Ai Nói Wibu Không Thể Kết Hôn

Chương 40

Ngạc Nhân Hành Sơn

22/03/2024

Trong phòng tắm tràn ngập hơi nước, hai đôi chân trần một trước một sau giẫm trong bồn tắm, đáy bồn trải một tầng nước mỏng nổi lên gợn sóng theo động tác của hai người, đám động vật nhiều màu sắc chậm rãi bơi lội xung quanh.

Tống Phất Chi chống tường, eo hơi sụp xuống, xấu hổ dán mắt vào cánh tay mình.

Thời Chương từ phía sau giữ chặt tay Tống Phất Chi, dùng lực nhẹ nhàng nhưng không thể chống lại, từ từ kéo bàn tay vốn dùng để che đậy sự xấu hổ của y.

Giáo sư hạ thấp giọng dụ dỗ: “Thầy, cúi đầu nhìn đi.”

Cánh tay bị người ta khóa lại, thắt lưng bị người ta bóp, Tống Phất Chi rên ra vài âm điệu mơ hồ và chỉ có thể cúi đầu vâng lời.

Trước mắt giống như một đồ thị hàm số biến động đơn giản mà hoàn hảo. Xuất hiện, biến mất, xuất hiện, biến mất, sâu thẳm, nông cạn, lặp đi lặp lại như thế.

Bong bóng trơn trượt, mùi sữa tắm hương hoa mờ mịt khắp phòng ngày càng nồng đậm.

Thời Chương dùng sức ấn hai chân y, cố định chúng ở giữa.

Cuối cùng gần như là nửa quỳ ở mép bồn tắm, hơi nước dày đặc làm mờ tầm mắt của hắn.

Tống Phất Chi cúi đầu chống vách tường, hai chân phát run, Thời Chương từ phía sau ôm chặt lấy y, lồng ngực phập phồng, cằm đặt trên vai y, tiếng hít thở ẩn nhẫn gấp gáp lại nặng nề.

“... Đệt.”

Tống Phất Chi nhìn bồn tắm, cười mắng một tiếng.

Thời Chương lười nhác “Hả?”, một âm thanh nghi vấn hơi cao lên.

Tống Phất Chi nhắm mắt lại, không biết nói thế nào: “Hải cẩu và vịt con của anh... bẩn rồi.”

Thời Chương ngây người vài giây, tựa vào vai Tống Phất Chi nở nụ cười, lồng ngực rung lên phát ra tiếng cười trầm thấp.

“Đợi lát nữa lại tắm với chúng nó.”

“Không tôn trọng động vật tí nào.” Tống Phất Chi có chút suy sụp.

Lần tắm này diễn ra rất nhanh, phân nửa thời gian là để rửa con vịt nhựa.

Tống Phất Chi lau đi những chất lỏng kia, rửa sạch sẽ còn nói một câu xin lỗi.

Quá đáng yêu, Thời Chương không nhịn được cười: “Muốn xin lỗi thì cả hai cùng nói, chúng ta đều là hung thủ.”

Tống Phất Chi nhét con hải cẩu tròn ục ịt vào tay Thời Chương: “Vậy anh nói mau.”

Hôm nay khi nằm vào trong chăn, Tống Phất Chi có cảm giác thư thái đã lâu không thấy.

Vui vẻ một hồi đã hao tổn hơn phân nửa thể lực, y gần như buồn ngủ ngay khi nằm xuống giường.

Tống Phất Chi đoán đêm nay mình nhất định sẽ ngủ rất ngon.

Chỉ là cảm giác tồn tại của làn da bên trong hai chân càng ngày càng mạnh.

Vừa rồi một khoái cảm khác đã làm lu mờ nỗi đau thầm kín, lúc này nằm yên lặng trên giường, Tống Phất Chi có thể cảm nhận rõ ràng đùi mình nóng rát và hơi đau.

Bất kỳ tư thế ngủ nào cũng sẽ gây ra ma sát.

Thời Chương dọn dẹp phòng tắm một lúc mới bước vào, hắn nhìn thấy Tống Phất Chi lăn qua lộn lại trên giường, trực tiếp đi thẳng đến bên giường Tống Phất Chi.

“Khó chịu à?” Thời Chương hỏi.

Tống Phất Chi hơi ngẩng đầu lên nhìn hắn chằm chằm, một lúc lâu không nói gì, lại nằm xuống.

“Xin lỗi.” Thời Chương chống mặt giường, nhẹ nhàng vén chăn lên, khàn giọng nói:“ Để anh xem.”

Tống Phất Chi chỉ mặc quần đùi, còn chưa kịp phản ứng đã bị Thời Chương nắm hai đầu gối tách ra.

“Ưm --”

Cảm giác mát mẻ khi bị banh càng làm cho lòng Tống Phất Chi sôi sục, thiếu chút nữa lại mất mặt.

Nhưng thành thật mà nói, y thích nó.

May mà Thời Chương không chú ý tới phản ứng rất nhỏ của Tống Phất Chi, chỉ thản nhiên cau mày, nhìn làn da của y.

Thời Chương rầu rĩ nói: “Anh xin lỗi.”

Tống Phất Chi khó xử khép hai đầu gối lại: “Sao đâu, da em dày.”

Thời Chương như cười như không liếc y một cái, coi bộ không tin lắm.

Tống Phất Chi hơi bật dậy nhìn, chính mình cũng sửng sốt.

Làn da giữa hai chân thế mà đỏ lên một mảng lớn.

Thời Chương: “Hôm đó eo đập vào bàn cũng không bầm, sao đùi lại non vậy.”

Tống Phất Chi kéo cánh tay Thời Chương bảo hắn lên giường: “Đừng nói nữa.”

Thời Chương cười ngồi lên giường, lúc này Tống Phất Chi mới phát hiện trong tay hắn còn cầm một con vịt cao su.

Trong ánh mắt kinh ngạc của Tống Phất Chi, Thời Chương đặt con vịt nhỏ lên đầu giường y.

“Tặng cho em sao?” Tống Phất Chi hỏi.

Thời Chương nói nghiêm túc: “Cho nó theo em.”

Tống Phất Chi muốn hỏi cái này có gì tốt mà theo, nhưng Thời Chương ôm y vào trong ngực, dịu dàng chải tóc y.

Chỉ trong chốc lát, Tống Phất Chi đã thấy buồn ngủ.

Đó là cảm giác buồn ngủ hạnh phúc khi mọi căng thẳng đã được giải tỏa và cuối cùng có thể an tâm chìm vào giấc ngủ.

“Em muốn đi ngủ.”

Lúc Tống Phất Chi nói câu này, hai mắt cũng nhắm lại.

Thời Chương cười ừ một tiếng.

Thời khắc thong thả rơi vào mộng đẹp, Tống Phất Chi nghe được Thời Chương nói bên tai mình --

“Hy vọng Phất Chi có thể làm bất cứ chuyện gì mình muốn. Không bị ràng buộc, ung dung tự tại.”

-

Kể từ buổi tự học tối qua, các học sinh trong lớp đều cư xử rất ngoan ngoãn, ít nhất là rất nề nếp trước mặt Tống Phất Chi.

Đi học không ai làm việc riêng, giờ tự học im lặng, Tống Phất Chi xem như trải qua một khoảng thời gian tương đối thoải mái.

Giờ nghỉ trưa, trong lớp có học sinh nằm sấp ngủ bù, có học sinh yên tĩnh học bài.

Tống Phất Chi lượn quanh ngoài phòng học hai vòng, nhìn bọn họ đều ngoan ngoãn, y mới trở về phòng làm việc nghỉ ngơi một chút.

Trở lại văn phòng, lúc này Tống Phất Chi phát hiện trên điện thoại di động có thêm một chuỗi tin nhắn.

Có thể oanh tạc như thổ tả nhiều tin nhắn một lần cho y cũng chỉ có một người.

Lạc Lưu Ly.

- Chị về rồi!

- Trong khoảng thời gian chị không ở đây, cu Tống có nhớ chị không?

- Đù má để tôi kể cậu nghe, tôi gặp một đống bạn bè trên đường đi, về nhà còn nhận được bưu thiếp họ gửi.

- Sông Brahmaputra đẹp lắm lắm, cậu nhất định phải đến đó một lần trong đời!

- Woohoo, cậu không phải quên tôi rồi đấy chứ?

- Fine.

Lạc Lưu Ly “thật thú vị.”

Trước đó vài ngày Tống Phất Chi không cách nào liên lạc được với cô, cho rằng cô vẫn đang sống chết chạy deadline. Sau đó y lo lắng nên cách vài ngày lại gửi tin nhắn hỏi an nguy.

Kết quả mấy ngày sau nhận được tin nhắn Lạc Lưu Ly gửi tới, nói cô đã xin nghỉ dài hạn, tự mình vác túi xách mang theo máy ảnh, một mình đến Tây Tạng một chuyến.

Sở dĩ không liên lạc được là vì một số nơi không có tín hiệu, cô cũng lười mở điện thoại di động.

Lạc Lưu Ly đi một chuyến cũng không có nguyên nhân gì khác, chỉ là hơi mệt mỏi công việc cuộc sống cho nên làm xong dự án, cô trực tiếp rời xa khói bụi thành phố.

Tống Phất Chi trả lời cô: Ở trường học.

Lạc Lưu Ly hỏi: Nghỉ trưa?



Tống Phất Chi: Ừ, đang rảnh.

Lạc Lưu Ly chỉ đợi có hai chữ này, ting ting ting gửi cho Tống Phất Chi chừng mười tấm ảnh, mỗi tấm ảnh đều kèm theo một đoạn văn dài khoe khoang.

Cậu nhìn xem, đây là hình ảnh tôi chụp cái gì cái gì ở đâu ở đâu, quá tuyệt vời quá đẹp, ảnh chụp không ra một phần trăm lúc ấy nhìn thấy......

Người này rất hay lải nhải nhưng Tống Phất Chi luôn thích nói chuyện phiếm với cô.

Đại khái Lạc Lưu Ly sống cuộc sống mà Tống Phất Chi muốn hướng tới, làm bất cứ điều gì mình muốn và nhẹ nhàng hóa mọi việc.

Thấy Lạc Lưu Ly luyên thuyên xong, y cảm giác mình đã được đi du lịch một vòng Tây Tạng.

Y còn đang thưởng thức ảnh đẹp của cô, Lạc Lưu Ly chuyển đề tài, hỏi: “Dạo này tôi không tám chuyện của cậu, cậu với ông chồng mới cưới thế nào rồi? Bây giờ đã thành chồng chồng già rồi chứ?

Sau đó còn gửi một cái icon nghe lén.

Tống Phất Chi cười cười, trả lời: Còn mới lắm.

Lạc Lưu Ly: Ồ, câu này có ý gì á, mới mẻ còn chưa hết hả.

Lạc Lưu Ly: Ý nói hai người đang đánh nhau rất nóng bỏng, yêu đến không thể tách rời, mỗi đêm mây mưa tráo trở phải không?

Vì cái đức hạnh của cô mà chỉ trong vòng ba câu đã đổi màu đề tài.

Tống Phất Chi: Không quá như vậy.

Lạc Lưu Ly lập tức vui vẻ: Không quá “như vậy”, ý là còn rất quá hả?

Tống Phất Chi: Trước mắt mọi thứ đều bình thường.

Lạc Lưu Ly: Đừng lấy mấy câu trả lời nhàm chán này để quanh co tôi. Thôi nói thật đi, giáo sư thế nào?

Tống Phất Chi rũ mắt xuống, đánh từng chữ một: Tốt lắm. Dịu dàng, rất hiểu tôi, còn có thể động viên tôi.

Lạc Lưu Ly: Chà, chậc chậc.

Thật ra bình thường Tống Phất Chi sẽ không khen người khác thẳng thắn như vậy, trước đây Lạc Lưu Ly còn lo lắng cho cuộc sống hôn nhân chớp nhoáng của bọn họ sẽ không hợp nhau, nhưng bây giờ xem ra bọn họ hẳn là sống tốt.

Lạc Lưu Ly: Biết rồi, giáo sư là người tốt.

Lạc Lưu Ly: Bây giờ, nói một chút về chuyện kia đi!

Tống Phất Chi:... Chuyện nào.

Lạc Lưu Ly: Tôi lạy, đã kết hôn lâu như vậy rồi còn cái gì không thể nói hả thầy Tống!

Lạc Lưu Ly: Không thể nào, không thể nào, bây giờ ngay cả bàn tay nhỏ bé hai người cũng chưa từng nắm sao?

Giả ngu nữa cũng nhàm, khóe miệng Tống Phất Chi nhếch lên ý cười, tự dưng kích động muốn chia sẻ một chút.

Tống Phất Chi lục lại lịch sử trò chuyện giữa mình và Lạc Lưu Ly, tìm về ngày y vừa bắt đầu xem mắt với Thời Chương.

Ngày đó y và Thời Chương ăn cơm ở nhà hàng Giang Nam cao cấp, Lạc Lưu Ly gửi tin nhắn hỏi y tiến triển.

Lúc đó cô hỏi: “Người đàn ông này mấy múi, mấy đường nhân ngư, mấy cm?”

Khi đó Tống Phất Chi trả lời cô một câu “Tém lại“.

Nhưng bây giờ Tống Phất Chi trích dẫn câu hỏi này ra, cách mấy tháng mới trả lời.

--6, 2, không thể nói.

Lạc Lưu Ly không nói gì trong vài giây, hiển nhiên là đang tìm kiếm lịch sử trò chuyện này vào ngày nào.

Một lát sau, Lạc Lưu Ly gửi một chuỗi ha ha ha.

Lạc Lưu Ly: Dữ vậy sao? OMG

Lạc Lưu Ly: Ganh tỵ quá! Đám cưới chớp nhoáng thế mà đúng gu!

Lạc Lưu Ly: Mà khoan, vì sao mấy cm không thể nói? Quá tốt hay quá kém, điều đó rất quan trọng.

Tống Phất Chi không biết mình đang nghĩ đến điều gì, trong văn phòng yên tĩnh lặng lẽ đỏ bừng tai.

Không thể nói, đương nhiên không thể nói.

Lạc Lưu Ly: Giả chết đúng không?

Lạc Lưu Ly: Vậy tôi đổi câu hỏi khác, so với “Rồng đen to bự”, giáo sư ở cấp độ nào gì?

Vừa thấy từ này, Tống Phất Chi thiếu chút nữa phun ra một ngụm nước.

Cô ả này còn có mặt mũi nhắc tới!

Rồng Đen To Bự là cây gậy Lạc Lưu Ly tặng cho Tống Phất Chi vào sinh nhật một năm nào đó.

Đây là tên Lạc Lưu Ly tự đặt cho nó, bởi vì tạo hình của nó cường tráng và trông khá đáng sợ.

Lúc ấy Lạc Lưu Ly đang mua đồ chơi cho mình, nhìn thấy cái này quá khoa trương cũng rất buồn cười, thế là mua một cái tặng cho Tống Phất Chi.

Khi đó bọn họ đã là chị em tốt có thể trao đổi trải nghiệm sử dụng đồ chơi với nhau, cho nên món quà này tặng rất hợp lý.

Mặc dù lúc nhận được món quà, sắc mặt Tống Phất Chi đen như đáy nồi.

Sau này Tống Phất Chi có thử qua một lần, phải nói là trải nghiệm rất bình thường, những thứ vẻ ngoài đồ sộ thường sẽ không thoải mái.

Rất tự nhiên, đêm trong phòng tắm hôm đó lập tức chiếm lấy đầu óc Tống Phất Chi.

Y thoáng cúi đầu là có thể thấy rõ giáo sư Thời đang làm hung làm dữ giữa hai chân mình như thế nào.

Mặc dù không đi quá xa nhưng nên chỗ đụng đến vẫn nên đụng đến.

Cảm giác đó rất khác với Rồng bự, ẩm ướt và nóng bỏng, chỉ cần chạm nhẹ một cái cũng có thể khiến lưng Tống Phất Chi tê dại.

Tống Phất Chi mừng vì giáo sư Thời là một quý ông đích thực, động tác từ đầu đến cuối không quá quyết liệt, liên tục ôm eo, hôn vào tai y, hai tay vẫn có thể rảnh rang giúp đỡ Tống Phất Chi.

Cũng nhờ tính cách quý ông của giáo sư, nếu như hắn không quan tâm thì Tống Phất Chi không biết mình có thể chịu đựng được hay không.

Ở phòng học hay văn phòng nghĩ đến điều này thật sự là cấm kỵ, tim Tống Phất Chi đập nhanh, buộc mình ngừng suy nghĩ, hít sâu hai hơi.

Tống Phất Chi cắn môi dưới, yên lặng trả lời cô: Hai thứ này không thể so sánh!

Lạc Lưu Ly cũng không hỏi, gửi một đống ha ha ha.

Lại hàn huyên một hồi, Tống Phất Chi ngồi thẳng người, suy nghĩ một chút vẫn đánh ra một câu.

-- Lạc Lưu Ly, bồ đã từng cosplay chưa?

Lạc Lưu Ly: Rồi, lúc học đại học chị còn vào vai nữ chính trong cosplay đấy!

Lạc Lưu Ly: Sao đột nhiên lại hỏi cái này?

Lạc Lưu Ly: OMG, đừng nói với tôi, thầy Tống nghiêm túc muốn chơi cosplay!

Tống Phất Chi: Không, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi.

Lạc Lưu Ly: Đừng thế chứ! Nếu cậu muốn chơi, tôi sẽ chỉ cậu chơi!

Lạc Lưu Ly: Thật sự đã lâu không ra cos, rất hoài niệm.

Tống Phất Chi: Cosplay cần chuẩn bị những gì?

Lạc Lưu Ly: Cậu nói trang điểm quần áo các loại sao?

Tống Phất Chi: Ừ.

Trước đây Lạc Lưu Ly cũng là nhân vật nổi tiếng trong CLB Anime, tuy rằng đã lâu không cos nhưng những thứ cần thiết và quy trình cơ bản đều được khắc vào DNA.

Cô nói đơn giản với Tống Phất Chi từ mỹ phẩm, kính áp tròng, tóc giả đến quần áo, đây chỉ là một phần nhỏ đồ mặc trên người, đạo cụ, bối cảnh, nhiếp ảnh, còn có một đống lớn nói mấy tiếng cũng chưa hết.

Tống Phất Chi hỏi: Vậy cái gì là cần thiết nhất?

Lạc Lưu Ly: Trang điểm và quần áo! Quần áo có thể thuê hoặc mua đồ cũ của người khác, về phần mỹ phẩm, tôi có thể cho cậu dùng a ha ha. Tất nhiên, nếu cậu muốn mua, cậu có thể bắt đầu từ những thứ cơ bản hơn.

Lạc Lưu Ly: Số lượng mỹ phẩm trong tay coser ngoài sức tưởng tượng của cậu! (nhướng mày)

Tống Phất Chi cười trả lời: Cảm ơn bà giáo Lưu Ly.

Lạc Lưu Ly vẫn truy hỏi một câu: Thật hay giả thế, kết hôn khiến ông Tống trẻ lại hơn mười tuổi. Cậu thật sự muốn thử sao?

Tống Phất Chi: Tôi tìm hiểu trước.



-

Kể từ khi Thời Chương tuyên bố rút lui sau Triển lãm truyện tranh, hắn đã giảm đáng kể tần suất truy cập weibo và QQ.

Trên weibo vẫn có rất nhiều fan nhắc tới hắn, bình luận dưới ảnh chụp trước kia của hắn, khóc nói hắn rời khỏi giới thật đau lòng.

Thực tế bản thân Thời Chương đọc xong cũng không thoải mái, sở thích hơn mười năm, nói bỏ là bỏ, nói không lưu luyến đó là giả.

Nhưng hắn biết cuộc đời có những cách sống khác nhau ở những giai đoạn khác nhau và hắn rất hài lòng với cả hai cách sống, không có gì phải hối tiếc.

Hôm nay Thời Chương nhận được một tin nhắn tag trên QQ, đến từ nhóm trò chuyện của khách mời trong Triển lãm truyện tranh đợi trước.

Thời Chương chưa từng nói chuyện trong đó, một là không có thời gian, hai là tin tức trong nhóm lướt quá nhanh, hắn căn bản không chen miệng được.

Trong nhóm đều là những người trẻ tuổi đáng yêu hoạt bát, coser họa sĩ dancer đều có, đều là khách mời của buổi Triển lãm truyện tranh của Chung Tử Nhan.

Sau khi triển lãm kết thúc, nhóm này chuyển từ nhóm thông báo sang nhóm trò chuyện, ngày nào cũng rất sôi nổi.

Hôm nay nhận được tin nhắn tag, là bởi vì có người ở trong nhóm tag @ tất cả mọi người.

Thời Chương nhấn vào xem, phát hiện là họa sĩ Balls gửi một tấm thiệp mời đám cưới do mình vẽ, trên đó viết tên cậu và một coser khác.

Bạn bè trong nhóm nhanh chóng trả lời, nhao nhao chúc phúc.

Thời Chương có ấn tượng rất sâu với họ, trước Triển lãm truyện tranh bọn họ là một cặp đôi có tiếng, sau Triển lãm hai người thân mật hơn, sau đó trực tiếp công khai.

Fan hâm mộ điên cuồng một trận, các cô nàng đẩy thuyền được tới bến!

Không ngờ bọn họ kết hôn nhanh như vậy, mạnh mẽ vang dội, thiệp mời vẽ rất đẹp, rõ ràng là họ rất yêu nhau, sự quan tâm được bộc lộ rõ ​​ràng trong từng chi tiết.

Thật may mắn khi được gặp được tri kỷ của mình từ sớm và có thể kiên định nắm tay nhau trong suốt quãng đời còn lại.

Từ đáy lòng Thời Chương cảm thấy vui mừng cho bọn họ, phá lệ lên tiếng trong nhóm.

Một câu đơn giản: “Tân hôn vui vẻ, bạch đầu giai lão.”

Tin tức trong nhóm tạm dừng một lúc rồi như bùng nổ.

Mọi người đều hét lên: A a a, thầy Bạch Tuộc, là Bạch Tuộc sống sao! Đàn anh ơi!!

Thời Chương muốn hoa mắt bởi những dấu chấm than tràn ngập màn hình.

Coser Hổ Nha - một trong hai chú rể cũng rất kích động, nhảy ra nói vài câu “Cảm ơn thầy Bạch tuộc“.

Cậu còn nói: “Cũng chúc thầy Bạch Tuộc tân hôn vui vẻ, cùng người yêu lâu dài, mãi mãi hạnh phúc!”

Hổ Nha nói một câu, mục tiêu trong nhóm lại thay đổi, mọi người lại bắt đầu chúc phúc cho Bạch tuộc, tạo nên không khí vui vẻ và hạnh phúc trong nhóm.

Thời Chương thích đọc những lời này, khi mọi người nói xong, hắn khiêm tốn đáp lại: “Cảm ơn mọi người, cũng chúc mọi người hạnh phúc.”

Nói xong hắn biến mất.

Balls và Hổ Nha tổ chức hôn lễ ở thành phố Thâm Quyến, quá xa để Thời Chương tham dự và cũng hơi bất tiện.

Hắn nhìn rất nhiều người trong nhóm nói sẽ đến tham dự, thầm nghĩ mình không đi được vậy sẽ tặng quà.

-

Buổi tối, Tống Phất Chi về đến nhà nhìn thấy Thời Chương ngồi trong thư phòng.

Nhưng ngạc nhiên chính là, trên máy tính sáng lên của giáo sư Thời không phải luận văn cũng không phải báo cáo thí nghiệm, mà là một trang web bằng tiếng Anh, một thương hiệu mỹ phẩm cao cấp quốc tế.

“Đang xem mỹ phẩm?” Tống Phất Chi hơi ngạc nhiên.

Không giống như thứ mà Thời Chương sẽ lướt xem.

Thời Chương gật đầu, nói: “Một người bạn anh quen biết sắp kết hôn, nhưng anh không đến dự được. Anh đang chọn quà cưới cho họ, định gửi sang.”

“Kết hôn tặng mỹ phẩm sao?”

Trong ấn tượng của Tống Phất Chi, khi kết hôn người ta thường tặng phong bì đỏ, rượu, chén dĩa và những thứ tương tự.

Thời Chương: “Bởi vì một trong hai người ngày thường dùng mỹ phẩm rất nhiều, nên anh muốn tặng món đồ thực dụng.”

“Một trong hai người.” Tống Phất Chi cười: “Vậy người kia thì thế nào?”

Thời Chương mở ra một trang web khác: “Người kia thích vẽ tranh, cho nên định chọn cho cậu ta một bộ sơn màu.”

Tống Phất Chi đứng ở phía sau nhìn, cảm thấy như vậy cũng khá tốt, tặng đồ đối phương dùng hằng ngày sẽ không lãng phí, rất thích hợp.

Thời Chương hỏi ý kiến của Tống Phất Chi: “Em xem, bộ sơn màu nào tốt hơn?”

Thực ra Tống Phất Chi không am hiểu lắm, nhưng y giúp đỡ đọc bài post đánh giá, sau đó tổng hợp giá cả, chọn bộ đắt tiền.

Thời Chương cười cười: “Được, nghe lời em.”

Tống Phất Chi nói: “Nếu không thì bộ sơn màu tính cho em đi. Bạn anh chính là bạn em, chúng ta cùng tặng đi?”

Câu nói mang tính gia đình này khiến lòng Thời Chương ấm lên, hắn cười nói được.

Nhìn Thời Chương quay lại trang mỹ phẩm, Tống Phất Chi khoát tay: “Cái này em không biết chọn, chẳng hiểu gì hết.”

Thời Chương nói “Không sao”: “Để anh chọn.

Nhìn Thời Chương chọn quà xong, Tống Phất Chi đột nhiên nhận ra thì ra giáo sư Thời cũng sẽ có bạn bè như vậy.

Một người thích vẽ tranh, một người thường xuyên trang điểm.

Tống Phất Chi bỗng dưng nhớ tới Lạc Lưu Ly miêu tả với y, mỹ phẩm của coser nhiều ngoài sức tưởng tượng của y.

Nhưng nghĩ lại, bây giờ rất nhiều người biết trang điểm, con trai con gái đều biết, tặng đồ trang điểm cũng quá bình thường.

Tác giả có lời muốn nói:

(Tặng cho các độc giả đã đọc bộ truyện trước “2D sợ xã hội cũng muốn yêu”)

[Balls x Hổ Nha]

Đêm trước đám cưới, Nguyễn Tồn Vân ra mở cửa nhìn thấy có một thùng giấy rất lớn.

Cậu ngẩn người, hô lên: “Tần Phương Luật, anh lại mua cái gì?”

Tần Phương Luật đang nấu cơm trong bếp, không nghe rõ, cất giọng hỏi: “Cái gì?”

Từ sau khi Nguyễn Tồn Vân biết được Tần tổng từng vung tay mua toàn bộ hàng hóa trong cửa hàng đồ chơi, còn đóng gói giao tới cửa, hơn nữa còn dùng lên người mình, Nguyễn Tồn Vân đã sinh ra cảm giác sợ hãi với thùng giấy lớn đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà.

Tần Phương Luật đi theo Nguyễn Tồn Vân ra cửa, nhìn thùng giấy, suy nghĩ một lát: “Gần đây anh không mua đồ.”

Được rồi, mặc kệ là cái gì thì khui ra trước đi.

Không ngờ khui thùng ra, bên trong là một hộp quà tinh xảo hơn, mặt trên viết “Chúc mừng đám cưới“.

Nguyễn Tồn Vân mở to mắt, à, quà cưới, ai tặng?

Ba con mèo lại gần và đánh hơi.

Hỏa Lân muốn nhảy thẳng vào trong thùng bị Tần Phương Luật nhanh tay lôi ra.

Mở hộp quà ra, bên trong chứa nguyên bộ sơn màu, còn có một bộ mỹ phẩm, đều là những thương hiệu tốt chất lượng cao.

“Wow” Nguyễn Tồn Vân cảm thán.

Nhưng khi nhặt tấm thiệp bên trong lên, nhìn thấy dòng chữ viết trên đó, tiếng cảm thán cậu phát ra càng kinh ngạc hơn.

Trên tấm thiệp ghi:

Chúc Balls và Hổ Nha tân hôn vui vẻ, mãi mãi hạnh phúc.

Tôi và tiên sinh nhà tôi cùng nhau chọn quà, hy vọng các bạn thích.

- - Bạch Tuộc.

Nguyễn Tồn Vân vui muốn xỉu, chụp ảnh đăng lên nhóm khoe suốt một tiếng đồng hồ.

Tần Phương Luật ở bên cạnh yên lặng nhìn dáng vẻ hưng phấn của cậu, không có biểu cảm gì: “Vui đến vậy sao?”

“Đây là Bạch tuộc, Bạch tuộc!” Nguyễn Tồn Vân chỉ vào cái hộp: “Đàn anh tặng quà cho anh, sao không vui được!”

Hộp mỹ phẩm đã được dùng ngay trong đêm đó.

Chỉ là son môi đắt tiền không được bôi ở nơi nó nên bôi, bình nước giữ ẩm hình trụ cũng không được đặt yên tĩnh ở vị trí nó nên đặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ai Nói Wibu Không Thể Kết Hôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook