Chương 49
Ngạc Nhân Hành Sơn
24/05/2024
Về đến nhà. Tống Phất Chi vẫn còn hơi lâng lâng.
Khi một người bình thường đối mặt với nhiều sự chú ý và nhiệt tình đột ngột như vậy, thật ra khó mà phản ứng kịp.
Không chỉ có bình luận và lượt xem, Tống Phất Chi phát hiện hộp thư riêng cũng bị nhét đầy, một hàng dài những chấm đỏ nhỏ trượt xuống.
Hầu hết đều là cư dân mạng đến bày tỏ sự yêu thích và nội dung tương tự như những gì được đăng trong khu bình luận. Nhưng cũng có một số tài khoản có hình đại diện giống doanh nghiệp, nói rằng họ muốn hợp tác với Tống Phất Chi, và ở đó thậm chí còn là một công ty MCN cho biết họ muốn ký hợp đồng trực tiếp với Tống Phất Chi, hỏi y liệu đã ký hợp đồng với công ty khác hay chưa.
MCN: Mạng đa kênh (Multi Chanel Networks)
Giáo viên nhân dân thật sự chưa từng tiếp xúc với lĩnh vực này, Tống Phất xem từng cái một, không khỏi líu lưỡi.
Một số thương hiệu chỉ lịch sự hỏi về lịch trình, trong khi những thương hiệu khác trực tiếp báo giá cho Tống Phất Chi, nêu rõ chi phí cho một đợt quảng cáo là bao nhiêu.
Lời đề nghị của Công ty MCN càng giống như tuyên truyền tuyển dụng, liệt kê rõ ràng từng cái, nếu ký hợp đồng với bọn họ có thể hưởng những hào quang gì, tài nguyên và hoa hồng như thế nào, nói hướng hoạt động của bọn họ chủ yếu là lĩnh vực coser và thế giới 2D. Từng con chữ bay bổng làm cho người ta có cảm giác mình sẽ có hàng trăm triệu fan và trở thành lưu lượng đỉnh cao ngay lập tức.
Chỉ một đoạn video ngắn vô tình trở nên nổi tiếng đã khiến Tống Phất Chi cảm nhận trực quan rằng ở thời đại này, lưu lượng truy cập tương đương với tiền bạc.
Bao nhiêu người hướng về y không phải vì bản thân tác phẩm của y, mà là vì lợi nhuận thương mại mà y có thể tạo ra.
Tống Phất Chi nhìn một hồi cũng thấy buồn cười.
Y chụp vài bức ảnh gửi cho Lạc Lưu Ly, nói đùa: “Thầy Tống đang đứng trước ngã ba đường đổi nghề.”
Lạc Lưu Ly gửi tới một đống “Ha ha ha”, cũng trêu ghẹo nói: “Tin sốc, giáo viên chủ nhiệm trường trung học trọng điểm từ chức, đổi sang nghề livestream bán hàng! Một cựu học sinh bày tỏ: 'Tôi kiên quyết tẩy chay sản phẩm do giáo viên chủ nhiệm bán.'”
Tống Phất Chi lắc đầu, cười trả lời: “Vớ vẩn“.
Y khóa điện thoại và đặt nó sang một bên, bắt đầu chuẩn bị bữa tối cho mình.
Trong khoảng thời gian gần đây giáo sư khá bận rộn, từ khi khảo sát trở về phải làm rất nhiều việc, cơm tối đều ăn ở trường đại học. Vậy nên Tống Phất Chi tự ăn cơm đơn giản ở nhà, tùy tiện làm hai món ăn chơi là được.
Lúc Tống Phất Chi ngồi một mình ăn cơm, trong đầu vẫn đang suy nghĩ chuyện này.
Đầu tiên ký hợp đồng với công ty gì đó thì không cần phải nghĩ, tuyệt đối không có chuyện đó.
Thầy Tống biết mình muốn gì, những nghề nghiệp như “người nổi tiếng trên Internet” và “KOL” hoàn toàn khác với mục tiêu cuộc sống của y.
Y không cos để kiếm tiền, đó hoàn toàn không phải là ý định ban đầu của Tống Phất Chi.
Cho dù muốn tiếp tục làm một coser ở trên mạng thì cũng chỉ vì sở thích, vì tình yêu mà thôi.
Trên di động xuất hiện một cú điện thoại, là Lạc Lưu Ly gọi tới, Tống Phất Chi bắt máy.
Lạc Lưu Ly cười khanh khách: Sao đây thầy Fu, có thể chờ mong tác phẩm thứ hai của ngài không?”
Tống Phất Chi suy nghĩ một chút: “Trước tiên nghỉ ngơi đã.”
Từ góc nhìn của Lạc Lưu Ly rất khách quan, cô nói: “Không định thừa dịp đang được chú ý ra thêm hai bộ nữa sao? Cơ hội và thời gian không chờ đợi ai. Tranh thủ khi còn nóng mới có thể tăng lượng follows.”
Tống Phất Chi cười: “Tôi cần nhiều người hâm mộ như vậy làm gì? Hơn nữa gần đây tôi rất bận.”
Ở trường học vẫn một đống chuyện như mọi khi, trong nhà còn có chim nhỏ phải chăm sóc. Vốn dĩ mỗi ngày chỉ có một chút thời gian trước khi ngủ mới được ở cùng với Thời Chương, y muốn dành thời gian còn lại để chăm chồng hoặc là gọi điện thoại tâm sự với ba mẹ.
Hơn nữa, nếu như thật sự bị học sinh nhận ra cũng không tốt lắm.
Phản ứng của Tống Phất Chi hoàn toàn nằm trong dự liệu của Lạc Lưu Ly.
Thầy Tống của bọn họ vẫn rất bảo thủ, tận tâm với công việc của mình, cho ra một bộ cos đã tiêu hao rất nhiều dũng khí của thầy, ngẫm lại thầy cũng không phải là loại người theo đuổi sự nổi tiếng.
“Được.” Lạc Lưu Ly nói: “Coser Phật hệ.”
Tống Phất Chi: “Đúng vậy.”
Lạc Lưu Ly chuyển đề tài: “Sao hôm nay cậu có thời gian gọi điện cho tôi lâu thế? Giáo sư Thời không có ở nhà à.”
Tống Phất Chi cất bát vào bếp: “Gần đây giáo sư bận lắm.”
Lạc Lưu Ly cười: “Thầy Tống sẽ không biến thành góa phu chứ?”
“Đâu có quá như vậy. Gần đây anh ấy khá bận.” Tống Phất Chi đổ nước vào rửa bát, tiếng nước ào ào vang lên.
Lạc Lưu Ly châm dầu vào lửa, nói: “Mà nói, giáo sư Thời có biết chồng mình ở trên mạng đã có mấy ngàn fan hâm mộ không, hơn nữa đều đang thèm thuồng dáng người chồng mình —— nếu như giáo sư biết, anh ấy sẽ để bụng chứ?”
Tống Phất Chi thật sự không nghĩ tới vấn đề này, vì thế thành thật trả lời: “Không biết.”
Lạc Lưu Ly: “Cậu đổi vị trí suy nghĩ xem, dáng người giáo sư Thời cũng rất đẹp đúng không. Nếu anh ấy giấu cậu nổi tiếng ở bên ngoài, rất nhiều người khen anh ấy đẹp trai, cậu có để bụng không?”
Tống Phất Chi cụp mắt suy tư, vẫn nói: “Có chứ.”
Mỗi người đều có dục vọng chiếm hữu, dáng người giáo sư Thời đẹp như vậy, Tống Phất Chi còn lâu mới muốn cho người khác nhìn thấy.
