Chương 25
Bắc Khuynh
23/11/2018
Tùy An Nhiên sau khi nói xong liền cảm thấy hối hận vô cùng, trước không nói lời nói này có bao nhiêu đột ngột, nếu như cứ thuận theo đó mà tỏ
tình... Thì bây giờ vẫn chưa phải là thời cơ tốt.
Anh vẫn đang sống ở khách sạn, mèo của anh thì ở nhà cô... Không lâu sau, cô còn phải cùng anh đi thu âm.
Nếu như bị anh từ chối thì sẽ vô cùng khó xử.
Vừa nghĩ như vậy, sự xúc động ban nãy ngay lập tức bị cô áp chế xuống. Cô muốn giải thích nhưng lại sợ làm vậy chỉ thêm loạn, nên đành nói sang chuyển khác: "Anh cứ yên tâm để Phạm Hy ở đây, em nhất định sẽ vỗ béo cho nó."
Phạm Hy nghe thấy tên mình, đầu cũng chẳng thèm ngẩng lên mà chỉ run run lỗ tai xem như đáp lại.
Ôn Cảnh Phạm cười cười, sau đó liền rời khỏi. Nhưng vừa quay người lại, nụ cười trên môi liền mất tăm.
Ra khỏi khu nhà trọ, bước chân của anh chợt khựng lại, ngẩng đầu lên nhìn vị trí nhà trọ của cô. Phạm Hy mới đến, nên mỗi phòng cô đều bật sẵn đèn, ánh đèn xa xa hệt như ngọn đèn trên thuyền chài cạnh bờ sông, toát lên vẻ ấm áp.
Ôn Cảnh Phạm đứng ở dưới lầu nhìn một lúc lâu, gương mặt nhuộm một tầng sương lạnh. Một lúc sau, anh mới thu lại tầm mắt, thả ống tay áo xuống rồi nhanh chóng rời khỏi.
Tùy An Nhiên nghe thấy tiếng động cơ vang lên, lúc này cô mới rướn người ra ngoài cửa sổ nhìn xuống, nhưng cũng chỉ kịp nhìn thấy ánh đèn phía sau đuôi xe của anh, giây tiếp theo nó liền biến mất khỏi tầm mắt của cô.
Nếu nói tâm trạng của cô không có chút dấu hiệu sa sút gì thì chính là nói dối, người mình thích ở ngay trước mắt, bản thân cô không kìm lòng được muốn đến gần, nhưng lại lo sợ sau khi nói ra sẽ nhận lại kết quả không mong muốn.
Đến lúc đó, không những không thể đến gần anh, mà ngay cả mối quan hệ bạn bè hài hòa như bây giờ cũng sẽ không còn.
Khi bản thân mình vẫn chưa hoàn toàn nắm chắc, cô không dám đưa tay chọc thủng lớp màng này... Chí ít là ngay lúc này, cô không thể lấy chuyện này ra đánh cược được.
Sau khi lấy lại tinh thần, Tùy An Nhiên đóng cửa sổ lại. Lúc quay trở lại căn phòng âm áp, chợt có chút run cầm cập, cô đưa tay xoa nhẹ gương mặt đông cứng lại vì lạnh của mình.
Mùa đông năm nay thật là lạnh!
Phạm Hy không biết từ lúc nào đã nhảy lên hộc tủ phía trên tivi, nó ngồi ở đó lẳng lặng quan sát Tùy An Nhiên cả buổi, trông thấy cô quay trở lại, nó mới hết hứng thú xê dịch tầm mắt sang nơi khác. Nó nhảy vài bước đến trước bể cá, tiếp tục dán mắt vào đám cá vàng.
Lúc Tùy An Nhiên nhìn thấy Phạm Hy, nó đang ngồi yên bất động, chỉ có đôi mắt xanh là chuyển động qua lại theo đám cá.
"Phạm Hy..." Cô khẽ gọi tên nó.
Phạm Hy chẳng thèm để ý đến cô, tiếp tục dùng ánh mắt khao khát nhìn chòng chọc vào mấy con cá vàng nhỏ.
"Phạm Hy, mày chớ vọng động.... Sát sinh không tốt đâu."
Đôi tai của Phạm Hy giật nhẹ một cái, rốt cuộc nó cũng nghiêng đầu sang nhìn Tùy An Nhiên, móng vuốt giơ lên gõ nhẹ lên rìa bể cá, không màng đến sắc mặt có chút thay đổi của Tùy An Nhiên, ngồi ngay ngắn lại tiếp tục canh giữ bể cá.
Xe của Ôn Cảnh Phạm vừa đi được 10 phút thì điện thoại đã nhận được tin nhắn của cô: "Phạm Hy cứ ngồi mãi bên cạnh bể cá... Không sao thật chứ?"
Gương mặt vốn không có chút cảm xúc của anh chợt nhẹ nhàng nở ra nụ cười, đúng lúc dừng đèn đỏ, anh nhanh chóng trả lời lại: " Hẳn là không có vấn đề gì, cứ cách 15 phút em lại báo cáo tình hình của nó cho tôi, tôi sẽ chỉ em cách giải quyết."
Tùy An Nhiên nhớ ra lúc này có lẽ anh đang lái xe, nên cô đợi thêm một lúc, đoán chừng anh đã trở lại khách sạn mới nhắn lại cho anh.
Qua 15 phút, Tùy An Nhiên quay đầu nhìn Phạm Hy.
Phạm Hy vẫn đang nghiêm túc ngồi canh giữ, tư thế giống hệt như khi nãy.
Tùy An Nhiên gõ bàn phím, nghiêm túc soạn nội dung tin nhắn: "Phạm Hy vẫn đang giữ nguyên tư thế khi nãy ngồi cạnh bể cá."
Ôn Cảnh Phạm đang ngồi họp với nhân viên ngay trong trong phòng của anh. Nói được một nửa liền bị điện thoại đặt trên bàn rung lên cắt ngang.
Anh dừng lại vài giây, liếc mắt về phía màn hình, rồi trực tiếp nhờ trợ lý giúp anh nói tiếp: "Cậu nói tiếp đi."
Anh chàng trợ lý đẩy cặp kính trên sống mũi, tiếp tục nói tiếp lời của anh. Sau khi nói hết câu, anh ta thông qua mặt gương bên hông, im lặng quan sát ông chủ của mình.
Ông chủ đang nở nụ cười nhạt, gương mặt nhu hòa. Có lẽ ngài ấy đang suy xét có nên trả lời tin nhắn lại hay không, nên cứ nhìn mãi vào điện thoại, tiếp theo liền đem điện thoại đặt trở lại vị trí cũ. Sau đó ngài ấy dường như phát hiện ra có người đang nhìn mình nên thẳng thừng nhìn vào mặt gương ở đối diện, ánh mắt xuyên thẳng tới đây, anh chàng trợ lý bị ánh mắt đó dọa đến lạnh cả sống lưng, lập tức điều chỉnh lại thái độ.
Thế là, trong cuộc họp căng thẳng, cứ cách đúng 15 phút điện thoại lại rung lên một lần khiến cho đám nhân viên vô cùng lúng túng. Nhưng người trong cuộc hoàn toàn không phát hiện ra tâm tình của họ, vẻ mặt vẫn thản nhiên như thường.
Rất nhanh, Tùy An Nhiên đã gửi đến 7, 8 tin nhắn.
"Phạm Hy vẫn đang ngồi cạnh bể cá, động cũng không động. Nếu em không ôm nó xuống, có phải nó sẽ ngồi như vậy suốt hay không?"
"Em tình nguyện hy sinh con cá vàng màu đen..."
"Nó rốt cuộc cũng động đậy rồi, nó dùng một ánh mắt "Ngươi là đồ ngốc à?" kỳ quái nhìn về phía em."
"Hôm nay, đám cá vàng đã bị nó dọa không ít lần, cũng đã hơn một tiếng đồng hồ rồi."
"Ngày mai thức dậy, có lẽ em sẽ phải đi nhặt xác của chúng nó mất... Em cảm thấy đám cá vàng không chịu nổi áp lực mạnh mẽ như thế, trực tiếp bị dọa chết không còn một mạng."
"Em chuẩn bị đi ngủ rồi, Phạm Hy không mệt sao? Mấy con cá vàng đó có sức hấp dẫn lớn như vậy sao?"
"Em đem bể cá đi nơi khác có tác dụng không? Phạm Hy có đánh chết em không? Chắc là nó sẽ đánh đấy..."
"Phạm Hy vẫn đang canh giữ."
Ôn Cảnh Phạm liếc nhìn thời gian, một bên giải tán cuộc họp, một bên nhắn lại cho Tùy An Nhiên: "Xin lỗi, vừa rồi tôi đang họp."
Tin nhắn này, anh trả lời mà không cảm thấy có chút chột dạ nào. Bản thân anh đúng là vẫn luôn ở trong cuộc họp.
"Không sao, em cũng đoán là anh đang bận."
Ôn Cảnh Phạm vừa đọc xong đoạn tin nhắn này, điện thoại lại rung lên, tin nhắn thứ hai này của cô theo sát mà đến: "Đúng rồi, anh không có mang cái ổ của Phạm Hy đến à? Vậy thì nó ngủ ở đâu?"
"Nó chẳng bao giờ ngủ trong cái ổ của nó, nó thích ngủ trên sofa."
Tùy An Nhiên ngẩng đầu nhìn Phạm Hy vẫn còn đang say sưa đám cá vàng, đưa tay lên xoa nhẹ phần cổ đang đau nhức, than thở: "Làm cách nào để ôm nó sang chỗ khác được đây? Em sợ mình vừa vào phòng ngủ, sáng mai nếu không phải đám cá vàng này chết toi, thì Phạm Hy sẽ bị lạnh đến đông cứng lại..."
Lúc Ôn Cảnh Phạm nhận được tin nhắn, anh đang chuẩn bị bước vào phòng tắm. Anh chậm rãi cởi từng chiếc cúc áo, ngón tay lướt qua từng chiếc cúc, đến chiếc cuối cùng mới cầm điện thoại lên, trả lời: "Trực tiếp ôm nó vào phòng, đóng cửa đi ngủ."
Tùy An Nhiên nghe theo lời anh, ôm lấy Phạm Hy vào phòng ngủ, tên nhóc kia từ trạng thái "Không muốn rời xa bể cá và đám cá vàng" đã biến thành "Đây là nơi tối nay Trẫm sẽ đi ngủ, Trẫm phải đi tham quan một vòng."Tùy An Nhiên buồn bực nhìn thời gian, sớm biết như vậy cô đã ôm nó vào phòng rồi. Tại sao cô phải ngồi cạnh bể cá nhìn Phạm Hy như đang giám sát kẻ địch, rồi cứ cách 15 phút lại phải báo cáo trạng thái của nó như một tên ngốc chứ?
Phạm Hy đã tìm thấy chiếc ghế mây treo, trên ghế có đặt một tấm đệm mềm mại, nên nó quyết định nhảy lên đó và nằm xuống. Tùy An Nhiên đã bật hệ thống sưởi ở trong nhà, cô dò xét một vòng, lúc này mới yên tâm tắt đèn lên giường.
Lăn qua lăn lại hồi lâu vẫn không cảm thấy buồn ngủ, cô đưa tai nghe ngóng động tĩnh của Phạm Hy, có lẽ nó đã mệt, nên cực kỳ ngoan ngoãn, không phát ra tiếng động nào.
Nghĩ rồi nghĩ, Tùy An Nhiên chui vào trong chăn gửi tin nhắn cho anh: "Em đã thu phục được Phạm Hy rồi, anh đang làm gì thế? Vẫn đang bận họp sao?"
Đợi một lúc lâu sau, anh mới trả lời lại: "Mới vừa tắm xong."
Tùy An Nhiên nhìn bốn chữ đó, không khỏi tưởng tượng....
Trong phòng tắm, hơi nước lượn lờ, Ôn Cảnh Phạm đứng dưới vòi sen, vóc người hơi gầy nhưng rắn rỏi. Ánh đèn vàng ấm áp phủ xuống, bọt nước trên cơ thể không ngừng lăn xuống, men theo đường cong cơ thể chảy vào......
Một tay Tùy An Nhiên đưa lên bịt mũi, còn một tay thì đưa lên che mặt, cúi đầu cảm thán: "Gần đây mình càng ngày càng háo sắc rồi."
Ôn Cảnh Phạm đợi một lúc vẫn chưa thấy cô nhắn lại, lúc đang chuẩn bị gửi thêm một tin nhắn thì điện thoại trong tay khẽ rung lên.
Anh bấm vào xem, chợt khựng lại, nhưng ngay sau đó anh liền bật cười, niềm vui lan tràn đến tận sâu trong tim.
Tùy An Nhiên: "Mèo ngủ rồi, em cũng ngủ đây."
******
Kể từ khi Phạm Hy vào ở nhà cô, Tùy An Nhiên không những phải lo lắng cho đám cá vàng, mà còn phải cố gắng về sớm để cho mèo ăn.
Trương Mễ vốn muốn hẹn cô tối nay cùng đi dạo phố, nhưng còn chưa nói hết, cô đã thấy Tùy An Nhiên đưa tay lên nhìn đồng hồ, vẻ mặt hiện rõ "Chị không có thời gian cùng em nói chuyện", sau đó vỗ vai cô rồi nhanh chóng rời khỏi.
Trương Mễ nheo mắt, tay xoa cằm, phát ra hai tiếng "Chậc chậc", chị ấy nhất định có vấn đề.
Tùy An Nhiên ghé siêu thị gần đó, mua vài con cá đù vàng mà Phạm Hy thích ăn, sau đó mua thêm một ít thịt bò, rau xanh rồi nhanh chóng đi tính tiền.
Lúc về đến nhà, cô đưa tay mở khóa, cửa vừa mở đã thấy Phạm Hy chạy về phía này, ngồi xuống đợi cô.
Đôi mắt màu xanh biếc đó, xinh đẹp như viên đá quý đang chớp không ngừng, nó nhìn chòng chọc vào mấy con cá đù vàng cô đặt dưới đất.
Tùy An Nhiên cầm túi cá lên, hỏi nó: "Thích chứ? Hôm nay hấp nó lên cho mày ăn nhé?"
Phạm Hy ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt trong veo khẽ chớp. Lúc này mới nể mặt cô mà nặn ra một tiếng "Meo".... Bộ dạng lạnh lùng, kiêu ngạo hoàn toàn khác hẳn với vẻ nhiệt tình mấy hôm trước khi ở cùng Ôn Cảnh Phạm.
Tính tình của mèo vốn đã kiêu ngạo, đúng là loại người như nào sẽ nuôi mèo như thế đó.
Tùy An Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu, tay khẽ xoa đầu Phạm Hy: "Có cảm thấy buồn chán lắm không?"
"Meo..." Không, đồ nhân loại ngu xuẩn.
"Mày thích ăn gì nhỉ?"
"Meo..." Nếu trẫm có thể nói chuyện, chẳng lẽ còn không nói cho ngươi biết sao?
"Bụng của mày đã đỡ hơn chưa?"
"Meo!" Đừng hỏi trẫm những vấn đề nhạy cảm như vậy.
Một người một mèo, cho dù ngôn ngữ không thông, cũng có thể trao đổi với nhau rất vui vẻ...
Đợi Phạm Hy ăn no, Tùy An Nhiên đi đến bồn cát kiểm tra, vui vẻ gửi một tin nhắn cho Ôn Cảnh Phạm: "Hôm nay Phạm Hy không có bị tiêu chảy."
Có lẽ Ôn Cảnh Phạm đang bận rộn, qua một lúc lâu anh mới nhắn lại: "Vậy thì tốt, em đang bận gì vậy?"
"Em đang thay nước uống cho Phạm Hy, nó lại ngồi trước bể cá đùa giỡn đám cá vàng nữa rồi." Lúc cô quay đầu lại nhìn thì phát hiện Phạm Hy đang đưa mặt mình đến gần miệng bể cá, những sợi râu màu trắng của nó chạm vào mặt nước, lập tức liền ướt nhẹp.
"Phạm Hy vẫn còn hứng thú với đám cá vàng sao?" Ôn Cảnh Phạm không khỏi cảm thấy thú vị. Anh đã nuôi Phạm Hy được hơn một năm, nhưng chưa từng thấy nó để tâm tới bất cứ thứ gì.
"Đúng vậy, lúc nãy khi em thay nước cho bể cá đã vớt chúng nó ra ngoài, toàn bộ quá trình Phạm Hy đều nhìn không bỏ sót. Sau đó, có một con cá màu đen nhảy ra ngoài, Phạm Hy còn dùng móng vuốt của nó vỗ vỗ em, ý bảo em bắt con cá đó trở về."
"Là con cá màu đen mà em định hy sinh sao?"
"Ừm, nhưng em phát hiện Phạm Hy thích con màu trắng hơn..." Thật ra nó cũng thích cả con màu đỏ, bây giờ nó đang cúi đầu nhìn đám cá vàng, chỉ những lúc như thế này nó mới có chút dáng vẻ đáng yêu.
Ngũ quan của Phạm Hy tinh xảo, nó được nuôi rất khéo, bộ lông vừa sạch đẹp vừa mềm mại. Lại thêm đôi mắt màu xanh biếc, óng ánh như một viên lục bảo thạch, cho dù ngồi yên bất động thì cũng đã cực kỳ đẹp mắt rồi.
Nhưng con mèo này, chắc hẳn nó biết mình có ưu thế về ngoại hình, nên nó hướng về phía Tùy An Nhiên bày ra dáng vẻ đáng yêu. Sau đó, vừa quay đầu nó đã ăn hết con cá đù vàng cuối cùng mà cô chuẩn bị bỏ vào tủ lạnh để đông lạnh.
Lúc này, Tùy An Nhiên mới cảm thấy yên tâm với đám cá vàng đã chịu đủ sự sợ hãi kia. Cô lo lắng Phạm Hy sẽ có cách im hơi lặng tiếng ăn sạch chúng nó.
Tùy An Nhiên chỉ thuận miệng nói, nhưng sau một lúc suy nghĩ, Ôn Cảnh Phạm đã trả lời lại: "Nếu bây giờ nó nghe lời không ăn, lại canh giữ mọi lúc mọi nơi, vậy nhất định là nó đang chờ đợi một cơ hội quang minh chính đại."
Phạm Hy rất giống anh, nếu đã nhìn trúng thứ gì, bất luận là sớm hay muộn, cuối cùng cũng sẽ đem nó nhét vào trong túi.
Chẳng qua là câu nói này, không cần thiết phải nói cho cô ấy biết.
Lúc Tùy An Nhiên nửa nằm nửa ngồi trên ghế sofa nhắn tin, Phạm Hy rốt cuộc cũng cam lòng dừng lại. Nó men theo gối tựa nhẹ nhàng bước xuống, rơi xuống đùi cô, tìm một nơi thoải mái ngồi xuống.
Ngón tay của Tùy An Nhiên nhẹ nhàng sờ đám lông xù phía sau đầu nó. Trong đầu chợt lóe lên suy nghĩ, cô đưa tay điều chỉnh lại góc độ của Phạm Hy, định bụng chụp một tấm ảnh gửi cho anh.
Không biết vì sao mà Phạm Hy không chịu phối hợp, nó chộp lấy điện thoại của cô há mồm cắn, giày vò cả buổi mới miễn cưỡng chụp được một tấm ảnh để gửi đi.
Ôn Cảnh Phạm đang dùng máy tính xem văn kiện, máy tính phát ra âm thanh nho nhỏ, anh như có dự cảm nhìn về phía điện thoại. Giây tiếp theo, màn hình điện thoại liền sáng đèn, rung lên hai cái mới quay về trạng thái yên tĩnh.
Anh mở tin nhắn ra, nhìn thấy Phạm Hy bị che dưới bóng dáng của Tùy An Nhiên, dáng vẻ múa may cực kỳ không phối hợp. Anh liền nghĩ ra được dáng vẻ của Tùy An Nhiên khi chụp tấm ảnh này.
Bỗng nơi nào đó trong lòng khẽ rung lên...
Anh vẫn đang sống ở khách sạn, mèo của anh thì ở nhà cô... Không lâu sau, cô còn phải cùng anh đi thu âm.
Nếu như bị anh từ chối thì sẽ vô cùng khó xử.
Vừa nghĩ như vậy, sự xúc động ban nãy ngay lập tức bị cô áp chế xuống. Cô muốn giải thích nhưng lại sợ làm vậy chỉ thêm loạn, nên đành nói sang chuyển khác: "Anh cứ yên tâm để Phạm Hy ở đây, em nhất định sẽ vỗ béo cho nó."
Phạm Hy nghe thấy tên mình, đầu cũng chẳng thèm ngẩng lên mà chỉ run run lỗ tai xem như đáp lại.
Ôn Cảnh Phạm cười cười, sau đó liền rời khỏi. Nhưng vừa quay người lại, nụ cười trên môi liền mất tăm.
Ra khỏi khu nhà trọ, bước chân của anh chợt khựng lại, ngẩng đầu lên nhìn vị trí nhà trọ của cô. Phạm Hy mới đến, nên mỗi phòng cô đều bật sẵn đèn, ánh đèn xa xa hệt như ngọn đèn trên thuyền chài cạnh bờ sông, toát lên vẻ ấm áp.
Ôn Cảnh Phạm đứng ở dưới lầu nhìn một lúc lâu, gương mặt nhuộm một tầng sương lạnh. Một lúc sau, anh mới thu lại tầm mắt, thả ống tay áo xuống rồi nhanh chóng rời khỏi.
Tùy An Nhiên nghe thấy tiếng động cơ vang lên, lúc này cô mới rướn người ra ngoài cửa sổ nhìn xuống, nhưng cũng chỉ kịp nhìn thấy ánh đèn phía sau đuôi xe của anh, giây tiếp theo nó liền biến mất khỏi tầm mắt của cô.
Nếu nói tâm trạng của cô không có chút dấu hiệu sa sút gì thì chính là nói dối, người mình thích ở ngay trước mắt, bản thân cô không kìm lòng được muốn đến gần, nhưng lại lo sợ sau khi nói ra sẽ nhận lại kết quả không mong muốn.
Đến lúc đó, không những không thể đến gần anh, mà ngay cả mối quan hệ bạn bè hài hòa như bây giờ cũng sẽ không còn.
Khi bản thân mình vẫn chưa hoàn toàn nắm chắc, cô không dám đưa tay chọc thủng lớp màng này... Chí ít là ngay lúc này, cô không thể lấy chuyện này ra đánh cược được.
Sau khi lấy lại tinh thần, Tùy An Nhiên đóng cửa sổ lại. Lúc quay trở lại căn phòng âm áp, chợt có chút run cầm cập, cô đưa tay xoa nhẹ gương mặt đông cứng lại vì lạnh của mình.
Mùa đông năm nay thật là lạnh!
Phạm Hy không biết từ lúc nào đã nhảy lên hộc tủ phía trên tivi, nó ngồi ở đó lẳng lặng quan sát Tùy An Nhiên cả buổi, trông thấy cô quay trở lại, nó mới hết hứng thú xê dịch tầm mắt sang nơi khác. Nó nhảy vài bước đến trước bể cá, tiếp tục dán mắt vào đám cá vàng.
Lúc Tùy An Nhiên nhìn thấy Phạm Hy, nó đang ngồi yên bất động, chỉ có đôi mắt xanh là chuyển động qua lại theo đám cá.
"Phạm Hy..." Cô khẽ gọi tên nó.
Phạm Hy chẳng thèm để ý đến cô, tiếp tục dùng ánh mắt khao khát nhìn chòng chọc vào mấy con cá vàng nhỏ.
"Phạm Hy, mày chớ vọng động.... Sát sinh không tốt đâu."
Đôi tai của Phạm Hy giật nhẹ một cái, rốt cuộc nó cũng nghiêng đầu sang nhìn Tùy An Nhiên, móng vuốt giơ lên gõ nhẹ lên rìa bể cá, không màng đến sắc mặt có chút thay đổi của Tùy An Nhiên, ngồi ngay ngắn lại tiếp tục canh giữ bể cá.
Xe của Ôn Cảnh Phạm vừa đi được 10 phút thì điện thoại đã nhận được tin nhắn của cô: "Phạm Hy cứ ngồi mãi bên cạnh bể cá... Không sao thật chứ?"
Gương mặt vốn không có chút cảm xúc của anh chợt nhẹ nhàng nở ra nụ cười, đúng lúc dừng đèn đỏ, anh nhanh chóng trả lời lại: " Hẳn là không có vấn đề gì, cứ cách 15 phút em lại báo cáo tình hình của nó cho tôi, tôi sẽ chỉ em cách giải quyết."
Tùy An Nhiên nhớ ra lúc này có lẽ anh đang lái xe, nên cô đợi thêm một lúc, đoán chừng anh đã trở lại khách sạn mới nhắn lại cho anh.
Qua 15 phút, Tùy An Nhiên quay đầu nhìn Phạm Hy.
Phạm Hy vẫn đang nghiêm túc ngồi canh giữ, tư thế giống hệt như khi nãy.
Tùy An Nhiên gõ bàn phím, nghiêm túc soạn nội dung tin nhắn: "Phạm Hy vẫn đang giữ nguyên tư thế khi nãy ngồi cạnh bể cá."
Ôn Cảnh Phạm đang ngồi họp với nhân viên ngay trong trong phòng của anh. Nói được một nửa liền bị điện thoại đặt trên bàn rung lên cắt ngang.
Anh dừng lại vài giây, liếc mắt về phía màn hình, rồi trực tiếp nhờ trợ lý giúp anh nói tiếp: "Cậu nói tiếp đi."
Anh chàng trợ lý đẩy cặp kính trên sống mũi, tiếp tục nói tiếp lời của anh. Sau khi nói hết câu, anh ta thông qua mặt gương bên hông, im lặng quan sát ông chủ của mình.
Ông chủ đang nở nụ cười nhạt, gương mặt nhu hòa. Có lẽ ngài ấy đang suy xét có nên trả lời tin nhắn lại hay không, nên cứ nhìn mãi vào điện thoại, tiếp theo liền đem điện thoại đặt trở lại vị trí cũ. Sau đó ngài ấy dường như phát hiện ra có người đang nhìn mình nên thẳng thừng nhìn vào mặt gương ở đối diện, ánh mắt xuyên thẳng tới đây, anh chàng trợ lý bị ánh mắt đó dọa đến lạnh cả sống lưng, lập tức điều chỉnh lại thái độ.
Thế là, trong cuộc họp căng thẳng, cứ cách đúng 15 phút điện thoại lại rung lên một lần khiến cho đám nhân viên vô cùng lúng túng. Nhưng người trong cuộc hoàn toàn không phát hiện ra tâm tình của họ, vẻ mặt vẫn thản nhiên như thường.
Rất nhanh, Tùy An Nhiên đã gửi đến 7, 8 tin nhắn.
"Phạm Hy vẫn đang ngồi cạnh bể cá, động cũng không động. Nếu em không ôm nó xuống, có phải nó sẽ ngồi như vậy suốt hay không?"
"Em tình nguyện hy sinh con cá vàng màu đen..."
"Nó rốt cuộc cũng động đậy rồi, nó dùng một ánh mắt "Ngươi là đồ ngốc à?" kỳ quái nhìn về phía em."
"Hôm nay, đám cá vàng đã bị nó dọa không ít lần, cũng đã hơn một tiếng đồng hồ rồi."
"Ngày mai thức dậy, có lẽ em sẽ phải đi nhặt xác của chúng nó mất... Em cảm thấy đám cá vàng không chịu nổi áp lực mạnh mẽ như thế, trực tiếp bị dọa chết không còn một mạng."
"Em chuẩn bị đi ngủ rồi, Phạm Hy không mệt sao? Mấy con cá vàng đó có sức hấp dẫn lớn như vậy sao?"
"Em đem bể cá đi nơi khác có tác dụng không? Phạm Hy có đánh chết em không? Chắc là nó sẽ đánh đấy..."
"Phạm Hy vẫn đang canh giữ."
Ôn Cảnh Phạm liếc nhìn thời gian, một bên giải tán cuộc họp, một bên nhắn lại cho Tùy An Nhiên: "Xin lỗi, vừa rồi tôi đang họp."
Tin nhắn này, anh trả lời mà không cảm thấy có chút chột dạ nào. Bản thân anh đúng là vẫn luôn ở trong cuộc họp.
"Không sao, em cũng đoán là anh đang bận."
Ôn Cảnh Phạm vừa đọc xong đoạn tin nhắn này, điện thoại lại rung lên, tin nhắn thứ hai này của cô theo sát mà đến: "Đúng rồi, anh không có mang cái ổ của Phạm Hy đến à? Vậy thì nó ngủ ở đâu?"
"Nó chẳng bao giờ ngủ trong cái ổ của nó, nó thích ngủ trên sofa."
Tùy An Nhiên ngẩng đầu nhìn Phạm Hy vẫn còn đang say sưa đám cá vàng, đưa tay lên xoa nhẹ phần cổ đang đau nhức, than thở: "Làm cách nào để ôm nó sang chỗ khác được đây? Em sợ mình vừa vào phòng ngủ, sáng mai nếu không phải đám cá vàng này chết toi, thì Phạm Hy sẽ bị lạnh đến đông cứng lại..."
Lúc Ôn Cảnh Phạm nhận được tin nhắn, anh đang chuẩn bị bước vào phòng tắm. Anh chậm rãi cởi từng chiếc cúc áo, ngón tay lướt qua từng chiếc cúc, đến chiếc cuối cùng mới cầm điện thoại lên, trả lời: "Trực tiếp ôm nó vào phòng, đóng cửa đi ngủ."
Tùy An Nhiên nghe theo lời anh, ôm lấy Phạm Hy vào phòng ngủ, tên nhóc kia từ trạng thái "Không muốn rời xa bể cá và đám cá vàng" đã biến thành "Đây là nơi tối nay Trẫm sẽ đi ngủ, Trẫm phải đi tham quan một vòng."Tùy An Nhiên buồn bực nhìn thời gian, sớm biết như vậy cô đã ôm nó vào phòng rồi. Tại sao cô phải ngồi cạnh bể cá nhìn Phạm Hy như đang giám sát kẻ địch, rồi cứ cách 15 phút lại phải báo cáo trạng thái của nó như một tên ngốc chứ?
Phạm Hy đã tìm thấy chiếc ghế mây treo, trên ghế có đặt một tấm đệm mềm mại, nên nó quyết định nhảy lên đó và nằm xuống. Tùy An Nhiên đã bật hệ thống sưởi ở trong nhà, cô dò xét một vòng, lúc này mới yên tâm tắt đèn lên giường.
Lăn qua lăn lại hồi lâu vẫn không cảm thấy buồn ngủ, cô đưa tai nghe ngóng động tĩnh của Phạm Hy, có lẽ nó đã mệt, nên cực kỳ ngoan ngoãn, không phát ra tiếng động nào.
Nghĩ rồi nghĩ, Tùy An Nhiên chui vào trong chăn gửi tin nhắn cho anh: "Em đã thu phục được Phạm Hy rồi, anh đang làm gì thế? Vẫn đang bận họp sao?"
Đợi một lúc lâu sau, anh mới trả lời lại: "Mới vừa tắm xong."
Tùy An Nhiên nhìn bốn chữ đó, không khỏi tưởng tượng....
Trong phòng tắm, hơi nước lượn lờ, Ôn Cảnh Phạm đứng dưới vòi sen, vóc người hơi gầy nhưng rắn rỏi. Ánh đèn vàng ấm áp phủ xuống, bọt nước trên cơ thể không ngừng lăn xuống, men theo đường cong cơ thể chảy vào......
Một tay Tùy An Nhiên đưa lên bịt mũi, còn một tay thì đưa lên che mặt, cúi đầu cảm thán: "Gần đây mình càng ngày càng háo sắc rồi."
Ôn Cảnh Phạm đợi một lúc vẫn chưa thấy cô nhắn lại, lúc đang chuẩn bị gửi thêm một tin nhắn thì điện thoại trong tay khẽ rung lên.
Anh bấm vào xem, chợt khựng lại, nhưng ngay sau đó anh liền bật cười, niềm vui lan tràn đến tận sâu trong tim.
Tùy An Nhiên: "Mèo ngủ rồi, em cũng ngủ đây."
******
Kể từ khi Phạm Hy vào ở nhà cô, Tùy An Nhiên không những phải lo lắng cho đám cá vàng, mà còn phải cố gắng về sớm để cho mèo ăn.
Trương Mễ vốn muốn hẹn cô tối nay cùng đi dạo phố, nhưng còn chưa nói hết, cô đã thấy Tùy An Nhiên đưa tay lên nhìn đồng hồ, vẻ mặt hiện rõ "Chị không có thời gian cùng em nói chuyện", sau đó vỗ vai cô rồi nhanh chóng rời khỏi.
Trương Mễ nheo mắt, tay xoa cằm, phát ra hai tiếng "Chậc chậc", chị ấy nhất định có vấn đề.
Tùy An Nhiên ghé siêu thị gần đó, mua vài con cá đù vàng mà Phạm Hy thích ăn, sau đó mua thêm một ít thịt bò, rau xanh rồi nhanh chóng đi tính tiền.
Lúc về đến nhà, cô đưa tay mở khóa, cửa vừa mở đã thấy Phạm Hy chạy về phía này, ngồi xuống đợi cô.
Đôi mắt màu xanh biếc đó, xinh đẹp như viên đá quý đang chớp không ngừng, nó nhìn chòng chọc vào mấy con cá đù vàng cô đặt dưới đất.
Tùy An Nhiên cầm túi cá lên, hỏi nó: "Thích chứ? Hôm nay hấp nó lên cho mày ăn nhé?"
Phạm Hy ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt trong veo khẽ chớp. Lúc này mới nể mặt cô mà nặn ra một tiếng "Meo".... Bộ dạng lạnh lùng, kiêu ngạo hoàn toàn khác hẳn với vẻ nhiệt tình mấy hôm trước khi ở cùng Ôn Cảnh Phạm.
Tính tình của mèo vốn đã kiêu ngạo, đúng là loại người như nào sẽ nuôi mèo như thế đó.
Tùy An Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu, tay khẽ xoa đầu Phạm Hy: "Có cảm thấy buồn chán lắm không?"
"Meo..." Không, đồ nhân loại ngu xuẩn.
"Mày thích ăn gì nhỉ?"
"Meo..." Nếu trẫm có thể nói chuyện, chẳng lẽ còn không nói cho ngươi biết sao?
"Bụng của mày đã đỡ hơn chưa?"
"Meo!" Đừng hỏi trẫm những vấn đề nhạy cảm như vậy.
Một người một mèo, cho dù ngôn ngữ không thông, cũng có thể trao đổi với nhau rất vui vẻ...
Đợi Phạm Hy ăn no, Tùy An Nhiên đi đến bồn cát kiểm tra, vui vẻ gửi một tin nhắn cho Ôn Cảnh Phạm: "Hôm nay Phạm Hy không có bị tiêu chảy."
Có lẽ Ôn Cảnh Phạm đang bận rộn, qua một lúc lâu anh mới nhắn lại: "Vậy thì tốt, em đang bận gì vậy?"
"Em đang thay nước uống cho Phạm Hy, nó lại ngồi trước bể cá đùa giỡn đám cá vàng nữa rồi." Lúc cô quay đầu lại nhìn thì phát hiện Phạm Hy đang đưa mặt mình đến gần miệng bể cá, những sợi râu màu trắng của nó chạm vào mặt nước, lập tức liền ướt nhẹp.
"Phạm Hy vẫn còn hứng thú với đám cá vàng sao?" Ôn Cảnh Phạm không khỏi cảm thấy thú vị. Anh đã nuôi Phạm Hy được hơn một năm, nhưng chưa từng thấy nó để tâm tới bất cứ thứ gì.
"Đúng vậy, lúc nãy khi em thay nước cho bể cá đã vớt chúng nó ra ngoài, toàn bộ quá trình Phạm Hy đều nhìn không bỏ sót. Sau đó, có một con cá màu đen nhảy ra ngoài, Phạm Hy còn dùng móng vuốt của nó vỗ vỗ em, ý bảo em bắt con cá đó trở về."
"Là con cá màu đen mà em định hy sinh sao?"
"Ừm, nhưng em phát hiện Phạm Hy thích con màu trắng hơn..." Thật ra nó cũng thích cả con màu đỏ, bây giờ nó đang cúi đầu nhìn đám cá vàng, chỉ những lúc như thế này nó mới có chút dáng vẻ đáng yêu.
Ngũ quan của Phạm Hy tinh xảo, nó được nuôi rất khéo, bộ lông vừa sạch đẹp vừa mềm mại. Lại thêm đôi mắt màu xanh biếc, óng ánh như một viên lục bảo thạch, cho dù ngồi yên bất động thì cũng đã cực kỳ đẹp mắt rồi.
Nhưng con mèo này, chắc hẳn nó biết mình có ưu thế về ngoại hình, nên nó hướng về phía Tùy An Nhiên bày ra dáng vẻ đáng yêu. Sau đó, vừa quay đầu nó đã ăn hết con cá đù vàng cuối cùng mà cô chuẩn bị bỏ vào tủ lạnh để đông lạnh.
Lúc này, Tùy An Nhiên mới cảm thấy yên tâm với đám cá vàng đã chịu đủ sự sợ hãi kia. Cô lo lắng Phạm Hy sẽ có cách im hơi lặng tiếng ăn sạch chúng nó.
Tùy An Nhiên chỉ thuận miệng nói, nhưng sau một lúc suy nghĩ, Ôn Cảnh Phạm đã trả lời lại: "Nếu bây giờ nó nghe lời không ăn, lại canh giữ mọi lúc mọi nơi, vậy nhất định là nó đang chờ đợi một cơ hội quang minh chính đại."
Phạm Hy rất giống anh, nếu đã nhìn trúng thứ gì, bất luận là sớm hay muộn, cuối cùng cũng sẽ đem nó nhét vào trong túi.
Chẳng qua là câu nói này, không cần thiết phải nói cho cô ấy biết.
Lúc Tùy An Nhiên nửa nằm nửa ngồi trên ghế sofa nhắn tin, Phạm Hy rốt cuộc cũng cam lòng dừng lại. Nó men theo gối tựa nhẹ nhàng bước xuống, rơi xuống đùi cô, tìm một nơi thoải mái ngồi xuống.
Ngón tay của Tùy An Nhiên nhẹ nhàng sờ đám lông xù phía sau đầu nó. Trong đầu chợt lóe lên suy nghĩ, cô đưa tay điều chỉnh lại góc độ của Phạm Hy, định bụng chụp một tấm ảnh gửi cho anh.
Không biết vì sao mà Phạm Hy không chịu phối hợp, nó chộp lấy điện thoại của cô há mồm cắn, giày vò cả buổi mới miễn cưỡng chụp được một tấm ảnh để gửi đi.
Ôn Cảnh Phạm đang dùng máy tính xem văn kiện, máy tính phát ra âm thanh nho nhỏ, anh như có dự cảm nhìn về phía điện thoại. Giây tiếp theo, màn hình điện thoại liền sáng đèn, rung lên hai cái mới quay về trạng thái yên tĩnh.
Anh mở tin nhắn ra, nhìn thấy Phạm Hy bị che dưới bóng dáng của Tùy An Nhiên, dáng vẻ múa may cực kỳ không phối hợp. Anh liền nghĩ ra được dáng vẻ của Tùy An Nhiên khi chụp tấm ảnh này.
Bỗng nơi nào đó trong lòng khẽ rung lên...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.