Chương 57: Vu lão cha đến đây [ thượng ]
Tứ Nguyệt
27/06/2013
Buổi sớm, ngoài cửa sổ bầu trời còn chưa sáng hẳn, chung quanh một mảnh yên tĩnh, tiếng chim chóc kêu có vẻ đặc biệt thanh thúy.
Vu Thịnh Ưu đã quen với việc tỉnh lại
trong vòng tay ôm ấp thoải mái của Cung Viễn Tu, chậm rãi mở to mắt,
trước mắt là là một gương mặt tuấn tú nhìn nàng khẽ cười, cặp mắt hắn
trong suốt trong sáng, thấm lòng người, tóc dài đen như mực xõa trên gối đầu, dày mê người.
Vẻ đẹp như vậy, cho dù là nhìn bao
nhiêu lần, Vu Thịnh Ưu đều giống như vừa thấy mà sợ hãi than, tướng công nhà nàng thật sự là rất tuấn tú !
Sắc tâm lại nổi lên, không nhịn được ôm lấy hắn cọ cọ, ân, trên người hắn còn có một loại hương vị dễ ngửi, hơn nữa mùa hè ôm hắn tuyệt không cảm thấy nóng, ngược lại, lại lạnh lạnh , lại an toàn thoải mái, Vu Thịnh Ưu nhắm mắt lại, hưởng thụ, cọ cọ trong lòng hắn, hì hì, nhớ rõ trước kia Viễn Tu cũng thích cọ nàng như vậy,
khi đó hắn nhất định cũng là vì thích nàng, mới cọ như vậy đi.
Cọ, cọ, cọ! Cảm giác thật hạnh phúc!
“Buổi sáng tốt lành, nương tử.” Cung Viễn Tu cười vươn tay, nhu nhu tóc của nàng, ôn hòa nói.
“Ừm. Sớm an.” Vu Thịnh Ưu ngửa đầu nhìn hắn, cười đáng yêu.
Cung Viễn Tu cúi đầu, yêu thương nhẹ nhàng hôn một chút lên trán nàng:“Đứng lên đi.”
“Ừm.” Vu Thịnh Ưu ôm hắn gật đầu, lại
không nhúc nhích người, nàng tựa đầu cọ cọ trong ngực hắn, ôn nhu
hỏi:“Hôm nay ngươi muốn làm gì?”
“Hôm nay?” Cung Viễn Tu nghĩ nghĩ
nói:“Hôm nay à, trước tiên dạy cho nàng một bộ quyền pháp, sau đó cùng
phụ thân đi bái phỏng Hàn Thừa tướng, buổi chiều xử lý vài chuyện trong
nhà.”
“Chẳng đi cùng ta!” Vu Thịnh Ưu làm nũng cọ hắn.
Cung Viễn Tu bỗng nhiên cười ái muội:“Buổi tối ta ở cùng nàng a.”
“Khụ khụ…… Rời giường, rời giường .” Vu Thịnh Ưu đỏ mặt, khụ hai cái, buông hắn ra, xoay người xuống giường.
Buổi tối ở cùng nàng? Vẫn là thôi đi, nàng bây giờ vẫn còn bóng ma a,
chỉ cần hắn làm vài động tác hơi thân mật với nàng, nàng liền cảm thấy
sẽ có rất nhiều người ở những chỗ khác nhau sẽ tiến vào, sau đó nhìn
thấy tất cả trò hề của nàng.
Một lần là trùng hợp,
Hai lần là vận khí không tốt,
Ba lượt là xui tận mạng,
Nếu bốn lượt, chính là có người ác ý muốn chỉnh ngươi!
A! Nói không chừng, mụ tác giả kia có
lẽ thấy mình ngày thường vui vẻ quá, cho nên trong lòng bất bình, mỗi
lần mình muốn xxoo, mụ ta đều cố ý phá hư một chút!
Ách… Nghĩ như vậy dường như cũng có vẻ đúng thật a!
Không… Không thể nào? Toát mồ hôi hột… Hẳn là sẽ không … Ha ha a.
Vu Thịnh Ưu vừa miên man suy nghĩ, vừa
đi rửa mặt, ngồi trước gương trang điểm chải đầu Nắng sớm chiếu vào
trước bàn trang điểm, bỗng nhiên một đạo ánh sáng chợt lóe, hấp dẫn tầm
mắt của nàng qua đó, Vu Thịnh Ưu giương mắt nhìn, chỉ thấy trong hộp
trang sức có một cây trâm bạch ngọc, thân trâm thon dài, bạch ngọc, hình dạng đơn giản lại không mất đi vẻ tú lệ, nắng sớm chiếu vào xinh đẹp vô cùng.
