Ai Nói Tôi Không Biết Yêu

Chương 7: CHƯƠNG 7

Linh Độ Tịch Mịch

21/05/2015

Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ năm mới, đến lượt Hạ Tử Nhược được nghỉ phép. Cứ đến cuối năm là thời điểm S bận rộn nhất, cô làm liên tục hơn mười ngày, cuối cùng cũng có thể thư giãn một chút.

Vừa hay Hạ Tử Bằng cũng được nghỉ ở nhà.

Lần đầu tiên thấy cậu ta không ngủ nướng, chín giờ đã ra khỏi phòng, mang theo vẻ mặt ngái ngủ đi vào phòng khách.

“ Chị, chị không phải đi làm à?”.

“ Ừ”. Hạ Tử Nhược làm tổ trên sô pha, nghe giọng nói lười biếng, ánh mắt không rời khỏi di động, chỉ tay về phía bàn ăn: “ Bữa sáng của em đấy”.

Hạ Tử Bằng vươn vai, đi đến trước bàn ngồi xuống: “ Chị ăn chưa?”.

“ Ăn rồi. Lát nữa em theo chị đi siêu thị, hiếm khi cả hai cùng ở nhà, buổi trưa sẽ làm một bữa ngon cho em ăn”. Hạ Tử Nhược ngoài miệng vừa nói xong, tay vừa vặn chuyển cho Tống Nhã một tin nhắn về trang blog ẩm thực được khen ngợi.

Hạ Tử Bằng xé bánh mì nướng, nhét vào mồm nhai, nhồm nhoàm trả lời: “ Lát nữa em phải ra ngoài, buổi trưa không ăn cơm nhà”.

Rõ ràng chỉ là chuyện nhỏ nhặt, tay Hạ Tử Nhược cầm di động đột nhiên cứng đờ, cô bỗng ngẩng đầu nhìn về phía em trai, ngữ điệu hơi cao gần như cảnh giác: “ Em hẹn hò với Hoắc Đình Đình đấy à?”.

Yết hầu của Hạ Tử Bằng rung rung, động tác nuốt như tạm dừng trong nháy mắt. Cậu liếm mảnh vụn bánh mì ở khóe miệng, thờ ơ trả lời: “ Không phải”.

Hạ Tử Nhược im lặng, nhíu mày suy nghĩ câu “ không phải” này rốt cuộc có thể tin được bao nhiêu, chợt nghe Hạ Tử Bằng hỏi: “ Người kia có đi tìm chị không?”.

Người kia, không phải Hoắc Quý Ân thì là ai.

“… Không có”. Cô đáp.

Bầu không khí rơi vào im lặng buồn tẻ.

Danh xưng của hai anh em nhà họ Hoắc, vào một buổi sáng sớm ánh nắng ấm áp, trong gian phòng khách nhỏ bé không tính là rộng rãi, trở nên có chút mẫn cảm. Dường như mặc cho Hạ Tử Bằng vừa nảy mầm tình yêu, vẫn là Hạ Tử Nhược với lòng tự trọng yếu ớt, cần thật cẩn thận để bảo toàn.

Bất chợt, một hồi chuông cửa lanh lảnh phá vỡ sự trầm mặc.

“ Em đi mở cửa”. Hạ Tử Bằng lê dép đi về phía huyền quan, cao giọng hỏi: “ Ai đấy?”.

Hạ Tử Nhược từ sô pha đứng dậy, ló đầu nhìn ra.

Cửa mở, Hạ Tử Bằng bỗng vui vẻ, mọi chán nản trên mặt lập tức bị xóa sổ. Cậu không khách sáo đấm người đàn ông ngoài cửa một quyền, giọng điệu trêu chọc: “ Anh thuộc lịch làm việc của chị em quá nhỉ, biết chị ấy được nghỉ, sáng sớm đã đến điểm danh”.

“ Tiểu tử, cậu càng ngày càng lắm lời”.

Tiếng cười đùa ầm ĩ của hai người vừa dứt, người đàn ông với trang phục nhàn nhã tuấn lãng liền xuất hiện trong tầm mắt của Hạ Tử Nhược.

Có lẽ do anh đến đường đột, Hạ Tử Nhược không hề chuẩn bị, cô ngạc nhiên há miệng: “ Tô Khải, sao anh lại đến đây?”.

Tô Khải hai tay đút túi quần, giọng nói sang sảng: “ Anh đến xem hôm nay em có kế hoạch gì không?”.

Không đợi cô đáp lời, Hạ Tử Bằng nói xen vào: “ Chị em vừa mới bị em thất hẹn, hôm nay không có kế hoạch gì đâu”.



“ Vừa hay, chúng ta ra ngoài một lúc đi”. Lời này được Tô Khải nối theo trôi chảy.

Quyền lên tiếng của Hạ Tử Nhược bị hai người đàn ông kẻ xướng người họa tước đoạt mất. Cô hơi do dự, kéo bộ quần áo mặc nhà ở trên người, nói: “ Cũng được, để em đi thay quần áo”.

“ Mặc đẹp một chút”. Hạ Tử Bằng đi theo ồn ào.

Hạ Tử Nhược lách người vào phòng, cậu ta thuận tay thu dọn bát đũa trên bàn: “ Anh Tô Khải, cảm ơn anh đã cho em chiếc điện thoại, dùng tốt lắm ạ”.

“ Chút lòng thành ấy mà”. Tô Khải lơ đễnh nhún vai, dựa người vào khung cửa phòng bếp, nhìn Hạ Tử Bằng rửa bát: “ Cuối cùng em cũng đã biết làm việc nhà, biết thương chị em rồi”.

“ Em biết lâu rồi mà. Mẹ em mất sớm, cha thì vô trách nhiệm, nếu không có chị em thì không biết bây giờ em đang sống ở đâu”.

Nhắc đến chuyện đó, giọng nói của Hạ Tử Bằng vốn khàn khàn, một phần âm lượng bị tiếng nước chảy ào ào bao phủ, nhưng từng chữ vẫn lọt vào tai Tô Khải. Im lặng trong giây lát, anh đưa tay vỗ vai Hạ Tử Bằng, ra vẻ thoải mái: “ Em vẫn còn có anh”.

Hạ Tử Bằng bỗng quay lại, nhìn anh cười xấu xa: “ Đúng vậy, anh rể đại nhân tương lai”.

“ Tên tiểu tử thối này không đứng đắn gì cả”. Nhưng, không thể không thừa nhận, Tô Khải đối với danh xưng đó có chút… thỏa mãn.

Hạ Tử Nhược nhanh chóng thay một bộ quần áo đơn giản thoải mái, cùng Tô Khải ra ngoài.

Ngồi trong xe, anh hỏi: “ Em muốn đi đâu?”.

Hạ Tử Nhược không nghĩ đến một nơi đặc biệt nào cả, thuận miệng nói ra kế hoạch ban đầu: “ Đi siêu thị đi”.

Tô Khải không thể nhịn cười: “ Thật hiếm khi có ngày nghỉ, em có thể đừng làm vậy được không?”. Ngón tay thon dài sạch sẽ của anh gõ lên tay lái, làm như bất chợt nảy ra ý tưởng: “ Tại sao chúng ta không đi chơi tennis nhỉ?”.

Thể thao ư? Hạ Tử Nhược ngẩn người, dây thần kinh vận động của cô rất kém phát triển.

Nhưng Tô Khải đương nhiên quyết định: “ Em đứng ở S cả ngày, nếu không hoạt động một chút thì gân cốt sẽ bị rỉ sét đấy”.

“ Được rồi”. Người đàn ông này nhìn nhẹ nhàng như nước chảy, đôi khi lại mạnh mẽ được ngay, Hạ Tử Nhược hiểu điểm ấy của anh nên đành đi theo.

Tô Khải dẫn cô đến sân tennis của một trường đại học trong nội thành. Điều kiện cơ sở vật chất bên trong khá tốt, ngoài sinh viên còn mở cho cả người ngoài.

Thấy anh lôi hai cây vợt từ trong túi phía sau ra, Hạ Tử Nhược không khỏi kinh ngạc: “ Sao trong xe anh còn mang theo thứ này?”.

“ Anh thường đến đây để chơi bóng, gần nhà mà”. Tô Khải cười cười.

“ À”.

Tế bào vận động của Hạ Tử Nhược khiêm tốn, chưa đánh được hai hiệp cô đã thở không ra hơi chứ đừng nói đến chơi có kỹ thuật, thực sự bị đối phương làm cho ủy khuất. Mặc dù anh chỉ phát huy ba phần công lực, cô vẫn liên tục không đỡ được bóng hoặc đánh bóng vào lưới. Mỗi quả bóng thực sự đều “ một đi không trở lại”.

“ Em chết mất, không đánh nổi nữa đâu”. Hạ Tử Nhược đặt cây vợt trên mặt đất, hai tay chống đầu gối, hơi khom người lại, nhăn mặt mệt mỏi.

Bộ dạng chật vật này của Hạ Tử Nhược, rơi vào mắt Tô Khải có chút thú vị. Anh đưa cho cô một chiếc khăn mặt sạch: “ Lau mồ hôi đi, chúng ta nghỉ ngơi một lúc”.

“ Cảm ơn anh”. Hạ Tử Nhược lấy khăn lau mồ hôi đang chảy ròng ròng trên trán: “ Thể lực của em chống đỡ hết nổi, hại anh mất hứng phải không?”.



“ Không sao”. Người con gái này đối với anh có lực hấp dẫn hơn so với tennis.

Tuy mệt mỏi nhưng toàn thân toát mồ hôi, Hạ Tử Nhược không tránh được cảm giác cả người khoan khoái dễ chịu. Chớp mắt đã đến giờ cơm, Tô Khải đề nghị cùng ăn cơm trưa, cô cũng thấy đói bụng nên không từ chối.

Hai người vào quán cà phê cạnh sân tennis, ngồi ngay bên chiếc cửa sổ sát đất, lần lượt gọi đồ ăn.

“ Có phải Tử Bằng gần đây có chuyện gì không?”. Tô Khải thuận miệng hỏi.

Hạ Tử Nhược cúi mặt, dùng dĩa cuộn spaghetti: “ Sao anh lại hỏi vậy?”.

Xét theo mối quan hệ nghề nghiệp, năng lực quan sát của Tô Khải hết sức nhạy cảm: “ Buổi sáng nó bỗng nhắc tới chuyện bọn em trước kia”. Điều đó không phù hợp với tính cách nhất quán của Hạ Tử Bằng.

Đầu óc của Hạ Tử Nhược vì câu nói ấy mà quay về với hiện thực, cô ngước mắt liếc nhìn Tô Khải. Ánh nắng rực rỡ xuyên qua chiếc cửa sổ sát đất chiếu lên gương mặt của người đàn ông, khiến khuôn mặt anh như được tắm trong sắc màu ấm áp, ngay cả gương mặt hẹp dài cũng tiêm nhiễm sưởi ấm lòng người.

Có lẽ sự ấm áp đó không hiểu sao thúc giục người ta dốc bầu tâm sự.

Hoặc là, do Hạ Tử Nhược quả thực không có cách nào khác, cũng muốn trưng cầu ý kiến của Tô Khải: “ Tử Bằng có bạn gái, là thiên kim nhà giàu…”. Cô nói vài ba câu đem lời khiêu khích của người nhà họ Hoắc ra kể hết.

So với bộ mặt lộ vẻ lo lắng của Hạ Tử Nhược, biểu hiện của Tô Khải dửng dưng hơn, anh nhấp một ngụm cà phê rồi nói: “ Tử Nhược, em không cần phải căng thẳng như vậy”. Buông tách Mark xuống, anh chỉ ra ngoài cửa sổ: “ Em xem kìa”.

Hạ Tử Nhược nghi hoặc nghiêng đầu nhìn qua, trên sân thể dục cách đó không xa có không ít sinh viên đang đá bóng, dáng người thoăn thoắt, thể lực tràn trề: “ Có gì hay chứ?”. Cô tự hỏi.

Giọng điệu của Tô Khải dịu dàng ôn hòa: “ Bọn họ nhìn trẻ trung không khác gì Tử Bằng. Tuổi trẻ vô lo vô nghĩ vậy đấy, vui thì cười, đau lòng liền khóc, không việc gì phải che dấu. Anh cảm thấy Tử Bằng không làm sai gì hết, nó dám yêu dám hận. Ít nhất cũng có lòng can đảm”.

Rõ ràng chỉ là một vài câu nói nhẹ nhàng nhưng tâm trạng của Hạ Tử Nhược đã không còn kích động. Cô không thể xem nhẹ thâm ý trong câu nói của người đàn ông, đơn giản là một lời vạch trần: “ Anh không phải nói với em về Tử Bằng, ngược lại lời của anh như muốn nói với em là bà chị này đã suy nghĩ nhiều quá rồi đấy”.

Nói chuyện với người thông minh đúng là đơn giản như thế, qua một lớp giấy cũng có thể hiểu rõ. Tô Khải cong môi, nói thẳng: “ Em nên học Tử Bằng, mở rộng trái tim đi”.

Trong lòng Hạ Tử Nhược còn đang rối bời xem nên mở lòng với vị đại ma đầu kia thế nào, ngoài miệng không cần suy nghĩ đã nói : “ Em biết rồi”. Nói xong, cô hướng về phía chiếc bát của Tô Khải bĩu môi, bảo: “ Cơm nguội rồi, anh mau ăn đi”.

Tô Khải nhiều ít đã phán đoán ra vẻ qua quýt của cô nhưng anh không nói thêm gì nữa. Một cô gái khép kín, sức chống cự thường vô cùng lớn. Mà tính anh vốn nhẫn nại, dường như từ lâu đã bị người con gái này giày vò.

Ăn được một nửa, di động của Hạ Tử Nhược bỗng kêu vang.

Cô buông dĩa, lôi chiếc điện thoại trong túi ra, nói với Tô Khải: “ Em nghe điện đã”.

“ Ừ”.

Khi Hạ Tử Nhược nhìn thấy dãy số hiện lên trên màn hình, cô vô thức nhíu mày. Tuy cô không lưu số điện thoại này, nhưng đuôi bốn số sáu… Cô nghĩ muốn nhớ không khó.

Ngập ngừng một lúc, cô mới nhận điện: “ Hoắc tổng?”.

Đối phương không chào hỏi, thậm chí không cho cô chút thời gian để thở, giọng bình tĩnh ra lệnh: “ Cô lập tức đến ngay bệnh viên Nhân dân cho tôi”.

Giọng nói trầm thấp lạnh như băng của Hoắc Quý Ân như một cơn gió rét mạnh mẽ thổi vào ngực Hạ Tử Nhược, da đầu cô căng thẳng: “ Anh có thể nói rõ được không? Hoắc tổng? Hoắc tổng?”.

Nhưng đáp lại lời cô chỉ là một tràng âm thanh “ tút tút”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ai Nói Tôi Không Biết Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook