Chương 126: Câu trả lời
Huỳnh Ngọc Thảo Nguyên
08/07/2023
Đêm khuya thanh vắng, trời lại rất lạnh. Mái tranh này cũng quá khiêm tốn.
Một chút gió tuyết cũng che không nổi, lạnh muốn thấu xương. Cũng may
một người sống ở Hàn Băng được, người kia là linh thể, còn Lam Lan lại
sống ở đây quen rồi nên mới không bị ảnh hưởng.
" Sao lại cứ có cảm giác kì lạ!" - Lam Lan vô thức nói.
Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa sổ. Đó là một cái cửa sập đang bằng tranh. Vẫn chưa đóng... phải chăng đó là lý lo lạnh đến vậy?
Nghĩ thế rồi liền đi đến đó mà đóng lại. Ánh sáng của mặt trăng bên ngoài cũng bị nó che khuất. Lam Lan dùng linh lực thắp lên một tia lửa nhỏ truyền cho đèn dầu. Tiếp tục đọc sách.
" Có thể dùng lửa!... Nhưng mà đây cũng chỉ là cơ bản, ai cũng có thể làm được ... Như vậy có nguy hiểm quá rồi không?" - Xuân Thu thở dài nói.
" Vào thông linh trận tự khắc rõ!" - Hạ Thất Phượng tùy tiện đáp.
Y tụ ít linh lực giữa hai tay, tập trung ý niệm. Một đạo linh lực vàng sáng chói xuất hiện bao lấy cơ thể y và Xuân Thu.
" Không tồi! Đây là thông nhập thông linh trận. Không ngờ người trẻ như ngươi cũng biết nhiều đấy chứ!" - Xuân Thu có chút thích thú đáp.
" Chúng ta đi thôi!" - Hạ Thất Phượng bình thản đáp.
Họ cứ vậy mà tiến tới chỗ Lam Lan. Giống như có sức mạnh tương thích hút họ vào mà biến mất. Lam Lan đầu đang cúi xuống đọc sách cũng phải bỗng nhiên ngẩng dậy.
Một năng lực nào đó đưa cô tới một khoảng không khác, vô thực vô mộng. Nhưng cảm giác lại rất chân.
" Trận pháp hoàng kim! Thông linh trận này sức mạnh rất lớn. Vô cùng kiên cố, người ngoài khó mà xâm nhập. Đúng là không tệ!" - Tiếng của Xuân Thu vang lên.
Lam Lan trước mắt chỉ thấy một nơi rất to lớn. Có lẽ là giống một cái điện lớn toàn bộ là một màu vàng kim trầm. Vải rèm che phủ từng lối vào, tổng có 12 lối. Cô đang ở 1 lối. Rèm vải trắng che phủ vừa thấy rõ nhưng cũng rất mờ, khiến nơi đây trở nên trang nghiêm đến lạ. Còn có chút tiên khí hiếm gặp... Tiếng người vang lên là ở bên trong. Còn cô đang đứng sau một tấm rèm, ở một lối đi.
Kì lạ tiếng người này không mang cảm xúc bất an. Ngược lại càng kích thước tò mò mà muốn tiến về phía trước.... Cứ thế Lam Lan vén rèm bước ra xem là kẻ nào đã thi triển thuật lên cô.
Nhưng mà... họa tiết ở nơi đây có phần rất thuận mắt, là kiểu trang trí mà cô thích. Khắp nơi là chữ vàng của kinh thánh hiền triết.
Cô bước vào chỉ thấy phía trước một thân ảnh cùng một đám khói xanh lam lơ lửng kế bên. Cũng đúng... tổ nhân của Tam gia ngay cả người mang máu thuần chủng cũng chưa chắc thấy được huống chi kẻ ngoại tộc... Có thể thấy một đám khói là mừng rồi.
" Con bé đến rồi!... Khí lực này cũng là không tệ!" - Xuân Thu hết sức khen ngợi.
" Trưởng môn!" - Lam Lan kinh ngạc nói.
Hạ Thất Phượng không đáp chỉ nhìn cô xem như một sự đáp trả.
" Nơi này là đâu? Người không sao chứ?" - Lam Lan nhanh chóng lấy lại dáng vẻ điềm nhiên đoan chính mà hỏi.
" Là bên trong thông linh trận của cô!" - Hạ Thất Phượng đơn giản đáp.
Thông linh trận!!! Bản thân ta có thể làm được như vầy sao???
" Không đúng! Trưởng môn hiện tại đang tịnh dưỡng ở Hàn Băng điện. Thông linh trận chỉ có tác dụng khi người đó còn tỉnh táo. Người ấy vẫn còn hôn mê sao có thể!!!" - Lam Lan đột nhiên ngộ ra.
" Không cần nghĩ nhiều đến mức đó!... Đây là thông trận của ngươi cấp linh thức. Đương nhiên có thể để linh thức tiến vào!... Chỉ là nơi đây cũng quá kiên cố, khiến những linh thức phổ thông không vào nổi, còn linh thức thông thiên thì lại muốn để nơi đây thanh tịnh mà không muốn vào... Cho nên tới giờ ngươi vẫn chưa từng một lần biết đến sự hiện diện của nó!" - Xuân Thu ôn nhu nói.
" Cấp linh thức..... Vậy! Hai người tiến vào là muốn nói chuyện với ta sao?" - Lam Lan cùng nhạy bén nhận ra vấn đề vội hỏi.
Điều cô có thể tạo ra một nơi hoàn mỹ như này thật khó tin. Nhưng mà chuyện đó không quan trọng. Linh thức bình thường không vào được, linh thức thông thiên không muốn vào. Muốn giữ nơi này thanh tịnh có lẽ là vì dáng vẻ như một bách khoa kinh thư của nó. Hiền thánh sách vàng chữ ngọc bố trí khắp nơi. Trang nghiêm vô cùng nên nói để nó thanh tịnh của phải.... Cho nên Hạ Thất Phượng và người kia chắc chắn là xếp vào hàng linh thức thông thiên, họ vẫn vào đây thì chắc chắn là có chuyện gì đó muốn nói.
" Nơi đây kiên cố, còn rất kín đáo xem ra đã tu bổ linh lực rất nhiều. Đến mức ta muốn vào cũng có chút khó khăn. Không phải nhờ tiểu phượng hoàng chắc là không xong rồi... Cho nên là nói, ngươi rất có năng lực. Tiềm tàng trong ngươi rất lớn... Có thể giúp bọn ta một chút không?" - Xuân Thu nghiêm túc nói.
Giúp họ!!!
Là đồng môn giúp là chuyện bình thường. Nhưng mà chỉ là gần đây Lam Lan có chút tâm tư riêng. Cuối cùng đối với cô tu tiên có ý nghĩa gì? Tại sao phải tiếp tục? Có cần phải lúc nào cũng theo chân Hạ Thất Phượng làm một người trợ lý như vậy không?... Cũng là vì gần đây có quá nhiều biến động. Cô còn là phương chủ của Liễm Ý điện. Không có võ chỉ có một bụng kinh văn và trí não hơn người. Năng lực hạn chế, chỉ làm được một số cái cơ bản. Dĩ nhiên cũng không thể dạy cho đệ tử được gì nhiều... Nhưng mà dù vậy bọn trẻ vẫn không nản lòng... Vẫn quyết tâm trên con đường tu tiên.
Cho dù thời gian qua có quá nhiều chuyện. Cũng thấy rõ, môn sinh trong phái không phải ai cũng một lòng với trưởng môn. Họ có lý tưởng riêng, có mục đích riêng cũng có người mà họ hết lòng tới cùng, đó là lý tưởng riêng của họ. Nhưng mà chung quy họ vẫn là có thể nhận thức được cái mình muốn.
Những đứa nhỏ vẫn có thể nghĩ được như vậy...Còn cô thì sao?... Sau 5 năm thăng cấp được phân vào hàng văn phương diệc làm việc không ngừng. Được đề bạt theo chân các đời trưởng môn như một cố vấn. Sự hết lòng hay một lòng một dạ đối với cô mà nói đó giống như trách nhiệm. Còn về trách nhiệm thì lại biết nó có phải một loại tình cảm không? Lúc lại cảm thấy ấm áp đến lạ, lúc lại cảm thấy nơi tim trống rỗng lạnh lẽo. Nhưng thà là vậy thì ta vẫn có thể lờ mờ đoán ra thật sự là trách nhiệm hay tình cảm. Bởi dẫu sao Lam Lan cũng là một người có lý trí.
Nhưng cái nhìn của cô đối với vị trưởng môn hiện tại rất khác. Cô vẫn cho đó là trách nhiệm nhưng vẫn là rất nhiệt huyết vì người. Hoàn toàn khác với cách cô từng đối xử với những người trước. Đến cô cũng không rõ đó là gì? Đương nhiên không phải tình ái, bởi vì Lam Lan là tu tiên đến mức lục căn thanh tịnh, chỉ là không tiến thêm nhưng nói về tư chất này thì cô cũng chẳng thua kém Hạ Thất Phượng là mấy.
Nói về việc đó.... Có thể là do cô cũng xem như là người chứng kiến quá trình lớn lên của y. Nhìn thấy dáng vẻ y lúc nhỏ đáng yêu yếu ớt rụt rè bị coi là phế vật, đến bây giờ thì là một người kiên cường mạnh mẽ. Còn tại vị trưởng môn. Trong lòng tất nhiên có chút gì đó nổi dậy. Giống như tán thưởng, khen ngợi, cũng là thấy công sức mình bỏ ra cho y chắc chắn không phí... Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại. Giữa cô và y là không ràng buộc... Cho dù là ở vị chưởng sự hay cố vấn cũng không cần can thiệp sâu. Nhưng cô không ngăn được bản thân muốn tìm kiếm, muốn cứu, muốn giúp sức... Vậy cuối cùng Lam Lan coi Hạ Thất Phượng là như thế nào?
" Ngươi nghĩ về ta thế nào không quan trọng!... Nếu bản thân bị mắc kẹt trong vòng lẫn quẩn đó thì hãy tự hỏi bản thân... Cứ từ từ mà nghĩ... Nếu không thích ta sẽ không cưỡng cầu!" - Hạ Thất Phượng nhìn ra tâm tư liền ôn tồn nói.
Thật ra trong thông linh cấp này có một điểm yếu. Bản thân nghĩ gì dù không nói cũng bị người khác đọc ra được. Đó là do trận pháp đã đọc vị. Nếu có kim thân hỏa thể, hay là thuật hộ thân thì mới có thể qua ải.
" Vậy tới lúc ta nghĩ thông người có thể nghe câu trả lời của ta không?" - Lam Lan dũng cảm nói.
Nếu là trước đây cô sẽ không nói lời này. Bởi vì cô luôn cho rằng khi nghĩ thông rồi thì tự mình hiểu là được. Nhưng những lời kia của Hạ Thất Phượng giống như khích lệ cô cứ làm theo những gì cô muốn, việc đó tích cho cô dũng cảm. Thật sự từ trong đáy lòng muốn được đối mặt với Hạ Thất Phượng.
" Có thể!" - Hạ Thất Phượng đơn giản đáp.
" Vậy việc cần làm là gì?" - Lam Lan thận trọng hỏi.
" Hỏa táng ta. Giúp ta niết bàn trọng sinh!" - Hạ Thất Phượng nghiêm túc nói.
" Cụ thể như nào?"
" Chính là nói..." - Xuân Thu lên tiếng nhưng đột nhiên ngắt ngang. Chính là nghĩ có nên nói toàn bộ sự thật hay không?
" Phượng Yêu có 9 cái mạng. Ta vẫn có thể tạm xem là còn một cái. Nhưng mà đối với việc này mà nói, chính là cần nghi thức phức tạp.... Chỉ khi hỏa táng, lửa đốt quanh thân thì phượng hoàng mới có thể thành công tái sinh. Thân thể ta đang rất yếu, không qua bao lâu có thể sẽ chết. Nhưng mà dù cái chết nào ngoài hỏa táng cũng sẽ khiến ta đi thật. Cho nên là nói, nhân lúc cơ thể kia còn sống ngươi phải tranh thủ hỏa táng nó.... Còn nữa, niết bàn trọng sinh đối với Phượng Yêu ở mạng thứ 9 mà nói, chính là cần lệ thân tình. Cho nên ngươi không nên để người khác biết... Nếu không có nước mắt ta cũng không thể..." - Hạ Thất Phượng không hề giấu giếm nói.
" Ngươi nói tất cả?" - Xuân Thu khó hiểu hỏi lại.
" Ta tin cô ta chắc chắn không phản!" - Hạ Thất Phượng trầm mặc đáp.
Lam Lan nghe lời này chính là có chút bất ngờ: " Ta xem như đã hiểu, nhưng mà người dù sao cũng là hỏa thần. Ta vẫn chưa thăng tiên, năng lực không đủ, đến linh lực... Ta sợ là giúp không được!" - Lam Lan có phần tự ti đáp.
" Khí lực mạnh mẽ, linh lực tiềm tàng lớn. Cộng thêm tư chất bất phàm. Ngươi đương nhiên có thể... Hơn nữa ngươi là phong hệ, có thể vượn hỏa. Bọn ta đưa ngươi một phần sức mạnh của tiểu phượng hoàng. Ngươi phải dùng Hỏa Kiếp Tiêu Hồn mới có thể mong thiêu được con bé... Hơn nữa nếu được hãy dùng sức mạnh được cho làm ra một trận pháp bảo vệ cho đến khi linh lực của nha đầu kia xuất kích.... Chuyện này ngươi có thể làm không?" - Xuân Thu vội vàng nói.
" Ta có thể thử!" - Lam Lan nhanh chóng đáp.
Tiếp theo chính là cảnh tưởng chuông lớn rền vang, phượng hoàng xiềng xích. Còn có một Hạ Thất Phượng, một Chỉ Linh Tước đêm ấy ban sức mạnh, cho cô ấy một vết bớt đỏ.
Thời gian của Hạ Thất Phượng không nhiều. Hơn nữa linh lực dùng để ẩn thân của Xuân Thu cũng gần như cạn kiệt. Sau khi mất đi một phần linh lực liền bị linh lực Huyền Y còn tàn dư lại ở mấy lần tập luyện của Giản Sơ Mạn tại nơi đây làm cho nội thể đảo loạn.
Còn nói về việc lúc đang hỏa táng. Hạ Thất Phượng lại đột nhiên lao đầu vào biển lửa. Đó là vì:
" Chết tiệt! Hỏa Kiếp của Lam Lan không đi mạnh để phá hủy kim thân hỏa thể của ngươi rồi tiểu phượng hoàng!" - Xuân Thu đang cùng Hạ Thất Phượng ở một bên xem xét tình hình nói.
" Hết cách rồi!" - Hạ Thất Phượng nói rồi thân khẽ động muốn tiến đến.
" Ngươi điên à! Nếu ngươi cố chấp vá số lá linh mạng đã được tạo ra trong lúc hỏa táng để biến thành bán linh thức lao đầu vào đó cũng chỉ khiến ngươi về sau yếu ớt, thậm chí ảnh hưởng nguyên thần. Hơn nữa như vậy chưa chắc có thể chết ngay, sẽ rất đau đớn đó!" - Xuân Thu lo lắng kéo y lại nói.
" Dù sao cũng phải thử! Ít nhất có thể quay lại. Nếu không, thân xác kia trút hơi thở thì ta cũng tiêu biến mất... Người phải nói với Lam Lan,cô ta nhất định không được nương tay hay dừng lại... " - Hạ Thất Phượng gấp rút nói rồi lập tức lao đi.
Người kia lao đầu vào biển lửa. Lời cũng như đã nói xong. Nhưng chắc có lẽ bản thân mang thứ tình cảm gì đó mà nó khiến Lam Lan đã khựng lại đôi chút, lực cũng yếu đi.
" Linh lực chỉ lớn lao, trực hệ chỉ có dụng khi nó có thể chiến đấu để bảo vệ người khác!... " - Đây chính là những gì Hạ Thất Phượng đã dùng ý niệm thông qua thông linh trận để nói với cô.
Giọng điệu đó giống như lời dặn dò cuối cùng để giúp Lam Lan tự giải thoát ra khỏi khúc mắc của chính mình.
Điều đó nghe qua có chút đau lòng. Nhưng nó thật sự chạm đến trái tim. Khiến cho người ta hiểu được. Khiến trong lòng Lam Lan trỗi dậy thứ cảm xúc.... rất muốn cứu được y.
Từ đó phong hệ linh lực bạo kích xuất thế, phù trợ cho Hỏa Kiếp Tiêu Hồn, cứu lấy một mạng của Hạ Thất Phượng.
