Chương 56
Ngạc Nhân Hành Sơn
10/06/2024
Hôm nay bà Vương gọi điện tới hỏi Tống Phất Chi: “Mẹ muốn về thăm trường trung học cũ, con có muốn về cùng không?”
Từ sau khi về hưu thì bà Vương cũng không rảnh rỗi lắm, ở nhà loay hoay trồng hoa trồng cỏ, còn lôi kéo Tống Phất Chi và Thời Chương đến nhà bà chơi.
Bà Vương nói “Trường trung học cũ” chính là trường cấp ba mà Tống Phất Chi học, cũng là nơi bà công tác nhiều năm.
Đó không phải là trường cấp ba trọng điểm, nó nằm ở trong một thị trấn nhỏ bên cạnh thành phố, phần lớn học sinh vào học là ở khu vực gần đó, chất lượng học sinh cao thấp không đồng đều.
Sau này bà được chuyển đến trường trong thành phố, cả nhà mới theo vào thành phố.
Khi đó cả nhà Tống Phất Chi sống trong một khu dân cư cạnh trường học. Đó là một khu dân cư kiểu cũ không có thang máy nhưng gần như là nơi ở tốt nhất trong thị trấn.
Thời kỳ trưởng thành của Tống Phất Chi rất tốt, nhưng ký ức của y về thị trấn nhỏ cũng rất sâu sắc.
Nhịp sống chậm rãi tràn ngập khói dầu và bầu không khí bình dị, ngày nay ở trong thành phố lớn rất khó trải nghiệm được.
Lúc Tống Phất Chi nhận điện thoại của mẹ, Thời Chương đang ở bên cạnh chăm chú đọc tập san.
Đây cũng là trường của Thời Chương, thế nên Tống Phất Chi muốn hỏi ý kiến hắn.
Tống Phất Chi nói: “Để con hỏi Thời Chương.”
Bà Vương nói được, sau đó cúp điện thoại.
Thời Chương nhanh chóng ngẩng đầu lên, hỏi: “Sao vậy?”
Tống Phất Chi: “Mẹ em muốn về thăm trường cấp một chuyến, hỏi chúng ta có muốn cùng nhau về thăm không.”
Vừa dứt lời, Tống Phất Chi đột nhiên dừng lại, cảm thấy mình không nên hỏi.
Ký ức của Thời Chương ở đó không mấy dễ chịu, có lẽ anh sẽ không muốn quay lại.
Không ngờ Thời Chương nhanh chóng gật đầu: “Được, lâu rồi anh cũng chưa về.”
Tống Phất Chi do dự một lát: “Ừm, anh thực sự muốn về sao?”
Nguyên nhân y hỏi như vậy rất rõ ràng, Thời Chương nói “Muốn”, lại cười: “Có sao đâu, anh đã bước ra ngoài rồi.”
“Mà thật ra anh đã có một quãng thời gian vui vẻ ở trường cấp, có bạn tốt, giáo viên tốt, còn có trụ cột tinh thần.”
Tống Phất Chi không quan tâm cái “trụ cột tinh thần “ kia, bắt được một trọng điểm khác: “Giáo viên tốt?”
“Chính là cô Vương.” Thời Chương rũ mắt, giọng rất trịnh trọng:“ Nếu không có cô ấy, cũng sẽ không có anh ngày hôm nay.”
Đây là một trong số ít những nhận xét mà Tống Phất Chi nghe được về mẹ từ các học trò của mẹ, nhưng Tống Phất Chi hoàn toàn có thể tưởng tượng ra tất cả những nhận xét đó đều là khen ngợi.
Vương Huệ Linh có lẽ đã từng không phải là một người mẹ giỏi giang, nhưng bà chắc chắn là một giáo viên giỏi.
Tống Phất Chi xoa má Thời Chương: “Nếu trên đường không thoải mái thì phải nói với thầy Tống.”
Thời Chương cười hiền: “Thầy là tốt nhất.”
Bọn họ xuất phát vào cuối tuần, Thời Chương lái xe, Tống Phất Chi ngồi trên ghế lái phụ, hai người già ngồi ở hàng sau, dọc theo đường đi họ trò chuyện về những chủ đề thường ngày.
Trên đường đi, điện thoại của Tống Phất Chi rung liên tục, là Lạc Lưu Ly chỉnh sửa video xong gửi cho Tống Phất Chi, ráo riết hỏi y: Cậu mau nhìn xem, chị edit đỉnh không? Đỉnh vãi luôn ấy chứ!
Thời Chương đang chăm chú lái xe, trong khi hai người già phía sau đang ngủ say.
Tống Phất Chi len lén lấy tai nghe ra đeo vào, giảm độ sáng màn hình rồi giơ điện thoại lên xem video Lạc Lưu Ly gửi tới.
Ý tưởng và phân cảnh quay video đều là của Tống Phất Chi, Lạc Lưu Ly giúp y làm chỉnh chu.
Đối với toàn bộ phân cảnh, Tống Phất Chi muốn diễn giải các nhân vật theo cách riêng của mình, nhưng cũng muốn dung nhập phong cách cosplay của Bạch Tuộc.
Vì lần cosplay cuối cùng của Bạch Tuộc là ảnh trong sân triển lãm, cho nên bối cảnh ảnh chụp là tại một cửa tiệm triển lãm, nơi có người đi tới đi lui.
Bản thân nhân vật này là từ một tác phẩm giả tưởng nên Tống Phất Chi đã lồng ghép một số màu sắc hiện đại vào video.
Chiến thần trẻ tuổi với mái tóc dài màu bạc ở trên đường phố hiện đại, thân khoác áo giáp nhẹ, mặt lạnh sải bước về phía trước, ống kính đi theo phía sau y, phác họa ra non nửa khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng.
Phía sau y là nhiều cửa hàng khác nhau, thỉnh thoảng một người đi ngang qua và quay đầu lại nhìn vì bị vẻ đẹp hút hồn.
Khi Chiến Thần đi qua ngang một bốt điện thoại cũ, bối cảnh đột nhiên thay đổi từ con phố nhỏ hiện đại thành cung điện giả tưởng tráng lệ, cột đá cẩm thạch màu trắng nghiêng đổ bên chân Chiến Thần.
Một luồng ánh sáng xanh rực rỡ chiếu rọi nơi bầu trời xa xăm, y dang rộng vòng tay, mái tóc dài màu bạc tung bay trong gió, đón chào ánh sáng đang đến giữa tiếng ngâm xướng của các tín đồ.