Tống Phất Chi dừng một chút, nói tiếp: “Trừ khi chuyện đó xảy ra trước khi cưới tôi, chẳng hạn như anh ấy vì có thân hình đẹp mà bị kéo đi làm người mẫu, thế thì tôi hết cách, dù sao cũng không nằm trong phạm vi quản lý của tôi. Nhưng nếu như anh ấy làm như vậy sau khi kết hôn, tôi sẽ để bụng.”
Lạc Lưu Ly: “Vậy thì —— “
Tống Phất Chi không chút do dự: “Cho nên nếu tôi thật sự có ý định tiếp tục chơi cos, tôi sẽ nói với anh ấy trước.”
Lạc Lưu Ly: “Rất tốt, rất thẳng thắn.”
Hai người lại hàn huyên chuyện khác, Lạc Lưu Ly lên án những phiền phức trong công việc của mình, thầy Tống đưa cho cô mấy chiêu hay.
Giáo sư Thời bận rộn chừng một tuần, cuối cùng cũng bắt được ngày thứ sáu có thể tan làm bình thường, nói với Tống Phất Chi hắn sẽ về nhà sớm một chút.
Nhưng thật không may, giáo sư Thời có thời gian lại là lúc thầy Tống không rảnh, tối thứ sáu y có một cuộc họp, đành phải ở lại trường học.
Vì thế Thời Chương chủ động đảm nhận nhiệm vụ cho chim ăn, hì hục mua một đống thịt, bắt chước Tống Phất Chi gửi cho y một xấp ảnh chụp, kèm theo ghi chú “Vài ngày không gặp, lớn lên rất nhiều“.
Lúc ấy Tống Phất Chi đang nói chuyện với phụ huynh về tình hình học sinh nên không nhìnthấy tin nhắn, sau lại được giáo viên khác gọi đi ăn cơm tối, ăn vội vàng vài miếng thì phải đi họp.
Thẳng đến hơn tám giờ tối, Tống Phất Chi xem điện thoại di động, tin nhắn còn dừng lại ở mấy câu “Cho chim ăn xong, vỗ béo thằng Năm thành công” của Thời Chương.
Tống Phất Chi cúi đầu cười mấy giây, ý cười đột nhiên dừng lại trên mặt.
Đã mấy tiếng y không trả lời tin nhắn của Thời Chương.
Ký ức về năm cuộc gọi nhỡ lần trước vẫn còn rõ ràng, Tống Phất Chi hít một hơi, trả lời hắn: “Xin lỗi, em vẫn đang họp, bây giờ mới rảnh. Lát nữa em sẽ tan trường.”
Thời Chương trả lời trong vài giây: “Được, không vội.”
Nghe có vẻ như giáo sư không buồn lắm.
Các giáo viên ở trong văn phòng đã thu dọn đồ đạc, trò chuyện rôm rả, xem như tan tầm.
Cuối cùng Tống Phất Chi nhắn tin lại cho Thời Chương, cùng mấy giáo viên trong văn phòng đi ra ngoài cổng trường.
Họ đi tốp năm tốp ba, duỗi lưng xoa vai, than phiền về cuộc sống vô cùng bận rộn và mong chờ kỳ nghỉ cuối tuần ngắn ngủi sắp tới.
Có người hỏi Tống Phất Chi cuối tuần định làm gì, Tống Phất Chi cười đáp chắc là ở nhà.
Lúc sắp đến cổng trường, thầy Chu gọi Tống Phất Chi từ phía sau: “Thầy Tống!”
“Lát nữa có muốn đi ăn thịt nướng với bọn tôi không? Còn có thầy Tiền và thầy Mã nữa.”
Tống Phất Chi bước qua cổng trường, định khéo léo từ chối: “Xin lỗi, tôi phải về nhà...”
Vừa dứt lời, Tống Phất Chi kinh ngạc nhìn cách đó không xa, thầy Chu bên cạnh cũng “A” một tiếng, nhướng mày.
“Đây không phải là giáo sư Thời sao, tới đón thầy Tống tan ca à?”
Thời Chương đứng dưới gốc cây ngô đồng cao lớn trước cổng trường, dáng người cao gầy, áo sơ mi sạch sẽ, trong lòng ôm một bó cúc đồng tiền màu hồng nhạt làm hắn trông rất trẻ, thoáng nhìn còn tưởng là anh hotboy yêu sớm của lớp nào đang chờ bạn gái tan học.
“Giáo sư Thời...?” Thầy Tiền tỏ ra khó hiểu, nhìn Tống Phất Chi, sau đó ngộ ra:“ À à, vị kia trong nhà thầy Tống?”
Tống Phất Chi đi hai ba bước đến bên cạnh Thời Chương, giọng trầm xuống mấy độ nhưng lại không giấu được nụ cười nhu hòa trong mắt: “Ai đây ta?”
Thời Chương hỏi rất nghiêm túc: “Tôi tìm thầy Tống lớp 11, thầy biết không?”
Tống Phất Chi nghiêng đầu: “Hình như từng nghe nói đến.”
Thời Chương đưa hoa tới tay Tống Phất Chi: “Vậy giúp tôi tặng cho thầy Tống được không? Cứ nói là người theo đuổi thầy ấy tặng.”
Tống Phất Chi nhận lấy hoa, cười ra tiếng.
Ấu trĩ không cơ chứ.
Hai người chỉ kịp nói vài câu nhỏ như vậy, bởi vì các thầy cô khác đều vây lại chào hỏi Thời Chương.
Đại hội thể dục thể thao lần trước náo nhiệt ồn ào nên chỉ có vài giáo viên biết Thời Chương.
Đêm nay các thầy cô tụ tập đông đủ, nhất là thầy cô cùng văn phòng lại càng hứng thú. Những người vội vã về nhà cũng không vội nữa, nói không dễ dàng gặp được, nên chào hỏi một chút.
Vẻ mặt Tống Phất Chi nhu hòa, liếc nhìn Thời Chương, giới thiệu: “Thời Chương, người yêu của tôi.”
“Hai vợ chồng già còn lãng mạn quá ta, tan sở còn mang hoa đến đón thầy Tống.” Thầy Mã cười nói.
Thầy Chu nói: “Không tính là vợ chồng già, bọn họ mới kết hôn năm nay thôi.”
Thời Chương cười: “Người già, kết hôn chưa già.”
Chọc cho các giáo viên cười rộ lên.
Chủ nhiệm lớp bên cạnh chen vào nói: “Lúc trước thầy Tống còn khoe khoang trong văn phòng, nói chồng mình đẹp trai. Cô giáo ngữ văn nói tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, thầy Tống bảo không phải, còn nói chờ chúng tôi tận mắt nhìn thấy sẽ biết —— Xem ra, thầy Tống thật sự không lừa chúng tôi nha.”
Thời Chương ngạc nhiên liếc nhìn Tống Phất Chi, khiến mặt y nóng lên.
Y mơ hồ nhớ ra hình như mình đã nói tương tự như thế thật, nhưng không ngờ cô chủ nhiệm lớp bên cạnh trực tiếp bán đứng mình.
Giáo viên bên cạnh nhìn hoa trong tay Tống Phất Chi, cười nói: “Đây là lần đầu tiên tôi thấy thầy Tống nhận hoa đấy, trước kia Tống Hoa Tiên của chúng tôi có bao giờ nhận hoa người khác!”
Thời Chương nhanh chóng nắm được trọng điểm, tự nhiên lặp lại: “Còn có người khác tặng hoa cơ à.”
“Sao không!” Các giáo viên trong văn phòng đều thích tám dóc, Tống Phất Chi còn chưa kịp nháy mắt ra hiệu, lời đã ào ào tuôn ra: “Cậu họ Kiều lúc trước tặng một bó hoa hồng đỏ lớn như vầy vào văn phòng, thầy Tống chỉ lạnh mặt nhìn, nào giống như bây giờ đâu. Khác biệt lớn quá rồi.”