Năng lực đó quá mạnh. Một thân kia của y hứng lấy toàn bộ.... Cho nên đó cũng là lý do...HẠ THẤT PHƯỢNG PHẾ VÕ!!!
" Sao lại cứ có cảm giác kì lạ!" - Lam Lan vô thức nói.
Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa sổ. Đó là một cái cửa sập đang bằng tranh. Vẫn chưa đóng... phải chăng đó là lý lo lạnh đến vậy?
Nghĩ thế rồi liền đi đến đó mà đóng lại. Ánh sáng của mặt trăng bên ngoài cũng bị nó che khuất. Lam Lan dùng linh lực thắp lên một tia lửa nhỏ truyền cho đèn dầu. Tiếp tục đọc sách.
" Có thể dùng lửa!... Nhưng mà đây cũng chỉ là cơ bản, ai cũng có thể làm được ... Như vậy có nguy hiểm quá rồi không?" - Xuân Thu thở dài nói.
" Vào thông linh trận tự khắc rõ!" - Hạ Thất Phượng tùy tiện đáp.
Y tụ ít linh lực giữa hai tay, tập trung ý niệm. Một đạo linh lực vàng sáng chói xuất hiện bao lấy cơ thể y và Xuân Thu.
" Không tồi! Đây là thông nhập thông linh trận. Không ngờ người trẻ như ngươi cũng biết nhiều đấy chứ!" - Xuân Thu có chút thích thú đáp.
" Chúng ta đi thôi!" - Hạ Thất Phượng bình thản đáp.
Họ cứ vậy mà tiến tới chỗ Lam Lan. Giống như có sức mạnh tương thích hút họ vào mà biến mất. Lam Lan đầu đang cúi xuống đọc sách cũng phải bỗng nhiên ngẩng dậy.
Một năng lực nào đó đưa cô tới một khoảng không khác, vô thực vô mộng. Nhưng cảm giác lại rất chân.
" Trận pháp hoàng kim! Thông linh trận này sức mạnh rất lớn. Vô cùng kiên cố, người ngoài khó mà xâm nhập. Đúng là không tệ!" - Tiếng của Xuân Thu vang lên.
Lam Lan trước mắt chỉ thấy một nơi rất to lớn. Có lẽ là giống một cái điện lớn toàn bộ là một màu vàng kim trầm. Vải rèm che phủ từng lối vào, tổng có 12 lối. Cô đang ở 1 lối. Rèm vải trắng che phủ vừa thấy rõ nhưng cũng rất mờ, khiến nơi đây trở nên trang nghiêm đến lạ. Còn có chút tiên khí hiếm gặp... Tiếng người vang lên là ở bên trong. Còn cô đang đứng sau một tấm rèm, ở một lối đi.
Kì lạ tiếng người này không mang cảm xúc bất an. Ngược lại càng kích thước tò mò mà muốn tiến về phía trước.... Cứ thế Lam Lan vén rèm bước ra xem là kẻ nào đã thi triển thuật lên cô.
Nhưng mà... họa tiết ở nơi đây có phần rất thuận mắt, là kiểu trang trí mà cô thích. Khắp nơi là chữ vàng của kinh thánh hiền triết.
Cô bước vào chỉ thấy phía trước một thân ảnh cùng một đám khói xanh lam lơ lửng kế bên. Cũng đúng... tổ nhân của Tam gia ngay cả người mang máu thuần chủng cũng chưa chắc thấy được huống chi kẻ ngoại tộc... Có thể thấy một đám khói là mừng rồi.
" Con bé đến rồi!... Khí lực này cũng là không tệ!" - Xuân Thu hết sức khen ngợi.
" Trưởng môn!" - Lam Lan kinh ngạc nói.
Hạ Thất Phượng không đáp chỉ nhìn cô xem như một sự đáp trả.
" Nơi này là đâu? Người không sao chứ?" - Lam Lan nhanh chóng lấy lại dáng vẻ điềm nhiên đoan chính mà hỏi.
" Là bên trong thông linh trận của cô!" - Hạ Thất Phượng đơn giản đáp.
Thông linh trận!!! Bản thân ta có thể làm được như vầy sao???
" Không đúng! Trưởng môn hiện tại đang tịnh dưỡng ở Hàn Băng điện. Thông linh trận chỉ có tác dụng khi người đó còn tỉnh táo. Người ấy vẫn còn hôn mê sao có thể!!!" - Lam Lan đột nhiên ngộ ra.
" Không cần nghĩ nhiều đến mức đó!... Đây là thông trận của ngươi cấp linh thức. Đương nhiên có thể để linh thức tiến vào!... Chỉ là nơi đây cũng quá kiên cố, khiến những linh thức phổ thông không vào nổi, còn linh thức thông thiên thì lại muốn để nơi đây thanh tịnh mà không muốn vào... Cho nên tới giờ ngươi vẫn chưa từng một lần biết đến sự hiện diện của nó!" - Xuân Thu ôn nhu nói.
" Cấp linh thức..... Vậy! Hai người tiến vào là muốn nói chuyện với ta sao?" - Lam Lan cùng nhạy bén nhận ra vấn đề vội hỏi.
Điều cô có thể tạo ra một nơi hoàn mỹ như này thật khó tin. Nhưng mà chuyện đó không quan trọng. Linh thức bình thường không vào được, linh thức thông thiên không muốn vào. Muốn giữ nơi này thanh tịnh có lẽ là vì dáng vẻ như một bách khoa kinh thư của nó. Hiền thánh sách vàng chữ ngọc bố trí khắp nơi. Trang nghiêm vô cùng nên nói để nó thanh tịnh của phải.... Cho nên Hạ Thất Phượng và người kia chắc chắn là xếp vào hàng linh thức thông thiên, họ vẫn vào đây thì chắc chắn là có chuyện gì đó muốn nói.
" Nơi đây kiên cố, còn rất kín đáo xem ra đã tu bổ linh lực rất nhiều. Đến mức ta muốn vào cũng có chút khó khăn. Không phải nhờ tiểu phượng hoàng chắc là không xong rồi... Cho nên là nói, ngươi rất có năng lực. Tiềm tàng trong ngươi rất lớn... Có thể giúp bọn ta một chút không?" - Xuân Thu nghiêm túc nói.
Giúp họ!!!
Là đồng môn giúp là chuyện bình thường. Nhưng mà chỉ là gần đây Lam Lan có chút tâm tư riêng. Cuối cùng đối với cô tu tiên có ý nghĩa gì? Tại sao phải tiếp tục? Có cần phải lúc nào cũng theo chân Hạ Thất Phượng làm một người trợ lý như vậy không?... Cũng là vì gần đây có quá nhiều biến động. Cô còn là phương chủ của Liễm Ý điện. Không có võ chỉ có một bụng kinh văn và trí não hơn người. Năng lực hạn chế, chỉ làm được một số cái cơ bản. Dĩ nhiên cũng không thể dạy cho đệ tử được gì nhiều... Nhưng mà dù vậy bọn trẻ vẫn không nản lòng... Vẫn quyết tâm trên con đường tu tiên.
Cho dù thời gian qua có quá nhiều chuyện. Cũng thấy rõ, môn sinh trong phái không phải ai cũng một lòng với trưởng môn. Họ có lý tưởng riêng, có mục đích riêng cũng có người mà họ hết lòng tới cùng, đó là lý tưởng riêng của họ. Nhưng mà chung quy họ vẫn là có thể nhận thức được cái mình muốn.
Những đứa nhỏ vẫn có thể nghĩ được như vậy...Còn cô thì sao?... Sau 5 năm thăng cấp được phân vào hàng văn phương diệc làm việc không ngừng. Được đề bạt theo chân các đời trưởng môn như một cố vấn. Sự hết lòng hay một lòng một dạ đối với cô mà nói đó giống như trách nhiệm. Còn về trách nhiệm thì lại biết nó có phải một loại tình cảm không? Lúc lại cảm thấy ấm áp đến lạ, lúc lại cảm thấy nơi tim trống rỗng lạnh lẽo. Nhưng thà là vậy thì ta vẫn có thể lờ mờ đoán ra thật sự là trách nhiệm hay tình cảm. Bởi dẫu sao Lam Lan cũng là một người có lý trí.
Nhưng cái nhìn của cô đối với vị trưởng môn hiện tại rất khác. Cô vẫn cho đó là trách nhiệm nhưng vẫn là rất nhiệt huyết vì người. Hoàn toàn khác với cách cô từng đối xử với những người trước. Đến cô cũng không rõ đó là gì? Đương nhiên không phải tình ái, bởi vì Lam Lan là tu tiên đến mức lục căn thanh tịnh, chỉ là không tiến thêm nhưng nói về tư chất này thì cô cũng chẳng thua kém Hạ Thất Phượng là mấy.
Nói về việc đó.... Có thể là do cô cũng xem như là người chứng kiến quá trình lớn lên của y. Nhìn thấy dáng vẻ y lúc nhỏ đáng yêu yếu ớt rụt rè bị coi là phế vật, đến bây giờ thì là một người kiên cường mạnh mẽ. Còn tại vị trưởng môn. Trong lòng tất nhiên có chút gì đó nổi dậy. Giống như tán thưởng, khen ngợi, cũng là thấy công sức mình bỏ ra cho y chắc chắn không phí... Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại. Giữa cô và y là không ràng buộc... Cho dù là ở vị chưởng sự hay cố vấn cũng không cần can thiệp sâu. Nhưng cô không ngăn được bản thân muốn tìm kiếm, muốn cứu, muốn giúp sức... Vậy cuối cùng Lam Lan coi Hạ Thất Phượng là như thế nào?
" Ngươi nghĩ về ta thế nào không quan trọng!... Nếu bản thân bị mắc kẹt trong vòng lẫn quẩn đó thì hãy tự hỏi bản thân... Cứ từ từ mà nghĩ... Nếu không thích ta sẽ không cưỡng cầu!" - Hạ Thất Phượng nhìn ra tâm tư liền ôn tồn nói.
Thật ra trong thông linh cấp này có một điểm yếu. Bản thân nghĩ gì dù không nói cũng bị người khác đọc ra được. Đó là do trận pháp đã đọc vị. Nếu có kim thân hỏa thể, hay là thuật hộ thân thì mới có thể qua ải.
" Vậy tới lúc ta nghĩ thông người có thể nghe câu trả lời của ta không?" - Lam Lan dũng cảm nói.
Nếu là trước đây cô sẽ không nói lời này. Bởi vì cô luôn cho rằng khi nghĩ thông rồi thì tự mình hiểu là được. Nhưng những lời kia của Hạ Thất Phượng giống như khích lệ cô cứ làm theo những gì cô muốn, việc đó tích cho cô dũng cảm. Thật sự từ trong đáy lòng muốn được đối mặt với Hạ Thất Phượng.
" Có thể!" - Hạ Thất Phượng đơn giản đáp.
" Vậy việc cần làm là gì?" - Lam Lan thận trọng hỏi.
" Hỏa táng ta. Giúp ta niết bàn trọng sinh!" - Hạ Thất Phượng nghiêm túc nói.
" Cụ thể như nào?"
" Chính là nói..." - Xuân Thu lên tiếng nhưng đột nhiên ngắt ngang. Chính là nghĩ có nên nói toàn bộ sự thật hay không?
" Phượng Yêu có 9 cái mạng. Ta vẫn có thể tạm xem là còn một cái. Nhưng mà đối với việc này mà nói, chính là cần nghi thức phức tạp.... Chỉ khi hỏa táng, lửa đốt quanh thân thì phượng hoàng mới có thể thành công tái sinh. Thân thể ta đang rất yếu, không qua bao lâu có thể sẽ chết. Nhưng mà dù cái chết nào ngoài hỏa táng cũng sẽ khiến ta đi thật. Cho nên là nói, nhân lúc cơ thể kia còn sống ngươi phải tranh thủ hỏa táng nó.... Còn nữa, niết bàn trọng sinh đối với Phượng Yêu ở mạng thứ 9 mà nói, chính là cần lệ thân tình. Cho nên ngươi không nên để người khác biết... Nếu không có nước mắt ta cũng không thể..." - Hạ Thất Phượng không hề giấu giếm nói.
" Ngươi nói tất cả?" - Xuân Thu khó hiểu hỏi lại.
" Ta tin cô ta chắc chắn không phản!" - Hạ Thất Phượng trầm mặc đáp.
Lam Lan nghe lời này chính là có chút bất ngờ: " Ta xem như đã hiểu, nhưng mà người dù sao cũng là hỏa thần. Ta vẫn chưa thăng tiên, năng lực không đủ, đến linh lực... Ta sợ là giúp không được!" - Lam Lan có phần tự ti đáp.
" Khí lực mạnh mẽ, linh lực tiềm tàng lớn. Cộng thêm tư chất bất phàm. Ngươi đương nhiên có thể... Hơn nữa ngươi là phong hệ, có thể vượn hỏa. Bọn ta đưa ngươi một phần sức mạnh của tiểu phượng hoàng. Ngươi phải dùng Hỏa Kiếp Tiêu Hồn mới có thể mong thiêu được con bé... Hơn nữa nếu được hãy dùng sức mạnh được cho làm ra một trận pháp bảo vệ cho đến khi linh lực của nha đầu kia xuất kích.... Chuyện này ngươi có thể làm không?" - Xuân Thu vội vàng nói.
" Ta có thể thử!" - Lam Lan nhanh chóng đáp.
Tiếp theo chính là cảnh tưởng chuông lớn rền vang, phượng hoàng xiềng xích. Còn có một Hạ Thất Phượng, một Chỉ Linh Tước đêm ấy ban sức mạnh, cho cô ấy một vết bớt đỏ.
Thời gian của Hạ Thất Phượng không nhiều. Hơn nữa linh lực dùng để ẩn thân của Xuân Thu cũng gần như cạn kiệt. Sau khi mất đi một phần linh lực liền bị linh lực Huyền Y còn tàn dư lại ở mấy lần tập luyện của Giản Sơ Mạn tại nơi đây làm cho nội thể đảo loạn.
Còn nói về việc lúc đang hỏa táng. Hạ Thất Phượng lại đột nhiên lao đầu vào biển lửa. Đó là vì:
" Chết tiệt! Hỏa Kiếp của Lam Lan không đi mạnh để phá hủy kim thân hỏa thể của ngươi rồi tiểu phượng hoàng!" - Xuân Thu đang cùng Hạ Thất Phượng ở một bên xem xét tình hình nói.
" Hết cách rồi!" - Hạ Thất Phượng nói rồi thân khẽ động muốn tiến đến.
" Ngươi điên à! Nếu ngươi cố chấp vá số lá linh mạng đã được tạo ra trong lúc hỏa táng để biến thành bán linh thức lao đầu vào đó cũng chỉ khiến ngươi về sau yếu ớt, thậm chí ảnh hưởng nguyên thần. Hơn nữa như vậy chưa chắc có thể chết ngay, sẽ rất đau đớn đó!" - Xuân Thu lo lắng kéo y lại nói.
" Dù sao cũng phải thử! Ít nhất có thể quay lại. Nếu không, thân xác kia trút hơi thở thì ta cũng tiêu biến mất... Người phải nói với Lam Lan,cô ta nhất định không được nương tay hay dừng lại... " - Hạ Thất Phượng gấp rút nói rồi lập tức lao đi.
Người kia lao đầu vào biển lửa. Lời cũng như đã nói xong. Nhưng chắc có lẽ bản thân mang thứ tình cảm gì đó mà nó khiến Lam Lan đã khựng lại đôi chút, lực cũng yếu đi.
" Linh lực chỉ lớn lao, trực hệ chỉ có dụng khi nó có thể chiến đấu để bảo vệ người khác!... " - Đây chính là những gì Hạ Thất Phượng đã dùng ý niệm thông qua thông linh trận để nói với cô.
Giọng điệu đó giống như lời dặn dò cuối cùng để giúp Lam Lan tự giải thoát ra khỏi khúc mắc của chính mình.
Điều đó nghe qua có chút đau lòng. Nhưng nó thật sự chạm đến trái tim. Khiến cho người ta hiểu được. Khiến trong lòng Lam Lan trỗi dậy thứ cảm xúc.... rất muốn cứu được y.
Từ đó phong hệ linh lực bạo kích xuất thế, phù trợ cho Hỏa Kiếp Tiêu Hồn, cứu lấy một mạng của Hạ Thất Phượng.
Năng lực đó quá mạnh. Một thân kia của y hứng lấy toàn bộ.... Cho nên đó cũng là lý do...HẠ THẤT PHƯỢNG PHẾ VÕ!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.