Từ hiện đại đến dị thế, dường như Chiến Thần có sức mạnh tự do bước đi trong không gian và thời gian khác nhau, dường như y thực sự có thể xuất hiện ở một góc nào đó của trái đất.
Hiệu quả tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của Tống Phất Chi.
Y không ngờ Lạc Lưu Ly có thể khiến khung cảnh trở nên hoàn hảo như vậy, vốn tưởng rằng chỉ cần nhìn cận cảnh các trụ trong cung điện là đủ, nhưng Lạc Lưu Ly đã cho y cả thế giới.
Tống Phất Chi: Ahhh, Lạc điện hạ quá đỉnh.
Lạc Lưu Ly: Chuyện nhỏ, nghề của chị mà lị!
Tống Phất Chi: Ba phần nhờ tôi cos, bảy phần là nhờ vào bồ tạo thiên lập địa.
Lạc Lưu Ly: Tôi thấy ý tưởng của cậu rất hay, chứ bây giờ kỹ xảo đâu còn khó như trước.
Tống Phất Chi không quen kiểu khen qua khen lại này, y cười gãi tai.
Tống Phất Chi: Tôi đăng luôn đây, không cần edit gì nữa đâu.
Lạc Lưu Ly: Cậu đăng đi, chị chờ cậu lên xu hướng.
Thực ra Tống Phất Chi rất hồi hộp.
Bộ cosplay Kiếm Khách đăng ở Lễ hội truyện tranh lần trước chỉ là ngẫu hứng, trong trạng thái rất thoải mái, gần giống như ghi chép cuộc sống vậy.
Nhưng lần này thì khác, đây là một món quà dành cho lão làng trong giới, nếu cosplay không đẹp, Tống Phất Chi không dám đem ra tặng.
Trước khi lão làng nhìn thấy, tác phẩm sẽ lọt qua con mắt tinh tường của đại chúng trước tiên. Nếu nhiều người cảm thấy cos không đẹp thì rất có thể video sẽ chìm nghỉm.
Vì vậy trước khi Tống Phất Chi ấn nút đăng lên, tim y đập thình thịch, như mình sắp bị đẩy lên đài xét xử.
Y đột nhiên hiểu được tâm trạng của học sinh trong lớp khi nộp bài thi.
Hơn nữa bây giờ ông giáo chấm bài đang ngồi ở bên cạnh mình, không thể cho hắn xem, điều này càng tra tấn hơn.
“Phất Chi?”
Giọng nói của Thời Chương đột nhiên vang lên, Tống Phất Chi giật mình đến mức run tay, nhấn nút đăng.
Y tiện thể tháo tai nghe ra, sau đó tự nhiên tắt màn hình điện thoại, Tống Phất Chi giả vờ bình tĩnh, “Ừm” một tiếng, làm như không có việc gì nhìn Thời Chương: “Sao vậy?”
Thực tế tim đập nhanh như muốn vọt ra khỏi lồng ngực.
Cảm giác lén nộp bài tập dưới mí mắt ông giáo kích thích quá đi.
Thời Chương khẽ hất cằm: “Anh nói, xem dẫn đường giúp anh được không? Xem đằng trước ngã tư nào xuống đường cao tốc?”
Tống Phất Chi vội vàng “À à” hai tiếng, mở bản đồ dẫn đường bắt đầu xem.
Lúc y nghiêm túc nhập địa điểm, Thời Chương đột nhiên nhẹ nhàng hỏi: “Vừa rồi đang nói chuyện phiếm?”
Ngón tay Tống Phất Chi lại run lên, gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Nói xong, y lại vội vàng bổ sung: “Với một người bạn bình thường.”
Thời Chương sửng sốt vài giây, cúi đầu cười.
“Vội giải thích thế.”
Tống Phất Chi nhận ra mình phản ứng thái quá, hơi lo lắng: “Sợ anh hiểu lầm.”
“Không hiểu lầm.” Thời Chương nhanh chóng nhìn y một cái, nhẹ giọng nói:“ Chỉ là cảm giác em trò chuyện rất vui vẻ, còn đeo tai nghe, anh gọi mấy lần em mới nghe thấy.”
Tống Phất Chi lúng túng “À” một tiếng, lại “Ồ” một tiếng, khóe môi chậm rãi nhếch lên: “Buổi trưa giáo sư Thời ăn sủi cảo không chấm dấm à?”
Bà Vương đang ngủ say ở hàng ghế sau lặng lẽ nhíu mày, ông Tống vừa mới nhẹ giọng ngáy, giờ đã nhắm hai mắt lặng lẽ thay đổi tư thế.
-
Gia đình họ tìm khách sạn ở trung tâm thị trấn, vừa vặn hai đôi bạn đời hợp pháp, mỗi đôi một phòng, sát vách nhau.
Bây giờ đã muộn, trường trung học cũ đã đóng cửa không cho vào, bọn họ dự định sẽ đến thăm vào ngày hôm sau.
Thế là cả gia đình đi dạo trên phố trong ánh hoàng hôn. Họ đã từng sống ở đây một quãng thời gian rất dài, có rất nhiều điều để nói.
“Đúng là thay đổi nhiều thật...” Ông Tống chắp tay sau lưng cất bước, bùi ngùi: “Con đường trước đây nhiều ổ gà lại chật hẹp, nhưng bây giờ đã trở thành đường xi măng phẳng phiu.”
Bà Vương chỉ vào một chỗ cách đó không xa: “Nơi đó từng là một tiệm sách, mỗi ngày tôi đều dạo qua xem có quyển luyện đề nào mới không.”
Tống Phất Chi cười rộ lên, đẩy khuỷu tay Thời Chương: “Cô giáo Vương ngày nào cũng nhập hàng từ đây, sau đó đối phó với các anh.”
Thời Chương nháy mắt mấy cái: “Cô giáo Vương đối phó với bọn anh vất vả lắm.”
Bà Vương trừng mắt nhìn Thời Chương: “Mẹ còn nhớ rõ, buổi chiều hôm đó mẹ đến lấy sách tham khảo đã đặt trước, đến cửa hàng này nhìn thấy con ngồi dưới đất đọc một quyển sách toàn vẽ thực vật. Làm mẹ tức lên, thằng nhỏ này dám trốn học đến xem cây cây cỏ cỏ.”
Ông Tống ngạc nhiên: “Trước đây còn trốn học nữa à?”
Ở trong mắt ba Tống, Thời Chương là kiểu quân tử nhẹ nhàng tao nhã từ nhỏ đến lớn, khi còn bé hẳn là có thành tích ưu tú, hạnh kiểm xuất sắc, không ngờ còn tự ý trốn học.
Theo lý mà nói, Tống Phất Chi cũng nên ngạc nhiên, nhưng lúc trước y đã nhận được “Bằng chứng phạm tội của Thời Chương” mà Thời Chính Lâm gửi cho, lại xét đến những gì hắn đã trải qua khi còn nhỏ, có lẽ hắn sẽ không phải là một học sinh quá bình thường.
Vậy nên khi nghe bà Vương nói Thời Chương trốn học, y không ngạc nhiên chút nào, thay vào đó nắm lấy tay Thời Chương.
“Thế sau đó thì sao, mẹ em thấy anh trốn học ra ngoài đọc sách, bà ấy phạt anh thế nào?”
Bà Vương “ôi” một tiếng: “Đúng vậy, lúc đó mẹ xử lý thế nào nhỉ? Lâu quá không có ấn tượng, chắc là rất tức giận đi.”
“Anh nhớ rất rõ.” Thời Chương nói: “Lúc ấy cô giáo Vương nổi giận đùng đùng, mắng anh một trận ở tiệm sách, bắt anh nhanh chóng trở về lớp học.”
Bà Vương: “....”
Tống Phất Chi hả hê cười to.
Thời Chương cười rũ mắt: “Nhưng sau đó cô giáo Vương nói cho anh biết, thư viện trong trường có quyển sách này, bảo anh sau giờ học đến thư viện đọc sách, đừng chạy xa như vậy.”
Tống Phất Chi sửng sốt, nói: “Mẹ, không hổ là giáo viên kiểu mẫu.'
Bà Vương hơi đắn đo: “Già rồi, mẹ không nhớ lắm mình đã làm những việc này.”
Thời Chương đi qua đỡ bà một chút: “Cô giáo Vương, cô đối xử với học sinh rất tốt, có thể chính mình không nhớ rõ nhưng sẽ có vô số học sinh ghi nhớ trong suốt quãng đời của chúng.”
Bà Vương trở tay vỗ Thời Chương một cái: “Con là đứa trẻ ngoan.”
Thật vui khi nói về những câu chuyện thú vị trong quá khứ dưới ánh hoàng hôn.
Họ dần dần đi xa, gần như đến được rìa thị trấn, con đường lại trở nên gập ghềnh, những ngôi nhà bên đường xập xệ thấy rõ.
Nước thải giàn giụa trên mặt đất, xe điện và xe đạp dừng lung tung trên đường dành cho người đi bộ. Ở bên đường có ông cụ thản nhiên cởi áo ăn cơm, miệng phun mấy câu thô tục đặc giọng địa phương, tùy tiện nhổ vỏ hạt dưa xuống đất.
Bác sĩ Tống là một người đàng hoàng, trước kia ông không thích đến nơi này, không quá lời khi nói nơi này bẩn thỉu và bừa bộn.
“Chúng ta về thôi.” Ông Tống đề nghị.
Bà Vương nói: “Ừ, đi thôi.”
Tống Phất Chi muốn dắt Thời Chương quayvề, lại phát hiện hắn còn đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn về một hướng.
Tống Phất Chi muốn đi lên hỏi hắn “Làm sao vậy”, đột nhiên đùi đau nhức, một đứa trẻ hi hi ha ha chạy như điên lao tới, đâm sầm vào đùi y, còn đạp y một cước thật mạnh.
Tống Phất Chi cau mày “Ui” một tiếng, sắc mặt khó chịu nhìn đứa trẻ.
Đứa trẻ làm mặt quỷ, ngay cả một câu “Xin lỗi” cũng không có, lại tiếp tục chạy như điên.
Thời Chương nhíu mày, xoa chân Tống Phất Chi hai cái: “Em sao không?”
Tống Phất Chi lắc đầu: “Không sao. Thằng nhỏ này không có một chút lễ phép.”
Ông Tống ở bên cạnh thở dài: “Hơn mười năm qua mà nơi này vẫn không có gì thay đổi, dân trí thấp, môi trường sống hỗn loạn, chúng ta ít đến đây đi.”
Những gì ba Tống nói đều là sự thật, không thể phủ nhận điều này, chỉ là sắc mặt Thời Chương vẫn trắng bệch.
Bà Vương đột nhiên kéo tay áo ông Tống: “Ông già thối, cho nên nói bên cạnh phải có trường học mới được! Ông có ăn học, đọc nhiều sách thì ghê gớm rồi? Dân trí cũng đều từ giáo dục mà có, học giỏi những điều đó thì có tương lai thôi.”
Vẻ mặt vừa rồi của Thời Chương đều rơi vào mắt Tống Phất Chi.
Y cố ý tụt lại phía sau ba mẹ một khoảng lớn, kéo Thời Chương hỏi: “Sao vậy?”
Thời Chương nhìn y chăm chú vài giây, sau đó quay người chỉ về dãy nhà lầu đổ nát phía trong cùng.
“Đó là ngôi nhà trước kia anh và mẹ ở, sau khi bà đi, anh ở một mình.” Thời Chương nói.
Tống Phất Chi giữ chặt tay Thời Chương, xoa xoa trấn an: “Không sao, cũng đã qua rồi, chúng ta về thôi...”
“Thầy Tống.” Thời Chương nhẹ giọng ngắt lời y: “Ngày mai chúng ta lại đến một chuyến, anh muốn thăm lại nơi này.”
-
Sau khi từ thị trấn nhỏ trở về, cảm xúc của Tống Phất Chi vẫn tụt dốc.
Y không ngờ khi còn bé Thời Chương lại sống ở một nơi như vậy, lúc trước y có mường tượng ra, nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn chấn động rất lớn, khiến lòng Tống Phất Chi không thoải mái.
Thời Chương vẫn như thường, còn ôm eo Tống Phất Chi dỗ y: “Anh chính là cá chép vượt long môn nhảy ra khỏi nơi đó đấy, hạnh phúc lắm. Vui vẻ lên đi, đúng không nào.“.
Lúc này Tống Phất Chi mới nhếch khóe miệng, kéo khuôn mặt đẹp trai của Thời Chương: “Thời cá chép.”
Điều kiện khách sạn ở đây khá bình thường, phòng tắm rất hẹp, lúc Thời Chương đi tắm, Tống Phất Chi mới nhớ tới tác phẩm cosplay mà mình đăng buổi trưa.
Lúc này đã qua hơn nửa ngày, phỏng chừng đã có phản hồi.
Tống Phất Chi hồi hộp, lấy điện thoại ra mở phần mềm.
Thứ đập thẳng vào mắt là một hàng chữ “99+” màu đỏ trên ô tin nhắn, tim y như ngừng đập, nhấm xem chi tiết.
Khu bình luận rất quá lố, spam “Á á á” và “Ỏ ỏ ỏ”, người thiếu từ ngữ đánh giá thì “Quá đỉnh quá keo quá đẹp”, người có từ ngữ phong phú thì viết một đoạn tâm tình dài sặc mùi phèn, ba hoa chích chòe tâng bốc như thể y đánh rắm cũng ra cầu vồng.
- Xem tôi lướt ra gì này! Thầy Fu, cuối cùng ngài cũng cập nhật rồi.
- Đỉnh của chóp! Tôi tưởng chỉ đi trên phố thôi đã đẹp trai rồi, không ngờ còn bước thẳng vào một thế giới khác. Kết nối tuyệt vời!
- Ahhhh Fufu, sao anh im im làm chuyện lớn thế? Tung tuyệt chiêu bất thình lình làm em chết đứ đừ rồi áu áu. Khi nào thì ra tác phẩm tiếp theo?
- Quỳ xuống cầu xin thầy Fu. Video này cũng nhìn không rõ mặt ahhhh. Nhưng chỉ nhìn góc mặt này, tôi đã biết Fu chắc chắn là một ĐẠI! SOÁI! CA!
- Lần cuối cùng tôi nhìn thấy nhân vật này được cos giống nguyên tác chính là Bạch Tuộc (chấm mút)
- Tôi nghĩ Fu phù hợp hơn, khí chất có vẻ đẹp hơn một tí.
- Bạch Tuộc: Thôi xong, tôi bị kéo giẫm rồi.
- Tôi nói nè lầu trên, mỗi coser có một cách hiểu khác nhau về nhân vật, Bạch Tuộc đã lui giới rồi, không cần phải so sánh nữa.
Tống Phất Chi lặng lẽ cho bình luận cuối cùng một nút like.
Thật là, so cái gì mà so, y không phải đến tranh ngôi với Bạch Tuộc đâu.
- Mà lời chú thích của Fu viết rất hay nha, tuy không phải lời thoại nhân vật nhưng lại rất ăn khớp và lãng mạn.
“Anh bước đi trong hiện thực và trong cả giấc mộng vô biên của em.”
—— Đây là dòng chữ Tống Phất Chi gán cho video.
Lần này khác với lần trước, lần trước Tống Phất Chi chỉ cảm thấy dáng người và tạo hình của mình đã được khẳng định., lần này còn khẳng định được lối tư duy trong phong cách quay chụp của bản thân.
Tống Phất Chi thừa nhận y đã đưa hàng riêng vào dòng chú thích, đó là điều y muốn nói với Thời Chương.
Tống Phất Chi nhìn thấy một tin nhắn hệ thống, một dòng chữ chúc mừng đầy màu sắc, trong đó có nội dung “Chúc mừng bạn đã lọt vào danh sách nóng của khu vực 2D!”
Sau đó y mới nhận ra rằng video này dường như tăng hạng nhanh hơn lần trước.
Quả nhiên tác phẩm có thêm kỹ xảo đặc biệt và tâm tư vẫn rất khác.
Tống Phất Chi không quá phấn khích, y chỉ cảm thấy nhẹ nhõm.
Khán giả hưởng ứng nhiệt liệt nên chắc ông Bạch Tuộc cũng sẽ thấy tác phẩm này không tệ.
Đang định thoát ra ngoài, Tống Phất Chi đột nhiên nhận được liên tiếp nhiều tin nhắn riêng.
- Ahhh, FuFu-sensei! Tôi rất thích cos của anh, đó là nhân vật tôi thích nhất, cos giống đến nỗi chạm vào tim tôi luôn. Chỉ một chữ thôi, đẹp!
- Tôi cũng là coser, tên Phi Phi, anh gọi tôi Phi Phi là được, trên trang chủ có cos của tôi, anh có hứng thú thì nể mặt nhìn xem (thẹn thùng). Muốn mạo muội hỏi một câu, có thể thêm bạn bè không? Nếu sau này có cơ hội thì chúng ta có thể cos cùng nhau!
- Nếu mạo phạm thì cũng xin lỗi, hãy bỏ qua cho tôi.
- Dù sao cũng muốn nói là anh cos rất tuyệt vời! (rải hoa)
Đứa trẻ này nói nhiều đến mức nhìn là biết rất giỏi giao tiếp xã hội, làm điện thoại của Tống Phất Chi nửa ngày không yên.
Tống Phất Chi không giỏi ứng phó với kiểu người nhiệt tình quá độ, y có chút bóng ma tâm lý, cho nên không trả lời chữ nào.
Nhưng xuất phát từ lễ phép, cũng xuất phát từ tâm lý muốn xem tác phẩm của coser khác, Tống Phất Chi nhấn vào trang chủ của cậu coser tên là “Phi Phi” này.
Tuy nhiên, điều không ngờ tới là bài đăng đầu tiên không phải là màn cosplay của cậu ta mà là một bài đăng thường ngày trên weibo đầy những dấu chấm than.
@ Phi Phi: Tôi tức giận, tôi gào thét, tôi đập bàn, tôi chạy như điên! Dựa vào cái gì, hai người này kết hôn, @ Hổ Nha, @ Chồng của bé Nha: Balls, có thể nhận được quà cưới của Bạch Tuộc! Dựa vào đâu! Hơn nữa phong bì còn đẹp đến thế, thậm chí còn có thiệp chúc mừng viết tay. Woooohooo, tôi cũng muốn kết hôn!
Mở hình ra, rõ ràng chính là màu nước và mỹ phẩm ngày đó mình và Thời Chương cùng chọn.
Bức ảnh thứ hai là một tấm thiệp chúc mừng viết tay của Bạch Tuộc với dòng chữ rõ ràng: “Món quà tôi đã chọn cùng tiên sinh nhà mình.”
Tống Phất Chi nhìn chằm chằm nét bút máy phiêu dật tiêu sái của giáo sư Thời, trong đầu có một quả pháo hoa nho nhỏ nở rộ.
Tống Phất Chi một lần nữa cảm nhận được sự kỳ diệu của hai thân phận chồng lên nhau “Thời Chương” và “Bạch Tuộc”, khiến sống lưng y tê dại.
