Chương 71
Ngạc Nhân Hành Sơn
19/07/2024
Tống Phất Chi và Thời Chương nằm trên ghế dài ngoài ban công làm ổ nửa ngày, không khí ấm áp, tháng năm tĩnh lặng.
Đang mơ màng, Tống Phất Chi đột nhiên mở mắt, cau mày oán giận: “Hôm nay sinh nhật em, bị ngủ sạch hết rồi.”
Thời Chương im lặng một lúc, tự cảm thấy mình ít nhất phải gánh vác một nửa trách nhiệm. Kế hoạch ban đầu là hẹn hò với sát thủ cả ngày đã không dùng được, biến thành ngủ với sát thủ cả ngày.
“Lần sau sinh nhật em muốn làm gì thì nói trước cho anh biết.” Thời Chương chân thành nói.
“Không biết.” Tống Phất Chi trừng mắt nhìn hắn, giọng lại nhỏ dần: “Cho dù ham muốn tới vậy thì ít nhất cũng phải chờ em ăn xong ngày sinh nhật...”
Thời Chương cười khẽ, giọng cười rất trầm.
Hắn rúc vào cổ Tống Phất Chi như đang khoe công, nhẹ giọng hỏi: “Thầy Tống, sướng không?”
Có lẽ người trưởng thành đều thẳng thừng như vậy, Tống Phất Chi dừng vài giây, mặt không đổi sắc tim không đổi nhịp mà thừa nhận: “Chưa từng sướng tới vậy.”
Cái đuôi của Thời Chương sắp vểnh lên trời.
Tống Phất Chi nói thêm: “Nếu trên bệ cửa sổ lồi có thêm một tấm thảm thì càng tốt.”
Thời Chương nghe vậy thì dừng lại, vén ống quần ngủ rộng thùng thình của Tống Phất Chi lên khỏi bắp chân.
Đầu gối bị bầm một mảng, trông rất chói mắt trên làn da trắng nõn.
Chân kia cũng vậy.
“Sáng nay lúc tắm còn chưa đáng sợ thế này.” Thời Chương đau lòng, lấy lòng bàn tay xoa xoa: “Anh sai rồi.”
“Ừ.” Tống Phất Chi nhắm mắt nói: “Lần sau nhớ trau dồi thêm.”
Thời Chương cười nói được.
Lúc này Tống Phất Chi mới nhớ ra cả ngày nay mình chưa xem điện thoại.
Y nhờ Thời Chương lấy điện thoại giúp, vừa mở ra đã thấy vài cuộc gọi nhỡ.
Bà Vương và ông Tống gọi vài cuộc vào ban ngày nhưng y đều bỏ lỡ.
Thời Chương: “Ban ngày ba mẹ gọi điện cho em, anh nói em vẫn khỏe.”
Tống Phất Chi toát mồ hôi lạnh, hỏi: “Hai người hỏi gì sao?”
Thời Chương khẽ ho một tiếng: “Hỏi em đang làm gì, tại sao không nghe điện thoại.”
Tống Phất Chi: “Anh trả lời thế nào?”
Thời Chương sờ sờ mũi: “Anh nói em đang ngủ...”
Ừm, sinh nhật, ban ngày ban mặt, ngủ, thật sự là bình thường quá nhỉ.
Tống Phất Chi hít thở không thông, chẳng trách ba mẹ chỉ gọi vào buổi sáng, sau đó không còn cuộc gọi nào nữa.
Tống Phất Chi tuyệt vọng hỏi: “Vậy ba mẹ có nói gì không?”
Thời Chương cười cười: “Ba dặn chúng ta đừng ngủ quá lâu, sẽ ngủ ngu người đi.”
Ngoài cuộc gọi từ cha mẹ, còn có mấy cuộc của Lạc Lưu Ly.
Trên wechat cũng có tin nhắn cô gửi tới.
Cứ cách một hai tiếng lại gửi một tin, tất cả đều có cùng nội dung.
Lạc Lưu Ly: Tỉnh chưa?
Lạc Lưu Ly: Tỉnh chưa?
Lạc Lưu Ly: Còn chưa tỉnh à, cậu không bị xào chết đấy chứ! (Khà khà khà)
Tin nhắn cuối cùng từ hai tiếng trước.
Sắc mặt Tống Phất Chi tối sầm, trả lời Lạc Lưu Ly: Còn sống.
Lạc Lưu Ly nhắn lại gần như ngay lập tức, một chuỗi dài ha ha ha ha.
Tống Phất Chi nghiến răng nghiến lợi, ả này hả hê khi người gặp họa.
Lạc Lưu Ly: Thật ra thì, cậu có thể lăn sướng như thế, một nửa công lao phải là của tôi.
Tống Phất Chi:?
Lạc Lưu Ly: Đầu tiên, để hai người cùng xem quà sinh nhật của nhau, là do một tay chị sắp xếp, hehe. Sau đó thì sao, tối hôm qua tôi say thật, trước khi Thời Chương trang điểm xong lên lầu, tôi không cẩn thận...
Tống Phất Chi có dự cảm không lành.
Lạc Lưu Ly: Tôi không cẩn thận cho anh ấy xem lịch sử trò chuyện về sát thủ mặc vest. Ban đầu tôi chỉ muốn chứng minh anh ấy chọn nhân vật này không sai.
Lạc Lưu Ly: Nhưng coi bộ có hiệu quả ghê nha.
Tống Phất Chi ngất xỉu, y đã quên mất những gì mình nói với Lạc Lưu Ly vài năm trước.
Sau một lúc lâu lục lại lịch sử trò chuyện, có thể coi như Tống Phất Chi đã tìm được.
Nhìn mình nói cái gì “Lên hai lần”, mặt Tống Phất Chi trắng bệch.
Lướt xuống một chút, Tống Phất Chi càng muốn thở oxy.
Chỉ thấy thời trẻ ngông cuồng mình đã chia sẻ với Lạc Lưu Ly: “Mới tiện tay thử con Rồng Đen To Bự bồ tặng, cảm giác nó đâm đến phổi.... Hoàn toàn chịu không nổi. Lạc Lưu Ly bồ có thể tặng cái gì dùng được không!”
Tống Phất Chi run rẩy hỏi Lạc Lưu Ly: Đoạn trò chuyện phía dưới, lẽ nào... cũng bị Thời Chương thấy rồi ư......
Lạc Lưu Ly: Ha ha ha ha ha ha.
Lạc Lưu Ly: Cái đó thì chưa!
Lạc Lưu Ly: Có đoạn này thế mà tôi quên mất, sớm biết vậy đã trượt xuống cho anh ấy xem rồi. (Đầu chó)
Tống Phất Chi âm thầm nghiến răng, ừ, đúng là chị em tốt của y, bán bạn bè không chút dây dưa dài dòng, thiếu điều muốn bán một tặng một.
Lạc Lưu Ly: Nếu anh ấy nhìn thấy thật, chắc giờ này cậu chưa tỉnh được đâu.
Tống Phất Chi:...
Lạc Lưu Ly: Cho nên Rồng Đen To Bự bây giờ còn ở nhà cũ của cậu à? Tôi tưởng cậu vứt nó đi từ lâu rồi.
Tống Phất Chi: Tôi chưa bao giờ vứt bỏ bất cứ món đồ chơi vô tội nào.
Tống Phất Chi: Hơn nữa Rồng Đen To Bự chính là món quà ngài tự mình tặng, tôi đương nhiên giữ gìn cẩn thận. [Cười mỉm]
Lạc Lưu Ly lại gửi tới một chuỗi ha ha ha.
Lạc Lưu Ly: Vậy cậu phải giữ kỹ, đừng để bị phát hiện.
Lạc Lưu Ly: Lo lắng cho cái thắt lưng già nua của thầy Tống.
Chúng đều nằm sâu trong tủ quần áo ở phòng ngủ nhà cũ, chắc là khá an toàn.
Tống Phất Chi không hổ là người từng trải đã có chồng, hào phóng đáp lại: “Năm nay tôi tặng bồ một con Rồng Đen Khổng Lồ.”
Lạc Lưu Ly cười lớn, nói vậy thì cám ơn nhé.
Tống Phất Chi tiếp tục xem tin nhắn trên thanh thông báo, thỉnh thoảng dừng lại khi lướt qua các tin nhắn linh tinh.
Sáng nay weibo đã đẩy cho y một thông báo: “@Bạch Tuộc mà bạn Theo dõi đặc biệt đã đăng một bài viết mới.”
Tống Phất Chi nhìn Thời Chương đang phơi đồ, ngạc nhiên nhấp vào.
Sau đó thấy được tấm ảnh nghệ thuật mờ ám và lời chúc mừng sinh nhật thẳng thắn.
Khu bình luận toàn là cắn sống cắn chết, một vài bình luận nói năng huỵch toẹt đến mức làm ông chú già đỏ mặt.
Tống Phất Chi đưa màn hình điện thoại đến trước mắt Thời Chương, cười hỏi: “Thầy Bạch Tuộc có chuyện gì vậy, đăng weibo show ân ái cũng không thông báo cho fan trung thành là em biết?”
“À, fan.” Thời Chương cũng cười: “Anh muốn thông báo cho em mà.”
“Nhưng không nhìn thấy FuFu có tài khoản Weibo, không biết thông báo thế nào.”
Tống Phất Chi không ngờ tới chuyện này: “À, anh định trực tiếp tag @ em à?”
Thời Chương ngừng một chút: “Em có để ý không?”
“Cũng được, đều được tất. Em thấy cư dân mạng đã dủ no rồi.” Tống Phất Chi nói: “Dù sao em cũng chưa lập tài khoản Weibo cho FuFu, tài khoản này của em bây giờ là dùng để ăn cơm.”
Thời Chương ghé sát vào nhìn: “Vậy là em luôn dùng tài khoản này để xem cosplay của anh?”
Tống Phất Chi: “Đúng vậy.”
“Vậy đã thả tim chưa, bình luận chưa?” Thời Chương hỏi.
Tống Phất Chi nói thẳng: “Đều chưa. Em chỉ xem thôi.”
Thời Chương không nói lời nào, cứ nhìn Tống Phất Chi, ngó bộ không hài lòng lắm.
Tống Phất Chi buồn cười.
“Chờ sau này rảnh rỗi, em sẽ đăng ký một tài khoản weibo mới.” Tống Phất Chi nói: “Sẽ chuyển hết video cosplay sang đó.”
Hai ngày này làm cho Tống Phất Chi nhận ra rằng, dường như Thời Chương thích những thứ có tính nghi thức, giống kiểu học sinh cấp ba yêu đương vụng trộm nhưng lại muốn khoe khoang, muốn cả thế giới biết họ đang yêu nhau.
Nhưng thầy Tống không quá bận tâm những điều này, y không quan trọng có tổ chức đám cưới hay không, cũng không quan trọng có công khai hay không. So với Thời Chương lớn tuổi hơn, Tống Phất Chi càng giống một người trưởng thành thực tế và trầm ổn hơn.
Cẩn thận ngẫm lại, có lẽ bởi vì Thời Chương vốn thiếu cảm giác an toàn, thứ thuộc về mình thì muốn kéo vào lãnh địa của mình, giống như thú hoang đánh dấu hang ổ.
Trước đây cảm nhận không sâu sắc lắm, nhưng càng đến gần với Thời Chương “chân thật” kia, Tống Phất Chi càng cảm giác được dường như hắn có một dục vọng chiếm hữu cố chấp nào đó đối với mình.
Rõ ràng nhất là sau nửa đêm ngày hôm qua, Tống Phất Chi chỉ nói mình còn mua photobook của coser khác, Thời Chương liền điên cuồng hung hãn, đỏ mắt chém giết.
Tống Phất Chi khóc khàn cả giọng xin tha cũng không có tác dụng.
Tuy rằng kỳ diệu làm sao nó vừa vặn chạm đúng gu của Tống Phất Chi, sự hòa hợp mãnh liệt này là thứ 'chỉ có thể đợi chứ không thể cầu' nhưng lý do đằng sau hành vi của Thời Chương vẫn khiến Tống Phất Chi không thể hiểu được.
Bởi vì theo logic mà nói bọn họ mới quen nhau chưa đầy nửa năm, nhưng cách cư xử của Thời Chương lại làm cho Tống Phất Chi cảm thấy hắn đã khao khát mình từ rất lâu rồi.
Tống Phất Chi cười lắc đầu, nghĩ mình đã suy nghĩ nhiều, có lẽ ông già này là như vậy.
Lúc tắm trước khi đi ngủ, Tống Phất Chi nhìn vào gương thấy toàn thân mình đầy những dấu vết khó nói từ cổ đến chân, suýt nữa thì dọa y.
Vết xanh vết đỏ, không thể nhìn nổi.
Tống Phất Chi luôn nghĩ rằng da mình dày, tuy rằng khá trắng nhưng va chạm sẽ không để lại dấu vết, ai biết giáo sư Thời hung hãn như vậy.
Nhưng điều khiến Tống Phất Chi không nói nên lời hơn là khi hồi tưởng lại nguồn gốc của chúng, thứ y nhớ đến không phải là đau, mà là sướng, là sảng khoái tới nóc.
Y đúng là hết cứu rồi.
Từ khi tổ chức sinh nhật cho Thời Chương xong, Tống Phất Chi không đăng nhập vào ứng dụng video nữa.
Vài ngày sau, Lạc Lưu Ly nói với Tống Phất Chi rằng cuộc cạnh tranh trên bảng xếp hạng sắp đến hồi kết và y đã vững vàng ở vị trí thứ hai.
Lạc Lưu Ly: Tôi vẫn thấy khó chịu, tại sao Ôn Thiên đó vẫn đứng nhất chứ? Một đống fan trong khu bình luận bưng bô cậu ta, chẳng lẽ không biết Ôn Thiên đã mua bình luận ảo để công kích tâm lý cậu sao?
Tống Phất Chi suýt nữa quên béng chuyện này, lại nhớ ra Thời Chương nói hắn đã nhờ bà chủ Chung đi điều tra sự việc. Vì thế Tống Phất Chi nói với Lạc Lưu Ly, nền tảng sẽ đưa ra thông báo chính thức.
Lạc Lưu Ly bĩu môi: Tôi nhìn thấy cậu ta là ngứa mắt, phóng dao sau lưng nhưng trước mặt fan thì tỏ ra ngây thơ đơn thuần.
Tống Phất Chi vẫn nói: Chờ kết quả điều tra đi.
Tối hôm cuộc thi kết thúc, Tống Phất Chi lại nhận được cuộc gọi phẫn nộ của Lạc Lưu Ly.
“Đệt bà nó chứ, Ôn Thiên đang livestream đấy, tôi vào nhìn thoáng qua thấy cậu ta đang cảm ơn các fan ủng hộ, giúp cậu ta đạt vị trí thứ nhất. Bình luận bay toàn khen cậu ta danh xứng với thực, nói Ôn Thiên đệ nhất. Máaaaa, tức quá tức!”
Lúc này, Thời Chương và Tống Phất Chi đang ngồi trong phòng làm việc, Thời Chương vừa kết thúc một cuộc họp từ xa, căn phòng rất yên tĩnh.
Giọng Lạc Lưu Ly đã to lại còn rống lớn, Thời Chương ở bên cạnh cũng nghe rõ ràng.
Tống Phất Chi còn chưa nói gì, Thời Chương đã nhíu mày mở ứng dụng video.
Tống Phất Chi trước tiên trấn an Lạc Lưu Ly, nói với cô không sao đâu, chuyện này không đáng để tức giận.
Cúp máy, y lại quay đầu, bất lực nhìn Thời Chương.
Hắn đã mở livestream của Ôn Thiên, vừa mặt lạnh nghe, vừa gửi tin nhắn trên điện thoại di động.
Tống Phất Chi nói: “Đừng xem nữa, có gì đáng xem, còn tăng thêm lượt xem trong phòng lives của cậu ta.”
“Anh xem một chút.” Thời Chương nhất quyết để livestream, điện thoại dừng lại ở giao diện trò chuyện với Chung Tử Nhan.
Thời Chương mở xem, Tống Phất Chi cũng thuận mắt nhìn sang.
Ôn Thiên cosplay một thiếu niên đẹp trai trong game, phòng livestream mở hiệu ứng đặc biệt là đôi tai mèo lắc lư theo cậu ta, đang cười nói chuyện phiếm với fan.
Không hổ là Streamer có lượng fan đông đảo, mới mở không lâu mà đã có hơn một triệu người xem, con số này vẫn đang tăng lên.
“Buổi livestream hôm nay rất nhẹ nhàng, ca hát, tâm sự, rút thăm trúng thưởng, chơi game. Cám ơn các bạn đã ủng hộ, hôm nay mình thật sự rất vui nha.”
Giọng Ôn Thiên cũng dịu dàng, trong bình luận bay ngang màn hình có rất nhiều người khen cậu ta đẹp trai.
Màn hình của Ôn Thiên chia làm hai nửa, một nửa là camera của cậu, nửa còn lại là giao diện trang bình chọn.
“Cho tới hôm nay, cuộc bình chọn cuối cùng đã kết thúc. Nếu như không có sự ủng hộ của mọi người, chắc chắn mình không thể nào giành được vị trí thứ nhất. Mặc dù ở giữa có một trắc trở nhỏ nhưng chúng ta vẫn làm được! Cảm ơn mọi người nhé.” Ôn Thiên nháy mắt mấy cái.
Giữa những bình luận toàn “Ôn Thiên giỏi nhất”, có một người nói: “Giữa chừng bị tên nào đó cọ nhiệt vượt mặt, may mà cuối cùng đã trở lại vị trí số một, đây mới là thực lực, quá đã!”
Ôn Thiên nhìn thấy bình luận này, cười đáp lại: “Cuộc thi mà, phải tuân thủ nguyên tắc công bằng, mặc kệ người khác thế nào, chúng ta làm tốt phần của mình là được rồi.”
- Woohoo, bậc thầy nhân sinh.
- Thái độ này thật sự rất tuyệt vời, Thiên Thiên!
- Ha, cậu đăng mấy nhân vật CP của thầy Bạch Tuộc mới là cọ nhiệt chứ? Vừa ăn cắp vừa la làng, mắc cười quá.
- Người phía trước đi tìm hiểu một chút đi, Ôn Thiên và lão đại Bạch Tuộc là bạn bè mà, thầy Bạch Tuộc không quan tâm, thế nhưng tên Fu kia mới là cọ thật đó!
Tống Phất Chi chỉ nhìn được vài giây, bởi vì người nói Ôn Thiên cọ nhiệt đã nhanh chóng bị chặn tài khoản.
Chậc chậc, tốc độ nhanh thật. Tống Phất chi cảm thán.
Thời Chương đang nói chuyện với Chung Tử Nhan.
Thời Chương: Đã có kết quả điều tra chưa? Tôi thấy thời gian bỏ phiếu kết thúc rồi.
Chung Tử Nhan: Ừ, có rồi, Ôn Thiên không chỉ mua bình luận ảo dẫn dắt dư luận, còn tự mua lượt bình chọn cho mình.
Thời Chương:...
Chung Tử Nhan: Ngay cả nguyên nhân tôi cũng tra ra được. Ôn Thiên đã ký một hợp đồng với công ty của mình, mỗi năm phải đạt tới bao nhiêu lợi nhuận thương mại mới được coi là đạt chỉ tiêu.
Vị trí đầu tiên trong cuộc thi này có giá trị thương mại rất cao. Ôn Thiên nhắm vào cái này nên cậu ta muốn đứng đầu.
Chung Tử Nhan: Với lượng fan và độ nổi tiếng của Ôn Thiên thì việc giành được hạng nhất là rất chắc chắn, ai ngờ chồng cậu quá trâu bò...... Trực tiếp xông lên đầu bảng, cậu ta phải giở mọi chiêu trò mới lấy lại được vị trí, cuối cùng số phiếu vượt qua hầu hết đều là cậu ta tự bỏ tiền ra mua.
Thời Chương: Khi nào thì phát thông báo chính thức?
Chung Tử Nhan: Cậu muốn phát lúc nào? Tùy cậu.
Chung Tử Nhan: Tôi nói một tiếng là họ có thể phát ngay.
Thời Chương vốn định hỏi ý kiến của Tống Phất Chi, kết quả thấy y nằm sấp ở đằng kia, say sưa xem livestream của Ôn Thiên.
Nhìn thấy bộ dáng thản nhiên của Tống Phất Chi, Thời Chương có chút tức giận, hắn âm trầm hỏi: “Có người mắng em, em còn xem vui vẻ vậy à?”
Tống Phất Chi chỉ vào màn hình, cười: “Cậu ấy bật filter làm đẹp quá mức, lúc lấy tay che mặt thì mặt sẽ đột nhiên lớn hơn một chút.”
Thời Chương:...
Tống Phất Chi lẩm bẩm: “Thật ra cậu ta đã khá đẹp rồi, cần gì phải bật một lớp làm đẹp.”
Sắc mặt Thời Chương lập tức trầm xuống, hắn hít sâu vài hơi, cố nhịn không xách y lên xào một trận.
Thời Chương không định hỏi ý kiến Tống Phất Chi nữa, rõ ràng là y không mấy quan tâm.
Thời Chương nhìn lướt qua phòng livestream của Ôn Thiên, thấy cậu ta cười nói vui vẻ. Hắn nói với Chung Tử Nhan: Đăng ngay bây giờ đi. Vất vả cho bà chủ Chung.
Chung Tử Nhan: Được thôi, nhớ mời tôi đến nhà cậu ăn bò nướng nhé.
Thời Chương: Được.
Trong phòng livestream, màn hình chia sẻ của Ôn Thiên vẫn đang ở giao diện bảng xếp hạng.
Ảnh đại diện của Ôn Thiên ở vị trí đầu bảng, phía trên còn có một chiếc vương miện nhỏ màu vàng.
Có người ném quà để lại thông điệp nổi bật trên bảng: Ôn Thiên Thiên được hạng nhất rồi, có điều gì muốn chia sẻ không?
Ôn Thiên kéo dài giọng “Ừm” một tiếng, mỉm cười nói: “Không có gì đặc biệt cả, chỉ là mình nghĩ rằng nên làm tốt phần việc của mình, chân thành làm từng video một là được. Tự nhiên sẽ được mọi người yêu thích thôi.”
“Vậy bây giờ là phần rút thăm trúng thưởng!” Ôn Thiên đổi giọng, cười đến ngọt ngào: “Bắt đầu rút thăm từ các ông chủ lớn trước nhé, rút hai vị tặng máy chơi game mới nhất!”
Bình luận bay xoạt xoạt: “Chúc mừng Ôn Thiên Thiên đạt vị trí đầu bảng, cũng chúc mừng các đại gia trúng thưởng!”
“Giữ nguyên tắc công bằng nhé, mình sẽ livestream quá trình rút thăm cho các bạn xem, tuyệt đối không có hộp đen đâu.”
Ôn Thiên nói xong, bấm nút rút thăm.
Trang web bị tải lại và trắng trơn trong vài giây.
Lúc này phòng livestream đã gần hai triệu người xem, rất nhiều người nhìn chằm chằm vào màn hình chờ Ôn Thiên rút thăm.
Dưới cái nhìn chăm chú của vô số người, giao diện mới xuất hiện.
Nhưng ở đầu giao diện rút thăm thường thấy, lại nổi bật một thông báo, nền vàng chữ đen.
- Ah, cái gì đây?
- Đậu má, chỗ tôi cũng xuất hiện thông báo đồng bộ này, phát trên toàn bộ trang web sao? Phạm vi lớn vậy? Chờ đã, sao lại có tên Ôn Thiên!
Trên mặt Ôn Thiên vẫn còn nụ cười ấm áp, có chút thắc mắc: “Ồ, đây là tính năng mới à, để tôi xem nào...”
Cậu ta dừng lại nhìn một lúc, sắc mặt trắng bệch.
Chỉ thấy trên thông cáo viết ——
“Nền tảng sẽ hủy bỏ danh hiệu vô địch của Coser Ôn Thiên trong “Cuộc thi Cosplay hàng quý” và hủy bỏ tư cách tham gia vào các sự kiện tương tự sau này vì những lý do sau:
1. Vi phạm quy định mua bình luận ảo, tạo bầu không khí xấu trong khu bình luận của coser Fufu, dẫn đến bạo lực mạng, làm giảm số liệu và lượt bình chọn của đối phương. Vui lòng xem [hình ảnh] để biết hợp đồng mua bình luận ảo.
2. Trong mười ngày cuối cùng của cuộc thi, Ôn Thiên đã vi phạm quy định bằng cách gian lận phiếu bầu, được xác định là gian lận dữ liệu, số phiếu gian lận vượt quá 2000 phiếu.
Tóm lại, Ôn Thiên đã sử dụng thủ đoạn vi phạm quy định, gây ảnh hưởng tiêu cực nghiêm trọng đến sự công bằng của cuộc thi, hiện tại chính thức hủy bỏ tư cách dự thi. Người chiến thắng giải đấu là Coser FuFu, kết quả xếp hạng cuối cùng được trình bày chi tiết tại [liên kết].
Trong màn hình trực tiếp, sắc mặt Ôn Thiên trở nên trắng bệch như giấy. Bình luận bay nổ tung.
- ???
- Trời má.... Ban tổ chức có nhầm không vậy?
- Bé cưng Ôn Thiên, em không làm chuyện này chứ? Nếu có nhầm lẫn thì giải thích nhanh nhé aaahhh!
Ôn Thiên không nói gì một lúc lâu, môi khẽ run rẩy.
- Nhưng mà hợp đồng mua bình luận ảo đã được công khai, đây là bằng chứng rõ ràng.
- Fan ơi đừng ảo tưởng nữa, mấy người nhìn Ôn Thiên có vẻ như bị oan không?
- Haha, kể chuyện hài nè, có coser nói cậu ta chiến thắng chỉ nhờ “làm video của mình một cách nghiêm túc là được“.
- Đậu má, ghê tởm quá đi......
Sau khi thông báo được phát ra, số người trong phòng phát sóng trực tiếp tăng đột biến, nhiều người vào xem drama, cũng có nhiều cư dân mạng khác xem cosplay, trong đó không thiếu fan của Fufu.
- Aaaaaa, FuFu của chúng ta đã được minh oan rồi!
- Tôi đã nói tại sao dưới mỗi video của FuFu đều có những lời mắng chửi, hóa ra là bị kẻ tiểu nhân dẫn dắt... Đau lòng quá đi aaaa!
- Tôi là người vừa nãy bị chặn tài khoản trong phòng lives! Bây giờ tôi đổi tài khoản khác đến đây, tôi phải hét lên rằng, FuFu là người giỏi nhất!! Người có mắt sẽ so sánh và thấy ai là người làm video bằng cái tâm, liếc mắt một cái là nhìn ra!!
- Thầy Fu danh xứng với thực!
- Trừ đi 2000 phiếu gian lận của Ôn Thiên, phiếu của thầy Fu vượt xa cậu ta! Thầy Fu đáng mặt hạng nhất!!
Bình luận dày đặc phủ kín màn hình.
Sắc mặt Ôn Thiên tái nhợt rồi đỏ lên, đỏ rồi lại trắng, bị cú đánh bất ngờ làm choáng váng.
Nhiều người trong bình luận chuyển từ fan thành anti, cũng nhiều người bắt đầu lên tiếng cho FuFu.
Ôn Thiên nhìn chằm chằm vào màn hình đầy dòng chữ “Thầy Fu danh xứng với thực”, lý trí dần mất kiểm soát.
