Chương 15: Cảnh đưa tiển
Lê Nam
09/05/2014
Mới đó Yến Linh đã làm ở Hướng Đông hơn hai tháng. Trúc Nhi hiện tại
cũng đã về nhà bị cha mẹ bắt ép thế là phải đến phòng răng của họ làm
thu ngân. Trong lòng Trúc Nhi thầm mặt niệm cho bốn năm đại học của mình lãng phí. Chính là nhân tài không được trọng dụng.
Cách vài ngày Trúc Nhi không nhịn lại gọi điện thoại cho Yến Linh than thở một lần, tình trạng này kéo dài đã hơn một tháng. Yến Linh nghĩ cô cũng sắp trở thành bác sĩ tâm lí nghiệp dư rồi.
Gần đây có một vấn đề lớn phát sinh, chính là chuyện của Thảo Nguyên. Người cha của Thảo Nguyên cứ nghĩ đã mất từ năm nào, nay “oành” một tiếng xuất hiện như chui ra từ trong quả thị. Cái này là theo mô phỏng của Trúc Nhi thực tế thì cha của Thảo Nguyên đường hoàng bệ vệ bước ra từ chiếc xe hơi sang trọng, láng bóng.
Chuyện năm xửa năm xưa nào ai hiểu rõ đã phát sinh những chuyện gì, chỉ thấy tâm của mẹ Thảo Nguyên qua thời gian lạnh như tro tàn, mà cha của Thảo Nguyên cũng không có ý nối lại đoạn tình đã đứt.
Qua bao năm tìm kiếm, ông Nguyên Hưng (cha của Thảo Nguyên) chỉ mong gặp lại con. Lần đầu nhìn thấy Thảo Nguyên ông vô cùng xúc động, tình cảm như nước thủy triều, trong một lúc vô cùng mãn nguyện.
Mẹ của Thảo Nguyên cũng không cấm đoán, bao năm nay những nổi đau trong quá khứ chỉ còn là vết sẹo mờ. Tuy là đôi lúc sờ vào có chút hoài niệm nhưng đau đớn thì đã hết. Đối với ông Nguyên Hưng bà rộng lòng cho Thảo Nguyên nhìn cha.
Khó xử nhất vẫn là Thảo Nguyên, từ nhỏ trong tiềm thức người cha đáng kính đã mất. Nay bất ngờ xuất hiện mang theo những lời giải thích cho những sai lầm trong quá khứ. Ông vì sự nghiệp bỏ rơi hai mẹ con cô, bây giờ trở thành người thành đạt muốn quay lại bù đắp, liệu có bù đắp hết những đau khổ mà thời gian qua hai mẹ con cô đã chịu đựng.
Thảo Nguyên tuy bề ngoài chững chạc hơn bạn bè cùng trang lứa nhưng nội tâm yếu ớt. Thực tế, bản thân nay không được khỏe mạnh như người thường. Chân cô do di chứng của tai nạn nên đi lại hơi khó khăn không thể vận động nhiều. Gom lại những tủi thân thì không biết có nên nhìn nhận người cha này hay không?
Dù sao Thảo Nguyên vẫn là cô gái nhỏ. Tuy là có hơi cứng rắn nhưng tâm tư thì vẫn có chút dao động. Lâu nay cô vẫn quen với những giấc mơ có cha bảo vệ, cưng trìu. Sau mỗi lần như thế tỉnh dậy khóe mắt lại ươn ướt. Nay người cha bằng xương bằng thịt xuất hiện, cô băn khoăn không biết nên cư xử như thế nào?
Người xưa có câu “lá rụng về cội”.Thảo Nguyên qua nhiều ngày do dự quyết định gọi ông Nguyên Hưng một tiếng cha. Ông Nguyên Hưng toàn thân chấn động, ôm con gái vào lòng. Gương mặt ông qua nhiều năm sương gió điểm nhiều nếp nhăn, lúc này thoáng hiện tia vui sướng.
Ông Nguyên Hưng một lòng bù đắp cho con gái, quyết định đưa Thảo Nguyên ra nước ngoài điều trị đôi chân.
Ngày Thảo Nguyên xuất ngoại Yến Linh, Trúc Nhi cùng Quốc Nguyên đều có mặt. Yến Linh trong lòng thoáng buồn lại nghĩ con người càng lớn thì những cuộc chia tay càng nhiều. Dù trước đây ít gặp nhưng cùng sống chung một thành phố vẫn có cảm giác gần gũi, nay Thảo Nguyên đi chuyến này có lẽ trong một thời gian sẽ không gặp mặt nhau, cô trong lòng thấy rất phiền muộn.
Yến Linh và Trúc Nhi thân thiết nắm chặt tay Thảo Nguyên, ánh mắt chan chứa nỗi xúc động, chúc Thảo Nguyên chuyến đi thuận lợi, phẩu thuật thành công.
Quốc Nguyên bước đến đối diện Thảo Nguyên, nội tâm lúc này tràn đầy mâu thuẫn. Đứng trước mặt anh lúc này là một Thảo Nguyên con gái của Triệu Nguyên Hưng, chính là tổng giám đốc công ty có tiếng trong lĩnh vực xa xĩ phẩm.
Trước đây anh quen Thảo Nguyên là một cô gái gia cảnh có phần khó khăn, tính tình dịu dàng mộc mạc. Hiện tại mọi thứ đã thay đổi anh không biết trong lòng Thảo Nguyên có suy nghĩ như thế nào về mối quan hệ của họ.
Quốc Nguyên khách sáo nói: “Chúc Nguyên mau chóng bình phục”.
Thảo Nguyên hôm nay đeo kính mát che giấu đi đôi mắt còn mọng nước. Tối qua cô đã khóc rất nhiều, cô sợ rằng sau chuyến đi này cô và Quốc Nguyên sẽ không còn như trước đây nữa. Cô vừa mong phẩu thuật thành công có thể khỏe mạnh như bao người, như vậy sẽ không phải bắt gặp đôi mắt ái ngại của anh khi nhìn cô. Ngược lại cô sợ rằng khi cô bình phục, anh sẽ rời xa cô, không còn quan tâm cô giống như hiện tại. Trong thâm tâm cô luôn khát khao sự che chở, quan tâm của anh.
Có câu: “Có cái đáng sợ không kém nỗi đau thất tình, chính là nổi đau khi ta đang bơi trong hạnh phúc được một người quan tâm giây phút lại biến mất”.
Thảo Nguyên nhìn anh cố gắng lạnh nhạt nói: “Cám ơn anh đã đến đưa tiển Nguyên. Trong thời gian qua may mà có anh chăm sóc, Nguyên cảm thấy rất hạnh phúc. Nguyên rất mong sau này chúng ta sẽ vẫn là bạn tốt của nhau”.
Cô nói ra lời này trái tim lại từng cơn đau nhói, cô đôi lúc muốn ích kỷ mong anh vì trách nhiệm sẽ chăm sóc cô cả đời. Chỉ cần anh bên cạnh dù trái tim anh không dành cho cô, cô cũng thấy mãn nguyện.
Quốc Nguyên sững người trong giây lát, ánh mắt tối lại nhìn cô như không tin những gì vừa nghe. Bấy lâu nay bên cạnh cô, tuy là lúc đầu chính vì trách nhiệm và chuộc lỗi nhưng mỗi ngày bên cạnh cô anh lại như hiểu thêm một chút con người cô. Cứ thế Thảo Nguyên hiền lành, nữ tính từng bước từng bước đi vào tim anh, che phủ toàn bộ hình ảnh của Yến Linh. Khiến anh mỗi lúc đều muốn bên cạnh, đều muốn che chở cô.
Nếu Thảo Nguyên biết rằng hiện tại anh đối với cô chính là cảm giác của một người con trai muốn chăm sóc, bảo vệ người mình yêu thương liệu cô có cho anh cơ hội không?
Anh nhìn cô lúc này gương mặt lạnh như phủ một tầng sương, trong tâm vô cùng hụt hẫng, trái tim như từng cơn gió lạnh quét qua tê buốt. Chẳng lẽ trong lòng cô từ lâu đã không còn hình bóng của anh? Anh đã chậm một bước để mất cô rồi?
Thảo Nguyên thấy anh bất động, trong lòng giây phút nhận ra bấy lâu nay cô chính là tự mình đa tình, anh quả nhiên không phải vì thích mà quan tâm cô. Hi vọng anh phủ nhận là bạn, hiện tại hoàn toàn sụp đổ.
Thảo Nguyên cười chua chát nhìn anh, sau đó lướt qua mĩm cười với Yến Linh và Trúc Nhi. Quay đầu lại nhìn cha cô đang ở cửa đợi liền cương quyết cất bước. Không ai biết sau màu kính mắt đen, đôi mắt của cô đã long lanh hai giọt nước.
Quốc Nguyên sau bao nhiêu mâu thuẫn, bao nhiêu đắn đo trong lòng quyết định một lần bày tỏ. Mặc kệ cô có đồng ý hay không? Mặc kệ là đã muộn, ít ra cũng nên một lần đấu tranh.
Tiếc thay khi anh vừa lớn tiếng nói: “Thảo Nguyên mặc kệ em không yêu anh, mặc kệ em coi anh là gì, anh sẽ đợi em mạnh khỏe trở về, anh yêu em” thì tiếng loa thông báo hành khách lên máy bay đã vang lên lấn áp toàn bộ âm thanh trong sân bay, tiếp theo cánh cửa lạnh lùng đã khép lại. Không biết là Thảo Nguyên có nghe hay không, chỉ thấy dường như qua khe cửa cô giây phút quay đầu lại nhìn.
Quốc Nguyên thất thần nhìn cánh cửa vô tình đóng lại, ánh mắt cũng trở nên mơ hồ.
Yến Linh và Trúc Nhi từ đầu đến giờ chứng kiến cảnh đưa tiển. Từ há mồm ngạc nhiên vì câu nói của Thảo Nguyên đến thất vọng trước biểu hiện của Quốc Nguyên. Cuối cùng khi Quốc Nguyên thừa nhận tình cảm của mình, chính họ cũng bị xúc động. Hai người bước đến bên cạnh anh Trúc Nhi nói: “Tuy Thảo Nguyên có thể không nghe thấy, nhưng nhất định trái tim nó sẽ cảm nhận được, lớp trưởng yên tâm”.
Cách vài ngày Trúc Nhi không nhịn lại gọi điện thoại cho Yến Linh than thở một lần, tình trạng này kéo dài đã hơn một tháng. Yến Linh nghĩ cô cũng sắp trở thành bác sĩ tâm lí nghiệp dư rồi.
Gần đây có một vấn đề lớn phát sinh, chính là chuyện của Thảo Nguyên. Người cha của Thảo Nguyên cứ nghĩ đã mất từ năm nào, nay “oành” một tiếng xuất hiện như chui ra từ trong quả thị. Cái này là theo mô phỏng của Trúc Nhi thực tế thì cha của Thảo Nguyên đường hoàng bệ vệ bước ra từ chiếc xe hơi sang trọng, láng bóng.
Chuyện năm xửa năm xưa nào ai hiểu rõ đã phát sinh những chuyện gì, chỉ thấy tâm của mẹ Thảo Nguyên qua thời gian lạnh như tro tàn, mà cha của Thảo Nguyên cũng không có ý nối lại đoạn tình đã đứt.
Qua bao năm tìm kiếm, ông Nguyên Hưng (cha của Thảo Nguyên) chỉ mong gặp lại con. Lần đầu nhìn thấy Thảo Nguyên ông vô cùng xúc động, tình cảm như nước thủy triều, trong một lúc vô cùng mãn nguyện.
Mẹ của Thảo Nguyên cũng không cấm đoán, bao năm nay những nổi đau trong quá khứ chỉ còn là vết sẹo mờ. Tuy là đôi lúc sờ vào có chút hoài niệm nhưng đau đớn thì đã hết. Đối với ông Nguyên Hưng bà rộng lòng cho Thảo Nguyên nhìn cha.
Khó xử nhất vẫn là Thảo Nguyên, từ nhỏ trong tiềm thức người cha đáng kính đã mất. Nay bất ngờ xuất hiện mang theo những lời giải thích cho những sai lầm trong quá khứ. Ông vì sự nghiệp bỏ rơi hai mẹ con cô, bây giờ trở thành người thành đạt muốn quay lại bù đắp, liệu có bù đắp hết những đau khổ mà thời gian qua hai mẹ con cô đã chịu đựng.
Thảo Nguyên tuy bề ngoài chững chạc hơn bạn bè cùng trang lứa nhưng nội tâm yếu ớt. Thực tế, bản thân nay không được khỏe mạnh như người thường. Chân cô do di chứng của tai nạn nên đi lại hơi khó khăn không thể vận động nhiều. Gom lại những tủi thân thì không biết có nên nhìn nhận người cha này hay không?
Dù sao Thảo Nguyên vẫn là cô gái nhỏ. Tuy là có hơi cứng rắn nhưng tâm tư thì vẫn có chút dao động. Lâu nay cô vẫn quen với những giấc mơ có cha bảo vệ, cưng trìu. Sau mỗi lần như thế tỉnh dậy khóe mắt lại ươn ướt. Nay người cha bằng xương bằng thịt xuất hiện, cô băn khoăn không biết nên cư xử như thế nào?
Người xưa có câu “lá rụng về cội”.Thảo Nguyên qua nhiều ngày do dự quyết định gọi ông Nguyên Hưng một tiếng cha. Ông Nguyên Hưng toàn thân chấn động, ôm con gái vào lòng. Gương mặt ông qua nhiều năm sương gió điểm nhiều nếp nhăn, lúc này thoáng hiện tia vui sướng.
Ông Nguyên Hưng một lòng bù đắp cho con gái, quyết định đưa Thảo Nguyên ra nước ngoài điều trị đôi chân.
Ngày Thảo Nguyên xuất ngoại Yến Linh, Trúc Nhi cùng Quốc Nguyên đều có mặt. Yến Linh trong lòng thoáng buồn lại nghĩ con người càng lớn thì những cuộc chia tay càng nhiều. Dù trước đây ít gặp nhưng cùng sống chung một thành phố vẫn có cảm giác gần gũi, nay Thảo Nguyên đi chuyến này có lẽ trong một thời gian sẽ không gặp mặt nhau, cô trong lòng thấy rất phiền muộn.
Yến Linh và Trúc Nhi thân thiết nắm chặt tay Thảo Nguyên, ánh mắt chan chứa nỗi xúc động, chúc Thảo Nguyên chuyến đi thuận lợi, phẩu thuật thành công.
Quốc Nguyên bước đến đối diện Thảo Nguyên, nội tâm lúc này tràn đầy mâu thuẫn. Đứng trước mặt anh lúc này là một Thảo Nguyên con gái của Triệu Nguyên Hưng, chính là tổng giám đốc công ty có tiếng trong lĩnh vực xa xĩ phẩm.
Trước đây anh quen Thảo Nguyên là một cô gái gia cảnh có phần khó khăn, tính tình dịu dàng mộc mạc. Hiện tại mọi thứ đã thay đổi anh không biết trong lòng Thảo Nguyên có suy nghĩ như thế nào về mối quan hệ của họ.
Quốc Nguyên khách sáo nói: “Chúc Nguyên mau chóng bình phục”.
Thảo Nguyên hôm nay đeo kính mát che giấu đi đôi mắt còn mọng nước. Tối qua cô đã khóc rất nhiều, cô sợ rằng sau chuyến đi này cô và Quốc Nguyên sẽ không còn như trước đây nữa. Cô vừa mong phẩu thuật thành công có thể khỏe mạnh như bao người, như vậy sẽ không phải bắt gặp đôi mắt ái ngại của anh khi nhìn cô. Ngược lại cô sợ rằng khi cô bình phục, anh sẽ rời xa cô, không còn quan tâm cô giống như hiện tại. Trong thâm tâm cô luôn khát khao sự che chở, quan tâm của anh.
Có câu: “Có cái đáng sợ không kém nỗi đau thất tình, chính là nổi đau khi ta đang bơi trong hạnh phúc được một người quan tâm giây phút lại biến mất”.