Vì thế Tống Phất Chi quay lại giao diện trò chuyện riêng với coser Phi Phi, chậm rãi đơn giản gõ xuống —— “Được.”
Từ sau khi về hưu thì bà Vương cũng không rảnh rỗi lắm, ở nhà loay hoay trồng hoa trồng cỏ, còn lôi kéo Tống Phất Chi và Thời Chương đến nhà bà chơi.
Bà Vương nói “Trường trung học cũ” chính là trường cấp ba mà Tống Phất Chi học, cũng là nơi bà công tác nhiều năm.
Đó không phải là trường cấp ba trọng điểm, nó nằm ở trong một thị trấn nhỏ bên cạnh thành phố, phần lớn học sinh vào học là ở khu vực gần đó, chất lượng học sinh cao thấp không đồng đều.
Sau này bà được chuyển đến trường trong thành phố, cả nhà mới theo vào thành phố.
Khi đó cả nhà Tống Phất Chi sống trong một khu dân cư cạnh trường học. Đó là một khu dân cư kiểu cũ không có thang máy nhưng gần như là nơi ở tốt nhất trong thị trấn.
Thời kỳ trưởng thành của Tống Phất Chi rất tốt, nhưng ký ức của y về thị trấn nhỏ cũng rất sâu sắc.
Nhịp sống chậm rãi tràn ngập khói dầu và bầu không khí bình dị, ngày nay ở trong thành phố lớn rất khó trải nghiệm được.
Lúc Tống Phất Chi nhận điện thoại của mẹ, Thời Chương đang ở bên cạnh chăm chú đọc tập san.
Đây cũng là trường của Thời Chương, thế nên Tống Phất Chi muốn hỏi ý kiến hắn.
Tống Phất Chi nói: “Để con hỏi Thời Chương.”
Bà Vương nói được, sau đó cúp điện thoại.
Thời Chương nhanh chóng ngẩng đầu lên, hỏi: “Sao vậy?”
Tống Phất Chi: “Mẹ em muốn về thăm trường cấp một chuyến, hỏi chúng ta có muốn cùng nhau về thăm không.”
Vừa dứt lời, Tống Phất Chi đột nhiên dừng lại, cảm thấy mình không nên hỏi.
Ký ức của Thời Chương ở đó không mấy dễ chịu, có lẽ anh sẽ không muốn quay lại.
Không ngờ Thời Chương nhanh chóng gật đầu: “Được, lâu rồi anh cũng chưa về.”
Tống Phất Chi do dự một lát: “Ừm, anh thực sự muốn về sao?”
Nguyên nhân y hỏi như vậy rất rõ ràng, Thời Chương nói “Muốn”, lại cười: “Có sao đâu, anh đã bước ra ngoài rồi.”
“Mà thật ra anh đã có một quãng thời gian vui vẻ ở trường cấp, có bạn tốt, giáo viên tốt, còn có trụ cột tinh thần.”
Tống Phất Chi không quan tâm cái “trụ cột tinh thần “ kia, bắt được một trọng điểm khác: “Giáo viên tốt?”
“Chính là cô Vương.” Thời Chương rũ mắt, giọng rất trịnh trọng:“ Nếu không có cô ấy, cũng sẽ không có anh ngày hôm nay.”
Đây là một trong số ít những nhận xét mà Tống Phất Chi nghe được về mẹ từ các học trò của mẹ, nhưng Tống Phất Chi hoàn toàn có thể tưởng tượng ra tất cả những nhận xét đó đều là khen ngợi.
Vương Huệ Linh có lẽ đã từng không phải là một người mẹ giỏi giang, nhưng bà chắc chắn là một giáo viên giỏi.
Tống Phất Chi xoa má Thời Chương: “Nếu trên đường không thoải mái thì phải nói với thầy Tống.”
Thời Chương cười hiền: “Thầy là tốt nhất.”
Bọn họ xuất phát vào cuối tuần, Thời Chương lái xe, Tống Phất Chi ngồi trên ghế lái phụ, hai người già ngồi ở hàng sau, dọc theo đường đi họ trò chuyện về những chủ đề thường ngày.
Trên đường đi, điện thoại của Tống Phất Chi rung liên tục, là Lạc Lưu Ly chỉnh sửa video xong gửi cho Tống Phất Chi, ráo riết hỏi y: Cậu mau nhìn xem, chị edit đỉnh không? Đỉnh vãi luôn ấy chứ!
Thời Chương đang chăm chú lái xe, trong khi hai người già phía sau đang ngủ say.
Tống Phất Chi len lén lấy tai nghe ra đeo vào, giảm độ sáng màn hình rồi giơ điện thoại lên xem video Lạc Lưu Ly gửi tới.
Ý tưởng và phân cảnh quay video đều là của Tống Phất Chi, Lạc Lưu Ly giúp y làm chỉnh chu.
Đối với toàn bộ phân cảnh, Tống Phất Chi muốn diễn giải các nhân vật theo cách riêng của mình, nhưng cũng muốn dung nhập phong cách cosplay của Bạch Tuộc.
Vì lần cosplay cuối cùng của Bạch Tuộc là ảnh trong sân triển lãm, cho nên bối cảnh ảnh chụp là tại một cửa tiệm triển lãm, nơi có người đi tới đi lui.
Bản thân nhân vật này là từ một tác phẩm giả tưởng nên Tống Phất Chi đã lồng ghép một số màu sắc hiện đại vào video.
Chiến thần trẻ tuổi với mái tóc dài màu bạc ở trên đường phố hiện đại, thân khoác áo giáp nhẹ, mặt lạnh sải bước về phía trước, ống kính đi theo phía sau y, phác họa ra non nửa khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng.
Phía sau y là nhiều cửa hàng khác nhau, thỉnh thoảng một người đi ngang qua và quay đầu lại nhìn vì bị vẻ đẹp hút hồn.
Khi Chiến Thần đi qua ngang một bốt điện thoại cũ, bối cảnh đột nhiên thay đổi từ con phố nhỏ hiện đại thành cung điện giả tưởng tráng lệ, cột đá cẩm thạch màu trắng nghiêng đổ bên chân Chiến Thần.
Một luồng ánh sáng xanh rực rỡ chiếu rọi nơi bầu trời xa xăm, y dang rộng vòng tay, mái tóc dài màu bạc tung bay trong gió, đón chào ánh sáng đang đến giữa tiếng ngâm xướng của các tín đồ.
Từ hiện đại đến dị thế, dường như Chiến Thần có sức mạnh tự do bước đi trong không gian và thời gian khác nhau, dường như y thực sự có thể xuất hiện ở một góc nào đó của trái đất.
Hiệu quả tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của Tống Phất Chi.
Y không ngờ Lạc Lưu Ly có thể khiến khung cảnh trở nên hoàn hảo như vậy, vốn tưởng rằng chỉ cần nhìn cận cảnh các trụ trong cung điện là đủ, nhưng Lạc Lưu Ly đã cho y cả thế giới.
Tống Phất Chi: Ahhh, Lạc điện hạ quá đỉnh.
Lạc Lưu Ly: Chuyện nhỏ, nghề của chị mà lị!
Tống Phất Chi: Ba phần nhờ tôi cos, bảy phần là nhờ vào bồ tạo thiên lập địa.
Lạc Lưu Ly: Tôi thấy ý tưởng của cậu rất hay, chứ bây giờ kỹ xảo đâu còn khó như trước.
Tống Phất Chi không quen kiểu khen qua khen lại này, y cười gãi tai.
Tống Phất Chi: Tôi đăng luôn đây, không cần edit gì nữa đâu.
Lạc Lưu Ly: Cậu đăng đi, chị chờ cậu lên xu hướng.
Thực ra Tống Phất Chi rất hồi hộp.
Bộ cosplay Kiếm Khách đăng ở Lễ hội truyện tranh lần trước chỉ là ngẫu hứng, trong trạng thái rất thoải mái, gần giống như ghi chép cuộc sống vậy.
Nhưng lần này thì khác, đây là một món quà dành cho lão làng trong giới, nếu cosplay không đẹp, Tống Phất Chi không dám đem ra tặng.
Trước khi lão làng nhìn thấy, tác phẩm sẽ lọt qua con mắt tinh tường của đại chúng trước tiên. Nếu nhiều người cảm thấy cos không đẹp thì rất có thể video sẽ chìm nghỉm.
Vì vậy trước khi Tống Phất Chi ấn nút đăng lên, tim y đập thình thịch, như mình sắp bị đẩy lên đài xét xử.
Y đột nhiên hiểu được tâm trạng của học sinh trong lớp khi nộp bài thi.
Hơn nữa bây giờ ông giáo chấm bài đang ngồi ở bên cạnh mình, không thể cho hắn xem, điều này càng tra tấn hơn.
“Phất Chi?”
Giọng nói của Thời Chương đột nhiên vang lên, Tống Phất Chi giật mình đến mức run tay, nhấn nút đăng.
Y tiện thể tháo tai nghe ra, sau đó tự nhiên tắt màn hình điện thoại, Tống Phất Chi giả vờ bình tĩnh, “Ừm” một tiếng, làm như không có việc gì nhìn Thời Chương: “Sao vậy?”
Thực tế tim đập nhanh như muốn vọt ra khỏi lồng ngực.
Cảm giác lén nộp bài tập dưới mí mắt ông giáo kích thích quá đi.
Thời Chương khẽ hất cằm: “Anh nói, xem dẫn đường giúp anh được không? Xem đằng trước ngã tư nào xuống đường cao tốc?”
Tống Phất Chi vội vàng “À à” hai tiếng, mở bản đồ dẫn đường bắt đầu xem.
Lúc y nghiêm túc nhập địa điểm, Thời Chương đột nhiên nhẹ nhàng hỏi: “Vừa rồi đang nói chuyện phiếm?”
Ngón tay Tống Phất Chi lại run lên, gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Nói xong, y lại vội vàng bổ sung: “Với một người bạn bình thường.”
Thời Chương sửng sốt vài giây, cúi đầu cười.
“Vội giải thích thế.”
Tống Phất Chi nhận ra mình phản ứng thái quá, hơi lo lắng: “Sợ anh hiểu lầm.”
“Không hiểu lầm.” Thời Chương nhanh chóng nhìn y một cái, nhẹ giọng nói:“ Chỉ là cảm giác em trò chuyện rất vui vẻ, còn đeo tai nghe, anh gọi mấy lần em mới nghe thấy.”
Tống Phất Chi lúng túng “À” một tiếng, lại “Ồ” một tiếng, khóe môi chậm rãi nhếch lên: “Buổi trưa giáo sư Thời ăn sủi cảo không chấm dấm à?”
Bà Vương đang ngủ say ở hàng ghế sau lặng lẽ nhíu mày, ông Tống vừa mới nhẹ giọng ngáy, giờ đã nhắm hai mắt lặng lẽ thay đổi tư thế.
-
Gia đình họ tìm khách sạn ở trung tâm thị trấn, vừa vặn hai đôi bạn đời hợp pháp, mỗi đôi một phòng, sát vách nhau.
Bây giờ đã muộn, trường trung học cũ đã đóng cửa không cho vào, bọn họ dự định sẽ đến thăm vào ngày hôm sau.
Thế là cả gia đình đi dạo trên phố trong ánh hoàng hôn. Họ đã từng sống ở đây một quãng thời gian rất dài, có rất nhiều điều để nói.
“Đúng là thay đổi nhiều thật...” Ông Tống chắp tay sau lưng cất bước, bùi ngùi: “Con đường trước đây nhiều ổ gà lại chật hẹp, nhưng bây giờ đã trở thành đường xi măng phẳng phiu.”
Bà Vương chỉ vào một chỗ cách đó không xa: “Nơi đó từng là một tiệm sách, mỗi ngày tôi đều dạo qua xem có quyển luyện đề nào mới không.”
Tống Phất Chi cười rộ lên, đẩy khuỷu tay Thời Chương: “Cô giáo Vương ngày nào cũng nhập hàng từ đây, sau đó đối phó với các anh.”
Thời Chương nháy mắt mấy cái: “Cô giáo Vương đối phó với bọn anh vất vả lắm.”
Bà Vương trừng mắt nhìn Thời Chương: “Mẹ còn nhớ rõ, buổi chiều hôm đó mẹ đến lấy sách tham khảo đã đặt trước, đến cửa hàng này nhìn thấy con ngồi dưới đất đọc một quyển sách toàn vẽ thực vật. Làm mẹ tức lên, thằng nhỏ này dám trốn học đến xem cây cây cỏ cỏ.”
Ông Tống ngạc nhiên: “Trước đây còn trốn học nữa à?”
Ở trong mắt ba Tống, Thời Chương là kiểu quân tử nhẹ nhàng tao nhã từ nhỏ đến lớn, khi còn bé hẳn là có thành tích ưu tú, hạnh kiểm xuất sắc, không ngờ còn tự ý trốn học.
Theo lý mà nói, Tống Phất Chi cũng nên ngạc nhiên, nhưng lúc trước y đã nhận được “Bằng chứng phạm tội của Thời Chương” mà Thời Chính Lâm gửi cho, lại xét đến những gì hắn đã trải qua khi còn nhỏ, có lẽ hắn sẽ không phải là một học sinh quá bình thường.
Vậy nên khi nghe bà Vương nói Thời Chương trốn học, y không ngạc nhiên chút nào, thay vào đó nắm lấy tay Thời Chương.
“Thế sau đó thì sao, mẹ em thấy anh trốn học ra ngoài đọc sách, bà ấy phạt anh thế nào?”
Bà Vương “ôi” một tiếng: “Đúng vậy, lúc đó mẹ xử lý thế nào nhỉ? Lâu quá không có ấn tượng, chắc là rất tức giận đi.”
“Anh nhớ rất rõ.” Thời Chương nói: “Lúc ấy cô giáo Vương nổi giận đùng đùng, mắng anh một trận ở tiệm sách, bắt anh nhanh chóng trở về lớp học.”
Bà Vương: “....”
Tống Phất Chi hả hê cười to.
Thời Chương cười rũ mắt: “Nhưng sau đó cô giáo Vương nói cho anh biết, thư viện trong trường có quyển sách này, bảo anh sau giờ học đến thư viện đọc sách, đừng chạy xa như vậy.”
Tống Phất Chi sửng sốt, nói: “Mẹ, không hổ là giáo viên kiểu mẫu.'
Bà Vương hơi đắn đo: “Già rồi, mẹ không nhớ lắm mình đã làm những việc này.”
Thời Chương đi qua đỡ bà một chút: “Cô giáo Vương, cô đối xử với học sinh rất tốt, có thể chính mình không nhớ rõ nhưng sẽ có vô số học sinh ghi nhớ trong suốt quãng đời của chúng.”
Bà Vương trở tay vỗ Thời Chương một cái: “Con là đứa trẻ ngoan.”
Thật vui khi nói về những câu chuyện thú vị trong quá khứ dưới ánh hoàng hôn.
Họ dần dần đi xa, gần như đến được rìa thị trấn, con đường lại trở nên gập ghềnh, những ngôi nhà bên đường xập xệ thấy rõ.
Nước thải giàn giụa trên mặt đất, xe điện và xe đạp dừng lung tung trên đường dành cho người đi bộ. Ở bên đường có ông cụ thản nhiên cởi áo ăn cơm, miệng phun mấy câu thô tục đặc giọng địa phương, tùy tiện nhổ vỏ hạt dưa xuống đất.
Bác sĩ Tống là một người đàng hoàng, trước kia ông không thích đến nơi này, không quá lời khi nói nơi này bẩn thỉu và bừa bộn.
“Chúng ta về thôi.” Ông Tống đề nghị.
Bà Vương nói: “Ừ, đi thôi.”
Tống Phất Chi muốn dắt Thời Chương quayvề, lại phát hiện hắn còn đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn về một hướng.
Tống Phất Chi muốn đi lên hỏi hắn “Làm sao vậy”, đột nhiên đùi đau nhức, một đứa trẻ hi hi ha ha chạy như điên lao tới, đâm sầm vào đùi y, còn đạp y một cước thật mạnh.
Tống Phất Chi cau mày “Ui” một tiếng, sắc mặt khó chịu nhìn đứa trẻ.
Đứa trẻ làm mặt quỷ, ngay cả một câu “Xin lỗi” cũng không có, lại tiếp tục chạy như điên.
Thời Chương nhíu mày, xoa chân Tống Phất Chi hai cái: “Em sao không?”
Tống Phất Chi lắc đầu: “Không sao. Thằng nhỏ này không có một chút lễ phép.”
Ông Tống ở bên cạnh thở dài: “Hơn mười năm qua mà nơi này vẫn không có gì thay đổi, dân trí thấp, môi trường sống hỗn loạn, chúng ta ít đến đây đi.”
Những gì ba Tống nói đều là sự thật, không thể phủ nhận điều này, chỉ là sắc mặt Thời Chương vẫn trắng bệch.
Bà Vương đột nhiên kéo tay áo ông Tống: “Ông già thối, cho nên nói bên cạnh phải có trường học mới được! Ông có ăn học, đọc nhiều sách thì ghê gớm rồi? Dân trí cũng đều từ giáo dục mà có, học giỏi những điều đó thì có tương lai thôi.”
Vẻ mặt vừa rồi của Thời Chương đều rơi vào mắt Tống Phất Chi.
Y cố ý tụt lại phía sau ba mẹ một khoảng lớn, kéo Thời Chương hỏi: “Sao vậy?”
Thời Chương nhìn y chăm chú vài giây, sau đó quay người chỉ về dãy nhà lầu đổ nát phía trong cùng.
“Đó là ngôi nhà trước kia anh và mẹ ở, sau khi bà đi, anh ở một mình.” Thời Chương nói.
Tống Phất Chi giữ chặt tay Thời Chương, xoa xoa trấn an: “Không sao, cũng đã qua rồi, chúng ta về thôi...”
“Thầy Tống.” Thời Chương nhẹ giọng ngắt lời y: “Ngày mai chúng ta lại đến một chuyến, anh muốn thăm lại nơi này.”
-
Sau khi từ thị trấn nhỏ trở về, cảm xúc của Tống Phất Chi vẫn tụt dốc.
Y không ngờ khi còn bé Thời Chương lại sống ở một nơi như vậy, lúc trước y có mường tượng ra, nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn chấn động rất lớn, khiến lòng Tống Phất Chi không thoải mái.
Thời Chương vẫn như thường, còn ôm eo Tống Phất Chi dỗ y: “Anh chính là cá chép vượt long môn nhảy ra khỏi nơi đó đấy, hạnh phúc lắm. Vui vẻ lên đi, đúng không nào.“.
Lúc này Tống Phất Chi mới nhếch khóe miệng, kéo khuôn mặt đẹp trai của Thời Chương: “Thời cá chép.”
Điều kiện khách sạn ở đây khá bình thường, phòng tắm rất hẹp, lúc Thời Chương đi tắm, Tống Phất Chi mới nhớ tới tác phẩm cosplay mà mình đăng buổi trưa.
Lúc này đã qua hơn nửa ngày, phỏng chừng đã có phản hồi.
Tống Phất Chi hồi hộp, lấy điện thoại ra mở phần mềm.
