Chương 18: 16: Tử Liên Thảo ( 2 )
Bạch Ngọc Huyết Băng
01/07/2016
" Không biết. " Người y phục nâu đỏ thành thành thật thật lắc đầu không biết. Người y phục
tro nhìn người y phục nâu đỏ tiếc nuối sắt không thể rèn thành thép, hảo tâm nói:
" Đan dược tấn chức cần luyện đan sư cấp 8, đan dược cứu người cần luyện đan sư cấp 9. "
" Ơ!? Sao lại cần luyện san sư cấp 9 mới được? " Người y phục nâu đỏ mù mờ hỏi.
" Ngu! Cần luyện đan sư cấp 9 vì nó rất khó luyện thành, dược liệu phối hợp cũng rất quý hiếm. Đặc biệt là người còn hơi thở thì chỉ cần một viên thì chắc chắn người đó sẽ không chết được, còn giải được bách độc! " Người y phục tro mắt lấp lánh khi nói cái này.
" Wow...! Thật lợi hại a! Thật chỉ có thể nhìn không thể cầu! " Người y phục nâu đỏ chậc chậc cảm thán không ngừng.
" Haizzz.... Nếu có một viên thì hay biết mấy. " Người y phục tro thở dài nói.
" Mơ mộng hảo huyền! Xem lại mình đi. " Người y phục nâu đỏ khinh bỉ đáp trả người y phục tro làm cho tên đó trợn mắt á khẩu không nói được gì.
Hàn Tuyết nghe thấy Tử Liên Thảo sắp chính thì quay đầu nhìn Nguyệt Băng tò mò hỏi:
" Tử Liên Thảo rất quý sao? "
Hạ Nghi cũng quay đầu nhìn chằm chằm Nguyệt Băng mong chờ trả lời.
Còn Nguyệt Băng thì nên làm gì thì làm đó, cứ tự nhiên như không có gì tao nhã dùng cơm coi như không nghe không thấy.
Hàn Tuyết thấy thế cũng không làm phiền Nguyệt Băng nữa, quay đầu sang nhìn Hoả Tuyền và Mạc Ức Hàn với ánh long lanh lấp lánh, Hạ Nghi cũng vậy.
Mạc Ức Hàn vốn là người khá lãnh nên không sao dưới cái nhìn mong đợi chăm chú của hai nàng. Không may cho Hoả Tuyền bị nhìn tới ớn lạnh mồ hôi chảy ròng ròng, liền vội vàng giải thích:
" Tử Liên Thảo quả thật đúng là rất quý hiếm. Cây cũng như tên, là loại cây có màu tím khi chính sẽ phát ra ánh sáng tử kim, những chiếc lá được xếp theo hình xoắn ốc. Trăm năm thì nảy mần, hai trăm năm thì ra lá, ba trăm năm thì trưởng thành. Có thể luyện dược tấn chức còn giúp nâng cao sức chiến đấu cao hơn người cùng cấp bậc hay dùng chữa thương cứu người còn có thể giải được bách độc nhưng cần luyện đan sư cấp 9. "
Hạ Nghi nghe vậy thì thấp giọng nói một câu:
" Đúng là rất quý a! "
Mọi người thì im lặng đến thất thường nhìn Hạ Nghi lặng lẽ xuất hiện ba gạch đen, nói:
" Hạ Nghi a! Muội thật là....! Nếu nó không quý thì cần gì đến mấy trăm năm trưởng thành, nhiều người ta tranh ngươi đoạt đến sức đầu mẻ trán cơ chứ!? Muội lên suy đi nghĩ lại đi! "
Họ cũng chỉ dám nghĩ trong lòng mà không dám nói ra sợ đả kích nàng. Vậy mà còn có người háo hức nhìn Nguyệt Băng nói:
" Tỷ tỷ, muội muốn xem! Đi xem đi! "
" Tỷ tỷ đi nhìn xem một chút đi nha!? " Hàn Tuyết cũng chen vô năn nỉ ỉ oi.
Hoả Tuyền và Mạc Ức Hàn thì chả nói gì nhưng thật ra cũng rất muốn đi nhìn xem xem Tử Liên Thảo trăm năm mới xuất hiện kia một chút. Nhưng cũng trong đoàn này ai có quyền quyết định đi hay không đi nên nhìn Nguyệt Băng bằng ánh mắt tràn đầy mong chờ.
Dưới cái nhìn tràn đầy nóng bỏng mong chờ như chờ đợi người mình yêu đồng ý vậy. Dù là ai đi chăng nữa cũng sẽ mất tự nhiên nhưng rất tiếc tới lần này tới lần khác lại là Băng Phong Nguyệt Băng nàng.
Trong cái nhìn mao cốt thủng tiên ( * ) mà Nguyệt Băng cứ dửng dưng duy trì tư thái tự nhiên dùng cơm cho tới khi trên bàn chỉ còn một nữa mà những ai kia chưa ăn được gì, rồi lại ung dung lấy cái khăn tay trong không gian giới chỉ ra, rồi lại nhẹ nhàng lau miệng, rồi mới liếc nhìn những ai kia phun ra một câu:
Mao cốt thủng tiên ( * ): gợn tóc gáy.
" Sao còn chưa ăn? "
Chỉ trong nháy mắt đó năm người Hoả Tuyền như bị sét đánh ngang tai hoá đá tại chỗ há hốc mồm nhìn cái người nãy giờ ngồi ăn ngon miệng kia cùng sự chờ mong câu trả lời nhưng trong sự chờ đợi quên ăn đó lại đổi một câu " Sao còn chưa ăn? " thật làm cho người ta xung huyết não mà.
Hạ Nghi mếu máo nói:
" Tỷ nãy giờ có nghe bọn muội nói gì không? "
Nguyệt Băng khó hiểu nhìn mọi người hỏi:
" Chuyện gì? "
Mọi người té ghế, kể cả cái người mặt than như Mạc Ức Hàn cũng nhịn không được cứ co giật liên tục không thôi.
Nguyệt Băng thấy biểu cảm của mọi người như thế, đặc biệt là cái tên mặt than kia mà trong lòng nhịn không được nhếch khéo môi lên, nhưng bên ngoài lại tỏ vẻ ngạc nhiên như phát hiện thiên hạ hồng vũ nói:
" Ức Hàn ngươi sao vậy? Mặt cứ giật giật hoài thế!? Đang luyện vũ kĩ gì à? "
Lần này thì mọi người muốn đập đầu vào tường chĩ ngất đi luôn cho rồi. Cứ như thế này không hộc mới là chuyện lạ.
" Đan dược tấn chức cần luyện đan sư cấp 8, đan dược cứu người cần luyện đan sư cấp 9. "
" Ơ!? Sao lại cần luyện san sư cấp 9 mới được? " Người y phục nâu đỏ mù mờ hỏi.
" Ngu! Cần luyện đan sư cấp 9 vì nó rất khó luyện thành, dược liệu phối hợp cũng rất quý hiếm. Đặc biệt là người còn hơi thở thì chỉ cần một viên thì chắc chắn người đó sẽ không chết được, còn giải được bách độc! " Người y phục tro mắt lấp lánh khi nói cái này.
" Wow...! Thật lợi hại a! Thật chỉ có thể nhìn không thể cầu! " Người y phục nâu đỏ chậc chậc cảm thán không ngừng.
" Haizzz.... Nếu có một viên thì hay biết mấy. " Người y phục tro thở dài nói.
" Mơ mộng hảo huyền! Xem lại mình đi. " Người y phục nâu đỏ khinh bỉ đáp trả người y phục tro làm cho tên đó trợn mắt á khẩu không nói được gì.
Hàn Tuyết nghe thấy Tử Liên Thảo sắp chính thì quay đầu nhìn Nguyệt Băng tò mò hỏi:
" Tử Liên Thảo rất quý sao? "
Hạ Nghi cũng quay đầu nhìn chằm chằm Nguyệt Băng mong chờ trả lời.
Còn Nguyệt Băng thì nên làm gì thì làm đó, cứ tự nhiên như không có gì tao nhã dùng cơm coi như không nghe không thấy.
Hàn Tuyết thấy thế cũng không làm phiền Nguyệt Băng nữa, quay đầu sang nhìn Hoả Tuyền và Mạc Ức Hàn với ánh long lanh lấp lánh, Hạ Nghi cũng vậy.
Mạc Ức Hàn vốn là người khá lãnh nên không sao dưới cái nhìn mong đợi chăm chú của hai nàng. Không may cho Hoả Tuyền bị nhìn tới ớn lạnh mồ hôi chảy ròng ròng, liền vội vàng giải thích:
" Tử Liên Thảo quả thật đúng là rất quý hiếm. Cây cũng như tên, là loại cây có màu tím khi chính sẽ phát ra ánh sáng tử kim, những chiếc lá được xếp theo hình xoắn ốc. Trăm năm thì nảy mần, hai trăm năm thì ra lá, ba trăm năm thì trưởng thành. Có thể luyện dược tấn chức còn giúp nâng cao sức chiến đấu cao hơn người cùng cấp bậc hay dùng chữa thương cứu người còn có thể giải được bách độc nhưng cần luyện đan sư cấp 9. "
Hạ Nghi nghe vậy thì thấp giọng nói một câu:
" Đúng là rất quý a! "
Mọi người thì im lặng đến thất thường nhìn Hạ Nghi lặng lẽ xuất hiện ba gạch đen, nói:
" Hạ Nghi a! Muội thật là....! Nếu nó không quý thì cần gì đến mấy trăm năm trưởng thành, nhiều người ta tranh ngươi đoạt đến sức đầu mẻ trán cơ chứ!? Muội lên suy đi nghĩ lại đi! "
Họ cũng chỉ dám nghĩ trong lòng mà không dám nói ra sợ đả kích nàng. Vậy mà còn có người háo hức nhìn Nguyệt Băng nói:
" Tỷ tỷ, muội muốn xem! Đi xem đi! "
" Tỷ tỷ đi nhìn xem một chút đi nha!? " Hàn Tuyết cũng chen vô năn nỉ ỉ oi.
Hoả Tuyền và Mạc Ức Hàn thì chả nói gì nhưng thật ra cũng rất muốn đi nhìn xem xem Tử Liên Thảo trăm năm mới xuất hiện kia một chút. Nhưng cũng trong đoàn này ai có quyền quyết định đi hay không đi nên nhìn Nguyệt Băng bằng ánh mắt tràn đầy mong chờ.
Dưới cái nhìn tràn đầy nóng bỏng mong chờ như chờ đợi người mình yêu đồng ý vậy. Dù là ai đi chăng nữa cũng sẽ mất tự nhiên nhưng rất tiếc tới lần này tới lần khác lại là Băng Phong Nguyệt Băng nàng.
Trong cái nhìn mao cốt thủng tiên ( * ) mà Nguyệt Băng cứ dửng dưng duy trì tư thái tự nhiên dùng cơm cho tới khi trên bàn chỉ còn một nữa mà những ai kia chưa ăn được gì, rồi lại ung dung lấy cái khăn tay trong không gian giới chỉ ra, rồi lại nhẹ nhàng lau miệng, rồi mới liếc nhìn những ai kia phun ra một câu:
Mao cốt thủng tiên ( * ): gợn tóc gáy.
" Sao còn chưa ăn? "
Chỉ trong nháy mắt đó năm người Hoả Tuyền như bị sét đánh ngang tai hoá đá tại chỗ há hốc mồm nhìn cái người nãy giờ ngồi ăn ngon miệng kia cùng sự chờ mong câu trả lời nhưng trong sự chờ đợi quên ăn đó lại đổi một câu " Sao còn chưa ăn? " thật làm cho người ta xung huyết não mà.
Hạ Nghi mếu máo nói:
" Tỷ nãy giờ có nghe bọn muội nói gì không? "
Nguyệt Băng khó hiểu nhìn mọi người hỏi:
" Chuyện gì? "
Mọi người té ghế, kể cả cái người mặt than như Mạc Ức Hàn cũng nhịn không được cứ co giật liên tục không thôi.
Nguyệt Băng thấy biểu cảm của mọi người như thế, đặc biệt là cái tên mặt than kia mà trong lòng nhịn không được nhếch khéo môi lên, nhưng bên ngoài lại tỏ vẻ ngạc nhiên như phát hiện thiên hạ hồng vũ nói:
" Ức Hàn ngươi sao vậy? Mặt cứ giật giật hoài thế!? Đang luyện vũ kĩ gì à? "
Lần này thì mọi người muốn đập đầu vào tường chĩ ngất đi luôn cho rồi. Cứ như thế này không hộc mới là chuyện lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.