Chương 54
Ngạc Nhân Hành Sơn
06/06/2024
Cuối cùng cả nhà gói ra hai túi sủi cảo thiệt lớn, nhét không vừa tủ lạnh, bà Vương rất tự nhiên nhét một túi vào tay Thời Chương, để bọn họ mang về nhà ăn.
Đến nhà cha mẹ là như vậy đó, bạn có thể đi tay không, nhưng sẽ không bao giờ về tay không.
“Đi đi đi, hai đứa mau về ngủ đi.” Bà Vương không giữ bọn nhỏ ở lại ăn cơm tối, trực tiếp xua tay đuổi người.
“Coi hai đứa sáng nay ngủ nướng, vừa nhìn đã biết thiếu ngủ.”
Tống Phất Chi chột dạ giả cười, Thời Chương cầm sủi cảo nói “Con cảm ơn“.
Ông Tống vỗ vai Thời Chương: “Về đi ha, hai đứa về mạnh giỏi.”
Aiz, thật tuyệt, đều là người một nhà cả rồi.
Sau khi về nhà, bọn họ ăn ý không ai nhắc lại chuyện kia nữa, nên thế nào thì thế nấy.
Nhưng buổi tối đi ngủ Tống Phất Chi vẫn khác lạ, không đưa tay sờ thắt lưng Thời Chương nữa mà chỉ khoác tay lên cánh tay hắn.
Nằm nhắm mắt hồi lâu, Tống Phất Chi vẫn không ngủ được.
Đột nhiên biết quá nhiều về quá khứ của Thời Chương, Tống Phất Chi thực sự cần một thời gian để tiêu hóa.
Chiếc blind box mua cho Thời Chương vẫn ở trong xe, tâm trạng Tống Phất Chi còn chưa đi lên, không biết lúc này có phải là thời điểm tốt nhất để tặng quà hay không.
Y biết Thời Chương ẩn mình rất sâu, rất nhiều chuyện không muốn nói ra, đại khái là vì sợ hãi.
Sợ bị không hiểu, sợ bị bỏ rơi.
Tống Phất Chi muốn cố gắng đồng cảm với cảm xúc của hắn, lại phát hiện thực ra rất khó.
Y muốn tìm một cách thích hợp nói cho Thời Chương biết rằng hắn không cần phải sợ, nhưng hiện tại chưa nghĩ ra ý tưởng hay ho nào.
Cứ mê mang suy nghĩ, tựa vào lồng ngực ấm áp, Tống Phất Chi bất giác ngủ thiếp đi.
Sau khi y ngủ thật lâu, Thời Chương mới đi vào giấc ngủ.
Trở lại trường học, Tống Phất Chi cảm thấy một niềm vui giản dị. Bọn nhỏ đang ở độ tuổi đẹp nhất, còn rất nhiều ước mơ có thể thực hiện.
Các học sinh trong lớp cười nói rôm rả, thế mà thầy Tống không trưng vẻ mặt nghiêm khắc như mọi khi.
Vừa trở lại văn phòng, Tống Phất Chi đã cảm thấy bầu không khí khác lạ.
Chủ nhiệm lớp bên cạnh đang gọi điện thoại, các giáo viên khác không nói lời nào, thần sắc nghiêm túc.
Tống Phất Chi đi tới bên bàn thầy Chu, nhỏ giọng hỏi ông: “Làm sao vậy?”
Thầy Chu nhỏ giọng trả lời: “Có một nam sinh trong lớp cô Mai buổi trưa đánh nhau ở ngoài trường, hình như là do chính trò này ra tay trước, cảnh sát đã gọi đến trường học.”
Sắc mặt Tống Phất Chi trầm xuống. Những chuyện như học sinh đánh nhau không xảy ra nhiều ở trường bọn họ, nhưng thỉnh thoảng xảy ra vẫn khiến giáo viên đau đầu.
Cô Mai vốn có tiết vào buổi chiều, bây giờ không lên lớp được, vội tìm giáo viên đổi tiết rồi chạy đến đồn cảnh sát.
Tống Phất Chi cũng từng xử lý chuyện học sinh đánh nhau, khi đó y còn rất trẻ, lần đầu tiên làm chủ nhiệm lớp, thế mà phải dẫn dắt một lớp ầm ĩ nhất trường, các giáo viên khác đều không muốn nhận.
Trong giờ học, hai nam sinh trực tiếp đánh nhau trong lớp, đẩy ngã ba hàng bàn ghế.
Lần đó thầy Tống mặt lạnh nổi giận đùng đùng, tách hai học sinh ra nói chuyện thật lâu, đồng thời cũng trò chuyện thật lâu với những học sinh thờ ơ vây xem.
Nguyên nhân thực ra rất nhỏ nhặt, hai nam sinh bình thường đã không ưa nhau, luôn đối nghịch nhau. Ngày đó lúc chơi bóng, hai người ở trên sân thi đấu xảy ra va chạm nhỏ, chỉ cần va vào nhau một chút là người kia nhất định phải trả thù.
Thiếu niên trong độ tuổi dễ nóng nảy, tâm tính bốc đồng, trong giờ học khịa nhau hai câu là bắt đầu động tay động chân. Một người ra tay hung bạo, người kia lại càng hung hăng hơn, đánh nhau một khi bắt đầu sẽ không dừng lại được.
Thầy Tống lúc đó còn nghiêm khắc hơn bây giờ, sau khi nắm rõ sự việc cũng không châm chước tí nào, trực tiếp gọi cho phụ huynh hai bên, yêu cầu hai học sinh xin lỗi, viết bản kiểm điểm, báo lên phòng giáo dục xử phạt.
Việc này tốn rất nhiều tâm sức và thời gian của Tống Phất Chi, nhưng y vẫn phải làm, chính là muốn nói với học sinh rằng dùng bạo lực sẽ bị trừng phạt.
Ở chỗ thầy Tống có hai điều không được phạm phải, một là gian lận, hai là bạo lực.
Đặc biệt là đánh nhau vì những chuyện nhỏ nhặt như vậy, hại người hại mình.
Trong tương lai, nếu dùng nắm đấm để giải quyết những bất mãn với gia đình, bạn bè và người khác thì sẽ gây ra tổn hại rất lớn.
Sau đó trong lớp không ai dám gây sự nữa, cũng làm cho uy danh của Tống Phất chi lan xa, lớp ầm ĩ nhất đã bị y thuần phục.
Cô Mai đưa cậu học trò kia về lại trường, sang văn phòng trống bên cạnh nói chuyện riêng.
Trước đây Tống Phất Chi từng dạy thay lớp bọn họ, y có chút ấn tượng với nam sinh này.
To con, học lệch nghiêm trọng, nhưng rất thông minh.
Thầy Chu thở dài: “Con nít đúng là dễ kích động, làm gì mà phải đánh nhau.”
“May mà không phải trong lớp thầy Tống.” Một giáo viên lên tiếng: “Bằng không chắc chắn sẽ bị xử phạt.”
Tống Phất Chi cười lắc đầu: “Cái này chưa chắn.”
“Sao thế?”
“Trước tiên phải hỏi rõ vì sao đánh nhau, nếu có lý do đặc biệt thì sẽ xem xét lại.”
Chuyện này liên quan đến tính cách của từng đứa trẻ và những vấn đề chúng gặp phải, phải phân tích cụ thể từng vấn đề, thầy Tống cũng không phải kiểu người trực tiếp đánh phủ đầu giáo huấn người khác.
Nhưng đúng là Tống Phất Chi không thích hành vi này, mất mặt, non nớt.
Cũng may bọn họ vẫn là trẻ con, còn có rất nhiều cơ hội sửa sai. Nếu là một người trưởng thành ham thích đánh nhau, Tống Phất Chi sẽ rất chán ghét.
Y khá yên tâm về học sinh trong lớp mình, lì thì có lì, nhưng chúng thực sự hiểu rõ đúng sai.
Trên bàn thầy Tống còn đặt Pokémon Gacha mà Viên Tuấn tặng, vừa liếc mắt nhìn đã khiến tâm trạng y tốt hơn. Làm giáo viên chính là như vậy, tuy rằng mệt chết đi được, thế nhưng thu hoạch được cảm động nhỏ từ chỗ học sinh là điều mà những nghề nghiệp khác không thể trải ngiệm được.
Không khí trong văn phòng mấy ngày nay khá nghiêm túc nhưng sự xuất hiện của ông chú Phòng thường trực đã phá vỡ sự ngột ngạt đó.
“Chào các đồng chí làm vườn, thư và đồ đạc của các đồng chí đây.”
Ông chú vui vẻ hớn hở cầm trên tay một số đồ vật và phân phát cho các giáo viên. Tất cả đều được gửi từ bên ngoài vào trường.
Phần lớn là bằng khen học sinh đoạt giải, giấy thông báo, đồ dùng cá nhân như quần áo hoặc sách vở. Nếu là mấy chục năm trước, Phòng thường trực thường gửi rất nhiều thư hoặc bưu thiếp vào trường, nhưng hiện nay thì rất ít.
Ông chú giao đồ cho các giáo viên, cuối cùng trong tay còn lại một phong thư rất lớn, đặt ở trên bàn Tống Phất Chi.
“Thầy Tống, hôm nay không phải hoa nha.” Ông chú trêu ghẹo nói.
Các giáo viên khác cũng bật cười, bởi vì lúc trước ngoại trừ Kiều Húc Dương thì còn có người tặng hoa cho thầy Tống, hơn nữa còn bảo ông chú thường trực đưa vào.
Khung cảnh lúc đó rất hài hước, ông chú vừa bước vào đã vội vàng giải thích, đừng hiểu lầm nha, hoa là do cậu nào ở ngoài trường tặng.
Thầy Chu lại gần xem, trêu: “Không phải là thư tình chứ thầy Tống?”
“Nên là thư tình của tiên sinh nhà tôi.” Khó có được một lần Tống Phất Chi hùa theo nói đùa: “Không thì tôi không thể nhận.”
Tống Phất Chi cầm phong bì lên ước lượng trong tay, nặng, còn rất dày, đoán chừng bên trong có không ít giấy tờ.
Y thực sự không biết bên trong chứa cái gì, dù sao trước tiên tách ra nhìn xem đã.
Xé niêm phong, Tống Phất Chi mở phong bì ra nhìn vào bên trong, thoạt nhìn không thấy rõ, nhìn chằm chằm thêm mấy giây, sắc mặt dần dần thay đổi.
“Là thư tình thật à?” Thầy Chu thuận miệng trêu chọc chứ không thật sự nhìn về phía Tống Phất Chi.
Tống Phất Chi cười: “Không biết thư tình ai gửi, không phải của tiên sinh tôi, cái này không thể xem.”
Nói xong, y gấp phong bì và đặt sang một bên.
Thầy Chu cười sang sảng.
Đến giờ cơm chiều, khi trong văn phòng chỉ còn lại một mình Tống Phất Chi, y mới mở phong thư lớn ra xe.
Lúc mở, ngón tay còn hơi run nhưng y vẫn mở ra.
Đặt ngay phía trên cùng là một tờ giấy trắng mực đen.
Biên bản tạm giam hành chính, năm ngày, về tội đánh nhau.
Phía dưới in tên và số chứng minh thư của Thời Chương.
Thời gian là khoảng 20 năm trước.
Bên cạnh đó là dấu mộc đỏ của Cục Công an.
Trên thực tế, giam giữ hành chính không được coi là tiền án, nhưng việc bất ngờ nhìn thấy một mảnh giấy như vậy vẫn khiến đầu óc Tống Phất Chi bối rối.
Đánh nhau ẩu đả và giáo sư Thời, đây là hai từ không hề liên quan, nhưng đột nhiên lại để Tống Phất Chi nhìn thấy chúng xuất hiện cùng nhau.
Phản ứng đầu tiên của Tống Phất Chi cho rằng đây là giả, sau đó lại nghĩ, cho dù là thật thì ắt hẳn khi đó Thời Chương có lý do của mình.
Lúc đó anh ấy vẫn còn là trẻ vị thành niên, nên chắc chắn có ai đó đã khiến anh nóng nảy.
Tống Phất Chi nhận ra rằng y có thể bình tĩnh khi đối mặt với học sinh và lạnh lùng hỏi bọn họ tại sao, nhưng y không thể làm được điều đó khi đối mặt với Thời Chương, y rất thiên vị.
Gần như ngay lập tức chắc chắn rằng Thời Chương không sai, cho dù anh có hành vi hung bạo, cũng chỉ có thể bị buộc phải làm như vậy.
Tống Phất Chi nhanh chóng nhận ra là ai đã gửi thứ này, không thể có ai khác ngoài ba của Thời Chương.
Đoán chừng mấy thứ còn lại đều là “lịch sử đen tối” của Thời Chương, muốn dùng kế ly gián ở chỗ này, khiến hôn nhân của bọn họ sinh ra vết nứt, không chừng cãi vã dẫn đến ly hôn, sau đó bắt Thời Chương trở về kiếm cho ông một đứa cháu trai.
Sắc mặt Tống Phất Chi trở nên rất lạnh, đây là một thủ đoạn nhàm chán và âm hiểm, không có ý nghĩa gì, lại rất bỉ ổi.
Nghĩa lý gì đâu, lấy sai lầm phạm phải năm mười mấy tuổi của Thời Chương ra nói, chỉ có thể làm nổi bật bao nhiêu nỗ lực mà anh ấy đã bỏ ra trong nhiều năm, để trở thành một người trưởng thành ưu tú.
