Chương 23: Bức họa trong thư phòng
Tiểu Ngũ Ca Ca
11/07/2023
Thế là gần như cả một buổi chiều Sở Tranh loay hoay với hồ nước, dùng bảy bảy bốn chín phương pháp để bắt cá lam băng. Còn Phù Uyên, tuy là một đệ tử ngoan ngoãn mà ngồi trên bờ xem sư tôn bắt cá thì không hay cho lắm, nhưng y vẫn ngồi im cả buổi xem Sở Tranh bắt cá. Cá lam băng rất thông minh, phép thuật bình thường không thể bắt được chúng, Sở Tranh phải vất vả thật lâu dưới nước mới bắt được mấy con, nhưng cũng đủ để khiến cả hai người vui vẻ không thôi.
Bắt cá xong thì trời đã về chiều muộn, Sở Tranh bèn mang cá đi nhà bếp nấu cơm. Phù Uyên đi theo hắn muốn phụ giúp, còn hỏi hắn lấy nguyên liệu ở đâu ra...
Nghe y hỏi, Sở Tranh đang chăm chú xắt rau bèn ngừng lại, giơ tay trái lên quơ quơ. "Ta mang theo đấy! Biết tổ tông ngươi sẽ lười ăn cơm, lại còn kén ăn nên chắc sẽ không ăn uống no đủ, ta bèn vừa đi đường vừa tìm mua gạo và nguyên liệu nấu ăn."
Phù Uyên thấy tay trái Sở Tranh cũng đeo một chiếc nhẫn càn khôn, còn giống hệt chiếc Phù Uyên đang đeo.
"Sư tôn..." - Y nói.
"Sao thế?" - Sở Tranh đáp.
"Cảm ơn sư tôn."
"Ngốc! Giữa chúng ta còn cần cảm ơn sao?"
Sau một hồi lâu bận bịu, cơm nước đã xong xuôi. Hai người dọn thức ăn lên nhà chính, vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ.
Sở Tranh: "Ôi, canh cá ngon quá! Sao ta có thể nấu ăn ngon vậy chứ!
Phù Uyên đang chăm chú ăn, nghe vậy thì bảo: "Tay nghề của sư tôn có thể mở quán ăn được đó, tuyệt đối không lỗ."
"Hắc... Trước giờ ta chỉ nấu cho mỗi tổ tông ngươi ăn thôi, người khác không nấu được." Sở Tranh thuận miệng đáp.
Phù Uyên có chút không nói nên lời, bởi y cảm giác lời nói của Sở Tranh cứ sai sai chỗ nào đó...
Ăn xong, Phù Uyên tự nguyện dọn bàn nhưng bị Sở Tranh đẩy đi.
Sở Tranh: "Để ta dọn cho."
Phù Uyên: "Vậy... ta về tu luyện đây, bỏ bê lâu quá rồi."
Sở Tranh lại kéo Phù Uyên về: "Tu luyện gì cơ chứ? Dọn đi, ai lại để sư tôn làm việc này hả?"
Phù Uyên: "..."
Thật ra, Sở Tranh không muốn Phù Uyên lại hao tâm tổn sức trong thời gian này. Cái người này ấy hả, một khi đã dành thời gian vào việc tu luyện là nghỉ ngơi cũng không cần, liều mình đến mức Sở Tranh phải đau lòng.
Sau bữa tối, hai người trò chuyện hồi lâu, cuối cùng ai về phòng nấy. Sở Tranh ở lại phòng cách vách Phù Uyên.
Một ngày cứ vậy trôi qua, yên bình nhưng lại không hề nhàm chán.
...
Hôm sau, Sở Tranh dậy sớm làm điểm tâm ngọt cho Phù Uyên. Hắn bận bịu nửa canh giờ, tới khi bưng đĩa điểm tâm ra khỏi phòng bếp thì thấy Phù Uyên vận bạch y, đang ngồi dựa lưng trên một cái ghế gỗ ở cạnh vườn hoa hướng dương, đang lim dim mắt. Trong lòng Phù Uyên đang nằm một con mèo mập lông ngắn màu vàng, cũng lim dim mắt giống y.
Khung cảnh nam nhân ôm mèo thiếp đi bên vườn hoa đẹp đẽ lại yên bình khó tả, khiến cho Sở Tranh không muốn phá hỏng. Hắn bèn bưng đĩa điểm tâm vào trong nhà, sau đó quay lại ngồi trước thềm, ngắm nhìn đồ đệ.
Phù Uyên thiếp đi không lâu, một lúc sau liền mở mắt, vươn vai. Sau đó y phát hiện con mèo đang làm ổ trong lòng mình, vẻ mặt từ uể oải trở thành phát ngốc.
Sở Tranh bắt trọn khoảnh khắc phát ngốc kia của Phù Uyên, không nhịn được bật cười.
Nghe thấy tiếng cười, Phù Uyên hơi nghiêng đầu nhìn, bắt gặp ánh mắt chăm chú của Sở Tranh.
"Sư tôn, mèo này là của ngươi sao?" - Phù Uyên hỏi.
Sở Tranh đang định nói không biết, thì một giọng nói ngập ngừng vang lên cắt ngang: "Tiểu ca ca... Đó là Kim Nghê, mèo của muội."
Nghe giọng nói, Phù Uyên và Sở Tranh đều ngạc nhiên nhìn ra phía cổng. Chỉ thấy một tiểu cô nương chừng mười lăm, mười sáu tuổi vận hồng y, gương mặt bầu bĩnh xinh xắn đang do dự đi vào trong sân. Mèo vàng Kim Nghê thấy nàng bèn nhảy khỏi người Phù Uyên, chạy tới bên cạnh nàng kêu mấy tiếng "meo meo".
Tiểu cô nương chủ động giới thiệu: "Muội tên là Miên Tích, cô cô của muội ngày nào cũng đến đây quét tước dọn dẹp. Muội không thấy Kim Nghê đâu nên lên núi tìm, không ngờ nó lại chạy tới đây. Xin lỗi vì nó đã làm phiền ca ca."
"Không sao đâu, mèo của muội rất đáng yêu." Phù Uyên đáp. "Ta tên Phù Uyên."
Miên Tích lại táo bạo hỏi: "Tiểu Uyên ca ca là chủ ở đây ạ?"
"Ừm. Có điều hôm nay ta phải đi rồi."
Hai người nói qua nói lại vài câu, cuối cùng thành ngồi một chỗ nói chuyện rồi lại vuốt lông mèo, hoàn toàn bỏ quên Sở Tranh với sắc mặt chua lè đang ngồi trên bậc thềm.
Sở Tranh không biết mình bị làm sao, tóm lại là hắn rất khó chịu. Hắn đứng lên, đi qua dãy hành lang, bỗng dưng ngừng bước trước cửa một căn phòng. Ngày hôm qua Phù Uyên đã bảo với hắn đây là thư phòng, hắn cũng chưa có vào lần nào.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Sở Tranh lại mở cửa bước vào thư phòng.
Ánh sáng tự nhiên trong thư phòng rất tốt, đặc biệt là noi đặt án thư sáng sủa thoáng mát. Trong phòng nhiều sách hơn Sở Tranh tưởng, còn có rất nhiều cuộn giấy và bút lông đủ loại.
Sở Tranh thoáng thấy trên án thư có trải một bức họa lớn, không nhịn được lại gần xem thử. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn hắn liền hóa đá!
Tranh vẽ đặc biệt chân thực, thấy rõ hai nam tử thân mật dựa sát vào nhau mỉm cười, phía sau là một vườn hoa hướng dương đang nở rộ. Bất kể là màu sắc hay nét vẽ, tất cả đều vô cùng sinh động.
Hai người trong tranh, một là Phù Uyên, người còn lại chính là đại sư huynh của Sở Tranh - Cố Trường An!
Bắt cá xong thì trời đã về chiều muộn, Sở Tranh bèn mang cá đi nhà bếp nấu cơm. Phù Uyên đi theo hắn muốn phụ giúp, còn hỏi hắn lấy nguyên liệu ở đâu ra...
Nghe y hỏi, Sở Tranh đang chăm chú xắt rau bèn ngừng lại, giơ tay trái lên quơ quơ. "Ta mang theo đấy! Biết tổ tông ngươi sẽ lười ăn cơm, lại còn kén ăn nên chắc sẽ không ăn uống no đủ, ta bèn vừa đi đường vừa tìm mua gạo và nguyên liệu nấu ăn."
Phù Uyên thấy tay trái Sở Tranh cũng đeo một chiếc nhẫn càn khôn, còn giống hệt chiếc Phù Uyên đang đeo.
"Sư tôn..." - Y nói.
"Sao thế?" - Sở Tranh đáp.
"Cảm ơn sư tôn."
"Ngốc! Giữa chúng ta còn cần cảm ơn sao?"
Sau một hồi lâu bận bịu, cơm nước đã xong xuôi. Hai người dọn thức ăn lên nhà chính, vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ.
Sở Tranh: "Ôi, canh cá ngon quá! Sao ta có thể nấu ăn ngon vậy chứ!
Phù Uyên đang chăm chú ăn, nghe vậy thì bảo: "Tay nghề của sư tôn có thể mở quán ăn được đó, tuyệt đối không lỗ."
"Hắc... Trước giờ ta chỉ nấu cho mỗi tổ tông ngươi ăn thôi, người khác không nấu được." Sở Tranh thuận miệng đáp.
Phù Uyên có chút không nói nên lời, bởi y cảm giác lời nói của Sở Tranh cứ sai sai chỗ nào đó...
Ăn xong, Phù Uyên tự nguyện dọn bàn nhưng bị Sở Tranh đẩy đi.
Sở Tranh: "Để ta dọn cho."
Phù Uyên: "Vậy... ta về tu luyện đây, bỏ bê lâu quá rồi."
Sở Tranh lại kéo Phù Uyên về: "Tu luyện gì cơ chứ? Dọn đi, ai lại để sư tôn làm việc này hả?"
Phù Uyên: "..."
Thật ra, Sở Tranh không muốn Phù Uyên lại hao tâm tổn sức trong thời gian này. Cái người này ấy hả, một khi đã dành thời gian vào việc tu luyện là nghỉ ngơi cũng không cần, liều mình đến mức Sở Tranh phải đau lòng.
Sau bữa tối, hai người trò chuyện hồi lâu, cuối cùng ai về phòng nấy. Sở Tranh ở lại phòng cách vách Phù Uyên.
Một ngày cứ vậy trôi qua, yên bình nhưng lại không hề nhàm chán.
...
Hôm sau, Sở Tranh dậy sớm làm điểm tâm ngọt cho Phù Uyên. Hắn bận bịu nửa canh giờ, tới khi bưng đĩa điểm tâm ra khỏi phòng bếp thì thấy Phù Uyên vận bạch y, đang ngồi dựa lưng trên một cái ghế gỗ ở cạnh vườn hoa hướng dương, đang lim dim mắt. Trong lòng Phù Uyên đang nằm một con mèo mập lông ngắn màu vàng, cũng lim dim mắt giống y.
Khung cảnh nam nhân ôm mèo thiếp đi bên vườn hoa đẹp đẽ lại yên bình khó tả, khiến cho Sở Tranh không muốn phá hỏng. Hắn bèn bưng đĩa điểm tâm vào trong nhà, sau đó quay lại ngồi trước thềm, ngắm nhìn đồ đệ.
Phù Uyên thiếp đi không lâu, một lúc sau liền mở mắt, vươn vai. Sau đó y phát hiện con mèo đang làm ổ trong lòng mình, vẻ mặt từ uể oải trở thành phát ngốc.
Sở Tranh bắt trọn khoảnh khắc phát ngốc kia của Phù Uyên, không nhịn được bật cười.
Nghe thấy tiếng cười, Phù Uyên hơi nghiêng đầu nhìn, bắt gặp ánh mắt chăm chú của Sở Tranh.
"Sư tôn, mèo này là của ngươi sao?" - Phù Uyên hỏi.
Sở Tranh đang định nói không biết, thì một giọng nói ngập ngừng vang lên cắt ngang: "Tiểu ca ca... Đó là Kim Nghê, mèo của muội."
Nghe giọng nói, Phù Uyên và Sở Tranh đều ngạc nhiên nhìn ra phía cổng. Chỉ thấy một tiểu cô nương chừng mười lăm, mười sáu tuổi vận hồng y, gương mặt bầu bĩnh xinh xắn đang do dự đi vào trong sân. Mèo vàng Kim Nghê thấy nàng bèn nhảy khỏi người Phù Uyên, chạy tới bên cạnh nàng kêu mấy tiếng "meo meo".
Tiểu cô nương chủ động giới thiệu: "Muội tên là Miên Tích, cô cô của muội ngày nào cũng đến đây quét tước dọn dẹp. Muội không thấy Kim Nghê đâu nên lên núi tìm, không ngờ nó lại chạy tới đây. Xin lỗi vì nó đã làm phiền ca ca."
"Không sao đâu, mèo của muội rất đáng yêu." Phù Uyên đáp. "Ta tên Phù Uyên."
Miên Tích lại táo bạo hỏi: "Tiểu Uyên ca ca là chủ ở đây ạ?"
"Ừm. Có điều hôm nay ta phải đi rồi."
Hai người nói qua nói lại vài câu, cuối cùng thành ngồi một chỗ nói chuyện rồi lại vuốt lông mèo, hoàn toàn bỏ quên Sở Tranh với sắc mặt chua lè đang ngồi trên bậc thềm.
Sở Tranh không biết mình bị làm sao, tóm lại là hắn rất khó chịu. Hắn đứng lên, đi qua dãy hành lang, bỗng dưng ngừng bước trước cửa một căn phòng. Ngày hôm qua Phù Uyên đã bảo với hắn đây là thư phòng, hắn cũng chưa có vào lần nào.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Sở Tranh lại mở cửa bước vào thư phòng.
Ánh sáng tự nhiên trong thư phòng rất tốt, đặc biệt là noi đặt án thư sáng sủa thoáng mát. Trong phòng nhiều sách hơn Sở Tranh tưởng, còn có rất nhiều cuộn giấy và bút lông đủ loại.
Sở Tranh thoáng thấy trên án thư có trải một bức họa lớn, không nhịn được lại gần xem thử. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn hắn liền hóa đá!
Tranh vẽ đặc biệt chân thực, thấy rõ hai nam tử thân mật dựa sát vào nhau mỉm cười, phía sau là một vườn hoa hướng dương đang nở rộ. Bất kể là màu sắc hay nét vẽ, tất cả đều vô cùng sinh động.
Hai người trong tranh, một là Phù Uyên, người còn lại chính là đại sư huynh của Sở Tranh - Cố Trường An!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.