Ai Nói Tôi Không Biết Yêu

Chương 53

Linh Độ Tịch Mịch

04/04/2016

Hạ Tử Nhược trầm mặc lộ vẻ sợ hãi, hai chân yếu ớt nhũn ra dựa vào vách ngăn sau toilet.

Hoắc Đình Đình lo lắng, không dám ngước mắt nhìn cô. Cô im lặng không nói không rằng nhưng khiến người ta khóc không ra nước mắt.

Sau nửa ngày ngẩn ngơ, Hạ Tử Nhược ấn thái dương đang giật thình thịch, buộc mình tỉnh táo lại: ” Chuyện em có thai… Anh của em có biết không?”.

” Em làm sao dám nói cho anh ấy biết”. Hoắc Đình Đình bĩu môi, cúi đầu thấp hơn, như một đứa nhỏ làm sai đợi người lớn xử lý.

Thấy bộ dạng khiếp đảm của cô, Hạ Tử Nhược quyết định không nói cứng không nói mềm, chỉ hỏi: ” Em có tính toán gì không?”.

Hoắc Đình Đình vẻ mặt xoắn xuýt, còn chưa kịp nói gì –

” Đương nhiên là sinh đứa trẻ ra rồi”. Một giọng nam đột nhiên xen vào.

Hai cô gái quay đầu lại, thấy Hạ Tử Bằng nghiêm túc đứng ở đó. Câu nói nối tiếp của cậu tuôn ra không lưu loát, khóe mắt đuôi mày như đông cứng, ẩn giấu chút kinh hãi không kịp che đậy. Xem ra cậu cũng mới biết bạn gái mang thai ngoài ý muốn.

Cậu không mở miệng thì thôi, vừa lên tiếng, lập tức kích thích cơn thịnh nộ của Hạ Tử Nhược. Cô có phần không kiểm soát được, đột nhiên đưa tay, tát ” bốp” một cái vào miệng Hạ Tử Bằng: ” Em nói đơn giản nhỉ! Đình Đình mới bao nhiêu, hai đứa có thể lo cho đứa bé ư? Hai đứa không muốn đi học nữa à? Sao em không nghĩ đến hậu quả ? Em…”.

Hạ Tử Nhược tính tình bướng bỉnh nhưng không quá mất bình tĩnh. Tuy Hạ Tử Bằng đã lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên chứng kiến bộ dạng tức giận của chị gái. Cậu che một bên mặt đang đau rát như lửa, mặc cho cô buông lời xỉa xói, một câu lỗ mãng cũng không phát ra.

Hoắc Đình Đình đã sớm sợ hãi tới mức không làm chủ được tinh thần, vội vã tiến lên níu lấy cánh tay hơi run của Hạ Tử Nhược, không ngớt lời cầu khẩn: ” Chị đừng mắng Hạ Tử Bằng nữa, chúng em biết sai rồi. Bây giờ việc cấp bách là nghĩ ra biện pháp ứng phó với anh trai em. Chị Hạ, xin chị giúp em, nói với anh trai em…”.

Mặt Hạ Tử Nhược trắng bệch, cảm xúc tồi tệ.

Ba người trong lòng đều có tâm tư trở lại phòng bao. Hạ Tử Nhược nhìn sơn hào hải vị trước mặt, chợt cảm thấy đôi đũa trong tay nặng ngàn cân, lĩnh hội hoàn toàn thế nào là ” ăn không biết ngon”.

Vất vả chịu đựng đến khi bữa trưa kết thúc, Hạ Tử Bằng xung phong giúp ba tới khách sạn chuyển hành lý, thu dọn chỗ ở. Hoắc Đình Đình cũng lấy cớ muốn tới buổi học của giáo sư Liễu, bốc hơi mất tăm. Cuối cùng, chỉ còn lại Hạ Tử Nhược và Hoắc Quý Ân đứng ở cửa nhà hàng, đưa mắt nhìn nhau.

Sau giờ trưa, bầu trời ấm áp đổ xuống, ánh mặt trời ôn hòa bao phủ cơ thể cao lớn của Hoắc Quý Ân, đôi mày rậm của anh cũng nhiễm ánh sáng ấm áp đó. Tình yêu, quả nhiên là vũ khí sắc bén làm thay đổi người đàn ông cao ngạo lạnh lùng. Không biết bắt đầu từ lúc nào, người đàn ông từ bề ngoài đến bản chất bên trong đã có nhiều hương vị nồng nàn chân thành hơn.

Tay anh khoác tùy tiện lên vai Hạ Tử Nhược, hăng hái đề nghị: ” Hay là chúng ta đi xem phim đi”. Ngày thường công việc bề bộn, bề ngoài hai người yêu nhau lâu như vậy nhưng chưa từng có một cuộc hẹn hò nghiêm chỉnh.

Trong đầu Hạ Tử Nhược vẫn đang cân nhắc nên mở miệng nói chuyện của Đình Đình với Hoắc Quý Ân như thế nào, ngoài miệng đã không tập trung, đáp: ” Vâng”.

Ngửi thấy mùi vị lấy lệ, Hoắc Quý Ân xiết chặt vai cô, cười như trêu chọc: ” Nếu em không muốn xem phim, chúng ta làm chuyện yêu đương cũng được”. Khai trai giữa ban ngày cũng là một lựa chọn tốt ( ăn mặn sau khi hết ăn chay).

Bỏ qua thâm ý không mấy tốt đẹp trong câu nói của anh, lúc này Hạ Tử Nhược mới ý thức được sắc mặt của mình quả thực có hơi nghiêm túc, cô cố gắng mỉm cười: ” Đồ không đứng đắn, thật đáng ghét”.

“…”. Trong tình yêu có người đàn ông nào là nghiêm chỉnh đâu.

Chủ nhật rạp chiếu phim đông nghẹt, mấy suất chiếu gần nhất căn bản đã hết vé. Hoắc Quý Ân không chọn được chỗ ngồi, đành tùy tiện mua hai vé.

Nhìn anh giơ bắp rang và Cocacola trên tay, miệng ngậm vé xem phim đi tới, đầy đủ tư thế của một người bạn trai chu đáo. Hạ Tử Nhược khẽ vươn tay rút chiếc vé trong miệng anh, đưa mắt nhìn thoáng qua: ” Lost and Love”.

So với vẻ ngạc nhiên của cô, Hoắc Quý Ân bình tĩnh hơn nhiều: ” Nghe phòng vé nói cũng không tệ lắm”. Đối với tổng tài đại nhân, xem phim không quan trọng, quan trọng là… được tự mình kiểm nghiệm quá trình hẹn hò mật ngọt.

Thật không may, sự thật chứng minh, Hoắc Quý Ân đã chọn sai phim. Bộ phim ngược tâm cộng thêm đầy nước mắt, không hề có chút mật ngọt nào. Bị tình tiết bộ phim kích thích, tâm trạng vốn nặng nề buồn bực của Hạ Tử Nhược càng không thể kiểm soát, suốt quá trình xem phim đã khóc ba đến năm lần. Điều đó chỉ khổ Hoắc Quý Ân, vừa vội vàng cầm khăn tay giúp cô lau nước mắt, vừa nhét bắp rang vào miệng cô. Xem bộ phim 100 phút, nhưng đầu óc anh hoàn toàn không để ý đến nội dung.



Hai người đan tay nhau ra khỏi phòng chiếu, Hạ Tử Nhược liếc đôi mắt sưng đỏ nhìn anh hỏi: ” Anh không tập trung xem phim đúng không?”.

” Anh có để tâm mà”. Hoắc Quý Ân điềm nhiên như không.

Cô cảm thấy chuyện này có độ tin cậy không cao: ” Thật không?”.

Hoắc Quý Ân thành thật gật đầu, nhân tiện nhớ lại trong phòng chiếu đen kịt vừa rồi – anh cứ thế chuyên tâm nhìn người con gái ngồi bên cạnh. Ánh sáng lúc tối lúc tỏ phát ra từ màn hình lớn dừng trên gương mặt của Hạ Tử Nhược, tựa như từng mảng sáng di động rơi xuống sườn mặt cô. Cô vô thức nhấp nhẹ khóe môi, đôi mắt mờ mịt sương mù, thi thoảng lại chau khẽ đôi mi thanh tú, khiến anh cảm thấy sinh động gấp trăm ngàn lần so với phim ảnh.

Rời khỏi rạp chiếu phim thời gian vẫn còn sớm, Hạ Tử Nhược chỉ chỉ vào con phố shoppingmall: ” Em muốn mua ít đồ phòng ngủ cho ba, chúng ta đi dạo một chút nhé?”.

Hoắc Quý Ân không mấy hào hứng với việc mua sắm, nhưng đi mua đồ cùng với bạn gái lại là vấn đề khác. Anh đồng ý không chút do dự: ” Được, tất cả nghe theo em”.

Vào cửa hàng bách hóa, Hạ Tử Nhược nhìn bảng hướng dẫn ở tầng trệt, rồi kéo Hoắc Quý Ân lên thang máy để tham quan. Đồ dùng phòng ngủ nằm ở tầng bốn phía tây, từ thang máy đi ra, hai người đi qua cửa hàng đồ dùng trẻ em.

Tâm trí chuyển động, bước chân Hạ Tử Nhược không khỏi chậm dần, ánh mắt lưu luyến trên những bộ quần áo nho nhỏ dễ thương.

Hoắc Quý Ân mỉm cười, sờ đầu cô, trêu ghẹo: ” Em muốn nhanh sinh con cho anh rồi hả?”.

Một câu nói vốn làm người ta xấu hổ, giờ phút này rơi vào tai Hạ Tử Nhược, cô lại không có tâm tư để nghĩ nhiều, hỏi ngược lại anh: ” Anh thích trẻ con không?”. Giống như thuận miệng khơi mào câu chuyện, thực tế, Hạ Tử Nhược đã sớm chột dạ, cô cầm một con thỏ bông jellycat trên kệ hàng, hồi hộp nhéo tai thỏ.

Đôi mắt cô rủ xuống che đậy tia sáng phức tạp trong mắt. Vì vậy, Hoắc Quý Ân hơi nghiêng đầu, chỉ thấy vẻ trẻ con không chút mờ ám của cô. Anh bỗng nở nụ cười, một nụ cười dịu dàng đến anh cũng không nhận ra: ” Thích. Chỉ cần là em sinh cho anh, anh đều thích”.

Thấy lệch chủ đề, Hạ Tử Nhược định dùng nụ cười mây trôi nước chảy chấm dứt đoạn hội thoại. Ai ngờ, con thỏ trên tay cô đã bị Hoắc Quý Ân đoạt lấy, coi con thỏ như con họ, anh quay đầu bảo nhân viên bán hàng bọc nó lại.

Do dự một giây, Hoắc Quý Ân dường như nghĩ ra điều gì. Động tác, ánh mắt, thậm chí là hơi thở của anh, toàn bộ đều dừng lại.

Hạ Tử Nhược không nhận ra vẻ khác thường của anh, Hoắc Quý Ân hơi trầm giọng hỏi: ” Hạ Tử Nhược, không phải em có thai đấy chứ?”.

Bị câu nói làm cho choáng váng, Hạ Tử Nhược ” ồ” một tiếng đưa mắt nhìn về phía anh, chỉ thấy trong đôi mắt hẹp dài của người đàn ông thấp thoáng hiện ra …tia sáng hy vọng.

Có lẽ do yếu tố tâm lý gây rắc rối, Hạ Tử Nhược có cảm giác toàn bộ âm thanh nói cười xung quanh đều rút hết, nổi lên là giọng nói khô khốc của cô: ” Nếu à Đình ĐÌnh mang thai thì sao?”. Không nói không được.

Tia ánh sáng hy vọng trong mắt Hoắc Quý Ân lập tức dập tắt, thay vào đó, khóe môi anh hiện ý cười – một nụ cười bỡ ngỡ.

” Em đang đùa à?”. Giọng nói biến động.

” Không có, sự thật đấy”. Giọng nhỏ không thể nghe thấy.

Rốt cuộc nói ra chuyện này, Hạ Tử Nhược không hề có cảm giác trút bỏ được gánh nặng. Giờ đây, sự im lặng khiến người ta hít thở không thông, trái tim cô như bị bóp chặt. Cô buông đôi mắt bất an, nhìn tay Hoắc Quý Ân túm lông thỏ – ngón tay uốn cong quá sức, khiến khớp xương mơ hồ trắng bệch.

Không ngờ, mưa to gió lớn không đến như Hạ Tử Nhược dự đoán, anh chẳng nói chẳng rằng phất tay áo quay người, sải bước rời khỏi khu trẻ em. Cho dù Hoắc Quý Ân ở trước mặt Hạ Tử Nhược cố hết sức kìm nén không giận lây sang cô, nhưng từ trạng thái thê thảm của con thỏ bông đặt trên kệ để hàng, có thể thấy anh đang rất giận.

Hai người không còn tâm trạng để mua sắm, im lặng ra khỏi cửa hàng bách hóa.

Bên ngoài, nắng ấm nhô cao, màu sắc hình dạng của người qua đường đắm chìm dưới ánh mặt trời. Hạ Tử Nhược thoáng cảm giác trước mắt mờ mịt, chỉ vì sắc mặt của người đi bên cạnh cô lạnh lẽo đủ đem cả con đường đông thành đá.



” Mấy tháng rồi?”. Hoắc Quý Ân đột nhiên mở miệng, giọng nói bọc trong những mảnh băng vụn.

Một câu hỏi không đầu không đuôi, nhưng Hạ Tử Nhược nghe hiểu, buồn bã trả lời: ” Hai tháng”. Quay đầu liếc nhìn anh một cái, cô nhịn không được, hỏi: ” Làm sao bây giờ?”. Cô thật sự không có chủ ý.

Liên quan đến việc hai lớn một nhỏ, ánh mắt Hoắc Quý Ân trở nên âm u: ” Em để anh suy nghĩ đã”.

Đây nhất định là một buổi hẹn hò đầu voi đuôi chuột, Hoắc Quý Ân lái xe đưa Hạ Tử Nhược về nhà. Cô buồn bã mở cửa, thoáng chốc sững sờ.

Trên bàn bày một bữa cơm thịnh soạn ba món mặn một món canh.

Trong lòng Hạ Tử Nhược còn đang nghi hoặc, Hạ Chấn Viễn eo thắt tạp dề, cầm trong tay chiếc xẻng nấu từ trong bếp đi ra: ” Hạ Tử Nhược, tối nay con thử tay nghề của bố xem sao, mấy khi chúng ta được ăn ngon”.

Hạ Tử Nhược ngạc nhiên: ” Ba học nấu cơm khi nào vậy?”. Trong ấn tượng của cô, ba mình gần như chưa bao giờ xuống bếp, mọi việc đều có giúp việc làm thay.

Hạ Chấn Viễn không để bụng buông một câu: ” Bao năm ba một mình ở bên ngoài, không học làm cơm thì chết đói”. Nói xong, ông cúi đầu quay trở vào bếp: ” Còn ít đồ ăn nữa, xong ngay đây”.

Hạ Tử Nhược không có cảm giác ngon miệng, nhưng không đành lòng rũ bỏ hào hứng của ba. Cô gắng gượng tươi cười: ” Vâng”. Thay dép lê, cởi áo khoác ngoài, nhìn quanh nhà một vòng, nhíu mày: ” Ba, Tử Bằng đâu?”.

” Nó quay về trường rồi”. Đi kèm giọng nói của Hạ Chấn Viễn là tiếng nồi ” xì” từ trong bếp vọng ra: ” Hôm nay ba nhìn con bé Đình Đình được đấy, thằng bé Tử Bằng xem ra may mắn. Hai đứa chúng nó hợp nhau đấy chứ?”.

Hạ Tử Nhược im lặng, thoáng suy nghĩ, cuối cùng, cô từ bỏ ý định nói thật cho ba biết. Dù sao gia đình mới đoàn tụ, sau khi gặp lại, mỗi phút mỗi giây ở bên nhau đều mang đến cảm giác trân quý, cô thật sự không nỡ phá bỏ.

Ăn tối xong, Hạ Tử Nhược ngồi xem ti vi cùng Hạ Chấn Viễn, sau đó lấy cớ buồn ngủ nhốt mình ở trong phòng. Cô cầm di động đến trước cửa sổ, đang định nhấn một dãy số, đột nhiên có cuộc gọi tới chen vào.

Nhìn thấy tên người gọi, cô vội vã bấm nút nghe.

Điện thoại vừa chuyển, giọng nói trầm thấp nhưng không khàn đục của Hoắc Quý Ân xuyên qua sóng điện thoại truyền vào tai cô: ” Hạ Tử Nhược, anh đã suy nghĩ cẩn thận, Đình Đình vẫn đang là sinh viên năm hai, tuổi của nó và Tử Bằng còn trẻ thật sự không thích hợp để nuôi con…”.

Không sai, bởi vì nỗi băn khoăn của anh không sai, nên Hạ Tử Nhược không có cách nào để phản bác. Trái tim cô từng chút từng chút một bị treo lên, tay cầm điện thoại thoáng cứng đờ: ” Vì thế…?”. Lúc hỏi câu này, cô cảm thấy trái tim mình ngừng đập giây lát.

” Anh liên hệ với bác sĩ rồi, định ngày mai sẽ đưa Đình Đình đi… bỏ đứa bé”. Giọng nói của Hoắc Quý Ân lộ rõ vẻ mệt mỏi nhưng kiên quyết như không cho ai can dự.

” Ầm” một tiếng – như bị một thùng nước lạnh dội xuống đầu, toàn thân Hạ Tử Nhược chợt lạnh buốt, im bặt. Cô kinh ngạc nhìn ánh đèn trơ trụi trong đêm tối điểm xuyết ngoài cửa sổ, cảm thấy tia sáng cuối cùng trong lòng bỗng trở nên… ảm đạm.

” Hạ Tử Nhược, thực xin lỗi”. Hoắc Quý Ân nói.

“…”.

Cô không biết mình chấm dứt cuộc trò chuyện này như thế nào. Từ đầu đến cuối, cô thậm chí không biết nên khuyên người đàn ông đó bỏ quyết định của mình đi như thế nào. Lý trí của anh, tỉnh táo và mạnh mẽ, để cho trái tim mềm yếu nữ tính và cảm xúc của cô hoàn toàn không có chỗ để biểu đạt.

Hạ Tử Nhược buông điện thoại bên người. Vỏ ngoài chiếc điện thoại vẫn hơi nóng vì cuộc nói chuyện vừa rồi nhưng cô không cảm nhận được bất kỳ hơi ấm nào mà chỉ thấy lạnh người sợ hãi. Ngập ngừng một lúc, cô bỗng kéo cửa phòng ngủ, bước nhanh vào phòng khách.

” Ba, con ra ngoài một lúc”. Vừa nói cô vừa mặc áo khoác ngoài, vươn tay mở cửa.

Hạ Chấn Viễn đang ngồi trên sô pha xem ti vi khẽ giật mình, nghi ngờ nhìn vẻ vội vàng của Hạ Tử Nhược: ” Muộn thế này con muốn đi đâu?”.

Đáp lại lời ông chỉ có bóng lưng của Hạ Tử Nhược biến mất sau cánh cửa, cùng tiếng đóng cửa đánh ” rầm”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ai Nói Tôi Không Biết Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook