Chương 44
Ngạc Nhân Hành Sơn
09/05/2024
Sau ngày hội CLB, các em học sinh trở lại trường vẫn còn phấn khích, hồi tưởng lại những chuyện thú vị ngày hôm đó.
Tống Phất Chi cầm bài thi lên bục giảng, nói nghiêm túc: “Chơi đủ rồi chứ? Bây giờ phải dành toàn bộ tâm trí cho việc học.”
Học sinh im lặng vùi đầu tự học, Tống Phất Chi đi tới chỗ ngồi của Viên Tuấn, thấp giọng nói một câu: “Buổi trưa tới văn phòng tìm thầy, chúng ta cùng nhau phân tích.”
Viên Tuấn mím môi, gật đầu.
Đợt này Viên Tuấn thi không tốt, ở trong mắt giáo viên, học sinh có thành tích thất thường là chuyện quá bình thường.
Nhưng thầy Tống tuyệt đối sẽ không bỏ qua, phát hiện vấn đề phải giải quyết vấn đề, tìm học sinh nói chuyện, tìm giáo viên bộ môn tán gẫu, do phân tâm hay do trong nhà có việc, do nghe không hiểu hay chỉ vì học tập mệt mỏi, những chuyện này Tống Phất Chi đều muốn tìm hiểu rõ ràng.
Y ở văn phòng trò chuyện cùng Viên Tuấn gần hết một tiết học, đứa nhỏ này chủ yếu phải chịu quá nhiều áp lực từ ba mẹ khiến cậu ngày càng lo âu hơn. Trước khi thi còn cãi nhau với ba mẹ một trận dẫn đến tâm lý suy sụp trong kì thi.
Trong trường hợp này cần phải tìm hiểu về tình hình của phụ huynh, Tống Phất Chi muốn Viên Tuấn mở lòng, trước tiên chú tâm học hành và đừng suy nghĩ quá nhiều.
Thầy Tống luôn mang đến cho mọi người cảm giác rất đáng tin cậy khi nói chuyện như vậy.
Dù điểm thi tệ nhưng thầy không bao giờ mù quáng trách móc mà càng muốn giúp đỡ học trò nhiều hơn.
Viên Tuấn ngập ngừng “Cảm ơn thầy”, Tống Phất Chi nói không có việc gì, muốn cậu trở về chú ý cân bằng giữa việc học tập và nghỉ ngơi.
Viên Tuấn ngồi cạnh bàn làm việc không nhúc nhích, cậu ngại ngùng lấy từ trong túi ra một vật nhỏ, đặt lên bàn Tống Phất Chi.
Đó là một quả bóng tròn nhỏ vỏ nhựa.
Viên Tuấn nói: “Đây là gachapon Pokémon mà CLB bọn em tặng mọi người trong ngày hội. Nó bị giật hết nhanh nhất. Bọn em để lại cho thầy một cái.”
Lần này đến lượt Tống Phất Chi ngạc nhiên, y nhận quả cầu nhỏ và nói “Cám ơn“.
Viên Tuấn cười cười nói thầy không cần cảm ơn rồi đứng dậy, vẫy tay chạy ra khỏi văn phòng với thân hình một mét tám.
Cậu chân trước mới đi ra ngoài, chân sau thầy Chu đã dẫn học sinh khác vào văn phòng.
Thầy Chu ngày thường đều tươi cười hiền lành, nhưng hôm nay vẻ mặt nghiêm túc, có thể thấy được ông đang tức giận.
“Vi phạm nội quy mang điện thoại di động, còn công khai chơi game trong lớp, thậm chí còn lôi kéo bạn bên cạnh chơi cùng! Trò coi tôi bị mù phải không?”
Thầy Chu tức giận đập điện thoại di động lên bàn “rầm” một cái.
Cậu học sinh trước mặt cúi đầu chịu mắng.
Thầy Chu tức không có chỗ xả: “Điện thoại di động tôi thu lại giúp trò, trước khi học kỳ này kết thúc thì đừng hòng chạm vào!”
Giọng nói hùng hồn làm cho cả văn phòng run rẩy, ít khi thấy thầy Chu nổi giận thế này, ngay cả Tống Phất Chi cũng chậm rãi uống ngụm nước, nhìn về phía thầy Chu một lúc.
Ngồi bên cạnh quan sát giáo viên khác dạy dỗ học sinh, Tống Phất Chi mới nhận ra hằng ngày mình trong bộ dáng như thế nào.
Điều mà các giáo viên nói nhiều nhất có lẽ là “Em phải như thế này” và “Em không được làm cái này“.
Không biết Tống Phất Chi nghĩ tới điều gì, nước vừa uống vào cổ họng liền nghẹn lại, sặc đến che miệng ho khan nửa ngày, ho đến lỗ tai cũng đỏ bừng.
Giáo viên bên cạnh vỗ vỗ lưng Tống Phất Chi, nhỏ giọng nói đùa: “Thầy Tống uống chậm chút, thầy Chu mắng học sinh chứ đâu có mắng thầy.”
Tống Phất Chi nheo mắt cười, khom lưng, cuối cùng cơn sặc cũng dịu xuống.
Chuyện này không liên quan gì đến thầy Chu, Tống Phất Chi chỉ đột nhiên nhớ lại một câu nói tương tự.
Tối hôm trước y gọi điện thoại cho chồng mình, đối phương cũng cho y một câu “Không cho phép“.
Khi đó Tống Phất Chi nằm trong bồn tắm lớn, toàn thân như bốc cháy, mũi tên đã lên dây hết sức căng thẳng, Thời Chương lại nhẹ nhàng bay một câu “Không cho phép”, giống như đang ghìm ngựa lại bên vực vách đá, cứng rắn buộc Tống Phất Chi dừng lại.
Phòng tắm vốn đã nóng bức, lồng ngực của Tống Phất Chi phập phồng không biết do thiếu oxy hay thừa oxy, nhưng y cau mày nhẫn nhịn đến cực hạn.
Thế mà y lại thật sự nghe lời Thời Chương.
Từ nhỏ Tống Phất Chi đã là một đứa trẻ ngoan hiểu chuyện, tấm gương học sinh ưu tú, chưa có giáo viên nào mắng y, thậm chí mẹ làm giáo viên càng không có thời gian quản lý y.
Đây là lần đầu tiên trong đời có người dùng giọng điệu ra lệnh nói với y: “Không được động vào“.
Trải nghiệm chưa từng có khiến sống lưng y tê dại trong nháy mắt.
Rõ ràng giọng nói của hắn ôn hòa như vậy, rõ ràng hắn cách mười vạn tám ngàn dặm, rõ ràng hắn căn bản không nhìn thấy tình hình bên Tống Phất Chi, nhưng trong câu nói của hắn có uy lực khiến Tống Phất Chi phải nghe theo.
Tống Phất Chi choáng váng nghĩ, y thật sự điên rồi.
Người lớn có thể hành động tự do và không có lý do gì phải vâng lời bất cứ ai.
Nhưng nếu người này là tiên sinh của y, là Thời Chương... Tống Phất Chi nghiêng đầu xoa mồ hôi bên má, vô vọng nghĩ, vậy có lẽ y bằng lòng nghe lời hắn.
Tống Phất Chi thở hổn hển, tiếng cười khàn khàn: “Giáo sư Thời nghiêm khắc như vậy, bởi vì hôm nay em không nghe điện thoại của anh sao?”
Bên kia im lặng một lúc, Tống Phất Chi đột nhiên nghe Thời Chương nói “Xin lỗi“.
Tống Phất Chi sửng sốt.
Thời Chương nói: “Xin lỗi anh...anh không nên nói như vậy.”
Lần này đến lượt Tống Phất Chi im lặng, dường như y nghe ra được một chút tự trách khó có thể miêu tả từ giọng nói của giáo sư Thời.
Tống Phất Chi bình tĩnh trấn an hắn: “Giáo sư, không sao đâu.”
Giọng Thời Chương khàn khàn, tựa như thở dài: “... Chỉ là anh nhớ em quá thôi.”
......
“Anh vừa mới đi công tác một ngày.” Tống Phất Chi cầm di động, dở khóc dở cười.
Nói chính xác hơn chỉ mới hơn mười tiếng trôi qua.
“Hai tuần trôi qua nhanh thôi, mỗi ngày em đều gọi điện thoại cho anh, được không.”
Thời Chương nói “Được“.
Dừng một lát, hắn lại nói: “Nhưng em vẫn phải đồng ý với anh.”
Tống Phất Chi cười hỏi: “Đồng ý cái gì.”
Thời Chương rũ mắt xuống: “... Chờ anh trở về.”
Tống Phất Chi phát ra một tiếng “Ừ” mơ hồ từ sâu trong cổ họng, hỏi: “Khi nào anh về?”
Thời Chương: “Thứ bảy tuần sau, chuyến bay buổi sáng.”
Vì thế mỗi buổi tối Tống Phất Chi đều phải gọi điện thoại video với Thời Chương, thời gian không cố định.
Lúc Tống Phất Chi gọi điện qua, chỉ có mấy lần Thời Chương ở trong phòng chuẩn bị nghỉ ngơi, còn lại đều thấy hắn đang làm việc.
Hôm nay cũng vậy, Tống Phất Chi tắm rửa xong xuôi, nằm lên giường gọi điện thoại cho Thời Chương, một lát sau hắn mới bắt máy.
Màn hình rung lắc, Thời Chương còn mặc quần áo dã ngoại, phía sau có bóng dáng vài nghiên cứu viên và sinh viên khác.
Lưu Dương nhìn về phía camera, vẫy tay với y: “Chào thầy Tống!”
Đoàn khảo sát thuê một gian phòng làm phòng công tác tạm thời, trên mặt đất trải đầy vật dụng cần dùng để sấy và ép mẫu, trên bàn cũng bày đầy mẫu vật đã thu thập.
Mỗi buổi tối bọn họ đều ở đây phân loại, xử lý thu hoạch ngày hôm đó, đánh số, ghi chép số liệu, sắp xếp hình ảnh.
Ban ngày vất vả trên núi, ban đêm công việc cũng không dễ dàng.
Thời Chương nói “Chờ một chút” rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi ra hành lang.
Tống Phất Chi hỏi: “Anh còn đang bận à?”
Thời Chương gật đầu: “Nhưng sắp xong việc rồi.”
“Hôm nay thế nào, mọi thứ thuận lợi không?” Tống Phất Chi hỏi.
Ánh sáng trong hành lang hơi tối, nét mộc mạc trên gương mặt Thời Chương Sơ dưới ánh sáng có vẻ nhu hòa, hắn cười: “Đều tốt cả, còn bất ngờ phát hiện một loại thực vật trước đây bọn anh chưa từng thấy bao giờ, chờ mang về giám định, nói không chừng đây là giống loài mới.”
Tống Phất Chi ngày nào cũng hỏi Thời Chương tình hình bên đó thế nào, câu trả lời của hắn luôn là “Suôn sẻ”, “Tốt”, “Hôm nay thấy được hoa đẹp“...
Đây là lĩnh vực Tống Phất Chi chưa từng liên quan đến, mỗi ngày nghe một trải nghiệm nho nhỏ vui vẻ từ chỗ giáo sư Thời, nghe hắn tâm sự những loài thực vật kỳ lạ ở nơi dã ngoại, đối với Tống Phất Chi, đây chính là một thế giới hoa mỹ hoàn toàn mới.
Hóa ra trên trái đất, ở những nơi mà con người ít khi đặt chân đến, có rất nhiều vẻ đẹp chưa được khám phá.
Hai người lặng lẽ nói chuyện một lúc, Tống Phất Chi đột nhiên cau mày hỏi: “Hôm nay anh mắc mưa?”
Thời Chương sửng sốt, theo bản năng cúi đầu nhìn quần áo của mình.
Không có dấu vết ẩm ướt gì, Tống Phất Chi làm sao nhìn ra được.
Tống Phất Chi nói: “Đuôi tóc anh hơi ướt.”
Thời Chương sờ sờ ngọn tóc, đúng là ướt thật, vài chỗ bị ướt trong núi còn chưa khô.
“Ở trên núi có mưa đột ngột là chuyện bình thường. Ở đây không có dự báo thời tiết, mưa nói đến là đến liền.” Thời Chương nói.
Tống Phất Chi: “Em nhớ anh có mang theo áo mưa.”
Thời Chương nói “Dạ”, lại cười cười: “Lúc đó anh cầm máy ảnh, mưa thoáng cái lớn hơn, trong cơn tuyệt vọng anh dùng áo mưa cứu máy ảnh.”
Lông mày Tống Phất Chi vẫn chưa giãn ra, coi bộ không vui: “Sao vừa rồi anh không nói với em bị mắc mưa.”
Thời Chương: “Ở vùng núi mắc mưa là chuyện bình thường, chuyện nhỏ, thật sự không có gì để nói.”
Tống Phất Chi khe khẽ thở dài: “Làm việc xong thì đi tắm nước nóng, đừng để bị cảm lạnh.”
Thời Chương đồng ý với giọng rất nhẹ nhàng: “Anh sẽ.”
Hai người hàn huyên thêm vài câu liền cúp máy, giáo sư Thời còn có công việc chưa hoàn thành, Tống Phất Chi không muốn chậm trễ hắn quá lâu.
Thời Chương cất điện thoại trở lại phòng, nghiên cứu viên đang ấn vật mẫu ngẩng đầu nhìn hắn một cái, vui vẻ nói: “Ui da, hôm nay khi trở về sắc mặt giáo sư đen như nhọ nồi, giờ thì cười này.”
Thời Chương nhướng mày: “Phải không?”
Hôm nay ở trên núi tìm một ngày không tìm thấy cây mục tiêu, tuy rằng đây là chuyện thường xảy ra nhưng lúc xuống núi tâm trạng của Thời Chương vẫn không tốt, sắc mặt âm trầm, tất cả mọi người đều nhìn ra.
Cú điện thoại này khiến hắn từ mây mù chuyển sang nắng ấm, công lao của ai không cần nói cũng biết.
Cuộc sống không có Tống Phất Chi ở bên cạnh thực sự khó chịu, nhưng mỗi ngày lên núi đối mặt với màu xanh của rừng cây vô tận, tâm trạng của hắn sẽ vô thức trở nên bình tĩnh và thả lỏng hơn, cảm giác bức bách trong lòng Thời Chương cũng pha loãng đi.
Mỗi buổi tối gọi video cho tiên sinh, nhìn mặt Tống Phất Chi cũng có tác dụng an ủi tạm thời.
Thời gian bận rộn trôi qua rất nhanh, bọn họ coi như may mắn khi trong thời gian dự định, nhiệm vụ thu thập đã gần như hoàn thành.
Ngày cuối cùng lên núi, tâm tình mọi người đều cảm thấy thư thái.
Đất vẫn còn ẩm từ mấy ngày qua, không khí rất trong lành.
Lương Tư Tư nhấc chân đi lên, chán ghét nhìn đôi giày của mình: “Đôi giày này về phải bỏ đi thôi, toàn là bùn đất.”
“Tiết kiệm tiết kiệm, giặt xong còn mang được.” Nghiên cứu viên cười nói.
“Em không muốn chạm vào nó nữa.” Lương Tư Tư thở dài: “Leo núi hoang rầu cả người.”
Mấy ngày nay bọn họ leo núi không có đường, phải tự mình bước đi cho nên rất khổ, đôi giày dưới chân đã bị va quẹt hoen ố từ lâu.
Trong đội còn có một sinh viên, đây là lần đầu tiên cậu tham gia nghiên cứu.
Vừa nghe Lương Tư Tư nói như vậy, cậu ta lập tức đồng cảm: “Thật sự! Đệt bà, trước khi đến đây em không nghĩ sẽ mệt như thế này! Cứ tưởng giống như nghiên cứu ở vườn bách thảo thôi, ai mà ngờ... Đúng là không thể chịu đựng được. May mắn nay là ngày cuối cùng, trở về em phải đi massage ngâm nước nóng một chuyến! Đệt!”
Thành tích của cậu sinh viên này khá tốt, nghe nói có cơ hội đi nghiên cứu nên cậu đã tới đăng ký.
Không cậu không ngờ lại gian khổ như vậy, từ đường núi đến nhà khách, mọi giai đoạn đều rất khác so với những gì cậu mong đợi trước đó. Cậu đã phải chịu đựng suốt hai tuần và giờ lòng đầy cảm xúc.
Một nghiên cứu viên lớn hơn cười hai tiếng: “Cậu em, chuyến này chẳng tính là gì, con đường lần này dễ đi lắm rồi, cũng không gặp động vật hoang dã gì.”
“À đúng vậy, lần trước tôi và lão Lý gặp một con rắn hổ mang chúa, lúc ấy đầu óc tôi đờ đẫn, may có lão Lý phát hiện sớm, nếu đi thêm hai bước nữa chắc tôi xanh cỏ rồi.”
“Con lớn thì đáng sợ, con nhỏ cũng dữ dằn. Tôi mặc quần áo dài tay mà vẫn bị côn trùng cắn. Ban đầu tuỏng không có chuyện gì nhưng sau về sốt cao dữ dội, nổi mẩn cả người phải nằm viện nửa tháng.”
Trong đoàn có nhiều tiền bối giàu kinh nghiệm, trong đó có hai vị còn từng trải hơn cả Thời Chương.
Mỗi lần ra ngoài khảo sát, bọn họ đều tâm sự những gì đã trải qua, nguy hiểm từng gặp kể mãi không hết.
“Cậu khỏe lại là may mắn lắm rồi đấy. Bên Châu Mỹ một nhà nghiên cứu bị côn trùng cắn không phát hiện kịp thời mà trở thành người thực vật.”
Sinh viên nghe xong rụt cổ lại: “Đáng sợ như vậy sao.”
Thời Chương vẫn ở bên cạnh không nói gì, đột nhiên mở miệng: “Dù vất vả mệt nhọc cũng phải có người làm.”
Thực vật học, nghe có vẻ là một ngành rất nhàn nhã, giống như việc trồng hoa nuôi cỏ trong sân vươn, bồi dưỡng tình cảm và rất tao nhã.
Nhưng trên thực tế, giống như bất kỳ ngành học nào đòi hỏi phải nghiên cứu ngoài trời, các nhà nghiên cứu khoa học đều phải đi sâu vào lòng trái đất, đi vào những khu vực nguyên thủy chưa được con người thuần phục, đối mặt với nhiều rủi ro khó lường.
Thiên tai bất ngờ, thú dữ, địa hình xa lạ, mất nhiệt mất nước, thiếu hụt vật tư...... Người bình thường khó mà xử lý nếu không có sức bền tinh thần và thể lực.
Cậu sinh viên thở hổn hển bò lên một tảng đá, phỏng chừng hai tuần huấn luyện dã ngoại đã làm cậu ta nghẹn muốn chết, hỏi rất thẳng thừng: “Thực sự em muốn hỏi một chút, các anh chị tiền bối có mục đích gì thế, mệt muốn chết, sơ sảy còn nộp mạng. Nghiên cứu một thứ mất tận nhiều năm, còn chưa chắc ra kết quả, cuối cùng không kiếm được bao nhiêu tiền...”
Thời Chương đột nhiên nhíu mày, ngắt lời cậu ta: “Nếu cậu suy nghĩ như vậy, có nghĩa là cậu không thích hợp với ngành này.”
Cậu sinh viên sửng sốt, nhìn Thời Chương không nói gì.
Giáo sư Thời bình thường rất ôn hòa và không có cảm giác xa cách, tuy rằng yêu cầu học tập cao nhưng ngày thường có thể nói đùa với hắn.
Không ngờ lời nghiêm túc như vậy lại phát ra từ Thời Chương, cậu sinh viên nhất thời không kịp phản ứng.
Lương Tư Tư ở bên cạnh nhỏ giọng cười hòa giải: “Aiz, đàn em, cậu nói không sai, những điều đó chúng tôi đều biết chứ, quần quật không ra kết quả... Cho nên những người ở lại đây đều ngốc lắm, đâm đầu vào khu rừng rách nát này mà không ra được.”
Cậu sinh viên “Ừm” một tiếng rồi vùi đầu vào im lặng.
Trên con đường này, Thời Chương từng gặp rất nhiều sinh viên bỏ cuộc.
Bản thân môn học của bọn họ cũng không phải là hấp dẫn gì, có nhiều người từ chuyên ngành điều chế thuốc bị chuyển sang đây. Tất nhiên cũng có người yêu thích lĩnh vực này, nhưng sau vài lần thử đi khảo sát dã ngoại thấy quá gian khổ mà rút lui. Con đường nghiên cứu khoa học mơ hồ, không bằng thi công chức cho thực tế.
Vốn dĩ đây chính là lựa chọn cuộc sống khác nhau của mỗi người, lựa chọn bất cứ thứ gì mình muốn. Thời Chương cũng sẽ vui cho những sinh viên tìm ra được phương hướng cuộc đời mình, thế nhưng mỗi khi nghe người khác chất vấn bọn họ mệt mỏi như vậy rốt cuộc là “có mục đích gì”, Thời Chương vẫn sẽ tức giận.
Sau đó cậu sinh viên kia không nói gì nữa, đi như gần như xa ở ngoài rìa đội ngũ.
Lưu Dương phát hiện thực vật quý hiếm liền hưng phấn kêu lên, tất cả mọi người vây quanh nhìn say sưa, chỉ có cậu sinh viên đứng ở ngoài cùng với vẻ mặt mệt mỏi.
Mọi người dừng lại nghỉ ngơi, cậu đột nhiên nói: “Giáo sư, em không thoải mái lắm, có thể xuống núi trước không?”
Điều cấm kỵ nhất là hành động một mình ở nơi hoang dã. Quy tắc là ít nhất ba người phải đi cùng nhau.
Thời Chương gần như nói ngay lập tức: “Không thể đi một mình. Chờ chúng ta xem xong, Lưu Dương và Lương Tư Tư sẽ đi cùng cậu.”
Lưu Dương giơ tay kháng nghị: “Em còn chưa muốn xuống —— “
Lương Tư Tư gõ nhẹ lên đầu y một cái: “Suỵt.”
Cậu sinh viên kiên trì nói: “Em có thể đi một mình, em nhớ đường về.”
Thời Chương khẽ cau mày: “Còn nhớ bài học trước khi lên đường không? Ở nơi hoang dã phải có ít nhất ba người đồng hành.”
“Em chẳng sao đâu. Nếu có chuyện gì xảy ra, em sẽ tự chịu trách nhiệm.”
Cậu sinh viên kích động, nắm chặt hai vai ba lô, xoay người muốn đi xuống chân núi.
Chỉ là không ngờ độ dốc rất cao, con đường trơn trượt vì bùn đất và lá rụng, cậu sinh viên bước đi gấp gáp, thậm chí không cầm gậy leo núi trên tay, cậu bước trượt chân, thoáng cái sắp ngã xuống.
Tuy rằng phía dưới không phải là vách đá nhưng cũng không phải là thảm thực vật rậm rạp. Nếu thực sự ngã thẳng xuống dưới có lẽ sẽ bị thương nặng.
Thời Chương giật thót cả mình, động tác của hắn còn nhanh hơn cả sự chỉ dẫn của bộ não.
Khi tiếng hét của những người khác lọt vào tai, Thời Chương đã đỡ cho cậu sinh viên, đệm mình dưới cậu ta, cùng cậu lăn đến một con dốc thoải hơn.
Những người khác hoảng hốt chạy đến vây quanh, trước tiên kéo cậu sinh viên, sau đó nâng Thời Chương dậy.
“Hai người không sao chứ?”
“Có bị thương chỗ nào không?”
Thật ra Thời Chương cảm thấy khá ổn, khả năng ứng biến mạnh mẽ và thể lực của hắn đã cứu bọn họ, không va phải nơi nào, gần như là vững vàng lăn xuống.
Lương Tư Tư đột nhiên hít hơi lạnh: “Giáo sư, giáo sư chảy máu rồi!”
Có người vội vàng quay lại lấy hộp sơ cứu, lúc này tri giác của Thời Chương mới chậm rãi trở lại, mặt sau cánh tay có cảm giác đau đớn.
Hắn giơ tay lên nhìn, quần áo bị cắt rách lộ ra cánh tay bên trong, bên dưới vết thương mỏng và sâu là một vệt máu dài rỉ ra.
Lưu Dương chỉ vào tảng đá sắc bén bên cạnh: “Chắc là lúc lăn xuống đã bị tảng đá cắt phải. Ôi ôi ôi mau khử trùng!”
Thời Chương ngồi khoanh chân tại chỗ với một nhóm người lo lắng vây quanh hắn, tiến hành khử trùng khẩn cấp và băng bó cho hắn.
“Tôi còn tưởng là chuyện gì, hét muốn điếc tai.” Thời Chương cười lắc đầu. “Chỉ trầy da thôi.”
“Ai biết bên trong có bị nhiễm trùng gì không chứ?” Lương Tư Tư trừng mắt nhìn hắn: “Thầy xuống núi phải nhanh đến phòng khám.”
Cậu sinh viên kia run rẩy đứng ở bên cạnh, môi vẫn trắng bệch từ lúc nãy đến giờ.
Mấy nghiên cứu viên thâm niên nhìn cậu vài lần trong ánh mắt trách móc không giấu giếm.
Giọng nói của cậu sinh viên run rẩy: “Giáo sư, em xin lỗi... em...”
Thời Chương lắc đầu, ý bảo cậu đừng nói nữa.
“Đừng nói nếu xảy ra chuyện, cậu tự chịu trách nhiệm, cậu không chịu nổi trách nhiệm, tôi cũng không chịu nổi trách nhiệm. Đi khảo sát có thể không có kết quả, nhưng ít nhất mọi người phải an toàn.”
Cậu sinh viên ngập ngừng một lúc lâu, vẫn cúi đầu lẩm bẩm một câu: “Em xin lỗi.”
Việc đầu tiên mọi người làm sau khi xuống núi là ném giáo sư Thời vào phòng khám trong thôn. Thầy thuốc xử lý vết thương lại một lần, nói không có gì nghiêm trọng.
Mặt sau cánh tay có một vết rách màu đỏ tươi, nhìn thì đáng sợ nhưng bản thân Thời Chương không xem vào mắt, coi như chẳng có việc gì.
Lưu Dương cau mày nói “Nhìn thôi cũng thấy đau”, Thời Chương bảo “Không đau“.
Thời Chương cảm thấy bọn họ lo lắng quá mức: “Đây chỉ là vết rách ngoài da thôi, bác sĩ nói không sao.”
Những người khác không chịu, ngay cả nghiên cứu viên thâm niên cũng nói: “Ông Thời ngày mai đi bệnh viện lớn trong thành phố tiêm uốn ván đi, cho an tâm.”
Cái này thì Thời Chương đồng ý, bản thân vết thương không có gì, nhưng môi trường hoang dã nhiều vi khuẩn và việc xử lý không đúng cách có thể gây nhiễm trùng.
Sau khi bàn bạc, ngày hôm sau Lưu Dương ở lại cùng Thời Chương đến bệnh viện lớn trong thành phố kiểm tra, ở thêm một ngày, ngày hôm sau lại đi.
Những người còn lại theo kế hoạch ban đầu, đáp chuyến bay buổi sáng trở về.
Thời Chương cau mày không vui, nhưng hắn biết mình nên đến bệnh viện kiểm tra càng sớm càng tốt đành đồng ý.
Lương Tư Tư nhìn băng gạc trên cánh tay Thời Chương, thở dài: “Thầy Tống sẽ đau lòng cho coi.”
Còn chưa dứt câu, di động của Thời Chương đã vang lên.
Tống Phất Chi gọi video cho hắn.
Thời Chương bước nhanh đến hành lang không người, do dự hai giây, vẫn cúp máy, chuyển sang chế độ gọi thoại để gọi lại.
Một lát sau, Tống Phất Chi mới bắt máy, giọng nói mang theo ý cười truyền đến: “Sao hôm nay lại đổi thành gọi thoại thế này?”
Thời Chương cúi đầu “Ừ” một tiếng, không nói nguyên nhân, mở miệng là câu: “Thầy Tống, anh nhớ em.”
Tống Phất Chi nghẹn họng, giọng khàn một chút: “Ngày mai về rồi còn gì...”
Thời Chương ngửa đầu tựa vào tường, yết hầu sốt ruột trượt hai cái, bất đắc dĩ thở dài: “Bên này còn có chút việc, phải về trễ một ngày. Xin lỗi.”
Tống Phất Chi dừng một chút, nói “Ồ“.
Thời Chương híp mắt cười cười: “Muốn anh trở về nhanh nhanh à?”
Tống Phất Chi không đáp, hỏi ngược lại hắn: “Bên chỗ anh không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Không có việc gì.” Thời Chương nói.
“Vậy là được. “Tống Phất Chi như thở phào nhẹ nhõm.
Thời Chương lại nói “Xin lỗi”: “Phải để thầy Tống chờ thêm một ngày.”
Giọng Tống Phất Chi nhỏ nhẹ: “Công việc là quan trọng nhất, giáo sư Thời vất vả rồi.”
Thời Chương mỉm cười: “Thầy Tống vẫn luôn giữ lời chứ?”
Tống Phất Chi giả ngu giả ngơ: “Đúng vậy, thịt và hoa quả anh chuẩn bị cho em ăn hết cả rồi.”
“Oh ——” Thời Chương kéo dài âm điệu.
Nhưng hắn vẫn không nghe được điều mình muốn nghe, cứ hỏi: “Phải đợi thêm một ngày, Phất Chi có giận anh không.”
“Giận anh cái gì.” Tống Phất Chi nhẹ giọng cười mắng, cũng không giả bộ: “Anh đừng nghĩ vớ vẩn, không liên quan gì đến chuyện đó.”
Thời Chương: “Vậy thì liên quan gì?”
“Không liên quan gì cả.”
Tống Phất Chi dây dưa, mới tiếp tục nói: “Chỉ là em hơi nhớ tiên sinh nhà mình rồi.”
Tống Phất Chi cầm bài thi lên bục giảng, nói nghiêm túc: “Chơi đủ rồi chứ? Bây giờ phải dành toàn bộ tâm trí cho việc học.”
Học sinh im lặng vùi đầu tự học, Tống Phất Chi đi tới chỗ ngồi của Viên Tuấn, thấp giọng nói một câu: “Buổi trưa tới văn phòng tìm thầy, chúng ta cùng nhau phân tích.”
Viên Tuấn mím môi, gật đầu.
Đợt này Viên Tuấn thi không tốt, ở trong mắt giáo viên, học sinh có thành tích thất thường là chuyện quá bình thường.
Nhưng thầy Tống tuyệt đối sẽ không bỏ qua, phát hiện vấn đề phải giải quyết vấn đề, tìm học sinh nói chuyện, tìm giáo viên bộ môn tán gẫu, do phân tâm hay do trong nhà có việc, do nghe không hiểu hay chỉ vì học tập mệt mỏi, những chuyện này Tống Phất Chi đều muốn tìm hiểu rõ ràng.
Y ở văn phòng trò chuyện cùng Viên Tuấn gần hết một tiết học, đứa nhỏ này chủ yếu phải chịu quá nhiều áp lực từ ba mẹ khiến cậu ngày càng lo âu hơn. Trước khi thi còn cãi nhau với ba mẹ một trận dẫn đến tâm lý suy sụp trong kì thi.
Trong trường hợp này cần phải tìm hiểu về tình hình của phụ huynh, Tống Phất Chi muốn Viên Tuấn mở lòng, trước tiên chú tâm học hành và đừng suy nghĩ quá nhiều.
Thầy Tống luôn mang đến cho mọi người cảm giác rất đáng tin cậy khi nói chuyện như vậy.
Dù điểm thi tệ nhưng thầy không bao giờ mù quáng trách móc mà càng muốn giúp đỡ học trò nhiều hơn.
Viên Tuấn ngập ngừng “Cảm ơn thầy”, Tống Phất Chi nói không có việc gì, muốn cậu trở về chú ý cân bằng giữa việc học tập và nghỉ ngơi.
Viên Tuấn ngồi cạnh bàn làm việc không nhúc nhích, cậu ngại ngùng lấy từ trong túi ra một vật nhỏ, đặt lên bàn Tống Phất Chi.
Đó là một quả bóng tròn nhỏ vỏ nhựa.
Viên Tuấn nói: “Đây là gachapon Pokémon mà CLB bọn em tặng mọi người trong ngày hội. Nó bị giật hết nhanh nhất. Bọn em để lại cho thầy một cái.”
Lần này đến lượt Tống Phất Chi ngạc nhiên, y nhận quả cầu nhỏ và nói “Cám ơn“.
Viên Tuấn cười cười nói thầy không cần cảm ơn rồi đứng dậy, vẫy tay chạy ra khỏi văn phòng với thân hình một mét tám.
Cậu chân trước mới đi ra ngoài, chân sau thầy Chu đã dẫn học sinh khác vào văn phòng.
Thầy Chu ngày thường đều tươi cười hiền lành, nhưng hôm nay vẻ mặt nghiêm túc, có thể thấy được ông đang tức giận.
“Vi phạm nội quy mang điện thoại di động, còn công khai chơi game trong lớp, thậm chí còn lôi kéo bạn bên cạnh chơi cùng! Trò coi tôi bị mù phải không?”
Thầy Chu tức giận đập điện thoại di động lên bàn “rầm” một cái.
Cậu học sinh trước mặt cúi đầu chịu mắng.
Thầy Chu tức không có chỗ xả: “Điện thoại di động tôi thu lại giúp trò, trước khi học kỳ này kết thúc thì đừng hòng chạm vào!”
Giọng nói hùng hồn làm cho cả văn phòng run rẩy, ít khi thấy thầy Chu nổi giận thế này, ngay cả Tống Phất Chi cũng chậm rãi uống ngụm nước, nhìn về phía thầy Chu một lúc.
Ngồi bên cạnh quan sát giáo viên khác dạy dỗ học sinh, Tống Phất Chi mới nhận ra hằng ngày mình trong bộ dáng như thế nào.
Điều mà các giáo viên nói nhiều nhất có lẽ là “Em phải như thế này” và “Em không được làm cái này“.
Không biết Tống Phất Chi nghĩ tới điều gì, nước vừa uống vào cổ họng liền nghẹn lại, sặc đến che miệng ho khan nửa ngày, ho đến lỗ tai cũng đỏ bừng.
Giáo viên bên cạnh vỗ vỗ lưng Tống Phất Chi, nhỏ giọng nói đùa: “Thầy Tống uống chậm chút, thầy Chu mắng học sinh chứ đâu có mắng thầy.”
Tống Phất Chi nheo mắt cười, khom lưng, cuối cùng cơn sặc cũng dịu xuống.
Chuyện này không liên quan gì đến thầy Chu, Tống Phất Chi chỉ đột nhiên nhớ lại một câu nói tương tự.
Tối hôm trước y gọi điện thoại cho chồng mình, đối phương cũng cho y một câu “Không cho phép“.
Khi đó Tống Phất Chi nằm trong bồn tắm lớn, toàn thân như bốc cháy, mũi tên đã lên dây hết sức căng thẳng, Thời Chương lại nhẹ nhàng bay một câu “Không cho phép”, giống như đang ghìm ngựa lại bên vực vách đá, cứng rắn buộc Tống Phất Chi dừng lại.
Phòng tắm vốn đã nóng bức, lồng ngực của Tống Phất Chi phập phồng không biết do thiếu oxy hay thừa oxy, nhưng y cau mày nhẫn nhịn đến cực hạn.
Thế mà y lại thật sự nghe lời Thời Chương.
Từ nhỏ Tống Phất Chi đã là một đứa trẻ ngoan hiểu chuyện, tấm gương học sinh ưu tú, chưa có giáo viên nào mắng y, thậm chí mẹ làm giáo viên càng không có thời gian quản lý y.
Đây là lần đầu tiên trong đời có người dùng giọng điệu ra lệnh nói với y: “Không được động vào“.
Trải nghiệm chưa từng có khiến sống lưng y tê dại trong nháy mắt.
Rõ ràng giọng nói của hắn ôn hòa như vậy, rõ ràng hắn cách mười vạn tám ngàn dặm, rõ ràng hắn căn bản không nhìn thấy tình hình bên Tống Phất Chi, nhưng trong câu nói của hắn có uy lực khiến Tống Phất Chi phải nghe theo.
Tống Phất Chi choáng váng nghĩ, y thật sự điên rồi.
Người lớn có thể hành động tự do và không có lý do gì phải vâng lời bất cứ ai.
Nhưng nếu người này là tiên sinh của y, là Thời Chương... Tống Phất Chi nghiêng đầu xoa mồ hôi bên má, vô vọng nghĩ, vậy có lẽ y bằng lòng nghe lời hắn.
Tống Phất Chi thở hổn hển, tiếng cười khàn khàn: “Giáo sư Thời nghiêm khắc như vậy, bởi vì hôm nay em không nghe điện thoại của anh sao?”
Bên kia im lặng một lúc, Tống Phất Chi đột nhiên nghe Thời Chương nói “Xin lỗi“.
Tống Phất Chi sửng sốt.
Thời Chương nói: “Xin lỗi anh...anh không nên nói như vậy.”
Lần này đến lượt Tống Phất Chi im lặng, dường như y nghe ra được một chút tự trách khó có thể miêu tả từ giọng nói của giáo sư Thời.
Tống Phất Chi bình tĩnh trấn an hắn: “Giáo sư, không sao đâu.”
Giọng Thời Chương khàn khàn, tựa như thở dài: “... Chỉ là anh nhớ em quá thôi.”
......
“Anh vừa mới đi công tác một ngày.” Tống Phất Chi cầm di động, dở khóc dở cười.
Nói chính xác hơn chỉ mới hơn mười tiếng trôi qua.
“Hai tuần trôi qua nhanh thôi, mỗi ngày em đều gọi điện thoại cho anh, được không.”
Thời Chương nói “Được“.
Dừng một lát, hắn lại nói: “Nhưng em vẫn phải đồng ý với anh.”
Tống Phất Chi cười hỏi: “Đồng ý cái gì.”
Thời Chương rũ mắt xuống: “... Chờ anh trở về.”
Tống Phất Chi phát ra một tiếng “Ừ” mơ hồ từ sâu trong cổ họng, hỏi: “Khi nào anh về?”
Thời Chương: “Thứ bảy tuần sau, chuyến bay buổi sáng.”
Vì thế mỗi buổi tối Tống Phất Chi đều phải gọi điện thoại video với Thời Chương, thời gian không cố định.
Lúc Tống Phất Chi gọi điện qua, chỉ có mấy lần Thời Chương ở trong phòng chuẩn bị nghỉ ngơi, còn lại đều thấy hắn đang làm việc.
Hôm nay cũng vậy, Tống Phất Chi tắm rửa xong xuôi, nằm lên giường gọi điện thoại cho Thời Chương, một lát sau hắn mới bắt máy.
Màn hình rung lắc, Thời Chương còn mặc quần áo dã ngoại, phía sau có bóng dáng vài nghiên cứu viên và sinh viên khác.
Lưu Dương nhìn về phía camera, vẫy tay với y: “Chào thầy Tống!”
Đoàn khảo sát thuê một gian phòng làm phòng công tác tạm thời, trên mặt đất trải đầy vật dụng cần dùng để sấy và ép mẫu, trên bàn cũng bày đầy mẫu vật đã thu thập.
Mỗi buổi tối bọn họ đều ở đây phân loại, xử lý thu hoạch ngày hôm đó, đánh số, ghi chép số liệu, sắp xếp hình ảnh.
Ban ngày vất vả trên núi, ban đêm công việc cũng không dễ dàng.
Thời Chương nói “Chờ một chút” rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi ra hành lang.
Tống Phất Chi hỏi: “Anh còn đang bận à?”
Thời Chương gật đầu: “Nhưng sắp xong việc rồi.”
“Hôm nay thế nào, mọi thứ thuận lợi không?” Tống Phất Chi hỏi.
Ánh sáng trong hành lang hơi tối, nét mộc mạc trên gương mặt Thời Chương Sơ dưới ánh sáng có vẻ nhu hòa, hắn cười: “Đều tốt cả, còn bất ngờ phát hiện một loại thực vật trước đây bọn anh chưa từng thấy bao giờ, chờ mang về giám định, nói không chừng đây là giống loài mới.”
Tống Phất Chi ngày nào cũng hỏi Thời Chương tình hình bên đó thế nào, câu trả lời của hắn luôn là “Suôn sẻ”, “Tốt”, “Hôm nay thấy được hoa đẹp“...
Đây là lĩnh vực Tống Phất Chi chưa từng liên quan đến, mỗi ngày nghe một trải nghiệm nho nhỏ vui vẻ từ chỗ giáo sư Thời, nghe hắn tâm sự những loài thực vật kỳ lạ ở nơi dã ngoại, đối với Tống Phất Chi, đây chính là một thế giới hoa mỹ hoàn toàn mới.
Hóa ra trên trái đất, ở những nơi mà con người ít khi đặt chân đến, có rất nhiều vẻ đẹp chưa được khám phá.
Hai người lặng lẽ nói chuyện một lúc, Tống Phất Chi đột nhiên cau mày hỏi: “Hôm nay anh mắc mưa?”
Thời Chương sửng sốt, theo bản năng cúi đầu nhìn quần áo của mình.
Không có dấu vết ẩm ướt gì, Tống Phất Chi làm sao nhìn ra được.
Tống Phất Chi nói: “Đuôi tóc anh hơi ướt.”
Thời Chương sờ sờ ngọn tóc, đúng là ướt thật, vài chỗ bị ướt trong núi còn chưa khô.
“Ở trên núi có mưa đột ngột là chuyện bình thường. Ở đây không có dự báo thời tiết, mưa nói đến là đến liền.” Thời Chương nói.
Tống Phất Chi: “Em nhớ anh có mang theo áo mưa.”
Thời Chương nói “Dạ”, lại cười cười: “Lúc đó anh cầm máy ảnh, mưa thoáng cái lớn hơn, trong cơn tuyệt vọng anh dùng áo mưa cứu máy ảnh.”
Lông mày Tống Phất Chi vẫn chưa giãn ra, coi bộ không vui: “Sao vừa rồi anh không nói với em bị mắc mưa.”
Thời Chương: “Ở vùng núi mắc mưa là chuyện bình thường, chuyện nhỏ, thật sự không có gì để nói.”
Tống Phất Chi khe khẽ thở dài: “Làm việc xong thì đi tắm nước nóng, đừng để bị cảm lạnh.”
Thời Chương đồng ý với giọng rất nhẹ nhàng: “Anh sẽ.”
Hai người hàn huyên thêm vài câu liền cúp máy, giáo sư Thời còn có công việc chưa hoàn thành, Tống Phất Chi không muốn chậm trễ hắn quá lâu.
Thời Chương cất điện thoại trở lại phòng, nghiên cứu viên đang ấn vật mẫu ngẩng đầu nhìn hắn một cái, vui vẻ nói: “Ui da, hôm nay khi trở về sắc mặt giáo sư đen như nhọ nồi, giờ thì cười này.”
Thời Chương nhướng mày: “Phải không?”
Hôm nay ở trên núi tìm một ngày không tìm thấy cây mục tiêu, tuy rằng đây là chuyện thường xảy ra nhưng lúc xuống núi tâm trạng của Thời Chương vẫn không tốt, sắc mặt âm trầm, tất cả mọi người đều nhìn ra.
Cú điện thoại này khiến hắn từ mây mù chuyển sang nắng ấm, công lao của ai không cần nói cũng biết.
Cuộc sống không có Tống Phất Chi ở bên cạnh thực sự khó chịu, nhưng mỗi ngày lên núi đối mặt với màu xanh của rừng cây vô tận, tâm trạng của hắn sẽ vô thức trở nên bình tĩnh và thả lỏng hơn, cảm giác bức bách trong lòng Thời Chương cũng pha loãng đi.
Mỗi buổi tối gọi video cho tiên sinh, nhìn mặt Tống Phất Chi cũng có tác dụng an ủi tạm thời.
Thời gian bận rộn trôi qua rất nhanh, bọn họ coi như may mắn khi trong thời gian dự định, nhiệm vụ thu thập đã gần như hoàn thành.
Ngày cuối cùng lên núi, tâm tình mọi người đều cảm thấy thư thái.
Đất vẫn còn ẩm từ mấy ngày qua, không khí rất trong lành.
Lương Tư Tư nhấc chân đi lên, chán ghét nhìn đôi giày của mình: “Đôi giày này về phải bỏ đi thôi, toàn là bùn đất.”
“Tiết kiệm tiết kiệm, giặt xong còn mang được.” Nghiên cứu viên cười nói.
“Em không muốn chạm vào nó nữa.” Lương Tư Tư thở dài: “Leo núi hoang rầu cả người.”
Mấy ngày nay bọn họ leo núi không có đường, phải tự mình bước đi cho nên rất khổ, đôi giày dưới chân đã bị va quẹt hoen ố từ lâu.
Trong đội còn có một sinh viên, đây là lần đầu tiên cậu tham gia nghiên cứu.
Vừa nghe Lương Tư Tư nói như vậy, cậu ta lập tức đồng cảm: “Thật sự! Đệt bà, trước khi đến đây em không nghĩ sẽ mệt như thế này! Cứ tưởng giống như nghiên cứu ở vườn bách thảo thôi, ai mà ngờ... Đúng là không thể chịu đựng được. May mắn nay là ngày cuối cùng, trở về em phải đi massage ngâm nước nóng một chuyến! Đệt!”
Thành tích của cậu sinh viên này khá tốt, nghe nói có cơ hội đi nghiên cứu nên cậu đã tới đăng ký.
Không cậu không ngờ lại gian khổ như vậy, từ đường núi đến nhà khách, mọi giai đoạn đều rất khác so với những gì cậu mong đợi trước đó. Cậu đã phải chịu đựng suốt hai tuần và giờ lòng đầy cảm xúc.
Một nghiên cứu viên lớn hơn cười hai tiếng: “Cậu em, chuyến này chẳng tính là gì, con đường lần này dễ đi lắm rồi, cũng không gặp động vật hoang dã gì.”
“À đúng vậy, lần trước tôi và lão Lý gặp một con rắn hổ mang chúa, lúc ấy đầu óc tôi đờ đẫn, may có lão Lý phát hiện sớm, nếu đi thêm hai bước nữa chắc tôi xanh cỏ rồi.”
“Con lớn thì đáng sợ, con nhỏ cũng dữ dằn. Tôi mặc quần áo dài tay mà vẫn bị côn trùng cắn. Ban đầu tuỏng không có chuyện gì nhưng sau về sốt cao dữ dội, nổi mẩn cả người phải nằm viện nửa tháng.”
Trong đoàn có nhiều tiền bối giàu kinh nghiệm, trong đó có hai vị còn từng trải hơn cả Thời Chương.
Mỗi lần ra ngoài khảo sát, bọn họ đều tâm sự những gì đã trải qua, nguy hiểm từng gặp kể mãi không hết.
“Cậu khỏe lại là may mắn lắm rồi đấy. Bên Châu Mỹ một nhà nghiên cứu bị côn trùng cắn không phát hiện kịp thời mà trở thành người thực vật.”
Sinh viên nghe xong rụt cổ lại: “Đáng sợ như vậy sao.”
Thời Chương vẫn ở bên cạnh không nói gì, đột nhiên mở miệng: “Dù vất vả mệt nhọc cũng phải có người làm.”
Thực vật học, nghe có vẻ là một ngành rất nhàn nhã, giống như việc trồng hoa nuôi cỏ trong sân vươn, bồi dưỡng tình cảm và rất tao nhã.
Nhưng trên thực tế, giống như bất kỳ ngành học nào đòi hỏi phải nghiên cứu ngoài trời, các nhà nghiên cứu khoa học đều phải đi sâu vào lòng trái đất, đi vào những khu vực nguyên thủy chưa được con người thuần phục, đối mặt với nhiều rủi ro khó lường.
Thiên tai bất ngờ, thú dữ, địa hình xa lạ, mất nhiệt mất nước, thiếu hụt vật tư...... Người bình thường khó mà xử lý nếu không có sức bền tinh thần và thể lực.
Cậu sinh viên thở hổn hển bò lên một tảng đá, phỏng chừng hai tuần huấn luyện dã ngoại đã làm cậu ta nghẹn muốn chết, hỏi rất thẳng thừng: “Thực sự em muốn hỏi một chút, các anh chị tiền bối có mục đích gì thế, mệt muốn chết, sơ sảy còn nộp mạng. Nghiên cứu một thứ mất tận nhiều năm, còn chưa chắc ra kết quả, cuối cùng không kiếm được bao nhiêu tiền...”
Thời Chương đột nhiên nhíu mày, ngắt lời cậu ta: “Nếu cậu suy nghĩ như vậy, có nghĩa là cậu không thích hợp với ngành này.”
Cậu sinh viên sửng sốt, nhìn Thời Chương không nói gì.
Giáo sư Thời bình thường rất ôn hòa và không có cảm giác xa cách, tuy rằng yêu cầu học tập cao nhưng ngày thường có thể nói đùa với hắn.
Không ngờ lời nghiêm túc như vậy lại phát ra từ Thời Chương, cậu sinh viên nhất thời không kịp phản ứng.
Lương Tư Tư ở bên cạnh nhỏ giọng cười hòa giải: “Aiz, đàn em, cậu nói không sai, những điều đó chúng tôi đều biết chứ, quần quật không ra kết quả... Cho nên những người ở lại đây đều ngốc lắm, đâm đầu vào khu rừng rách nát này mà không ra được.”
Cậu sinh viên “Ừm” một tiếng rồi vùi đầu vào im lặng.
Trên con đường này, Thời Chương từng gặp rất nhiều sinh viên bỏ cuộc.
Bản thân môn học của bọn họ cũng không phải là hấp dẫn gì, có nhiều người từ chuyên ngành điều chế thuốc bị chuyển sang đây. Tất nhiên cũng có người yêu thích lĩnh vực này, nhưng sau vài lần thử đi khảo sát dã ngoại thấy quá gian khổ mà rút lui. Con đường nghiên cứu khoa học mơ hồ, không bằng thi công chức cho thực tế.
Vốn dĩ đây chính là lựa chọn cuộc sống khác nhau của mỗi người, lựa chọn bất cứ thứ gì mình muốn. Thời Chương cũng sẽ vui cho những sinh viên tìm ra được phương hướng cuộc đời mình, thế nhưng mỗi khi nghe người khác chất vấn bọn họ mệt mỏi như vậy rốt cuộc là “có mục đích gì”, Thời Chương vẫn sẽ tức giận.
Sau đó cậu sinh viên kia không nói gì nữa, đi như gần như xa ở ngoài rìa đội ngũ.
Lưu Dương phát hiện thực vật quý hiếm liền hưng phấn kêu lên, tất cả mọi người vây quanh nhìn say sưa, chỉ có cậu sinh viên đứng ở ngoài cùng với vẻ mặt mệt mỏi.
Mọi người dừng lại nghỉ ngơi, cậu đột nhiên nói: “Giáo sư, em không thoải mái lắm, có thể xuống núi trước không?”
Điều cấm kỵ nhất là hành động một mình ở nơi hoang dã. Quy tắc là ít nhất ba người phải đi cùng nhau.
Thời Chương gần như nói ngay lập tức: “Không thể đi một mình. Chờ chúng ta xem xong, Lưu Dương và Lương Tư Tư sẽ đi cùng cậu.”
Lưu Dương giơ tay kháng nghị: “Em còn chưa muốn xuống —— “
Lương Tư Tư gõ nhẹ lên đầu y một cái: “Suỵt.”
Cậu sinh viên kiên trì nói: “Em có thể đi một mình, em nhớ đường về.”
Thời Chương khẽ cau mày: “Còn nhớ bài học trước khi lên đường không? Ở nơi hoang dã phải có ít nhất ba người đồng hành.”
“Em chẳng sao đâu. Nếu có chuyện gì xảy ra, em sẽ tự chịu trách nhiệm.”
Cậu sinh viên kích động, nắm chặt hai vai ba lô, xoay người muốn đi xuống chân núi.
Chỉ là không ngờ độ dốc rất cao, con đường trơn trượt vì bùn đất và lá rụng, cậu sinh viên bước đi gấp gáp, thậm chí không cầm gậy leo núi trên tay, cậu bước trượt chân, thoáng cái sắp ngã xuống.
Tuy rằng phía dưới không phải là vách đá nhưng cũng không phải là thảm thực vật rậm rạp. Nếu thực sự ngã thẳng xuống dưới có lẽ sẽ bị thương nặng.
Thời Chương giật thót cả mình, động tác của hắn còn nhanh hơn cả sự chỉ dẫn của bộ não.
Khi tiếng hét của những người khác lọt vào tai, Thời Chương đã đỡ cho cậu sinh viên, đệm mình dưới cậu ta, cùng cậu lăn đến một con dốc thoải hơn.
Những người khác hoảng hốt chạy đến vây quanh, trước tiên kéo cậu sinh viên, sau đó nâng Thời Chương dậy.
“Hai người không sao chứ?”
“Có bị thương chỗ nào không?”
Thật ra Thời Chương cảm thấy khá ổn, khả năng ứng biến mạnh mẽ và thể lực của hắn đã cứu bọn họ, không va phải nơi nào, gần như là vững vàng lăn xuống.
Lương Tư Tư đột nhiên hít hơi lạnh: “Giáo sư, giáo sư chảy máu rồi!”
Có người vội vàng quay lại lấy hộp sơ cứu, lúc này tri giác của Thời Chương mới chậm rãi trở lại, mặt sau cánh tay có cảm giác đau đớn.
Hắn giơ tay lên nhìn, quần áo bị cắt rách lộ ra cánh tay bên trong, bên dưới vết thương mỏng và sâu là một vệt máu dài rỉ ra.
Lưu Dương chỉ vào tảng đá sắc bén bên cạnh: “Chắc là lúc lăn xuống đã bị tảng đá cắt phải. Ôi ôi ôi mau khử trùng!”
Thời Chương ngồi khoanh chân tại chỗ với một nhóm người lo lắng vây quanh hắn, tiến hành khử trùng khẩn cấp và băng bó cho hắn.
“Tôi còn tưởng là chuyện gì, hét muốn điếc tai.” Thời Chương cười lắc đầu. “Chỉ trầy da thôi.”
“Ai biết bên trong có bị nhiễm trùng gì không chứ?” Lương Tư Tư trừng mắt nhìn hắn: “Thầy xuống núi phải nhanh đến phòng khám.”
Cậu sinh viên kia run rẩy đứng ở bên cạnh, môi vẫn trắng bệch từ lúc nãy đến giờ.
Mấy nghiên cứu viên thâm niên nhìn cậu vài lần trong ánh mắt trách móc không giấu giếm.
Giọng nói của cậu sinh viên run rẩy: “Giáo sư, em xin lỗi... em...”
Thời Chương lắc đầu, ý bảo cậu đừng nói nữa.
“Đừng nói nếu xảy ra chuyện, cậu tự chịu trách nhiệm, cậu không chịu nổi trách nhiệm, tôi cũng không chịu nổi trách nhiệm. Đi khảo sát có thể không có kết quả, nhưng ít nhất mọi người phải an toàn.”
Cậu sinh viên ngập ngừng một lúc lâu, vẫn cúi đầu lẩm bẩm một câu: “Em xin lỗi.”
Việc đầu tiên mọi người làm sau khi xuống núi là ném giáo sư Thời vào phòng khám trong thôn. Thầy thuốc xử lý vết thương lại một lần, nói không có gì nghiêm trọng.
Mặt sau cánh tay có một vết rách màu đỏ tươi, nhìn thì đáng sợ nhưng bản thân Thời Chương không xem vào mắt, coi như chẳng có việc gì.
Lưu Dương cau mày nói “Nhìn thôi cũng thấy đau”, Thời Chương bảo “Không đau“.
Thời Chương cảm thấy bọn họ lo lắng quá mức: “Đây chỉ là vết rách ngoài da thôi, bác sĩ nói không sao.”
Những người khác không chịu, ngay cả nghiên cứu viên thâm niên cũng nói: “Ông Thời ngày mai đi bệnh viện lớn trong thành phố tiêm uốn ván đi, cho an tâm.”
Cái này thì Thời Chương đồng ý, bản thân vết thương không có gì, nhưng môi trường hoang dã nhiều vi khuẩn và việc xử lý không đúng cách có thể gây nhiễm trùng.
Sau khi bàn bạc, ngày hôm sau Lưu Dương ở lại cùng Thời Chương đến bệnh viện lớn trong thành phố kiểm tra, ở thêm một ngày, ngày hôm sau lại đi.
Những người còn lại theo kế hoạch ban đầu, đáp chuyến bay buổi sáng trở về.
Thời Chương cau mày không vui, nhưng hắn biết mình nên đến bệnh viện kiểm tra càng sớm càng tốt đành đồng ý.
Lương Tư Tư nhìn băng gạc trên cánh tay Thời Chương, thở dài: “Thầy Tống sẽ đau lòng cho coi.”
Còn chưa dứt câu, di động của Thời Chương đã vang lên.
Tống Phất Chi gọi video cho hắn.
Thời Chương bước nhanh đến hành lang không người, do dự hai giây, vẫn cúp máy, chuyển sang chế độ gọi thoại để gọi lại.
Một lát sau, Tống Phất Chi mới bắt máy, giọng nói mang theo ý cười truyền đến: “Sao hôm nay lại đổi thành gọi thoại thế này?”
Thời Chương cúi đầu “Ừ” một tiếng, không nói nguyên nhân, mở miệng là câu: “Thầy Tống, anh nhớ em.”
Tống Phất Chi nghẹn họng, giọng khàn một chút: “Ngày mai về rồi còn gì...”
Thời Chương ngửa đầu tựa vào tường, yết hầu sốt ruột trượt hai cái, bất đắc dĩ thở dài: “Bên này còn có chút việc, phải về trễ một ngày. Xin lỗi.”
Tống Phất Chi dừng một chút, nói “Ồ“.
Thời Chương híp mắt cười cười: “Muốn anh trở về nhanh nhanh à?”
Tống Phất Chi không đáp, hỏi ngược lại hắn: “Bên chỗ anh không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Không có việc gì.” Thời Chương nói.
“Vậy là được. “Tống Phất Chi như thở phào nhẹ nhõm.
Thời Chương lại nói “Xin lỗi”: “Phải để thầy Tống chờ thêm một ngày.”
Giọng Tống Phất Chi nhỏ nhẹ: “Công việc là quan trọng nhất, giáo sư Thời vất vả rồi.”
Thời Chương mỉm cười: “Thầy Tống vẫn luôn giữ lời chứ?”
Tống Phất Chi giả ngu giả ngơ: “Đúng vậy, thịt và hoa quả anh chuẩn bị cho em ăn hết cả rồi.”
“Oh ——” Thời Chương kéo dài âm điệu.
Nhưng hắn vẫn không nghe được điều mình muốn nghe, cứ hỏi: “Phải đợi thêm một ngày, Phất Chi có giận anh không.”
“Giận anh cái gì.” Tống Phất Chi nhẹ giọng cười mắng, cũng không giả bộ: “Anh đừng nghĩ vớ vẩn, không liên quan gì đến chuyện đó.”
Thời Chương: “Vậy thì liên quan gì?”
“Không liên quan gì cả.”
Tống Phất Chi dây dưa, mới tiếp tục nói: “Chỉ là em hơi nhớ tiên sinh nhà mình rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.