi cầm được."
Hoắc Phất Quang cười: "Ngọc bội đó là mẫu thân ta tặng ta vào lần đầu tiên xuất chinh đánh trận. Nhưng bây giờ ta không còn là Tướng quân nữa, ngọc bội đó ở trong tay ta chỉ có thể để lại nhớ nhung. Chi bằng đổi thành các vật dụng, để ngươi và ta ăn no mặc ấm."
Nói xong, hắn hơi nghiêng người, cắm trâm vào mái tóc ta. Hắn nhìn ta thật lâu, sau đó khóe môi hiện lên nụ cười ôn hòa.
"Rất đẹp." Hắn nói.
Chắc chắn là ngọn nến trên bàn quá nóng, ta đột nhiên cảm thấy mặt lại bắt đầu nóng ran.
Lúc này tiếng pháo trong thôn liên tiếp vang lên.
Năm mới, sắp đến rồi.
Ta hưng phấn nâng ly rượu với Hoắc Phất Quang: "Hoắc Phất Quang, chúc mừng năm mới!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.