Thảo Nguyên nhìn anh cố gắng lạnh nhạt nói: “Cám ơn anh đã đến đưa tiển Nguyên. Trong thời gian qua may mà có anh chăm sóc, Nguyên cảm thấy rất hạnh phúc. Nguyên rất mong sau này chúng ta sẽ vẫn là bạn tốt của nhau”.
Cô nói ra lời này trái tim lại từng cơn đau nhói, cô đôi lúc muốn ích kỷ mong anh vì trách nhiệm sẽ chăm sóc cô cả đời. Chỉ cần anh bên cạnh dù trái tim anh không dành cho cô, cô cũng thấy mãn nguyện.
Quốc Nguyên sững người trong giây lát, ánh mắt tối lại nhìn cô như không tin những gì vừa nghe. Bấy lâu nay bên cạnh cô, tuy là lúc đầu chính vì trách nhiệm và chuộc lỗi nhưng mỗi ngày bên cạnh cô anh lại như hiểu thêm một chút con người cô. Cứ thế Thảo Nguyên hiền lành, nữ tính từng bước từng bước đi vào tim anh, che phủ toàn bộ hình ảnh của Yến Linh. Khiến anh mỗi lúc đều muốn bên cạnh, đều muốn che chở cô.
Nếu Thảo Nguyên biết rằng hiện tại anh đối với cô chính là cảm giác của một người con trai muốn chăm sóc, bảo vệ người mình yêu thương liệu cô có cho anh cơ hội không?
Anh nhìn cô lúc này gương mặt lạnh như phủ một tầng sương, trong tâm vô cùng hụt hẫng, trái tim như từng cơn gió lạnh quét qua tê buốt. Chẳng lẽ trong lòng cô từ lâu đã không còn hình bóng của anh? Anh đã chậm một bước để mất cô rồi?
Thảo Nguyên thấy anh bất động, trong lòng giây phút nhận ra bấy lâu nay cô chính là tự mình đa tình, anh quả nhiên không phải vì thích mà quan tâm cô. Hi vọng anh phủ nhận là bạn, hiện tại hoàn toàn sụp đổ.
Thảo Nguyên cười chua chát nhìn anh, sau đó lướt qua mĩm cười với Yến Linh và Trúc Nhi. Quay đầu lại nhìn cha cô đang ở cửa đợi liền cương quyết cất bước. Không ai biết sau màu kính mắt đen, đôi mắt của cô đã long lanh hai giọt nước.
Quốc Nguyên sau bao nhiêu mâu thuẫn, bao nhiêu đắn đo trong lòng quyết định một lần bày tỏ. Mặc kệ cô có đồng ý hay không? Mặc kệ là đã muộn, ít ra cũng nên một lần đấu tranh.
Tiếc thay khi anh vừa lớn tiếng nói: “Thảo Nguyên mặc kệ em không yêu anh, mặc kệ em coi anh là gì, anh sẽ đợi em mạnh khỏe trở về, anh yêu em” thì tiếng loa thông báo hành khách lên máy bay đã vang lên lấn áp toàn bộ âm thanh trong sân bay, tiếp theo cánh cửa lạnh lùng đã khép lại. Không biết là Thảo Nguyên có nghe hay không, chỉ thấy dường như qua khe cửa cô giây phút quay đầu lại nhìn.
Quốc Nguyên thất thần nhìn cánh cửa vô tình đóng lại, ánh mắt cũng trở nên mơ hồ.
Yến Linh và Trúc Nhi từ đầu đến giờ chứng kiến cảnh đưa tiển. Từ há mồm ngạc nhiên vì câu nói của Thảo Nguyên đến thất vọng trước biểu hiện của Quốc Nguyên. Cuối cùng khi Quốc Nguyên thừa nhận tình cảm của mình, chính họ cũng bị xúc động. Hai người bước đến bên cạnh anh Trúc Nhi nói: “Tuy Thảo Nguyên có thể không nghe thấy, nhưng nhất định trái tim nó sẽ cảm nhận được, lớp trưởng yên tâm”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.