Tống Phất Chi bất đắc dĩ ấn lưng đồng nghiệp một cái, thấp giọng nói: “Phiền cô chừa chút mặt mũi...”
Thời Chương nghe xong cũng không nói gì, chỉ có khóe miệng nhếch lên.
Chồng người ta đã đích thân đến đón, bữa thịt nướng đêm khuya chắc chắn không thể nào tham dự.
Các thầy cô bảo bọn họ về nhà nghỉ ngơi sớm, Thời Chương cũng không khách khí, trực tiếp dẫn Tống Phất Chi rời khỏi đám đông.
Tống Phất Chi ngồi lên ghế lái phụ của Thời Chương, quay đầu cài dây an toàn cho mình, trên đùi còn đặt bó hoa cúc đồng tiên Thời Chương tặng: “Sao tối nay anh đột nhiên chạy tới vậy?”
Thời Chương đánh tay lái nói: “Tăng ca nhiều ngày liên tục rồi, buổi tối cũng không có thời gian, hôm nay phải bồi thường cho thầy Tống.”
Tống Phất Chi cúi đầu nghịch cánh hoa: “Ừ, bồi thường em thế nào đây.”
Thời Chương suy nghĩ: “Đêm nay muốn ăn gì? Anh làm cho em.”
Tối nay Tống Phất Chi chưa ăn gì nhiều, nghe hắn nói vậy thì thấy bụng cồn cào.
“Sủi cảo chiên và đùi gà chiên, được không?” Tống Phất Chi cười nói thêm: “Đột nhiên muốn ăn vặt.”
Thời Chương dung túng đồng ý: “Dễ thôi.”
Trong thang máy, hai người đứng sát vào nhau, Tống Phất Chi còn cầm hoa trong tay, rất hường phấn rất thiếu nữ, thế mà trông rất hợp với y.
Thời Chương nhìn y qua gương, đột nhiên chậm rãi nói: “Thầy Tống được yêu thích quá nha, nhiều người tặng hoa như vậy.”
Tống Phất Chi: “Không phải ai em cũng từ chối à, chỉ nhận hoa của anh.”
Thời Chương cười nhạt: “Ừ.”
Tống Phất Chi nghiêng đầu nhìn Thời Chương, đột nhiên vươn tay sờ sờ cằm hắn.
“Ui, đâm tay. “Tống Phất Chi thu tay lại.
Thời Chương cũng sờ theo: “Xin lỗi, mấy ngày nay bận quá, không cạo râu.”
Về đến nhà, Tống Phất Chi đặt hoa cúc đồng tiền vào bình hoa trong phòng khách, sau đó cùng Thời Chương đứng trước gương rửa tay.
Tống Phất Chi nắm cằm Thời Chương nhìn kỹ vài giây, nhất thời nổi hứng: “Để em cạo râu cho anh.”
Thời Chương khẽ gật đầu, yết hầu giật giật.
Tống Phất Chi cầm dao cạo râu chạy bằng điện, Thời Chương giơ cổ lên thuận tiện cho động tác của y, mặc cho lưỡi dao rất nhỏ cạo qua làn da yếu ớt nhất giữa cằm và cổ họng.
Tống Phất Chi chăm chú nhìn, mở miệng nói chuyện phiếm: “ Lúc đó bà chủ Chung nói, anh trước kia ngoại trừ làm nghiên cứu khoa học, còn làm rất nhiều việc khác... khi đó anh sắp xếp thời gian như nào vậy?”
“Ừm.” Dường như Thời Chương không ngờ Tống Phất Chi đột nhiên hỏi chuyện này, nhưng hắn suy nghĩ lại, vẫn đáp: “Thời gian đều chen ra, ví dụ như tranh thủ thời gian giữa hai tiết học đi tập gym...... Lúc bận rộn nhất không còn cách nào khác ngoài giảm bớt thời gian ngủ và giải trí.”
Nhớ lại những ngày trước kia, trang điểm và dàn cảnh cosplay phần lớn đều được Thời Chương nghiên cứu ra trong đêm khuya, nhưng hắn làm không biết mệt.
Góc độ cạo râu không đúng lắm, Tống Phất Chi dứt khoát đặt mông ngồi xuống bồn rửa tay, để Thời Chương đứng giữa hai chân mình, ừm, như vậy tốt hơn nhiều.
“Vậy vất vả quá.” Tống Phất Chi thở dài: “Giáo sư Thời đỉnh thật.”
Thời Chương không dám có động tác gì lớn, giọng nói mang theo ý cười: “Anh không cảm thấy vất vả, bởi vì anh thích.”
“Sao lại hỏi chuyện này?” Thời Chương nhìn Tống Phất Chi: “Thầy Tống muốn làm gì à?”
Tống Phất Chi chậm rãi nói: “Tạm thời không có.... Nhưng sau này có thể sẽ có.”
Thời Chương: “Nếu là chuyện khiến mình cảm thấy áp lực thì đừng miễn cưỡng làm.”
“Nhưng nếu đó là điều em thích, thì anh ủng hộ việc bắt đầu sớm hơn.”
Tống Phất Chi cười “Ừ” một tiếng: “Còn sớm hay không sớm sao... Đã lớn tuổi như vầy rồi, dù thế nào cũng không tính là sớm.”
Thời Chương suy nghĩ một chút, nói rất nghiêm túc: “Sớm một ngày cũng là sớm.”
Tống Phất Chi tắt dao cạo, trở tay sờ cằm Thời Chương: “Bóng loáng.”
Thời Chương cọ cọ chiếc cằm trơn nhẵn bên cổ Tống Phất Chi, y cười né tránh, muốn nhảy xuống bồn rửa tay lại đột nhiên ý thức được bọn họ đang trong tư thế gì.
Để tiện cạo râu cho đối phương, vừa rồi Tống Phất Chi vẫn ngồi trên bồn rửa tay, hai đầu gối thả lỏng rủ xuống bên hông Thời Chương.
Bây giờ họ đã áp sát vào nhau, không khí của Tống Phất Chi đều là hơi thở trên người Thời Chương.
Họ chạm mắt nhau rất gần và bầu không khí thay đổi trong vòng vài giây.
Không ai lên tiếng, cũng không biết ai là người ấn môi ai trước. Hai người rất tự nhiên hôn nhau.
Tống Phất Chi vô thức trèo lên cổ Thời Chương, hai tay đan sau gáy hắn.
Dao cạo râu được đặt tùy ý trên mặt bàn, Thời Chương đưa tay vớt lấy, không để nó bị đụng rơi.
Trong nụ hôn thong thả mà quấn quít này, Tống Phất Chi thở hổn hển, nói: “... Hình như em hết đói rồi.”
Thời Chương trầm giọng “Ừ”, lui về phía sau một chút, lại ghé sát người hôn Tống Phất Chi.
Sau đó không hề báo trước, hai tay hắn nâng đùi Tống Phất Chi, dùng lực vững vàng bế y lên từ trên bồn rửa tay.
Tống Phất Chi trong nháy mắt bị nhấc bổng lên không trung, y ôm chặt cổ Thời Chương, tim đập ầm ầm loạn nhịp.
“Má!”
Đầu óc Tống Phất Chi trống rỗng và bối rối.
Trong ký ức của y, kể từ khi tốt nghiệp tiểu học chưa từng được ai bế như thế này.
Thầy Tống tự nhận mình là người có thể chất mạnh mẽ, cơ bắp trên người săn chắc và nặng ký, làm sao Thời Chương có thể bế y lên dễ dàng như vậy?
Đối với một người đàn ông trưởng thành, tư thế hoàn toàn phụ thuộc này sẽ khiến người ta cảm thấy không thoải mái, Tống Phất Chi thử nhảy xuống hai lần, nhưng đều bị Thời Chương nâng đùi giữ chặt lại.
“Đừng lộn xộn, anh ôm chắc.” Lúc này giọng Thời Chương đã khàn: “Lần trước làm thầy Tống đau, lần này bồi thường cho em, anh sẽ thay đổi.”
Tống Phất Chi thấp giọng cười mắng: “Rõ ràng giáo sư đã nghĩ ra cách bồi thường, còn bày đặt đến hỏi em... xấu xa quá.”
Thời Chương ôm Tống Phất Chi vào phòng ngủ, còn dành ra vài phần thể lực cầm cái hộp cùng tuýp nhỏ trên tủ đầu giường vào trong tay.
Mấy giây này, trọng lượng của Tống Phất Chi hoàn toàn dồn lên một cánh tay và bàn tay của Thời Chương.
Tống Phất Chi bám lấy hắn cố gắng giảm bớt gánh nặng, cau mày: “Tay của anh —— “
Thời Chương đáp ngắn gọn: “Lành hẳn rồi, vảy sắp rụng hết rồi.”
Chỉ trong vài lời, Thời Chương lại bế Tống Phất Chi ra khỏi phòng ngủ, sau đó dùng tư thế mặt đối mặt, đè Tống Phất Chi lên sô pha, một tay bắt đầu cởi thắt lưng quanh hông Tống Phất Chi.
Đầu ngón tay nóng bỏng như có như không chạm vào làn da bên hông, khiến Tống Phất Chi bất giác cong lưng và run rẩy.
Tống Phất Chi nhắm mắt lại, khàn giọng hỏi: “Sao không lên giường?”
Thời Chương dùng lực kéo xuống, Tống Phất Chi cảm giác đùi mình trực tiếp chạm vào mặt vải thô của đệm sô pha.
Thời Chương lấn người hôn lên: “Bởi vì chúng ta còn chưa tắm, trực tiếp lên giường không sạch sẽ.”
Tống Phất Chi từ trong lồng ngực cười khẽ hai tiếng, giáo sư ơi là giáo sư, lúc này còn thích sạch sẽ.
Nhưng rất nhanh y liền cười không nổi, bởi vì Thời Chương mở nắp tuýp nhỏ ra, phát ra một tiếng nhẹ nhàng.
Trong không khí vang lên tiếng động rất nhỏ, Tống Phất Chi cau mày thở dốc, ảo não cầm lấy cổ tay dịu dàng của Thời Chương: “Này, đã nói lần này không cho anh dùng tay, suýt quên mất.”
Nghe vậy, Thời Chương thực sự dừng lại.
Hắn kéo xa ra một chút, nhìn chăm chú vào Tống Phất Chi: “Vậy em tự mình làm?”
Tống Phất Chi cắn môi đỏ bừng, không nói một lời.
“Hay là lần này bỏ qua, không vội.” Thời Chương nói.
Hắn ngoan ngoãn hôn nhẹ tai Tống Phất Chi: “Không muốn để thầy Tống vất vả nữa.”
*
Đêm nay Tống Phất Chi hoàn toàn hiểu được ý nghĩa của “bồi thường”, cũng hoàn toàn cảm nhận được điểm tốt của ông già dịu dàng.
Y thở dài uể oải, ngẩng đầu nhẹ hôn Thời Chương, sau lưng lót mấy đóa hoa cúc đồng tiền rải rác, làm cho sô pha giống một vườn hoa mùa xuân.
Đúng vậy, bọn họ lại vạ lây cho bó hoa bên cạnh, không biết là ai đụng ngã bình hoa và khiến chúng vương vãi khắp sàn.
Tống Phất Chi chỉ kịp nhặt lên mấy đóa nhưng cuối cùng vẫn bị bọn họ đè nát.
“Xin lỗi, Hoa đại ca.” Tống Phất Chi nói lời xin lỗi với hoa.
Y mò mẫm đứng lên, nhặt những bông hoa sau lưng đặt lên bàn trà.
Từ vịt vàng đến hoa, dường như lần nào bọn họ cũng vô tình ngộ thương dân thường.
Thời Chương giúp y dọn dẹp, nói “Không sao.”
“Em đâu có xin lỗi anh.” Tống Phất Chi cười.
Y nói tiếp, nhìn Thời Chương chớp mắt: “Giáo sư, nhà thực vật học các anh làm tiêu bản có phải cũng giống như tối nay không?”
Tỉ mỉ, nhẹ nhàng, làm chầm chậm từng công đoạn.
Thời Chương cười không nói gì, khoác tay lên vòng eo trắng nõn của Tống Phất Chi, xoa xoa.
Nơi này rất láng mịn, không để lại dấu tay nào, người nào đó rất chú ý.
Tống Phất Chi nằm một lát rồi tùy tiện khoác quần áo đứng dậy, bước trong vào như thường lệ.
Thời Chương nửa nằm trên sô pha gọi y: “Đi đâu?
“Vào phòng ngủ lấy bao thuốc lá.” Tống Phất Chi quay đầu lại: “Giáo sư có phiền không?”
Thời Chương lắc đầu.
Tống Phất Chi cầm điếu thuốc quay lại, bật lửa “tách” một tiếng bùng cháy, điếu thuốc cháy lên ánh đỏ.
Y rít một hơi trước, sau đó đưa đến bên môi Thời Chương.
Thời Chương cúi đầu, cầm tay Tống Phất Chi, hút một hơi thuốc của y.
“Lần này hút rồi à.” Thời Chương cười thở ra: “Cigarettes after sex.”
Tống Phất Chi cười gật đầu: “Lần trước đau quá, quên hút.”
“Lần này có ổn không?” Thời Chương hỏi.
Tống Phất Chi hồi tưởng lại, trong đầu chỉ có hai chữ “Thoải mái.”
Giống như nước, cái loại con sóng êm êm dập dìu lần này thích hợp.
Tống Phất Chi nghĩ đến một ví dụ, còn chưa nói ra khỏi miệng đã tự bật cười ——
“Lần trước giống như quán ăn vỉa hè, đơn giản mà ngon, đấy lại là lần đầu tiên ăn, mặc dù cay nhưng cảm giác rất tuyệt vời... Mà lần này giống Michelin ba sao, anh hiểu không, trước món chính là đồ ngọt khai vị, bưng lên từng món một, cái kiểu nhiều món ăn nhẹ cầu kỳ công phu. Mỗi món một tí tẹo nhưng sẽ cảm thấy no từ từ khi ăn, phục vụ càng không có gì để chê, ngoại trừ một chữ tốt thì không còn gì khác.”
Thời Chương cúi đầu cười một lát, nghiêm túc nhìn lại Tống Phất Chi: “Phất Chi, anh cảm thấy em đói bụng thật rồi.”
Thời Chương mặc quần áo vào, đeo tạp dề bên ngoài, đi vào phòng bếp làm bữa khuya cho Tống Phất Chi.
Sủi cảo chiên và đùi gà rán, mùi thơm dần dần bay ra.
Tống Phất Chi tựa vào cửa nhìn hắn xử lý nguyên liệu nấu ăn, các dây thần kinh phía dưới cơ bụng còn đang đập loạn.
Thật ra sau khi kết thúc, Tống Phất Chi dùng nụ hôn ám chỉ Thời Chương, chân cũng quấn lấy hắn, không để Thời Chương đứng dậy, ý là muốn làm nữa.
Nhưng Thời Chương hôn lên mí mắt y rất nhẹ nhàng, nói thôi đi, nếu làm nữa sẽ khó chịu.
Tống Phất Chi cảm giác như có một chiếc quạt nhỏ đang chọc vào lòng mình, thật ngứa ngáy.
Lặng lẽ nói thật, Michelin ba sao vào trong bụng vẫn giống như không khí, không bằng hộp cơm chiên đầu đường.
Ý là, lần này giáo sư chỗ nào cũng tốt, chỉ là nhẹ nhàng quá.
Khi một người bình thường đối mặt với nhiều sự chú ý và nhiệt tình đột ngột như vậy, thật ra khó mà phản ứng kịp.
Không chỉ có bình luận và lượt xem, Tống Phất Chi phát hiện hộp thư riêng cũng bị nhét đầy, một hàng dài những chấm đỏ nhỏ trượt xuống.
Hầu hết đều là cư dân mạng đến bày tỏ sự yêu thích và nội dung tương tự như những gì được đăng trong khu bình luận. Nhưng cũng có một số tài khoản có hình đại diện giống doanh nghiệp, nói rằng họ muốn hợp tác với Tống Phất Chi, và ở đó thậm chí còn là một công ty MCN cho biết họ muốn ký hợp đồng trực tiếp với Tống Phất Chi, hỏi y liệu đã ký hợp đồng với công ty khác hay chưa.
MCN: Mạng đa kênh (Multi Chanel Networks)
Giáo viên nhân dân thật sự chưa từng tiếp xúc với lĩnh vực này, Tống Phất xem từng cái một, không khỏi líu lưỡi.
Một số thương hiệu chỉ lịch sự hỏi về lịch trình, trong khi những thương hiệu khác trực tiếp báo giá cho Tống Phất Chi, nêu rõ chi phí cho một đợt quảng cáo là bao nhiêu.
Lời đề nghị của Công ty MCN càng giống như tuyên truyền tuyển dụng, liệt kê rõ ràng từng cái, nếu ký hợp đồng với bọn họ có thể hưởng những hào quang gì, tài nguyên và hoa hồng như thế nào, nói hướng hoạt động của bọn họ chủ yếu là lĩnh vực coser và thế giới 2D. Từng con chữ bay bổng làm cho người ta có cảm giác mình sẽ có hàng trăm triệu fan và trở thành lưu lượng đỉnh cao ngay lập tức.
Chỉ một đoạn video ngắn vô tình trở nên nổi tiếng đã khiến Tống Phất Chi cảm nhận trực quan rằng ở thời đại này, lưu lượng truy cập tương đương với tiền bạc.
Bao nhiêu người hướng về y không phải vì bản thân tác phẩm của y, mà là vì lợi nhuận thương mại mà y có thể tạo ra.
Tống Phất Chi nhìn một hồi cũng thấy buồn cười.
Y chụp vài bức ảnh gửi cho Lạc Lưu Ly, nói đùa: “Thầy Tống đang đứng trước ngã ba đường đổi nghề.”
Lạc Lưu Ly gửi tới một đống “Ha ha ha”, cũng trêu ghẹo nói: “Tin sốc, giáo viên chủ nhiệm trường trung học trọng điểm từ chức, đổi sang nghề livestream bán hàng! Một cựu học sinh bày tỏ: 'Tôi kiên quyết tẩy chay sản phẩm do giáo viên chủ nhiệm bán.'”
Tống Phất Chi lắc đầu, cười trả lời: “Vớ vẩn“.
Y khóa điện thoại và đặt nó sang một bên, bắt đầu chuẩn bị bữa tối cho mình.
Trong khoảng thời gian gần đây giáo sư khá bận rộn, từ khi khảo sát trở về phải làm rất nhiều việc, cơm tối đều ăn ở trường đại học. Vậy nên Tống Phất Chi tự ăn cơm đơn giản ở nhà, tùy tiện làm hai món ăn chơi là được.
Lúc Tống Phất Chi ngồi một mình ăn cơm, trong đầu vẫn đang suy nghĩ chuyện này.
Đầu tiên ký hợp đồng với công ty gì đó thì không cần phải nghĩ, tuyệt đối không có chuyện đó.
Thầy Tống biết mình muốn gì, những nghề nghiệp như “người nổi tiếng trên Internet” và “KOL” hoàn toàn khác với mục tiêu cuộc sống của y.
Y không cos để kiếm tiền, đó hoàn toàn không phải là ý định ban đầu của Tống Phất Chi.
Cho dù muốn tiếp tục làm một coser ở trên mạng thì cũng chỉ vì sở thích, vì tình yêu mà thôi.
Trên di động xuất hiện một cú điện thoại, là Lạc Lưu Ly gọi tới, Tống Phất Chi bắt máy.
Lạc Lưu Ly cười khanh khách: Sao đây thầy Fu, có thể chờ mong tác phẩm thứ hai của ngài không?”
Tống Phất Chi suy nghĩ một chút: “Trước tiên nghỉ ngơi đã.”
Từ góc nhìn của Lạc Lưu Ly rất khách quan, cô nói: “Không định thừa dịp đang được chú ý ra thêm hai bộ nữa sao? Cơ hội và thời gian không chờ đợi ai. Tranh thủ khi còn nóng mới có thể tăng lượng follows.”
Tống Phất Chi cười: “Tôi cần nhiều người hâm mộ như vậy làm gì? Hơn nữa gần đây tôi rất bận.”
Ở trường học vẫn một đống chuyện như mọi khi, trong nhà còn có chim nhỏ phải chăm sóc. Vốn dĩ mỗi ngày chỉ có một chút thời gian trước khi ngủ mới được ở cùng với Thời Chương, y muốn dành thời gian còn lại để chăm chồng hoặc là gọi điện thoại tâm sự với ba mẹ.
Hơn nữa, nếu như thật sự bị học sinh nhận ra cũng không tốt lắm.
Phản ứng của Tống Phất Chi hoàn toàn nằm trong dự liệu của Lạc Lưu Ly.
Thầy Tống của bọn họ vẫn rất bảo thủ, tận tâm với công việc của mình, cho ra một bộ cos đã tiêu hao rất nhiều dũng khí của thầy, ngẫm lại thầy cũng không phải là loại người theo đuổi sự nổi tiếng.
“Được.” Lạc Lưu Ly nói: “Coser Phật hệ.”
Tống Phất Chi: “Đúng vậy.”
Lạc Lưu Ly chuyển đề tài: “Sao hôm nay cậu có thời gian gọi điện cho tôi lâu thế? Giáo sư Thời không có ở nhà à.”
Tống Phất Chi cất bát vào bếp: “Gần đây giáo sư bận lắm.”
Lạc Lưu Ly cười: “Thầy Tống sẽ không biến thành góa phu chứ?”
“Đâu có quá như vậy. Gần đây anh ấy khá bận.” Tống Phất Chi đổ nước vào rửa bát, tiếng nước ào ào vang lên.
Lạc Lưu Ly châm dầu vào lửa, nói: “Mà nói, giáo sư Thời có biết chồng mình ở trên mạng đã có mấy ngàn fan hâm mộ không, hơn nữa đều đang thèm thuồng dáng người chồng mình —— nếu như giáo sư biết, anh ấy sẽ để bụng chứ?”
Tống Phất Chi thật sự không nghĩ tới vấn đề này, vì thế thành thật trả lời: “Không biết.”
Lạc Lưu Ly: “Cậu đổi vị trí suy nghĩ xem, dáng người giáo sư Thời cũng rất đẹp đúng không. Nếu anh ấy giấu cậu nổi tiếng ở bên ngoài, rất nhiều người khen anh ấy đẹp trai, cậu có để bụng không?”
Tống Phất Chi cụp mắt suy tư, vẫn nói: “Có chứ.”
Mỗi người đều có dục vọng chiếm hữu, dáng người giáo sư Thời đẹp như vậy, Tống Phất Chi còn lâu mới muốn cho người khác nhìn thấy.
Tống Phất Chi dừng một chút, nói tiếp: “Trừ khi chuyện đó xảy ra trước khi cưới tôi, chẳng hạn như anh ấy vì có thân hình đẹp mà bị kéo đi làm người mẫu, thế thì tôi hết cách, dù sao cũng không nằm trong phạm vi quản lý của tôi. Nhưng nếu như anh ấy làm như vậy sau khi kết hôn, tôi sẽ để bụng.”
Lạc Lưu Ly: “Vậy thì —— “
Tống Phất Chi không chút do dự: “Cho nên nếu tôi thật sự có ý định tiếp tục chơi cos, tôi sẽ nói với anh ấy trước.”
Lạc Lưu Ly: “Rất tốt, rất thẳng thắn.”
Hai người lại hàn huyên chuyện khác, Lạc Lưu Ly lên án những phiền phức trong công việc của mình, thầy Tống đưa cho cô mấy chiêu hay.
Giáo sư Thời bận rộn chừng một tuần, cuối cùng cũng bắt được ngày thứ sáu có thể tan làm bình thường, nói với Tống Phất Chi hắn sẽ về nhà sớm một chút.
Nhưng thật không may, giáo sư Thời có thời gian lại là lúc thầy Tống không rảnh, tối thứ sáu y có một cuộc họp, đành phải ở lại trường học.
Vì thế Thời Chương chủ động đảm nhận nhiệm vụ cho chim ăn, hì hục mua một đống thịt, bắt chước Tống Phất Chi gửi cho y một xấp ảnh chụp, kèm theo ghi chú “Vài ngày không gặp, lớn lên rất nhiều“.
Lúc ấy Tống Phất Chi đang nói chuyện với phụ huynh về tình hình học sinh nên không nhìnthấy tin nhắn, sau lại được giáo viên khác gọi đi ăn cơm tối, ăn vội vàng vài miếng thì phải đi họp.
Thẳng đến hơn tám giờ tối, Tống Phất Chi xem điện thoại di động, tin nhắn còn dừng lại ở mấy câu “Cho chim ăn xong, vỗ béo thằng Năm thành công” của Thời Chương.
Tống Phất Chi cúi đầu cười mấy giây, ý cười đột nhiên dừng lại trên mặt.
Đã mấy tiếng y không trả lời tin nhắn của Thời Chương.
Ký ức về năm cuộc gọi nhỡ lần trước vẫn còn rõ ràng, Tống Phất Chi hít một hơi, trả lời hắn: “Xin lỗi, em vẫn đang họp, bây giờ mới rảnh. Lát nữa em sẽ tan trường.”
Thời Chương trả lời trong vài giây: “Được, không vội.”
Nghe có vẻ như giáo sư không buồn lắm.
Các giáo viên ở trong văn phòng đã thu dọn đồ đạc, trò chuyện rôm rả, xem như tan tầm.
Cuối cùng Tống Phất Chi nhắn tin lại cho Thời Chương, cùng mấy giáo viên trong văn phòng đi ra ngoài cổng trường.
Họ đi tốp năm tốp ba, duỗi lưng xoa vai, than phiền về cuộc sống vô cùng bận rộn và mong chờ kỳ nghỉ cuối tuần ngắn ngủi sắp tới.
Có người hỏi Tống Phất Chi cuối tuần định làm gì, Tống Phất Chi cười đáp chắc là ở nhà.
Lúc sắp đến cổng trường, thầy Chu gọi Tống Phất Chi từ phía sau: “Thầy Tống!”
“Lát nữa có muốn đi ăn thịt nướng với bọn tôi không? Còn có thầy Tiền và thầy Mã nữa.”
Tống Phất Chi bước qua cổng trường, định khéo léo từ chối: “Xin lỗi, tôi phải về nhà...”
Vừa dứt lời, Tống Phất Chi kinh ngạc nhìn cách đó không xa, thầy Chu bên cạnh cũng “A” một tiếng, nhướng mày.
“Đây không phải là giáo sư Thời sao, tới đón thầy Tống tan ca à?”
Thời Chương đứng dưới gốc cây ngô đồng cao lớn trước cổng trường, dáng người cao gầy, áo sơ mi sạch sẽ, trong lòng ôm một bó cúc đồng tiền màu hồng nhạt làm hắn trông rất trẻ, thoáng nhìn còn tưởng là anh hotboy yêu sớm của lớp nào đang chờ bạn gái tan học.
“Giáo sư Thời...?” Thầy Tiền tỏ ra khó hiểu, nhìn Tống Phất Chi, sau đó ngộ ra:“ À à, vị kia trong nhà thầy Tống?”
Tống Phất Chi đi hai ba bước đến bên cạnh Thời Chương, giọng trầm xuống mấy độ nhưng lại không giấu được nụ cười nhu hòa trong mắt: “Ai đây ta?”
Thời Chương hỏi rất nghiêm túc: “Tôi tìm thầy Tống lớp 11, thầy biết không?”
Tống Phất Chi nghiêng đầu: “Hình như từng nghe nói đến.”
Thời Chương đưa hoa tới tay Tống Phất Chi: “Vậy giúp tôi tặng cho thầy Tống được không? Cứ nói là người theo đuổi thầy ấy tặng.”
Tống Phất Chi nhận lấy hoa, cười ra tiếng.
Ấu trĩ không cơ chứ.
Hai người chỉ kịp nói vài câu nhỏ như vậy, bởi vì các thầy cô khác đều vây lại chào hỏi Thời Chương.
Đại hội thể dục thể thao lần trước náo nhiệt ồn ào nên chỉ có vài giáo viên biết Thời Chương.
Đêm nay các thầy cô tụ tập đông đủ, nhất là thầy cô cùng văn phòng lại càng hứng thú. Những người vội vã về nhà cũng không vội nữa, nói không dễ dàng gặp được, nên chào hỏi một chút.
Vẻ mặt Tống Phất Chi nhu hòa, liếc nhìn Thời Chương, giới thiệu: “Thời Chương, người yêu của tôi.”
“Hai vợ chồng già còn lãng mạn quá ta, tan sở còn mang hoa đến đón thầy Tống.” Thầy Mã cười nói.
Thầy Chu nói: “Không tính là vợ chồng già, bọn họ mới kết hôn năm nay thôi.”
Thời Chương cười: “Người già, kết hôn chưa già.”
Chọc cho các giáo viên cười rộ lên.
Chủ nhiệm lớp bên cạnh chen vào nói: “Lúc trước thầy Tống còn khoe khoang trong văn phòng, nói chồng mình đẹp trai. Cô giáo ngữ văn nói tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, thầy Tống bảo không phải, còn nói chờ chúng tôi tận mắt nhìn thấy sẽ biết —— Xem ra, thầy Tống thật sự không lừa chúng tôi nha.”
Thời Chương ngạc nhiên liếc nhìn Tống Phất Chi, khiến mặt y nóng lên.
Y mơ hồ nhớ ra hình như mình đã nói tương tự như thế thật, nhưng không ngờ cô chủ nhiệm lớp bên cạnh trực tiếp bán đứng mình.
Giáo viên bên cạnh nhìn hoa trong tay Tống Phất Chi, cười nói: “Đây là lần đầu tiên tôi thấy thầy Tống nhận hoa đấy, trước kia Tống Hoa Tiên của chúng tôi có bao giờ nhận hoa người khác!”
Thời Chương nhanh chóng nắm được trọng điểm, tự nhiên lặp lại: “Còn có người khác tặng hoa cơ à.”
“Sao không!” Các giáo viên trong văn phòng đều thích tám dóc, Tống Phất Chi còn chưa kịp nháy mắt ra hiệu, lời đã ào ào tuôn ra: “Cậu họ Kiều lúc trước tặng một bó hoa hồng đỏ lớn như vầy vào văn phòng, thầy Tống chỉ lạnh mặt nhìn, nào giống như bây giờ đâu. Khác biệt lớn quá rồi.”
Tống Phất Chi bất đắc dĩ ấn lưng đồng nghiệp một cái, thấp giọng nói: “Phiền cô chừa chút mặt mũi...”
Thời Chương nghe xong cũng không nói gì, chỉ có khóe miệng nhếch lên.
Chồng người ta đã đích thân đến đón, bữa thịt nướng đêm khuya chắc chắn không thể nào tham dự.
Các thầy cô bảo bọn họ về nhà nghỉ ngơi sớm, Thời Chương cũng không khách khí, trực tiếp dẫn Tống Phất Chi rời khỏi đám đông.
Tống Phất Chi ngồi lên ghế lái phụ của Thời Chương, quay đầu cài dây an toàn cho mình, trên đùi còn đặt bó hoa cúc đồng tiên Thời Chương tặng: “Sao tối nay anh đột nhiên chạy tới vậy?”
Thời Chương đánh tay lái nói: “Tăng ca nhiều ngày liên tục rồi, buổi tối cũng không có thời gian, hôm nay phải bồi thường cho thầy Tống.”
Tống Phất Chi cúi đầu nghịch cánh hoa: “Ừ, bồi thường em thế nào đây.”
Thời Chương suy nghĩ: “Đêm nay muốn ăn gì? Anh làm cho em.”
Tối nay Tống Phất Chi chưa ăn gì nhiều, nghe hắn nói vậy thì thấy bụng cồn cào.
“Sủi cảo chiên và đùi gà chiên, được không?” Tống Phất Chi cười nói thêm: “Đột nhiên muốn ăn vặt.”
Thời Chương dung túng đồng ý: “Dễ thôi.”
Trong thang máy, hai người đứng sát vào nhau, Tống Phất Chi còn cầm hoa trong tay, rất hường phấn rất thiếu nữ, thế mà trông rất hợp với y.
Thời Chương nhìn y qua gương, đột nhiên chậm rãi nói: “Thầy Tống được yêu thích quá nha, nhiều người tặng hoa như vậy.”
Tống Phất Chi: “Không phải ai em cũng từ chối à, chỉ nhận hoa của anh.”
Thời Chương cười nhạt: “Ừ.”
Tống Phất Chi nghiêng đầu nhìn Thời Chương, đột nhiên vươn tay sờ sờ cằm hắn.
“Ui, đâm tay. “Tống Phất Chi thu tay lại.
Thời Chương cũng sờ theo: “Xin lỗi, mấy ngày nay bận quá, không cạo râu.”
Về đến nhà, Tống Phất Chi đặt hoa cúc đồng tiền vào bình hoa trong phòng khách, sau đó cùng Thời Chương đứng trước gương rửa tay.
Tống Phất Chi nắm cằm Thời Chương nhìn kỹ vài giây, nhất thời nổi hứng: “Để em cạo râu cho anh.”
Thời Chương khẽ gật đầu, yết hầu giật giật.
Tống Phất Chi cầm dao cạo râu chạy bằng điện, Thời Chương giơ cổ lên thuận tiện cho động tác của y, mặc cho lưỡi dao rất nhỏ cạo qua làn da yếu ớt nhất giữa cằm và cổ họng.
Tống Phất Chi chăm chú nhìn, mở miệng nói chuyện phiếm: “ Lúc đó bà chủ Chung nói, anh trước kia ngoại trừ làm nghiên cứu khoa học, còn làm rất nhiều việc khác... khi đó anh sắp xếp thời gian như nào vậy?”
“Ừm.” Dường như Thời Chương không ngờ Tống Phất Chi đột nhiên hỏi chuyện này, nhưng hắn suy nghĩ lại, vẫn đáp: “Thời gian đều chen ra, ví dụ như tranh thủ thời gian giữa hai tiết học đi tập gym...... Lúc bận rộn nhất không còn cách nào khác ngoài giảm bớt thời gian ngủ và giải trí.”
Nhớ lại những ngày trước kia, trang điểm và dàn cảnh cosplay phần lớn đều được Thời Chương nghiên cứu ra trong đêm khuya, nhưng hắn làm không biết mệt.
Góc độ cạo râu không đúng lắm, Tống Phất Chi dứt khoát đặt mông ngồi xuống bồn rửa tay, để Thời Chương đứng giữa hai chân mình, ừm, như vậy tốt hơn nhiều.
“Vậy vất vả quá.” Tống Phất Chi thở dài: “Giáo sư Thời đỉnh thật.”
Thời Chương không dám có động tác gì lớn, giọng nói mang theo ý cười: “Anh không cảm thấy vất vả, bởi vì anh thích.”
“Sao lại hỏi chuyện này?” Thời Chương nhìn Tống Phất Chi: “Thầy Tống muốn làm gì à?”
Tống Phất Chi chậm rãi nói: “Tạm thời không có.... Nhưng sau này có thể sẽ có.”
Thời Chương: “Nếu là chuyện khiến mình cảm thấy áp lực thì đừng miễn cưỡng làm.”
“Nhưng nếu đó là điều em thích, thì anh ủng hộ việc bắt đầu sớm hơn.”
Tống Phất Chi cười “Ừ” một tiếng: “Còn sớm hay không sớm sao... Đã lớn tuổi như vầy rồi, dù thế nào cũng không tính là sớm.”
Thời Chương suy nghĩ một chút, nói rất nghiêm túc: “Sớm một ngày cũng là sớm.”
Tống Phất Chi tắt dao cạo, trở tay sờ cằm Thời Chương: “Bóng loáng.”
Thời Chương cọ cọ chiếc cằm trơn nhẵn bên cổ Tống Phất Chi, y cười né tránh, muốn nhảy xuống bồn rửa tay lại đột nhiên ý thức được bọn họ đang trong tư thế gì.
Để tiện cạo râu cho đối phương, vừa rồi Tống Phất Chi vẫn ngồi trên bồn rửa tay, hai đầu gối thả lỏng rủ xuống bên hông Thời Chương.
Bây giờ họ đã áp sát vào nhau, không khí của Tống Phất Chi đều là hơi thở trên người Thời Chương.
Họ chạm mắt nhau rất gần và bầu không khí thay đổi trong vòng vài giây.
Không ai lên tiếng, cũng không biết ai là người ấn môi ai trước. Hai người rất tự nhiên hôn nhau.
Tống Phất Chi vô thức trèo lên cổ Thời Chương, hai tay đan sau gáy hắn.
Dao cạo râu được đặt tùy ý trên mặt bàn, Thời Chương đưa tay vớt lấy, không để nó bị đụng rơi.
Trong nụ hôn thong thả mà quấn quít này, Tống Phất Chi thở hổn hển, nói: “... Hình như em hết đói rồi.”
Thời Chương trầm giọng “Ừ”, lui về phía sau một chút, lại ghé sát người hôn Tống Phất Chi.
Sau đó không hề báo trước, hai tay hắn nâng đùi Tống Phất Chi, dùng lực vững vàng bế y lên từ trên bồn rửa tay.
Tống Phất Chi trong nháy mắt bị nhấc bổng lên không trung, y ôm chặt cổ Thời Chương, tim đập ầm ầm loạn nhịp.
“Má!”
Đầu óc Tống Phất Chi trống rỗng và bối rối.
Trong ký ức của y, kể từ khi tốt nghiệp tiểu học chưa từng được ai bế như thế này.
Thầy Tống tự nhận mình là người có thể chất mạnh mẽ, cơ bắp trên người săn chắc và nặng ký, làm sao Thời Chương có thể bế y lên dễ dàng như vậy?
Đối với một người đàn ông trưởng thành, tư thế hoàn toàn phụ thuộc này sẽ khiến người ta cảm thấy không thoải mái, Tống Phất Chi thử nhảy xuống hai lần, nhưng đều bị Thời Chương nâng đùi giữ chặt lại.
“Đừng lộn xộn, anh ôm chắc.” Lúc này giọng Thời Chương đã khàn: “Lần trước làm thầy Tống đau, lần này bồi thường cho em, anh sẽ thay đổi.”
Tống Phất Chi thấp giọng cười mắng: “Rõ ràng giáo sư đã nghĩ ra cách bồi thường, còn bày đặt đến hỏi em... xấu xa quá.”
Thời Chương ôm Tống Phất Chi vào phòng ngủ, còn dành ra vài phần thể lực cầm cái hộp cùng tuýp nhỏ trên tủ đầu giường vào trong tay.
Mấy giây này, trọng lượng của Tống Phất Chi hoàn toàn dồn lên một cánh tay và bàn tay của Thời Chương.
Tống Phất Chi bám lấy hắn cố gắng giảm bớt gánh nặng, cau mày: “Tay của anh —— “
Thời Chương đáp ngắn gọn: “Lành hẳn rồi, vảy sắp rụng hết rồi.”
Chỉ trong vài lời, Thời Chương lại bế Tống Phất Chi ra khỏi phòng ngủ, sau đó dùng tư thế mặt đối mặt, đè Tống Phất Chi lên sô pha, một tay bắt đầu cởi thắt lưng quanh hông Tống Phất Chi.
Đầu ngón tay nóng bỏng như có như không chạm vào làn da bên hông, khiến Tống Phất Chi bất giác cong lưng và run rẩy.
Tống Phất Chi nhắm mắt lại, khàn giọng hỏi: “Sao không lên giường?”
Thời Chương dùng lực kéo xuống, Tống Phất Chi cảm giác đùi mình trực tiếp chạm vào mặt vải thô của đệm sô pha.
Thời Chương lấn người hôn lên: “Bởi vì chúng ta còn chưa tắm, trực tiếp lên giường không sạch sẽ.”
Tống Phất Chi từ trong lồng ngực cười khẽ hai tiếng, giáo sư ơi là giáo sư, lúc này còn thích sạch sẽ.
Nhưng rất nhanh y liền cười không nổi, bởi vì Thời Chương mở nắp tuýp nhỏ ra, phát ra một tiếng nhẹ nhàng.
Trong không khí vang lên tiếng động rất nhỏ, Tống Phất Chi cau mày thở dốc, ảo não cầm lấy cổ tay dịu dàng của Thời Chương: “Này, đã nói lần này không cho anh dùng tay, suýt quên mất.”
Nghe vậy, Thời Chương thực sự dừng lại.
Hắn kéo xa ra một chút, nhìn chăm chú vào Tống Phất Chi: “Vậy em tự mình làm?”
Tống Phất Chi cắn môi đỏ bừng, không nói một lời.
“Hay là lần này bỏ qua, không vội.” Thời Chương nói.
Hắn ngoan ngoãn hôn nhẹ tai Tống Phất Chi: “Không muốn để thầy Tống vất vả nữa.”
*
Đêm nay Tống Phất Chi hoàn toàn hiểu được ý nghĩa của “bồi thường”, cũng hoàn toàn cảm nhận được điểm tốt của ông già dịu dàng.
Y thở dài uể oải, ngẩng đầu nhẹ hôn Thời Chương, sau lưng lót mấy đóa hoa cúc đồng tiền rải rác, làm cho sô pha giống một vườn hoa mùa xuân.
Đúng vậy, bọn họ lại vạ lây cho bó hoa bên cạnh, không biết là ai đụng ngã bình hoa và khiến chúng vương vãi khắp sàn.
Tống Phất Chi chỉ kịp nhặt lên mấy đóa nhưng cuối cùng vẫn bị bọn họ đè nát.
“Xin lỗi, Hoa đại ca.” Tống Phất Chi nói lời xin lỗi với hoa.
Y mò mẫm đứng lên, nhặt những bông hoa sau lưng đặt lên bàn trà.
Từ vịt vàng đến hoa, dường như lần nào bọn họ cũng vô tình ngộ thương dân thường.
Thời Chương giúp y dọn dẹp, nói “Không sao.”
“Em đâu có xin lỗi anh.” Tống Phất Chi cười.
Y nói tiếp, nhìn Thời Chương chớp mắt: “Giáo sư, nhà thực vật học các anh làm tiêu bản có phải cũng giống như tối nay không?”
Tỉ mỉ, nhẹ nhàng, làm chầm chậm từng công đoạn.
Thời Chương cười không nói gì, khoác tay lên vòng eo trắng nõn của Tống Phất Chi, xoa xoa.
Nơi này rất láng mịn, không để lại dấu tay nào, người nào đó rất chú ý.
Tống Phất Chi nằm một lát rồi tùy tiện khoác quần áo đứng dậy, bước trong vào như thường lệ.
Thời Chương nửa nằm trên sô pha gọi y: “Đi đâu?
“Vào phòng ngủ lấy bao thuốc lá.” Tống Phất Chi quay đầu lại: “Giáo sư có phiền không?”
Thời Chương lắc đầu.
Tống Phất Chi cầm điếu thuốc quay lại, bật lửa “tách” một tiếng bùng cháy, điếu thuốc cháy lên ánh đỏ.
Y rít một hơi trước, sau đó đưa đến bên môi Thời Chương.
Thời Chương cúi đầu, cầm tay Tống Phất Chi, hút một hơi thuốc của y.
“Lần này hút rồi à.” Thời Chương cười thở ra: “Cigarettes after sex.”
Tống Phất Chi cười gật đầu: “Lần trước đau quá, quên hút.”
“Lần này có ổn không?” Thời Chương hỏi.
Tống Phất Chi hồi tưởng lại, trong đầu chỉ có hai chữ “Thoải mái.”
Giống như nước, cái loại con sóng êm êm dập dìu lần này thích hợp.
Tống Phất Chi nghĩ đến một ví dụ, còn chưa nói ra khỏi miệng đã tự bật cười ——
“Lần trước giống như quán ăn vỉa hè, đơn giản mà ngon, đấy lại là lần đầu tiên ăn, mặc dù cay nhưng cảm giác rất tuyệt vời... Mà lần này giống Michelin ba sao, anh hiểu không, trước món chính là đồ ngọt khai vị, bưng lên từng món một, cái kiểu nhiều món ăn nhẹ cầu kỳ công phu. Mỗi món một tí tẹo nhưng sẽ cảm thấy no từ từ khi ăn, phục vụ càng không có gì để chê, ngoại trừ một chữ tốt thì không còn gì khác.”
Thời Chương cúi đầu cười một lát, nghiêm túc nhìn lại Tống Phất Chi: “Phất Chi, anh cảm thấy em đói bụng thật rồi.”
Thời Chương mặc quần áo vào, đeo tạp dề bên ngoài, đi vào phòng bếp làm bữa khuya cho Tống Phất Chi.
Sủi cảo chiên và đùi gà rán, mùi thơm dần dần bay ra.
Tống Phất Chi tựa vào cửa nhìn hắn xử lý nguyên liệu nấu ăn, các dây thần kinh phía dưới cơ bụng còn đang đập loạn.
Thật ra sau khi kết thúc, Tống Phất Chi dùng nụ hôn ám chỉ Thời Chương, chân cũng quấn lấy hắn, không để Thời Chương đứng dậy, ý là muốn làm nữa.
Nhưng Thời Chương hôn lên mí mắt y rất nhẹ nhàng, nói thôi đi, nếu làm nữa sẽ khó chịu.
Tống Phất Chi cảm giác như có một chiếc quạt nhỏ đang chọc vào lòng mình, thật ngứa ngáy.
Lặng lẽ nói thật, Michelin ba sao vào trong bụng vẫn giống như không khí, không bằng hộp cơm chiên đầu đường.
Ý là, lần này giáo sư chỗ nào cũng tốt, chỉ là nhẹ nhàng quá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.