Nhìn đến đây Tống Phất Chi không muốn nhìn thêm nữa, y sẽ không tin lời nói từ một phía của ông già.
Tống Phất Chi muốn nhét sấp giấy còn lại vào phong bì rồi vứt đi, nhưng đột nhiên dừng lại.
Bởi vì trang giấy phía dưới lộ ra một góc, là một tấm ảnh màu.
Trong lòng có chút suy đoán, Tống Phất Chi rút tấm ảnh ra xem, vẻ mặt trở nên hưng phấn.
Là một tác phẩm cosplay trước đây của Thời Chương
Tống Phất Chi lại xem thêm vài tấm, có những tấm Thời Chương chụp chính diện và có những tấm chụp từ góc nhìn của người qua đường. Dù sao thì Tống Phất Chi cũng đã thấy trên Weibo của hắn.
Phía sau có vài tấm mới mẻ, là ảnh Thời Chương đang ngồi trên ghế, trên đầu đội tóc giả và trang điểm được một nửa.
Ý đồ của tấm ảnh này rất rõ ràng, có nghĩa là những tạo hình giương nanh múa vuốt, hoa hòe hoa sói này là do chính Thời Chương thực hiện.
Tống Phất Chi nhìn thấy những tấm ảnh này, khóe miệng không khỏi nhếch lên cười nhạt, nhưng càng nhìn y lại càng không cười nổi.
Cha hắn gửi tới chứng cứ đánh nhau khi còn bé của Thời Chương cùng với ảnh chụp cosplay của hắn, điều này có nghĩa là trong quan niệm của Thời Chính Lâm, cosplay cũng giống như đánh nhau, đều là “vết nhơ” của Thời Chương, là thứ có thể chọc giận Tống Phất Chi.
Không khó để đoán ra thái độ của Thời Chính Lâm đối với sở thích của Thời Chương là như thế nào trong những lần dạy dỗ hiếm hoi khi Thời Chương còn nhỏ.
Nhưng cũng may Thời Chương đủ kiên trì, tự mình độc lập sống tốt nên Thời Chính Lâm cũng lười quản đứa con riêng trưởng thành này.
Nếu không rất khó nói, còn có thể có Bạch Tuộc hôm nay hay không.
Bây giờ không khó hiểu tại sao Thời Chương không muốn tiết lộ mình từng làm coser, hơn nữa vừa kết hôn liền rời khỏi giới.
Hẳn là sợ Tống Phất Chi cũng chán ghét văn hóa 2D giống như cha hắn.
Trong lòng Tống Phất Chi ngũ vị tạp trần, nếu như y thật sự là một người trưởng thành ba mươi tuổi khó chấp nhận được văn hóa 2D, đột nhiên biết chồng đã từng chơi những thứ này, cho dù là trước khi kết hôn, đại khái cũng sẽ cảm thấy chán ghét.
Nhưng hiện thực lại kỳ diệu như vậy, Thời Chính Lâm gửi những “bằng chứng” này, không chỉ không làm cho Tống Phất Chi nghi ngờ chồng mình, mà ngược lại còn tăng độ yêu thích của y lên đến tột cùng.
Tống Phất Chi giữ lại những tấm ảnh cosplay của Thời Chương, sau đó ném phần còn lại vào máy hủy giấy, rào rào xé nát chúng cùng với nước cờ nham hiểm của Thời Chính Lâm.
Cấp độ quá thấp, không làm họ bị thương chút nào.
Tống Phất Chi gần như đưa ra quyết định ngay lập tức.
Tối nay lại đến lượt Tống Phất Chi đi chăm sóc gia đình chim cắt đỏ.
Thực ra chúng không cần được chăm sóc nữa, đám chim cắt con đã mọc ra bộ lông đẹp đẽ và sắc bén, gần như không nhìn ra bộ dáng tròn tròn nhỏ nhỏ ban đầu, cuối cùng cũng ra dáng chim săn mồi.
Chỉ là vài con trên đỉnh đầu còn chút lông tơ, nhìn giống mấy thiếu niên miệng còn hôi sữa.
Như thường lệ, Tống Phất Chi chụp ảnh và quay video gửi qua cho Thời Chương, Thời Chương nói chúng nó sắp bay đi.
“Lũ chim nhỏ đang học bay.” Tống Phất Chi nói với hắn.
Thời Chương ở bên kia cười cười, nhờ Tống Phất Chi giúp hắn chăm chim, thí nghiệm hôm nay của hắn không dứt ra được, không thể đến được.
Tống Phất Chi nói “Không sao”, còn nói: “Chim con nhất định sẽ đợi gặp anh lần cuối trước khi bay đi.”
Nhưng Tống Phất Chi vẫn rất nghe lời Thời Chương, ngồi trên sofa nhìn đám nhóc vỗ cánh.
Mái hiên lần trước được bung ra để che mưa vẫn chưa thu lại, Tống Phất Chi nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm đó, còn có kho tàng quần áo cosplay chỉ cách y vài bước chân.
Y không cần bước vào nữa, qua một thời gian dài, dường như cuối cùng Tống Phất Chi cũng thích nghi được việc chồng mình chính là Bạch Tuộc.
Tống Phất Chi gọi điện cho Lạc Lưu Ly.
Một lát sau Lạc Lưu Ly mới bắt máy, giọng nói lười biếng: “Gì á?”
Tống Phất Chi: “Làm phiền bồ hả?”
“Không.” Lạc Lưu Ly nói: “Chị đang đi spa.”
“Vậy spa tiếp đi, tôi hỏi bồ cái này.”
Lạc Lưu Ly thuận miệng hừ một tiếng, ý bảo Tống Phất nói.
Tống Phất Chi: “Bồ cảm thấy trong vòng ba tháng có thể ra bao nhiêu bộ cos?”
“Hả?”
Lạc Lưu Ly tựa như không nghe rõ: “Cậu nói cái gì?”
Tống Phất Chi lặp lại từng chữ một, Lạc Lưu Ly nín thin vài giây, mạnh mẽ cao giọng: “Cuối cùng thì cậu muốn ra cos rồi à? Fu điện hạ, tài khoản của cậu sắp mọc lông rồi.”
“Chỉ có chút ý tưởng.” Tống Phất Chi ăn ngay nói thiệt.
Lạc Lưu Ly kích động muốn ngồi dậy, hỏi tiếp: “Ba tháng là có ý gì? Cậu muốn thực hiện thử thách nào? Trong vòng ba tháng có thể hoàn thành nhiều nhất bao nhiêu bộ cos hả?”
“Không phải vậy.” Tống Phất Chi ôm đầu gối nói: “Chừng còn ba tháng nữa là đến sinh nhật của giáo sư Thời.”
Lạc Lưu Ly không hiểu kịp: “Ùa, mà hai vụ này liên quan gì? Khoan khoan —— cậu có ý gì, muốn dùng tác phẩm cosplay làm quà sinh nhật cho chồng cậu? Nhưng mà ổng có thích cái này không?”
“Anh ấy thích.“. ngôn tình sủng
Giọng Tống Phất Chi chắc như đinh đóng cột, lúc nói lời này khóe miệng còn nhếch lên rất cao.
Lạc Lưu Ly mừng húm: “Thiệt hay giả vậy! Ông giáo thích 2D á, hai người giao lưu đến đây rồi à? Đậu má đậu má, tôi không ngờ luôn, ổng nhìn đứng đắn vậy mà, còn tưởng bình thường sở thích lớn nhất của giáo sư là nếm thảo mộc chứ.”
Tống Phất Chi cười ra tiếng: “À, đúng vậy.”
“Vậy cậu chuẩn bị cos nhân vật gì, cos bao nhiêu bộ?”
Tống Phất Chi cũng đã nghĩ đến vấn đề này, nói với Lạc Lưu Ly: “Tôi muốn chọn một số nhân vật mà Bạch Tuộc đã từng cos. Bạch Tuột hoạt động trong giới khoảng hai mươi năm, ban đầu tôi muốn chọn nhân vật tương đối tiêu biểu trong mỗi năm, nhưng chắc thời gian ba tháng không thể nào cos hết, cho nên tôi muốn chọn năm sáu nhân vật đi, có điều cảm giác thời gian cũng rất eo hẹp...”
Y nói một tràng dài, Lạc Lưu Ly rõ ràng nghe không hiểu, ngắt lời: “Dừng dừng dừng, ngay từ đầu tôi đã nghe không hiểu, cậu chọn nhân vật mà Bạch Tuộc từng cos làm gì? Chọn nhân vật cậu thích là được rồi, hoặc là nhân vật mà Thời Chương thích?”
“Thì đó, tôi đang chọn nhân vật Thời Chương thích mà.” Tống Phất Chi vẫn còn cười.
Lạc Lưu Ly hoàn toàn rối mù, dần mất kiên nhẫn: “Cái đậu má cậu ——”
Cuối cùng Tống Phất Chi cũng từ bi không định trêu chọc cô nữa, nói thẳng: “Bởi vì trước kia giáo sư Thời Chương chơi cos rất lâu, mà tên trong giới của anh ấy, gọi là Bạch Tuộc.”
“...”
Đầu dây bên kia đột nhiên im lặng.
Tống Phất Chi bình tĩnh đưa điện thoại di động cách lỗ tai xa hơn, quả nhiên, sau mười giây nín lặng, màng nhĩ của y bị tiếng thét chói tai 10.000 decibel tẩy lễ.
Giọng nói của Lạc Lưu Ly méo mó và the thé: “Cậu —— nói ——cái —— gì?”
Tống Phất Chi và điện thoại cách một đoạn không khí, thong dong tuyên bố: “Thời Chương chính là coser Bạch Buộc.”
Lạc Lưu Ly im lặng một lúc lâu, sau đó đầu bên kia truyền đến tiếng va chạm leng keng, Lạc Lưu Ly rất suy sụp hỏi: “Cái đù má cậu đang ở đâu, tôi tới.”
Tiếp theo lại nghe cô nói: “ “Để dành tinh dầu cho lần sau đi. Phiền mấy em, chị có việc gấp phải đi đánh lộn.”
Một lúc sau, hai người gặp nhau ở một quán thịt nướng, Lạc Lưu Ly nhìn thấy Tống Phất Chi, từ xa đã chạy tới, thiếu chút nữa trực tiếp đấm cho y một đấm: “Tống Phất Chi, đù má cậu tốt nhất là đừng có đùa, cậu biết khi nào? Tại sao không nói cho tôi biết trước! Cậu không thể nào bình tĩnh như vậy được!”
“Lúc đó lại xảy ra chuyện khác, tôi không tìm được cơ hội để nói.”
Thấy Lạc Lưu Ly kích động, vốn dĩ Tống Phất Chi cảm thấy mình rất bình tĩnh tiếp nhận chuyện này, nhưng bây giờ y nhớ lại mình đã bối rối và sốc toàn tập thế nào khi nhìn thấy căn phòng đầy trang phục cosplay của Thời Chương.
Nhịp tim Tống Phất Chi cũng đập nhanh hơn: “Tôi nhìn thấy rất nhiều quần áo cosplay ở nhà Thời Chương, tất cả đều là nhân vật của Bạch tuộc, ngay cả thứ tự cũng không y chóc, lúc ấy tôi rất muốn hét lên, đù má không thể tin được.”
“Sao có thể như vậy, làm sao chuyện này có thể xảy ra được?”
Lạc Lưu Ly rất muốn nắm lấy cổ áo của y, xé toạc y ra: “Dựa vào đâu mà chồng 2D của cậu có thể biến thành chồng thật của cậu??”
Ghen tị khiến Lạc Lưu Ly lật mặt: “Chuyện tốt này vì sao không tới lượt tôi!”
Tống Phất Chi mím môi cười: “Không xứng......”
Lạc Lưu Ly bị chọc tức điên.
“Chờ đã.” Lạc Lưu Ly đột nhiên mở to hai mắt, ánh mắt mang theo một tia mập mờ: “Trước kia cậu đã nhiều lần tưởng tượng về Bạch Tuộc, bây giờ cậu —— Ừm, vậy người thật ngoài đời cảm giác thế nào? Nó có sướng như cậu nghĩ không?”
Lạc Lưu Ly dùng từ rất thẳng thắn, đột nhiên hỏi khiến Tống Phất Chi ngại một cục.
Y cân nhắc lời lẽ mới nói: “Bạch Tuộc vô cùng tuyệt vời.”
Lạc Lưu Ly lúc này đã muốn hất bàn rời đi, đúng là khinh người quá đáng, tại sao cô phải vội vàng chạy tới đây ăn cơm chó xuyên không gian này?
Lạc Lưu Ly lại tóm lấy Tống Phất Chi phát điên nửa giờ, cuối cùng mới quay vấn đề chính.
“Vì vậy, Fu, cậu định cos một loạt nhân vật mà Bạch Tuộc đã cos để làm quà sinh nhật cho hắn?”
Tống Phất Chi gật đầu.
Lạc Lưu Ly nhướng mày: “Nghe chị khuyên một câu, cậu trực tiếp cos tiểu yêu tinh mà hắn thích nhất, trốn trong chăn chờ hắn là được rồi, làm phức tạp thế làm gì!”
“Cái quỷ gì thế.” Tống Phất Chi cười ra tiếng.
Thế thì thái quá, thầy Tống không vác nổi cái mặt già này làm chuyện đó.
Tất nhiên đây không phải là lý do duy nhất.
Tống Phất Chi không chỉ là muốn chọn nhân vật Thời Chương thích, y còn muốn nói cho hắn biết ——
Những thứ anh thích, em cũng thích, vết sẹo của anh, quá khứ của anh, cố chấp của anh, em cũng thích.
Đến nhà cha mẹ là như vậy đó, bạn có thể đi tay không, nhưng sẽ không bao giờ về tay không.
“Đi đi đi, hai đứa mau về ngủ đi.” Bà Vương không giữ bọn nhỏ ở lại ăn cơm tối, trực tiếp xua tay đuổi người.
“Coi hai đứa sáng nay ngủ nướng, vừa nhìn đã biết thiếu ngủ.”
Tống Phất Chi chột dạ giả cười, Thời Chương cầm sủi cảo nói “Con cảm ơn“.
Ông Tống vỗ vai Thời Chương: “Về đi ha, hai đứa về mạnh giỏi.”
Aiz, thật tuyệt, đều là người một nhà cả rồi.
Sau khi về nhà, bọn họ ăn ý không ai nhắc lại chuyện kia nữa, nên thế nào thì thế nấy.
Nhưng buổi tối đi ngủ Tống Phất Chi vẫn khác lạ, không đưa tay sờ thắt lưng Thời Chương nữa mà chỉ khoác tay lên cánh tay hắn.
Nằm nhắm mắt hồi lâu, Tống Phất Chi vẫn không ngủ được.
Đột nhiên biết quá nhiều về quá khứ của Thời Chương, Tống Phất Chi thực sự cần một thời gian để tiêu hóa.
Chiếc blind box mua cho Thời Chương vẫn ở trong xe, tâm trạng Tống Phất Chi còn chưa đi lên, không biết lúc này có phải là thời điểm tốt nhất để tặng quà hay không.
Y biết Thời Chương ẩn mình rất sâu, rất nhiều chuyện không muốn nói ra, đại khái là vì sợ hãi.
Sợ bị không hiểu, sợ bị bỏ rơi.
Tống Phất Chi muốn cố gắng đồng cảm với cảm xúc của hắn, lại phát hiện thực ra rất khó.
Y muốn tìm một cách thích hợp nói cho Thời Chương biết rằng hắn không cần phải sợ, nhưng hiện tại chưa nghĩ ra ý tưởng hay ho nào.
Cứ mê mang suy nghĩ, tựa vào lồng ngực ấm áp, Tống Phất Chi bất giác ngủ thiếp đi.
Sau khi y ngủ thật lâu, Thời Chương mới đi vào giấc ngủ.
Trở lại trường học, Tống Phất Chi cảm thấy một niềm vui giản dị. Bọn nhỏ đang ở độ tuổi đẹp nhất, còn rất nhiều ước mơ có thể thực hiện.
Các học sinh trong lớp cười nói rôm rả, thế mà thầy Tống không trưng vẻ mặt nghiêm khắc như mọi khi.
Vừa trở lại văn phòng, Tống Phất Chi đã cảm thấy bầu không khí khác lạ.
Chủ nhiệm lớp bên cạnh đang gọi điện thoại, các giáo viên khác không nói lời nào, thần sắc nghiêm túc.
Tống Phất Chi đi tới bên bàn thầy Chu, nhỏ giọng hỏi ông: “Làm sao vậy?”
Thầy Chu nhỏ giọng trả lời: “Có một nam sinh trong lớp cô Mai buổi trưa đánh nhau ở ngoài trường, hình như là do chính trò này ra tay trước, cảnh sát đã gọi đến trường học.”
Sắc mặt Tống Phất Chi trầm xuống. Những chuyện như học sinh đánh nhau không xảy ra nhiều ở trường bọn họ, nhưng thỉnh thoảng xảy ra vẫn khiến giáo viên đau đầu.
Cô Mai vốn có tiết vào buổi chiều, bây giờ không lên lớp được, vội tìm giáo viên đổi tiết rồi chạy đến đồn cảnh sát.
Tống Phất Chi cũng từng xử lý chuyện học sinh đánh nhau, khi đó y còn rất trẻ, lần đầu tiên làm chủ nhiệm lớp, thế mà phải dẫn dắt một lớp ầm ĩ nhất trường, các giáo viên khác đều không muốn nhận.
Trong giờ học, hai nam sinh trực tiếp đánh nhau trong lớp, đẩy ngã ba hàng bàn ghế.
Lần đó thầy Tống mặt lạnh nổi giận đùng đùng, tách hai học sinh ra nói chuyện thật lâu, đồng thời cũng trò chuyện thật lâu với những học sinh thờ ơ vây xem.
Nguyên nhân thực ra rất nhỏ nhặt, hai nam sinh bình thường đã không ưa nhau, luôn đối nghịch nhau. Ngày đó lúc chơi bóng, hai người ở trên sân thi đấu xảy ra va chạm nhỏ, chỉ cần va vào nhau một chút là người kia nhất định phải trả thù.
Thiếu niên trong độ tuổi dễ nóng nảy, tâm tính bốc đồng, trong giờ học khịa nhau hai câu là bắt đầu động tay động chân. Một người ra tay hung bạo, người kia lại càng hung hăng hơn, đánh nhau một khi bắt đầu sẽ không dừng lại được.
Thầy Tống lúc đó còn nghiêm khắc hơn bây giờ, sau khi nắm rõ sự việc cũng không châm chước tí nào, trực tiếp gọi cho phụ huynh hai bên, yêu cầu hai học sinh xin lỗi, viết bản kiểm điểm, báo lên phòng giáo dục xử phạt.
Việc này tốn rất nhiều tâm sức và thời gian của Tống Phất Chi, nhưng y vẫn phải làm, chính là muốn nói với học sinh rằng dùng bạo lực sẽ bị trừng phạt.
Ở chỗ thầy Tống có hai điều không được phạm phải, một là gian lận, hai là bạo lực.
Đặc biệt là đánh nhau vì những chuyện nhỏ nhặt như vậy, hại người hại mình.
Trong tương lai, nếu dùng nắm đấm để giải quyết những bất mãn với gia đình, bạn bè và người khác thì sẽ gây ra tổn hại rất lớn.
Sau đó trong lớp không ai dám gây sự nữa, cũng làm cho uy danh của Tống Phất chi lan xa, lớp ầm ĩ nhất đã bị y thuần phục.
Cô Mai đưa cậu học trò kia về lại trường, sang văn phòng trống bên cạnh nói chuyện riêng.
Trước đây Tống Phất Chi từng dạy thay lớp bọn họ, y có chút ấn tượng với nam sinh này.
To con, học lệch nghiêm trọng, nhưng rất thông minh.
Thầy Chu thở dài: “Con nít đúng là dễ kích động, làm gì mà phải đánh nhau.”
“May mà không phải trong lớp thầy Tống.” Một giáo viên lên tiếng: “Bằng không chắc chắn sẽ bị xử phạt.”
Tống Phất Chi cười lắc đầu: “Cái này chưa chắn.”
“Sao thế?”
“Trước tiên phải hỏi rõ vì sao đánh nhau, nếu có lý do đặc biệt thì sẽ xem xét lại.”
Chuyện này liên quan đến tính cách của từng đứa trẻ và những vấn đề chúng gặp phải, phải phân tích cụ thể từng vấn đề, thầy Tống cũng không phải kiểu người trực tiếp đánh phủ đầu giáo huấn người khác.
Nhưng đúng là Tống Phất Chi không thích hành vi này, mất mặt, non nớt.
Cũng may bọn họ vẫn là trẻ con, còn có rất nhiều cơ hội sửa sai. Nếu là một người trưởng thành ham thích đánh nhau, Tống Phất Chi sẽ rất chán ghét.
Y khá yên tâm về học sinh trong lớp mình, lì thì có lì, nhưng chúng thực sự hiểu rõ đúng sai.
Trên bàn thầy Tống còn đặt Pokémon Gacha mà Viên Tuấn tặng, vừa liếc mắt nhìn đã khiến tâm trạng y tốt hơn. Làm giáo viên chính là như vậy, tuy rằng mệt chết đi được, thế nhưng thu hoạch được cảm động nhỏ từ chỗ học sinh là điều mà những nghề nghiệp khác không thể trải ngiệm được.
Không khí trong văn phòng mấy ngày nay khá nghiêm túc nhưng sự xuất hiện của ông chú Phòng thường trực đã phá vỡ sự ngột ngạt đó.
“Chào các đồng chí làm vườn, thư và đồ đạc của các đồng chí đây.”
Ông chú vui vẻ hớn hở cầm trên tay một số đồ vật và phân phát cho các giáo viên. Tất cả đều được gửi từ bên ngoài vào trường.
Phần lớn là bằng khen học sinh đoạt giải, giấy thông báo, đồ dùng cá nhân như quần áo hoặc sách vở. Nếu là mấy chục năm trước, Phòng thường trực thường gửi rất nhiều thư hoặc bưu thiếp vào trường, nhưng hiện nay thì rất ít.
Ông chú giao đồ cho các giáo viên, cuối cùng trong tay còn lại một phong thư rất lớn, đặt ở trên bàn Tống Phất Chi.
“Thầy Tống, hôm nay không phải hoa nha.” Ông chú trêu ghẹo nói.
Các giáo viên khác cũng bật cười, bởi vì lúc trước ngoại trừ Kiều Húc Dương thì còn có người tặng hoa cho thầy Tống, hơn nữa còn bảo ông chú thường trực đưa vào.
Khung cảnh lúc đó rất hài hước, ông chú vừa bước vào đã vội vàng giải thích, đừng hiểu lầm nha, hoa là do cậu nào ở ngoài trường tặng.
Thầy Chu lại gần xem, trêu: “Không phải là thư tình chứ thầy Tống?”
“Nên là thư tình của tiên sinh nhà tôi.” Khó có được một lần Tống Phất Chi hùa theo nói đùa: “Không thì tôi không thể nhận.”
Tống Phất Chi cầm phong bì lên ước lượng trong tay, nặng, còn rất dày, đoán chừng bên trong có không ít giấy tờ.
Y thực sự không biết bên trong chứa cái gì, dù sao trước tiên tách ra nhìn xem đã.
Xé niêm phong, Tống Phất Chi mở phong bì ra nhìn vào bên trong, thoạt nhìn không thấy rõ, nhìn chằm chằm thêm mấy giây, sắc mặt dần dần thay đổi.
“Là thư tình thật à?” Thầy Chu thuận miệng trêu chọc chứ không thật sự nhìn về phía Tống Phất Chi.
Tống Phất Chi cười: “Không biết thư tình ai gửi, không phải của tiên sinh tôi, cái này không thể xem.”
Nói xong, y gấp phong bì và đặt sang một bên.
Thầy Chu cười sang sảng.
Đến giờ cơm chiều, khi trong văn phòng chỉ còn lại một mình Tống Phất Chi, y mới mở phong thư lớn ra xe.
Lúc mở, ngón tay còn hơi run nhưng y vẫn mở ra.
Đặt ngay phía trên cùng là một tờ giấy trắng mực đen.
Biên bản tạm giam hành chính, năm ngày, về tội đánh nhau.
Phía dưới in tên và số chứng minh thư của Thời Chương.
Thời gian là khoảng 20 năm trước.
Bên cạnh đó là dấu mộc đỏ của Cục Công an.
Trên thực tế, giam giữ hành chính không được coi là tiền án, nhưng việc bất ngờ nhìn thấy một mảnh giấy như vậy vẫn khiến đầu óc Tống Phất Chi bối rối.
Đánh nhau ẩu đả và giáo sư Thời, đây là hai từ không hề liên quan, nhưng đột nhiên lại để Tống Phất Chi nhìn thấy chúng xuất hiện cùng nhau.
Phản ứng đầu tiên của Tống Phất Chi cho rằng đây là giả, sau đó lại nghĩ, cho dù là thật thì ắt hẳn khi đó Thời Chương có lý do của mình.
Lúc đó anh ấy vẫn còn là trẻ vị thành niên, nên chắc chắn có ai đó đã khiến anh nóng nảy.
Tống Phất Chi nhận ra rằng y có thể bình tĩnh khi đối mặt với học sinh và lạnh lùng hỏi bọn họ tại sao, nhưng y không thể làm được điều đó khi đối mặt với Thời Chương, y rất thiên vị.
Gần như ngay lập tức chắc chắn rằng Thời Chương không sai, cho dù anh có hành vi hung bạo, cũng chỉ có thể bị buộc phải làm như vậy.
Tống Phất Chi nhanh chóng nhận ra là ai đã gửi thứ này, không thể có ai khác ngoài ba của Thời Chương.
Đoán chừng mấy thứ còn lại đều là “lịch sử đen tối” của Thời Chương, muốn dùng kế ly gián ở chỗ này, khiến hôn nhân của bọn họ sinh ra vết nứt, không chừng cãi vã dẫn đến ly hôn, sau đó bắt Thời Chương trở về kiếm cho ông một đứa cháu trai.
Sắc mặt Tống Phất Chi trở nên rất lạnh, đây là một thủ đoạn nhàm chán và âm hiểm, không có ý nghĩa gì, lại rất bỉ ổi.
Nghĩa lý gì đâu, lấy sai lầm phạm phải năm mười mấy tuổi của Thời Chương ra nói, chỉ có thể làm nổi bật bao nhiêu nỗ lực mà anh ấy đã bỏ ra trong nhiều năm, để trở thành một người trưởng thành ưu tú.
Nhìn đến đây Tống Phất Chi không muốn nhìn thêm nữa, y sẽ không tin lời nói từ một phía của ông già.
Tống Phất Chi muốn nhét sấp giấy còn lại vào phong bì rồi vứt đi, nhưng đột nhiên dừng lại.
Bởi vì trang giấy phía dưới lộ ra một góc, là một tấm ảnh màu.
Trong lòng có chút suy đoán, Tống Phất Chi rút tấm ảnh ra xem, vẻ mặt trở nên hưng phấn.
Là một tác phẩm cosplay trước đây của Thời Chương
Tống Phất Chi lại xem thêm vài tấm, có những tấm Thời Chương chụp chính diện và có những tấm chụp từ góc nhìn của người qua đường. Dù sao thì Tống Phất Chi cũng đã thấy trên Weibo của hắn.
Phía sau có vài tấm mới mẻ, là ảnh Thời Chương đang ngồi trên ghế, trên đầu đội tóc giả và trang điểm được một nửa.
Ý đồ của tấm ảnh này rất rõ ràng, có nghĩa là những tạo hình giương nanh múa vuốt, hoa hòe hoa sói này là do chính Thời Chương thực hiện.
Tống Phất Chi nhìn thấy những tấm ảnh này, khóe miệng không khỏi nhếch lên cười nhạt, nhưng càng nhìn y lại càng không cười nổi.
Cha hắn gửi tới chứng cứ đánh nhau khi còn bé của Thời Chương cùng với ảnh chụp cosplay của hắn, điều này có nghĩa là trong quan niệm của Thời Chính Lâm, cosplay cũng giống như đánh nhau, đều là “vết nhơ” của Thời Chương, là thứ có thể chọc giận Tống Phất Chi.
Không khó để đoán ra thái độ của Thời Chính Lâm đối với sở thích của Thời Chương là như thế nào trong những lần dạy dỗ hiếm hoi khi Thời Chương còn nhỏ.
Nhưng cũng may Thời Chương đủ kiên trì, tự mình độc lập sống tốt nên Thời Chính Lâm cũng lười quản đứa con riêng trưởng thành này.
Nếu không rất khó nói, còn có thể có Bạch Tuộc hôm nay hay không.
Bây giờ không khó hiểu tại sao Thời Chương không muốn tiết lộ mình từng làm coser, hơn nữa vừa kết hôn liền rời khỏi giới.
Hẳn là sợ Tống Phất Chi cũng chán ghét văn hóa 2D giống như cha hắn.
Trong lòng Tống Phất Chi ngũ vị tạp trần, nếu như y thật sự là một người trưởng thành ba mươi tuổi khó chấp nhận được văn hóa 2D, đột nhiên biết chồng đã từng chơi những thứ này, cho dù là trước khi kết hôn, đại khái cũng sẽ cảm thấy chán ghét.
Nhưng hiện thực lại kỳ diệu như vậy, Thời Chính Lâm gửi những “bằng chứng” này, không chỉ không làm cho Tống Phất Chi nghi ngờ chồng mình, mà ngược lại còn tăng độ yêu thích của y lên đến tột cùng.
Tống Phất Chi giữ lại những tấm ảnh cosplay của Thời Chương, sau đó ném phần còn lại vào máy hủy giấy, rào rào xé nát chúng cùng với nước cờ nham hiểm của Thời Chính Lâm.
Cấp độ quá thấp, không làm họ bị thương chút nào.
Tống Phất Chi gần như đưa ra quyết định ngay lập tức.
Tối nay lại đến lượt Tống Phất Chi đi chăm sóc gia đình chim cắt đỏ.
Thực ra chúng không cần được chăm sóc nữa, đám chim cắt con đã mọc ra bộ lông đẹp đẽ và sắc bén, gần như không nhìn ra bộ dáng tròn tròn nhỏ nhỏ ban đầu, cuối cùng cũng ra dáng chim săn mồi.
Chỉ là vài con trên đỉnh đầu còn chút lông tơ, nhìn giống mấy thiếu niên miệng còn hôi sữa.
Như thường lệ, Tống Phất Chi chụp ảnh và quay video gửi qua cho Thời Chương, Thời Chương nói chúng nó sắp bay đi.
“Lũ chim nhỏ đang học bay.” Tống Phất Chi nói với hắn.
Thời Chương ở bên kia cười cười, nhờ Tống Phất Chi giúp hắn chăm chim, thí nghiệm hôm nay của hắn không dứt ra được, không thể đến được.
Tống Phất Chi nói “Không sao”, còn nói: “Chim con nhất định sẽ đợi gặp anh lần cuối trước khi bay đi.”
Nhưng Tống Phất Chi vẫn rất nghe lời Thời Chương, ngồi trên sofa nhìn đám nhóc vỗ cánh.
Mái hiên lần trước được bung ra để che mưa vẫn chưa thu lại, Tống Phất Chi nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm đó, còn có kho tàng quần áo cosplay chỉ cách y vài bước chân.
Y không cần bước vào nữa, qua một thời gian dài, dường như cuối cùng Tống Phất Chi cũng thích nghi được việc chồng mình chính là Bạch Tuộc.
Tống Phất Chi gọi điện cho Lạc Lưu Ly.
Một lát sau Lạc Lưu Ly mới bắt máy, giọng nói lười biếng: “Gì á?”
Tống Phất Chi: “Làm phiền bồ hả?”
“Không.” Lạc Lưu Ly nói: “Chị đang đi spa.”
“Vậy spa tiếp đi, tôi hỏi bồ cái này.”
Lạc Lưu Ly thuận miệng hừ một tiếng, ý bảo Tống Phất nói.
Tống Phất Chi: “Bồ cảm thấy trong vòng ba tháng có thể ra bao nhiêu bộ cos?”
“Hả?”
Lạc Lưu Ly tựa như không nghe rõ: “Cậu nói cái gì?”
Tống Phất Chi lặp lại từng chữ một, Lạc Lưu Ly nín thin vài giây, mạnh mẽ cao giọng: “Cuối cùng thì cậu muốn ra cos rồi à? Fu điện hạ, tài khoản của cậu sắp mọc lông rồi.”
“Chỉ có chút ý tưởng.” Tống Phất Chi ăn ngay nói thiệt.
Lạc Lưu Ly kích động muốn ngồi dậy, hỏi tiếp: “Ba tháng là có ý gì? Cậu muốn thực hiện thử thách nào? Trong vòng ba tháng có thể hoàn thành nhiều nhất bao nhiêu bộ cos hả?”
“Không phải vậy.” Tống Phất Chi ôm đầu gối nói: “Chừng còn ba tháng nữa là đến sinh nhật của giáo sư Thời.”
Lạc Lưu Ly không hiểu kịp: “Ùa, mà hai vụ này liên quan gì? Khoan khoan —— cậu có ý gì, muốn dùng tác phẩm cosplay làm quà sinh nhật cho chồng cậu? Nhưng mà ổng có thích cái này không?”
“Anh ấy thích.“. ngôn tình sủng
Giọng Tống Phất Chi chắc như đinh đóng cột, lúc nói lời này khóe miệng còn nhếch lên rất cao.
Lạc Lưu Ly mừng húm: “Thiệt hay giả vậy! Ông giáo thích 2D á, hai người giao lưu đến đây rồi à? Đậu má đậu má, tôi không ngờ luôn, ổng nhìn đứng đắn vậy mà, còn tưởng bình thường sở thích lớn nhất của giáo sư là nếm thảo mộc chứ.”
Tống Phất Chi cười ra tiếng: “À, đúng vậy.”
“Vậy cậu chuẩn bị cos nhân vật gì, cos bao nhiêu bộ?”
Tống Phất Chi cũng đã nghĩ đến vấn đề này, nói với Lạc Lưu Ly: “Tôi muốn chọn một số nhân vật mà Bạch Tuộc đã từng cos. Bạch Tuột hoạt động trong giới khoảng hai mươi năm, ban đầu tôi muốn chọn nhân vật tương đối tiêu biểu trong mỗi năm, nhưng chắc thời gian ba tháng không thể nào cos hết, cho nên tôi muốn chọn năm sáu nhân vật đi, có điều cảm giác thời gian cũng rất eo hẹp...”
Y nói một tràng dài, Lạc Lưu Ly rõ ràng nghe không hiểu, ngắt lời: “Dừng dừng dừng, ngay từ đầu tôi đã nghe không hiểu, cậu chọn nhân vật mà Bạch Tuộc từng cos làm gì? Chọn nhân vật cậu thích là được rồi, hoặc là nhân vật mà Thời Chương thích?”
“Thì đó, tôi đang chọn nhân vật Thời Chương thích mà.” Tống Phất Chi vẫn còn cười.
Lạc Lưu Ly hoàn toàn rối mù, dần mất kiên nhẫn: “Cái đậu má cậu ——”
Cuối cùng Tống Phất Chi cũng từ bi không định trêu chọc cô nữa, nói thẳng: “Bởi vì trước kia giáo sư Thời Chương chơi cos rất lâu, mà tên trong giới của anh ấy, gọi là Bạch Tuộc.”
“...”
Đầu dây bên kia đột nhiên im lặng.
Tống Phất Chi bình tĩnh đưa điện thoại di động cách lỗ tai xa hơn, quả nhiên, sau mười giây nín lặng, màng nhĩ của y bị tiếng thét chói tai 10.000 decibel tẩy lễ.
Giọng nói của Lạc Lưu Ly méo mó và the thé: “Cậu —— nói ——cái —— gì?”
Tống Phất Chi và điện thoại cách một đoạn không khí, thong dong tuyên bố: “Thời Chương chính là coser Bạch Buộc.”
Lạc Lưu Ly im lặng một lúc lâu, sau đó đầu bên kia truyền đến tiếng va chạm leng keng, Lạc Lưu Ly rất suy sụp hỏi: “Cái đù má cậu đang ở đâu, tôi tới.”
Tiếp theo lại nghe cô nói: “ “Để dành tinh dầu cho lần sau đi. Phiền mấy em, chị có việc gấp phải đi đánh lộn.”
Một lúc sau, hai người gặp nhau ở một quán thịt nướng, Lạc Lưu Ly nhìn thấy Tống Phất Chi, từ xa đã chạy tới, thiếu chút nữa trực tiếp đấm cho y một đấm: “Tống Phất Chi, đù má cậu tốt nhất là đừng có đùa, cậu biết khi nào? Tại sao không nói cho tôi biết trước! Cậu không thể nào bình tĩnh như vậy được!”
“Lúc đó lại xảy ra chuyện khác, tôi không tìm được cơ hội để nói.”
Thấy Lạc Lưu Ly kích động, vốn dĩ Tống Phất Chi cảm thấy mình rất bình tĩnh tiếp nhận chuyện này, nhưng bây giờ y nhớ lại mình đã bối rối và sốc toàn tập thế nào khi nhìn thấy căn phòng đầy trang phục cosplay của Thời Chương.
Nhịp tim Tống Phất Chi cũng đập nhanh hơn: “Tôi nhìn thấy rất nhiều quần áo cosplay ở nhà Thời Chương, tất cả đều là nhân vật của Bạch tuộc, ngay cả thứ tự cũng không y chóc, lúc ấy tôi rất muốn hét lên, đù má không thể tin được.”
“Sao có thể như vậy, làm sao chuyện này có thể xảy ra được?”
Lạc Lưu Ly rất muốn nắm lấy cổ áo của y, xé toạc y ra: “Dựa vào đâu mà chồng 2D của cậu có thể biến thành chồng thật của cậu??”
Ghen tị khiến Lạc Lưu Ly lật mặt: “Chuyện tốt này vì sao không tới lượt tôi!”
Tống Phất Chi mím môi cười: “Không xứng......”
Lạc Lưu Ly bị chọc tức điên.
“Chờ đã.” Lạc Lưu Ly đột nhiên mở to hai mắt, ánh mắt mang theo một tia mập mờ: “Trước kia cậu đã nhiều lần tưởng tượng về Bạch Tuộc, bây giờ cậu —— Ừm, vậy người thật ngoài đời cảm giác thế nào? Nó có sướng như cậu nghĩ không?”
Lạc Lưu Ly dùng từ rất thẳng thắn, đột nhiên hỏi khiến Tống Phất Chi ngại một cục.
Y cân nhắc lời lẽ mới nói: “Bạch Tuộc vô cùng tuyệt vời.”
Lạc Lưu Ly lúc này đã muốn hất bàn rời đi, đúng là khinh người quá đáng, tại sao cô phải vội vàng chạy tới đây ăn cơm chó xuyên không gian này?
Lạc Lưu Ly lại tóm lấy Tống Phất Chi phát điên nửa giờ, cuối cùng mới quay vấn đề chính.
“Vì vậy, Fu, cậu định cos một loạt nhân vật mà Bạch Tuộc đã cos để làm quà sinh nhật cho hắn?”
Tống Phất Chi gật đầu.
Lạc Lưu Ly nhướng mày: “Nghe chị khuyên một câu, cậu trực tiếp cos tiểu yêu tinh mà hắn thích nhất, trốn trong chăn chờ hắn là được rồi, làm phức tạp thế làm gì!”
“Cái quỷ gì thế.” Tống Phất Chi cười ra tiếng.
Thế thì thái quá, thầy Tống không vác nổi cái mặt già này làm chuyện đó.
Tất nhiên đây không phải là lý do duy nhất.
Tống Phất Chi không chỉ là muốn chọn nhân vật Thời Chương thích, y còn muốn nói cho hắn biết ——
Những thứ anh thích, em cũng thích, vết sẹo của anh, quá khứ của anh, cố chấp của anh, em cũng thích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.