Ôn Thiên không phản bác thông báo, không minh oan bản thân, sau khi im lặng một lúc lâu, câu đầu tiên cậu ta nói là ——
“FuFu làm sao mà danh xứng với thực? Các bạn không thấy rõ là anh ta đang lợi dụng danh tiếng của thầy Bạch Tuộc sao? Anh ta là người cọ nhiệt trước, nhân lúc Bạch Tuộc mới rời khỏi giới không lâu, làm nóng tên tuổi sai quy định, ban tổ chức có nên xử lý việc này trước không?”
Ôn Thiên vừa nói ra, bình luận càng nổ tung.
- Chẳng hề giải thích gì, tương đương với việc tự thừa nhận rồi.
- Aaaaaa Ôn Thiên tôi quá thất vọng về cậu! Chuyển từ fan thành anti đây, đậu má!
- Đừng buồn cười thế. Cậu vừa mở mồm nói là cọ nhiệt à? Huống hồ tôi cảm thấy cho dù là cọ nhiệt, cũng không vi phạm quy định, phải có dáng người đẹp, tác phẩm tốt mới cọ được chứ!
- Hừ, mở miệng là kéo người khác xuống nước, đừng ghê tởm quá. Bạn ơi, hành vi của bạn trực tiếp vi phạm quy định đó! Trường hợp nghiêm trọng có thể xem là phạm pháp.
Tống Phất Chi nhìn màn hình đầy bình luận, nhếch miệng: “Không đọc hết nổi, mọi người mắng dữ quá.”
Thời Chương nhíu mày: “Lúc cậu ta tìm thủy quân mắng em, còn khó nghe hơn cư dân mạng mắng nhiều? Cậu ta đáng đời, đúng người đúng tội.”
Ôn Thiên bây giờ đã bị đánh gục, dù có ngụy biện đến đâu cũng vô ích, vò đã mẻ lại sứt, giờ phút này cậu ta chỉ muốn kéo thêm một người xuống nước.
Ôn Thiên cười khẩy: “Sao tôi không thể nói là anh ta đang cọ nhiệt nhỉ? Hơn nữa các bạn thực sự nghĩ FuFu không có vấn đề sao? Ngay cả các yếu tố trong video của anh ta cũng giống với tác phẩm của tBạch Tuộc. Tôi yêu cầu nền tảng kiểm tra xem video của FuFu có cấu thành đạo nhái hay không.”
Một thông điệp nổi bật xuất hiện trên cùng ——
“Lời cậu nói không có giá trị, có cấu thành lợi dụng danh tiếng hay không phải do Bạch Tuộc nói mới tính. Dù sao người bị lợi dụng là anh ấy, không phải cậu, cậu đang nói nhảm cái gì vậy? Cậu có thể đại diện cho Bạch Tuộc sao?”
Ôn Thiên cười châm chọc: “Tôi không thể đại diện cho Bạch Tuộc, nhưng dù sao tôi cũng là bạn của anh ấy, tôi biết anh ấy không thích loại hành vi này.”
“Cho nên tôi nói FuFu này rất tâm cơ, cố tình chọn lúc Bạch Tuộc vừa rời khỏi giới. Mọi người đều biết Bạch Tuộc trước đây không thích nói nhiều, sau khi rời khỏi giới lại càng không quản chuyện cosplay. Anh ta lợi dụng thời điểm Bạch Tuộc rời đi thì sẽ không ai đến trị anh ta, mới tùy tiện lợi dụng như vậy!”
“Nhân tiện, các bạn không tin FuFu bị tình nghi mượn ý tưởng đạo nhái, tôi không ngại dẫn các bạn xem trực tiếp.” Ôn Thiên vừa nói, vừa mở Weibo của Bạch Tuộc trên màn hình, bên phải là trang chủ video của FuFu.
- Haha, tôi sẽ ngồi im xem cậu nói nhảm.
- Chuyên gia nói cho cậu biết, điều này hoàn toàn không cấu thành đạo nhái. Hơn nữa, cosplay vốn dĩ là cos nhân vật giống nhau, chẳng lẽ cậu muốn nói mặc đồ giống nhau là sao chép? Ngu quá rồi đó!
Ôn Thiên không quan tâm bình luận, đã như một con chó điên cắn người lung tung. Chuột đặt lên tác phẩm hai bên nói: “Bức ảnh này của Bạch Tuộc được chụp tại Lễ hội Manga, có gian hàng, có kiến trúc hiện đại, điều này rất bình thường. Nhưng nhân vật này được thiết lập trong thế giới giả tưởng, vốn không nên xuất hiện vật phẩm hiện đại, tại sao bộ cos của FuFu lại xuất hiện kiến trúc hiện đại và bối cảnh đường phố, ngoài việc vay mượn quá mức, có gì giải thích được sự giống nhau này?”
Trước máy tính, sắc mặt Thời Chương lạnh như băng, sát khí xung quanh nặng nề.
Hắn trực tiếp đăng nhập vào tài khoản video đã bỏ hoang lâu ngày của mình, bắt đầu tìm trang chủ của FuFu. Thầy FuFu đang tựa vào vai hắn, giọng điệu tùy ý hỏi: “Anh muốn làm gì vậy?”
Bạch Tuộc rất ít khi đăng video trên nền tảng nhưng vẫn có nhiều fan, đâu đó vài triệu.
Hơn nữa phía sau tên của hắn có một huy hiệu nhỏ xác nhận thân phận, hiển thị danh hiệu: Coser Bạch Tuộc Cấp Cao.
Ôn Thiên vẫn đang nói không ngừng trong phòng phát sóng trực tiếp, Thời Chương lướt đến đoạn cậu ta đang nói, dưới video của Tống Phất Chi, hắn nhấn mạnh vào biểu tượng trái tim.
Sau vài giây, hàng triệu người đang theo dõi trực tiếp chứng kiến một chút biến đổi nhỏ trên giao diện mà Ôn Thiên đang chia sẻ —— dưới video của FuFu, xuất hiện một dòng chữ: “Người mà bạn theo dõi @ Bạch Tuộc đã thích video này nha ~”
Ôn Thiên vẫn chưa chú ý, vẫn đang bức ép, nhưng vô số cư dân mạng tinh mắt đã phát hiện ra điều này.
Bình luận lại một lần nữa bùng nổ, màn hình đầy dấu chấm than, nhìn hoa cả mắt.
- Woc, tôi có nhìn nhầm không! Bạch Tuộc xuất hiện rồi! Sống nguyên con!
- Mẹ ơi, con đã bắt kịp một quả dưa lớn của thế kỷ rồi aahhhh, con có tài đức gì mà có thể nhìn thấy Bạch Tuộc sống dậy sau khi rời khỏi giới!
- Đúng là Bạch Tuộc đã thả tim phải không? Thầy Bạch Tuộc vừa mới thả tim cái video này của thầy FuFu sao? Tôi điên mất thôi!”
- Ôn Thiên vừa rồi còn nói “Bạch Tuộc sẽ không xuất hiện”, giây tiếp theo Bạch Tuộc đã xuất hiện, há há há há!
Ban đầu, hầu hết người xem livestream vẫn im lặng ăn dưa, Bạch Tuộc chỉ nhẹ nhàng thả tim cho FuFu nhưng ngay lập tức đã kích nổ tất cả mọi người.
Số người trong phòng phát sóng trực tiếp lại tăng vọt, bão táp không phải chỉ cấp một cấp hai.
Bình luận quá điên cuồng, cuối cùng Ôn Thiên cũng nhận ra điều bất thường.
Cậu ta nhìn hàng chữ nhỏ mới xuất hiện dưới video, nhìn qua nhìn lại mười lần, cảm thấy mình hoa mắt.
Ôn Thiên vẫn không tin có chuyện tà ma như thế, ngón tay run rẩy nhấp vào tên Bạch Tuộc, giao diện nhảy tới trang chủ của hắn, phía sau tên có một huy hiệu nhỏ xác nhận chính chủ.
—— Đây là Bạch Tuộc hàng thật giá thật.
Vì Ôn Thiên đã theo dõi Bạch Tuộc, nếu hắn thả tim một video nào đó, hoạt động này sẽ xuất hiện dưới video đó.
Vừa nãy Ôn Thiên nói rất nhiều, bây giờ đột nhiên như bị bóp nghẹt cổ họng, không nói được lời nào.
Mặt cậu ta tái mét, ngón tay bất giác run rẩy. Ôn Thiên quay lại trang chủ của FuFu, kéo xuống một video khác.
Dưới video này, cũng rõ ràng hiển thị: “Người mà bạn theo dõi @ Bạch Tuộc đã thích video này nha ~”
Ôn Thiên sửng sốt rất lâu, điên cuồng nhấn vào các video khác của FuFu, phát hiện trang chủ của y có tổng cộng bảy video, mỗi video đều được Bạch Tuộc thả tim.
Từng cái một.
Ngay khi cậu ta chuyển sang video khác, Bạch Tuộc sẽ kịp thời thả tim.
Bình luận bay đã phát điên rồi.
- Trời ạ a a, tôi không quan tâm đống rác Ôn Thiên bị làm sao nữa!!
Tôi chỉ muốn biết Fufu là thần thánh phương nào? Mà có thể khiến đại thần Bạch Tuộc đã lui giới tự mình xuống núi!! Tự mình vả mặt cậu coser này, aaaahhh?
- Mẹ ơi, con không thể tin vào mắt mình, đây có phải là chúa tể lạnh lùng, Tổng công Bạch Tuộc mà con biết không?
- Vậy Bạch Tuộc chắc cũng đang xem livestream sau màn hình. Anh ấy cố ý nhìn Ôn Thiên mở video nào là thả tim video đó. Hành động xé xác này đơn giản mà có hiệu quả ghê gớm đấy!
- Fufu, thân phận đằng sau của anh rốt cuộc là gì vậy? Có thể để Trấn Giới đại thần vì anh tự mình lên ngựa rút đao!!
- Ôn Thiên cậu có thể cút đi rồi đấy, ý tứ Bạch Tuộc quá rõ ràng, anh ấy không cảm thấy FuFu cọ nhiệt, hơn nữa anh ấy còn cảm thấy tác phẩm của người ta rất xuất sắc.
Ôn Thiên chết lặng nhìn bình luận, hai mắt như tro tàn.
Làm sao cậu có thể ngờ tới, đại thần Bạch Tuộc chưa bao giờ xen vào chuyện vặt vãnh, thế mà lần này lại làm nhiều như thế vì một coser mới.
Ôn Thiên biết, lần này cậu ta hoàn toàn xong đời.
Bình luận còn đang spam điên cuồng, một thông điệp bắt mắt nhẹ nhàng treo lên trên cùng.
@ Bạch Tuộc: 3 điều.
Thứ nhất, tôi không cảm thấy FuFu đang cọ nhiệt tôi. Cosplay là tự do, mọi người đều có thể cosplay bất kỳ nhân vật nào.
Thứ hai, FuFu không hề sao chép. Thay vào đó, anh ấy đã làm rất nhiều sáng tạo tuyệt vời, ý tưởng quay phim rất độc đáo.
Thứ ba, tôi chưa từng có người bạn tên “Ôn Thiên”, quan hệ của chúng tôi chỉ dừng lại ở đồng nghiệp từng hợp tác. Cậu nói chúng ta là “bạn bè”, không chỉ là cọ nhiệt mà còn là nói dối.
Hy vọng cậu có thể xin lỗi FuFu một cách nghiêm túc vì hành vi của mình. Sau đó xóa tài khoản rời khỏi giới đi.
Một đoạn dài, không khác gì cú đấm sấm sét, trực tiếp vẽ nên nét đậm nhất cho buổi livestream drama tối nay.
- Trời ạ, tôi chưa bao giờ thấy Bạch Tuộc viết một đoạn dài như vậy.
- Aaaaa, tôi chỉ biết gào thét thôi aahhh!”
- Sao mà bình tĩnh và bá đạo thế! Từng câu từng chữ đều đánh vào mặt Ôn Thiên, là fan của Fu, tôi thật sự rất hả hê!
- Tôi mạnh dạn suy đoán thầy Bạch Tuộc và FuFu đã là bạn thân rồi!
- Đậu đậu đậu, đại thần Bạch Tuộc ngang ngược tràn màn hình cũng đẹp quá cha nó chứ... FuFu rốt cuộc là ai mà được anh ấy bảo vệ thế!
Có người nhanh chóng tìm ra bài đăng giải thích trước đây của FuFu.
Lúc đó FuFu đã viết, y cosplay nhân vật Bạch Tuộc từng cosplay vì y là fan của hắn.
- Thật sự chỉ là fan thôi sao? Tôi không tin!
- Làm gì có fan nào tiếng tăm lớn như vậy hả!
- Tôi cũng muốn trở thành fan kiểu này, hu hu.
Trên mạng sóng lớn ngập trời, vô số cư dân mạng không biết rằng Bạch Tuộc và fan của hắn – Fufu, đang ngồi cùng một phòng, vai kề vai.
Tống Phất Chi ở bên cạnh nhìn Thời Chương đánh chữ thật nhanh, quan sát một lúc lâu mới phát ra một câu cảm thán tươi mát: “Thầy Bạch Tuộc, thầy đánh chữ thật nhanh nha.”
Mặt mày Thời Chương âm trầm đáng sợ, sắc mặt vẫn không thay đổi từ lúc Ôn Thiên bắt đầu nói chuyện đến bây giờ.
Nghe Tống Phất Chi nói câu này, sắc mặt hắn còn đen thêm vài phần.
Một khi Thời Chương thực sự tức giận rất đáng sợ, vì tư duy logic của hắn cực kỳ bình tĩnh và cảm xúc đang dâng trào điên cuồng của hắn bị nén đến cực điểm, chao đảo trên bờ vực bùng nổ.
Tống Phất Chi nhíu màu khi nhìn thấy câu cuối cùng của Thời Chương “Hy vọng cậu xin lỗi FuFu”: “Oh, em cũng không muốn cậu ta xin lỗi —— còn muốn cậu ta rời khỏi giới sao? Em cảm thấy hình phạt của nền tảng đã đủ rồi.”
Thái độ nhẹ nhàng như vậy khiến sự nhẫn nhịn tích tụ nhiều ngày của Thời Chương bị kích nổ ngay lập tức.
Thời Chương đột nhiên nắm lấy cổ tay Tống Phất Chi, giọng khàn và gấp gáp: “Rác rưởi trên mạng làm em tổn thương nhiều như vậy mà em không quan tâm sao? Ngay cả một lời xin lỗi cũng không cần?”
Tống Phất Chi bị quát đến sửng sờ: “Cậu ta xin lỗi là tốt nhất, nhưng em cũng không nhất định phải...”
Trong phòng livestream, sắc mặt Ôn Thiên hoàn toàn tái nhợt.
Bạch Tuộc tự mình lên tiếng, từng câu từng chữ đánh gục cậu, giờ phút này là thật sự kết thúc.
Ôn Thiên cúi đầu xin lỗi: “Tôi muốn nói lời xin lỗi với thầy FuFu, là tôi vì muốn vị trí số một, đã thuê đội quân ảo, gian lận phiếu bầu...”
Giọng nói lạnh lùng của Thời Chương lấn át đi tiếng Ôn Thiên,, trầm thấp run lên: “Tống Phất Chi, dao rơi trên người em, em để mặc người ta chém cũng không biết kêu đau sao?”
Âm thanh như sắt thép khiến căn phòng im lặng vài giây, ánh mắt dịu dàng của Tống Phất Chi dần trở nên kiên định.
Tống Phất Chi cảm nhận được, từ khi Thời Chương biết mình bị kéo vào vụ việc trên mạng, cảm xúc của hắn luôn có chút dao động, gần như không giống với giáo sư lạnh lùng mà y quen biết.
Khi bị Thời Chính Lâm tìm tới cửa, hắn vẫn lạnh lùng như vậy, bây giờ chuyện này chỉ xảy ra với Tống Phất Chi, người mất bình tĩnh lại là Thời Chương.
Tống Phất Chi lẳng lặng nhìn hắn, dường như mong muốn nhìn thấy lý do đằng sau.
Thấy Tống Phất Chi vẫn không nói lời nào, giọng Thời Chương thấp hơn một chút: “Em không quan tâm, không có nghĩa là tổn thương rơi trên người em sẽ biến mất.”
“Danh dự của em, hình tượng của em, những thứ chủ quan này có thể bị một người giỏi dẫn dắt phá hủy. Em có thể không quan tâm, nhưng anh thay em quan tâm. Anh biết em là người ngay thẳng cỡ nào, cho nên không thể chịu được người khác bôi nhọ em dù chỉ một chút!”
Tống Phất Chi hơi ngẩn người, đưa tay phủ lên cổ Thời Chương, nơi đó mạch đập mãnh liệt, nhảy rất nhanh. Tống Phất Chi xoa xoa như một hành động an ủi.
Y nói với giọng vững vàng: “Em tỏ ra không quan tâm, vì em muốn dùng thái độ bình thản của mình để nói với anh rằng, đây không phải là chuyện lớn, không đáng để tức giận và tổn thương.”
“Em tỏ ra không quan tâm, không có nghĩa là em thực sự không quan tâm. Em đã chuẩn bị bằng chứng để kiện, chỉ là giáo sư Thời hành động quá nhanh, dễ dàng giúp em giải quyết vấn đề, cảm ơn anh.”
Trong thanh âm kiên định của Tống Phất Chi, Thời Chương dần dần bình tĩnh lại.
Tống Phất Chi nhìn thẳng vào Thời Chương, ánh mắt vô cùng bao dung, nhưng cũng mang một chút sắc bén. “Em có thể hỏi, tại sao anh lại kích động như vậy? Trước đây đã gặp phải chuyện tương tự sao?”
Câu hỏi của Tống Phất Chi khiến Thời Chương giật mình.
Thời Chương nhắm mắt lại, hít sâu.
Hắn nên nói như thế nào, khi nhìn thấy ai đó bôi nhọ Tống Phất Chi trên mạng, thần kinh của hắn như bị thiêu đốt.
Nhiều năm trôi qua, sự thôi thúc và mất kiểm soát ngày đó vẫn còn khắc sâu trong cơ thể hắn.
Ký ức về ngày tan học hôm đó vẫn còn rõ ràng.
Thời Chương giống như một tên trộm ti tiện lặng lẽ đi theo sau Tống Phất Chi, tận mắt nhìn y bị côn đồ chặn ở góc tường, lúc đó, máu trong người Thời Chương cũng muốn cháy lên.
Khi đó Tống Phất Chi cũng bình tĩnh giống như bây giờ, y hoàn toàn không phản kháng, cũng không có gọi ai, côn đồ ép y đưa tiền, Tống Phất Chi liền lấy ví ra.
Mỗi lần Thời Chương nghĩ lại đều cảm thấy sợ, nếu những tên côn đồ lấy tiền xong vẫn không hài lòng, muốn tấn công Tống Phất Chi thì sao? Làm những việc quá đáng hơn thì sao? Tống Phất Chi bình tĩnh như vậy, Thời Chương sợ y gặp chuyện không may.
Thực ra cách làm của Tống Phất Chi lúc nhỏ là rất đúng đắn, chỉ là Thời Chương lo lắng quá mức trở nên hoảng loạn, từ nhỏ sống trong hoàn cảnh như vậy, chỉ có nắm đấm và sức mạnh mới có thể bảo vệ bản thân, cho nên hắn cũng muốn bảo vệ người mình thích như vậy.
Nhiều năm trôi qua, Tống Phất Chi ngày càng trở thành một người trưởng thành điềm tĩnh và lý trí, còn Thời Chương mạnh mẽ giam cầm những mầm mống mất kiểm soát của mình, nhưng khi gặp ánh ánh, chúng lại trỗi dậy, sinh trưởng rậm rạp.
Đối mặt với câu hỏi của Tống Phất Chi, Thời Chương không biết phải trả lời thế nào.
Làm sao hắn có thể nói với y rằng rằng hai mươi năm trước anh đã có khao khát thầm kín và xấu xí đối với em, sẽ lén lút theo dõi em về nhà, thậm chí sau khi mọi người rời trường, anh sẽ nhặt những bản nháp em vứt bỏ ở cửa lớp mang về nhà. Khi thấy ai đó tiếp cận em, làm tổn thương em, anh không thể kiểm soát được cảm xúc dâng trào của mình ——
Giáo sư Thời nho nhã và kín đáo, làm sao thể hiện bản thân cố chấp như vậy trước Tống Phất Chi? Làm sao để thể hiện sự ám ảnh mà hắn đã kìm nén trong nhiều năm.
Cổ họng Thời Chương run rẩy, nhìn Tống Phất Chi hồi lâu, cuối cùng chỉ nói: “Bởi vì anh không muốn nhìn thấy người khác tổn thương em, một chút cũng không được.”
Thời Chương tới gần Tống Phất Chi: “Thầy Tống là một ẩn sĩ thanh nhàn, điều đó rất tốt, anh cũng hy vọng em sẽ không bao giờ dính líu đến những chuyện như thế này. Nhưng nếu có ai đó làm tổn thương em, ít nhất em phải nói với anh —— anh sẽ là thanh kiếm của em, sống chết cũng vì em.”
Lời xin lỗi của Ôn Thiên đã kết thúc, màn hình sáng lên vẫn đầy những dòng bình luận, nhưng căn phòng lại yên tĩnh lạ thường.
Tống Phất Chi nhìn Thời Chương thật sâu, một tay khoác lên gáy hắn, dùng sức vuốt ve từng cái một, giống như đang giao tiếp với một con thú hoang.
Có lẽ Thời Chương còn điều gì đó chưa nói hết, nhưng đối với Tống Phất Chi bây giờ điều đó cũng không quan trọng lắm.
Y nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của Thời Chương, nói: “Em biết tại sao anh lại kích động như vậy, vì lần này dao rơi vào người em, em còn chưa đau, anh đã cảm thấy đau trước. Nếu sau này đổi lại là anh, em cũng sẽ đau hơn anh.”
“Thời Chương, nếu thật sự có ngày đó, em cũng sẽ làm thanh kiếm của anh.”
Thời Chương nhìn Tống Phất Chi, hốc mắt dần đỏ lên. Tống Phất Chi ôm chặt hắn, hít sâu một lần nữa.
Hai trái tim áp sát vào nhau, đập mạnh và đồng điệu.
Thời Chương: “Anh phản ứng rất mạnh, đột nhiên tức giận, còn yêu cầu đối phương rời khỏi giới, Phất Chi có cảm thấy anh rất dễ kích động, không điềm tĩnh không.”
Tống Phất Chi lắc đầu, mái tóc quét qua gò má Thời Chương.
“Cảm ơn anh, Thời Chương.” Tống Phất Chi ôm lấy hắn, nói: “Anh kích động như vậy, có lẽ chỉ vì yêu em.”
Thời Chương đã rơi nước mắt vào thời điểm này.
Mặc dù Tống Phất Chi vẫn chưa biết rằng mình đã yêu em ấy từ nhiều năm trước, nhưng hạt giống mục nát ẩn sâu trong lòng Thời Chương suốt bao năm qua, vào lúc này thực sự đã nảy mầm và phát triển mạnh mẽ.
Sau khi ở bên Tống Phất Chi, Thời Chương thường cảm thấy hệ thống ngôn ngữ của mình rất hạn chế. Ngôn ngữ, chữ viết, không thể diễn đạt được một phần mười nghìn những gì hắn muốn nói.
Không thể nói, Thời Chương chỉ có thể hành động. Thời Chương càng kích động, động tác càng không nhẹ nhàng.
Hai người đã quá quen thuộc lẫn nhau, không cần suy nghĩ, thậm chí không cần sờ soạng, hết thảy đều trở thành ký ức khắc sâu trong cơ bắp, giống như hai bánh răng ăn khớp hoàn hảo.
Lúc này lý trí của Thời Chương đã cháy rụi, chỉ còn lại có bản năng nguyên thủy.
Thời Chương quá hiểu Tống Phất Chi, từng cử chỉ nhỏ, từng âm thanh nhỏ, đến mức độ nào, muốn góc độ gì, Thời Chương đều thuộc lòng.
Cả hai đều tràn đầy cảm xúc, nước trong bồn tắm, bóng trăng trên bệ cửa sổ, đều giống như họ, tràn ngập, lay động, cháy bỏng.
Lần này hai người cùng nhau bắt đầu, nhưng cuối cùng vẫn là một mình Tống Phất Chi gánh chịu tổn thất.
Cảm xúc và hành động đều đã được giải phóng hoàn toàn, hậu quả thì hơi quá mức.
Nửa đêm, Tống Phất Chi ngã xuống một bên của chiếc giường lớn, dựa vào mép giường sạch sẽ.
Thời Chương ôm theo một bộ ga trải giường mới, hắn muốn thay nhưng kéo một lúc mà Tống Phất Chi vẫn không nhúc nhích.
“Bé cưng để anh thay ga giường nhé.” Thời Chương tiến lại gần, muốn bế Tống Phất Chi lên.
Tống Phất Chi cắn răng đẩy hắn ra: “Đừng chạm vào em.” Thời Chương cúi đầu đứng bên cạnh.
Tống Phất Chi lườm mắt, không muốn nói gì.
Ảo giác bụng thiếu chút nữa phồng lên lần trước còn khắc rõ trong đầu, Tống Phất Chi không thể thừa nhận, cảm giác quá kích thích.
Đêm nay rõ ràng Tống Phất Chi đã nói, nên dùng cái gì vẫn phải dùng, kết quả Thời Chương giống như dã thú nghe không hiểu tiếng người, chơi trần và thô bạo.
Kết quả là họ lại tắm trong bồn thêm một tiếng nữa, sau khi tắm xong, lại ở thêm một tiếng nữa.
Càng con mẹ nó quá đáng chính là, Thời Chương ngày càng thành thạo, lần này lại khiến thầy Tống - một người rất coi trọng mặt mũi, gặp phải tình huống xấu hổ nhất.
Chỉ có trẻ con mới tè dầm, nhưng thầy Tống bị Thời Chương đưa về thời kỳ mẫu giáo.
Thầy Tống vô cùng tức giận, thề sẽ không để ý đến tên chó này trong vòng ba ngày.
Cuối cùng Thời Chương lề mề dỗ dành hơn nửa ngày mới thay được ga giường.
Tống Phất Chi nằm trên giường sạch sẽ và lướt điện thoại, mới phát hiện thông báo đã bị nổ tung.
Ứng dụng video không còn hoạt động được, không biết đã tăng bao nhiêu người theo dõi? Thầy Tống không thể đếm nổi.
Khu bình luận cũng bùng nổ, bình luận đứng đầu được thả tim hơn mười nghìn lần.
Tất cả mọi người đều muốn hỏi: “FuFu và Bạch Tuộc là mối quan hệ gì vậy ah ah ah!”
Thời Chương cũng đang xem điện thoại, vui vẻ đưa bình luận dưới weibo của mình cho Tống Phất Chi xem: “Anh bên này cũng đang bị hỏi, hai chúng ta có quan hệ gì.”
Thời Chương nhỏ giọng hỏi ý kiến: “Anh nói chúng ta là chồng chồng hợp pháp có được không?”
Tống Phất Chi không cho hắn một ánh mắt, bởi vì bụng dưới dường như còn đau âm ỉ. Cảm giác hơi co thắt do làm quá độ.
Thời Chương còn đang chờ Tống Phất Chi phê chuẩn.
Phê chuẩn không thấy đâu, ngược lại thấy Tống Phất Chi trả lời fan dưới video của y.
Tống Phất Chi trả lời bình luận: “Không quen biết hắn.”
Đang mơ màng, Tống Phất Chi đột nhiên mở mắt, cau mày oán giận: “Hôm nay sinh nhật em, bị ngủ sạch hết rồi.”
Thời Chương im lặng một lúc, tự cảm thấy mình ít nhất phải gánh vác một nửa trách nhiệm. Kế hoạch ban đầu là hẹn hò với sát thủ cả ngày đã không dùng được, biến thành ngủ với sát thủ cả ngày.
“Lần sau sinh nhật em muốn làm gì thì nói trước cho anh biết.” Thời Chương chân thành nói.
“Không biết.” Tống Phất Chi trừng mắt nhìn hắn, giọng lại nhỏ dần: “Cho dù ham muốn tới vậy thì ít nhất cũng phải chờ em ăn xong ngày sinh nhật...”
Thời Chương cười khẽ, giọng cười rất trầm.
Hắn rúc vào cổ Tống Phất Chi như đang khoe công, nhẹ giọng hỏi: “Thầy Tống, sướng không?”
Có lẽ người trưởng thành đều thẳng thừng như vậy, Tống Phất Chi dừng vài giây, mặt không đổi sắc tim không đổi nhịp mà thừa nhận: “Chưa từng sướng tới vậy.”
Cái đuôi của Thời Chương sắp vểnh lên trời.
Tống Phất Chi nói thêm: “Nếu trên bệ cửa sổ lồi có thêm một tấm thảm thì càng tốt.”
Thời Chương nghe vậy thì dừng lại, vén ống quần ngủ rộng thùng thình của Tống Phất Chi lên khỏi bắp chân.
Đầu gối bị bầm một mảng, trông rất chói mắt trên làn da trắng nõn.
Chân kia cũng vậy.
“Sáng nay lúc tắm còn chưa đáng sợ thế này.” Thời Chương đau lòng, lấy lòng bàn tay xoa xoa: “Anh sai rồi.”
“Ừ.” Tống Phất Chi nhắm mắt nói: “Lần sau nhớ trau dồi thêm.”
Thời Chương cười nói được.
Lúc này Tống Phất Chi mới nhớ ra cả ngày nay mình chưa xem điện thoại.
Y nhờ Thời Chương lấy điện thoại giúp, vừa mở ra đã thấy vài cuộc gọi nhỡ.
Bà Vương và ông Tống gọi vài cuộc vào ban ngày nhưng y đều bỏ lỡ.
Thời Chương: “Ban ngày ba mẹ gọi điện cho em, anh nói em vẫn khỏe.”
Tống Phất Chi toát mồ hôi lạnh, hỏi: “Hai người hỏi gì sao?”
Thời Chương khẽ ho một tiếng: “Hỏi em đang làm gì, tại sao không nghe điện thoại.”
Tống Phất Chi: “Anh trả lời thế nào?”
Thời Chương sờ sờ mũi: “Anh nói em đang ngủ...”
Ừm, sinh nhật, ban ngày ban mặt, ngủ, thật sự là bình thường quá nhỉ.
Tống Phất Chi hít thở không thông, chẳng trách ba mẹ chỉ gọi vào buổi sáng, sau đó không còn cuộc gọi nào nữa.
Tống Phất Chi tuyệt vọng hỏi: “Vậy ba mẹ có nói gì không?”
Thời Chương cười cười: “Ba dặn chúng ta đừng ngủ quá lâu, sẽ ngủ ngu người đi.”
Ngoài cuộc gọi từ cha mẹ, còn có mấy cuộc của Lạc Lưu Ly.
Trên wechat cũng có tin nhắn cô gửi tới.
Cứ cách một hai tiếng lại gửi một tin, tất cả đều có cùng nội dung.
Lạc Lưu Ly: Tỉnh chưa?
Lạc Lưu Ly: Tỉnh chưa?
Lạc Lưu Ly: Còn chưa tỉnh à, cậu không bị xào chết đấy chứ! (Khà khà khà)
Tin nhắn cuối cùng từ hai tiếng trước.
Sắc mặt Tống Phất Chi tối sầm, trả lời Lạc Lưu Ly: Còn sống.
Lạc Lưu Ly nhắn lại gần như ngay lập tức, một chuỗi dài ha ha ha ha.
Tống Phất Chi nghiến răng nghiến lợi, ả này hả hê khi người gặp họa.
Lạc Lưu Ly: Thật ra thì, cậu có thể lăn sướng như thế, một nửa công lao phải là của tôi.
Tống Phất Chi:?
Lạc Lưu Ly: Đầu tiên, để hai người cùng xem quà sinh nhật của nhau, là do một tay chị sắp xếp, hehe. Sau đó thì sao, tối hôm qua tôi say thật, trước khi Thời Chương trang điểm xong lên lầu, tôi không cẩn thận...
Tống Phất Chi có dự cảm không lành.
Lạc Lưu Ly: Tôi không cẩn thận cho anh ấy xem lịch sử trò chuyện về sát thủ mặc vest. Ban đầu tôi chỉ muốn chứng minh anh ấy chọn nhân vật này không sai.
Lạc Lưu Ly: Nhưng coi bộ có hiệu quả ghê nha.
Tống Phất Chi ngất xỉu, y đã quên mất những gì mình nói với Lạc Lưu Ly vài năm trước.
Sau một lúc lâu lục lại lịch sử trò chuyện, có thể coi như Tống Phất Chi đã tìm được.
Nhìn mình nói cái gì “Lên hai lần”, mặt Tống Phất Chi trắng bệch.
Lướt xuống một chút, Tống Phất Chi càng muốn thở oxy.
Chỉ thấy thời trẻ ngông cuồng mình đã chia sẻ với Lạc Lưu Ly: “Mới tiện tay thử con Rồng Đen To Bự bồ tặng, cảm giác nó đâm đến phổi.... Hoàn toàn chịu không nổi. Lạc Lưu Ly bồ có thể tặng cái gì dùng được không!”
Tống Phất Chi run rẩy hỏi Lạc Lưu Ly: Đoạn trò chuyện phía dưới, lẽ nào... cũng bị Thời Chương thấy rồi ư......
Lạc Lưu Ly: Ha ha ha ha ha ha.
Lạc Lưu Ly: Cái đó thì chưa!
Lạc Lưu Ly: Có đoạn này thế mà tôi quên mất, sớm biết vậy đã trượt xuống cho anh ấy xem rồi. (Đầu chó)
Tống Phất Chi âm thầm nghiến răng, ừ, đúng là chị em tốt của y, bán bạn bè không chút dây dưa dài dòng, thiếu điều muốn bán một tặng một.
Lạc Lưu Ly: Nếu anh ấy nhìn thấy thật, chắc giờ này cậu chưa tỉnh được đâu.
Tống Phất Chi:...
Lạc Lưu Ly: Cho nên Rồng Đen To Bự bây giờ còn ở nhà cũ của cậu à? Tôi tưởng cậu vứt nó đi từ lâu rồi.
Tống Phất Chi: Tôi chưa bao giờ vứt bỏ bất cứ món đồ chơi vô tội nào.
Tống Phất Chi: Hơn nữa Rồng Đen To Bự chính là món quà ngài tự mình tặng, tôi đương nhiên giữ gìn cẩn thận. [Cười mỉm]
Lạc Lưu Ly lại gửi tới một chuỗi ha ha ha.
Lạc Lưu Ly: Vậy cậu phải giữ kỹ, đừng để bị phát hiện.
Lạc Lưu Ly: Lo lắng cho cái thắt lưng già nua của thầy Tống.
Chúng đều nằm sâu trong tủ quần áo ở phòng ngủ nhà cũ, chắc là khá an toàn.
Tống Phất Chi không hổ là người từng trải đã có chồng, hào phóng đáp lại: “Năm nay tôi tặng bồ một con Rồng Đen Khổng Lồ.”
Lạc Lưu Ly cười lớn, nói vậy thì cám ơn nhé.
Tống Phất Chi tiếp tục xem tin nhắn trên thanh thông báo, thỉnh thoảng dừng lại khi lướt qua các tin nhắn linh tinh.
Sáng nay weibo đã đẩy cho y một thông báo: “@Bạch Tuộc mà bạn Theo dõi đặc biệt đã đăng một bài viết mới.”
Tống Phất Chi nhìn Thời Chương đang phơi đồ, ngạc nhiên nhấp vào.
Sau đó thấy được tấm ảnh nghệ thuật mờ ám và lời chúc mừng sinh nhật thẳng thắn.
Khu bình luận toàn là cắn sống cắn chết, một vài bình luận nói năng huỵch toẹt đến mức làm ông chú già đỏ mặt.
Tống Phất Chi đưa màn hình điện thoại đến trước mắt Thời Chương, cười hỏi: “Thầy Bạch Tuộc có chuyện gì vậy, đăng weibo show ân ái cũng không thông báo cho fan trung thành là em biết?”
“À, fan.” Thời Chương cũng cười: “Anh muốn thông báo cho em mà.”
“Nhưng không nhìn thấy FuFu có tài khoản Weibo, không biết thông báo thế nào.”
Tống Phất Chi không ngờ tới chuyện này: “À, anh định trực tiếp tag @ em à?”
Thời Chương ngừng một chút: “Em có để ý không?”
“Cũng được, đều được tất. Em thấy cư dân mạng đã dủ no rồi.” Tống Phất Chi nói: “Dù sao em cũng chưa lập tài khoản Weibo cho FuFu, tài khoản này của em bây giờ là dùng để ăn cơm.”
Thời Chương ghé sát vào nhìn: “Vậy là em luôn dùng tài khoản này để xem cosplay của anh?”
Tống Phất Chi: “Đúng vậy.”
“Vậy đã thả tim chưa, bình luận chưa?” Thời Chương hỏi.
Tống Phất Chi nói thẳng: “Đều chưa. Em chỉ xem thôi.”
Thời Chương không nói lời nào, cứ nhìn Tống Phất Chi, ngó bộ không hài lòng lắm.
Tống Phất Chi buồn cười.
“Chờ sau này rảnh rỗi, em sẽ đăng ký một tài khoản weibo mới.” Tống Phất Chi nói: “Sẽ chuyển hết video cosplay sang đó.”
Hai ngày này làm cho Tống Phất Chi nhận ra rằng, dường như Thời Chương thích những thứ có tính nghi thức, giống kiểu học sinh cấp ba yêu đương vụng trộm nhưng lại muốn khoe khoang, muốn cả thế giới biết họ đang yêu nhau.
Nhưng thầy Tống không quá bận tâm những điều này, y không quan trọng có tổ chức đám cưới hay không, cũng không quan trọng có công khai hay không. So với Thời Chương lớn tuổi hơn, Tống Phất Chi càng giống một người trưởng thành thực tế và trầm ổn hơn.
Cẩn thận ngẫm lại, có lẽ bởi vì Thời Chương vốn thiếu cảm giác an toàn, thứ thuộc về mình thì muốn kéo vào lãnh địa của mình, giống như thú hoang đánh dấu hang ổ.
Trước đây cảm nhận không sâu sắc lắm, nhưng càng đến gần với Thời Chương “chân thật” kia, Tống Phất Chi càng cảm giác được dường như hắn có một dục vọng chiếm hữu cố chấp nào đó đối với mình.
Rõ ràng nhất là sau nửa đêm ngày hôm qua, Tống Phất Chi chỉ nói mình còn mua photobook của coser khác, Thời Chương liền điên cuồng hung hãn, đỏ mắt chém giết.
Tống Phất Chi khóc khàn cả giọng xin tha cũng không có tác dụng.
Tuy rằng kỳ diệu làm sao nó vừa vặn chạm đúng gu của Tống Phất Chi, sự hòa hợp mãnh liệt này là thứ 'chỉ có thể đợi chứ không thể cầu' nhưng lý do đằng sau hành vi của Thời Chương vẫn khiến Tống Phất Chi không thể hiểu được.
Bởi vì theo logic mà nói bọn họ mới quen nhau chưa đầy nửa năm, nhưng cách cư xử của Thời Chương lại làm cho Tống Phất Chi cảm thấy hắn đã khao khát mình từ rất lâu rồi.
Tống Phất Chi cười lắc đầu, nghĩ mình đã suy nghĩ nhiều, có lẽ ông già này là như vậy.
Lúc tắm trước khi đi ngủ, Tống Phất Chi nhìn vào gương thấy toàn thân mình đầy những dấu vết khó nói từ cổ đến chân, suýt nữa thì dọa y.
Vết xanh vết đỏ, không thể nhìn nổi.
Tống Phất Chi luôn nghĩ rằng da mình dày, tuy rằng khá trắng nhưng va chạm sẽ không để lại dấu vết, ai biết giáo sư Thời hung hãn như vậy.
Nhưng điều khiến Tống Phất Chi không nói nên lời hơn là khi hồi tưởng lại nguồn gốc của chúng, thứ y nhớ đến không phải là đau, mà là sướng, là sảng khoái tới nóc.
Y đúng là hết cứu rồi.
Từ khi tổ chức sinh nhật cho Thời Chương xong, Tống Phất Chi không đăng nhập vào ứng dụng video nữa.
Vài ngày sau, Lạc Lưu Ly nói với Tống Phất Chi rằng cuộc cạnh tranh trên bảng xếp hạng sắp đến hồi kết và y đã vững vàng ở vị trí thứ hai.
Lạc Lưu Ly: Tôi vẫn thấy khó chịu, tại sao Ôn Thiên đó vẫn đứng nhất chứ? Một đống fan trong khu bình luận bưng bô cậu ta, chẳng lẽ không biết Ôn Thiên đã mua bình luận ảo để công kích tâm lý cậu sao?
Tống Phất Chi suýt nữa quên béng chuyện này, lại nhớ ra Thời Chương nói hắn đã nhờ bà chủ Chung đi điều tra sự việc. Vì thế Tống Phất Chi nói với Lạc Lưu Ly, nền tảng sẽ đưa ra thông báo chính thức.
Lạc Lưu Ly bĩu môi: Tôi nhìn thấy cậu ta là ngứa mắt, phóng dao sau lưng nhưng trước mặt fan thì tỏ ra ngây thơ đơn thuần.
Tống Phất Chi vẫn nói: Chờ kết quả điều tra đi.
Tối hôm cuộc thi kết thúc, Tống Phất Chi lại nhận được cuộc gọi phẫn nộ của Lạc Lưu Ly.
“Đệt bà nó chứ, Ôn Thiên đang livestream đấy, tôi vào nhìn thoáng qua thấy cậu ta đang cảm ơn các fan ủng hộ, giúp cậu ta đạt vị trí thứ nhất. Bình luận bay toàn khen cậu ta danh xứng với thực, nói Ôn Thiên đệ nhất. Máaaaa, tức quá tức!”
Lúc này, Thời Chương và Tống Phất Chi đang ngồi trong phòng làm việc, Thời Chương vừa kết thúc một cuộc họp từ xa, căn phòng rất yên tĩnh.
Giọng Lạc Lưu Ly đã to lại còn rống lớn, Thời Chương ở bên cạnh cũng nghe rõ ràng.
Tống Phất Chi còn chưa nói gì, Thời Chương đã nhíu mày mở ứng dụng video.
Tống Phất Chi trước tiên trấn an Lạc Lưu Ly, nói với cô không sao đâu, chuyện này không đáng để tức giận.
Cúp máy, y lại quay đầu, bất lực nhìn Thời Chương.
Hắn đã mở livestream của Ôn Thiên, vừa mặt lạnh nghe, vừa gửi tin nhắn trên điện thoại di động.
Tống Phất Chi nói: “Đừng xem nữa, có gì đáng xem, còn tăng thêm lượt xem trong phòng lives của cậu ta.”
“Anh xem một chút.” Thời Chương nhất quyết để livestream, điện thoại dừng lại ở giao diện trò chuyện với Chung Tử Nhan.
Thời Chương mở xem, Tống Phất Chi cũng thuận mắt nhìn sang.
Ôn Thiên cosplay một thiếu niên đẹp trai trong game, phòng livestream mở hiệu ứng đặc biệt là đôi tai mèo lắc lư theo cậu ta, đang cười nói chuyện phiếm với fan.
Không hổ là Streamer có lượng fan đông đảo, mới mở không lâu mà đã có hơn một triệu người xem, con số này vẫn đang tăng lên.
“Buổi livestream hôm nay rất nhẹ nhàng, ca hát, tâm sự, rút thăm trúng thưởng, chơi game. Cám ơn các bạn đã ủng hộ, hôm nay mình thật sự rất vui nha.”
Giọng Ôn Thiên cũng dịu dàng, trong bình luận bay ngang màn hình có rất nhiều người khen cậu ta đẹp trai.
Màn hình của Ôn Thiên chia làm hai nửa, một nửa là camera của cậu, nửa còn lại là giao diện trang bình chọn.
“Cho tới hôm nay, cuộc bình chọn cuối cùng đã kết thúc. Nếu như không có sự ủng hộ của mọi người, chắc chắn mình không thể nào giành được vị trí thứ nhất. Mặc dù ở giữa có một trắc trở nhỏ nhưng chúng ta vẫn làm được! Cảm ơn mọi người nhé.” Ôn Thiên nháy mắt mấy cái.
Giữa những bình luận toàn “Ôn Thiên giỏi nhất”, có một người nói: “Giữa chừng bị tên nào đó cọ nhiệt vượt mặt, may mà cuối cùng đã trở lại vị trí số một, đây mới là thực lực, quá đã!”
Ôn Thiên nhìn thấy bình luận này, cười đáp lại: “Cuộc thi mà, phải tuân thủ nguyên tắc công bằng, mặc kệ người khác thế nào, chúng ta làm tốt phần của mình là được rồi.”
- Woohoo, bậc thầy nhân sinh.
- Thái độ này thật sự rất tuyệt vời, Thiên Thiên!
- Ha, cậu đăng mấy nhân vật CP của thầy Bạch Tuộc mới là cọ nhiệt chứ? Vừa ăn cắp vừa la làng, mắc cười quá.
- Người phía trước đi tìm hiểu một chút đi, Ôn Thiên và lão đại Bạch Tuộc là bạn bè mà, thầy Bạch Tuộc không quan tâm, thế nhưng tên Fu kia mới là cọ thật đó!
Tống Phất Chi chỉ nhìn được vài giây, bởi vì người nói Ôn Thiên cọ nhiệt đã nhanh chóng bị chặn tài khoản.
Chậc chậc, tốc độ nhanh thật. Tống Phất chi cảm thán.
Thời Chương đang nói chuyện với Chung Tử Nhan.
Thời Chương: Đã có kết quả điều tra chưa? Tôi thấy thời gian bỏ phiếu kết thúc rồi.
Chung Tử Nhan: Ừ, có rồi, Ôn Thiên không chỉ mua bình luận ảo dẫn dắt dư luận, còn tự mua lượt bình chọn cho mình.
Thời Chương:...
Chung Tử Nhan: Ngay cả nguyên nhân tôi cũng tra ra được. Ôn Thiên đã ký một hợp đồng với công ty của mình, mỗi năm phải đạt tới bao nhiêu lợi nhuận thương mại mới được coi là đạt chỉ tiêu.
Vị trí đầu tiên trong cuộc thi này có giá trị thương mại rất cao. Ôn Thiên nhắm vào cái này nên cậu ta muốn đứng đầu.
Chung Tử Nhan: Với lượng fan và độ nổi tiếng của Ôn Thiên thì việc giành được hạng nhất là rất chắc chắn, ai ngờ chồng cậu quá trâu bò...... Trực tiếp xông lên đầu bảng, cậu ta phải giở mọi chiêu trò mới lấy lại được vị trí, cuối cùng số phiếu vượt qua hầu hết đều là cậu ta tự bỏ tiền ra mua.
Thời Chương: Khi nào thì phát thông báo chính thức?
Chung Tử Nhan: Cậu muốn phát lúc nào? Tùy cậu.
Chung Tử Nhan: Tôi nói một tiếng là họ có thể phát ngay.
Thời Chương vốn định hỏi ý kiến của Tống Phất Chi, kết quả thấy y nằm sấp ở đằng kia, say sưa xem livestream của Ôn Thiên.
Nhìn thấy bộ dáng thản nhiên của Tống Phất Chi, Thời Chương có chút tức giận, hắn âm trầm hỏi: “Có người mắng em, em còn xem vui vẻ vậy à?”
Tống Phất Chi chỉ vào màn hình, cười: “Cậu ấy bật filter làm đẹp quá mức, lúc lấy tay che mặt thì mặt sẽ đột nhiên lớn hơn một chút.”
Thời Chương:...
Tống Phất Chi lẩm bẩm: “Thật ra cậu ta đã khá đẹp rồi, cần gì phải bật một lớp làm đẹp.”
Sắc mặt Thời Chương lập tức trầm xuống, hắn hít sâu vài hơi, cố nhịn không xách y lên xào một trận.
Thời Chương không định hỏi ý kiến Tống Phất Chi nữa, rõ ràng là y không mấy quan tâm.
Thời Chương nhìn lướt qua phòng livestream của Ôn Thiên, thấy cậu ta cười nói vui vẻ. Hắn nói với Chung Tử Nhan: Đăng ngay bây giờ đi. Vất vả cho bà chủ Chung.
Chung Tử Nhan: Được thôi, nhớ mời tôi đến nhà cậu ăn bò nướng nhé.
Thời Chương: Được.
Trong phòng livestream, màn hình chia sẻ của Ôn Thiên vẫn đang ở giao diện bảng xếp hạng.
Ảnh đại diện của Ôn Thiên ở vị trí đầu bảng, phía trên còn có một chiếc vương miện nhỏ màu vàng.
Có người ném quà để lại thông điệp nổi bật trên bảng: Ôn Thiên Thiên được hạng nhất rồi, có điều gì muốn chia sẻ không?
Ôn Thiên kéo dài giọng “Ừm” một tiếng, mỉm cười nói: “Không có gì đặc biệt cả, chỉ là mình nghĩ rằng nên làm tốt phần việc của mình, chân thành làm từng video một là được. Tự nhiên sẽ được mọi người yêu thích thôi.”
“Vậy bây giờ là phần rút thăm trúng thưởng!” Ôn Thiên đổi giọng, cười đến ngọt ngào: “Bắt đầu rút thăm từ các ông chủ lớn trước nhé, rút hai vị tặng máy chơi game mới nhất!”
Bình luận bay xoạt xoạt: “Chúc mừng Ôn Thiên Thiên đạt vị trí đầu bảng, cũng chúc mừng các đại gia trúng thưởng!”
“Giữ nguyên tắc công bằng nhé, mình sẽ livestream quá trình rút thăm cho các bạn xem, tuyệt đối không có hộp đen đâu.”
Ôn Thiên nói xong, bấm nút rút thăm.
Trang web bị tải lại và trắng trơn trong vài giây.
Lúc này phòng livestream đã gần hai triệu người xem, rất nhiều người nhìn chằm chằm vào màn hình chờ Ôn Thiên rút thăm.
Dưới cái nhìn chăm chú của vô số người, giao diện mới xuất hiện.
Nhưng ở đầu giao diện rút thăm thường thấy, lại nổi bật một thông báo, nền vàng chữ đen.
- Ah, cái gì đây?
- Đậu má, chỗ tôi cũng xuất hiện thông báo đồng bộ này, phát trên toàn bộ trang web sao? Phạm vi lớn vậy? Chờ đã, sao lại có tên Ôn Thiên!
Trên mặt Ôn Thiên vẫn còn nụ cười ấm áp, có chút thắc mắc: “Ồ, đây là tính năng mới à, để tôi xem nào...”
Cậu ta dừng lại nhìn một lúc, sắc mặt trắng bệch.
Chỉ thấy trên thông cáo viết ——
“Nền tảng sẽ hủy bỏ danh hiệu vô địch của Coser Ôn Thiên trong “Cuộc thi Cosplay hàng quý” và hủy bỏ tư cách tham gia vào các sự kiện tương tự sau này vì những lý do sau:
1. Vi phạm quy định mua bình luận ảo, tạo bầu không khí xấu trong khu bình luận của coser Fufu, dẫn đến bạo lực mạng, làm giảm số liệu và lượt bình chọn của đối phương. Vui lòng xem [hình ảnh] để biết hợp đồng mua bình luận ảo.
2. Trong mười ngày cuối cùng của cuộc thi, Ôn Thiên đã vi phạm quy định bằng cách gian lận phiếu bầu, được xác định là gian lận dữ liệu, số phiếu gian lận vượt quá 2000 phiếu.
Tóm lại, Ôn Thiên đã sử dụng thủ đoạn vi phạm quy định, gây ảnh hưởng tiêu cực nghiêm trọng đến sự công bằng của cuộc thi, hiện tại chính thức hủy bỏ tư cách dự thi. Người chiến thắng giải đấu là Coser FuFu, kết quả xếp hạng cuối cùng được trình bày chi tiết tại [liên kết].
Trong màn hình trực tiếp, sắc mặt Ôn Thiên trở nên trắng bệch như giấy. Bình luận bay nổ tung.
- ???
- Trời má.... Ban tổ chức có nhầm không vậy?
- Bé cưng Ôn Thiên, em không làm chuyện này chứ? Nếu có nhầm lẫn thì giải thích nhanh nhé aaahhh!
Ôn Thiên không nói gì một lúc lâu, môi khẽ run rẩy.
- Nhưng mà hợp đồng mua bình luận ảo đã được công khai, đây là bằng chứng rõ ràng.
- Fan ơi đừng ảo tưởng nữa, mấy người nhìn Ôn Thiên có vẻ như bị oan không?
- Haha, kể chuyện hài nè, có coser nói cậu ta chiến thắng chỉ nhờ “làm video của mình một cách nghiêm túc là được“.
- Đậu má, ghê tởm quá đi......
Sau khi thông báo được phát ra, số người trong phòng phát sóng trực tiếp tăng đột biến, nhiều người vào xem drama, cũng có nhiều cư dân mạng khác xem cosplay, trong đó không thiếu fan của Fufu.
- Aaaaaa, FuFu của chúng ta đã được minh oan rồi!
- Tôi đã nói tại sao dưới mỗi video của FuFu đều có những lời mắng chửi, hóa ra là bị kẻ tiểu nhân dẫn dắt... Đau lòng quá đi aaaa!
- Tôi là người vừa nãy bị chặn tài khoản trong phòng lives! Bây giờ tôi đổi tài khoản khác đến đây, tôi phải hét lên rằng, FuFu là người giỏi nhất!! Người có mắt sẽ so sánh và thấy ai là người làm video bằng cái tâm, liếc mắt một cái là nhìn ra!!
- Thầy Fu danh xứng với thực!
- Trừ đi 2000 phiếu gian lận của Ôn Thiên, phiếu của thầy Fu vượt xa cậu ta! Thầy Fu đáng mặt hạng nhất!!
Bình luận dày đặc phủ kín màn hình.
Sắc mặt Ôn Thiên tái nhợt rồi đỏ lên, đỏ rồi lại trắng, bị cú đánh bất ngờ làm choáng váng.
Nhiều người trong bình luận chuyển từ fan thành anti, cũng nhiều người bắt đầu lên tiếng cho FuFu.
Ôn Thiên nhìn chằm chằm vào màn hình đầy dòng chữ “Thầy Fu danh xứng với thực”, lý trí dần mất kiểm soát.
Ôn Thiên không phản bác thông báo, không minh oan bản thân, sau khi im lặng một lúc lâu, câu đầu tiên cậu ta nói là ——
“FuFu làm sao mà danh xứng với thực? Các bạn không thấy rõ là anh ta đang lợi dụng danh tiếng của thầy Bạch Tuộc sao? Anh ta là người cọ nhiệt trước, nhân lúc Bạch Tuộc mới rời khỏi giới không lâu, làm nóng tên tuổi sai quy định, ban tổ chức có nên xử lý việc này trước không?”
Ôn Thiên vừa nói ra, bình luận càng nổ tung.
- Chẳng hề giải thích gì, tương đương với việc tự thừa nhận rồi.
- Aaaaaa Ôn Thiên tôi quá thất vọng về cậu! Chuyển từ fan thành anti đây, đậu má!
- Đừng buồn cười thế. Cậu vừa mở mồm nói là cọ nhiệt à? Huống hồ tôi cảm thấy cho dù là cọ nhiệt, cũng không vi phạm quy định, phải có dáng người đẹp, tác phẩm tốt mới cọ được chứ!
- Hừ, mở miệng là kéo người khác xuống nước, đừng ghê tởm quá. Bạn ơi, hành vi của bạn trực tiếp vi phạm quy định đó! Trường hợp nghiêm trọng có thể xem là phạm pháp.
Tống Phất Chi nhìn màn hình đầy bình luận, nhếch miệng: “Không đọc hết nổi, mọi người mắng dữ quá.”
Thời Chương nhíu mày: “Lúc cậu ta tìm thủy quân mắng em, còn khó nghe hơn cư dân mạng mắng nhiều? Cậu ta đáng đời, đúng người đúng tội.”
Ôn Thiên bây giờ đã bị đánh gục, dù có ngụy biện đến đâu cũng vô ích, vò đã mẻ lại sứt, giờ phút này cậu ta chỉ muốn kéo thêm một người xuống nước.
Ôn Thiên cười khẩy: “Sao tôi không thể nói là anh ta đang cọ nhiệt nhỉ? Hơn nữa các bạn thực sự nghĩ FuFu không có vấn đề sao? Ngay cả các yếu tố trong video của anh ta cũng giống với tác phẩm của tBạch Tuộc. Tôi yêu cầu nền tảng kiểm tra xem video của FuFu có cấu thành đạo nhái hay không.”
Một thông điệp nổi bật xuất hiện trên cùng ——
“Lời cậu nói không có giá trị, có cấu thành lợi dụng danh tiếng hay không phải do Bạch Tuộc nói mới tính. Dù sao người bị lợi dụng là anh ấy, không phải cậu, cậu đang nói nhảm cái gì vậy? Cậu có thể đại diện cho Bạch Tuộc sao?”
Ôn Thiên cười châm chọc: “Tôi không thể đại diện cho Bạch Tuộc, nhưng dù sao tôi cũng là bạn của anh ấy, tôi biết anh ấy không thích loại hành vi này.”
“Cho nên tôi nói FuFu này rất tâm cơ, cố tình chọn lúc Bạch Tuộc vừa rời khỏi giới. Mọi người đều biết Bạch Tuộc trước đây không thích nói nhiều, sau khi rời khỏi giới lại càng không quản chuyện cosplay. Anh ta lợi dụng thời điểm Bạch Tuộc rời đi thì sẽ không ai đến trị anh ta, mới tùy tiện lợi dụng như vậy!”
“Nhân tiện, các bạn không tin FuFu bị tình nghi mượn ý tưởng đạo nhái, tôi không ngại dẫn các bạn xem trực tiếp.” Ôn Thiên vừa nói, vừa mở Weibo của Bạch Tuộc trên màn hình, bên phải là trang chủ video của FuFu.
- Haha, tôi sẽ ngồi im xem cậu nói nhảm.
- Chuyên gia nói cho cậu biết, điều này hoàn toàn không cấu thành đạo nhái. Hơn nữa, cosplay vốn dĩ là cos nhân vật giống nhau, chẳng lẽ cậu muốn nói mặc đồ giống nhau là sao chép? Ngu quá rồi đó!
Ôn Thiên không quan tâm bình luận, đã như một con chó điên cắn người lung tung. Chuột đặt lên tác phẩm hai bên nói: “Bức ảnh này của Bạch Tuộc được chụp tại Lễ hội Manga, có gian hàng, có kiến trúc hiện đại, điều này rất bình thường. Nhưng nhân vật này được thiết lập trong thế giới giả tưởng, vốn không nên xuất hiện vật phẩm hiện đại, tại sao bộ cos của FuFu lại xuất hiện kiến trúc hiện đại và bối cảnh đường phố, ngoài việc vay mượn quá mức, có gì giải thích được sự giống nhau này?”
Trước máy tính, sắc mặt Thời Chương lạnh như băng, sát khí xung quanh nặng nề.
Hắn trực tiếp đăng nhập vào tài khoản video đã bỏ hoang lâu ngày của mình, bắt đầu tìm trang chủ của FuFu. Thầy FuFu đang tựa vào vai hắn, giọng điệu tùy ý hỏi: “Anh muốn làm gì vậy?”
Bạch Tuộc rất ít khi đăng video trên nền tảng nhưng vẫn có nhiều fan, đâu đó vài triệu.
Hơn nữa phía sau tên của hắn có một huy hiệu nhỏ xác nhận thân phận, hiển thị danh hiệu: Coser Bạch Tuộc Cấp Cao.
Ôn Thiên vẫn đang nói không ngừng trong phòng phát sóng trực tiếp, Thời Chương lướt đến đoạn cậu ta đang nói, dưới video của Tống Phất Chi, hắn nhấn mạnh vào biểu tượng trái tim.
Sau vài giây, hàng triệu người đang theo dõi trực tiếp chứng kiến một chút biến đổi nhỏ trên giao diện mà Ôn Thiên đang chia sẻ —— dưới video của FuFu, xuất hiện một dòng chữ: “Người mà bạn theo dõi @ Bạch Tuộc đã thích video này nha ~”
Ôn Thiên vẫn chưa chú ý, vẫn đang bức ép, nhưng vô số cư dân mạng tinh mắt đã phát hiện ra điều này.
Bình luận lại một lần nữa bùng nổ, màn hình đầy dấu chấm than, nhìn hoa cả mắt.
- Woc, tôi có nhìn nhầm không! Bạch Tuộc xuất hiện rồi! Sống nguyên con!
- Mẹ ơi, con đã bắt kịp một quả dưa lớn của thế kỷ rồi aahhhh, con có tài đức gì mà có thể nhìn thấy Bạch Tuộc sống dậy sau khi rời khỏi giới!
- Đúng là Bạch Tuộc đã thả tim phải không? Thầy Bạch Tuộc vừa mới thả tim cái video này của thầy FuFu sao? Tôi điên mất thôi!”
- Ôn Thiên vừa rồi còn nói “Bạch Tuộc sẽ không xuất hiện”, giây tiếp theo Bạch Tuộc đã xuất hiện, há há há há!
Ban đầu, hầu hết người xem livestream vẫn im lặng ăn dưa, Bạch Tuộc chỉ nhẹ nhàng thả tim cho FuFu nhưng ngay lập tức đã kích nổ tất cả mọi người.
Số người trong phòng phát sóng trực tiếp lại tăng vọt, bão táp không phải chỉ cấp một cấp hai.
Bình luận quá điên cuồng, cuối cùng Ôn Thiên cũng nhận ra điều bất thường.
Cậu ta nhìn hàng chữ nhỏ mới xuất hiện dưới video, nhìn qua nhìn lại mười lần, cảm thấy mình hoa mắt.
Ôn Thiên vẫn không tin có chuyện tà ma như thế, ngón tay run rẩy nhấp vào tên Bạch Tuộc, giao diện nhảy tới trang chủ của hắn, phía sau tên có một huy hiệu nhỏ xác nhận chính chủ.
—— Đây là Bạch Tuộc hàng thật giá thật.
Vì Ôn Thiên đã theo dõi Bạch Tuộc, nếu hắn thả tim một video nào đó, hoạt động này sẽ xuất hiện dưới video đó.
Vừa nãy Ôn Thiên nói rất nhiều, bây giờ đột nhiên như bị bóp nghẹt cổ họng, không nói được lời nào.
Mặt cậu ta tái mét, ngón tay bất giác run rẩy. Ôn Thiên quay lại trang chủ của FuFu, kéo xuống một video khác.
Dưới video này, cũng rõ ràng hiển thị: “Người mà bạn theo dõi @ Bạch Tuộc đã thích video này nha ~”
Ôn Thiên sửng sốt rất lâu, điên cuồng nhấn vào các video khác của FuFu, phát hiện trang chủ của y có tổng cộng bảy video, mỗi video đều được Bạch Tuộc thả tim.
Từng cái một.
Ngay khi cậu ta chuyển sang video khác, Bạch Tuộc sẽ kịp thời thả tim.
Bình luận bay đã phát điên rồi.
- Trời ạ a a, tôi không quan tâm đống rác Ôn Thiên bị làm sao nữa!!
Tôi chỉ muốn biết Fufu là thần thánh phương nào? Mà có thể khiến đại thần Bạch Tuộc đã lui giới tự mình xuống núi!! Tự mình vả mặt cậu coser này, aaaahhh?
- Mẹ ơi, con không thể tin vào mắt mình, đây có phải là chúa tể lạnh lùng, Tổng công Bạch Tuộc mà con biết không?
- Vậy Bạch Tuộc chắc cũng đang xem livestream sau màn hình. Anh ấy cố ý nhìn Ôn Thiên mở video nào là thả tim video đó. Hành động xé xác này đơn giản mà có hiệu quả ghê gớm đấy!
- Fufu, thân phận đằng sau của anh rốt cuộc là gì vậy? Có thể để Trấn Giới đại thần vì anh tự mình lên ngựa rút đao!!
- Ôn Thiên cậu có thể cút đi rồi đấy, ý tứ Bạch Tuộc quá rõ ràng, anh ấy không cảm thấy FuFu cọ nhiệt, hơn nữa anh ấy còn cảm thấy tác phẩm của người ta rất xuất sắc.
Ôn Thiên chết lặng nhìn bình luận, hai mắt như tro tàn.
Làm sao cậu có thể ngờ tới, đại thần Bạch Tuộc chưa bao giờ xen vào chuyện vặt vãnh, thế mà lần này lại làm nhiều như thế vì một coser mới.
Ôn Thiên biết, lần này cậu ta hoàn toàn xong đời.
Bình luận còn đang spam điên cuồng, một thông điệp bắt mắt nhẹ nhàng treo lên trên cùng.
@ Bạch Tuộc: 3 điều.
Thứ nhất, tôi không cảm thấy FuFu đang cọ nhiệt tôi. Cosplay là tự do, mọi người đều có thể cosplay bất kỳ nhân vật nào.
Thứ hai, FuFu không hề sao chép. Thay vào đó, anh ấy đã làm rất nhiều sáng tạo tuyệt vời, ý tưởng quay phim rất độc đáo.
Thứ ba, tôi chưa từng có người bạn tên “Ôn Thiên”, quan hệ của chúng tôi chỉ dừng lại ở đồng nghiệp từng hợp tác. Cậu nói chúng ta là “bạn bè”, không chỉ là cọ nhiệt mà còn là nói dối.
Hy vọng cậu có thể xin lỗi FuFu một cách nghiêm túc vì hành vi của mình. Sau đó xóa tài khoản rời khỏi giới đi.
Một đoạn dài, không khác gì cú đấm sấm sét, trực tiếp vẽ nên nét đậm nhất cho buổi livestream drama tối nay.
- Trời ạ, tôi chưa bao giờ thấy Bạch Tuộc viết một đoạn dài như vậy.
- Aaaaa, tôi chỉ biết gào thét thôi aahhh!”
- Sao mà bình tĩnh và bá đạo thế! Từng câu từng chữ đều đánh vào mặt Ôn Thiên, là fan của Fu, tôi thật sự rất hả hê!
- Tôi mạnh dạn suy đoán thầy Bạch Tuộc và FuFu đã là bạn thân rồi!
- Đậu đậu đậu, đại thần Bạch Tuộc ngang ngược tràn màn hình cũng đẹp quá cha nó chứ... FuFu rốt cuộc là ai mà được anh ấy bảo vệ thế!
Có người nhanh chóng tìm ra bài đăng giải thích trước đây của FuFu.
Lúc đó FuFu đã viết, y cosplay nhân vật Bạch Tuộc từng cosplay vì y là fan của hắn.
- Thật sự chỉ là fan thôi sao? Tôi không tin!
- Làm gì có fan nào tiếng tăm lớn như vậy hả!
- Tôi cũng muốn trở thành fan kiểu này, hu hu.
Trên mạng sóng lớn ngập trời, vô số cư dân mạng không biết rằng Bạch Tuộc và fan của hắn – Fufu, đang ngồi cùng một phòng, vai kề vai.
Tống Phất Chi ở bên cạnh nhìn Thời Chương đánh chữ thật nhanh, quan sát một lúc lâu mới phát ra một câu cảm thán tươi mát: “Thầy Bạch Tuộc, thầy đánh chữ thật nhanh nha.”
Mặt mày Thời Chương âm trầm đáng sợ, sắc mặt vẫn không thay đổi từ lúc Ôn Thiên bắt đầu nói chuyện đến bây giờ.
Nghe Tống Phất Chi nói câu này, sắc mặt hắn còn đen thêm vài phần.
Một khi Thời Chương thực sự tức giận rất đáng sợ, vì tư duy logic của hắn cực kỳ bình tĩnh và cảm xúc đang dâng trào điên cuồng của hắn bị nén đến cực điểm, chao đảo trên bờ vực bùng nổ.
Tống Phất Chi nhíu màu khi nhìn thấy câu cuối cùng của Thời Chương “Hy vọng cậu xin lỗi FuFu”: “Oh, em cũng không muốn cậu ta xin lỗi —— còn muốn cậu ta rời khỏi giới sao? Em cảm thấy hình phạt của nền tảng đã đủ rồi.”
Thái độ nhẹ nhàng như vậy khiến sự nhẫn nhịn tích tụ nhiều ngày của Thời Chương bị kích nổ ngay lập tức.
Thời Chương đột nhiên nắm lấy cổ tay Tống Phất Chi, giọng khàn và gấp gáp: “Rác rưởi trên mạng làm em tổn thương nhiều như vậy mà em không quan tâm sao? Ngay cả một lời xin lỗi cũng không cần?”
Tống Phất Chi bị quát đến sửng sờ: “Cậu ta xin lỗi là tốt nhất, nhưng em cũng không nhất định phải...”
Trong phòng livestream, sắc mặt Ôn Thiên hoàn toàn tái nhợt.
Bạch Tuộc tự mình lên tiếng, từng câu từng chữ đánh gục cậu, giờ phút này là thật sự kết thúc.
Ôn Thiên cúi đầu xin lỗi: “Tôi muốn nói lời xin lỗi với thầy FuFu, là tôi vì muốn vị trí số một, đã thuê đội quân ảo, gian lận phiếu bầu...”
Giọng nói lạnh lùng của Thời Chương lấn át đi tiếng Ôn Thiên,, trầm thấp run lên: “Tống Phất Chi, dao rơi trên người em, em để mặc người ta chém cũng không biết kêu đau sao?”
Âm thanh như sắt thép khiến căn phòng im lặng vài giây, ánh mắt dịu dàng của Tống Phất Chi dần trở nên kiên định.
Tống Phất Chi cảm nhận được, từ khi Thời Chương biết mình bị kéo vào vụ việc trên mạng, cảm xúc của hắn luôn có chút dao động, gần như không giống với giáo sư lạnh lùng mà y quen biết.
Khi bị Thời Chính Lâm tìm tới cửa, hắn vẫn lạnh lùng như vậy, bây giờ chuyện này chỉ xảy ra với Tống Phất Chi, người mất bình tĩnh lại là Thời Chương.
Tống Phất Chi lẳng lặng nhìn hắn, dường như mong muốn nhìn thấy lý do đằng sau.
Thấy Tống Phất Chi vẫn không nói lời nào, giọng Thời Chương thấp hơn một chút: “Em không quan tâm, không có nghĩa là tổn thương rơi trên người em sẽ biến mất.”
“Danh dự của em, hình tượng của em, những thứ chủ quan này có thể bị một người giỏi dẫn dắt phá hủy. Em có thể không quan tâm, nhưng anh thay em quan tâm. Anh biết em là người ngay thẳng cỡ nào, cho nên không thể chịu được người khác bôi nhọ em dù chỉ một chút!”
Tống Phất Chi hơi ngẩn người, đưa tay phủ lên cổ Thời Chương, nơi đó mạch đập mãnh liệt, nhảy rất nhanh. Tống Phất Chi xoa xoa như một hành động an ủi.
Y nói với giọng vững vàng: “Em tỏ ra không quan tâm, vì em muốn dùng thái độ bình thản của mình để nói với anh rằng, đây không phải là chuyện lớn, không đáng để tức giận và tổn thương.”
“Em tỏ ra không quan tâm, không có nghĩa là em thực sự không quan tâm. Em đã chuẩn bị bằng chứng để kiện, chỉ là giáo sư Thời hành động quá nhanh, dễ dàng giúp em giải quyết vấn đề, cảm ơn anh.”
Trong thanh âm kiên định của Tống Phất Chi, Thời Chương dần dần bình tĩnh lại.
Tống Phất Chi nhìn thẳng vào Thời Chương, ánh mắt vô cùng bao dung, nhưng cũng mang một chút sắc bén. “Em có thể hỏi, tại sao anh lại kích động như vậy? Trước đây đã gặp phải chuyện tương tự sao?”
Câu hỏi của Tống Phất Chi khiến Thời Chương giật mình.
Thời Chương nhắm mắt lại, hít sâu.
Hắn nên nói như thế nào, khi nhìn thấy ai đó bôi nhọ Tống Phất Chi trên mạng, thần kinh của hắn như bị thiêu đốt.
Nhiều năm trôi qua, sự thôi thúc và mất kiểm soát ngày đó vẫn còn khắc sâu trong cơ thể hắn.
Ký ức về ngày tan học hôm đó vẫn còn rõ ràng.
Thời Chương giống như một tên trộm ti tiện lặng lẽ đi theo sau Tống Phất Chi, tận mắt nhìn y bị côn đồ chặn ở góc tường, lúc đó, máu trong người Thời Chương cũng muốn cháy lên.
Khi đó Tống Phất Chi cũng bình tĩnh giống như bây giờ, y hoàn toàn không phản kháng, cũng không có gọi ai, côn đồ ép y đưa tiền, Tống Phất Chi liền lấy ví ra.
Mỗi lần Thời Chương nghĩ lại đều cảm thấy sợ, nếu những tên côn đồ lấy tiền xong vẫn không hài lòng, muốn tấn công Tống Phất Chi thì sao? Làm những việc quá đáng hơn thì sao? Tống Phất Chi bình tĩnh như vậy, Thời Chương sợ y gặp chuyện không may.
Thực ra cách làm của Tống Phất Chi lúc nhỏ là rất đúng đắn, chỉ là Thời Chương lo lắng quá mức trở nên hoảng loạn, từ nhỏ sống trong hoàn cảnh như vậy, chỉ có nắm đấm và sức mạnh mới có thể bảo vệ bản thân, cho nên hắn cũng muốn bảo vệ người mình thích như vậy.
Nhiều năm trôi qua, Tống Phất Chi ngày càng trở thành một người trưởng thành điềm tĩnh và lý trí, còn Thời Chương mạnh mẽ giam cầm những mầm mống mất kiểm soát của mình, nhưng khi gặp ánh ánh, chúng lại trỗi dậy, sinh trưởng rậm rạp.
Đối mặt với câu hỏi của Tống Phất Chi, Thời Chương không biết phải trả lời thế nào.
Làm sao hắn có thể nói với y rằng rằng hai mươi năm trước anh đã có khao khát thầm kín và xấu xí đối với em, sẽ lén lút theo dõi em về nhà, thậm chí sau khi mọi người rời trường, anh sẽ nhặt những bản nháp em vứt bỏ ở cửa lớp mang về nhà. Khi thấy ai đó tiếp cận em, làm tổn thương em, anh không thể kiểm soát được cảm xúc dâng trào của mình ——
Giáo sư Thời nho nhã và kín đáo, làm sao thể hiện bản thân cố chấp như vậy trước Tống Phất Chi? Làm sao để thể hiện sự ám ảnh mà hắn đã kìm nén trong nhiều năm.
Cổ họng Thời Chương run rẩy, nhìn Tống Phất Chi hồi lâu, cuối cùng chỉ nói: “Bởi vì anh không muốn nhìn thấy người khác tổn thương em, một chút cũng không được.”
Thời Chương tới gần Tống Phất Chi: “Thầy Tống là một ẩn sĩ thanh nhàn, điều đó rất tốt, anh cũng hy vọng em sẽ không bao giờ dính líu đến những chuyện như thế này. Nhưng nếu có ai đó làm tổn thương em, ít nhất em phải nói với anh —— anh sẽ là thanh kiếm của em, sống chết cũng vì em.”
Lời xin lỗi của Ôn Thiên đã kết thúc, màn hình sáng lên vẫn đầy những dòng bình luận, nhưng căn phòng lại yên tĩnh lạ thường.
Tống Phất Chi nhìn Thời Chương thật sâu, một tay khoác lên gáy hắn, dùng sức vuốt ve từng cái một, giống như đang giao tiếp với một con thú hoang.
Có lẽ Thời Chương còn điều gì đó chưa nói hết, nhưng đối với Tống Phất Chi bây giờ điều đó cũng không quan trọng lắm.
Y nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của Thời Chương, nói: “Em biết tại sao anh lại kích động như vậy, vì lần này dao rơi vào người em, em còn chưa đau, anh đã cảm thấy đau trước. Nếu sau này đổi lại là anh, em cũng sẽ đau hơn anh.”
“Thời Chương, nếu thật sự có ngày đó, em cũng sẽ làm thanh kiếm của anh.”
Thời Chương nhìn Tống Phất Chi, hốc mắt dần đỏ lên. Tống Phất Chi ôm chặt hắn, hít sâu một lần nữa.
Hai trái tim áp sát vào nhau, đập mạnh và đồng điệu.
Thời Chương: “Anh phản ứng rất mạnh, đột nhiên tức giận, còn yêu cầu đối phương rời khỏi giới, Phất Chi có cảm thấy anh rất dễ kích động, không điềm tĩnh không.”
Tống Phất Chi lắc đầu, mái tóc quét qua gò má Thời Chương.
“Cảm ơn anh, Thời Chương.” Tống Phất Chi ôm lấy hắn, nói: “Anh kích động như vậy, có lẽ chỉ vì yêu em.”
Thời Chương đã rơi nước mắt vào thời điểm này.
Mặc dù Tống Phất Chi vẫn chưa biết rằng mình đã yêu em ấy từ nhiều năm trước, nhưng hạt giống mục nát ẩn sâu trong lòng Thời Chương suốt bao năm qua, vào lúc này thực sự đã nảy mầm và phát triển mạnh mẽ.
Sau khi ở bên Tống Phất Chi, Thời Chương thường cảm thấy hệ thống ngôn ngữ của mình rất hạn chế. Ngôn ngữ, chữ viết, không thể diễn đạt được một phần mười nghìn những gì hắn muốn nói.
Không thể nói, Thời Chương chỉ có thể hành động. Thời Chương càng kích động, động tác càng không nhẹ nhàng.
Hai người đã quá quen thuộc lẫn nhau, không cần suy nghĩ, thậm chí không cần sờ soạng, hết thảy đều trở thành ký ức khắc sâu trong cơ bắp, giống như hai bánh răng ăn khớp hoàn hảo.
Lúc này lý trí của Thời Chương đã cháy rụi, chỉ còn lại có bản năng nguyên thủy.
Thời Chương quá hiểu Tống Phất Chi, từng cử chỉ nhỏ, từng âm thanh nhỏ, đến mức độ nào, muốn góc độ gì, Thời Chương đều thuộc lòng.
Cả hai đều tràn đầy cảm xúc, nước trong bồn tắm, bóng trăng trên bệ cửa sổ, đều giống như họ, tràn ngập, lay động, cháy bỏng.
Lần này hai người cùng nhau bắt đầu, nhưng cuối cùng vẫn là một mình Tống Phất Chi gánh chịu tổn thất.
Cảm xúc và hành động đều đã được giải phóng hoàn toàn, hậu quả thì hơi quá mức.
Nửa đêm, Tống Phất Chi ngã xuống một bên của chiếc giường lớn, dựa vào mép giường sạch sẽ.
Thời Chương ôm theo một bộ ga trải giường mới, hắn muốn thay nhưng kéo một lúc mà Tống Phất Chi vẫn không nhúc nhích.
“Bé cưng để anh thay ga giường nhé.” Thời Chương tiến lại gần, muốn bế Tống Phất Chi lên.
Tống Phất Chi cắn răng đẩy hắn ra: “Đừng chạm vào em.” Thời Chương cúi đầu đứng bên cạnh.
Tống Phất Chi lườm mắt, không muốn nói gì.
Ảo giác bụng thiếu chút nữa phồng lên lần trước còn khắc rõ trong đầu, Tống Phất Chi không thể thừa nhận, cảm giác quá kích thích.
Đêm nay rõ ràng Tống Phất Chi đã nói, nên dùng cái gì vẫn phải dùng, kết quả Thời Chương giống như dã thú nghe không hiểu tiếng người, chơi trần và thô bạo.
Kết quả là họ lại tắm trong bồn thêm một tiếng nữa, sau khi tắm xong, lại ở thêm một tiếng nữa.
Càng con mẹ nó quá đáng chính là, Thời Chương ngày càng thành thạo, lần này lại khiến thầy Tống - một người rất coi trọng mặt mũi, gặp phải tình huống xấu hổ nhất.
Chỉ có trẻ con mới tè dầm, nhưng thầy Tống bị Thời Chương đưa về thời kỳ mẫu giáo.
Thầy Tống vô cùng tức giận, thề sẽ không để ý đến tên chó này trong vòng ba ngày.
Cuối cùng Thời Chương lề mề dỗ dành hơn nửa ngày mới thay được ga giường.
Tống Phất Chi nằm trên giường sạch sẽ và lướt điện thoại, mới phát hiện thông báo đã bị nổ tung.
Ứng dụng video không còn hoạt động được, không biết đã tăng bao nhiêu người theo dõi? Thầy Tống không thể đếm nổi.
Khu bình luận cũng bùng nổ, bình luận đứng đầu được thả tim hơn mười nghìn lần.
Tất cả mọi người đều muốn hỏi: “FuFu và Bạch Tuộc là mối quan hệ gì vậy ah ah ah!”
Thời Chương cũng đang xem điện thoại, vui vẻ đưa bình luận dưới weibo của mình cho Tống Phất Chi xem: “Anh bên này cũng đang bị hỏi, hai chúng ta có quan hệ gì.”
Thời Chương nhỏ giọng hỏi ý kiến: “Anh nói chúng ta là chồng chồng hợp pháp có được không?”
Tống Phất Chi không cho hắn một ánh mắt, bởi vì bụng dưới dường như còn đau âm ỉ. Cảm giác hơi co thắt do làm quá độ.
Thời Chương còn đang chờ Tống Phất Chi phê chuẩn.
Phê chuẩn không thấy đâu, ngược lại thấy Tống Phất Chi trả lời fan dưới video của y.
Tống Phất Chi trả lời bình luận: “Không quen biết hắn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.