Vu Thịnh Ưu kinh hỉ cầm cây trâm lên, đặt ở trên tay yêu thích không buông.
“Thích không?” Cung Viễn Tu ở phía sau nàng nhẹ giọng hỏi.
Vu Thịnh Ưu dùng sức gật đầu:“Ngươi ở đâu mua ? Thật đẹp.”
Cung Viễn Tu cầm lấy lược trên bàn
trang điểm, rũ rũ mái tóc dài của nàng, vừa tinh tế chải tóc cho nàng
vừa đáp:“Tối hôm qua mua ở hội đèn lồng.”
“Chậc chậc, thật xinh đẹp, sao ta lại không mua được thứ đẹp thế này nhỉ.”
“Ta mua được không phải cũng giống nhau sao.” Cung Viễn Tu cười khẽ buông lược, đưa tay cầm lấy cây trâm trong
tay nàng, khi nàng còn chưa lấy lại được tinh thần, đã cuốn xong tóc cho nàng, cài ngọc trâm vào, hắn nhìn giai nhân thanh tú trong gương, cười
khẽ khen:“Quả nhiên thích hợp.”
“Nha! Ngươi đã giúp ta làm tóc rồi?” Vu Thịnh Ưu ngẩn ngơ một lát, mở to hai mắt nhìn Cung Viễn Tu trong gương
nói:“Không nên, không nên, ta chưa cảm giác được, ngươi làm lại cho ta
đi.”
“Đừng nháo, thời gian không còn sớm .”
“Làm lại một lần đi!”
“Thật là…”
“Hắc hắc.”
Hắn cười yếu ớt lắc đầu, cầm lấy lược
gỗ lim trên bàn, nâng tay, nhẹ nhàng rút ngọc trâm ra, tóc dài của nàng
như thác nước trút xuống, nàng mở to hai mắt, gắt gao theo dõi từng động tác của hắn trong gương, hắn khóe môi nhẹ nhàng giơ lên, ánh mắt mang
theo tình cảm ôn nhu, cặp mắt sáng ngời như có quang hoa, ngón tay thon
dài của hắn xuyên qua mái tóc nàng, nắng sớm chiếu trên người hắn, phát
ra một tầng ánh sáng màu vàng hoa lệ.
Nàng hơi hơi híp mắt, ôn cười nhìn hắn, nữ nhân, quả nhiên là cần người sủng ái che chở , cảm giác được người
ta bao bọc trong tay, ấm áp khiến ngay cả lòng của nàng cũng như nhũn ra .
Hắn giương mắt, gặp ánh mắt của nàng trong gương, hai người lẳng lặng chăm chú nhìn, nhợt nhạt mỉm cười.
Có một loại hoa tên hạnh phúc, sáng lạn nở rộ trong trái tim bọn họ .
Đúng lúc này,
Ngoài cửa lớn Cung Gia Bảo, ba con tuấn mã ngừng lại, nam tử đi đầu phi thân xuống ngựa, tiến lên gõ cửa.
Gã sai vặt trong Bảo mở cửa ra nhìn thoáng qua, lập tức vui vẻ mở lớn cửa nghênh đón:“Tam thiếu gia đã trở lại.”
Cung Viễn Hạ vẻ mặt ý cười, xem ra tâm
tình tốt lắm, hắn đưa hành trang trên tay cho gã sai vặt nói:“Phải,
nhanh đi bẩm báo phụ thân mẫu thân, Vu thần y cùng nhị đệ tử Vu Thịnh
Bạch đến bái phỏng.”
“Vâng, tam thiếu gia.”
“Hai vị, mời.” Cung Viễn Hạ nâng tay, làm một động tác mời.
Hai người phía sau hắn, lộ ra gương
mặt, đúng là phụ thân Vu Thịnh Ưu- Vu Hào Cường cùng nhị sư huynh Vu
Thịnh Bạch, hai người đồng thời chắp tay cám ơn.
Cung Viễn Hạ dẫn bọn họ đến đại sảnh, mời khách nhập tòa, nhóm tỳ nữ dâng lên trà quý nhất.
Ba người ngồi chưa đến một khắc, một
thân ảnh đã chạy vội vào, bổ nhào vào trước mặt Vu Hào Cường vui vẻ
kêu:“Cha! Nhị sư huynh, sao hai người lại tới đây?”
“Ha ha ha, chúng ta tất nhiên là đến
xem con thế nào.” Vu Hào Cường nhìn nữ nhi trước mắt, ừm, mập sắp thành
bàn tử , thần sắc cũng rất là khoái trá, xem ra nàng ở Cung gia, cuộc
sống không tồi.
“Con đương nhiên là rất tốt.” Vu Thịnh Ưu vui rạo rực nhìn ông cười:“Đúng rồi, Thánh Y phái chúng ta trùng kiến thế nào ?”
Vu Hào Cường sờ sờ râu nói:“Đã xây dựng lại tốt lắm. So với trước kia còn khí phái hơn, ha ha, lần này chính là đến nói lời cảm tạ .”
“Vu thần y khách khí, việc nhỏ này
không cần nói cảm ơn.” Một đạo thanh âm mạnh mẽ truyền vào đại sảnh, chỉ thấy Cung lão gia, Cung phu nhân đi ra, phía sau còn có hai huynh đệ
Cung Viễn Tu, Cung Viễn Hàm đi theo.
“Cung bảo chủ, Tương Vân công chúa. Lão phu có lễ, cảm tạ đương nhiên là cần thiết, nếu lần này không có Cung
gia cứu giúp, Thánh Y phái chúng ta sẽ bị hủy trong tay người khác.”
“Vu thần y khách khí làm gì, mệnh của
thê tử ta cùng ba đứa con đều là ngài cứu , không có nhân sao có quả,
Cung gia cũng không thể kể công.”
“Không, Cung bảo chủ ngài hãy nghe ta nói, lần này thật muốn cám ơn các người…”
Cung bảo chủ khoát tay nói:“Vu thần y,
Ưu Nhi là con dâu Cung gia chúng ta, hai nhà chúng ta là thân gia, thân
nhân sao lại phải nói lời cảm tạ như vậy. Còn cứ nói cảm ơn mãi sẽ thành khách sáo xa lạ.”
Vu Thịnh Ưu ở một bên phụ họa nói:“Cha, công công nói rất đúng, chúng ta là thân nhân mà, hỗ trợ cho nhau là
đương nhiên a, lần sau Cung gia có chuyện không hay ho, người sai các sư huynh tới đây hỗ trợ là được.”
“Nha đầu kia, nói bậy bạ gì đó?” Vu Hào Cường nâng tay gõ xuống, nha đầu kia, sao đã lập gia đình vẫn không
thấy tiến bộ, nói chuyện vẫn không dùng tới đầu óc. Chưa thấy nha đầu
nào ngốc như vậy!
Vu Thịnh Ưu xoa xoa chỗ bị ông gõ, buồn bực nghĩ, lão cha thấy nàng liền đánh đã thành thói quen, khi nào thì
mới sửa được a? Chưa thấy người cha nào thích đánh người như vậy!
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đương
nhiên Vu lão cha ánh mắt càng thêm hung ác một chút, Vu Thịnh Ưu ủy
khuất trừng mắt nhìn một chút sẽ thu hồi ánh mắt, ra vẻ con sai lầm rồi.
Cung gia nhân nhìn hai cha con nhịn
không được nở nụ cười, Cung Viễn Tu tiến lên nói:“Phụ thân một đường vất vả, Viễn Tu đã sai người chuẩn bị tốt sương phòng ở nam uyển để người
nghỉ ngơi.”
“Được! Được!” Vu Hào Cường nhìn con rể
của mình nhịn không được gật đầu, ai, con rể này thật sự là không chọn
sai, lúc trước khi cứu hắn, hắn vẫn là một đứa nhỏ tám tuổi. Một đứa nhỏ tám tuổi, lại có thể cầm bảo kiếm che trước mặt mẫu thân cùng hai đệ
đệ, không hoảng hốt bấn loạn, không sợ không lùi, ánh mắt lợi hại nhìn
mấy chục hắc y sát thủ trước mắt, định dùng đôi bàn tay nhỏ bé của hắn
để bảo vệ thân nhân. Lúc ấy lão đã thích đứa nhỏ này, muốn thu làm đệ
tử, đáng tiếc hắn lại là trưởng tử Cung tộc, không thể làm môn hạ người
khác.
Nhưng mà cũng thật may mắn, nếu hắn làm đệ tử của mình, thấy rõ bản tính của Ưu Nhi, chắc chắn sẽ không chịu làm con rể mình.
Duyên phận! Duyên phận!
Một trận hàn huyên qua đi, Cung phu
nhân tự mình đưa Vu Hào Cường tới nam uyển nghỉ ngơi, vào bên trong, mấy người lại đàm tiếu một hồi, Vu Thịnh Ưu bỗng nhiên cảm thấy một trận
buồn nôn, muốn nôn ra, nhịn vài lần không được, đành phải che miệng chạy ra ngoài, phun ra.
Cung Viễn Tu đứng dậy, bước ra ngoài.
Ngoài cửa truyền đến tiếng Vu Thịnh Ưu nôn mửa, cùng thanh âm Cung Viễn Tu thân thiết ân cần hỏi han.
Vu Hào Cường ánh mắt sáng ngời nhìn ngoài cửa, chẳng lẽ — nữ nhi có thai!
Vu Thịnh Bạch sờ sờ cằm nhìn ngoài cửa, chẳng lẽ — tiểu sư muội có thai?
Cung phu nhân liếc mắt nhìn về ngoài
cửa một cái, âm thầm nghĩ, nhất định là đêm qua đi chợ đêm ăn linh tinh
nên đau bụng, quay đầu nhìn hai người Vu gia vẻ mặt chờ đợi, bỗng nhiên
nhãn châu chuyển động, khẽ cười nói:“Thân gia đa tâm, Ưu Nhi chỉ là ăn
linh tinh nên đau bụng thôi.”
“Công chúa sao lại khẳng định như vậy?” Vu Hào Cường kỳ quái hỏi.
“Ai!” Cung phu nhân thất vọng lắc
đầu:“Ta sao lại không kì vọng chứ, có điều, hai đứa nó đến nay còn chưa
viên phòng, làm sao có thai được.”
“Cái gì!” Vu Hào Cường cùng Vu Thịnh
Bạch đều giật mình trừng lớn mắt! Không viên phòng? Vu Thịnh Ưu lập gia
đình đã hơn một năm, vẫn là một cô nương?
Vu Hào Cường cẩn thận hỏi “Này… Đây là vì sao?”
Chẳng lẽ Cung Viễn Tu kia có bệnh không tiện nói ra?
Cung phu nhân khoát tay nói:“Không đúng, không đúng, hai đứa nó thẹn thùng.”
“Thẹn thùng?” Vu Thịnh Bạch khóe miệng
run rẩy một chút, vị công chúa này chắc chắn là bà ta đang nói về sư
muội nhà hắn đấy chứ?
Hai thầy trò liếc mắt nhìn nhau một
cái, nhất định là vị công tử Cung gia kia quá mức thẹn thùng, Vu Thịnh
Ưu nhiều lần xx chưa toại, cuối cùng mất đi hứng thú. Nhất định là như
vậy.
“Thì ra là thế.” Vu Hào Cường gật gật
đầu, thẹn thùng thôi! Không phải là thẹn thùng thôi sao! Cho hắn một
viên xuân dược cường hiệu Bừa Bãi Phiên Giang Đảo Hải! Ha ha, cho dù
ngươi là thánh nhân cũng biến ngươi thành tay ăn chơi!
“Thì ra là thế.” Vu Thịnh Bạch chọn mi
cười, thẹn thùng thôi! Không phải là thẹn thùng thôi sao! Cho hắn một
viên xuân dược đốt người siêu cấp cường hiệu Một Đêm Bảy Lần! Ha ha, xem ngươi còn thẹn thùng thế nào!
Cung phu nhân kỳ quái nhìn bọn họ, vì
sao người Vu gia lại không có phản ứng gì? Chẳng lẽ thật sự bản cung
phải tự mình xuống tay? Quên đi! Tuyết Liên xuân tửu trân quý ba mươi
năm của bản cung, vì tôn tử của ta! Liền cống hiến đi!
Lúc Cung Viễn Tu dìu Vu Thịnh Ưu vào
phòng, ngẩng đầu nhìn mọi người, bỗng nhiên cảm thấy khó coi? Kỳ quái,
vì sao ánh mắt mọi người nhìn hắn lại… lại…
Dâm đãng như thế đúng không!
Đúng!
Nga ha ha a ~!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.