Thứ đập thẳng vào mắt là một hàng chữ “99+” màu đỏ trên ô tin nhắn, tim y như ngừng đập, nhấm xem chi tiết.
Khu bình luận rất quá lố, spam “Á á á” và “Ỏ ỏ ỏ”, người thiếu từ ngữ đánh giá thì “Quá đỉnh quá keo quá đẹp”, người có từ ngữ phong phú thì viết một đoạn tâm tình dài sặc mùi phèn, ba hoa chích chòe tâng bốc như thể y đánh rắm cũng ra cầu vồng.
- Xem tôi lướt ra gì này! Thầy Fu, cuối cùng ngài cũng cập nhật rồi.
- Đỉnh của chóp! Tôi tưởng chỉ đi trên phố thôi đã đẹp trai rồi, không ngờ còn bước thẳng vào một thế giới khác. Kết nối tuyệt vời!
- Ahhhh Fufu, sao anh im im làm chuyện lớn thế? Tung tuyệt chiêu bất thình lình làm em chết đứ đừ rồi áu áu. Khi nào thì ra tác phẩm tiếp theo?
- Quỳ xuống cầu xin thầy Fu. Video này cũng nhìn không rõ mặt ahhhh. Nhưng chỉ nhìn góc mặt này, tôi đã biết Fu chắc chắn là một ĐẠI! SOÁI! CA!
- Lần cuối cùng tôi nhìn thấy nhân vật này được cos giống nguyên tác chính là Bạch Tuộc (chấm mút)
- Tôi nghĩ Fu phù hợp hơn, khí chất có vẻ đẹp hơn một tí.
- Bạch Tuộc: Thôi xong, tôi bị kéo giẫm rồi.
- Tôi nói nè lầu trên, mỗi coser có một cách hiểu khác nhau về nhân vật, Bạch Tuộc đã lui giới rồi, không cần phải so sánh nữa.
Tống Phất Chi lặng lẽ cho bình luận cuối cùng một nút like.
Thật là, so cái gì mà so, y không phải đến tranh ngôi với Bạch Tuộc đâu.
- Mà lời chú thích của Fu viết rất hay nha, tuy không phải lời thoại nhân vật nhưng lại rất ăn khớp và lãng mạn.
“Anh bước đi trong hiện thực và trong cả giấc mộng vô biên của em.”
—— Đây là dòng chữ Tống Phất Chi gán cho video.
Lần này khác với lần trước, lần trước Tống Phất Chi chỉ cảm thấy dáng người và tạo hình của mình đã được khẳng định., lần này còn khẳng định được lối tư duy trong phong cách quay chụp của bản thân.
Tống Phất Chi thừa nhận y đã đưa hàng riêng vào dòng chú thích, đó là điều y muốn nói với Thời Chương.
Tống Phất Chi nhìn thấy một tin nhắn hệ thống, một dòng chữ chúc mừng đầy màu sắc, trong đó có nội dung “Chúc mừng bạn đã lọt vào danh sách nóng của khu vực 2D!”
Sau đó y mới nhận ra rằng video này dường như tăng hạng nhanh hơn lần trước.
Quả nhiên tác phẩm có thêm kỹ xảo đặc biệt và tâm tư vẫn rất khác.
Tống Phất Chi không quá phấn khích, y chỉ cảm thấy nhẹ nhõm.
Khán giả hưởng ứng nhiệt liệt nên chắc ông Bạch Tuộc cũng sẽ thấy tác phẩm này không tệ.
Đang định thoát ra ngoài, Tống Phất Chi đột nhiên nhận được liên tiếp nhiều tin nhắn riêng.
- Ahhh, FuFu-sensei! Tôi rất thích cos của anh, đó là nhân vật tôi thích nhất, cos giống đến nỗi chạm vào tim tôi luôn. Chỉ một chữ thôi, đẹp!
- Tôi cũng là coser, tên Phi Phi, anh gọi tôi Phi Phi là được, trên trang chủ có cos của tôi, anh có hứng thú thì nể mặt nhìn xem (thẹn thùng). Muốn mạo muội hỏi một câu, có thể thêm bạn bè không? Nếu sau này có cơ hội thì chúng ta có thể cos cùng nhau!
- Nếu mạo phạm thì cũng xin lỗi, hãy bỏ qua cho tôi.
- Dù sao cũng muốn nói là anh cos rất tuyệt vời! (rải hoa)
Đứa trẻ này nói nhiều đến mức nhìn là biết rất giỏi giao tiếp xã hội, làm điện thoại của Tống Phất Chi nửa ngày không yên.
Tống Phất Chi không giỏi ứng phó với kiểu người nhiệt tình quá độ, y có chút bóng ma tâm lý, cho nên không trả lời chữ nào.
Nhưng xuất phát từ lễ phép, cũng xuất phát từ tâm lý muốn xem tác phẩm của coser khác, Tống Phất Chi nhấn vào trang chủ của cậu coser tên là “Phi Phi” này.
Tuy nhiên, điều không ngờ tới là bài đăng đầu tiên không phải là màn cosplay của cậu ta mà là một bài đăng thường ngày trên weibo đầy những dấu chấm than.
@ Phi Phi: Tôi tức giận, tôi gào thét, tôi đập bàn, tôi chạy như điên! Dựa vào cái gì, hai người này kết hôn, @ Hổ Nha, @ Chồng của bé Nha: Balls, có thể nhận được quà cưới của Bạch Tuộc! Dựa vào đâu! Hơn nữa phong bì còn đẹp đến thế, thậm chí còn có thiệp chúc mừng viết tay. Woooohooo, tôi cũng muốn kết hôn!
Mở hình ra, rõ ràng chính là màu nước và mỹ phẩm ngày đó mình và Thời Chương cùng chọn.
Bức ảnh thứ hai là một tấm thiệp chúc mừng viết tay của Bạch Tuộc với dòng chữ rõ ràng: “Món quà tôi đã chọn cùng tiên sinh nhà mình.”
Tống Phất Chi nhìn chằm chằm nét bút máy phiêu dật tiêu sái của giáo sư Thời, trong đầu có một quả pháo hoa nho nhỏ nở rộ.
Tống Phất Chi một lần nữa cảm nhận được sự kỳ diệu của hai thân phận chồng lên nhau “Thời Chương” và “Bạch Tuộc”, khiến sống lưng y tê dại.
Vì thế Tống Phất Chi quay lại giao diện trò chuyện riêng với coser Phi Phi, chậm rãi đơn giản gõ xuống —— “Được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.