Ai Nói Tôi Không Biết Yêu

Chương 37: CHƯƠNG 37

Linh Độ Tịch Mịch

27/03/2016

Trước giao thừa một ngày.

Tuyết bay như những sợi bông, cả thành phố như bị đổ một lớp đường, trắng xóa một mảnh.

Nhà hàng theo tiêu chuẩn S của khách sạn Quý Đình bắt đầu ngày hoạt động thử nghiệm đầu tiên. Đoàn khách đầu tiên của nhà hàng là buổi liên hoan của đại sứ quán Pháp tại Trung Quốc đặt vào lúc 7h tối. Có ba mươi vị khách sẽ tới, trong đó, đều là những người Pháp chính thống có khẩu vị tinh tường đến khảo nghiệm về ẩm thực. Tuy khách sạn Quý Đình hàng năm đều đón tiếp nhóm người này, nhưng lần này không giống, vừa hay khai trương nhà hàng S, từ menu đến quản lý có nhiều thay đổi, hơn nữa đây cũng là lần đầu tiên Hạ Tử Nhược cùng làm việc với các đồng nghiệp mới.

Ẩm thực Pháp tinh tế, mỗi khâu đều cần phải làm thật tốt, bởi vậy mà bộ phận bếp đã chuẩn bị hết sức kỹ càng. Vừa hết buổi chiều, Hạ Tử Nhược liền tới khu bếp kiểm tra từ bộ phận sơ chế, làm bánh cùng đồ nguội xem bếp phó có làm đúng hay không. Thấy nhóm nhà bếp đã chuẩn bị đâu vào đấy, cô mới có cảm giác hơi yên tâm.

Cô nhìn đồng hồ: ” Vẫn chưa tới à?”.

” Chưa đâu”. Trả lời là đầu bếp hai Ngô Kỳ, ông ta đang điều chế nước sốt rượu vang, mắt không ngước lên, uể oải ném ra hai chữ.

Người này là đầu bếp quốc tịch Pháp của khách sạn, cũng chính là một trong những chiêu bài chính, là trụ cột trong phòng bếp của nhà hàng S mới khai trương ngày hôm nay, biết rất nhiều công thức nấu ăn, một siêu đầu bếp hoàn toàn xứng đáng với danh tiếng của mình.

Hạ Tử Nhược chau đôi mi thanh tú, vừa định nhấc chân ra ngoài, một bóng người hớt hơ hớt hải liền xông vào, thiếu chút nữa đụng vào người cô. Cô lui về sau một bước, ánh mắt trầm xuống: ” Tống Nhã, em bình tĩnh chút đi”.

” Chị Hạ, hỏng bét rồi”. Tống Nhã không để tâm, cô nàng đột ngột dừng chân, mặt mũi xoắn lại thành một đống: ” Em vừa nhận được tin nghỉ sớm. Theo như kế hoạch ban đầu thì đầu bếp có thể đến vào trưa nay. Nhưng vì tình hình thời tiết nên chuyến bay không thể hạ cánh, hiện tại ông ấy không thể quay lại”.

Trái tim Hạ Tử Nhược như rơi “lộp bộp”, không để cho cô mở miệng, trong phòng bếp lập tức nổ tung.

” Không có đầu bếp thì khai trương gì chứ, tôi về nhà tắm rửa đi ngủ đây”. Sư phụ thớt gỗ ( đầu bếp chính chuyên băm chặt, sơ chế món ăn ) giật chiếc khăn mặt trên cổ xuống, thu chiếc thớt lại, tư thế nghỉ ngơi.

Một người nổi dậy kêu gào, lập tức có người họa theo: ” Đúng vậy, tối nay chắc chắn bị hủy rồi”.



Tống Nhã vội đến độ xoa hai tay, không ngừng lắc bả vai Hạ Tử Nhược, gấp giọng hỏi: ” Vậy phải làm sao bây giờ?”.

Đây vốn là lần đầu tiên Hạ Tử Nhược một mình ứng phó với tình huống lớn, đã thế còn vấp phải nội bộ hỗn loạn. Cô quả thực muốn nổ tung đầu, khó tránh khỏi lúng túng. Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, chính cô cũng không ngờ mình lại bình tĩnh đến vậy: ” Mọi người phải làm gì, tôi sẽ nghĩ ra cách”. Dù sao cũng là quản lý nhà hàng, cô không thể để bản thân sai lầm trước trận tuyến.

Cô bước nhanh ra khỏi khu bếp, vội vã đi vào phòng nghỉ nhân viên, Tống Nhã ở sau lưng thấp giọng phàn nàn: ” Đều do Trình Huyên, cái gì mà khai trương sớm chứ”.

Hạ Tử Nhược không để ý đến cô nàng, lôi điện thoại từ trong túi áo đồng phục, tìm số của giám trưởng, chậm rãi nhấn tay xuống. Trong lúc chờ chuông đổ, cô thong thả bước quanh phòng, bỗng nhiên, bước chân cô dừng lại – điện thoại đã thông.

Cô dăm ba câu nói rõ tình hình, không cho đối phương thời gian để tiêu hóa, lập tức hỏi: ” Trước mắt, ông có thể điều đầu bếp của nhà hàng tới đây cho tôi không?”.

Bên cạnh giám trưởng ( Chức vụ cao hơn quản lý bình thường – ở các chương trước chính là giám đốc Mã ) loáng thoáng tiếng nói chuyện, ông ta hạ giọng nói: ” Hiện tại tôi và Lý tổng ra ngoài họp, không tiện lắm. Phùng Thiên Tâm đang ở nhà hàng, cô gọi điện yêu cầu cô ấy đi”.

” Giám trưởng, alo, alo…”.

Trong điện thoại chỉ còn một tràng âm thanh ” tít tít”, tâm trạng Hạ Tử Nhược hoàn toàn nguội lạnh. Người phụ nữ Phùng Thiên Tâm đó đang ước được chê cười cô, mượn người của cô ta, không khác gì tìm tai vạ.

Tống Nhã vẫn đứng bên cạnh, kề tai nghe, tuy không nghe thấy giám trưởng nói nhưng nhìn sắc mặt xám ngoét một mảnh của Hạ Tử Nhược, cô nàng cũng đoán được kết quả: ” Hay chúng ta tìm Hoắc tổng đi! Chắc chắn anh ấy sẽ có cách”.

Tống Nhã đang định khen mình trong cái khó ló cái khôn, đã bị Hạ Tử Nhược nói một câu cắt ngang: ” Động một chút lại tìm ông chủ, sau này chị sẽ không thể thuyết phục được bọn họ”.

Nơi làm việc là nơi làm việc, một người làm, nhiều người nhìn, trong lòng đám nhân viên lão làng vốn không phục cô, sau lưng gọi cô là ” lính nhảy dù”. Nếu lúc này cô đem Hoắc Quý Ân ra để làm cứu cánh, chỉ e là chủ đề chế giễu sẽ rơi xuống người c

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ai Nói Tôi Không Biết Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook